Trong mấy giây ngắn ngủi, Dương Tịnh Hàm cảm thấy bản thân dường như không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa. Cô bật khóc như một đứa trẻ sau khi gào lên.
Tại sao cô lại bật khóc nức nở như vậy nhỉ?
Sau này khi nhớ lại bản thân Dương Tịnh Hàm cũng vẫn không rõ lý do vì sao.
Có lẽ là bởi cảm thấy xấu hổ sau khi bị Tôn Lãng chứng kiến buổi xem mắt không ra gì của mình?
Hay cũng có lẽ là do khi đó ở trước mặt Tôn Lãng, nhiều cảm xúc đan xen, sự tủi thân, dồn nén và áp lực mà cô đã phải chịu đựng bao lâu nay giống như con đê bị vỡ, xối xả tuôn trào.
Hoặc cũng có thể là vì đó là cách cuối cùng để Dương Tịnh Hàm giữ cho bản thân sự tỉnh táo… bởi cô hiểu rõ, tuyến phòng ngự trong lòng cô đang từng chút từng chút một bị Tôn Lãng đánh vỡ.
Dương Tịnh Hàm sợ, cô sợ bản thân chỉ cần nghe thấy lời giải thích từ Tôn Lãng, thì dù lời đó có là thật hay giả cô cũng sẽ lần nữa đắm chìm vào giấc mơ kẹo ngọt kia.
Mà lần này chìm đắm này, chỉ sợ là có dùng cả đời còn lại cũng không thể nào quên được.
Những giọt nước mắt ấm nóng cứ không ngừng trào ra, lăn dài trên đôi gò má của cô. Dương Tịnh Hàm liên tục dùng tay lau đi nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy.
Tôn Lãng cũng cuống quít hết cả lên, anh loay hoay qua lại không biết tay nên đặt thế nào. Sự vụng về ấy vẫn y hệt như lần đầu Tôn Lãng nhìn thấy Dương Tịnh Hàm khóc.
Hai tay Tôn Lãng bao lấy đôi tai của Dương Tịnh Hàm, anh cuối đầu thấp giọng dỗ dành: “Được rồi, anh sai rồi, em đừng khóc nữa. Không giải thích nữa, chúng ta không giải thích nữa. Em không muốn thì anh sẽ không làm. Hàm Hàm ngoan, đừng khóc nữa nhé.”
Nói xong Tôn Lãng nhẹ thở dài, anh buồn phiền và đau lòng nhìn Dương Tịnh Hàm, nhưng trong đôi mắt ấy nhiều hơn cả vẫn là sự dịu dàng, ấm áp.
Vài phút sau Dương Tịnh Hàm cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Cô nâng đôi mắt đỏ hoe lên rụt rè nhìn Tôn Lãng. Sau khi khóc to một trận, những muộn phiền trong lòng đã được giải toả nên lúc này Dương Tịnh Hàm cảm thấy vô cùng ngượng. Cô vậy mà trong lúc không khống chế được cảm xúc đã khóc trước mặt người yêu cũ.
Tôn Lãng hơi nhíu mày, anh đau lòng nhìn đôi mắt cô sưng húp lên vì khóc. Tay anh đưa lên định vuốt ve mái tóc của cô nhưng cuối cùng vẫn là không dám. Bàn tay anh dừng giữa không trung rồi từ từ hạ xuống một cách bất lực. Lúc nãy sau khi chứng kiến Dương Tịnh Hàm khóc, trong lòng Tôn Lãng cũng đã ngầm đưa ra quyết định.
Có lẽ anh đã quá nóng nảy, vì muốn nhanh chóng làm lành với cô mà anh đã quá dồn ép khiến cho cô cảm thấy bức bối. Nếu tình yêu của anh hiện tại không còn khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc mà ngược lại chỉ toàn mang lại muộn phiền cùng đau khổ thì anh thà chôn chặt cảm xúc này ở trong lòng.
Đoạn tình cảm này hiển nhiên là điều quan trọng đối với Tôn Lãng, nhưng so ra thì sự vui vẻ của Dương Tịnh Hàm còn quan trọng hơn tất thảy.
Tôn Lãng tay siết chặt thành nắm đấm, cụp mắt che đi sự thất vọng của mình, anh quay sang chỗ khác rồi cất giọng không cao không thấp: “Anh xin lỗi, Hàm Hàm… Em biết không, điều anh mong muốn nhất là nhìn thấy em vui vẻ. Nhưng hôm nay chứng kiến em khóc như vậy, anh nghĩ tất cả những điều mà anh đã làm đều đã sai hết cả rồi.”
Tôn Lãng tự cười giễu chính mình, anh ngưng một đoạn rồi tiếp tục: “Em nói đúng, chuyện cũng đã qua, là anh quá cố chấp. Chúng ta… cứ như vậy đi.”
Dương Tịnh Hàm vừa lấy lại bình tĩnh không biết vì sao nước mắt lần nữa tí tách rơi xuống mu bày tay. Bên ngoài trời lúc này bất chợt đổ mưa. Cơn mưa làm lòng người thêm nguội lạnh. Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ nhiệt độ giảm đột ngột đã làm cho đầu óc của Dương Tịnh Hàm trở nên mông lung. Cô mơ mơ hồ hồ nghe thấy giọng nói của mình như hoà làm một với tiếng mưa rơi bên ngoài: “Lãng à, năm năm qua, mỗi ngày trời đều rất lạnh.”
Dương Tịnh Hàm cũng không rõ lúc cô nói ra lời này trong đầu đang có suy nghĩ gì. Cô chỉ là cảm thấy cả lồng ngực đau đến quặng thắt lại khi nghe Tôn Lãng nói ra những lời kia.
Có lẽ đầu óc cô lúc này đang không được tỉnh táo, hoặc có lẽ, đang vô cùng tỉnh táo. So với nỗi sợ bản thân sẽ chìm đắm vào giấc mơ về viên kẹo ngọt và phải thức giấc lần nữa, điều Dương Tịnh Hàm sợ hãi hơn cả ngay khoảnh khắc này chính là sự hối hận.
Tôn Lãng nghe thấy câu nói của Dương Tịnh Hàm thì bất ngờ đến mở to mắt quay phắt sang nhìn cô. Anh không dám tin vào tai mình, anh sợ bản thân chỉ là nghe nhầm. Phải đến khi Tôn Lãng nhìn vào đôi mắt kiên định của Dương Tịnh Hàm, anh mới dám chắc những gì mình vừa nghe là đúng. Tôn Lãng chồm tới ôm chặt lấy Dương Tịnh Hàm, anh vùi đầu vào hõm cổ cô, tay xoa xoa đầu cô, giọng nói có chút khàn khàn nức nở: “Năm năm qua, mỗi ngày anh đều rất nhớ em.”
Tại sao cô lại bật khóc nức nở như vậy nhỉ?
Sau này khi nhớ lại bản thân Dương Tịnh Hàm cũng vẫn không rõ lý do vì sao.
Có lẽ là bởi cảm thấy xấu hổ sau khi bị Tôn Lãng chứng kiến buổi xem mắt không ra gì của mình?
Hay cũng có lẽ là do khi đó ở trước mặt Tôn Lãng, nhiều cảm xúc đan xen, sự tủi thân, dồn nén và áp lực mà cô đã phải chịu đựng bao lâu nay giống như con đê bị vỡ, xối xả tuôn trào.
Hoặc cũng có thể là vì đó là cách cuối cùng để Dương Tịnh Hàm giữ cho bản thân sự tỉnh táo… bởi cô hiểu rõ, tuyến phòng ngự trong lòng cô đang từng chút từng chút một bị Tôn Lãng đánh vỡ.
Dương Tịnh Hàm sợ, cô sợ bản thân chỉ cần nghe thấy lời giải thích từ Tôn Lãng, thì dù lời đó có là thật hay giả cô cũng sẽ lần nữa đắm chìm vào giấc mơ kẹo ngọt kia.
Mà lần này chìm đắm này, chỉ sợ là có dùng cả đời còn lại cũng không thể nào quên được.
Những giọt nước mắt ấm nóng cứ không ngừng trào ra, lăn dài trên đôi gò má của cô. Dương Tịnh Hàm liên tục dùng tay lau đi nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy.
Tôn Lãng cũng cuống quít hết cả lên, anh loay hoay qua lại không biết tay nên đặt thế nào. Sự vụng về ấy vẫn y hệt như lần đầu Tôn Lãng nhìn thấy Dương Tịnh Hàm khóc.
Hai tay Tôn Lãng bao lấy đôi tai của Dương Tịnh Hàm, anh cuối đầu thấp giọng dỗ dành: “Được rồi, anh sai rồi, em đừng khóc nữa. Không giải thích nữa, chúng ta không giải thích nữa. Em không muốn thì anh sẽ không làm. Hàm Hàm ngoan, đừng khóc nữa nhé.”
Nói xong Tôn Lãng nhẹ thở dài, anh buồn phiền và đau lòng nhìn Dương Tịnh Hàm, nhưng trong đôi mắt ấy nhiều hơn cả vẫn là sự dịu dàng, ấm áp.
Vài phút sau Dương Tịnh Hàm cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Cô nâng đôi mắt đỏ hoe lên rụt rè nhìn Tôn Lãng. Sau khi khóc to một trận, những muộn phiền trong lòng đã được giải toả nên lúc này Dương Tịnh Hàm cảm thấy vô cùng ngượng. Cô vậy mà trong lúc không khống chế được cảm xúc đã khóc trước mặt người yêu cũ.
Tôn Lãng hơi nhíu mày, anh đau lòng nhìn đôi mắt cô sưng húp lên vì khóc. Tay anh đưa lên định vuốt ve mái tóc của cô nhưng cuối cùng vẫn là không dám. Bàn tay anh dừng giữa không trung rồi từ từ hạ xuống một cách bất lực. Lúc nãy sau khi chứng kiến Dương Tịnh Hàm khóc, trong lòng Tôn Lãng cũng đã ngầm đưa ra quyết định.
Có lẽ anh đã quá nóng nảy, vì muốn nhanh chóng làm lành với cô mà anh đã quá dồn ép khiến cho cô cảm thấy bức bối. Nếu tình yêu của anh hiện tại không còn khiến cho cô cảm thấy hạnh phúc mà ngược lại chỉ toàn mang lại muộn phiền cùng đau khổ thì anh thà chôn chặt cảm xúc này ở trong lòng.
Đoạn tình cảm này hiển nhiên là điều quan trọng đối với Tôn Lãng, nhưng so ra thì sự vui vẻ của Dương Tịnh Hàm còn quan trọng hơn tất thảy.
Tôn Lãng tay siết chặt thành nắm đấm, cụp mắt che đi sự thất vọng của mình, anh quay sang chỗ khác rồi cất giọng không cao không thấp: “Anh xin lỗi, Hàm Hàm… Em biết không, điều anh mong muốn nhất là nhìn thấy em vui vẻ. Nhưng hôm nay chứng kiến em khóc như vậy, anh nghĩ tất cả những điều mà anh đã làm đều đã sai hết cả rồi.”
Tôn Lãng tự cười giễu chính mình, anh ngưng một đoạn rồi tiếp tục: “Em nói đúng, chuyện cũng đã qua, là anh quá cố chấp. Chúng ta… cứ như vậy đi.”
Dương Tịnh Hàm vừa lấy lại bình tĩnh không biết vì sao nước mắt lần nữa tí tách rơi xuống mu bày tay. Bên ngoài trời lúc này bất chợt đổ mưa. Cơn mưa làm lòng người thêm nguội lạnh. Không biết đã trôi qua bao lâu, có lẽ nhiệt độ giảm đột ngột đã làm cho đầu óc của Dương Tịnh Hàm trở nên mông lung. Cô mơ mơ hồ hồ nghe thấy giọng nói của mình như hoà làm một với tiếng mưa rơi bên ngoài: “Lãng à, năm năm qua, mỗi ngày trời đều rất lạnh.”
Dương Tịnh Hàm cũng không rõ lúc cô nói ra lời này trong đầu đang có suy nghĩ gì. Cô chỉ là cảm thấy cả lồng ngực đau đến quặng thắt lại khi nghe Tôn Lãng nói ra những lời kia.
Có lẽ đầu óc cô lúc này đang không được tỉnh táo, hoặc có lẽ, đang vô cùng tỉnh táo. So với nỗi sợ bản thân sẽ chìm đắm vào giấc mơ về viên kẹo ngọt và phải thức giấc lần nữa, điều Dương Tịnh Hàm sợ hãi hơn cả ngay khoảnh khắc này chính là sự hối hận.
Tôn Lãng nghe thấy câu nói của Dương Tịnh Hàm thì bất ngờ đến mở to mắt quay phắt sang nhìn cô. Anh không dám tin vào tai mình, anh sợ bản thân chỉ là nghe nhầm. Phải đến khi Tôn Lãng nhìn vào đôi mắt kiên định của Dương Tịnh Hàm, anh mới dám chắc những gì mình vừa nghe là đúng. Tôn Lãng chồm tới ôm chặt lấy Dương Tịnh Hàm, anh vùi đầu vào hõm cổ cô, tay xoa xoa đầu cô, giọng nói có chút khàn khàn nức nở: “Năm năm qua, mỗi ngày anh đều rất nhớ em.”
/43
|