Phòng ngủ này rộng gần 100 mét vuông, ngoài một chiếc giường lớn ra, còn có bàn và tủ sách, trông khá trống trải. Phía trước có cửa sổ lớn, rèm cửa đã được kéo ra, ánh sáng ban mai mờ nhạt, bên ngoài cửa sổ được lắp cửa kính chống trộm.
Phía sau phòng ngủ có một cánh cửa dẫn đến phòng thay đồ và phòng tắm. Bên cạnh còn một cánh cửa khác đang đóng, không biết dẫn đến đâu.
Sau khi Lý Vi Ý nhanh chóng quan sát, lại rưng rức nước mắt nhỏ giọng kêu: “Đau quá.”
Hứa Dị đặt cô lên giường, xoa đầu cô: “Còn dám chạy nữa không? Đợi đấy.”
Hắn ngồi xuống bên giường, lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ. Bởi vì Lý Vi Ý đến, để đề phòng nên bác sĩ gia đình luôn sẵn sàng ở trong biệt thự, ngay lập tức chạy tới.
Lý Vi Ý thấy bác sĩ dáng vẻ cung kính, Hứa Dị bảo gì nghe nấy như vậy, cô cũng không dám nói lung tung. Bác sĩ kiểm tra toàn thân cô một lượt, lại sờ vào vài khớp xương, mỉm cười: “Không bị thương đến xương, tôi sẽ kê thuốc mỡ, chỉ cần bôi vào chỗ bị thương là được.”
Lý Vi Ý: “Nhưng mắt cá chân tôi đau không thể cử động được.”
Bác sĩ: “Có thể bị bong gân, cần phải nằm nghỉ ngơi nhiều.”
Hứa Dị nhìn cô một cái, tiễn bác sĩ ra cửa, rồi lại ngồi xuống bên giường, hỏi: “Không cử động được?”
Lý Vi Ý chưa kịp trả lời, hắn nói: “Suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng trả lời, em thật sự dám ngủ trên chiếc giường này sao?”
Lý Vi Ý khiếp sợ nhìn ánh mắt của hắn, nhưng lại không hoàn toàn sợ hãi, cô cúi đầu: “Hay là ban ngày tôi ở đây nghỉ ngơi, buổi tối lại về bên trong. Để hít thở không khí, xin anh đấy.”
Hứa Dị lại cười, nghiêng người về phía trước, một tay chống lên đầu giường, tay kia chống bên cạnh cô, Lý Vi Ý rụt người lại, hắn nói: “Những suy nghĩ nhỏ bé này của em… anh chỉ thấy thú vị thôi. Muốn ngủ ngoài này ban ngày cũng được, hôn anh một cái.”
Lý Vi Ý lúc này tự làm khó mình, hôn thì thật sự không hôn nổi. Không hôn, đã nói đến mức này rồi, lại sợ chọc giận hắn.
Cô quay đầu đi, định ngồi dậy tránh hắn để xuống giường. Hứa Dị giống như đã đoán được động tác của cô, đẩy cô nằm lại xuống giường, một tay nắm chặt hai tay cô, cố định trên đỉnh đầu, nói: “Hôm nay em làm ra chuyện lớn như vậy, suýt ngã gãy xương, có biết nguy hiểm đến mức nào không? Đúng là anh chiều em, nhưng em không thể đùa với an toàn của bản thân được.”
Lý Vi Ý lập tức nói: “Tôi biết sai rồi, lần sau không dám nữa.”
Hứa Dị cười “hừ” một tiếng: “Không thành tâm, lần này phải trừng phạt.” Hắn cúi đầu định hôn môi cô, Lý Vi Ý nghiêng đầu né tránh, nhưng khi cô thấy sắp bị hôn thì điện thoại của Hứa Dị lại đổ chuông.
Một tay hắn vẫn giữ chặt hai tay Lý Vi Ý, tay kia lấy điện thoại từ túi quần ra, nhìn màn hình, rồi lại nhìn cô một cái và nói: “Ở yên đây, đừng động đậy.” Hắn buông cô ra.
Lý Vi Ý vội vàng ngồi dậy, hắn đã mở cửa đi ra ngoài rồi.
Hứa Dị đi ra khỏi phòng ngủ chính, cửa tự động khóa lại. Quản gia biệt thự đang ở bên ngoài, nhỏ giọng báo cáo: “Ngài Hứa, là hai người kia có thẻ cảnh sát, nói là muốn hỏi ngài về tình hình một vụ án giết người bắt cóc.”
Họ đang ở tầng ba, Hứa Dị qua lan can nhìn xuống dưới, gương mặt quen thuộc – Đinh Trầm Mặc và một nữ cảnh sát lạ, đang ngồi trên ghế xô pha ở phòng khách tầng một.
“Bảo bọn họ đợi.” Hứa Dị quay người vào lại phòng ngủ chính.
Ở tầng dưới, Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn về hướng này.
Khi Hứa Dị vào phòng ngủ, Lý Vi Ý vẫn ngồi ở vị trí cũ, hỏi: “Có chuyện gì sao?” Hứa Dị không trả lời, đi đến gần hỏi cô: “Em tự đi được không? Hay anh bế em về?”
Lý Vi Ý ngẩng đầu nhìn anh ta: “Không phải đã nói để tôi ở ngoài này ban ngày sao? Có… có ai đến phải không?”
Hứa Dị không ngờ não cô xoay chuyển nhanh như vậy, mỉm cười không đáp. Hắn vừa định cúi xuống bế người, Lý Vi Ý đã vụt chạy qua người hắn như con thỏ, xông thẳng về phía cửa. Hứa Dị nhíu mày, xoay người đuổi theo.
Lần này, Lý Vi Ý liều mạng, chỉ vài bước đã chạy đến cửa. Hứa Dị không ngờ cô đột ngột chống đối, cuối cùng chậm một bước, chưa kể hắn vừa mới vào nên cửa phòng cũng không khóa. Trong nháy mắt, Lý Vi Ý đã mở cửa, chạy ra ngoài.
Hứa Dị cao lớn chân dài, theo sát phía sau.
Tuy nhiên khi Lý Vi Ý vừa chạy ra ngoài, lại chửi một câu “Chết tiệt!”
Bên ngoài không phải hành lang, cũng không phải cầu thang, mà là một phòng làm việc lớn hơn, được lắp cửa sổ sắt chống trộm, trống vắng không người, có vẻ cũng là nơi nghỉ ngơi riêng tư của Hứa Dị.
Ai lại xây phòng ngủ chính lớn như vậy? Từng gian từng gian một cứ như những con búp bê Nga * lồng vào nhau. Lý Vi Ý trong lòng đã thấy không ổn, nhưng vẫn kiên trì chạy về phía cửa phòng làm việc. Nhưng tiếng bước chân từ đằng sau càng ngày càng gần, Lý Vi Ý chỉ cách cửa vài bước, một cánh tay bị Hứa Dị túm chặt, cô khiếp sợ, nhưng vẫn không cam lòng, hét lớn về phía cửa: “Cứu! Cứu với! Ai ở ngoài không? Cứu tôi!”
(Búp bê Nga: búp bê rỗng ruột có kích thước từ lớn đến nhỏ.)
Hứa Dị kéo cô lại, trực tiếp ôm ngang eo, quay đầu về lại, nói: “Đừng phí sức, toàn bộ phòng đều được lắp tấm cách âm tốt nhất, dù em hét khản cổ, bên ngoài cũng không nghe thấy.”
Lý Vi Ý vừa chửi vừa đá hắn: “Anh biến thái!”
Hắn không nói gì, bế cô đi qua phòng làm việc, qua phòng ngủ, rồi đẩy cửa phòng bí mật, đặt cô lại lên giường. Tóc Lý Vi Ý lộn xộn, quần áo cũng xộc xệch, vẻ mặt tuyệt vọng cào rồi đánh anh ta. Anh ta bị đá vài cái vào chân, sắc mặt hơi cứng lại, nhưng cũng không đánh trả, cuối cùng quát một câu: “Còn làm loạn nữa anh sẽ trói em lại!”
Lúc này Lý Vi Ý mới sợ hãi, co rúm lại trên giường, nước mắt đầm đìa nhìn hắn với vẻ căm hận.
Hứa Dị thấy cô như vậy lại thấy đau lòng, thở dài nói: “Lời nói lúc tức giận thôi, anh sẽ không trói em, em nghỉ ngơi chút đi, đừng làm loạn nữa. Tối nay anh lại đến xem em, nghe lời.”
Cuối cùng hắn cũng đi, cửa lại tự động khóa. Lý Vi Ý ôm đầu gối ngồi trên giường, lau nước mắt. Trên mặt đã không còn vẻ kích động, cô lại vùi đầu vào giữa hai đầu gối, thở dài một hơi.
—
Trương Tĩnh Thiền và Lê Duẫn Mặc lái xe đến một trạm xăng bình thường.
Trương Tĩnh Thiền đỗ xe ở bên kia đường, cúi đầu nhìn đồng hồ. Lê Duẫn Mặc giơ tay hỏi: “Lão đại, chúng ta đang đợi cái gì vậy?”
“Một chiếc Jeep màu đen.” Trương Tĩnh Thiền nói một biển số xe, “Cậu cũng để ý đi.”
“Sao anh biết chiếc xe đó sẽ đến trạm xăng này?”
Trương Tĩnh Thiền đặt một tay lên vô lăng, ngón tay gõ nhẹ vài cái, nhìn cậu ta một cái. Lê Duẫn Mặc hiểu ra, có liên quan đến vòng lặp.
“Người đó là ai?”
“Trong đầu tôi có một suy đoán, ông ta mới ra tù ba ngày trước. Tôi không có kí ức trong vòng lặp đầu tiên, nhưng khi tôi và Lý Vi Ý lần đầu xem lại đoạn băng. Cô ấy nói, trong buổi tối vòng lặp đầu tiên, tôi từng nói hắn đã ra tù được 3 ngày, còn đến gặp bố tôi. Lần thứ hai, tôi nhớ đã nói với Lý Vi Ý rằng, ngày hắn ra tù lùi xuống 1 ngày, kết quả là vòng lặp cũng bị lùi một ngày. Hai lần sau tôi không để ý. Bây giờ là lần thứ năm.”
Lê Duẫn Mặc trợn to mắt, tiếp nhận thông tin một lúc, rồi nói: “Ý của anh là… người này chính là…”
Ánh mắt của Trương Tĩnh Thiền nhìn chằm chằm phía xa xa, Lê Duẫn Mặc cũng nhìn theo. Ở góc đường, một chiếc xe Jeep màu đen lớn đang chạy tới, rẽ vào trạm xăng.
Phía sau phòng ngủ có một cánh cửa dẫn đến phòng thay đồ và phòng tắm. Bên cạnh còn một cánh cửa khác đang đóng, không biết dẫn đến đâu.
Sau khi Lý Vi Ý nhanh chóng quan sát, lại rưng rức nước mắt nhỏ giọng kêu: “Đau quá.”
Hứa Dị đặt cô lên giường, xoa đầu cô: “Còn dám chạy nữa không? Đợi đấy.”
Hắn ngồi xuống bên giường, lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ. Bởi vì Lý Vi Ý đến, để đề phòng nên bác sĩ gia đình luôn sẵn sàng ở trong biệt thự, ngay lập tức chạy tới.
Lý Vi Ý thấy bác sĩ dáng vẻ cung kính, Hứa Dị bảo gì nghe nấy như vậy, cô cũng không dám nói lung tung. Bác sĩ kiểm tra toàn thân cô một lượt, lại sờ vào vài khớp xương, mỉm cười: “Không bị thương đến xương, tôi sẽ kê thuốc mỡ, chỉ cần bôi vào chỗ bị thương là được.”
Lý Vi Ý: “Nhưng mắt cá chân tôi đau không thể cử động được.”
Bác sĩ: “Có thể bị bong gân, cần phải nằm nghỉ ngơi nhiều.”
Hứa Dị nhìn cô một cái, tiễn bác sĩ ra cửa, rồi lại ngồi xuống bên giường, hỏi: “Không cử động được?”
Lý Vi Ý chưa kịp trả lời, hắn nói: “Suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng trả lời, em thật sự dám ngủ trên chiếc giường này sao?”
Lý Vi Ý khiếp sợ nhìn ánh mắt của hắn, nhưng lại không hoàn toàn sợ hãi, cô cúi đầu: “Hay là ban ngày tôi ở đây nghỉ ngơi, buổi tối lại về bên trong. Để hít thở không khí, xin anh đấy.”
Hứa Dị lại cười, nghiêng người về phía trước, một tay chống lên đầu giường, tay kia chống bên cạnh cô, Lý Vi Ý rụt người lại, hắn nói: “Những suy nghĩ nhỏ bé này của em… anh chỉ thấy thú vị thôi. Muốn ngủ ngoài này ban ngày cũng được, hôn anh một cái.”
Lý Vi Ý lúc này tự làm khó mình, hôn thì thật sự không hôn nổi. Không hôn, đã nói đến mức này rồi, lại sợ chọc giận hắn.
Cô quay đầu đi, định ngồi dậy tránh hắn để xuống giường. Hứa Dị giống như đã đoán được động tác của cô, đẩy cô nằm lại xuống giường, một tay nắm chặt hai tay cô, cố định trên đỉnh đầu, nói: “Hôm nay em làm ra chuyện lớn như vậy, suýt ngã gãy xương, có biết nguy hiểm đến mức nào không? Đúng là anh chiều em, nhưng em không thể đùa với an toàn của bản thân được.”
Lý Vi Ý lập tức nói: “Tôi biết sai rồi, lần sau không dám nữa.”
Hứa Dị cười “hừ” một tiếng: “Không thành tâm, lần này phải trừng phạt.” Hắn cúi đầu định hôn môi cô, Lý Vi Ý nghiêng đầu né tránh, nhưng khi cô thấy sắp bị hôn thì điện thoại của Hứa Dị lại đổ chuông.
Một tay hắn vẫn giữ chặt hai tay Lý Vi Ý, tay kia lấy điện thoại từ túi quần ra, nhìn màn hình, rồi lại nhìn cô một cái và nói: “Ở yên đây, đừng động đậy.” Hắn buông cô ra.
Lý Vi Ý vội vàng ngồi dậy, hắn đã mở cửa đi ra ngoài rồi.
Hứa Dị đi ra khỏi phòng ngủ chính, cửa tự động khóa lại. Quản gia biệt thự đang ở bên ngoài, nhỏ giọng báo cáo: “Ngài Hứa, là hai người kia có thẻ cảnh sát, nói là muốn hỏi ngài về tình hình một vụ án giết người bắt cóc.”
Họ đang ở tầng ba, Hứa Dị qua lan can nhìn xuống dưới, gương mặt quen thuộc – Đinh Trầm Mặc và một nữ cảnh sát lạ, đang ngồi trên ghế xô pha ở phòng khách tầng một.
“Bảo bọn họ đợi.” Hứa Dị quay người vào lại phòng ngủ chính.
Ở tầng dưới, Vưu Minh Hứa ngẩng đầu nhìn về hướng này.
Khi Hứa Dị vào phòng ngủ, Lý Vi Ý vẫn ngồi ở vị trí cũ, hỏi: “Có chuyện gì sao?” Hứa Dị không trả lời, đi đến gần hỏi cô: “Em tự đi được không? Hay anh bế em về?”
Lý Vi Ý ngẩng đầu nhìn anh ta: “Không phải đã nói để tôi ở ngoài này ban ngày sao? Có… có ai đến phải không?”
Hứa Dị không ngờ não cô xoay chuyển nhanh như vậy, mỉm cười không đáp. Hắn vừa định cúi xuống bế người, Lý Vi Ý đã vụt chạy qua người hắn như con thỏ, xông thẳng về phía cửa. Hứa Dị nhíu mày, xoay người đuổi theo.
Lần này, Lý Vi Ý liều mạng, chỉ vài bước đã chạy đến cửa. Hứa Dị không ngờ cô đột ngột chống đối, cuối cùng chậm một bước, chưa kể hắn vừa mới vào nên cửa phòng cũng không khóa. Trong nháy mắt, Lý Vi Ý đã mở cửa, chạy ra ngoài.
Hứa Dị cao lớn chân dài, theo sát phía sau.
Tuy nhiên khi Lý Vi Ý vừa chạy ra ngoài, lại chửi một câu “Chết tiệt!”
Bên ngoài không phải hành lang, cũng không phải cầu thang, mà là một phòng làm việc lớn hơn, được lắp cửa sổ sắt chống trộm, trống vắng không người, có vẻ cũng là nơi nghỉ ngơi riêng tư của Hứa Dị.
Ai lại xây phòng ngủ chính lớn như vậy? Từng gian từng gian một cứ như những con búp bê Nga * lồng vào nhau. Lý Vi Ý trong lòng đã thấy không ổn, nhưng vẫn kiên trì chạy về phía cửa phòng làm việc. Nhưng tiếng bước chân từ đằng sau càng ngày càng gần, Lý Vi Ý chỉ cách cửa vài bước, một cánh tay bị Hứa Dị túm chặt, cô khiếp sợ, nhưng vẫn không cam lòng, hét lớn về phía cửa: “Cứu! Cứu với! Ai ở ngoài không? Cứu tôi!”
(Búp bê Nga: búp bê rỗng ruột có kích thước từ lớn đến nhỏ.)
Hứa Dị kéo cô lại, trực tiếp ôm ngang eo, quay đầu về lại, nói: “Đừng phí sức, toàn bộ phòng đều được lắp tấm cách âm tốt nhất, dù em hét khản cổ, bên ngoài cũng không nghe thấy.”
Lý Vi Ý vừa chửi vừa đá hắn: “Anh biến thái!”
Hắn không nói gì, bế cô đi qua phòng làm việc, qua phòng ngủ, rồi đẩy cửa phòng bí mật, đặt cô lại lên giường. Tóc Lý Vi Ý lộn xộn, quần áo cũng xộc xệch, vẻ mặt tuyệt vọng cào rồi đánh anh ta. Anh ta bị đá vài cái vào chân, sắc mặt hơi cứng lại, nhưng cũng không đánh trả, cuối cùng quát một câu: “Còn làm loạn nữa anh sẽ trói em lại!”
Lúc này Lý Vi Ý mới sợ hãi, co rúm lại trên giường, nước mắt đầm đìa nhìn hắn với vẻ căm hận.
Hứa Dị thấy cô như vậy lại thấy đau lòng, thở dài nói: “Lời nói lúc tức giận thôi, anh sẽ không trói em, em nghỉ ngơi chút đi, đừng làm loạn nữa. Tối nay anh lại đến xem em, nghe lời.”
Cuối cùng hắn cũng đi, cửa lại tự động khóa. Lý Vi Ý ôm đầu gối ngồi trên giường, lau nước mắt. Trên mặt đã không còn vẻ kích động, cô lại vùi đầu vào giữa hai đầu gối, thở dài một hơi.
—
Trương Tĩnh Thiền và Lê Duẫn Mặc lái xe đến một trạm xăng bình thường.
Trương Tĩnh Thiền đỗ xe ở bên kia đường, cúi đầu nhìn đồng hồ. Lê Duẫn Mặc giơ tay hỏi: “Lão đại, chúng ta đang đợi cái gì vậy?”
“Một chiếc Jeep màu đen.” Trương Tĩnh Thiền nói một biển số xe, “Cậu cũng để ý đi.”
“Sao anh biết chiếc xe đó sẽ đến trạm xăng này?”
Trương Tĩnh Thiền đặt một tay lên vô lăng, ngón tay gõ nhẹ vài cái, nhìn cậu ta một cái. Lê Duẫn Mặc hiểu ra, có liên quan đến vòng lặp.
“Người đó là ai?”
“Trong đầu tôi có một suy đoán, ông ta mới ra tù ba ngày trước. Tôi không có kí ức trong vòng lặp đầu tiên, nhưng khi tôi và Lý Vi Ý lần đầu xem lại đoạn băng. Cô ấy nói, trong buổi tối vòng lặp đầu tiên, tôi từng nói hắn đã ra tù được 3 ngày, còn đến gặp bố tôi. Lần thứ hai, tôi nhớ đã nói với Lý Vi Ý rằng, ngày hắn ra tù lùi xuống 1 ngày, kết quả là vòng lặp cũng bị lùi một ngày. Hai lần sau tôi không để ý. Bây giờ là lần thứ năm.”
Lê Duẫn Mặc trợn to mắt, tiếp nhận thông tin một lúc, rồi nói: “Ý của anh là… người này chính là…”
Ánh mắt của Trương Tĩnh Thiền nhìn chằm chằm phía xa xa, Lê Duẫn Mặc cũng nhìn theo. Ở góc đường, một chiếc xe Jeep màu đen lớn đang chạy tới, rẽ vào trạm xăng.
/156
|