Cố Sơ trở thành mục tiêu của mọi người, cô cảm thấy mình như một tấm bia cho đám đông ở đây nhắm vào chỉ trích. Ánh mắt của những vị sư tỷ như muốn thiêu cô thành tro bụi. Âm nhạc vẫn duy trì tiết tấu du dương; giống như thời gian trôi, không vội vàng, không gấp gáp.
Đây là bản nhạc đầu tiên cô và anh nhảy cùng nhau, khi đó họ thật ngây ngô.
Ở vũ hội vườn trường, ánh sáng mờ mờ, Bắc Thâm dịu nhẹ ôm lấy eo của Cố Sơ, mắt anh như những tia sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm cô. Cô biết mình đang đỏ mặt, cho dù nơi đây mờ ảo nhưng cô vẫn sợ bị anh phát hiện, liền lấy tay che hai mắt của anh lại. Tim cô đập thình thịch, nó chưa bao giờ đập nhanh đến thế.
Bắc Thâm khẽ cong môi, rất quyến rũ, anh cúi thấp cười hỏi: “Sao vậy?”
“Đừng nhìn em!”
“Tại sao?”
Cô không trả lời, lấy tay vòng qua cổ anh, khẽ tựa đầu vào ngực anh. Cô không muốn cho anh biết mình đang xấu hổ. Cô nghe thấy tim anh cũng đang đập liên hồi, rất nhanh giống như cùng nhịp đập của cô, căn bản, anh cũng đang hồi hộp.
Thắt lưng Cố Sơ bị một lực níu chặt.
Cố Sơ mở to mắt, đối diện là ánh mắt của Lục Bắc Thần. Sáng rực, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Anh giơ tay, làm điểm tựa để cô xoay một vòng, chiếc váy khẽ đung đưa, đôi chân thon dài giống như nàng tiên cá xinh đẹp vừa được hóa thành người.
Lục Bắc Thần thu lại cánh tay, Cố Sơ liền bị anh ôm vào lòng. Một tay anh lần nữa lại đặt lên eo cô, lực vừa đủ, khiến cô không có cảm giác bị trói chặt, tuy nhiên cũng chẳng thể nào thoát ra. Qua lớp vải, cô có thể cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, không nóng, có chút hơi lạnh. Dựa sát vào người cô, đem hơi thở hòa với hô hấp của cô, hơi thở chỉ của mình anh.
“Bữa tiệc sinh nhật hôm nay Cố tiểu thư có hài lòng không?” giọng anh phát ra trên đỉnh đầu của cô.
Hơi lạnh từ anh lan tỏa cơ thể cô, Cố Sơ đè nén hô hấp có chút gấp gáp, ngước mắt lên cô thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, hơi hoảng hốt. Mỗi khi nhìn sâu trong mắt Lục Bắc Thần, cô luôn cho rằng đây chính là ánh mắt của Bắc Thâm.
“Tất cả chi tiết của bữa tiệc tôi chỉ nói với một mình Bắc Thâm”. Cô tự dặn lòng không được trốn tránh ánh mắt của anh, những lời này cô nói nhỏ nhưng cô biết anh sẽ nghe thấy. Hơn nữa, dựa vào sự thông minh của anh, anh đương nhiên cũng sẽ hiểu rõ ý nghĩa câu nói này.
Vũ điệu của Lục Bắc Thần cực kỳ tao nhã, theo đó là nụ cười ung dung cao quý. Nương theo sự biến chuyển của tiết tấu, anh thuận thế kéo cô lại gần: “Khó có dịp Cố tiểu thư lại nhớ chính mình nói những gì, tôi tưởng rằng cô đã quên hết mọi chuyện, sớm vứt tất cả lại phía sau lưng rồi chứ!”
Cố Sơ lại một lực kéo cô áp sát vào thân thể Lục Bắc Thần, cô lấy tay chống lên bả vai anh, dùng chút sức mong nới rộng được khoảng cách. Tay cô đặt lên khung xương rắn chắc, làn da trơn bóng. Cô có thể cảm nhận được một sức mạnh lớn hơn rất nhiều so với chàng trai năm ấy.
“Một bữa tiệc linh đình, nhưng tiếc là lợi bất cập hại!” Cố Sơ mở miệng nói.
Lục Bắc Thần cười cười, cúi đầu hỏi: “Tại sao?”
Trái tim Cố Sơ hơi thắt lại: “Nếu anh là Bắc Thâm, thì loại giả thần giả quỷ này thật sự không phải là phong cách của anh. Tuy nhiên, nếu anh là anh trai của Bắc Thâm, là Giáo sư Lục danh tiếng lẫy lừng, thì kiểu châm chọc khiêu khích này lại không hợp với thân phận tôn quý của anh. Lại còn bị mang tiếng, Lục giáo sư vung tiền như nước vì bạn gái cũ của em trai tổ chức sinh nhật.”
Những người bạn học cố tình khiêu vũ tới gần cô, Lục Bắc Thần lại dẫn Cố Sơ sang một bên, lần này, cánh tay anh thắt chặt hơn lần trước. Cố Sơ cảm giác thân thể cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh lại cúi đầu, môi như vô tình cọ xát bên tai Cố Sơ, mùi thuốc sát khuẩn dịu nhẹ như vây hãm cô.
“Vậy cô nghĩ tôi nên đối xử với cô thế nào đây?”
Giọng nói trầm thấp vang vào tai Cố Sơ, vọng thẳng vào trái tim cô. Câu nói này có chút chế giễu, có chút căm hận.
Cố Sơ sợ hãi, vô thức muốn đẩy anh ra. Nhưng Lục Bắc Thần đã buông lỏng, gương mặt anh tuấn lại trở về vẻ lạnh lùng, nở nụ cười: “Hi vọng Cố tiểu thư vui vẻ tận hưởng!”. Vừa dứt lời anh liền xoay người, bỏ đi.
Đây là bản nhạc đầu tiên cô và anh nhảy cùng nhau, khi đó họ thật ngây ngô.
Ở vũ hội vườn trường, ánh sáng mờ mờ, Bắc Thâm dịu nhẹ ôm lấy eo của Cố Sơ, mắt anh như những tia sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm cô. Cô biết mình đang đỏ mặt, cho dù nơi đây mờ ảo nhưng cô vẫn sợ bị anh phát hiện, liền lấy tay che hai mắt của anh lại. Tim cô đập thình thịch, nó chưa bao giờ đập nhanh đến thế.
Bắc Thâm khẽ cong môi, rất quyến rũ, anh cúi thấp cười hỏi: “Sao vậy?”
“Đừng nhìn em!”
“Tại sao?”
Cô không trả lời, lấy tay vòng qua cổ anh, khẽ tựa đầu vào ngực anh. Cô không muốn cho anh biết mình đang xấu hổ. Cô nghe thấy tim anh cũng đang đập liên hồi, rất nhanh giống như cùng nhịp đập của cô, căn bản, anh cũng đang hồi hộp.
Thắt lưng Cố Sơ bị một lực níu chặt.
Cố Sơ mở to mắt, đối diện là ánh mắt của Lục Bắc Thần. Sáng rực, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Anh giơ tay, làm điểm tựa để cô xoay một vòng, chiếc váy khẽ đung đưa, đôi chân thon dài giống như nàng tiên cá xinh đẹp vừa được hóa thành người.
Lục Bắc Thần thu lại cánh tay, Cố Sơ liền bị anh ôm vào lòng. Một tay anh lần nữa lại đặt lên eo cô, lực vừa đủ, khiến cô không có cảm giác bị trói chặt, tuy nhiên cũng chẳng thể nào thoát ra. Qua lớp vải, cô có thể cảm nhận nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, không nóng, có chút hơi lạnh. Dựa sát vào người cô, đem hơi thở hòa với hô hấp của cô, hơi thở chỉ của mình anh.
“Bữa tiệc sinh nhật hôm nay Cố tiểu thư có hài lòng không?” giọng anh phát ra trên đỉnh đầu của cô.
Hơi lạnh từ anh lan tỏa cơ thể cô, Cố Sơ đè nén hô hấp có chút gấp gáp, ngước mắt lên cô thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, hơi hoảng hốt. Mỗi khi nhìn sâu trong mắt Lục Bắc Thần, cô luôn cho rằng đây chính là ánh mắt của Bắc Thâm.
“Tất cả chi tiết của bữa tiệc tôi chỉ nói với một mình Bắc Thâm”. Cô tự dặn lòng không được trốn tránh ánh mắt của anh, những lời này cô nói nhỏ nhưng cô biết anh sẽ nghe thấy. Hơn nữa, dựa vào sự thông minh của anh, anh đương nhiên cũng sẽ hiểu rõ ý nghĩa câu nói này.
Vũ điệu của Lục Bắc Thần cực kỳ tao nhã, theo đó là nụ cười ung dung cao quý. Nương theo sự biến chuyển của tiết tấu, anh thuận thế kéo cô lại gần: “Khó có dịp Cố tiểu thư lại nhớ chính mình nói những gì, tôi tưởng rằng cô đã quên hết mọi chuyện, sớm vứt tất cả lại phía sau lưng rồi chứ!”
Cố Sơ lại một lực kéo cô áp sát vào thân thể Lục Bắc Thần, cô lấy tay chống lên bả vai anh, dùng chút sức mong nới rộng được khoảng cách. Tay cô đặt lên khung xương rắn chắc, làn da trơn bóng. Cô có thể cảm nhận được một sức mạnh lớn hơn rất nhiều so với chàng trai năm ấy.
“Một bữa tiệc linh đình, nhưng tiếc là lợi bất cập hại!” Cố Sơ mở miệng nói.
Lục Bắc Thần cười cười, cúi đầu hỏi: “Tại sao?”
Trái tim Cố Sơ hơi thắt lại: “Nếu anh là Bắc Thâm, thì loại giả thần giả quỷ này thật sự không phải là phong cách của anh. Tuy nhiên, nếu anh là anh trai của Bắc Thâm, là Giáo sư Lục danh tiếng lẫy lừng, thì kiểu châm chọc khiêu khích này lại không hợp với thân phận tôn quý của anh. Lại còn bị mang tiếng, Lục giáo sư vung tiền như nước vì bạn gái cũ của em trai tổ chức sinh nhật.”
Những người bạn học cố tình khiêu vũ tới gần cô, Lục Bắc Thần lại dẫn Cố Sơ sang một bên, lần này, cánh tay anh thắt chặt hơn lần trước. Cố Sơ cảm giác thân thể cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Anh lại cúi đầu, môi như vô tình cọ xát bên tai Cố Sơ, mùi thuốc sát khuẩn dịu nhẹ như vây hãm cô.
“Vậy cô nghĩ tôi nên đối xử với cô thế nào đây?”
Giọng nói trầm thấp vang vào tai Cố Sơ, vọng thẳng vào trái tim cô. Câu nói này có chút chế giễu, có chút căm hận.
Cố Sơ sợ hãi, vô thức muốn đẩy anh ra. Nhưng Lục Bắc Thần đã buông lỏng, gương mặt anh tuấn lại trở về vẻ lạnh lùng, nở nụ cười: “Hi vọng Cố tiểu thư vui vẻ tận hưởng!”. Vừa dứt lời anh liền xoay người, bỏ đi.
/61
|