12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 89: 89: Trở Về

/92




Edit: Qi Qi
Beta: Jen
—-
Một ngày trước khi tập đoàn chính thức chuyển về Phong thị, mọi người tổ chức một buổi tiệc mừng.
Nói là tiệc mừng nhưng thật ra cũng là để đưa phúc lợi cho mọi người.

Thời tiết Quảng Châu mới vào đầu hạ đã vô cùng nóng bức, Chu Hựu Hựu cũng đã làm xong thủ tục từ chức, dù sao cũng là nhàn rỗi, vì thế chạy tới mặc quần áo bảo hộ rồi tham gia buổi tiệc mừng này.
Lần này cả công ty từ trên xuống dưới tụ họp, ngoài quà tặng và tiền mặt ra thì rút thưởng là điều khiến người ta hưng phấn nhất, giải thưởng vô cùng đặc biệt, TV, tủ lạnh, điều hòa và máy tính xách tay.
Chu Hựu Hựu ngồi ở thính phòng nhìn khuôn mặt những người công nhân tươi cười, đột nhiên cảm thấy không khí ở xí nghiệp thật tốt.

Giải thưởng lớn cuối cùng ai nhận được cũng không quan trọng, chủ yếu là công ty có tâm khiến cho mọi người rất chờ mong.
Sau buổi tiệc này, công ty chính thức chuyển về Phong thị, nhiều nhân viên trong lòng cũng rất vui vẻ, dù sao về gần nhà cũng là chuyện tốt.
Sau khi Chu Hựu Hựu trở về Phong thị cũng muốn bắt đầu lại lần nữa, tất nhiên cô không thể tiếp tục ở chung với Phó Lâm, vì thế chuyển về nhà ở cùng với bố mẹ, còn tìm một công việc mới.

Trong nhà tất nhiên không thiếu chút tiền lương của Chu Hựu Hựu, đều bảo cô nghỉ ngơi một thời gian, sau đó muốn làm gì thì làm.

Vì thế Chu Hựu Hựu mừng rỡ an nhàn, trước tiên tìm Hà Thiến Tử tụ họp.
Hà Thiến Tử cũng đã kết hôn hơn nửa năm, nhìn cuộc sống có vẻ rất tốt.
Hai người hẹn nhau tại một nhà hàng Tây xa hoa, Hà Thiến Tử nói muốn tẩy trần đón gió cho Chu Hựu Hựu.
Nhân viên phục vụ có vẻ rất quen thuộc với Hà Thiến Tử, cười nghênh đón, “Kha phu nhân, lâu rồi không gặp.”
Hà Thiến Tử cười ấm áp, nói với đối phương mình muốn một bàn ăn ở ngay cửa sổ.
Sau khi ngồi xuống, Chu Hựu Hựu hỏi Hà Thiến Tử, “Gần đây rất tốt?”

“Tốt vô cùng.” Hà Thiến Tử nháy mắt, “Tớ mang thai rồi.”
“Trời ạ!” Chu Hựu Hựu nhìn Hà Thiến Tử như nhìn bảo bối, “Mấy tháng?”
“Mấy hôm trước mới phát hiện, cùng lắm mới được hơn một tháng thôi.” Hà Thiến Tử xấu hổ cười.
“A a a a a, tớ muốn làm mẹ nuôi của em bé.”
“Tất nhiên là được rồi.”
Không hề ngoại lệ, Chu Hựu Hựu hỏi Hà Thiến Tử, “Chồng cậu thì sao? Nếu anh ta đối với cậu không tốt, tớ nhất định sẽ cầm giày cao gót đi đánh chết anh ta.”
Hà Thiến Tử che miệng cười, “Kha tiên sinh đối với tớ rất tốt, trước mặt anh ấy tớ cảm giác mình như một đứa trẻ vậy.”
Hà Thiến Tử so với chồng cô ấy nhỏ hơn sáu tuổi, khác biệt tuổi tác cũng khiến bọn họ khác nhau, thỉnh thoảng suy nghĩ không giống nhau, đối với thế giới của đối phương đều vô cùng ngạc nhiên.
Từ tận đáy lòng, Chu Hựu Hựu vui mừng thay cho Hà Thiến Tử, nhìn cuộc sống của bạn thân càng ngày càng tốt, trong lòng cô cũng yên tâm phần nào.
“Cậu thì sao? Định bao giờ kết hôn với Phó Lâm?” Hà Thiến Tử hỏi.
Chu Hựu Hựu lắc đầu, “Tớ không biết, như bây giờ cũng rất tốt.”
“Ừm, nếu Phó Lâm đối xử với cậu không tốt, bụng dù to tớ cũng cầm giày cao gót đi đập chết cậu ta.”
Hai người chơi chung từ hồi còn đi học, nay đã kết hôn chuẩn bị sinh con, nghĩ lại cũng thấy thật thần kỳ.

Trước kia hai người thích nhất là ngồi cùng một chỗ nói chuyện về tương lai, về tình yêu sau này, bây giờ cũng bắt đầu nhắc tới hôn nhân.

Có thể tưởng tượng được, sau này có khi còn xúm lại trò chuyện việc chăm con với nhau.
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên.
Chu Hựu Hựu nhìn một bàn đồ ăn tinh xảo trước mắt.
“Mau nếm thử xem, tớ thấy rất ngon đó.” Hà Thiến Tử nói.
Nhà hàng Tây xa hoa tựa như ăn gì cũng phải chú ý động tác của mình.

Chu Hựu Hựu cảm thấy có chút gượng gạo, không thể thoải mái được.


Bình thường cô và Phó Lâm đi ăn nhà hàng đều thích những nơi có bầu không khí thoải mái, nhưng giá cũng rất cao.

Vừa rồi Chu Hựu Hựu nhìn thực đơn, một món ăn cũng đã mấy trăm tệ, nghĩ tới trước đây mình làm việc ở Quảng Châu, lương một tháng cũng chỉ có thế, cảm giác bữa cơm này quá xa xỉ rồi.
Thật ra cảm giác của Hà Thiến Tử cũng y hệt, cô che miệng nói, “Lần đầu tiên Kha tiên sinh đưa tớ tới đây cũng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng mà cậu cứ thoải mái lên, tốt xấu gì cũng là tiệc tẩy trần của cậu, tớ mời mà.”
Trong lòng Hà Thiến Tử vẫn là Hà Thiến Tử trước kia, không bởi vì gả vào hào môn mà thay đổi.

Nhưng bây giờ cô ấy rất khác so với trước, từ cách ăn mặc là đã có thể nhìn ra.
Chu Hựu Hựu nhìn túi xách của Hà Thiến Tử hâm mộ nói, “A, tớ từng xem quảng cáo túi xách này, phiên bản giới hạn! Có tiền còn chưa chắc đã mua được.”
Hà Thiến Tử không nói hai lời đưa túi cho Chu Hựu Hựu, “Cậu thích thì tặng cậu.”
Từ khi đi học hai người đã thích chia sẻ đồ cho nhau, cho tới bây giờ Hà Thiến Tử cũng cảm thấy như vậy không có gì là không ổn, nhưng theo Chu Hựu Hựu, giá chiếc túi này quá cao, cô không thể nhận nổi.
“Không cần đâu, thật mà.” Chu Hựu Hựu liên túc vẫy tay.
Hà Thiến Tử cười gượng thu hồi túi xách, “Hựu Hựu, tớ không có ý khoe khoang trước mặt cậu đâu.”
“Cậu nói gì vậy chứ?” Chu Hựu Hựu bất đắc dĩ, “Tớ cũng không thấy cậu khoe khoang gì mà, cậu đừng nghĩ nhiều quá.”
Nhưng qua bữa cơm này, Chu Hựu Hựu vẫn cảm giác được mình và Hà Thiến Tử có sự chênh lệch, mà Chu Hựu Hựu hy vọng, giữa hai người sẽ không chênh lệch vì vật chất.
*
Lại nói tiếp, ở cùng Phó Lâm đã lâu, bây giờ đột nhiên chuyển về nhà có chút không quen, nhất là buổi tối.
Ban ngày Phó Lâm phải đi làm, thời gian ở cùng Chu Hựu Hựu cũng chỉ có buổi tối và cuối tuần, mỗi ngày tan ca sẽ nhanh chóng trở về nhà với cô.

Cho nên hai tuần trôi qua, Chu Hựu Hựu không thể điều chỉnh nổi trạng thái này.
Tối hôm đó, Phó Lâm vừa tăng ca về nhà, vừa mở cửa bước vào đã gọi video cho Chu Hựu Hựu.
Bây giờ hai người ở Phong thị nhưng thời gian ở chung lại ít hơn so với lúc ở Quảng Châu rất nhiều.

Chu Hựu Hựu khó tránh khỏi càu nhàu, “Còn không bằng lúc ở Quảng Châu, ít nhất anh tan ca em còn có thể gặp anh.”
Có thể ôm một cái, hôn một cái, còn có thể làm nũng.
Phó Lâm ở đầu bên kia cười, “Vậy tối nay ra ngoài đi.”
Phó Lâm vừa dứt lời, hai mắt Chu Hựu Hựu đã tỏa sáng.
“Đùa thôi.” Anh nhìn ra thần sắc trên mặt cô, biết rõ tính toán trong lòng cô thế nào.
Chu Hựu Hựu xụ miệng, “Đã lâu rồi không được ôm anh.”
“Không phải hôm qua mới ôm sao?” Phó Lâm không phải người nhanh quên, tối qua anh lái xe tới tìm cô, hai người nắm tay nhau đi dạo dọc bờ sông, sau đó lại ôm hôn một lát.

Tuy rằng lúc đó anh có nghĩ tới chuyện đưa cô về nhà làm chút chuyện gì đó, nhưng thời gian ngắn quá căn bản không đủ.
“Có sao? Em quên rồi.” Chu Hựu Hựu chơi xấu.
Đầu bên kia, Phó Lâm đã cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Trước mặt cô bình thường anh không bao giờ che giấu gì, nửa người trên để trần đi qua đi lại, tay cầm cốc uống nước, khăn tắm vắt trên vai.
“Anh đi tắm cái đã.” Mùa hè luôn khiến người ta cảm thấy dinh dính, nhất là từ phân xưởng trở về, không tắm rửa là cả người ngứa ngáy khó chịu.
Chu Hựu Hựu biết thói quen này của anh, bảo anh cầm điện thoại tới phòng khách tắm, cô muốn xem anh tắm rửa.
“Sắc! Nữ!” Ngoài miệng nói vậy nhưng anh vẫn mang điện thoại tới phòng tắm.
Ngay sau đó là khung cảnh hương diễm mà Chu Hựu Hựu mong đợi.
Đầu bên kia Phó Lâm đứng dưới vòi hoa sen, nước xả xuống trên người, anh lắc đầu.
Đang xem cảnh đặc sắc, Chu Hựu Hựu nghe tiếng đập cửa, sau đó mẹ cô Tiết Chi Thu đẩy cửa vào.

Chu Hựu Hựu vội khóa màn hình, quay đầu hỏi mẹ, “Sao vậy mẹ? Có chuyện gì không?”
“Bà nội con hầm canh gà ác, bảo mẹ mang tới cho con.” Trong tay Tiết Chi Thu cầm bát canh gà đặt lên bàn Chu Hựu Hựu, “Uống xong mang bát ra ngoài, mẹ cũng không phải đầy tớ của con.”
Chu Hựu Hựu thấy mẹ ra ngoài, mau chóng tới bàn uống canh gà.
Vừa uống canh vừa nhìn Phó Lâm tắm rửa, cảm giác này cũng thật thú vị.
Phó Lâm tắm rất nhanh, cả người ướt nhẹp, dội sạch bọt trên đầu, sau đó cầm bông tắm xoa lên thân thể.
Tuy rằng từng nơi từng chỗ trên người anh cô đã nhìn sạch, nhưng qua ống kính vẫn cảm thấy trái tim ngứa ngáy.
Cứ nhìn như vậy một lúc, Chu Hựu Hựu cũng cảm giác mình hình như có phản ứng…
Cô đói khát tới vậy rồi sao?

Không thể nhìn nữa.
Tắt video, Chu Hựu Hựu bắt đầu chuyên tâm uống canh gà.
Đầu bên kia Phó Lâm tắm rửa mặc quần áo xong cũng chưa gọi lại, đợi đến lúc anh xong hết việc nằm trên giường mới gọi video chúc cô ngủ ngon.
Bây giờ đã không còn sớm, anh bận cả ngày trời mệt đến mức không mở nổi mắt, đầu vừa đặt lên gối đã muốn ngủ.
“Em cũng ngủ sớm đi, đừng thức khuya nghịch điện thoại.” Tuy rằng không ở bên cô, nhưng Phó Lâm có thể tưởng tượng ra buổi tối một mình cô có thể chơi điện thoại trễ tới mức nào.

Nếu không có ai nhắc nhở, có khi một hai giờ đêm cô còn chưa ngủ.
Chu Hựu Hựu gật đầu, “Em biết rồi.”
Biết là một chuyện nhưng làm hay không lại là chuyện khác.
Trong khoảng thời gian này Chu Hựu Hựu ăn no ngủ kỹ, không đi làm còn ở nhà xem đủ các loại phim, ngày qua ngày vô cùng dễ chịu.

Đều nói ấm no sinh dâm dục, Chu Hựu Hựu chính là trạng thái này, buổi tối ăn no xong lại càng không ngủ nổi.
Vì thế, hoặc là cô không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng, thu thập một chút rồi tới thẳng nhà Phó Lâm.
Mười một giờ đêm, đời sống về đêm của mùa hè lúc này mới bắt đầu, Chu Hựu Hựu đưa tay bắt xe, nói địa chỉ với vẻ mặt đầy hưng phấn.
Rõ ràng hai người đã ở chung lâu đến vậy nhưng bây giờ lại có cảm giác giống như vụng trộm, dù sao cũng chưa kết hôn, người trẻ tuổi yêu đương cảm giác thật tốt.
Phó Lâm vẫn ở trong ngôi biệt thự trước kia, mật mã trong nhà thậm chí còn không đổi.

Chu Hựu Hựu dễ như trở bàn tay tiến vào, đổi đôi dép quen thuộc, rón rén đi tới phòng Phó Lâm.

Dựa vào thói quen không khóa cửa của anh mà lén lút chui vào trên giường.
Phó Lâm đang ngủ say rõ ràng bị hoảng sợ, vì thế cũng tỉnh táo một nửa, lúc nhìn thấy rõ ai đang nằm trên người mình, anh đưa tay vỗ mông cô một cái, “Mấy giờ rồi?”
“Sắp mười hai giờ.”
“Chu Hựu Hựu!”
“Có em!”
“Ông đây giết chết em!”.



/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status