Gia Tuấn quay đầu đi chỗ khác, anh không nhìn tôi.
Tôi nghe thấy giọng anh, ”Đinh Đinh, vội vàng đề nghị ly hôn như thế này, quả thật em sẽ không tiếp nhận được, em về trước đi đã! Vấn đề này anh sẽ để lúc khác bàn lại cụ thể với em.”
Lồng ngực tôi như đã bị rút rỗng hết, lần này tôi thực sự nghe được lời Gia Tuấn nói.
Tôi nhìn vào mắt anh, anh cũng quay đầu lại, lẳng lặng nhìn tôi, trong vài giây đồng hồ như vậy, vợ chồng chúng tôi mắt nhìn lẫn nhau.
Không khí rất nặng nề, mỗi một tia hơi thở đều phiêu tán mùi vị tịch liêu.
Trên vách tường đối diện anh, có một bức tự, mặt trên viết mười chữ, ”Tĩnh trung chân khí vị, sở tại bất đa đắc.”* (*Cái này là mình giải thích theo ý hiểu của mình thôi: Trong yên tĩnh mới thực sự có ý vị, cho nên không cần nhiều.)
Tôi một phen buồn vô cớ, một phen lòng chua xót, cúi đầu lại, tôi không nhịn được hỏi: ”Gia Tuấn, không có người nào toàn vẹn cả, em có khuyết điểm, nếu như em làm sai, anh nói cho em biết là được? Em có thể sửa.”
”Đinh Đinh, có một số việc không phải một câu em muốn sửa là có thể sửa được.”
Tôi ngẩng đầu, vô cùng phiền muộn, vô cùng khổ sở, ”Cầu hôn thì anh nói liên miên lải nhải suốt một giờ, bây giờ anh muốn ly hôn với em, nguyên nhân đâu? Chỉ cần một câu nói sao? Đúng, em cần nguyên nhân.”
”Đinh Đinh, khi cầu hôn anh nói một giờ, đó là bởi vì chúng ta yêu nhau, nói mười mấy giờ cũng không phiền chán, hiện tại, em không cảm thấy chúng ta đã thiếu cái loại tình yêu này sao?”
Tôi không tin, ”Ai nói giữa chúng ta thiếu cái loại tình yêu này? Em yêu anh, vẫn đều yêu, anh không yêu em nữa sao? Ngay tháng trước, anh còn ôm em, hết lần này đến lần khác nói với em, Đinh Đinh, anh yêu em, quay lại lựa chọn một lần nữa, anh vẫn sẽ chọn em, anh đã quên rồi sao?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt tĩnh lặng, không thể gọi tên.
Lòng tôi chua xót, ”Anh lúc nào cũng cưng em, đột nhiên một câu nói, em giống như bị tuyên án tội, anh trách em lỗ mãng đi tìm nguyên nhân, vì sao em như thế chứ? Bởi vì trong lòng em anh có vị trí quan trọng, em sợ mất anh.”
Anh cắn chặt miệng, trầm mặc một lát xong, anh thở dài.
”Đinh Đinh, hiện giờ anh thực sự bề bộn nhiều việc, đến mai anh phải chỉnh sửa xong vụ kiện này, anh không thể thua, bởi vì thua không chỉ là chuyện liên quan đến tiền, chính là anh phải giữ mặt mũi.
Tôi đành chịu rồi, anh nói đến như vậy rồi, tôi còn biết làm sao bâ giờ? Tiếp tục tranh chấp, sẽ làm cục diện càng thêm khó khăn.
Tôi chỉ đành nói: ”Được rồi, vậy em trở về, nếu như anh hết bận rồi, thì về nhà đi, muộn đến đâu em cũng vẫn chờ anh, được không?”
Anh không nói gì.
Tôi chỉ đành không vui mà lui ra ngoài.
Đi ở trên hành lang, không có đèn, bước chân tôi nặng trịch, hai bên đầu hành lang đều bày một chậu cây không biết tên, mắt tôi dừng ở trên đó.
Trước đây người ta nói, đàn bà là cây, đàn ông là chim, cả đời người đàn bà, đều là đợi chim bay về. Hiện tại mọi người nói, trong đời người đàn ông sẽ có rất nhiều đàn bà, mà một người đàn bà, trong đời cũng sẽ có rất nhiều đàn ông. Quan hệ giữa đàn ông và đàn bà không còn giống cây và chim như lời mọi người nói trước đây nữa.
Nhưng mà ở trường hợp của tôi, hoàn toàn không đúng.
Tôi chỉ có Gia Tuấn.
Tôi yêu anh.
Tôi nghe thấy giọng anh, ”Đinh Đinh, vội vàng đề nghị ly hôn như thế này, quả thật em sẽ không tiếp nhận được, em về trước đi đã! Vấn đề này anh sẽ để lúc khác bàn lại cụ thể với em.”
Lồng ngực tôi như đã bị rút rỗng hết, lần này tôi thực sự nghe được lời Gia Tuấn nói.
Tôi nhìn vào mắt anh, anh cũng quay đầu lại, lẳng lặng nhìn tôi, trong vài giây đồng hồ như vậy, vợ chồng chúng tôi mắt nhìn lẫn nhau.
Không khí rất nặng nề, mỗi một tia hơi thở đều phiêu tán mùi vị tịch liêu.
Trên vách tường đối diện anh, có một bức tự, mặt trên viết mười chữ, ”Tĩnh trung chân khí vị, sở tại bất đa đắc.”* (*Cái này là mình giải thích theo ý hiểu của mình thôi: Trong yên tĩnh mới thực sự có ý vị, cho nên không cần nhiều.)
Tôi một phen buồn vô cớ, một phen lòng chua xót, cúi đầu lại, tôi không nhịn được hỏi: ”Gia Tuấn, không có người nào toàn vẹn cả, em có khuyết điểm, nếu như em làm sai, anh nói cho em biết là được? Em có thể sửa.”
”Đinh Đinh, có một số việc không phải một câu em muốn sửa là có thể sửa được.”
Tôi ngẩng đầu, vô cùng phiền muộn, vô cùng khổ sở, ”Cầu hôn thì anh nói liên miên lải nhải suốt một giờ, bây giờ anh muốn ly hôn với em, nguyên nhân đâu? Chỉ cần một câu nói sao? Đúng, em cần nguyên nhân.”
”Đinh Đinh, khi cầu hôn anh nói một giờ, đó là bởi vì chúng ta yêu nhau, nói mười mấy giờ cũng không phiền chán, hiện tại, em không cảm thấy chúng ta đã thiếu cái loại tình yêu này sao?”
Tôi không tin, ”Ai nói giữa chúng ta thiếu cái loại tình yêu này? Em yêu anh, vẫn đều yêu, anh không yêu em nữa sao? Ngay tháng trước, anh còn ôm em, hết lần này đến lần khác nói với em, Đinh Đinh, anh yêu em, quay lại lựa chọn một lần nữa, anh vẫn sẽ chọn em, anh đã quên rồi sao?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt tĩnh lặng, không thể gọi tên.
Lòng tôi chua xót, ”Anh lúc nào cũng cưng em, đột nhiên một câu nói, em giống như bị tuyên án tội, anh trách em lỗ mãng đi tìm nguyên nhân, vì sao em như thế chứ? Bởi vì trong lòng em anh có vị trí quan trọng, em sợ mất anh.”
Anh cắn chặt miệng, trầm mặc một lát xong, anh thở dài.
”Đinh Đinh, hiện giờ anh thực sự bề bộn nhiều việc, đến mai anh phải chỉnh sửa xong vụ kiện này, anh không thể thua, bởi vì thua không chỉ là chuyện liên quan đến tiền, chính là anh phải giữ mặt mũi.
Tôi đành chịu rồi, anh nói đến như vậy rồi, tôi còn biết làm sao bâ giờ? Tiếp tục tranh chấp, sẽ làm cục diện càng thêm khó khăn.
Tôi chỉ đành nói: ”Được rồi, vậy em trở về, nếu như anh hết bận rồi, thì về nhà đi, muộn đến đâu em cũng vẫn chờ anh, được không?”
Anh không nói gì.
Tôi chỉ đành không vui mà lui ra ngoài.
Đi ở trên hành lang, không có đèn, bước chân tôi nặng trịch, hai bên đầu hành lang đều bày một chậu cây không biết tên, mắt tôi dừng ở trên đó.
Trước đây người ta nói, đàn bà là cây, đàn ông là chim, cả đời người đàn bà, đều là đợi chim bay về. Hiện tại mọi người nói, trong đời người đàn ông sẽ có rất nhiều đàn bà, mà một người đàn bà, trong đời cũng sẽ có rất nhiều đàn ông. Quan hệ giữa đàn ông và đàn bà không còn giống cây và chim như lời mọi người nói trước đây nữa.
Nhưng mà ở trường hợp của tôi, hoàn toàn không đúng.
Tôi chỉ có Gia Tuấn.
Tôi yêu anh.
/178
|