Nhìn sơ qua cũng biết Lục Bắc Thần đang có định ra ngoài. Anh diện bộ đồ thể thao, giống như muốn đi đến phòng tập. Khoảng cách giữa cô và anh lúc này chỉ là một cánh cửa, nhưng cô lại có cảm giác như đã một đời. Câu nói “Giáo sư Lục” khiến tròng mắt ánh lên một chút tâm tình, nhưng cũng chỉ thoáng qua.
“Lần nào gặp nhau, Cố tiểu thư đều trông rất thảm hại”. Anh quan sát cô từ trên xuống dưới, cất giọng nhàn nhạt.
Cố Sơ biết bộ dáng của mình bây giờ rất lôi thôi. Tóc ướt bết vào trán, trên người quần áo cũng sũng nước, giống như một kẻ chạy nạn. Quả thực anh nói không sai, chính cô cũng cảm thấy mình thảm hại, lần đầu tiên giống như người mắc bệnh tâm thần, còn lần này thì “hơn cả tệ hại”.
“Tìm tôi có việc gì sao?” Anh cất giọng phía trên đỉnh đầu cô.
Cố Sơ trong lòng nói thầm: chẳng phải những lời anh nói với Thịnh Thiên Vỹ rõ ràng ý muốn cô đến tìm anh sao? Đương nhiên, những lời này đâu thể nói ra miệng, lỡ như cô hiểu sai ý thì sao. Cô ngước mắt nhìn anh. Trước mắt cô lúc này quả thật đúng là gương mặt của Bắc Thâm, nhưng Cố Sơ chỉ có thể hạ thấp giọng nói: “Tôi muốn biết tình hình của Cố Tư, con bé …”
“Phá án đều cần có trình tự, chuyện này tôi không thể giúp cô”. Lục Bắc Thần vừa nói xong, liền bước ra ngoài, đóng cửa, đi về hướng thang máy.
Cố Sơ cảm nhận gáy như bị ai giáng mạnh một gậy, khiến cô hít thở không thông, quay đầu nhìn bóng lưng phía trước, bóng dáng cao lớn, đạo mạo ấy luôn mang đến cho cô cảm giác xa cách. Cô cuộn chặt tay, vô thức bước lên ngăn anh lại.
Lục Bắc Thần dừng bước, không tức giận, chỉ yên lặng nhìn vào mắt Cố Sơ.
“Thế nhưng … báo cáo khám nghiệm tử thi là của anh!” Cố Sơ nhìn anh chằm chằm, giọng nói có chút gấp gáp.
Lục Bắc Thần đút hai tay vào túi quần, ngữ khí chậm rãi: “Đây là công việc do tôi phụ trách, có cần phải báo cáo qua với Cố tiểu thư không?”
“Cố Tư là em gái của tôi, tôi cần được biết sự thật”, Cố Sơ đi thẳng vào vấn đề chính “Còn nữa, tôi hiểu rất rõ tính tình của em gái mình, con bé tuyệt đối không liên quan đến vụ án của Tiêu Tuyết.”
Nghe những lời này, Lục Bắc Thần cười cười, nhưng đáy mắt vẫn không suy chuyển, cất giọng nhàn nhạt: “Cô Cố học được cách suy nghĩ giúp người khác từ khi nào vậy?”
Cố Sơ sửng sốt.
“Nếu như là chuyện của em gái cô, thật xin lỗi, tôi không thể giúp được gì”. Lục Bắc Thần thu lại nụ cười, sắc mặt như ánh nắng ngày đông, không lạnh không nóng: “Thuận tiện nhắc cô một câu, đừng có tự cho mình là hiểu hết mọi chuyện, đổi lấy chỉ là tổn thương mà thôi”. Khi nói những lời này, anh nhìn thẳng vào gương mặt Cố Sơ, từng chữ từng chữ khắc sâu vào tâm trí cô.
Dứt lời, anh đi vòng qua cô, nhấn nút thang máy.
Cố Sơ vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, không biết là do lời nói của Lục Bắc Thần hay chỉ vì quần áo ướt đẫm trên người cô.
“Đinh!”, cửa thang máy mở ra, tiếng động như đã thông kinh mạch Cố Sơ, cô không hề nghĩ ngợi nhiều, quay người chạy vội vào thang máy. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại phía sau lưng cô.
Cô và anh lại một lần nữa lại gặp nhau trong không gian nhỏ hẹp này.
Lục Bắc Thần không mấy ngạc nhiên vì hành động này của Cố Sơ, ánh mắt di chuyển tự do trên gương mặt cô, ánh mắt có chút cao ngạo nhìn từ trên xuống.
Trong không gian nhỏ hẹp, mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt trên người đàn ông, hòa quyện với hương thơm dịu nhẹ trên cơ thể người con gái, khiến anh có chút hoài niệm. Lục Bắc Thần thầm hít sâu một hơi, hương thơm len vào phổi anh, níu chặt trái tim làm anh đau đớn đến tột cùng.
Cố Sơ biết Lục Bắc Thần đang nhìn mình chằm chằm, tim cô đập loạn xạ, lại cảm thấy hành vi của mình vừa rồi có chút đường đột, bây giờ mới ý thức được cô và anh ở cùng nhau trong một không gian nhỏ hẹp thế này, không biết nên nói những gì.
“Tôi … Tôi thật ra còn có chuyện khác” Cố Sơ mở miệng có chút khó khăn.
“Lần nào gặp nhau, Cố tiểu thư đều trông rất thảm hại”. Anh quan sát cô từ trên xuống dưới, cất giọng nhàn nhạt.
Cố Sơ biết bộ dáng của mình bây giờ rất lôi thôi. Tóc ướt bết vào trán, trên người quần áo cũng sũng nước, giống như một kẻ chạy nạn. Quả thực anh nói không sai, chính cô cũng cảm thấy mình thảm hại, lần đầu tiên giống như người mắc bệnh tâm thần, còn lần này thì “hơn cả tệ hại”.
“Tìm tôi có việc gì sao?” Anh cất giọng phía trên đỉnh đầu cô.
Cố Sơ trong lòng nói thầm: chẳng phải những lời anh nói với Thịnh Thiên Vỹ rõ ràng ý muốn cô đến tìm anh sao? Đương nhiên, những lời này đâu thể nói ra miệng, lỡ như cô hiểu sai ý thì sao. Cô ngước mắt nhìn anh. Trước mắt cô lúc này quả thật đúng là gương mặt của Bắc Thâm, nhưng Cố Sơ chỉ có thể hạ thấp giọng nói: “Tôi muốn biết tình hình của Cố Tư, con bé …”
“Phá án đều cần có trình tự, chuyện này tôi không thể giúp cô”. Lục Bắc Thần vừa nói xong, liền bước ra ngoài, đóng cửa, đi về hướng thang máy.
Cố Sơ cảm nhận gáy như bị ai giáng mạnh một gậy, khiến cô hít thở không thông, quay đầu nhìn bóng lưng phía trước, bóng dáng cao lớn, đạo mạo ấy luôn mang đến cho cô cảm giác xa cách. Cô cuộn chặt tay, vô thức bước lên ngăn anh lại.
Lục Bắc Thần dừng bước, không tức giận, chỉ yên lặng nhìn vào mắt Cố Sơ.
“Thế nhưng … báo cáo khám nghiệm tử thi là của anh!” Cố Sơ nhìn anh chằm chằm, giọng nói có chút gấp gáp.
Lục Bắc Thần đút hai tay vào túi quần, ngữ khí chậm rãi: “Đây là công việc do tôi phụ trách, có cần phải báo cáo qua với Cố tiểu thư không?”
“Cố Tư là em gái của tôi, tôi cần được biết sự thật”, Cố Sơ đi thẳng vào vấn đề chính “Còn nữa, tôi hiểu rất rõ tính tình của em gái mình, con bé tuyệt đối không liên quan đến vụ án của Tiêu Tuyết.”
Nghe những lời này, Lục Bắc Thần cười cười, nhưng đáy mắt vẫn không suy chuyển, cất giọng nhàn nhạt: “Cô Cố học được cách suy nghĩ giúp người khác từ khi nào vậy?”
Cố Sơ sửng sốt.
“Nếu như là chuyện của em gái cô, thật xin lỗi, tôi không thể giúp được gì”. Lục Bắc Thần thu lại nụ cười, sắc mặt như ánh nắng ngày đông, không lạnh không nóng: “Thuận tiện nhắc cô một câu, đừng có tự cho mình là hiểu hết mọi chuyện, đổi lấy chỉ là tổn thương mà thôi”. Khi nói những lời này, anh nhìn thẳng vào gương mặt Cố Sơ, từng chữ từng chữ khắc sâu vào tâm trí cô.
Dứt lời, anh đi vòng qua cô, nhấn nút thang máy.
Cố Sơ vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, không biết là do lời nói của Lục Bắc Thần hay chỉ vì quần áo ướt đẫm trên người cô.
“Đinh!”, cửa thang máy mở ra, tiếng động như đã thông kinh mạch Cố Sơ, cô không hề nghĩ ngợi nhiều, quay người chạy vội vào thang máy. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại phía sau lưng cô.
Cô và anh lại một lần nữa lại gặp nhau trong không gian nhỏ hẹp này.
Lục Bắc Thần không mấy ngạc nhiên vì hành động này của Cố Sơ, ánh mắt di chuyển tự do trên gương mặt cô, ánh mắt có chút cao ngạo nhìn từ trên xuống.
Trong không gian nhỏ hẹp, mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt trên người đàn ông, hòa quyện với hương thơm dịu nhẹ trên cơ thể người con gái, khiến anh có chút hoài niệm. Lục Bắc Thần thầm hít sâu một hơi, hương thơm len vào phổi anh, níu chặt trái tim làm anh đau đớn đến tột cùng.
Cố Sơ biết Lục Bắc Thần đang nhìn mình chằm chằm, tim cô đập loạn xạ, lại cảm thấy hành vi của mình vừa rồi có chút đường đột, bây giờ mới ý thức được cô và anh ở cùng nhau trong một không gian nhỏ hẹp thế này, không biết nên nói những gì.
“Tôi … Tôi thật ra còn có chuyện khác” Cố Sơ mở miệng có chút khó khăn.
/61
|