Trương Tĩnh Thiền đành phải đi đến địa điểm đấu thầu trước.
Một ngày việc với thuyết trình và đấu thầu căng thẳng đã trôi qua. Đến khi hoàng hôn buông xuống, kết quả đấu thầu được công bố, Huy Tụy không trúng thầu.
Cho dù là một ông trùm kinh doanh trong tương lai, con đường khởi nghiệp cũng không thể thuận buồm xuôi gió. Lao đao nghiêng ngả, vấp ngã rồi đứng lên mới là bình thường, mới khiến anh phát triển như tên lửa.
Dự án này thực sự rất quan trọng với Huy Tụy, cả đội ngũ đều rất suy sụp, ngay cả Trương Mặc Vân cũng liên tục hút vài điếu thuốc.
Trương Tĩnh Thiền mệt mỏi vô cùng lái xe về công ty, anh quyết định dẫn đội ngũ để kiểm kê lại một lần nữa. Đúng lúc đó, anh nhận được tin nhắn của Lý Vi Ý: “Em cảm thấy chúng ta đều cần bình tĩnh lại, có lẽ chia tay một thời gian sẽ tốt hơn.”
Trương Tĩnh Thiền ném thẳng điện thoại xuống.
Cố gắng kìm nén cảm xúc rồi dẫn dắt đội ngũ hoàn thành việc kiểm kê lại tại công ty, đã là 11 giờ hơn, anh ngồi một mình trong công ty không một bóng người. Nơi này nhỏ hơn nhiều so với tòa nhà Phúc Minh trước đây, chỉ là nửa tầng văn phòng mà thôi, lại còn là đi thuê. Đầu anh đau dữ dội, cầm điện thoại lên rồi đặt xuống, đến cuối cùng vẫn không lập tức đi tìm cô.
Kết quả là về nhà ngủ đến 2 giờ sáng, anh đột nhiên tỉnh giấc, không thể ngủ tiếp được. Anh cầm điện thoại lên, thấy Lý Vi Ý đã đăng một trạng thái trên tường Wechat nửa giờ trước:
Hóa ra đôi khi vẫn là một mình thoải mái hơn. (Mặt cười đắc ý)
Trương Tĩnh Thiền cứ nhìn mãi, chỉ cảm thấy bị nghẹn trong lồng ngực, khó hít thở. Anh tức giận rời giường, kéo rèm cửa, gió đêm lạnh buốt phả vào mặt nhưng vẫn không thể xua tan cơn giận và ấm ức tràn ngập trong lòng. Anh uống vài cốc nước lạnh nhưng vẫn vô ích.
Anh cầm điện thoại, đọc đi đọc lại mấy lần tin nhắn cô gửi ban ngày và trạng thái trên tường Wechat vừa rồi, chỉ nhắn lại cô một câu: “Chia tay thì chia tay.” Sau đó vứt điện thoại sang một bên, không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Trương Tĩnh Thiền không biết rằng, Lý Vi Ý vừa khóc vừa đăng trạng thái đó. Tối hôm qua, cô thực sự rất đau lòng, không còn hy vọng nào nữa. Sau khi gửi anh tin nhắn chia tay lúc ban ngày, cô hoàn toàn như người mất hồn, đợi cả ngày cũng không thấy anh phản hồi. Cô nhận ra có lẽ mọi chuyện đã thật sự kết thúc, nên mới đăng dòng trạng thái Wechat đó. Cô thậm chí không biết mình rốt cuộc đăng cho ai xem.
Trong hai ngày tiếp theo, hai người không hề liên lạc cho nhau. Lý Vi Ý vẫn đi học trên trường như thường, chỉ là mỗi buổi sáng thức dậy, mắt cô sưng húp như con thỏ.
Trương Tĩnh Thiền hoàn toàn tuân theo kế hoạch căng thẳng đã đặt ra trước đó: Bảo vệ luận văn, đàm phán kinh doanh, tuyển dụng nhân viên… Chỉ là quầng thâm dưới mắt cũng đen sì, ba bữa một ngày cũng không ăn uống hẳn hoi, chỉ gắp vài đũa rồi bỏ xuống.
Đến tối ngày thứ ba, Trương Tĩnh Thiền vốn dĩ phải đi tham dự một bữa tiệc cùng bố, nhưng trước khi ra khỏi cửa, anh đột nhiên nói với bố: “Con không đi nữa.”
Trương Mặc Vân: “Sao lại thế? Lần này Bí thư Hồ cũng đến, cơ hội hiếm có, bố còn muốn giới thiệu con với ông ấy.”
Trương Tĩnh Thiền không giải thích gì, bỏ đi trước.
Lúc Trương Mặc Vân ra khỏi nhà, chửi thề một câu, thằng nhóc này đột nhiên chạy mất dạng thì thôi, lại còn lái luôn xe của ông nữa chứ. Trương Mặc Vân chỉ đành phải tự đi ra đường gọi taxi.
Trương Tĩnh Thiền lái thẳng đến dưới ký túc xá của Lý Vi Ý ở Học viện Mỹ Thuật.
Trái tim lơ đãng mấy ngày nay, dường như mới đáp xuống mặt đất.
Ban đầu anh gọi điện cho Lý Vi Ý, không thể kết nối được, anh tưởng là tín hiệu có vấn đề; lại gọi cho ba người bạn cùng phòng của cô, tất cả đều không thể kết nối. Trương Tĩnh Thiền đột nhiên nhận ra, suýt nữa không thở nổi.
Mẹ kiếp! Anh đã bị cả nhóm của cô chặn số.
Anh đành phải nhờ một cô gái đi ngang qua lên lầu gửi lời dùm, cô gái lại xuống nói với anh: Cả phòng ký túc không có ai, nghe nói họ đi quán bar chơi rồi.
Trương Tĩnh Thiền cảm thấy cả người không ổn chút nào.
Lúc Lý Vi Ý với các bạn cùng phòng quay về trường, đã hơn 10 giờ tối. Gần đây thật sự cô quá sa sút, các bạn cùng phòng đều không thể nhìn nổi nữa, nên đã kéo cô ra ngoài “vui vẻ” một bữa. Thực ra họ chỉ vào một quán bar yên tĩnh, uống rượu, nghe nhạc rồi về. Lý Vi Ý suốt cả buổi mất tập trung, có con trai đến bắt chuyện cô cũng tránh xa, các bạn cùng phòng cũng rất bất lực.
Đêm đầu tháng 1 vô cùng lạnh. Hôm nay trước khi ra khỏi nhà, Trương Tĩnh Thiền mặc bộ vest, không kịp thay quần áo. Đợi đến khi Lý Vi Ý nhìn thấy anh, anh đã đứng dưới lầu lạnh cóng mấy tiếng đồng hồ, trên tóc thậm chí còn có sương lạnh, mũi cũng đỏ ửng. Khi cô đi đến gần từ phía sau, thấy anh liên tục dậm chân, hai tay luôn đút vào túi quần tây.
Cảnh tượng này thực sự đáng kinh ngạc, Trương Tĩnh Thiền tiếng tăm lẫy lừng bị Lý Vi Ý bỏ rơi dưới lầu cả đêm. Có ít nhất hàng trăm người đứng bên cửa sổ ở mấy tòa nhà ký túc xá nữ xung quanh hóng hớt.
Các bạn cùng phòng cô vội vàng đi lên lầu, Trương Tĩnh Thiền nhìn thấy họ, lập tức quay đầu thấy Lý Vi Ý đang cúi đầu, chỉ thấy đỉnh đầu đen nhánh của cô.
Trong giây lát đó, tất cả sự tức giận và đau đớn đều tan biến hơn nửa.
Nhưng lần đầu tiên trong đời, Trương Tĩnh Thiền không dám mở miệng nói tùy tiện, sợ bị cô giận, bị cô bỏ rơi.
Anh suy đi tính lại, im lặng rồi lại im lặng, nói: “Anh mệt quá, mấy ngày nay không ngủ hẳn hoi, có thể tìm một nơi đợi anh ngủ một giấc trước, sau đó chúng ta nói chuyện được không?”
Giọng điệu dịu dàng và biết phân biệt phải trái của anh khiến Lý Vi Ý cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu trả lời “Được”.
Vì vậy Trương Tĩnh Thiền lái xe đưa cô đến khách sạn tốt nhất trong thành phố, đặt một phòng hạng sang.
Anh không lừa cô, thật sự rất mệt. Bây giờ cô lại ở bên cạnh anh, cả người Trương Tĩnh Thiền hoàn toàn thả lỏng, lúc cô thấp thỏm tắm xong ra ngoài, Trương Tĩnh Thiền đã ngủ yên ổn trên xô pha.
Lý Vi Ý ngồi xổm trước mặt anh rồi nhìn anh. Người đàn ông trẻ tuổi, khôi ngô tuấn tú, cả đời này cô chưa từng nghĩ mình có thể có được người đàn ông như vậy. Ngay cả vest anh còn chưa cởi, một tay đặt trên tay vịn xô pha, ở cổ tay áo vest đen để lộ một đoạn áo sơ mi trắng. Ngay cả khi ngủ, anh vẫn như đang trần tư, lông mày hơi nhíu lại thành một đường cong. Cô biết anh mệt mỏi, áp lực rất lớn. Anh quá ưu tú, trái tim anh lớn hơn người bình thường rất nhiều.
Cô muốn nỗ lực theo kịp anh, nhưng trong quá trình đó, cô sẽ rất băn khoăn, bất an, khao khát và buồn bã.
Lý Vi Ý liên tục lau nước mắt.
Trương Tĩnh Thiền đột nhiên tỉnh giấc, nhìn cô gái ngồi xổm trước mặt, nước mắt anh cũng từ từ chảy ra. Anh ngồi dậy, cũng ngồi xổm trước mặt cô, ôm lấy khuôn mặt cô, cả hai đều đỏ mắt nhìn đối phương.
Anh nói: “Không chia tay nữa được không?”
Lý Vi Ý gật loạn. Anh lại nói: “Làm sao em có thể chia tay với anh? Sao em lại nỡ? Anh… có lúc, thật sự sợ mình làm hỏng chuyện. Ý định ban đầu của anh 27 tuổi là để bản thân đợi đến năm 2022 mới ở bên em, không muốn thay đổi điều gì cả. Nhưng anh không kìm lòng được, thấy em ở ngay trước mắt anh, làm sao kìm được? Anh biết chúng ta còn quá trẻ, tương lai còn dài. Chẳng may tình cảm chúng ta không tốt, cãi nhau chia tay, mỗi người đi tìm người khác, tương lai chúng ta “tỉnh lại”, cả cuộc đời này phải làm như nào? Vì vậy anh luôn cố gắng, muốn tình cảm của chúng ta tiến triển dần dần, vững vàng và không có sai lầm. Nhưng bây giờ vẫn mắc sai lầm. Đều là lỗi của anh, anh chỉ toàn lo chuyện kinh doanh, lơ là em. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên người khác, em là cô gái mà anh mong muốn cả đời này, anh thật sự sợ mất em. Chết tiệt, không lẽ để anh 27 tuổi phải khóc vì em, cuối cùng hối hận vì sai lầm ban đầu rồi cô độc đến cuối đời sao?”
Một ngày việc với thuyết trình và đấu thầu căng thẳng đã trôi qua. Đến khi hoàng hôn buông xuống, kết quả đấu thầu được công bố, Huy Tụy không trúng thầu.
Cho dù là một ông trùm kinh doanh trong tương lai, con đường khởi nghiệp cũng không thể thuận buồm xuôi gió. Lao đao nghiêng ngả, vấp ngã rồi đứng lên mới là bình thường, mới khiến anh phát triển như tên lửa.
Dự án này thực sự rất quan trọng với Huy Tụy, cả đội ngũ đều rất suy sụp, ngay cả Trương Mặc Vân cũng liên tục hút vài điếu thuốc.
Trương Tĩnh Thiền mệt mỏi vô cùng lái xe về công ty, anh quyết định dẫn đội ngũ để kiểm kê lại một lần nữa. Đúng lúc đó, anh nhận được tin nhắn của Lý Vi Ý: “Em cảm thấy chúng ta đều cần bình tĩnh lại, có lẽ chia tay một thời gian sẽ tốt hơn.”
Trương Tĩnh Thiền ném thẳng điện thoại xuống.
Cố gắng kìm nén cảm xúc rồi dẫn dắt đội ngũ hoàn thành việc kiểm kê lại tại công ty, đã là 11 giờ hơn, anh ngồi một mình trong công ty không một bóng người. Nơi này nhỏ hơn nhiều so với tòa nhà Phúc Minh trước đây, chỉ là nửa tầng văn phòng mà thôi, lại còn là đi thuê. Đầu anh đau dữ dội, cầm điện thoại lên rồi đặt xuống, đến cuối cùng vẫn không lập tức đi tìm cô.
Kết quả là về nhà ngủ đến 2 giờ sáng, anh đột nhiên tỉnh giấc, không thể ngủ tiếp được. Anh cầm điện thoại lên, thấy Lý Vi Ý đã đăng một trạng thái trên tường Wechat nửa giờ trước:
Hóa ra đôi khi vẫn là một mình thoải mái hơn. (Mặt cười đắc ý)
Trương Tĩnh Thiền cứ nhìn mãi, chỉ cảm thấy bị nghẹn trong lồng ngực, khó hít thở. Anh tức giận rời giường, kéo rèm cửa, gió đêm lạnh buốt phả vào mặt nhưng vẫn không thể xua tan cơn giận và ấm ức tràn ngập trong lòng. Anh uống vài cốc nước lạnh nhưng vẫn vô ích.
Anh cầm điện thoại, đọc đi đọc lại mấy lần tin nhắn cô gửi ban ngày và trạng thái trên tường Wechat vừa rồi, chỉ nhắn lại cô một câu: “Chia tay thì chia tay.” Sau đó vứt điện thoại sang một bên, không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Trương Tĩnh Thiền không biết rằng, Lý Vi Ý vừa khóc vừa đăng trạng thái đó. Tối hôm qua, cô thực sự rất đau lòng, không còn hy vọng nào nữa. Sau khi gửi anh tin nhắn chia tay lúc ban ngày, cô hoàn toàn như người mất hồn, đợi cả ngày cũng không thấy anh phản hồi. Cô nhận ra có lẽ mọi chuyện đã thật sự kết thúc, nên mới đăng dòng trạng thái Wechat đó. Cô thậm chí không biết mình rốt cuộc đăng cho ai xem.
Trong hai ngày tiếp theo, hai người không hề liên lạc cho nhau. Lý Vi Ý vẫn đi học trên trường như thường, chỉ là mỗi buổi sáng thức dậy, mắt cô sưng húp như con thỏ.
Trương Tĩnh Thiền hoàn toàn tuân theo kế hoạch căng thẳng đã đặt ra trước đó: Bảo vệ luận văn, đàm phán kinh doanh, tuyển dụng nhân viên… Chỉ là quầng thâm dưới mắt cũng đen sì, ba bữa một ngày cũng không ăn uống hẳn hoi, chỉ gắp vài đũa rồi bỏ xuống.
Đến tối ngày thứ ba, Trương Tĩnh Thiền vốn dĩ phải đi tham dự một bữa tiệc cùng bố, nhưng trước khi ra khỏi cửa, anh đột nhiên nói với bố: “Con không đi nữa.”
Trương Mặc Vân: “Sao lại thế? Lần này Bí thư Hồ cũng đến, cơ hội hiếm có, bố còn muốn giới thiệu con với ông ấy.”
Trương Tĩnh Thiền không giải thích gì, bỏ đi trước.
Lúc Trương Mặc Vân ra khỏi nhà, chửi thề một câu, thằng nhóc này đột nhiên chạy mất dạng thì thôi, lại còn lái luôn xe của ông nữa chứ. Trương Mặc Vân chỉ đành phải tự đi ra đường gọi taxi.
Trương Tĩnh Thiền lái thẳng đến dưới ký túc xá của Lý Vi Ý ở Học viện Mỹ Thuật.
Trái tim lơ đãng mấy ngày nay, dường như mới đáp xuống mặt đất.
Ban đầu anh gọi điện cho Lý Vi Ý, không thể kết nối được, anh tưởng là tín hiệu có vấn đề; lại gọi cho ba người bạn cùng phòng của cô, tất cả đều không thể kết nối. Trương Tĩnh Thiền đột nhiên nhận ra, suýt nữa không thở nổi.
Mẹ kiếp! Anh đã bị cả nhóm của cô chặn số.
Anh đành phải nhờ một cô gái đi ngang qua lên lầu gửi lời dùm, cô gái lại xuống nói với anh: Cả phòng ký túc không có ai, nghe nói họ đi quán bar chơi rồi.
Trương Tĩnh Thiền cảm thấy cả người không ổn chút nào.
Lúc Lý Vi Ý với các bạn cùng phòng quay về trường, đã hơn 10 giờ tối. Gần đây thật sự cô quá sa sút, các bạn cùng phòng đều không thể nhìn nổi nữa, nên đã kéo cô ra ngoài “vui vẻ” một bữa. Thực ra họ chỉ vào một quán bar yên tĩnh, uống rượu, nghe nhạc rồi về. Lý Vi Ý suốt cả buổi mất tập trung, có con trai đến bắt chuyện cô cũng tránh xa, các bạn cùng phòng cũng rất bất lực.
Đêm đầu tháng 1 vô cùng lạnh. Hôm nay trước khi ra khỏi nhà, Trương Tĩnh Thiền mặc bộ vest, không kịp thay quần áo. Đợi đến khi Lý Vi Ý nhìn thấy anh, anh đã đứng dưới lầu lạnh cóng mấy tiếng đồng hồ, trên tóc thậm chí còn có sương lạnh, mũi cũng đỏ ửng. Khi cô đi đến gần từ phía sau, thấy anh liên tục dậm chân, hai tay luôn đút vào túi quần tây.
Cảnh tượng này thực sự đáng kinh ngạc, Trương Tĩnh Thiền tiếng tăm lẫy lừng bị Lý Vi Ý bỏ rơi dưới lầu cả đêm. Có ít nhất hàng trăm người đứng bên cửa sổ ở mấy tòa nhà ký túc xá nữ xung quanh hóng hớt.
Các bạn cùng phòng cô vội vàng đi lên lầu, Trương Tĩnh Thiền nhìn thấy họ, lập tức quay đầu thấy Lý Vi Ý đang cúi đầu, chỉ thấy đỉnh đầu đen nhánh của cô.
Trong giây lát đó, tất cả sự tức giận và đau đớn đều tan biến hơn nửa.
Nhưng lần đầu tiên trong đời, Trương Tĩnh Thiền không dám mở miệng nói tùy tiện, sợ bị cô giận, bị cô bỏ rơi.
Anh suy đi tính lại, im lặng rồi lại im lặng, nói: “Anh mệt quá, mấy ngày nay không ngủ hẳn hoi, có thể tìm một nơi đợi anh ngủ một giấc trước, sau đó chúng ta nói chuyện được không?”
Giọng điệu dịu dàng và biết phân biệt phải trái của anh khiến Lý Vi Ý cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu trả lời “Được”.
Vì vậy Trương Tĩnh Thiền lái xe đưa cô đến khách sạn tốt nhất trong thành phố, đặt một phòng hạng sang.
Anh không lừa cô, thật sự rất mệt. Bây giờ cô lại ở bên cạnh anh, cả người Trương Tĩnh Thiền hoàn toàn thả lỏng, lúc cô thấp thỏm tắm xong ra ngoài, Trương Tĩnh Thiền đã ngủ yên ổn trên xô pha.
Lý Vi Ý ngồi xổm trước mặt anh rồi nhìn anh. Người đàn ông trẻ tuổi, khôi ngô tuấn tú, cả đời này cô chưa từng nghĩ mình có thể có được người đàn ông như vậy. Ngay cả vest anh còn chưa cởi, một tay đặt trên tay vịn xô pha, ở cổ tay áo vest đen để lộ một đoạn áo sơ mi trắng. Ngay cả khi ngủ, anh vẫn như đang trần tư, lông mày hơi nhíu lại thành một đường cong. Cô biết anh mệt mỏi, áp lực rất lớn. Anh quá ưu tú, trái tim anh lớn hơn người bình thường rất nhiều.
Cô muốn nỗ lực theo kịp anh, nhưng trong quá trình đó, cô sẽ rất băn khoăn, bất an, khao khát và buồn bã.
Lý Vi Ý liên tục lau nước mắt.
Trương Tĩnh Thiền đột nhiên tỉnh giấc, nhìn cô gái ngồi xổm trước mặt, nước mắt anh cũng từ từ chảy ra. Anh ngồi dậy, cũng ngồi xổm trước mặt cô, ôm lấy khuôn mặt cô, cả hai đều đỏ mắt nhìn đối phương.
Anh nói: “Không chia tay nữa được không?”
Lý Vi Ý gật loạn. Anh lại nói: “Làm sao em có thể chia tay với anh? Sao em lại nỡ? Anh… có lúc, thật sự sợ mình làm hỏng chuyện. Ý định ban đầu của anh 27 tuổi là để bản thân đợi đến năm 2022 mới ở bên em, không muốn thay đổi điều gì cả. Nhưng anh không kìm lòng được, thấy em ở ngay trước mắt anh, làm sao kìm được? Anh biết chúng ta còn quá trẻ, tương lai còn dài. Chẳng may tình cảm chúng ta không tốt, cãi nhau chia tay, mỗi người đi tìm người khác, tương lai chúng ta “tỉnh lại”, cả cuộc đời này phải làm như nào? Vì vậy anh luôn cố gắng, muốn tình cảm của chúng ta tiến triển dần dần, vững vàng và không có sai lầm. Nhưng bây giờ vẫn mắc sai lầm. Đều là lỗi của anh, anh chỉ toàn lo chuyện kinh doanh, lơ là em. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc ở bên người khác, em là cô gái mà anh mong muốn cả đời này, anh thật sự sợ mất em. Chết tiệt, không lẽ để anh 27 tuổi phải khóc vì em, cuối cùng hối hận vì sai lầm ban đầu rồi cô độc đến cuối đời sao?”
/156
|