Trong đêm khuya thanh vắng. Cái lạnh cô đơn càng làm lòng dạ một người nao nao.
Anh với tay lấy chiếc điện thoại, lần đầu tiên trong hơn ba năm biết soạn tin mùi mẫn: [Vợ ơi, em ngủ chưa? Miệng đỡ đau hơn tí nào không?] 7)
Tin gửi đi đã hai mươi phút, Thiếu Thời vẫn dán mắt vào màn hình chờ đợi.
Người bên kia dẫu cái miệng hơi nhức nhức khó chịu nhưng không vướng bận con cái, không lo lắng chồng đêm nay vì sao lại về muộn. Thảnh thơi ngắm nghía nam thần, sờ mó tám cơ đã đời, rồi dạng chân, sải tay ngủ ngon lúc nào không hay. (T)
[Anh biết lỗi rồi! Mình làm lành với nhau nha em!] Chờ đợi mãi, anh gửi thêm tin. Rồi gửi tặng vợ bài hát tâm đắc và lấy luôn bản nhạc đó làm chuông. Anh hôn nhẹ vào điện thoại, mỉm cười tự an ủi với trần nhà. T
"Cảm ơn em đã thương anh
Thanh xuân này chỉ dành cho anh
Tình thương đó là tình phu thê
Cả cuộc đời không thay thế ai.. "
(Tình thương phu thê, nhạc sĩ Chí Hướng)
Giọng hát ngọt ngào da diết của chàng ca sĩ trẻ Nguyễn Thái Học đánh thức giấc ngủ nông của Thiếu Thời.Tay vừa ấn phím, áp vào tai, bên kia đã vọng sang: "Mày có phải pháp y Thiếu Thời?"
Anh nhìn lại dãy số. Lạ hoắc. Một chút đắn đo, anh quyết định ra hành lang nhận cuộc gọi.
"Là tôi! Xin lỗi, anh là ai?"
"Muốn biết tạo là ai, 6 giờ hẹn mày ở cafe Vườn, đối diện cơ quan mày! Nhớ đúng hẹn, để tao đợi lâu, tao không kiên nhẫn với người nhà mày đâu!"
Bao năm lăn lộn trong nghề pháp y, Thiếu Thời còn lạ gì mấy lời đe dọa này! Chín mươi chín phếch chín phần trăm là tên hung thủ còn lẩn trốn hoặc người nhà của hắn trong một vụ án nào đó mà anh khám nghiệm.
Tâm anh luôn tịnh. Làm việc vì công lý, lẽ phải, lấy công bằng làm trọng. Nên đời nào vị nể tình riêng, dễ gì sa vào cám dỗ, mua chuộc! Và anh cũng chưa bao giờ lùi bước trước bất cứ lời đe dọa nào.
Người đi tìm công lý như anh 'uy vũ bất năng khuất
Nhưng đêm nay...
Anh thấy lo cho tên đàn ông cao to dán mác: Thời pháp y!
Phải làm sao đây? Thiếu Thời tự nhiên hoảng.
Ly cà phê đen đậm để đầu óc tỉnh táo. Tuy nhiên mới hớp có vài ngụm, kế sách an toàn chưa nghĩ thông mà anh có dấu hiệu say. Đầu óc hơi choáng!
Cũng tại cơ thể này quá yếu!
Anh loạng choạng nằm xuống sofa.Trong ánh sáng mờ mờ hắt ra từ đèn trang trí, Thiếu Thời thấy bóng dáng mình đi xuống. Một trăm phần trăm là vợ đi toilet.
Anh nhổm người rón rén đi theo. Tại một góc khuất anh bất ngờ ôm chặt vợ từ phía sau.
Thục Uyển giật mình, cô định quay ngược cho gã nào đó một cái tát. Nhưng nhận ra vòng tay mảnh khảnh là của thân xác mình. Cô đứng im.
"Sao? Hôm nay, biết ôm vợ rồi à?"
Thiếu Thời không nói gì. Anh áp mặt mình vào lưng vợ. Cọ cọ mũi, miệng vào làn áo ngủ. Một lúc thật lâu, anh mới nói: "Thục Uyển, mai đến cơ quan làm đơn xin thôi việc đi!"
Người đàn ông bất động. Cô nhớ, chồng mình coi công việc như máu, yêu mấy tử thi còn hơn yêu vợ. Hai đêm nay làm vợ ăn trúng độc dược gì tự nhiên đòi thôi việc?
"Vì sao?"
"Nó quá vất vả!"
"Bây giờ anh mới nhận ra hay còn lí do nào khác?"
"Anh mới ngộ ra!" Sợ vợ nghi ngờ vặn vẹo này nọ, anh nói thêm: "Đi sớm về khuya, công việc luôn bị động. Nhận lệnh không kể giờ giấc, có án mạng là lên đường. Đã bỏ bê vợ con còn làm việc trong môi trường độc hại. Nguy cơ lây nhiễm các bệnh HIV, lao phổi... từ mấy cái xác không biết lúc nào!"
"Đơn giản chỉ vậy?""Chỉ bấy nhiêu đó đã quá vất vả, nguy hiểm rồi em yêu!"
Thiếu Thời bước tới trước mặt vợ. Cầm lấy hai bàn tay to, chân thành: "Thục Uyển à, biết đến bao giờ chúng ta mới đổi lại? Công việc này không thể làm bừa. Anh rất lo cho em! Nên thôi việc vẫn là biện pháp tối ưu nhất!"
Thục Uyển xúc động!
Phải nói rằng, hơn ba năm nay, đây là lần đầu tiên cô thấy chồng lo lắng cho mình. Nghĩ tới công việc của chồng, cô cũng rợn. Nhưng đây là tâm huyết của anh. Cô không muốn mình là vật cản trên con đường sự nghiệp của chồng.
"Muốn thôi việc cũng phải do anh đích thân kí! Tránh sau này anh bóng gió này no!"
"Thục Uyển à! Em nghĩ anh xấu đến vậy ư?"
Cô gỡ hai bàn tay anh. Nhìn thẳng vào mặt anh, ánh mắt kiên định: "Thiếu Thời! Đừng bảo em đa nghi! Khi anh chưa bao giờ chọn tin tưởng em!"
Thế có chớt không chứ!
Do mình làm sai nên giờ chẳng nói được vợ.
Thiếu Thời đứng ngây như khúc gỗ.
"Chuyện này tính sau. Ngủ đi, trời sắp sáng rồi!"
Ngủ sao được mà ngủ!
An toàn của vợ con anh đang bị kẻ xấu đe dọa. Mấy thằng xuống tay giết người như giết một con kiến, ai dám khẳng định thần kinh nó bình thường?Rủi trong một giây kích động nó làm bậy là cả đời này anh chớt trong hối hận, dày vò.
Vẫn là nên đi sớm một bước!
Trời vừa rạng sáng, Thiếu Thời đã ra khỏi nhà.
Anh với tay lấy chiếc điện thoại, lần đầu tiên trong hơn ba năm biết soạn tin mùi mẫn: [Vợ ơi, em ngủ chưa? Miệng đỡ đau hơn tí nào không?] 7)
Tin gửi đi đã hai mươi phút, Thiếu Thời vẫn dán mắt vào màn hình chờ đợi.
Người bên kia dẫu cái miệng hơi nhức nhức khó chịu nhưng không vướng bận con cái, không lo lắng chồng đêm nay vì sao lại về muộn. Thảnh thơi ngắm nghía nam thần, sờ mó tám cơ đã đời, rồi dạng chân, sải tay ngủ ngon lúc nào không hay. (T)
[Anh biết lỗi rồi! Mình làm lành với nhau nha em!] Chờ đợi mãi, anh gửi thêm tin. Rồi gửi tặng vợ bài hát tâm đắc và lấy luôn bản nhạc đó làm chuông. Anh hôn nhẹ vào điện thoại, mỉm cười tự an ủi với trần nhà. T
"Cảm ơn em đã thương anh
Thanh xuân này chỉ dành cho anh
Tình thương đó là tình phu thê
Cả cuộc đời không thay thế ai.. "
(Tình thương phu thê, nhạc sĩ Chí Hướng)
Giọng hát ngọt ngào da diết của chàng ca sĩ trẻ Nguyễn Thái Học đánh thức giấc ngủ nông của Thiếu Thời.Tay vừa ấn phím, áp vào tai, bên kia đã vọng sang: "Mày có phải pháp y Thiếu Thời?"
Anh nhìn lại dãy số. Lạ hoắc. Một chút đắn đo, anh quyết định ra hành lang nhận cuộc gọi.
"Là tôi! Xin lỗi, anh là ai?"
"Muốn biết tạo là ai, 6 giờ hẹn mày ở cafe Vườn, đối diện cơ quan mày! Nhớ đúng hẹn, để tao đợi lâu, tao không kiên nhẫn với người nhà mày đâu!"
Bao năm lăn lộn trong nghề pháp y, Thiếu Thời còn lạ gì mấy lời đe dọa này! Chín mươi chín phếch chín phần trăm là tên hung thủ còn lẩn trốn hoặc người nhà của hắn trong một vụ án nào đó mà anh khám nghiệm.
Tâm anh luôn tịnh. Làm việc vì công lý, lẽ phải, lấy công bằng làm trọng. Nên đời nào vị nể tình riêng, dễ gì sa vào cám dỗ, mua chuộc! Và anh cũng chưa bao giờ lùi bước trước bất cứ lời đe dọa nào.
Người đi tìm công lý như anh 'uy vũ bất năng khuất
Nhưng đêm nay...
Anh thấy lo cho tên đàn ông cao to dán mác: Thời pháp y!
Phải làm sao đây? Thiếu Thời tự nhiên hoảng.
Ly cà phê đen đậm để đầu óc tỉnh táo. Tuy nhiên mới hớp có vài ngụm, kế sách an toàn chưa nghĩ thông mà anh có dấu hiệu say. Đầu óc hơi choáng!
Cũng tại cơ thể này quá yếu!
Anh loạng choạng nằm xuống sofa.Trong ánh sáng mờ mờ hắt ra từ đèn trang trí, Thiếu Thời thấy bóng dáng mình đi xuống. Một trăm phần trăm là vợ đi toilet.
Anh nhổm người rón rén đi theo. Tại một góc khuất anh bất ngờ ôm chặt vợ từ phía sau.
Thục Uyển giật mình, cô định quay ngược cho gã nào đó một cái tát. Nhưng nhận ra vòng tay mảnh khảnh là của thân xác mình. Cô đứng im.
"Sao? Hôm nay, biết ôm vợ rồi à?"
Thiếu Thời không nói gì. Anh áp mặt mình vào lưng vợ. Cọ cọ mũi, miệng vào làn áo ngủ. Một lúc thật lâu, anh mới nói: "Thục Uyển, mai đến cơ quan làm đơn xin thôi việc đi!"
Người đàn ông bất động. Cô nhớ, chồng mình coi công việc như máu, yêu mấy tử thi còn hơn yêu vợ. Hai đêm nay làm vợ ăn trúng độc dược gì tự nhiên đòi thôi việc?
"Vì sao?"
"Nó quá vất vả!"
"Bây giờ anh mới nhận ra hay còn lí do nào khác?"
"Anh mới ngộ ra!" Sợ vợ nghi ngờ vặn vẹo này nọ, anh nói thêm: "Đi sớm về khuya, công việc luôn bị động. Nhận lệnh không kể giờ giấc, có án mạng là lên đường. Đã bỏ bê vợ con còn làm việc trong môi trường độc hại. Nguy cơ lây nhiễm các bệnh HIV, lao phổi... từ mấy cái xác không biết lúc nào!"
"Đơn giản chỉ vậy?""Chỉ bấy nhiêu đó đã quá vất vả, nguy hiểm rồi em yêu!"
Thiếu Thời bước tới trước mặt vợ. Cầm lấy hai bàn tay to, chân thành: "Thục Uyển à, biết đến bao giờ chúng ta mới đổi lại? Công việc này không thể làm bừa. Anh rất lo cho em! Nên thôi việc vẫn là biện pháp tối ưu nhất!"
Thục Uyển xúc động!
Phải nói rằng, hơn ba năm nay, đây là lần đầu tiên cô thấy chồng lo lắng cho mình. Nghĩ tới công việc của chồng, cô cũng rợn. Nhưng đây là tâm huyết của anh. Cô không muốn mình là vật cản trên con đường sự nghiệp của chồng.
"Muốn thôi việc cũng phải do anh đích thân kí! Tránh sau này anh bóng gió này no!"
"Thục Uyển à! Em nghĩ anh xấu đến vậy ư?"
Cô gỡ hai bàn tay anh. Nhìn thẳng vào mặt anh, ánh mắt kiên định: "Thiếu Thời! Đừng bảo em đa nghi! Khi anh chưa bao giờ chọn tin tưởng em!"
Thế có chớt không chứ!
Do mình làm sai nên giờ chẳng nói được vợ.
Thiếu Thời đứng ngây như khúc gỗ.
"Chuyện này tính sau. Ngủ đi, trời sắp sáng rồi!"
Ngủ sao được mà ngủ!
An toàn của vợ con anh đang bị kẻ xấu đe dọa. Mấy thằng xuống tay giết người như giết một con kiến, ai dám khẳng định thần kinh nó bình thường?Rủi trong một giây kích động nó làm bậy là cả đời này anh chớt trong hối hận, dày vò.
Vẫn là nên đi sớm một bước!
Trời vừa rạng sáng, Thiếu Thời đã ra khỏi nhà.
/50
|