“Thời gian phá sản thanh lí tập đoàn Phúc Minh muộn hơn 16 ngày so với lần trước. Và bố của tôi tự sát sớm hơn 10 ngày. Nếu người này có liên quan với Phúc Minh, liên quan đến bố tôi, thì thời gian hắn ta ra tay có khả năng cũng bị ảnh hưởng.”
Lý Vi Ý: “Có khả năng!”
“Em có còn nhớ lần đầu tiên em xuyên không, ngày phá sản của Phúc Minh, và ngày bố tôi tự sát, có thay đổi đổi gì không?
Lý Vi Ý ngẫm nghĩ một lúc, hai mắt bỗng sáng lên: “Tôi nhớ ra rồi! Thời gian bố anh… không thay đổi, nhưng lúc đầu tôi xem tin tức là ngày 8 tháng 12 năm 2014, sớm hơn lần thứ 2 là hai ngày! Mặc dù lần đó, tôi vẫn chưa kịp nói với bố anh điều gì, nhưng cũng có thể là do hiệu ứng cánh bướm tác động lên, làm thay đổi lịch sử.
(#Asari: T viết lại các mốc thời gian Phúc Minh phá sản trong các kiếp:
– 8 tháng 12 năm 2014
-10 tháng 12 năm 2014
– 27 tháng 12 năm 2014)
Trương Tĩnh Thiền nói: “Càng gần hơn một bước với phỏng đoán, nếu người này có liên quan chặt chẽ với tập đoàn Phúc Minh, chẳng hạn như hắn ta là nhân viên của Phúc Minh. Vậy thì ngày mà tập đoàn phá sản sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc đời của hắn.
Trong lòng Lý Vi Ý chấn động.
Trương Tĩnh Thiền một tay chống lên mặt đấy rồi rời khỏi xô pha, cũng ngồi khoanh chân bên cạnh cô và nói: “Thực ra tôi vẫn luôn hoài nghi, em nói ở lần đầu tiên xuyên không, tôi không thể tỉnh lại. Có lẽ ở lần đó, tôi đã chết trong vụ tai nạn ô tô.”
Tim Lý Vi Ý đập mạnh, bỗng nhiên có cảm giác rùng mình, cô phủ định trong vô thức: “Không thể nào, sao anh lại chết! Tuyệt đối không có khả năng! Không chừng anh chỉ là hôn mê tạm thời, đúng vậy… dù sao thì hiện tại chúng ta vẫn sống nguyên vẹn là được rồi!”
Trương Tĩnh Thiền hơi cong lưng, chiếc áo sơ mi trắng làm nổi bật đường nét xương bả vai của anh, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô.
Lý Vi Ý ngoảnh mặt ra hướng khác: “Vậy… vòng lặp này đến bao giờ mới kết thúc?”
“Tôi nghĩ chỉ cần chúng ta ngăn chặn thành công vụ tai nạn ô tô, vòng lặp sẽ kết thúc.”
Lý Vi Ý lại thở dài, hóa ra vượt được một ải, lại có thêm một ải khác. Nhưng ít ra thì đã tìm được mục đích.
Manh mối ngày càng nhiều, nhưng hai người họ lại chưa thể suy luận được ra.
Lý Vi Ý nhìn thời gian, đã là 1 giờ 30 sáng rồi, cô đứng dây nói: “Vậy tôi… về nhà đây.”
Trương Tĩnh Thiền ngẩng đầu: “Hay là em qua đêm ở đây?”
Trong lòng Lý Vi Ý hoảng hốt, anh lại nói: “Vẫn còn phòng dành cho khách.”
Không hiểu tại sao cả hai người đều im lặng một lúc, anh cũng đứng lên, Lý Vi Ý cúi đầu nhìn đôi vớ, dép đi trong nhà đã sớm bị cô đá văng đi từ lúc nào rồi. Cô vừa đi dép vừa nói: “Thôi, không có khăn mặt cũng không có quần áo thay, tôi bức bối lắm.”
Trương Tĩnh Thiền cầm áo khoác: “Vậy tôi đưa em về.”
“Không cần đâu, tôi bắt taxi là được rồi.”
“Tôi đưa em về.”
Vào thời gian này, để anh đi lại một chuyến thì về đến nhà đã là hơn 3 giờ rồi. Lý Vi Ý nói: “Vậy thôi… Tôi không về nữa, ở nhờ nhà anh một đêm, hi vọng là không làm phiền đến anh.”
Trương Tĩnh Thiền quay người nhìn cô, anh mỉm cười vắt lại áo khoác lên ghế xô pha. Lý Vi Ý không nhìn anh, nói: “Phòng ngủ của khách ở đâu vậy, tôi tham quan một chút.”
Hai tay Trương Tĩnh Thiền đút vào túi quần, ra hiệu cho cô đi về phía hành lang hướng đến phòng ngủ cho khách, còn anh thì đi theo sau lưng cô. Căn phòng đầu tiên là phòng cho khách, bên cạnh là phòng làm việc, đi vào sâu bên trong có một cánh cửa, có lẽ là phòng ngủ chính.
Lý Vi Ý hỏi: “Căn hộ của anh rộng bao nhiêu?”
“190 mét vuông.”
Thôi được rồi, thế giới của người có tiền. Nếu không vì chủ động trả nợ cho bố, người này chắc mua cả tòa nhà luôn rồi.
Phòng ngủ cho khách rộng 20 mét vuông, phong cách trang trí giống với phòng khách, đơn điệu nhưng khá tinh tế, còn có phòng vệ sinh riêng.
Trương Tĩnh Thiền mang một chiếc áo phông trắng mềm rộng rãi, và khăn tắm dùng 1 lần cho cô và nói: “Quần áo là của tôi, chưa từng mặc lần nào, đã giặt sạch sẽ rồi, nếu em cần thì mặc tạm.”
Lý Vi Ý nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Trước cửa khu dân cư có cửa hàng tiện lợi, em đi tắm trước đi, tôi đi mua khăn mặt, bàn chải đánh răng để sáng mai em dùng.”
“Tôi tự đi mua được.”
Trương Tĩnh Thiền trực tiếp đi ra ngoài: “Rất muộn rồi, không cần hai người đi mua làm gì, em nghỉ ngơi đi.”
“Vậy… cảm ơn anh.”
Trương Tĩnh Thiền nhanh chóng đi đến cửa hàng tiện lợi trước cửa khu dân cư, đồ vật khá đẹp và đắt đỏ.
Trương Tĩnh Thiền lấy một cái khăn mặt mỏng màu hồng, và một chiếc bàn chải đánh răng màu hồng đậm, rồi lại lấy đôi dép lê nữ màu hồng đào hình trái dâu.
Khi đến quầy bán đồ lót, anh dừng lại vài giây rồi lấy một túi quần lót dùng một lần, đi vài bước lại quay lại, để lại chỗ cũ rồi đổi lấy túi quần lót size nhỏ hơn, rồi đặt vào giỏ hàng.
Lý Vi Ý tắm nước nóng cảm thấy như đã xóa tan được mệt mỏi, cô mặc chiếc áo phông trắng của Trương Tĩnh Thiền lên người, giống như mặc áo choàng, vạt áo dài gần đến đầu gối, cô cười khúc khích rồi chui vào trong chăn. Khi cô chuẩn bị tắt đèn, thì có người gõ nhẹ lên cửa.
Lý Vi Ý vội vàng dùng chăn phủ lên chân và hỏi: “Có chuyện gì?”
Giọng Trương Tĩnh Thiền cách một lớp cửa truyền tới: “Em ngủ chưa?”
“Vẫn chưa ngủ, anh đợi chút.” Lý Vi Ý vội vàng mặc thêm quần lúc sáng, rồi chạy ra mở cửa. Trương Tĩnh Thiền đưa túi trong tay cho cô: “Em nhìn thử xem còn thiếu đồ gì không?”
Lý Vi Ý nhìn thoáng qua: “Không thiếu gì cả, anh vất vả rồi.”
Ánh mắt Trương Tĩnh Thiết lướt qua người cô một lần, ánh mắt anh thấp thoáng nét cười. Con người Lý Vi Ý từ trước tới giờ chưa bao giờ nhận thua, cô ưỡn ngực theo bản năng: “Anh cười cái gì?”
Ánh mắt của Trịnh Tĩnh Thiền lướt qua ngọn đồi nho nhỏ, cuối cùng dừng lại trên cánh tay trắng trẻo, mịn màng ở dưới tà áo, ống tay áo rộng đến mức bao trọn được đầu cô.
“Ngủ sớm đi, nghỉ ngơi đầy đủ rồi mai nói chuyện sau.” Anh quay người đi về phòng ngủ chính.
Lý Vi Ý đóng cửa lại, đổ hết đống đồ trong túi ra giường, cô bật cười: Người này còn cười cô, anh bị cuồng màu hồng sao? Cô cũng không phải trẻ con 5 tuổi! Ấu trĩ! Đúng là trai thẳng!
Cô nhìn thấy túi quần lót dùng một lần, không ngờ anh còn mua hộ cô thứ này. Cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh mặc vào, rồi tắt đèn trèo lên giường.
Không gian tối đen yên tĩnh, cô nằm trên chiếc giường xa lạ mềm mại, Trương Tĩnh Thiền chỉ cách cô một bức tường.
Trằn trọc một lúc, cô lại mở mắt ra, đôi chân trần trụi cọ xát nhau dưới lớp chăn. Cảm giác cứ kì lạ thế nhỉ? Cô đang mặc đồ của Trịnh Tĩnh Thiền, không mặc quần, chỉ mặc chiếc quần lót dùng một lần mà anh mua. Trong đầu Lý Vi Ý bỗng hiện lên một cảnh tượng, Trương Tĩnh Thiền mặc vest đen đứng trước quầy đồ lót, giơ tay để lộ ra xương cổ tay trắng ngần, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy túi quần lót.
Lý Vi Ý lấy chăn che mặt lại.
Trời ơi, suy nghĩ của cô thật bẩn thỉu, chắc hẳn do cô chia tay bạn trai quá lâu rồi!
—
Tuy nhiên, Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý đều không ngờ tới rằng 5 ngày tiếp theo, hung thủ và chiếc xe đó vẫn không thấy xuất hiện.
Hai người đã lãng phí 6 buổi tối tại con đường đó.
Đến tầm 4, 5 ngày, Lý Vi Ý đã bắt đầu sốt ruột hỏi Trương Tĩnh Thiền: “Nếu chúng ta không thể quay về quá khứ được nữa, thì phải làm sao?”
Trương Tĩnh Thiền trả lời: “Vậy thì kiên trì cho đến ngày chúng ta không thể kiên trì được nữa.”
Một câu nói khiến đôi mắt Lý Vi Ý đỏ hoe.
Lý Vi Ý không biết rằng trong một buổi chiều nào đó, một mình Trương Tĩnh Thiền đến trước mộ bố, đứng trong gió lạnh rất lâu. Anh hỏi ông ấy: “Có phải bố thật sự có nỗi khổ trong lòng? Trong thâm tâm bố rốt cuộc đang nghĩ điều gì?”
“Con sẽ tin bố thêm một lần, quay về cứu bố. Nếu con phát hiện ra bố không hề hối cải, thì cả đời này con cũng không bao giờ đến đây nữa.”
Đến buổi sáng ngày thứ sáu, Lý Vi Ý nhận được cuộc điện thoại từ Trương Tĩnh Thiền: “Em đến nhà tôi, có thứ này cho em xem.”
Lý Vi Ý: “Có khả năng!”
“Em có còn nhớ lần đầu tiên em xuyên không, ngày phá sản của Phúc Minh, và ngày bố tôi tự sát, có thay đổi đổi gì không?
Lý Vi Ý ngẫm nghĩ một lúc, hai mắt bỗng sáng lên: “Tôi nhớ ra rồi! Thời gian bố anh… không thay đổi, nhưng lúc đầu tôi xem tin tức là ngày 8 tháng 12 năm 2014, sớm hơn lần thứ 2 là hai ngày! Mặc dù lần đó, tôi vẫn chưa kịp nói với bố anh điều gì, nhưng cũng có thể là do hiệu ứng cánh bướm tác động lên, làm thay đổi lịch sử.
(#Asari: T viết lại các mốc thời gian Phúc Minh phá sản trong các kiếp:
– 8 tháng 12 năm 2014
-10 tháng 12 năm 2014
– 27 tháng 12 năm 2014)
Trương Tĩnh Thiền nói: “Càng gần hơn một bước với phỏng đoán, nếu người này có liên quan chặt chẽ với tập đoàn Phúc Minh, chẳng hạn như hắn ta là nhân viên của Phúc Minh. Vậy thì ngày mà tập đoàn phá sản sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc đời của hắn.
Trong lòng Lý Vi Ý chấn động.
Trương Tĩnh Thiền một tay chống lên mặt đấy rồi rời khỏi xô pha, cũng ngồi khoanh chân bên cạnh cô và nói: “Thực ra tôi vẫn luôn hoài nghi, em nói ở lần đầu tiên xuyên không, tôi không thể tỉnh lại. Có lẽ ở lần đó, tôi đã chết trong vụ tai nạn ô tô.”
Tim Lý Vi Ý đập mạnh, bỗng nhiên có cảm giác rùng mình, cô phủ định trong vô thức: “Không thể nào, sao anh lại chết! Tuyệt đối không có khả năng! Không chừng anh chỉ là hôn mê tạm thời, đúng vậy… dù sao thì hiện tại chúng ta vẫn sống nguyên vẹn là được rồi!”
Trương Tĩnh Thiền hơi cong lưng, chiếc áo sơ mi trắng làm nổi bật đường nét xương bả vai của anh, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn cô.
Lý Vi Ý ngoảnh mặt ra hướng khác: “Vậy… vòng lặp này đến bao giờ mới kết thúc?”
“Tôi nghĩ chỉ cần chúng ta ngăn chặn thành công vụ tai nạn ô tô, vòng lặp sẽ kết thúc.”
Lý Vi Ý lại thở dài, hóa ra vượt được một ải, lại có thêm một ải khác. Nhưng ít ra thì đã tìm được mục đích.
Manh mối ngày càng nhiều, nhưng hai người họ lại chưa thể suy luận được ra.
Lý Vi Ý nhìn thời gian, đã là 1 giờ 30 sáng rồi, cô đứng dây nói: “Vậy tôi… về nhà đây.”
Trương Tĩnh Thiền ngẩng đầu: “Hay là em qua đêm ở đây?”
Trong lòng Lý Vi Ý hoảng hốt, anh lại nói: “Vẫn còn phòng dành cho khách.”
Không hiểu tại sao cả hai người đều im lặng một lúc, anh cũng đứng lên, Lý Vi Ý cúi đầu nhìn đôi vớ, dép đi trong nhà đã sớm bị cô đá văng đi từ lúc nào rồi. Cô vừa đi dép vừa nói: “Thôi, không có khăn mặt cũng không có quần áo thay, tôi bức bối lắm.”
Trương Tĩnh Thiền cầm áo khoác: “Vậy tôi đưa em về.”
“Không cần đâu, tôi bắt taxi là được rồi.”
“Tôi đưa em về.”
Vào thời gian này, để anh đi lại một chuyến thì về đến nhà đã là hơn 3 giờ rồi. Lý Vi Ý nói: “Vậy thôi… Tôi không về nữa, ở nhờ nhà anh một đêm, hi vọng là không làm phiền đến anh.”
Trương Tĩnh Thiền quay người nhìn cô, anh mỉm cười vắt lại áo khoác lên ghế xô pha. Lý Vi Ý không nhìn anh, nói: “Phòng ngủ của khách ở đâu vậy, tôi tham quan một chút.”
Hai tay Trương Tĩnh Thiền đút vào túi quần, ra hiệu cho cô đi về phía hành lang hướng đến phòng ngủ cho khách, còn anh thì đi theo sau lưng cô. Căn phòng đầu tiên là phòng cho khách, bên cạnh là phòng làm việc, đi vào sâu bên trong có một cánh cửa, có lẽ là phòng ngủ chính.
Lý Vi Ý hỏi: “Căn hộ của anh rộng bao nhiêu?”
“190 mét vuông.”
Thôi được rồi, thế giới của người có tiền. Nếu không vì chủ động trả nợ cho bố, người này chắc mua cả tòa nhà luôn rồi.
Phòng ngủ cho khách rộng 20 mét vuông, phong cách trang trí giống với phòng khách, đơn điệu nhưng khá tinh tế, còn có phòng vệ sinh riêng.
Trương Tĩnh Thiền mang một chiếc áo phông trắng mềm rộng rãi, và khăn tắm dùng 1 lần cho cô và nói: “Quần áo là của tôi, chưa từng mặc lần nào, đã giặt sạch sẽ rồi, nếu em cần thì mặc tạm.”
Lý Vi Ý nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Trước cửa khu dân cư có cửa hàng tiện lợi, em đi tắm trước đi, tôi đi mua khăn mặt, bàn chải đánh răng để sáng mai em dùng.”
“Tôi tự đi mua được.”
Trương Tĩnh Thiền trực tiếp đi ra ngoài: “Rất muộn rồi, không cần hai người đi mua làm gì, em nghỉ ngơi đi.”
“Vậy… cảm ơn anh.”
Trương Tĩnh Thiền nhanh chóng đi đến cửa hàng tiện lợi trước cửa khu dân cư, đồ vật khá đẹp và đắt đỏ.
Trương Tĩnh Thiền lấy một cái khăn mặt mỏng màu hồng, và một chiếc bàn chải đánh răng màu hồng đậm, rồi lại lấy đôi dép lê nữ màu hồng đào hình trái dâu.
Khi đến quầy bán đồ lót, anh dừng lại vài giây rồi lấy một túi quần lót dùng một lần, đi vài bước lại quay lại, để lại chỗ cũ rồi đổi lấy túi quần lót size nhỏ hơn, rồi đặt vào giỏ hàng.
Lý Vi Ý tắm nước nóng cảm thấy như đã xóa tan được mệt mỏi, cô mặc chiếc áo phông trắng của Trương Tĩnh Thiền lên người, giống như mặc áo choàng, vạt áo dài gần đến đầu gối, cô cười khúc khích rồi chui vào trong chăn. Khi cô chuẩn bị tắt đèn, thì có người gõ nhẹ lên cửa.
Lý Vi Ý vội vàng dùng chăn phủ lên chân và hỏi: “Có chuyện gì?”
Giọng Trương Tĩnh Thiền cách một lớp cửa truyền tới: “Em ngủ chưa?”
“Vẫn chưa ngủ, anh đợi chút.” Lý Vi Ý vội vàng mặc thêm quần lúc sáng, rồi chạy ra mở cửa. Trương Tĩnh Thiền đưa túi trong tay cho cô: “Em nhìn thử xem còn thiếu đồ gì không?”
Lý Vi Ý nhìn thoáng qua: “Không thiếu gì cả, anh vất vả rồi.”
Ánh mắt Trương Tĩnh Thiết lướt qua người cô một lần, ánh mắt anh thấp thoáng nét cười. Con người Lý Vi Ý từ trước tới giờ chưa bao giờ nhận thua, cô ưỡn ngực theo bản năng: “Anh cười cái gì?”
Ánh mắt của Trịnh Tĩnh Thiền lướt qua ngọn đồi nho nhỏ, cuối cùng dừng lại trên cánh tay trắng trẻo, mịn màng ở dưới tà áo, ống tay áo rộng đến mức bao trọn được đầu cô.
“Ngủ sớm đi, nghỉ ngơi đầy đủ rồi mai nói chuyện sau.” Anh quay người đi về phòng ngủ chính.
Lý Vi Ý đóng cửa lại, đổ hết đống đồ trong túi ra giường, cô bật cười: Người này còn cười cô, anh bị cuồng màu hồng sao? Cô cũng không phải trẻ con 5 tuổi! Ấu trĩ! Đúng là trai thẳng!
Cô nhìn thấy túi quần lót dùng một lần, không ngờ anh còn mua hộ cô thứ này. Cô lập tức chạy vào nhà vệ sinh mặc vào, rồi tắt đèn trèo lên giường.
Không gian tối đen yên tĩnh, cô nằm trên chiếc giường xa lạ mềm mại, Trương Tĩnh Thiền chỉ cách cô một bức tường.
Trằn trọc một lúc, cô lại mở mắt ra, đôi chân trần trụi cọ xát nhau dưới lớp chăn. Cảm giác cứ kì lạ thế nhỉ? Cô đang mặc đồ của Trịnh Tĩnh Thiền, không mặc quần, chỉ mặc chiếc quần lót dùng một lần mà anh mua. Trong đầu Lý Vi Ý bỗng hiện lên một cảnh tượng, Trương Tĩnh Thiền mặc vest đen đứng trước quầy đồ lót, giơ tay để lộ ra xương cổ tay trắng ngần, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng cầm lấy túi quần lót.
Lý Vi Ý lấy chăn che mặt lại.
Trời ơi, suy nghĩ của cô thật bẩn thỉu, chắc hẳn do cô chia tay bạn trai quá lâu rồi!
—
Tuy nhiên, Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý đều không ngờ tới rằng 5 ngày tiếp theo, hung thủ và chiếc xe đó vẫn không thấy xuất hiện.
Hai người đã lãng phí 6 buổi tối tại con đường đó.
Đến tầm 4, 5 ngày, Lý Vi Ý đã bắt đầu sốt ruột hỏi Trương Tĩnh Thiền: “Nếu chúng ta không thể quay về quá khứ được nữa, thì phải làm sao?”
Trương Tĩnh Thiền trả lời: “Vậy thì kiên trì cho đến ngày chúng ta không thể kiên trì được nữa.”
Một câu nói khiến đôi mắt Lý Vi Ý đỏ hoe.
Lý Vi Ý không biết rằng trong một buổi chiều nào đó, một mình Trương Tĩnh Thiền đến trước mộ bố, đứng trong gió lạnh rất lâu. Anh hỏi ông ấy: “Có phải bố thật sự có nỗi khổ trong lòng? Trong thâm tâm bố rốt cuộc đang nghĩ điều gì?”
“Con sẽ tin bố thêm một lần, quay về cứu bố. Nếu con phát hiện ra bố không hề hối cải, thì cả đời này con cũng không bao giờ đến đây nữa.”
Đến buổi sáng ngày thứ sáu, Lý Vi Ý nhận được cuộc điện thoại từ Trương Tĩnh Thiền: “Em đến nhà tôi, có thứ này cho em xem.”
/156
|