Sau một tuần xin nghỉ phép, công việc của cô càng bận bịu hơn, hai ngày nay cô tăng ca đến sáu bảy giờ tối, cả người mỏi mệt lái xe về nhà.
Cũng may Lục Cường đã nấu cơm chờ cô, ăn không ngon cũng phải ăn, sau khi ăn xong anh rửa chén dĩa, bọn họ cứ thế nằm ngủ.
***
Chín giờ tối, anh gọi điện bảo đang cùng Căn Tử uống rượu bên ngoài, hỏi cô mấy giờ xong việc.
Lô Nhân nhìn thời gian, tính toán về nhà, cô hỏi địa chỉ, thuận tiện muốn đón anh.
Lục Cường cùng mấy người bạn ăn đồ nướng ở gần chợ đêm. Sau khi định vị đường đi, Lô Nhân mới khởi động xe.
Cô nhìn kính chiếu hậu, phía sau là một chiếc xe hơi màu đen, duy trì cách xe cô khoảng năm mét. Lô Nhân híp mắt nhìn bảng số xe, không biết có phải là cô ảo giác không, chiếc xe này dường như đã theo cô mấy ngày.
Hoặc là mấy ngày nay cô quá mệt nên xuất hiện ảo giác.
Tinh thần có chút mơ hồ, Lô Nhân thu hồi tầm mắt, đồng tử co lại. Phía trước là đèn đỏ, một chiếc xe hơi màu xám bạc đang đậu lấn vạch, Lô Nhân mạnh mẽ phanh xe, chiếc xe phía sau xẹt qua, đối phương nhấn mạnh ga vượt đèn đỏ.
Tay chân Lô Nhân bủn rủn, trùng hợp đèn đỏ chuyển thành xanh, cô mở cửa sổ ổn định tinh thần, lúc sau mới bước xuống xe xem xét…
Lục Cường ngồi ven đường chờ, vừa lấy điện thoại cầm tay ra thì nghe tiếng còi inh ỏi.
Anh giương mí mắt, cửa sổ xe mở ra, Lô Nhân vẫy tay.
Tay anh cầm thuốc, híp mắt nhã một ngụm khói, cúi đầu nhìn, sương khói lượn lờ.
Lô Nhân hỏi: “Căn Tử đâu?”
“Về trước rồi.” Lục Cường xăn ống quần, hỏi: “Kẹt xe?”
“Không ạ.”
Anh mở cửa xe, ánh mắt khẽ híp, xoay người nhìn nhìn, sườn xe bị va chạm lõm xuống.
Lục Cường hỏi: “Sao lại thế này?”
“Vừa rồi bị người ta tông vào đuôi xe, cọ nhau một chút.”
“Em không sao chứ?”
Cô lắc đầu: “Chỉ hơi giật mình.”
Lục Cường nhìn trên người Lô Nhân một lát, tầm mắt nhìn trở về chiếc xe, nói: “Lên xe, anh lái.”
Lô Nhân ngoan ngoãn nghe lời, đến giờ tay cô vẫn run.
Cô cài dây an toàn, cắn môi, nói: “Chiếc xe tông em hôm nay dường như đã theo dõi em mấy ngày rồi.”
Ngón tay Lục Cường căng thẳng, trong lòng thầm chửi, bình thản nói: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“Chắc vậy.” Lô Nhân lẩm bẩm: “Có lẽ gần đây mệt quá nên mới sinh ra ảo giác.”
Lục Cường đóng cửa xe, trong xe vẫn đang mở điều hòa, gió đêm thổi vào.
Anh lơ đãng hỏi: “Thấy rõ bảng số không?”
“Số đuôi dường như là 756, em cũng không chắc.”
“Không thấy rõ người?”
“Cửa sổ xe đóng.”
Lục Cường không hỏi nữa, trầm mặc lái về tiểu khu.
Màn đêm buông xuống, đèn đường chiếu vào bóng dáng hai người bọn họ, tiếng giày cao gót giòn tan. Hai tay anh đút túi quần, bàn tay Lô Nhân gác lên khuỷu tay anh.
Bầu không khí lạnh lẽo.
Lục Cường nghiến răng, liếm môi, hỏi: “Mấy ngày tới còn về trễ không?”
Lô Nhân gật đầu: “Còn vài hàng mẫu chưa xong.”
“Ngày mai anh đến đón em.”
Lô Nhân: “Anh có bằng lái khi nào?”
Anh không đáp.
Những ngày tiếp theo, Lô Nhân không lái xe đến công ty, buổi sáng cô chen chúc trên xe buýt, tan tầm thì có Lục Cường tới đón…
Lục Cường gác hai chân lên tay lái, nằm ngửa nghịch di động giết thời gian. Anh quan sát liên tục vài ngày, cũng không phát hiện ra dấu hiệu của chiếc xe kia, thoáng yên tâm.
Trước khi trời khỏi công ty, Lô Nhân kiểm tra lại tất cả bản vẽ một lần nữa. Cô nhìn đồng hồ, bảy giờ rồi, trời bên ngoài chưa tối. Lô Nhân ngẫm nghĩ cầm bản vẽ sửa sang lại, phân loại từng cái đặt trên bàn phụ trách, cầm túi xách bước ra xưởng may.
Lục Cường vẫn chưa đến, cô nhìn xung quanh, vừa khéo đối diện là một chiếc taxi, Lô Nhân vẫy tay, bên này cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho Lục Cường.
Cô ngồi vào xe, báo địa chỉ, taxi khởi động.
Góc đèn phía sau chợt lóe sáng, một chiếc xe tải màu đỏ cỡ trung lái theo.
Điện thoại vang lên vài lần mới thông, bên kia Căn Tử đang lái xe, Lục Cường dựa vào lưng ghế, hỏi: “Khi nào xong việc? Anh và Căn Tử vừa mới về quê ăn một bữa cơm.”
“Em đang về nhà, hôm nay xong sớm.”
Lục Cường bỗng nhiên ngồi thẳng người, mi mắt giảo hoạt: “Trở về bằng phương tiện gì?”
“Bắt xe ạ.”
Lục Cường cau mày, xoa xoa thái dương, nói: “Anh đang trên đường đến công ty em, đến đoạn nào rồi?”
Lô Nhân giơ điện thoại nghiêng nghiêng đầu, chiếc xe tải vừa khéo tiến lên.
Phía trước là đèn đỏ, tài xế dừng xe, Lô Nhân nhìn về phía biển báo, nói: “Đường Long Cảnh, đang đợi đèn đỏ.”
Lục Cường nói: “Anh cũng gần tới, còn hai ngã tư, em bảo tài xế dừng đi.”
Đèn đỏ còn 99 giây, tài xế vẫn vô tư chờ. Bên hông đường là hoa dại, đèn xanh nhấp nháy, tài xế chuẩn bị đạp chân ga, muốn thừa dịp đường trống chạy qua.
Lô Nhân nhìn chằm chằm làn xe đối diện, cô nheo mắt lại, xa xa có một chiếc xe hơi màu trắng chậm rãi đang lái, cô nói: “Em nhìn thấy xe anh rồi, anh đậu ở bên đường đi.”
Đèn xanh còn chín giây, Lô Nhân cúp điện thoại, đèn xe phía bên trái chợt sáng trưng, trước mắt cô trở nên trống rỗng. Tài xế lệch tay lái, hai người trong xe đồng thời nâng tay che mặt, một chiếc xe tải lớn không chú ý đèn đỏ liền đâm về phía trước.
Bên tai vang lên một tiếng hét kinh hãi, âm thanh kia vọng ngoài cửa xe, tiếng động kinh hồn rung chuyển đất trời, túi khí bung ra, Lô Nhân cảm nhận dường như ngũ tạng của mình dập nát.
Bên tai là tiếng cửa kính thủy bị vỡ, đầu cô hỗn loạn, mọi thứ trên người đều đau, trước mắt là khung cảnh đảo ngược, tay phải giãy dụa một lát, chậm rãi dừng ngoài cửa sổ xe.
Trên cửa sổ xe đầm đìa máu tươi, khí nang an toàn đè ép ngực, cô ho khan vài tiếng, trong cổ họng nóng bỏng, một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra, hai mắt mơ hồ.
Lô Nhân nỗ lực nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, tầm nhìn có phần mông lung, có người qua đường chạy vội về hướng này giúp đỡ.
***
Hai mắt Lục Cường đỏ ngầu, thậm chí là anh đang chửi ầm lên.
Bên tai Lô Nhân chỉ toàn là tiếng hét, không ngừng xé toạc trái tim cô. Ánh lửa bắn ra bốn phía, mắt thấy xe bị lật, Lục Cường đứng ở phía kia không thể làm gì.
Anh quay đầu giận dữ nói với Căn Tử: “Gọi xe cứu thương.”
Căn Tử không ngừng ổn định cảm xúc, Lục Cường nhanh chóng chạy qua đường cái.
Thân xe hoàn toàn thay đổi, đầu xe tan tành.
Lục Cường nửa quỳ xuống, anh để một cánh tay ngoài cửa kính xe, trán nổi gân xanh, gương mặt tái mét, hai tay anh cố gắng mở cửa xe, anh không dám chạm vào người cô, đầu cũng cúi sát mặt đất.
Anh nằm sấp xuống, gọi: “Nhân Nhân…” Cổ họng nghẹn ngào.
Lô Nhân nửa đóng hai mắt, khẽ liếc nhìn anh.
“Đau ở đâu, nói anh biết…”
Miệng Lô Nhân run rẩy, ngón tay không tự giác siết chặt. Đầu cô choáng váng, rất mệt, muốn nhắm mắt ngủ thôi.
Nửa đầu Lục Cường đưa vào cửa sổ xe, cà người quỳ rạp trên mặt đất, đầu anh di chuyển sát bên má cô, hốc mắt đỏ ngầu: “Mẹ nó… Không được nhắm mắt.” Anh hét lên, nhìn vị trí Lô Nhân mắc kẹt.
Có người xông lại giải cứu cho tài xế.
Lô Nhân mắc kẹt không sâu, chân trái dán gần sát cửa. Anh lấy tay đưa vào, sờ soạng vị trí chân phải đang mắc kẹt, anh kéo gan bàn chân cô ra.
“Không có gì đâu, em sẽ không sao, Nhân Nhân…” Anh dùng lực vỗ nhẹ má cô, giọng run rẩy: “Lô Nhân, Fuck, em không được ngủ.”
Cơn đau khiến cho thần trí của Lô Nhân trở nên thanh tỉnh, Lục Cường cách cô chỉ một chút, gương mặt thống khổ dữ tợn, hốc mắt ngập nước.
Anh khẽ chống tay lên, cửa xe biến dạng, hai tay anh nắm chặt thân xe, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.
Căn Tử chạy đến hỗ trợ, Lục Cường rống to: “Lấy xe.”
Căn Tử cả kinh, vội vàng chạy về phía đối diện.
Lục Cường dùng lực, mạnh mẽ túm lấy cửa xe.
Bảo vệ cổ cô, dè dặt cẩn trọng kéo cô ra bên ngoài.
Xe chạy như bay đến bệnh viện, bác sĩ tiếp nhận cấp cứu, lập tức tiến hành giải phẫu.
Cả người Lục Cường toàn là máu, mũi thở hồng hộc như trâu, hai tay anh chống cửa phòng mổ, cúi đầu xuống.
Căn Tử do dự thật lâu, cuối cùng tiến lên an ủi: “Đại ca… Anh đừng quá lo lắng, chị dâu nhỏ sẽ không sao đâu.”
Lục Cường đột nhiên đi về phía bức tường đối diện, Căn Tử hoảng sợ, đôi mắt hung tàn này đã từ lâu lắm rồi cậu ta mới nhìn thấy lại. Lát sau, Lục Cường dựa người ngồi ở góc tường.
Ngọn đèn trong phòng giải phẫu liên tục chớp tắt, di động của Lục Cường đột nhiên vang lên, là dãy số xa lạ.
Đáy mắt Lục Cường tối tăm.
Đầu dây bên kia có tiếng cười nhẹ: “Nghe nói bà xã của mày xảy ra chuyện, thế nào, chết chưa?”
Lục Cường nghiến răng, hỏi: “Là mày?”
“Ông chủ Khưu phân phó, đây chỉ cảnh cáo nhỏ, tốt nhất nên câm miệng lại.”
Lục Cường chậm rãi đứng dậy, gương mặt hắc ám, đôi đồng tử sâu hoắm. Anh giơ cánh tay, hung hăng ném điện thoại xuống đất, hét: “Mẹ kiếp.”
Cũng may Lục Cường đã nấu cơm chờ cô, ăn không ngon cũng phải ăn, sau khi ăn xong anh rửa chén dĩa, bọn họ cứ thế nằm ngủ.
***
Chín giờ tối, anh gọi điện bảo đang cùng Căn Tử uống rượu bên ngoài, hỏi cô mấy giờ xong việc.
Lô Nhân nhìn thời gian, tính toán về nhà, cô hỏi địa chỉ, thuận tiện muốn đón anh.
Lục Cường cùng mấy người bạn ăn đồ nướng ở gần chợ đêm. Sau khi định vị đường đi, Lô Nhân mới khởi động xe.
Cô nhìn kính chiếu hậu, phía sau là một chiếc xe hơi màu đen, duy trì cách xe cô khoảng năm mét. Lô Nhân híp mắt nhìn bảng số xe, không biết có phải là cô ảo giác không, chiếc xe này dường như đã theo cô mấy ngày.
Hoặc là mấy ngày nay cô quá mệt nên xuất hiện ảo giác.
Tinh thần có chút mơ hồ, Lô Nhân thu hồi tầm mắt, đồng tử co lại. Phía trước là đèn đỏ, một chiếc xe hơi màu xám bạc đang đậu lấn vạch, Lô Nhân mạnh mẽ phanh xe, chiếc xe phía sau xẹt qua, đối phương nhấn mạnh ga vượt đèn đỏ.
Tay chân Lô Nhân bủn rủn, trùng hợp đèn đỏ chuyển thành xanh, cô mở cửa sổ ổn định tinh thần, lúc sau mới bước xuống xe xem xét…
Lục Cường ngồi ven đường chờ, vừa lấy điện thoại cầm tay ra thì nghe tiếng còi inh ỏi.
Anh giương mí mắt, cửa sổ xe mở ra, Lô Nhân vẫy tay.
Tay anh cầm thuốc, híp mắt nhã một ngụm khói, cúi đầu nhìn, sương khói lượn lờ.
Lô Nhân hỏi: “Căn Tử đâu?”
“Về trước rồi.” Lục Cường xăn ống quần, hỏi: “Kẹt xe?”
“Không ạ.”
Anh mở cửa xe, ánh mắt khẽ híp, xoay người nhìn nhìn, sườn xe bị va chạm lõm xuống.
Lục Cường hỏi: “Sao lại thế này?”
“Vừa rồi bị người ta tông vào đuôi xe, cọ nhau một chút.”
“Em không sao chứ?”
Cô lắc đầu: “Chỉ hơi giật mình.”
Lục Cường nhìn trên người Lô Nhân một lát, tầm mắt nhìn trở về chiếc xe, nói: “Lên xe, anh lái.”
Lô Nhân ngoan ngoãn nghe lời, đến giờ tay cô vẫn run.
Cô cài dây an toàn, cắn môi, nói: “Chiếc xe tông em hôm nay dường như đã theo dõi em mấy ngày rồi.”
Ngón tay Lục Cường căng thẳng, trong lòng thầm chửi, bình thản nói: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“Chắc vậy.” Lô Nhân lẩm bẩm: “Có lẽ gần đây mệt quá nên mới sinh ra ảo giác.”
Lục Cường đóng cửa xe, trong xe vẫn đang mở điều hòa, gió đêm thổi vào.
Anh lơ đãng hỏi: “Thấy rõ bảng số không?”
“Số đuôi dường như là 756, em cũng không chắc.”
“Không thấy rõ người?”
“Cửa sổ xe đóng.”
Lục Cường không hỏi nữa, trầm mặc lái về tiểu khu.
Màn đêm buông xuống, đèn đường chiếu vào bóng dáng hai người bọn họ, tiếng giày cao gót giòn tan. Hai tay anh đút túi quần, bàn tay Lô Nhân gác lên khuỷu tay anh.
Bầu không khí lạnh lẽo.
Lục Cường nghiến răng, liếm môi, hỏi: “Mấy ngày tới còn về trễ không?”
Lô Nhân gật đầu: “Còn vài hàng mẫu chưa xong.”
“Ngày mai anh đến đón em.”
Lô Nhân: “Anh có bằng lái khi nào?”
Anh không đáp.
Những ngày tiếp theo, Lô Nhân không lái xe đến công ty, buổi sáng cô chen chúc trên xe buýt, tan tầm thì có Lục Cường tới đón…
Lục Cường gác hai chân lên tay lái, nằm ngửa nghịch di động giết thời gian. Anh quan sát liên tục vài ngày, cũng không phát hiện ra dấu hiệu của chiếc xe kia, thoáng yên tâm.
Trước khi trời khỏi công ty, Lô Nhân kiểm tra lại tất cả bản vẽ một lần nữa. Cô nhìn đồng hồ, bảy giờ rồi, trời bên ngoài chưa tối. Lô Nhân ngẫm nghĩ cầm bản vẽ sửa sang lại, phân loại từng cái đặt trên bàn phụ trách, cầm túi xách bước ra xưởng may.
Lục Cường vẫn chưa đến, cô nhìn xung quanh, vừa khéo đối diện là một chiếc taxi, Lô Nhân vẫy tay, bên này cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho Lục Cường.
Cô ngồi vào xe, báo địa chỉ, taxi khởi động.
Góc đèn phía sau chợt lóe sáng, một chiếc xe tải màu đỏ cỡ trung lái theo.
Điện thoại vang lên vài lần mới thông, bên kia Căn Tử đang lái xe, Lục Cường dựa vào lưng ghế, hỏi: “Khi nào xong việc? Anh và Căn Tử vừa mới về quê ăn một bữa cơm.”
“Em đang về nhà, hôm nay xong sớm.”
Lục Cường bỗng nhiên ngồi thẳng người, mi mắt giảo hoạt: “Trở về bằng phương tiện gì?”
“Bắt xe ạ.”
Lục Cường cau mày, xoa xoa thái dương, nói: “Anh đang trên đường đến công ty em, đến đoạn nào rồi?”
Lô Nhân giơ điện thoại nghiêng nghiêng đầu, chiếc xe tải vừa khéo tiến lên.
Phía trước là đèn đỏ, tài xế dừng xe, Lô Nhân nhìn về phía biển báo, nói: “Đường Long Cảnh, đang đợi đèn đỏ.”
Lục Cường nói: “Anh cũng gần tới, còn hai ngã tư, em bảo tài xế dừng đi.”
Đèn đỏ còn 99 giây, tài xế vẫn vô tư chờ. Bên hông đường là hoa dại, đèn xanh nhấp nháy, tài xế chuẩn bị đạp chân ga, muốn thừa dịp đường trống chạy qua.
Lô Nhân nhìn chằm chằm làn xe đối diện, cô nheo mắt lại, xa xa có một chiếc xe hơi màu trắng chậm rãi đang lái, cô nói: “Em nhìn thấy xe anh rồi, anh đậu ở bên đường đi.”
Đèn xanh còn chín giây, Lô Nhân cúp điện thoại, đèn xe phía bên trái chợt sáng trưng, trước mắt cô trở nên trống rỗng. Tài xế lệch tay lái, hai người trong xe đồng thời nâng tay che mặt, một chiếc xe tải lớn không chú ý đèn đỏ liền đâm về phía trước.
Bên tai vang lên một tiếng hét kinh hãi, âm thanh kia vọng ngoài cửa xe, tiếng động kinh hồn rung chuyển đất trời, túi khí bung ra, Lô Nhân cảm nhận dường như ngũ tạng của mình dập nát.
Bên tai là tiếng cửa kính thủy bị vỡ, đầu cô hỗn loạn, mọi thứ trên người đều đau, trước mắt là khung cảnh đảo ngược, tay phải giãy dụa một lát, chậm rãi dừng ngoài cửa sổ xe.
Trên cửa sổ xe đầm đìa máu tươi, khí nang an toàn đè ép ngực, cô ho khan vài tiếng, trong cổ họng nóng bỏng, một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra, hai mắt mơ hồ.
Lô Nhân nỗ lực nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, tầm nhìn có phần mông lung, có người qua đường chạy vội về hướng này giúp đỡ.
***
Hai mắt Lục Cường đỏ ngầu, thậm chí là anh đang chửi ầm lên.
Bên tai Lô Nhân chỉ toàn là tiếng hét, không ngừng xé toạc trái tim cô. Ánh lửa bắn ra bốn phía, mắt thấy xe bị lật, Lục Cường đứng ở phía kia không thể làm gì.
Anh quay đầu giận dữ nói với Căn Tử: “Gọi xe cứu thương.”
Căn Tử không ngừng ổn định cảm xúc, Lục Cường nhanh chóng chạy qua đường cái.
Thân xe hoàn toàn thay đổi, đầu xe tan tành.
Lục Cường nửa quỳ xuống, anh để một cánh tay ngoài cửa kính xe, trán nổi gân xanh, gương mặt tái mét, hai tay anh cố gắng mở cửa xe, anh không dám chạm vào người cô, đầu cũng cúi sát mặt đất.
Anh nằm sấp xuống, gọi: “Nhân Nhân…” Cổ họng nghẹn ngào.
Lô Nhân nửa đóng hai mắt, khẽ liếc nhìn anh.
“Đau ở đâu, nói anh biết…”
Miệng Lô Nhân run rẩy, ngón tay không tự giác siết chặt. Đầu cô choáng váng, rất mệt, muốn nhắm mắt ngủ thôi.
Nửa đầu Lục Cường đưa vào cửa sổ xe, cà người quỳ rạp trên mặt đất, đầu anh di chuyển sát bên má cô, hốc mắt đỏ ngầu: “Mẹ nó… Không được nhắm mắt.” Anh hét lên, nhìn vị trí Lô Nhân mắc kẹt.
Có người xông lại giải cứu cho tài xế.
Lô Nhân mắc kẹt không sâu, chân trái dán gần sát cửa. Anh lấy tay đưa vào, sờ soạng vị trí chân phải đang mắc kẹt, anh kéo gan bàn chân cô ra.
“Không có gì đâu, em sẽ không sao, Nhân Nhân…” Anh dùng lực vỗ nhẹ má cô, giọng run rẩy: “Lô Nhân, Fuck, em không được ngủ.”
Cơn đau khiến cho thần trí của Lô Nhân trở nên thanh tỉnh, Lục Cường cách cô chỉ một chút, gương mặt thống khổ dữ tợn, hốc mắt ngập nước.
Anh khẽ chống tay lên, cửa xe biến dạng, hai tay anh nắm chặt thân xe, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn.
Căn Tử chạy đến hỗ trợ, Lục Cường rống to: “Lấy xe.”
Căn Tử cả kinh, vội vàng chạy về phía đối diện.
Lục Cường dùng lực, mạnh mẽ túm lấy cửa xe.
Bảo vệ cổ cô, dè dặt cẩn trọng kéo cô ra bên ngoài.
Xe chạy như bay đến bệnh viện, bác sĩ tiếp nhận cấp cứu, lập tức tiến hành giải phẫu.
Cả người Lục Cường toàn là máu, mũi thở hồng hộc như trâu, hai tay anh chống cửa phòng mổ, cúi đầu xuống.
Căn Tử do dự thật lâu, cuối cùng tiến lên an ủi: “Đại ca… Anh đừng quá lo lắng, chị dâu nhỏ sẽ không sao đâu.”
Lục Cường đột nhiên đi về phía bức tường đối diện, Căn Tử hoảng sợ, đôi mắt hung tàn này đã từ lâu lắm rồi cậu ta mới nhìn thấy lại. Lát sau, Lục Cường dựa người ngồi ở góc tường.
Ngọn đèn trong phòng giải phẫu liên tục chớp tắt, di động của Lục Cường đột nhiên vang lên, là dãy số xa lạ.
Đáy mắt Lục Cường tối tăm.
Đầu dây bên kia có tiếng cười nhẹ: “Nghe nói bà xã của mày xảy ra chuyện, thế nào, chết chưa?”
Lục Cường nghiến răng, hỏi: “Là mày?”
“Ông chủ Khưu phân phó, đây chỉ cảnh cáo nhỏ, tốt nhất nên câm miệng lại.”
Lục Cường chậm rãi đứng dậy, gương mặt hắc ám, đôi đồng tử sâu hoắm. Anh giơ cánh tay, hung hăng ném điện thoại xuống đất, hét: “Mẹ kiếp.”
/59
|