7 Ngày Để Nói Anh Yêu Em Ii: Nói Yêu Em 7 Lần

Chương 6: Cảm xúc yêu

/10


Đang ngồi học bài với Tuấn Anh, Tùng Linh bỗng ngây người nhìn Tuấn Anh. Tùng linh cũng không rõ vì sao nhỏ lại nhìn Tuấn Anh nữa, nhỏ cảm thấy hình như mình thích cái vẻ chăm chú giải bài của Tuấn Anh. Cái hình ảnh “ Anh hùng dẹp lọan cứu mỹ nhân” hôm qua thật sự là quá thu hút người ta mà. Đánh cho bọn kia tơi bời hoa lá luôn.

“ Ánh mắt bạn luôn hướng về người ấy”

Câu nói của nhỏ Phương lúc sáng tự nhiên bay đến đập vào đầu nhỏ khiến Tùng Linh phát hoảng. Nhỏ đang làm gì vậy, đúng là bị ma ám rồi. Tự nhiên đang học bài lại đi nhìn Tuấn Anh như thế. Tùng Linh tự lấy tay đấm vào đầu mình. Hành động của nhỏ khiến Tuấn Anh ngẩng đầu nhìn giễu giọng nói:

- Em có cần thuốc không? Hay đưa em trở lại bệnh viện nha.

Nghe thôi cũng biết Tuấn Anh nói đểu mình rồi, Tùng Linh tức điên, **** thầm trong bụng: “Có là chó con mới yêu cái tên này”.

Tùng Linh không thèm cải với Tuấn Anh, nhỏ hậm hực ngồi làm bài, dùng hết mấy mươi phần trăm căm ghét Tuấn Anh vào làm bài…cuối cùng nhỏ cũng đã hoàn thành bài tập rất nhanh.

Tuấn Anh gật đầu hài lòng vì bài giải của nhỏ, cậu nhìn Tùng Linh khẽ cười nói:

- Mầy ngày nay em rất có cố gắng. Cứ như vậy mà cố gắng nha. Anh cũng không bắt em suốt ngày ngồi học nữa. Anh sẽ nói với ba mẹ em. Từ hôm nay em lại được tự do rồi.

Tuấn Anh cười nói với nhỏ thật tươi, Tùng linh nghe được mình đã được tự do thì vui mừng vô cùng, nhỏ nhảy lên tưng tửng như người điên. Từ hôm nay nhỏ đã có thể bắt đầu lại cuộc sống ăn chơi, ngủ nghĩ như ngày xưa. Đúng thật là một cảm giác cực Yomost.

Và niềm vui của nhỏ thật sự bắt đầu với cái gật đầu của ba mẹ, nào là tiền, điện thoại, máy tính…đều như cũ:

- Cô nghe nói con cũng sắp thi rồi đúng không? Thôi con tập trung thi đi, con bé Linh này làm phiền con như thế là đủ rồi, cô sẽ cho nó tiếp tục đi học thêm để nắm bài với người ta - Mẹ nhỏ nhẹ nhàng nhìn Tuấn Anh nói, bà rất hài lòng với việc dạy kèm của Tuấn Anh với nhỏ, đồ ăn ngon luôn được để trước mặt Tuấn Anh – Thỉnh thoảng con rảnh rổi giúp cô kèm em là được rồi.

- Dạ, đợi thi xong, con rảnh sẽ giúp em ấy học ạ.

Tùng Linh nghe đáp mới biết, hóa ra cái tên này chẳng phải tốt bụng thả tự do cho nhỏ, mà là vì hắn bận. Thật là uổng công nhỏ vừa phí phạm lòng biết ơn. Nhưng dẫu sao thì nhỏ vẫn……cầu cho hắn bận suốt đời, đừng có thời gian rãnh nữa. Vậy thì nhỏ tha hồ mà đi chơi…

Nhưng…..

Khi Tùng Linh nghĩ là nhỏ được tự do thì đáng lí vui sướng, nhỏ lại cảm thấy hụt hẫng. Mà hụt hẫng vỉ cái gì, bản thân nhỏ không rõ nữa.

Ví dụ như, khi ngồi học bài, chẳng có ai ngồi bên cạnh gõ đầu nhỏ nữa cả. Nếu như làm bài không được, chẳng ai ngồi hướng dẫn cho nhỏ đến tận chân răng , xuyên mấy chục lớp vào bộ não hóa thạch của nho hết.

Vì dụ như thỉnh thoảng nhìn ai đó nghiêm túc làm bài cũng là một sự thú vị, nhất là người đó lại là một anh chàng đẹp trai.

Ví dụ như….Tùng Linh bỗng giật mình khi thấy rằng, dường như nhỏ thấy nhớ khoảnh khắc cùng Tuấn Anh ngồi học bài.

Mỗi khi nhỏ chán học, ngồi than ngắn thở dài thì Tuấn Anh bèn kể cho nhỏ nghe một câu chuyện cười, ví dụ như

“ Giờ ngoại ngữ lớp tí có thầy giáo đến dự giờ.Cô giáo đang viết thì phấn bị gãy nên cúi xuống nhặt. Sau đó cô quay xuống lớp hỏi:

-E nào dịch được câu này?

Tí liền đứng lên nói dõng dạc:

-Giá mà cái váy ngắn 1 tí thì ngon.

Cô giáo:

-Hả? Em ra ngoài ngay cho tôi

Tí hậm hực nhìn thầy dự giờ:

-Không biết thì đừng có nhắc. “

Tùng linh nhớ câu chuyện cười này mà ngồi cười sặc sụa, Tuấn Anh đúng thật là, không kể thì thôi, mà hễ kể thì làm nhỏ cười ra nước mắt.

Tùng Linh bỗng thở dài, bài tập làm xong rồi, đi chơi, nghe nhạc tự nhiên thấy không còn hứng thú nữa. Nói chung là ngoại trừ giờ ăn cơm ra, hay giờ đi học buổi sáng, nhỏ chẳng hề gặp Tuấn Anh lần nào nữa.

- Ít khi chán, nhưng chán thì gián chẳng buồn đập – Nhỏ đúng là chán đến mức này rồi.

Tùng Linh đành gọi điện thoại rủ hai nhỏ bạn của mình đi chơi cho đỡ chán thì hai nhỏ lại từ chối vì bận. Cắn bút mãi, Tùng Linh quyết định gọi cho Diệp Hân, dù gì cũng chỉ có mỗi con nhỏ này là bạn tốt nữa mà thôi.

Diệp Hân cũng đang rỗi rãi nên lập tức nhận lời của Tùng Linh. Cả hai hẹn nhau ra một quán kem thoáng mát.

Ngồi nói chuyện bông đùa một chút, Diệp Hân bèn hỏi một câu trêu Tùng linh:

- Nè, không phải nghe nói bà được tự do rồi hay sao, sao vẻ mặt bà vẫn cứ như đưa đám thế kia.

- Diệp Hân! Tui hỏi bà, nếu Lập Khiêm không dạy bà học nữa. Bà thấy vui mừng hay buồn chán.

Diệp Hân nghe Tùng Linh hỏi thì đảo mắt một vòng cười trêu bảo:

- Tất nhiên là vui mừng rồi, sao lại buồn chán.

- Vậy sao – Tùng Linh bỗng thở dài, bởi vì sao nhỏ chẳng có chút gì vui mừng hết như vậy chứ.

Diệp Hân là người từng trải, ít nhất thì cũng trước Tùng Linh một chút, nhỏ đáo để nhìn Tùng Linh cười gian bảo:

- Trừ khi là….yêu.

- Hả…- Tùng Linh giật mình như bị bắt quả tang, nhỏ nhìn Diệp Hân chớp chớp mắt.

- Thật ra, dấu hiệu đó chính là yêu đó. Nếu bà không tin có thể thử xem, bước đầu tiên để biết mình đã yêu là bắt đầu thấy nhớ.

Hình như là….Tùng Linh cũng không biết rõ điều đó cho lắm.

- Được rồi, từ từ kiểm tra, từ từ khảo chứng, đừng lo nghĩ nhiều quá mà mau già. Tui kể bà một câu chuyện cười cho vui vẻ nhé

Một con thỏ đang chạy trong rừng thì gặp chó sói đang hút heroin, thỏ liền nói:

"Anh sói ơi, hãy bỏ hết chất độc hại chết người đó đi và hãy theo tôi, đi khắp khu rừng sẽ có nhiều cảnh đẹp và đáng yêu lắm "

Sói nghe lời và chạy theo thỏ. Đang chạy thì cả hai gặp cáo đang hút thuốc phiện, thỏ cũng thuyết phục cáo và cáo chạy theo thỏ và sói. Đang đi gặp cọp đang đang hút cocain, thỏ liền nói:

" Anh cọp ơi, hãy bỏ những thứ chết người ấy đi... "

Bỗng cọp tức giận gầm lên: " ****** CÁI CON THỎ KIA, LẦN NÀO MÀY SAY THUỐC LẮC CŨNG RỦ TA CHẠY KHẮP RỪNG"

Tùng Linh khẽ cười nhưng không tươi cho lắm, bởi vì nhỏ thật sự bối rối trước cảm xúc lạ trong lòng mình.

- Haiz, thôi được rồi. Bà mời tui mà cái mặt cứ ủ ru như thế coi sao được – Diệp Hân chép miệng than.

- Gì, chầu này bà mời tui mới đúng, lần trước bà còn thiếu tui một chầu nha. Chẳng phải bà nói mời tui hay sao – Tùng Linh liền không tha, cái con nhỏ bạn lợi dụng thời cơ trục lời này.

- Tui hỏi bà nha, khi bà ra đường, bà thấy một anh chàng cực kì đẹp trai, anh ta bảo bà cùng một con cầm thú thi thố, nếu bà thắng, anh ta sẽ chấp nhận yêu bà. Vậy thì nếu cho bà chạy đưa với một loài cầm thú trong một cuộc thi giành trai đẹp, bà chạy thắng hay thua.

- Bà khinh thường tui đó hả? Tất nhiên là tui chạy thắng rồi – Tùng Linh ưỡng ngực đáp.

- Haiz, hóa ra bà còn đáng sợ hơn loài cầm thú.

Tùng Linh nghe vậy thì suýt chút sặc chết, không ngờ bị nhỏ Diệp Hân nói thế. Rõ ràng là đang mắng xéo nhỏ mà. Nhỏ hừ mũi bảo:

- Thôi vậy thì tui chấp nhận chịu thua nó vậy.

- Trời, con người bà không bằng loài cầm thú – Ai dè Diệp Hân lại nói.

- Bà vừa vừa phải phải thôi nhé, đừng có mà nhân cô hội **** xéo tui nha – Tùng Linh nhìn Diệp Hân muốn đập cho nhỏ này một cái.

- Tui đâu **** bà – Diệp Hân tỏ vẻ mình vô tội cười nhăn răng nói – Đây là câu đố mà.

- Được, vậy tui dù thế nào cũng sẽ chạy huề với nó là xong chứ gì.

- Ồ, hóa ra bà là loài cầm thú à – Diệp Hân tiếp tục phán một câu.

Tùng Linh ngửa mặt lên trời khóc thầm, hoa ra hẹn con nhỏ Diệp Hân này ra là một sai lầm lớn, nhỏ chẳng những không an ủi được mình mà còn khiến mình tức chết nha.

Tùng Linh đúng là bị Diệp Hân chọc tức chết đi được mà, cái gì mà: Cha mẹ là tiền bạc, anh chị em là chỗ dựa, còn bạn bè là cả hai”, Tùng Linh thấy chẳng đúng một chút nào hết. Có một buổi uống nước mà nhỏ đã bị mang tiếng là cầm thú rồi, dìm nhỏ thật thảm thương, nhỏ thấy câu này để nói về bạn bè là đúng hơn :” Bạn bè là đứa khi mà ta sắp ngã thì nó xô thêm một phát cho ngã luôn.” Câu này xem ra đúng là hợp với nhỏ vào lúc này ghê. Haiz…..

Tùng Linh đang chán nản với cảm xúc trong lòng mình.

Yêu – Chắc chắn là chưa tới

Ghét – Dường như đã không còn.

Không yêu không ghét nhưng cũng không giống bình thuờng.

- Nè, bà thử giải câu này xem – Diệp Hân gọi Tùng Linh rồi lấy tay nhúng nước vẽ vẽ xuống dưới mặt kính của cái bàn, vẽ xong nhướn mày hỏi - Câu này nghĩa là gì: 1' => 4 = 1505.

Tùng Linh nhìn một cái liền bảo :

- Thua. Xin lỗi bà, trí tuệ của tui xưa nay đều bằng trái nho.

- Câu trả lời là 1 phút suy tư bằng 1 năm không ngủ - Diệp Hân bất đắc dĩ bèn đáp – Bà cứ nghĩ xem, trước giờ bà có bao giờ trưng ra cái bộ mặt suy tư như bây giờ đâu. Tui nói thiệt nha, không khéo, bà còn ngồi ngắt bông đếm theo cái kiểu “ Yêu”, “ Không yêu” bây giờ đó. Bà còn không tin tui, ừ thì có thể bà chưa yêu, nhưng chắc chắn bà có thích anh Tuấn Anh – Diệp Hân độp thẳng vào mặt nhỏ mấy lời này, Tùng Linh nghe xong thấy choáng voáng cả lên.

Làm sao nhỏ lại có thể thích Tuấn Anh cơ chứ. Thật sự mà nói, nhỏ thường xuyên rủa thầm Tuấn Anh trong lòng, giờ nghĩ lại, nhỏ cũng cảm thấy mình cũng thật độc ác quá đi. Nhưng nếu nhỏ mà thích Tuấn Anh thì chẳng phải là mấy lời nguyền rủa đó phủ lên người của nhỏ hay sao. Người ta nói tốt không linh, nhưng cái xấu thì linh. Cho nên, tuyệt đối phải gạt bỏ cái cảm xúc vừa chớm nở trong lòng mình đi mới được.

Nhưng tóm lại, buồn vẫn là buồn. Sầu vẫn sầu ơi là sầu.

- Hahaha, ngó cái mặt đó mà đòi anh Tuấn Anh để ý sao trời – Một cái giọng nói hơi quen vang lên.

- Phải đó, cái mặt như xôi móc mà bày đặt – Một giọng cũng hơi quen quen hùa theo.

Diệp Hân và Tùng Linh lập tức quay đầu nhìn lại, Diệp Hân cau mày hỏi:

- Bà biết sao?

- Ba con mắm thua cuộc ở trò chơi nhảy theo máy ở khu trò chơi. Tức thật, dám khuinh khi người khác ra mặt như thế, không dạy mấy con nhỏ xí xọn này một bài học, uổng công mười năm học võ của tui – Tùng Linh ngứa ngấy tay chân, khịt mũi định lao đến chất vấn ba cô bạn kia.

- Bỏ đi. Hơi đâu mà chấp nhất chứ. Dù sao cái mặt này cũng khối anh chàng theo và đầy đứa ghanh tỵ. Người ta xấu hơn mình thì ganh tỵ một chút, bà chấp nhất làm gì – Diệp Hân giữ tay Tùng Linh lại , cố ý nói lớn.

- Ờ, bà nói đúng hen. Tui cũng thật là lòng dạ hẹp hòi quá – Tùng Linh cũng tung hứng qua lại ngay, cong môi chế giễu – Thôi thì cứ để người ta nói cho thỏa lòng ganh tỵ vậy. Haha

- Mắc cười, ai thèm ganh tỵ với mấy bà chứ. Nhìn lại đi, xem tụi này với hai bà, ai hơn ai chứ - Ba cô nàng kia liền đứng dậy bước đến bàn của Diệp Hân và khoanh tay hất mặt tỏ vẻ kiêu ngạo, bởi vì so với cách ăn mặc hết sức bình thường của Diệp Hân và Tùng Linh thì ba cô bạn này quá ư là nổi bật. Với đầy đủ phụ kiện như lắc tay, vòng đeo tay lớn, đeo bông tòn teng, tóc được uốn kỹ…..

- Ồ, đúng ha. Nhìn các bạn thật là kute quá đi mất, mình ngưỡng mộ quá – Diệp Hân reo lên.

Ba cô bạn này nghe Diệp Hân reo lên khen thì khoái chí , lườm mắt nhìn Diệp Hân một cái rồi nói:

- Xem vậy chứ bạn này cũng có mắt nhìn ha. Mà mình thấy bạn cũng quen quen, hình như gặp ở đâu rồi – Cô bạn tóc ngắn nhìn Diệp Hân suy nghĩ.

Diệp Hân khẽ tằng hắng một chút, lấy tay che mặt chút, chuyện mất mặt như thế, nhỏ thật sự không muốn nhắc đến chút nào.

- Che cái gì mà che. Bà phải để người ta nhìn thấy mà ganh tỵ chứ - Tùng Linh đương nhiên giật tay Diệp Hân ra để giới thiệu với ba cô bạn kia - Nhìn cho kỹ đi nhé.

- Bạn là Diệp Hân, bạn gái của Lập Khiêm – Một cô bạn nhận ra Diệp Hân, trợn mắt nhin nhỏ đắm đuối.

- Sao hả, biết rồi chứ gì? Bởi vậy mới nói, cái mặt như xôi móc thì đầu óc cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, bày đặt đi cười người khác. Cười người hóa ra lại cười mình – Tùng Linh thừa dịp trả đòn ngay, nhỏ từ xưa giờ, ăn miếng phải trả miếng mà. Mà cón trả gấp đôi.

- Dù sao thì người ta với Lập Khiêm cũng là bạn thân từ nhỏ đến lớn, chẳng như ai kia . Nói thật thì dù sao bạn Hân cũng có mắt thẩm mỹ hơn một số người, gương mặt cũng xinh hơn ai kia, cho nên dù sao cũng rất xứng đôi với Lập Khiêm .

- Ây da, được mấy bạn khen, thật là hãnh diện quá đi mất – Diệp Hân bê tay ôm lấy mặt nhìn ba người kia cười tươi nói – Mình có bài hát, định phổ nhạc, thôi thì tặng hai bạn hát chơi nhé – Nói xong, Diệp Hân móc trong túi ra một tờ giấy có ghi chữ đưa cho ba cô bạn kia.

Mấy cô kia liền chúm đầu vào đọc.

Buồn buồn ngồi xé năm trăm,

Xé nhầm năm chục buồn ơi là buồn.

Buồn buồn đứng **** người ta,

Giờ bị người ta đánh buồn ơi là buồn.

Buồn buồn đánh thử bạn chơi,

Bây giờ bạn bỏ buồn ơi là buồn.

Buồn buồn nhà cửa… đốt chơi,

Đốt rồi quên dập… buồn ơi là buồn.

Buồn buồn tự tử chết chơi,

Ai dè không chết, giờ điên điên khùng.

Buồn buồn viết nhảm post chơi.

Ai mà ráng đọc… khùng ơi là khùng!

Diệp Hân với Tùng Linh phá ra cười nắc nẻ, cái bài thơ này, nhỏ mới lụm trên mạng xuống định để dành trêu tụi bạn, không ngờ ba cô nàng này lại là nạn nhân đầu tiên.

- Để nói cho mấy bạn biết nhé, Diệp Hân khen mấy bạn kute, thật ra với nghĩa thế này cơ – tùng Linh cười lém lỉnh nhìn ba cô bạn kia mà bảo.

*C - Crazy : điên,khùng.

*U - Ugly: xấu xí.

*T - Talkative: nhiều chuyện, lắm mồm.

*E - Evil: Ác quỷ.

=> trông bạn như là một con ác quỷ xấu xí nhiều chuyện và khùng điên

- Đã hiểu chưa hả - Tùng Linh đắt ý, đập tay với Diệp Hân rồi nói – Từ từ ngồi lại mà K.U.T.E đi nhé, bye bye.

Nói xong Tùng Linh và Diệp Hân cùng đứng dậy rời đi, để lại ba cô nàng đang tức điên cuồng.

Vừa tính tiền xong, cả hai định ra dắt xe đi về thì bị ba người kia đứng chặn đường nói:

- Đừng tưởng là bạn gái Lập Khiêm thì ngon rồi, biết đâu sau này bà bị lập Khiêm bỏ thì sao.

Tùng Linh và Diệp Hân chẳng thèm tranh chấp với cái bọn dở hơi này, hai nhỏ lấy xe ra về. Nhưng lại bị chặn đường.

- Bọn này nói đúng quá, cho nên có kẽ biết thân biết phận của mình mà im lặng bỏ đi phải không ta. Haha – Ba nhỏ nhìn Diệp Hân cười lớn.

- Một khi đã ghét thì chỉ muốn dẫm và đạp cho nhẹp lép. Một khi đã khinh thì sẽ lặng xem như không tồn tại . Ba người có hiểu câu này hay không? – Tùng Linh lừ mắt nhìn ba con chó điên chạy tới sủa càng

- Ồ, bà cũng biết nói là " biết đâu sau này" mà, hiện tại thì tui vẫn là bạn gái của Lập Khiêm . Tóm lại một câu, mấy bạn bít cửa với Lập Khiêm rồi nhé - Diệp Hân mĩm cười đáp lại.

- Được. Coi như Lập Khiêm thì tụi này không nói đến nữa, nhưng anh Tuấn Anh thì khác. Hiện tại anh ấy vẫn chưa có bạn gái, bọn này không tin trên đời này lại có thêm một kẻ ngốc được trời ban may mắn nữa đâu – Cô bạn tóc ngắn khoanh tay tỏ vẻ hách dịch bảo.

- So sánh thử thì cũng biết mà, tụi mình đẹp hơn cái con nhỏ ngốc này mấy trăm lần, làm gì anh Tuấn Anh thèm để mắt đến nhỏ mà không để mắt đến tụi mình – Nhỏ tóc dài chề môi đáp.

- Đẹp chỉ để yêu, yêu kiều chỉ để ngắm. Xấu mà đằm thắm là để ngắm suốt đời. Tuy tụi này không đẹp như ai đó, nhưng ít ra cũng đáng ngắm hơn biết bao nhiêu người rồi – Diệp Hân cười khẩy nhìn ba cô bạn kia đáp lại chẳng thua kém.

- Đúng vậy, sắc đẹp chỉ thu hút được ánh mắt, cá tính mới chinh phục được tâm hồn . Coi cái kiểu choảnh chọe của ba bà, anh Tuấn Anh mà chọn mới là lạ - Tùng Linh đương nhiên cũng không để bản thân im lặng trước đối phương, không công kích lại thì không phải là nhỏ nữa.

- Cá tính, bà có cá tính thế nào có thể đặc biệt thu hút được anh Tuấn Anh hả?

- Cá tính của tôi nhiều lắm, nói ra sợ mấy bà hết hồn thôi – Tùng Linh vểnh mặt đắc ý bảo.

- Nói ra xem….

- À thì….- Tùng Linh tỏ vẻ đắc ý bảo – Thông minh sắc sảo nè….dễ thương vui tính nè…..

- Dễ thương vui tính còn đỡ, cái gì mà thông minh sắc sảo chứ, nghe mà buồn nôn – Nhỏ tóc ngắn chề môi tỏ ý khinh.

- Tui đố bà : Một cây na tra lắm , bị rụng mất trăm lá . Hỏi cây còn bao nhiêu lá ? – Tùng Linh cười hỏi nhỏ tóc ngắn một câu – Bà giài được thì tui chấp nhận mình là người ngu, còn giải không được thì phải chấp nhận là bà ngu hơn tui à.

Nhỏ tóc ngắn đanh mặt, nghĩ một lúc thì ngẩng đầu cười nói:

- Dễ ẹc, tra lắm = trăm lá . Vậy nó ko còn cái lá nào cả. Haha, đầu bà đúng là óc heo rồi.

- Bạn sai rồi.....Đáp án là na tra lắm = 5 trăm lá. Rụng mất 100 lá . Vậy nó còn 4 trăm lá .......- Thì ra mình bà heo, óc bà cũng heo luôn – Tùng Linh cười trêu lại, cái bẫy câu đố giăng ra chính là để người ta mắc vào mà.

- Bà đố tụi này một câu mà tự cho mình là thông minhs ắc sảo sao. Có giỏi thì giải câu đố của tụi này đi – Nhỏ tóc dài lên tiếng.

- Được thôi, ai sợ ai chứ - Tùng Linh ưỡn ngực thách thức nói, có quân sư giải đố kế bên mà lo gì. Tùng Linh huýt tay vào Diệp Hân, Diệp hân nhún vai cười cười.

- Được thôi, chúng ta bắt đầu. Cái gì sắc mà ko phải sắc, cái gì ngã mà ko phải ngã, cái gì nặng mà ko nặng???

- Là dấu sắc ,dấu ngã,dấu nặng nên mới ko phải sắc ,ngã ,nặng. Haha, cái này con nít lên ba cũng biết – Tùng linh phá ra cười đáp.

Ba nhỏ kia nhìn vẻ mặt đắc ý của Tùng Linh thì bực tức.

- Câu đố tiếp theo là:trong 1 buổi tiệc,có các món ăn là: giò chả có, nước suýt có. Hỏi có bao nhiêu món trên bàn.

Câu đố này là của nhỏ tóc xoăn, đúng là một câu đố khó. Tùng Linh đưa mặt quay sang cầu cứu Diệp Hân. Diệp Hân cười đáp:

- Câu này đơn giản thôi mà. Đáp án là chẳng có món nào cả : giò chả có-> giò chẳng có, nước suýt có-> suýt nên vẫn là chưa có. Đúng không?

- Tại sao người Trung Quốc ăn nhìu hơn người Nhật?

- Tại dân đông hơn

- Cái gì chứa nhiều nước nhất mà ko ướt tí ti nào?

- Bản đồ

- cây nhang đốt càng nhiều càng ngắn, vậy có cây gì đốt càng nhiều càng dài ko?

- Cây trê.

- Cây gì vẫn mọc tươi tốt, cho hoa, quả bình thường, nhưng nghe qua tên tưởng như nó không còn sống nữa?

- cây tiêu

- Trong một cái hồ có một bông hoa sen kỳ lạ, mỗi ngày nó lại lớn gấp đôi, cứ như vậy, sau 20 ngày thì nó chiếm hết diện tích cái hồ, vậy sau bao nhiêu ngày thì nó có diện tích bằng nửa cái hồ?

- 19 ngày

- Cái gì mà khi đập vỡ nó thì có một chất lỏng chảy ra, và đun nóng chất lỏng đó thì lại thu được một chất rắn?

- Trứng

- Cái gì khi mua về thì nó màu đen, khi sử dụng thì nó màu đỏ, và khi vất đi thì nó màu xám?

- Than

Ba nhỏ liên tục hỏi những câu đố, Tùng Linh và Diệp Hân thi nhau trả lời. Hoàn toàn đáp chính xác, khiến ba nhỏ này giận đến đỏ cả mặt. Biết là có đố tiếp cũng không ăn thua gì, phải gọi là gặp cao thủ rồi.

- Gọi giải đố thì sao, cũng đâu thể làm anh Tuấn Anh thích bà được đâu cơ chứ? – Nhỏ tóc ngắn giễu cợt.

- Vậy thì tụi mình cá đi – Tùng Linh đột ngột lên tiếng nói.

- Cá…..- Ba cô bạn kia nghi ngờ nhìn Tùng Linh hỏi.

- Đúng vậy. Chúng ta cá cược đi, trong thời gian là 1 tháng, nếu như ba người có thể cưa được anh Tuấn Anh thì tụi này chấp nhận thua, còn ngược lại thì …- Tùng Linh nhướn mày nhìn ba cô bạn kia cười gian xảo – Thế nào.

- Được thôi. Tụi này không tin là, trong cả ba người, chẳng có ai cưa được anh Tuấn Anh.

- Vậy thì cứ thử xem. Thời gian cá cược bắt đầu. Tụi này về đây – Tùng Linh nhướn mày đáp, sau đó thong dong ra về cùng Diệp Hân.

Trên đường về, Diệp Hân nhìn Tùng Linh hỏi:

- Nè, bà có chắc sẽ làm anh Tuấn Anh thích bà trong vòng 1 tháng được hay không đó.

- Tui đâu có nói là anh Tuấn Anh sẽ thích tui đâu – Tùng Linh cười toa toét đầy đắc ý đáp.

- Hả, vậy thì ai? – Diệp Hân xém chút té xe la lên.

- Tui sẽ làm mai anh Tuấn Anh cho người khác, nhất quyết không để anh ấy lọt vào tay ba con nhỏ đó – Tùng Linh mãi lo với thắng thua, cho nên không có suy nghĩ đến chuyện khác.

- Bà nhất định sẽ hối hận cho xem – Diệp Hân thở dài nói.

- Gì mà phải hối hận chứ?

- Tui tui đi, ba cái vụ cá cược này, tui có kinh nghiệm lắm. Thau là cái chắc.

- Bà đừng có làm nhục chí anh hùng như thế chứ. Bà phải hiều là trời cho ta nhan sắc sơ sài để che đậy cái thiên tài bên trong.

Bên ngoài nhìn thấy như không, bên trong thủ đoạn mênh mông ngất trời. Tui mà đã ra tay làm mai rồi thì chắc chắn là sẽ thành công.

- Tui nói thiệt nha, từ xưa đến nay, tui tự nhận mình là thiên hạ đệ nhị ngốc thì không ai nhận là thiên hạ đệ nhất ngốc. Nhưng xem ra hôm nay tui đã gặp được thiên hạ đại đại ngốc rồi, thiệt là bó tay với bà. Sớm nhận ra nếu không thì ôm hận đó bà – Diệp Hân thở dài thương xót cho nhỏ bạn ngây thơ vô số tội của mình.

- Là sao – Tùng Linh ngơ ngác nói.

Trước cái ngớ người ngơ ngác của Tùng Linh, Diệp Hân bĩu môi nói:

- Bà về tự suy nghĩ đi. Cái này tự mình khám phá mới thú vị được chứ, hehe. Nhưng nói trước nha, nhanh nhanh nhận ra đi, nếu không đừng có tìm tui mà khóc lóc đó - Diệp Hân không trả lời mà nói đầy ẩn ý.

Nói xong Diệp Hân lên xe chạy về mất bỏ lại Tùng Linh với nỗi khó hiểu bao quanh.

Nhưng mà nhỏ vốn vô tâm vô tánh, mới nghĩ đó lại quên ngay, cho nên nhỏ chẳng buồn nghĩ ngợi lời Diệp hân nói làm gì nữa, phiền phức, đau đầu. bây giờ phải tập trung vào chuyện làm mai mối cho Tuấn Anh với một ai đó mới được, mà ai đó là ai đó đây?

Một ánh chớp lóe ngang qua đầu của nhỏ, một ai đó đã xuất hiện trong đầu nhỏ rồi.

Thích thú, Tùng Linh vội vàng về nhà ngay lập tức đặng mà còn tìm hiểu về cách làm mai mối chứ. Tự tin nói với Diệp Hân như thế, thật ra nhỏ cũng có biết gì về làm mai làm mối đâu. Huhu

Về đến nhà, Tùng Linh liền lên mạng tra cách làm mai làm mối ngay lập tức, thật may mắn là nhỏ đã thoát khỏi giai đoạn giam cầm rời xa công nghệ thông tin, trở về thời tiền sử rồi.

Đọc một loạt xong, nhỏ lập tức lập ra kế hoạch mai mối ngay lập tức.

Vấn đề đầu tiên mà nhỏ nhìn thấy là :

1. Bắt đầu xác định đối tượng: Nhỏ đã tìm ra được đối tượng, chẳng ai khác ngoài chị gái xinh đẹp mà lần trước bị nhỏ bắt gặp tỏ tình với anh Tuấn Anh. Chưa biết tình tình thế nào, nhưng về gương mặt thì đúng là OK.

Sáng hôm sau, Tùng Linh đi học thật là sớm, nhẫn nại chờ ở cửa trường đợi chị gái xinh đẹp đó bước vào...bởi vì nhỏ chẳng biết chị gái đó học ở lớp nào cả.

Nhỏ ngồi chờ đến ngáp ngắn ngáp dài luôn, cuối cùng thì cũng gặp được chị gái xinh đẹp kia

Nhỏ nhanh chóng tiến hành bước thứ hai là "Chuẩn bị "dữ liệu" .

- Chị... - Tùng Linh giả vờ gấp gáp gọi chị gái xinh đẹp tỏ tình thất bại kia. Sau đó nắm tay lôi lôi kéo kéo người ta sang một bên để mà thì thầm to nhỏ, nhỏ nhìn chị hái kia cười vui vẻ hỏi - Chị! Chị còn nhớ em không?

Chị gái kia đương nhiên là nhớ nhỏ, nhớ đến tận xương tủy vì bị mất mặt như thế, nhưng vẫn cười nhẹ gật đầu.

Người ta đã lịch sự như thế, đương nhiên nhỏ phải chớp thời cơ ngay. Tùng Linh làm ra thân tình khoát tay chị gái đó:

- Chị à, chị đừng hiểu lầm. Em với anh Tuấn Anh không có gì đâu, anh ấy chỉ là gia sư cho em mà thôi.

Sau đó nhỏ ngồi kể lể dông dài chuyện mình bị Tuấn ANh ức hiếp ra sau và nhỏ đã oán hận thế nào với Tuấn Anh để phủ nhận hoàn toàn mối quan hệ đang bị nghi ngờ kia. Sau đó nhỏ kết luận một câu:

- Em thấy chị với anh Tuấn Anh rất ư là đẹp đôi. Chắc là anh ấy ngại cho nên mới như thế, hay để em lựa lúc nào đó giúp anh chị gặp nhau làm quen nha.

Quả nhiên chị gái xinh đẹp ấy nhìn nhỏ với ánh mắt thân tình, dùng giọng ngọt ngào nhất hỏi khẽ:

- Thật sao?

- Đương nhiên rồi - Tùng linh ưỡng ngực gật đầu.

Tuy nói vậy, nhưng từ trước đến giờ, không tự dưng có người tốt bụng với mình, nên chị gái ấy cũng nhìn nhỏ đầy cảnh giác. Sau đó e dè nói:

- Nhưng mà, sao tự nhiên em lại muốn giúp chị...

- À, thật ra em chỉ là vì em mà thôi. Ai lại tốt bụng đi giúp người khác không công đâu. Chị nghĩ xem, nếu anh ấy có bạn gái thì sẽ không còn thời gian quản thúc em, vậy thì em sẽ không phải khổ sợ ngồi học bài với anh ấy rồi, chị nghĩ có đúng hay không?

- Cũng đúng - Chị gái kia gật đầu bảo.

- Thì đó, thế nào, nếu chị không đồng ý thì cũng không sao, em tìm người khác là được - Nhỏ cố tình tỏ vẻ bất mãn, bước mấy bước bỏ đi .

Lập tức chị gái kia đã giữ tay kêu nhỏ lại.

- Được rồi, chị đồng ý mà, nhờ em giúp chị quên với anh ý, mai này chị sẽ cảm ơn em thật hậu hĩnh.

- Hehe, chị yên tâm đi, em nhất định sẽ giúp chị mà. Nhưng trước tiên chị phải học thuộc mấy cái này.

Nói rồi nhỏ đưa ra một tập giấy được ghi chú cẩn thận cho chị gái xinh đẹp kia.

Trên tiêu đề tập giấy có ghi: Cưa đổ chàng trong 7 ngày.

Và điều đầu tiên trong kế hoạch mai mối đó là :Để mọi chuyện tiến triển tự nhiên.

Để mọi chuyện tiến triển tự nhiên là như thế nào? tất nhiên là một cuộc sắp đặt gặp mặt thật tình cờ, tốt nhất là kiểu anh hùng cứu mỹ nhân, ra tay khi thấy người gặp nạn.

Và theo kế hoạch của nhỏ là, chiếc xe của chị Quỳnh Chi, tên chị gái xinh đẹp đó, nói thật thì người đẹp tên cũng đẹp, đúng là ông trời hơi bất công quá đi mất. Chiếc xe sẽ bị hư ngay trước cửa nhà nhỏ.

Tất nhiên là chiếc xe vẫn nguyên vẹn khi đến trước nhà nhỏ, nhưng ngay lập tức bị nhỏ dùng kỷ xảo chuyên nghiêp của mình làm cho nó bị hư một cách chuyên nghiệp ><

Tất nhiên là nhỏ không biết sửa, và nhiệm vụ vinh quang này thuộc về Tuấn anh. Nhỏ nhanh nhảu bấm chuông cửa gọi Tuấn Anh ra ngoài. Vừa thấy Tuấn Anh mở cửa, nhỏ liền nói ngay.

- Anh! Xe của chị Quỳnh Chi bị hư, anh ra xem giúp chị ấy được không?

Tuấn Anh đương nhiên không từ chối, mặc dù cậu không biết cô bạn tên Quỳnh Chi mà Tùng Linh gào thật lớn cái tên là ai. Cậu ra xem thì phát hiện ngay ra xe chỉ bị xúc dây sênh mà thôi, nhưng dây sên bị kẹt chặt cứng ngoắc khó lấy ra gắn vào được. Tuấn Anh phải loay hoay một lúc thật lâu mới có thể sữa xong.

Mồ hôi túa ra như tấm, ướt hết vầng trán của Tuấn Anh, Quỳnh Chi vội vàng rút khăn giấy trong túi xách ra giúp Tuấn Anh lau mồ hôi.

Tùng Linh khá bất ngờ trước hành động của Quỳnh Chi, nhỏ nhăm mặt than thầm trong bụng. Tuy nhỏ không chưa hiểu rõ tính tình của Tuấn Anh lắm, nhưng theo nhỏ nhận xét, Tuấn Anh không phải loại con trai thích con gái chủ động, nhất là những cử chị thân mật như thế.

Nhỏ nhăn mặt nheo mắt nhìn phản ứng của Tuấn Anh, chờ đợi sự khó chịu vốn có của Tuấn Anh nhưng đáng tiếc là không hề xảy ra.

Tuấn Anh khẽ cười với Quỳnh Chi và nói:

- Cám ơn em.

- Em phải cám ơn anh mới đúng chứ - Quỳnh Chi e thẹn rút tay lại lắc đầu nói – Anh vì giúp em mà vất vả như thế mà.

- Chút chuyện nhỏ mà thôi – Tuấn Anh cười trông cực kì đẹp trai, Tùng Linh khẽ liếc nhìn Quỳnh Chi, nhỏ thấy chị ta cười tít cả mắt. Đúng là thấy trai đẹp thì mắt sáng rỡ chẳng sai tí nào. Cơ mà, hình như thấy Tuấn Anh cười, tim nhỏ cũng đập mạnh lắm nha. Chắc không phải là tim nhỏ có vấn đề đấy chứ.

- Xe sửa xong rồi, em mau đi đi – Tuấn Anh vừa phủi tay vừa giục.

Thấy Quỳnh Chi còn nấn ná, Tùng Linh vội vàng lại gần huých tay ra hiệu với Quỳnh Chi, chị gái nọ bất đắc dĩ phải lên xe rời đi sau khi để lại một nụ cười cực kì rạng rỡ như hoa hướng dướng dưới ánh mặt trời.

Tùng Linh nhẹ nhàng thở phào, chỉ sợ Quỳnh Chi ngốc nghếch bị trai đẹp làm ngu muội đầu óc mà làm hỏng kế hoạch của nhỏ thì khổ.

Thấy Tuấn Anh đang định quay vô nhà, Tùng Linh vội vàng moi cuốn sổ tay mà nhỏ ghi chi chít lại kế hoạc cưa chàng trong 7 ngày kia ra xem lại:

“Ngày 1:Đối với chàng lúc này, bạn chỉ đang ở mức “biết tên, biết tuổi” (hoặc thậm chí là tệ hơn thế). Con trai sẽ không bao giờ có đủ thời gian để nhớ tất cả mọi chi tiết hay-ho-nhưng-linh-tinh của một cô nàng quen-sơ-sơ, nên tốt nhất là hãy tập trung tạo cho chàng ấn tượng về một đặc điểm nào đó thật nổi bật của bạn.Nếu bạn không phải là fan của bóng đá, xe cộ hay những thứ vốn hấp dẫn với các chàng trai, ok chẳng sao, hãy nói cho chàng một sở thích quái quái nào đó của mình.Hãy lấy tư liệu từ chính bạn, đừng dại dột thêu dệt về một sở thích hay ho nào đó, để rồi sau này bạn lại tự đánh bẫy chính mình khi lỡ miệng nói hớ hay tệ hơn, quên mất về cái sở thích hay ho đó.Những sở thích made-by-tui đó sẽ cộp vào não chàng dữ liệu thông tin rõ ràng và vừa đủ, để khi nhắc đến bạn, chàng sẽ dễ dàng nhớ ra ngay.”Đọc xong, Tùng Linh gấp nó lại rồi nói:- OK, giờ thì mình chỉ cần giới thiệu một chút về chị Quỳnh Chi là được.Tùng Linh liền nhảy chân sáo theo Tuấn Anh vào nhà chú của nhỏ, nhỏ cười cười làm như vô tâm hỏi:- Anh! Anh biết chị lúc này không?Tuấn Anh không nhìn nhỏ một mực lắc đầu phủ nhận một câu:- Không.Tùng Linh nuốt khan nước bọt một cái khẽ thương xót cho Quỳnh Chi, rõ ràng cấm thư đến tỏ tình với người ta, đã vậy còn bị nhỏ phát hiện thế mà vẫn không được Tuấn Anh ghi nhớ một chút nào. Đúng là quá bi thảm mà.Tùng Linh khẽ đưa mắt lườm Tuấn Anh từ sau lưng, trong lòng thầm rủa “Cái tên này đúng là quá ư mặt lạnh mà, lạnh còn hơn tiền, đem cục nước đá lại mà chạm vào. Đố đứa nào biết đâu là mặt người”Nhưng dù sao nhỏ cũng có chút an ủi là trên thế gian này không phải chỉ có mình nhỏ là gặp số phận hẩm hiu bị tên xấu xa đáng ghét này đối đãi tệ bạc.Trước sự phủ nhận của Tuấn Anh, Tùng Linh không nản lòng, chạy đến bảo:- Anh à, chị ấy tên là Quỳnh Chi, khối 11, ban A. Là học sinh giỏi đó nha. Vừa xinh đẹp, vừa học giỏi, lại hiền, có rất nhiều anh theo đuổi, thầy cô thương yêu….Nhỏ nói một tràng dài ơi là dài những lời tốt đẹp cho Quỳnh Chi, nhưng chỉ nói về những mặt ưu tú chứ chẳng dám nói đến những sở thích lặt vặt. Cố tình nhấn mạnh cái sở thích mà Tuấn Anh cũng thích để tạo dấu ấn.- Nhà chị ấy có rất nhiều sách, bởi vì chị ấy rất thích đọc sách. Nào ngờ Tuấn Anh hờ hững đáp một chữ.- Ờ.Tùng Linh xém chút ngất xỉu vì tức, sao lại có tên con trai vô cảm đến mức một cô gái ưu tú như thế mà vẫn không hề hỏi thêm chút gì. - Anh – Nhỏ dậm chân kêu lớn.Tuấn Anh cau mày quay lại nhìn nhỏ hỏi bằng giọng không hài lòng lắm:- Có chuyện gì?- Em muốn xem phim – Nhỏ liền giở giọng mè nheo.- Thì xem đi, anh chẳng phải cho em thoải mái rồi sao ?- Em muốn xem phim chiếu rạp kìa. Anh bắt em học hành vất vả như thế, có phải cũng nên khen thưởng em một chút hay không? Tuấn Anh có chút ngạc nhiên nhìn nhỏ, Tùng Linh nói tiếp:- Em sẽ mua vé, không bắt anh bao đâu . Xe em hư rồi, anh chỉ có nhiệm vụ là chở em đến rạp xem rồi chở em về thôi. Nếu không ba mẹ sẽ không cho em đi chơi buổi tối đâu. Nha anh….nha anh….Nhỏ chưng ra bộ mặt cực kỳ đáng thương, mắt long lanh nhìn Tuấn Anh cầu xin.- Được rồi.Thấy Tuấn Anh nhận lời, nhỏ vui vẻ vô cùng, nhảy lên hoan hô.Nhỏ chờ đợi đến buổi xem phim tối nay, hehe.

Đến giờ chiều, sau khi cả hai cơm nước xong xuôi, xin phép bố mẹ của nhỏ đi xem phim và được sự chấp thuận của họ, Tùng Linh vô cùng phấn khởi. Nhỏ lên lầu sắm tuồng đi xem phim.

Khi mở cổng nhà ra thì nhỏ đã thấy Tuấn Anh ở trước cửa nhà nhỏ đợi sẵn rồi.

Tùng Linh vừa nhìn thấy Tuấn Anh, nhỏ xém chút chảy nước miếng. Cái tên này, sao lại đẹp trai đến như thế chứ, huhu

Tuấn Anh bận một chiếc áo thun trắng ngắn tay đi kèm chiếc áo sơ mi kẻ sọc xanh trắng, quần jean đen cùng giày sandan. Phải nói là trông cậu cực kỳ cool.

Nhỏ không thể không thừa nhận, tên này quá ư là đẹp trai, hắn chỉ cần ăn bận hết sức bình thường vẫn hơn hẳn bao nhiều người khác.

- Lên xe đi, anh chở em - Giọng Tuấn Anh vang lên cắt đứt vẻ u mê của nhỏ

Tùng Linh lắc lắc đầu thầm mắng mình bị cuốn hút mà quên mất nhiệm vụ chính của mình. Nhỏ vội vàng từ chối:

- Không cần đâu. Em tự mình chạy xe là được rồi.

Tuấn Anh thấy nhỏ lắc đầu từ chối thì có chút lấy làm lạ, cậu nhìn nhỏ với ánh mắt nghi ngờ. Không biết có thật là nhỏ muốn đi xem phim thật hay không?

Tùng Linh đương nhiên tinh ý nhận ra ánh mắt của Tuấn Anh, nhỏ vốn là sắp đặt để Quỳnh Chi giả vờ như cùng ngồi xem phim kế bên Tuấn Anh, sau đó rủ nhau đi ăn, đương nhiên là Quỳnh Chi sẽ không đi xe và Tuấn Anh sẽ chở chị ấy. Cho nên Tùng Linh phải đi xe riêng một mình, nhỏ vội vàng giải thích trước khi bị nghi ngờ:

- Thôi đi. Để anh chở em, lỡ bị bạn bè nhìn thấy. Họ lại đồn ầm lên là em với anh đang cặp kè bồ bịch thì khổ. Em thì không sao, chỉ sợ là phiền phức cho anh mà thôi.

Tuấn Anh thấy nhỏ nói có lý thì gật đẩu:

- Ừ.

Tùng Linh lập tức mở rộng cửa rồi lấy xe đạp của mình chạy ra ngay lập tức.

Sau khi nhỏ đóng cửa lại thì lập tức trèo lên xe phi đi ngay .

Đó là một sự khác biệt....

Không chỉ là khác biệt ở thể lựa giữa nam và nữ. Mà là sự khác biệt giữa hai chiếc xe: Một chiếc là xe đạp bình thường và một chiếc là xe đạp bất bình thường được chạy bằng....điện.

Cũng may là Tuấn Anh không có phóng vù đi bỏ mặc nhỏ mà nhẫn nại chạy với tốc độ rùa bò theo nhỏ. Tùng Linh thấy thế cũng ái ngại, nếu cứ thề, lần sau Tuấn Anh chưa chắc chịu đi với nhỏ nữa, mà nếu không đi thì làm sao nhỏ tạo cơ hội cho Quỳnh Chi gặp mặt được. Nghĩ tới nghĩ lui, Tùng Linh bèn hắng giọng nói:

- Anh! Để em kể anh nghe một câu chuyện cười ha.

Không để Tuấn Anh đồng ý, nhỏ bắt đầu kể:

Có ba người thi xem ai chịu được mùi hôi của heo lâu nhất:

- Người thứ nhất : vào chuồng heo được hai ngày thì chạy ra bảo:" Hôi quá chịu không nổi"

- Người thứ 2 vào được ba ngày thì chạy ra không nói được gì?

- Chỉ còn lại người thứ 3 ở trong đó. Sau một tuần, anh biết chuyện gì xảy ra không?

- Chuyện gì - Tuấn Anh không đoán ra bèn lên tiếng hỏi - Chẳng lẽ heo lại chạy ra sao?

- Haha, chính xác là heo đã chạy ra – Tùng Linh bật cười lớn bảo – Anh nghĩ xem, cái người thứ 3 đó khủng khiếp như thề nào mà đến nỗi heo ở bẩn còn phải bỏ chạy trước anh ta cơ chứ.

Tuấn Anh cũng bật cười, lắc đầu khẽ mắng:

- Em đúng là bi hâm, toàn kể chuyện gì đâu không?

Bị Tuấn Anh mắng mình hâm, Tùng Linh chẳng chút buồn mà còn cười khoái chí bảo:

- Khi ai đó nói bạn "HÂM"

Có nghĩa là ai đó:

+ Đang luôn (H)ạnh phúc khi có bạn

+ Đang luôn (Â)m thầm quan tâm bạn

+ Và luôn (M)ong nhớ bạn..

Sau đó Tùng Linh quay sang Tuấn Anh nói một câu trêu ghẹo:

- Anh à, không phải là anh đang âm thầm tỏ tình với em đấy chứ?

Tuấn Anh bậc cười lắc đầu nói:

Hâm ở đây có nghĩa là:

+ Khủng khiếp như (H)ung thần ác quỷ.

+ Sợ đến nổi (Á)m ảnh trong giấc mơ

+ Lánh xa vì (M)ê trai đến ngu ngốc

- Toàn nghĩa là, nhìn em trông chẳng khác nào hung thần xấu xí chẳng muốn nhìn, mơ mà thấy em có nghĩa là thấy ác mộng, và bộ dạng mê trai của em khiến người ta không biết có bao nhiêu sự ngốc ngảy ra ngoài phải tránh kẻo bị lây sự ngốc nghếch đó.

Tùng Linh nghe Tuấn Anh nói thế thì bĩu môi giận dỗi không thèm nói tiếp . Hậm hực đạp xe cầu mong cho au đến rạp chiếu phim.

Cuối cùng, cả hai đã đến rạp chiếu phim.

- Em thích xem phim gì? – Tuấn Anh quay sang nhỏ hỏi, dù sao cũng là đi vì nhỏ, nên để nhỏ tự chọn phim mình thích xem nhất.

- Để em xem đã – Tùng Linh đưa mắt tìm hiểu mấy poster phim trên tường, dù sao chỉ là kết đôi cho hai người bọn họ, cho nên cần phải chọn phim nào đó kinh dị một chút, đáng sợ một chút để cho Tuấn Anh có cơ hội làm anh hùng che chở cho người đẹp chứ. Hehe

Nhỏ nhìn cái poster kinh dị trên tường, hứa hẹn một bộ phim đầy sự rùng rợn tha hồ cho Quỳnh Chi ở bên cạnh Tuấn Anh mà không bị nghi ngờ gì hết.

Đang định nói cho Tuấn Anh biết bộ phim mà mình định xem thì chuông điện thoại của Tùng Linh vang lên.

Là Quỳnh Chi gọi

Tùng Linh hơi cau mày, chẳng phải đã bảo là khi nào nhỏ mua ba vé xem phim , sau đó đi vào rồi mới gọi điện cho nhỏ biết để nhỏ lén chuồn ra đưa vé cho Quỳnh Chi vào.

Tất nhiên lúc đó Tuấn Anh sẽ ngồi giữa nhỏ với Quỳnh Chi, Quỳnh Chi sẽ nhân cơ hội đó mà …hehe…đầu óc nhỏ qúa ư đen tối mà.

Sợ Tuấn Anh nghe thấy nhỏ bốc điện thoại nói thật khẽ:

- Chị, em đây, chờ em mua vé đã nha chị.

…….

- Chị nói cái gì? Không đến được?

Thấy Ánh mắt mọi người có vẻ tập trung về phía mình, Tùng Linh hơi chột dạ , Tùng Linh nhỏ tiếng hỏi:

- Vậy đến cuối giờ chị có đến được hay không?

.......

- Vậy em chờ chị đến lúc đó nhé, nhưng nhớ là phải giả vờ theo kế hoạch của em đó nha - Tùng Linh sau khi nghe Quỳnh Chi bảo sẽ đến trước khi phim chiếu xong và coi như mình vừa xem phim xong đi ra. Kế hoạch đành bỏ qua bước đầu tiến thẳng đến bước thứ 3 luôn.

Tùng Linh nói xong thì cúp điện thoai , vừa quay lưng lại thì đã thấy Tuấn Anh đứng sừng sững sau lưng mình. Nhỏ đúng là có tật giật mình, mặt mày bỗng tái mét, nhỏ không biết Tuấn Anh có nghe được những gì nhò nói hay không?

- Sao anh lại nghe lén người ta nói chuyện điện thoại chứ? - Nhỏ sững cồ nhìn Tuấn Anh quát.

Tuấn Anh liền giơ tay gõ đầu nhỏ một cái rồi mắng:

- Anh mà thèm nghe lén em sao, anh đứng đây từ nãy giờ rồi.

- Vậy anh đứng đây làm gì?

- Anh đang hỏi em, muốn xem phim gì?

- Thì phim đó đó - Tùng Linh giơ tay chỉ ngay bộ phim kinh dị mà lúc nãy nhỏ định mua vé phục vụ kế hoạch chua đổ Tuấn Anh của nhỏ mà diễn viên chính là Quỳnh Chi.

Mà diễn viên chính giờ đã vắng mặt, khiến nhỏ không khói chán trường. Đang xa sầm nét mặt thì nhỏ chợt nhận ra một điều:

- Khoan đã - Nhỏ nhằm Tuấn Anh kêu lớn, muốn ngăn Tuấn Anh mua vé xem phim, nhưng đều đã muộn, trên tay Tuấn Anh là hai vé xem phim kinh dị mà lúc nãy nhỏ vừa chỉ vào tấm poster.

Nhỏ nuốt nước miếng cái ực rồi nhìn hai tấm vé trên tay Tuấn Anh với những hình ảnh máu me đáng sợ trong đầu. Cái poster này đúng là không dành cho người yếu tim mà.

Hồi nãy chẳng qua là nhỏ muốn để cho Quỳnh Chi có cơ hội sợ hãi đặng nép vào Tuấn Anh một cách công khai thôi, còn nhỏ thì cứ lén lút đi ra là xong rồi. Nhưng bây giờ thì....

- Anh à, nếu anh không thích phim này chúng ta có thể đi đổi lại phim khác cũng được.

Tùng Linh kéo tay Tuấn Anh định lôi cậu trở về phòng bán vé để đổi hai tấm vé phim kinh dị này nhưng không ngờ Tuấn Anh đã giữ tay nhỏ lại và Bảo:

- Không cần đâu. Anh cũng thích xem thể loại phim kinh dị này, cũng định xem phim này từ khi nó giới thiệu. Anh nghĩ em không thích xem phim kinh dị, không ngờ em cũng thích nó. Vậy thì cứ xem thôi.

Sét - đánh - giữa - trời - quang khiến Tùng Linh có hối cũng không kịp. Ai nói nhỏ thích xem phim kinh dị chứ, trên dời này nhỏ ghét nhất là phim ma, thứ hai là phim kinh dị, vậy mà.... thôi thì tự làm tự chịu vậy.

Âm thanh mở đầu đã đủ khiến người ta sởn tóc gáy rồi, da gà lông vịt gì gì đó của nhỏ đều nổi lên hết không xót cọng nào, tóc nhỏ thiếu điều dựng đứng lên nữa thôi.

Rõ ràng lúc nãy còn thấy bình thường, vậy mà chỉ sau khi âm thanh nổi lên thì đã thấy lạnh ngắt, nếu có điều ước, nhỏ chỉ muốn mình có hai cục gòn nhét tai để không phải nghe âm thanh khiến người ta sợ hải đến như thế.

Mặc dù sợ vô cùng nhưng nhỏ quyết làm anh hùng cho nên cắn răng nhắm mắt cong ngón chân lại để ....ngồi run.

Một bộ phim kinh dị rùng rợn từ giây phút đầu tiên và xuyên suốt tập phim....khiến cho cơ thể nhỏ luôn luôn sợ hãi, không ngừng thay đổi

5 phút đầu: Hít thở nhanh

15 phút sau : Tim đập mạnh gần nhảy ra ngoài, người lạnh toát, chân tay co quắp, bám chặt thành ghế.

Tuấn Anh mua hai phần nước, một phần bắp, nhỏ muốn ăn cho quên đi cảm giác sỡ hãi, ấy vậy mà nhỏ thò tay qua bốc có nắm bắp mà còn khiến bắp rơi vun ***, nhưng sợ Tuấn Anh phát hiện ra vẻ nhát cáy của mình, nhỏ cố cười ha ha bảo:

- Phim này hay ghê ha, nhưng vẫn chưa kinh dị lắm.

Nhìn sắc mặt bình thản không chút sợ hãi nào của Tuấn Anh mà nhỏ muốn đập đầu dễ sợ. Phải chi Tuấn Anh cũng sợ thì nhỏ cũng đâu cần sợ mất mặt tỏ vẻ anh hùng, thực chất là anh hùng rơm , mà nhỏ sẽ giống biết bao người, co chân lên ghế ngồi run công khai như thế.

Đảo mắt nhìn một vòng xung quanh, Tùng Linh thấy muốn khóc vô cùng, đúng là ông trời quá nỗi bất công với nhỏ.

Trông khi trong rạp, ngồi xung quanh nhỏ đều là các cặp tình nhân hết, mấy cô bạn nữ kia cứ nhào vào lòng bạn trai mà sợ hãi, còn nhỏ, hic. Nhào vô ai bây giờ, chỉ có mỗi Tuấn Anh bên cạnh, mà cái ông này , nhỏ mà nhào vô, ông đã đá nhỏ bay ra ngoài rồi.

Đau buồn thương tiếc cho bản thân bất hạnh, Tùng Linh ngồi ngâm nga trong miệng bài tinh thần độc thân của dân teen bây giờ.

Hỡi đồng bào cả nước

Khóc sướt mướt cũng không được chi

Lâm ly bi đát cũng chẳng được gì

Thôi thì cứ quấn chăn mà ngủ đi

Yêu làm gì cho đời thêm khổ,

Thà ăn nhậu tẩm bổ còn hơn

Vì 1 hội độc thân kiêu sa - xuyên quốc gia - thủng quốc tế

Tui xin khẳng định 1thực tế

Ế đang là xu thế của thời đại

Tuấn Anh thấy nhỏ lẩm bẩm thì hỏi:

- Em sợ à?

- Sợ gì mà sợ.

- Không sợ mà làm gì ngồi lảm nhảm thế, không phải em bị bệnh lâu năm mà giấu chứ - Tuấn Anh nhìn nhỏ cười cười trêu.

- Có anh bị bệnh lâu năm mà giấu thì có, tại thấy phim không hay như lời đồn đại nên ngồi tự kỷ chút thôi. Mà anh không biết à, con người ai chẳng có máu điên chứ.

Nói xong nhỏ hĩnh mũi " hứ" một cái rồi ca thầm một câu :

"Mỗi ngày tôi chọn một giờ điên . Ngồi nói huyên thuyên cho hết muộn

phiền "

Tuấn Anh lắc đầu chịu thua trước vẻ điên điên của nhỏ quay đầu ngồi xem phim tiếp.

30 phút sau : nhỏ cảm thấy buồng tiết niệu của mình đang biểu tình dữ dội đòi thoát ra ngoài.

Điệu này thật sự là không ổn. Đến đi mà nhỏ còn không đi nổi nữa là...chân lạnh cóng đến tê luôn. Đứng còn không nổi chứ đừng nói là đi.

Thôi thì mất mặt một chút còn hơn, nhỏ túm lấy tay của Tuấn Anh khi mà trên màn hình, tên sát thủ đang giơ con dao về phía một nhân vật và đâm xuống...

Mấy chục tiếng thét thét lên, Tùng Linh cũng sợ vô cùng, nhỏ ôm chặt tay Tuấn Anh đầy sợ hãi đến nỗi không dám nhìn lên màn hình.

Một lúc sau...

- Hết rồi - Giọng Tuấn Anh gần như đang cười bảo.

Nhỏ he hé nhìn lên màn hình, quả thật là cảnh vừa nãy đã chuyển rồi, Tùng Linh nhẹ nhàng thở phào, lấy tay vỗ ngực, nhăm mặt nhìn Tuấn Anh một cái rồi khóc thầm, đúng là quá mất mặt.

Khi nhỏ rút tay về, thì Tuấn Anh đã nắm lấy tay nhỏ luồn tay mình vào mấy ngón tay nhỏ nắm chặt để trên ghế.

Tùng Linh ngây người nhìn Tuấn Anh, mà gương mặt Tuấn Anh vẫn bình thản xem phim như cũ. Đôi khi nhỏ biết Tuấn Anh rất tế nhị, nhưng không ngờ Tuấn Anh lại tế nhị đến thế . Thừa biết nhỏ sợ, nhưng không trêu chọc nhỏ mà còn giúp nhỏ xua đi sợ hãi trong lòng. Trong lòng nhỏ rộn lên cảm xúc, tim đập thình thịch không hiểu vì sao

Tay Tuấn Anh như có điện, dòng điện như xét khắp cơ thể nhỏ. Nắm tay thôi mà, trước giờ nhỏ nắm tay con trai đâu ít, cứ xem như anh em bình thường, vậy mà hôm nay sao lại thế, cảm thấy nóng đến cả mặt luôn rồi.

Chương 6.7

Tùng Linh về nhà ngồi chống cằm cả buổi, đầu óc nhỏ trở nên lơ tơ mơ vô cùng. Bàn tay bị Tuấn Anh nắm đến giờ vẫn cảm thấy tê tê như bị điện giật. Nói thiệt là khi Tuấn Anh buông tay khỏi tay nhỏ, nhỏ cảm thấy luyến tiếc vô cùng.

Tùng Linh không biết hiện giờ nhỏ làm sao nữa, từ nãy giờ hết đứng đến ngồi đi ra ban công phòng nhìn xem Tuấn Anh đã về nhà chưa.

Đúng theo dự kiến của nhỏ, hai người vừa ra thì đã thấy Quỳnh Chi đứng bên ngoài rồi, vừa nhìn thấy hai người, Quỳnh Chi đã lên tiếng cười chào ngay lập tức. Tùng Linh cũng lập tức cười chào lại còn xem như nhọ và chị Quỳnh Chi như hai chị em vô cùng thân thiết.

Sau đó, cuối cùng dưới sự đốc thúc của nhỏ cùng vẻ mong manh tội nghiệp đầy đáng thương của Quỳnh Chi, Tuấn Anh vô cùng nam tính không cần phải bắt ép mà tình nguyện đưa Quỳnh CHi về nhà.

Chỉ có điều….khi nhỏ nhìn thấy Quỳnh Chi hơn hở ngồi phía sau xe của Tuấn Anh, nhỏ tự nhiên thấy buồn.

Về nhà cứ thấp thỏm tò mò không biết hai người kia ra sao nữa.

Tùng linh chán nản thở dài mở máy lên mạng, nhỏ lên facebook uể oải đánh chữ treo một câu status :” Tui có chuyện muốn kể với mấy bà, ba giờ ngày mai gặp nhau ở Cát Đằng nhé ”

Đăng xong nhỏ chẳng chờ tui bạn đồng ý hay không, nhỏ tắt máy ngay rồi đứng thơ thẩn ngoài ban công chờ xem Tuấn Anh về chưa. Tuấn Anh đi cũng hơn nữa tiếng đồng hồ rồi mà Tuấn Anh đi xe đạp điện không lí nào về trễ đến thế. Chắc là Quỳnh Chi đã giữ lại. Nhỏ buâng khuâng không biết hai người đó đã làm gì?

Lòng Tùng Linh nhộn lên đầy khó chịu, cảm xúc này quả thật khác thường quá.

Nhỏ cố công lấy tập ra ngồi học bài thế nhưng trong đầu nhỏ đều chứa đầy hình ảnh lúc Quỳnh Chi ngồi sau xe Tuấn Anh cười hạnh phúc.

Tùng Linh đưa tay cầm bút lên trên quơ qua quơ lại xua đi hình ảnh như đám mây đen tụ trên đầu mình, đến nỗi suýt té xuống ghế. May mà nhỏ chụp kịp cái cạnh bàn nếu không thì thành chiến sĩ hy sinh cho mặt trận mơ tưởng rồi.

Tùng Linh nhìn lại cuốn vở bài tập của mình, nhỏ cảm thấy có ngồi tiếp cũng chẵng thể giải nổi một con chữ nữa là, cuối cùng nhỏ châp tay nhìn quyển bài tập thầm nghĩ trong đầu:” Biển học mênh mông, quay đầu là giường”, đi ngủ cho khỏe thân.

Thế là nhỏ cứ thế thả người lên giường rồi lăn qua, lăn lại mà vẫn….trằn trọc không ngủ được. Điều này đúng thật là lạ, nhỏ vốn là heo ngủ mà vì sao nằm nãy giờ vẫn không ngủ được.

Hôm nay nhỏ đúng là bị phim kinh dị ám rồi, chắc chắn là thế rồi, nếu không, tự nhiên hôm nay đi xem phim về nhỏ lại như thế chứ?

Nghĩ tới phim kinh dị, nhỏ rốt cuộc cũng thấy ớn lạnh da gà, vội vàng chùm chăn lại kín mít để khỏi phát run, cuối cùng thì trong không khí ngột ngạt ít ỏi của tấm chăn, nhỏ cũng đã chìm được vào giấc nhủ say của mình.

Sáng hôm sau, Tùng Linh bỗng dậy thật sớm dù hôm nay là ngày chủ nhật, nhỏ có quyền tự do ngủ thả phanh không ai ngăn cả cả thế mà lăn hoài vẫn không ngủ tiếp được. Nhìn cái đồng hồ mới 6 giờ, nhỏ thật muốn quăng bể.

Nhưng nhỏ chợt nhớ lại cái lí do mà trong tiềm thức nhỏ đã đặt cái đồng hồ sinh học của bản thân, đó là dậy sớm để gặp Tuấn Anh, cho nên Tùng Linh ngồi bật dậy thoải mái vươn vai hát một câu:

“ Cám ơn đời mỗi sáng mai thức dậy

Ta thấy mình vẫn sống nhăn răng”

Hấp tấp đi xuống giường, Tùng Linh vướn vào cái mền thế là té cái đùng đau điếng, nhỏ muốn khóc dễ sợ luôn. Đã vậy không biết cái gì đã đâm vào mông của nhỏ nữa, đúng là xúi quẩy vô cùng. Khi nhỏ lọm cọm đứng dậy tìm đôi dép thì lại bị mất một chiếc đâu mất tiêu, Tùng Linh âu sầu ngửa mặt lên trời than thở:

“Bước tới đèo ngang té cái đùng

Cỏ cây đâm *** lá đâm mông

Lom khom dưới đất tìm đôi dép

Một chiếc còn đây chiếc nữa đâu rùi”

Cắn răng lếch cái thân ra mở cửa ban công phòng.

Quả đúng như nhỏ dự liệu, Tuấn Anh đang đứng giữa khoảng đất trống giữa hai nhà mà tập thể dục, thế là nhỏ thò đầu ra ban công nhìn xuống dưới nhìn Tuấn Anh nhe răng cười và gọi:

- Anh , chào buổi sáng.

Tuấn Anh ngẩng đầu nhìn lên thấy nhỏ đầu tóc rối như tổ quả, mắt mũi kèm nhèm vẫn chưa đánh răng rửa mặt thì mở miệng chê cười:

- Này, em mà để bộ dạng này hoài, anh bảo đảm sau này em lại có nghề không sợ thất nghiệp, đó là đi hù dọa trẻ con để chúng nghe lời. Haha…Bộ dạng em xấu xí không bút mực nào tả được luôn đó.

Tùng Linh gnhe Tuấn Anh trêu mình, nhỏ chề môi nói:

- Kệ em, xấu nhưng biến phấn đầu là được rồi.

- Biết phấn đấu kiểu như em chẳng có chàng trai nào thèm đâu – Tuấn Anh cười khịa nói.

Tự nhiên nói đến truyện trai gái nhỏ đột nhiên nhớ ra là cần phải hỏi Tuấn Anh chuyện hôm qua thế nào?

Nhỏ cười hì hì đọc mấy câu thơ:

“Trên trời cao tôi là vì sao xấu

Dưới trần gian tôi là kẻ không may

Trong cưộc sống tôi là kẻ bất hạnh

Trên đường tình tôi là kẻ cô đơn”

- Em quyết định làm kẻ cô đơn rồi. Gia nhập hội độc than FA rồi. Cho nên em chẳng cần con trai đâu .

Nói xong nhỏ hĩnh mũi đi vào trong nhà thay đồ, nhanh chóng phóng vù vù xuống dưới nhà, giả vờ bắt chước Tuấn Anh làm vài động tác thể dục, và bắt đầu mở xông suất hoạt động cùng trì tò mò cực hạn của mình.

- Anh! Hôm qua anh có đưa chị Quỳnh Chi về đến nhá hay không?

- Có – Tuấn Anh vằn người trả lời nhỏ.

- Anh thấy chị ấy thế nào? – Nhỏ liền đến bên cạnh Tuấn Anh hỏi tiếp.

- Hiền – Tuấn Anh trả lời cộc lốc.

Tùng Linh thật muốn ném ánh mắt như dao lam giết người về phái Tuấn Anh ghê, người gì mà nói chuyện cũng siêu tiết kiệm đến như thế, nhỏ hỏi hai câu thì trả lời 2 chữ, đúng là rõ chán mà.

- Em cảm thấy hình như chị ấy thích anh thì phải đó. Hôm qua anh đi về trễ ghê, hai người đã làm gì , có làm chuyện mờ ám không?

Tuấn Anh dừng động tác lườm nhỏ một cái, sau đó nói:

- Còn chưa truy cứu cái tội rình rập nghe lén truyện của người khác của em đó . Bây giờ còn ở đó mà bày đặt làm mai nữa.

Tùng Linh xém tí là sặc nước miếng rồi. Má ơi, hóa ra Tuấn Anh vẫn nhớ vụ đó và vẫn nhớ Quỳnh Chi là người gửi thư tình cho mình mà còn làm như không có gì.

Thôi được rồi, xem như cũng biết được ý của nhau rồi , vậy thì không cần phải bày trò quá nhiều làm gì cho vất vả, nhỏ cứ trực tiếp nói:

- Anh à, anh phải biết là tuổi học trò là cái tuổi vô cùng đẹp. Cho nên cần phải phát huy hết cái đẹp vốn có của tuổi học trò, ngoài việc phát huy vẻ đẹp trí tuệ ra, anh cũng phải phát huy vẻ đẹp tình cảm chứ. Trí tuệ thì vốn tiềm ẩn trong người của anh rồi cứ thế mà phát huy thôi. Nhưng tình cảm không phải là thứ có sẵn, anh cần phải đầu tư tìm tòi và phát triển. Nhưng trước mắt đã có sẵn mục tiêu rồi, vậy thì anh cứ thế mà phát triển đi, còn chần chừ gì nữa.

Tuấn Anh vẫn chưa lên tiếng, Tùng Linh đã bắt đầu luyên huyên nói tiếp:

- Chị Quỳnh Chi , xinh xắn dễ thương như thế mà anh lại không tranh thủ đi, sau này chị ấy b

/10

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status