Tôt sột soạt kéo giá sách ra, bắt đầu tìm kiếm sách từ phía trên, trên giá sách bày đủ loại sách, không thiếu sách hay, nhưng tôi không cần tìm mấy cuốn sách đại loại như là “Chăm sóc heo nái thời kỳ hậu sản”, hiện tại tôi muốn tìm loại sách có thể bồi đắp lại quan hệ của vợ chồng chúng tôi.
Cuối cùng tôi cũng tìm được một quyển tạp chí có đề cập đến tình cảm vợ chồng, tôi gấp rút mở ra xem.
“Một trong những quy tắc duy trì hôn nhân kiểu mẫu, tôn trọng chồng, yêu thương chồng.”
Tôn trọng chồng có nghĩa là không được phê bình anh ta quá độ, không được làm nhục anh ta, tất nhiên cũng không được cười nhạo anh ta, người đàn ông phải dốc sức làm việc ở bên ngoài, nên phải nhận được sự tôn trọng của người vợ, trong sinh hoạt, nếu như bạn xúc phạm người bạn đời của mình, như vậy nên tìm một cơ hội thích hợp kịp thời nói xin lỗi, nghĩ cách bù đắp khuyết điểm, để cho anh ta biết bạn đã hối hận.
Churchill* đã từng nói một câu như thế này,” Lời xin lỗi không bao giờ khiến tôi cảm thấy mất mặt.” Đây chắc chắn là một đạo lý, đối với một người đàn ông mà nói, bạn tôn trọng anh ta càng nhiều, anh ta sẽ làm cho bạn càng nhiều.
Tôi đóng quyển tạp chí lại, hết sức nghi ngờ, là như vậy sao? Như thế thì tôi đã từng phê bình Gia Tuấn, đã từng xúc phạm anh chưa?
Hình như có, những việc vặt trong sinh hoạt, hàng ngày đều có rất nhiều, lấy một ví dụ đơn giản nhất là, tôi đi ra ngoài, đã quên mang theo chìa khóa, thế là tôi gọi điện thoại cho Gia tuấn, đúng lúc Gia Tuấn đang ở trên lầu, tôi hô to vào điện thoại:”Ông xã, ném chìa khóa xuống cho em.” Vì vậy, Gia Tuấn mở cửa sổ ném chìa khóa xuống cho tôi, kết quả là chiếc chìa khóa bỗng chốc bị ném tới sân thượng ở lầu hai, tôi lập tức nổi trận lôi đình, trách mắng té tát vào cái điện thoại:
“Phó Gia Tuấn, con mắt anh để làm cái gì? Cái chỗ lớn như vậy anh không ném, còn cái sân thượng nhỏ như thế anh lại hết lần này tới lần khác đều ném trúng?” Lúc quát những lời này, tôi thực sự đang hổn hển.
Lúc đó tôi quên mất rằng xung quanh tôi còn có những người khác, quát to như vậy quả thực đã đem thể diện của chồng kéo hết xuống dưới.
Mỗi lúc như vậy, tính tình của Gia Tuấn vẫn tốt như cũ và còn cười với tôi, thậm chí nếu tôi tức giận đến 100.000V điện áp, anh cũng dùng thái độ im lặng và nụ cười để tôi hóa giải xuống hết.
Tôi thầm nghĩ, Gia Tuấn sẽ không bởi vì chuyện nhỏ nhặt này mà ly hôn với tôi chứ. Giữa vợ chồng lúc nào cũng có đầy rẫy những tranh cãi thế này, đôi lúc chúng tôi sẽ vì chuyện nhỏ mà cãi nhau, ầm ỹ xong thì lên giường đi ngủ, tôi vẫn còn rầu rĩ không vui, anh lại duỗi chân qua chỗ tôi, không thành thật dùng đầu ngón chân quấy nhiễu tôi, không tiếng động để tôi biết anh đang phát sóng điện yêu.
Tôi không thể không suy nghĩ lại, tôi có quan tâm Gia Tuấn không? Kết hôn với Gia Tuấn lâu như vậy, buổi sáng tôi lười thức dậy làm cơm, Gia Tuấn liền tự mình ra ngoài ăn, buổi tối tôi ăn xong thì lại không muốn thu dọn việc nhà, Gia Tuấn liền đeo tạp dề rửa chén ở nhà bếp, tiếp đó ngồi xổm xuống đất để lau sàn nhà, tôi thì ngồi một bên thích thú xem tivi nhân tiện thưởng thức anh làm việc, tỉ mỉ nhớ lại, Gia Tuấn đối với tôi không ngừng khoan dung mà còn yêu thương nữa, nói trắng ra, tôi không xứng đáng làm vợ.
Tôi đóng quyển tạp chí lại, người vợ vị vứt bỏ không phải là không có nguyên nhân, tôi có lỗi.
Có lỗi thực ra cũng không đáng sợ, tôi nên sửa chữa nhiều mới phải.
Tôi thình lình nảy ra một ý tưởng, tôi muốn làm một bữa cơm trưa thật ngon, cùng Gia Tuấn nghiêm túc nói chuyện một lần.
Điện thoại đột ngột reo vang, tôi có chút ngạc nhiên, cầm lên xem thì thấy là của Gia Tuấn.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nghe ra vừa không thân thiết, cũng không có tình cảm:”Đinh Đinh, tối qua em làm sao vậy? Tối qua anh để điện thoại ở chế độ rung, điện thoại lại nhét vào trong cặp, không có nghe, em có việc gì sao?”
Tôi ngập ngừng:”Không có chuyện gì, chỉ là bệnh viêm ruột bị phát tác.”
Ở bên kia anh thoáng im lặng một chút, tôi tỉ mỉ lắng nghe độ ấm trong giọng nói của anh, khiến tôi thất vọng chính là, tôi không cảm giác được gì cả, anh hỏi tôi:”Bây giờ tốt hơn chưa?”
“Tốt… hơn rồi.”
“Tốt lắm, em nên chú ý nghỉ ngơi.”
Tôi bối rối, khi anh muốn gác máy, tôi vội vàng gọi:”Gia Tuấn, Gia Tuấn!”
“Chuyện gì?”
Tôi do dự.”Trưa nay anh có thời gian không?”
**************************************************
Chú thích:
(*) Churchill: tên đầy đủ là Winston Leonard Spencer-Churchill (1874 – 1965) là một nhà chính trị người Anh, nổi tiếng nhất với cương vị Thủ tướng Anh trong thời Thế chiến thứ hai. Ông từng là một người lính, nhà báo, tác giả, họa sĩ và chính trị gia. Churchill, nói chung, được coi là một trong những nhà lãnh đạo quan trọng nhất trong lịch sử Anh và lịch sử thế giới. Ông là Thủ tướng Anh duy nhất nhận giải Nobel Văn học và là người đầu tiên được công nhận là Công dân danh dự Hoa Kỳ
Ông đã được tặng thưởng nhiều danh hiệu cao quí như Huân chương Garter, Huân chương Công lao, Huân chương Companions of Honour, Huân chương Quân địa phương và Viện sĩ Hội Hoàng gia và là hội viên Hội đồng cơ mật Nữ hoàng Canada. (Theo wikipedia)
Cuối cùng tôi cũng tìm được một quyển tạp chí có đề cập đến tình cảm vợ chồng, tôi gấp rút mở ra xem.
“Một trong những quy tắc duy trì hôn nhân kiểu mẫu, tôn trọng chồng, yêu thương chồng.”
Tôn trọng chồng có nghĩa là không được phê bình anh ta quá độ, không được làm nhục anh ta, tất nhiên cũng không được cười nhạo anh ta, người đàn ông phải dốc sức làm việc ở bên ngoài, nên phải nhận được sự tôn trọng của người vợ, trong sinh hoạt, nếu như bạn xúc phạm người bạn đời của mình, như vậy nên tìm một cơ hội thích hợp kịp thời nói xin lỗi, nghĩ cách bù đắp khuyết điểm, để cho anh ta biết bạn đã hối hận.
Churchill* đã từng nói một câu như thế này,” Lời xin lỗi không bao giờ khiến tôi cảm thấy mất mặt.” Đây chắc chắn là một đạo lý, đối với một người đàn ông mà nói, bạn tôn trọng anh ta càng nhiều, anh ta sẽ làm cho bạn càng nhiều.
Tôi đóng quyển tạp chí lại, hết sức nghi ngờ, là như vậy sao? Như thế thì tôi đã từng phê bình Gia Tuấn, đã từng xúc phạm anh chưa?
Hình như có, những việc vặt trong sinh hoạt, hàng ngày đều có rất nhiều, lấy một ví dụ đơn giản nhất là, tôi đi ra ngoài, đã quên mang theo chìa khóa, thế là tôi gọi điện thoại cho Gia tuấn, đúng lúc Gia Tuấn đang ở trên lầu, tôi hô to vào điện thoại:”Ông xã, ném chìa khóa xuống cho em.” Vì vậy, Gia Tuấn mở cửa sổ ném chìa khóa xuống cho tôi, kết quả là chiếc chìa khóa bỗng chốc bị ném tới sân thượng ở lầu hai, tôi lập tức nổi trận lôi đình, trách mắng té tát vào cái điện thoại:
“Phó Gia Tuấn, con mắt anh để làm cái gì? Cái chỗ lớn như vậy anh không ném, còn cái sân thượng nhỏ như thế anh lại hết lần này tới lần khác đều ném trúng?” Lúc quát những lời này, tôi thực sự đang hổn hển.
Lúc đó tôi quên mất rằng xung quanh tôi còn có những người khác, quát to như vậy quả thực đã đem thể diện của chồng kéo hết xuống dưới.
Mỗi lúc như vậy, tính tình của Gia Tuấn vẫn tốt như cũ và còn cười với tôi, thậm chí nếu tôi tức giận đến 100.000V điện áp, anh cũng dùng thái độ im lặng và nụ cười để tôi hóa giải xuống hết.
Tôi thầm nghĩ, Gia Tuấn sẽ không bởi vì chuyện nhỏ nhặt này mà ly hôn với tôi chứ. Giữa vợ chồng lúc nào cũng có đầy rẫy những tranh cãi thế này, đôi lúc chúng tôi sẽ vì chuyện nhỏ mà cãi nhau, ầm ỹ xong thì lên giường đi ngủ, tôi vẫn còn rầu rĩ không vui, anh lại duỗi chân qua chỗ tôi, không thành thật dùng đầu ngón chân quấy nhiễu tôi, không tiếng động để tôi biết anh đang phát sóng điện yêu.
Tôi không thể không suy nghĩ lại, tôi có quan tâm Gia Tuấn không? Kết hôn với Gia Tuấn lâu như vậy, buổi sáng tôi lười thức dậy làm cơm, Gia Tuấn liền tự mình ra ngoài ăn, buổi tối tôi ăn xong thì lại không muốn thu dọn việc nhà, Gia Tuấn liền đeo tạp dề rửa chén ở nhà bếp, tiếp đó ngồi xổm xuống đất để lau sàn nhà, tôi thì ngồi một bên thích thú xem tivi nhân tiện thưởng thức anh làm việc, tỉ mỉ nhớ lại, Gia Tuấn đối với tôi không ngừng khoan dung mà còn yêu thương nữa, nói trắng ra, tôi không xứng đáng làm vợ.
Tôi đóng quyển tạp chí lại, người vợ vị vứt bỏ không phải là không có nguyên nhân, tôi có lỗi.
Có lỗi thực ra cũng không đáng sợ, tôi nên sửa chữa nhiều mới phải.
Tôi thình lình nảy ra một ý tưởng, tôi muốn làm một bữa cơm trưa thật ngon, cùng Gia Tuấn nghiêm túc nói chuyện một lần.
Điện thoại đột ngột reo vang, tôi có chút ngạc nhiên, cầm lên xem thì thấy là của Gia Tuấn.
Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nghe ra vừa không thân thiết, cũng không có tình cảm:”Đinh Đinh, tối qua em làm sao vậy? Tối qua anh để điện thoại ở chế độ rung, điện thoại lại nhét vào trong cặp, không có nghe, em có việc gì sao?”
Tôi ngập ngừng:”Không có chuyện gì, chỉ là bệnh viêm ruột bị phát tác.”
Ở bên kia anh thoáng im lặng một chút, tôi tỉ mỉ lắng nghe độ ấm trong giọng nói của anh, khiến tôi thất vọng chính là, tôi không cảm giác được gì cả, anh hỏi tôi:”Bây giờ tốt hơn chưa?”
“Tốt… hơn rồi.”
“Tốt lắm, em nên chú ý nghỉ ngơi.”
Tôi bối rối, khi anh muốn gác máy, tôi vội vàng gọi:”Gia Tuấn, Gia Tuấn!”
“Chuyện gì?”
Tôi do dự.”Trưa nay anh có thời gian không?”
**************************************************
Chú thích:
(*) Churchill: tên đầy đủ là Winston Leonard Spencer-Churchill (1874 – 1965) là một nhà chính trị người Anh, nổi tiếng nhất với cương vị Thủ tướng Anh trong thời Thế chiến thứ hai. Ông từng là một người lính, nhà báo, tác giả, họa sĩ và chính trị gia. Churchill, nói chung, được coi là một trong những nhà lãnh đạo quan trọng nhất trong lịch sử Anh và lịch sử thế giới. Ông là Thủ tướng Anh duy nhất nhận giải Nobel Văn học và là người đầu tiên được công nhận là Công dân danh dự Hoa Kỳ
Ông đã được tặng thưởng nhiều danh hiệu cao quí như Huân chương Garter, Huân chương Công lao, Huân chương Companions of Honour, Huân chương Quân địa phương và Viện sĩ Hội Hoàng gia và là hội viên Hội đồng cơ mật Nữ hoàng Canada. (Theo wikipedia)
/178
|