Có người gọi Cố Sơ. Cô lúc này mới tỉnh người, nhớ ra mình đã đứng bần thần ở đây đã rất lâu. Ông chủ nhà hàng tiến về phía trước, nghi ngại hỏi cô: “Cô đang suy nghĩ gì vậy? Mỗi tối cô đều rất tích cực, hôm nay cô gặp chuyện gì sao?”
Cố Sơ cười cười, lắc lắc đầu, điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước vào nhà hàng.
Nhưng năm tháng thanh xuân ấy đã trôi qua. Thời gian đã từng kiêu ngạo, đã từng vẻ vang đều đã chấm dứt.
Vừa rồi cô thất thần là do thấy một cặp đôi sinh viên đi qua, làm cô nhớ lại quãng thời gian đại học của mình. Quãng thời gian ấy thật đẹp, thật hoàn hảo, không một chút ưu tư, phiền muộn. Đẹp đến nỗi khiến người khác thấy ghen tị. Đúng, là ghen tị, chính cô bây giờ cũng có cảm giác ghen tị với nó.
Hiện tại, Cố Sơ chỉ biết vội vội vàng vàng kiếm tiền. Những gì ưu tú nhất, xuất sắc nhất đã rời cô đi mỗi lúc một xa.
Ban ngày cô làm việc ở nhà thuốc, buổi tối cô làm thêm mấy công việc thời vụ như nhân viên phục vụ nhà hàng, hay giống như bây giờ làm một “cô bé bán thuốc lá”.
Cố Tư chỉ ở nhà mấy ngày cuối tuần và ngày lễ, cho nên không biết chuyện. Quả thực, cô cũng không muốn cho Cố Tư biết chuyện này. Đối với cô, những công việc ban đêm này ngoài mục đích kiếm tiền ra, cô chỉ đang muốn lấp đầy những khoảng thời gian còn trống.
Cô muốn mình thật bận rộn, để không còn thời gian rảnh nhớ về hồi ức ngày xưa, như vậy, cũng làm cho trái tim cô bớt đau đớn.
Công việc bán thuốc khá đơn giản, chỉ cần đến mỗi bàn ăn chào hàng những loại thuốc lá mới. Tất cả những mẫu thuốc lá mới này đều do các công ty tung ra nhằm nghiên cứu thị trường. Đương nhiên, để có thể có số lượng tiêu thụ tốt, việc đến các quán ăn, nhà hàng mời chào là địa điểm ưu tiên hàng đầu. Khi đến các quán, nhân viên bán hàng sẽ chi cho ông chủ quán một ít tiền hoa hồng. Tốt nhất là phải lựa chọn những quán ăn bình dân, có nhiều thực khách lui tới. Nếu là nhà hàng cao cấp, đương nhiên rất khó có cách vào bên trong.
Ưu điểm của thành phố biển Quỳnh Châu tất nhiên là hải sản. Ở đây có đủ loại hải sản cùng với hàng ngàn phương thức chế biến. Từ đầu xuân, các nhà hàng, quán ăn đã bắt đầu náo nhiệt. Nhất là vào mùa này, rất nhiều nơi bày bàn ngay ngoài cửa quán, phía trên là những đèn lồng đỏ, phía dưới là những dãy bàn đông đảo thực khách, ăn uống vui vẻ. Chỉ cần khoảng trên dưới 100 đồng là đã có một bàn ngập các món hải sản. Nói chung, ban đêm ở khu vực này là náo nhiệt nhất.
Nhờ đông vui như vậy, Cố Sơ mới kiếm được chút lợi nhuận.
Phía bên kia thành phố, hai bên đường là hàng cọ, gió thổi xào xạc.
Lúc lái xe, Lục Bắc Thần không hề thích nói chuyện, mắt của anh luôn nhìn thẳng, giống như anh đang chăm chú quan sát con đường phía trước, nhưng lại càng giống như anh đang suy tư. Không ai biết anh đang suy nghĩ điều gì. Đã quen biết Lục Bắc Thần ít nhất ba năm, nhưng cho đến bây giờ, Lâm Gia Duyệt cũng không thể đoán được suy nghĩ của anh.
“Bắc Thần, khoảng thời gian này anh có rảnh không?” Lâm Gia Duyệt phá vỡ bầu khí im lặng trên xe.
Lục Bắc Thần không hề nghĩ ngợi, trả lời ngay: “Đang bận vụ án của Tiêu Tuyết!”
Ngụ ý của anh chính là “Không hề có thời gian rảnh”. Lâm Gia Duyệt luôn là người thông minh, đương nhiên có thể hiểu ý tứ trong câu nói của anh. Ngẫm nghĩ một lát, cô nói: “Thật ra là ba em muốn gặp anh một chút. Thời gian tới, ông sẽ về nước công tác, muốn gặp anh trò chuyện đôi câu.”
“Khi nào hết bận, tôi sẽ đích thân đến thăm ông!”
“Vậy là được rồi.” Lâm Gia Duyệt hơi thất vọng đáp.
“Gia Duyệt, em đến Quỳnh Châu cũng khá lâu rồi, nên trở về đi!”
“Em làm vướng bận công việc của anh sao?”
Phía trước là đèn đỏ, Lục Bắc Thần cho xe lái chậm lại: “Tôi không có ý này, chỉ là nghĩ cho công việc của em thôi!”
“Chờ anh xong việc, em cùng về với anh.” Lâm Gia Duyệt quay đầu nhìn anh nói.
Câu trả lời này của Lâm Gia Duyệt tuy ngắn gọn, nhưng lại truyền tải lượng thông tin cực kỳ lớn. Một mặt ám chỉ cô can tâm tình nguyện ở bên anh, mặt khác cô cũng muốn thăm dò tâm ý của anh. Nếu như anh đồng ý, nghĩa là anh sẽ không ở lại Quỳnh Châu, xong việc sẽ mau chóng rời khỏi Trung Quốc.
Cố Sơ cười cười, lắc lắc đầu, điều chỉnh lại tâm trạng rồi bước vào nhà hàng.
Nhưng năm tháng thanh xuân ấy đã trôi qua. Thời gian đã từng kiêu ngạo, đã từng vẻ vang đều đã chấm dứt.
Vừa rồi cô thất thần là do thấy một cặp đôi sinh viên đi qua, làm cô nhớ lại quãng thời gian đại học của mình. Quãng thời gian ấy thật đẹp, thật hoàn hảo, không một chút ưu tư, phiền muộn. Đẹp đến nỗi khiến người khác thấy ghen tị. Đúng, là ghen tị, chính cô bây giờ cũng có cảm giác ghen tị với nó.
Hiện tại, Cố Sơ chỉ biết vội vội vàng vàng kiếm tiền. Những gì ưu tú nhất, xuất sắc nhất đã rời cô đi mỗi lúc một xa.
Ban ngày cô làm việc ở nhà thuốc, buổi tối cô làm thêm mấy công việc thời vụ như nhân viên phục vụ nhà hàng, hay giống như bây giờ làm một “cô bé bán thuốc lá”.
Cố Tư chỉ ở nhà mấy ngày cuối tuần và ngày lễ, cho nên không biết chuyện. Quả thực, cô cũng không muốn cho Cố Tư biết chuyện này. Đối với cô, những công việc ban đêm này ngoài mục đích kiếm tiền ra, cô chỉ đang muốn lấp đầy những khoảng thời gian còn trống.
Cô muốn mình thật bận rộn, để không còn thời gian rảnh nhớ về hồi ức ngày xưa, như vậy, cũng làm cho trái tim cô bớt đau đớn.
Công việc bán thuốc khá đơn giản, chỉ cần đến mỗi bàn ăn chào hàng những loại thuốc lá mới. Tất cả những mẫu thuốc lá mới này đều do các công ty tung ra nhằm nghiên cứu thị trường. Đương nhiên, để có thể có số lượng tiêu thụ tốt, việc đến các quán ăn, nhà hàng mời chào là địa điểm ưu tiên hàng đầu. Khi đến các quán, nhân viên bán hàng sẽ chi cho ông chủ quán một ít tiền hoa hồng. Tốt nhất là phải lựa chọn những quán ăn bình dân, có nhiều thực khách lui tới. Nếu là nhà hàng cao cấp, đương nhiên rất khó có cách vào bên trong.
Ưu điểm của thành phố biển Quỳnh Châu tất nhiên là hải sản. Ở đây có đủ loại hải sản cùng với hàng ngàn phương thức chế biến. Từ đầu xuân, các nhà hàng, quán ăn đã bắt đầu náo nhiệt. Nhất là vào mùa này, rất nhiều nơi bày bàn ngay ngoài cửa quán, phía trên là những đèn lồng đỏ, phía dưới là những dãy bàn đông đảo thực khách, ăn uống vui vẻ. Chỉ cần khoảng trên dưới 100 đồng là đã có một bàn ngập các món hải sản. Nói chung, ban đêm ở khu vực này là náo nhiệt nhất.
Nhờ đông vui như vậy, Cố Sơ mới kiếm được chút lợi nhuận.
Phía bên kia thành phố, hai bên đường là hàng cọ, gió thổi xào xạc.
Lúc lái xe, Lục Bắc Thần không hề thích nói chuyện, mắt của anh luôn nhìn thẳng, giống như anh đang chăm chú quan sát con đường phía trước, nhưng lại càng giống như anh đang suy tư. Không ai biết anh đang suy nghĩ điều gì. Đã quen biết Lục Bắc Thần ít nhất ba năm, nhưng cho đến bây giờ, Lâm Gia Duyệt cũng không thể đoán được suy nghĩ của anh.
“Bắc Thần, khoảng thời gian này anh có rảnh không?” Lâm Gia Duyệt phá vỡ bầu khí im lặng trên xe.
Lục Bắc Thần không hề nghĩ ngợi, trả lời ngay: “Đang bận vụ án của Tiêu Tuyết!”
Ngụ ý của anh chính là “Không hề có thời gian rảnh”. Lâm Gia Duyệt luôn là người thông minh, đương nhiên có thể hiểu ý tứ trong câu nói của anh. Ngẫm nghĩ một lát, cô nói: “Thật ra là ba em muốn gặp anh một chút. Thời gian tới, ông sẽ về nước công tác, muốn gặp anh trò chuyện đôi câu.”
“Khi nào hết bận, tôi sẽ đích thân đến thăm ông!”
“Vậy là được rồi.” Lâm Gia Duyệt hơi thất vọng đáp.
“Gia Duyệt, em đến Quỳnh Châu cũng khá lâu rồi, nên trở về đi!”
“Em làm vướng bận công việc của anh sao?”
Phía trước là đèn đỏ, Lục Bắc Thần cho xe lái chậm lại: “Tôi không có ý này, chỉ là nghĩ cho công việc của em thôi!”
“Chờ anh xong việc, em cùng về với anh.” Lâm Gia Duyệt quay đầu nhìn anh nói.
Câu trả lời này của Lâm Gia Duyệt tuy ngắn gọn, nhưng lại truyền tải lượng thông tin cực kỳ lớn. Một mặt ám chỉ cô can tâm tình nguyện ở bên anh, mặt khác cô cũng muốn thăm dò tâm ý của anh. Nếu như anh đồng ý, nghĩa là anh sẽ không ở lại Quỳnh Châu, xong việc sẽ mau chóng rời khỏi Trung Quốc.
/61
|