Cánh tay cô bị siết chặt, cô bị Trương Tĩnh Thiền kéo vào lồng ngực, cô nức nở: “Anh làm gì vậy?”
Trương Tĩnh Thiền không nói lời nào. Tầm mắt của Lý Vi Ý dần dần nhòe đi, cô giơ tay lên chạm vào, mới phát hiện nước mắt đã lăn dài trên mặt từ lúc nào.
Chẳng trách… hai người họ đều có vẻ mặt như thế. Nỗi buồn và chua xót vô hình bị tắc nghẽn tắc nghẽn ở lồng ngực đã lan thẳng lên cổ họng. Cô há miệng, nhưng không thể phát ra tiếng nào.
Lý Vi Ý ngây ngốc đứng đó, không biết đã đứng đó bao lâu, cô bị Trương Tĩnh Thiền kéo vào ngồi ghế phụ trong xe.
Xe chạy lên đường cao tốc, cô dần tỉnh táo lại, nước mắt cũng ngừng rơi. Cô quay đầu nhìn Trương Tĩnh Thiền, sắc mặt anh vẫn rất khó coi, cô nghĩ chắc chắn anh đã nhận ra ánh mắt của mình, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Lý Vi Ý muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nói gì. Cô im lặng quay đầu, nhìn về phía trước, trong lòng trống rỗng.
Đêm qua ngủ không ngon, sau một hồi khóc lóc, cô đã mệt lử, không biết từ lúc nào đã thiếp đi.
Lý Vi Ý đã có một giấc mơ rất dài.
Dài như một nửa cuộc đời vậy.
Cô mơ đến ngày ở bên Hứa Dị.
Đó là một buổi tối bình thường vào mùa đông năm trước, Hứa Dị hẹn cô đi ăn tối. Địa điểm là một nhà hàng gần công ty của anh ta.
Lý Vi Ý đến sớm, anh ta vẫn chưa tới, cô biết anh ta rất bận, nên cũng không thúc giục, một mình đi dạo trên vỉa hè bên ngoài nhà hàng.
Lúc đó trời đã tối, xe cộ đông đúc, dòng người tấp nập. Thời tiết hơi lạnh, cô đi một mình, bỗng cảm thấy rất cô đơn.
Suốt nhiều năm qua, nỗi cô đơn mơ hồ đó, vẫn luôn bủa vây cô. Cô nghĩ trong tiềm thức mình, luôn chờ đợi điều gì đó, hoặc là một người nào đó, hoặc là chuyện gì đó xảy ra. Vậy nên, dù Hứa Dị đã theo đuổi nhiều năm, vẫn không lay chuyển được trái tim mềm yếu của cô. Cô luôn có một cảm giác kì lạ, một khi đã hứa hẹn với Hứa Dị, thì sẽ có một ngày cô không còn tự chủ được nữa.
Trong suốt bao nhiêu năm như vậy, cô vẫn mơ hồ bám víu vào điều gì đó.
Nhưng Hứa Dị thì sao? Cô cũng không biết nữa.
Thời đại học, anh ta luôn bao dung, dịu dàng như một người anh trai; sau khi cô tốt nghiệp, anh ta giống người thầy, người bạn hướng dẫn cô. Những năm qua, cho dù là việc lớn hay nhỏ, người đầu tiên chạy đến đều là anh ta.
Cô chưa bao giờ quen ai khác, vì có anh ta luôn trông coi, cắt đứt tất cả cơ hội. Đã rất nhiều lần, có những chàng trai bày tỏ ý muốn theo đuổi, thì vài ngày sau đều tự động tránh xa cô. Cô biết đó đều là do Hứa Dị làm.
Hôm nay, rõ ràng anh ta phải tiếp đón khách hàng quan trọng, nghe nói liên quan đến hợp đồng hàng trăm triệu. Nhưng chỉ vì đúng lúc cô đang xem triển lãm ở gần đó, mà anh ta nhất định phải ăn tối với cô.
Lý Vi Ý hít một hơi thật sâu, hai tay đút vào túi, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, chầm chậm bước đi. Không biết từ lúc nào, cô đã đi tới trụ sở chính của Tập đoàn Mộc Thần. Nơi đó đèn sáng trưng, rực rỡ. Hai chiếc xe sang trọng đi tới, dừng ở trước sảnh, một đoàn người bước xuống xe.
Lý Vi Ý đứng lại nhìn chăm chú, Hứa Dị đi ở giữa, tuy vẫn cao gầy, đẹp trai như ngày trước, nhưng ánh mắt hiện rõ vẻ từng trải, trầm ổn. Anh ta mỉm cười bắt tay tạm biệt từng người, mắt nhìn theo đối tác rời đi. Trợ lý đứng đằng sau đưa áo khoác cho anh ta, anh ta khoác vào trong giây lát, cúi đầu nhìn đồng hồ, dặn dò trợ lý hai câu gì đó, sau đó đi bộ về phía nhà hàng.
Lý Vi Ý đang đứng ở đường đối diện, dõi theo từng bước chân của anh ta. Cô thấy thấy anh ta nhìn qua nhìn lại ở ngã tư đường, giống như một thanh niên bình thường, băng qua đường. Anh ta không giống như một doanh nhân hô mưa gọi gió trên thương trường. Cô nhìn thấy anh ta lấy điện thoại ra, ngón tay dài nhấn phím. Điện thoại trong túi cô rung lên, anh ta nhắn: “Em đã tới chưa? Xin lỗi, anh đến hơi trễ, 3 phút nữa anh tới nơi.”
Lý Vĩ Ý nhìn thấy anh ta gửi xong tin nhắn xong thì bước đi nhanh hơn, lông mày giãn ra nhẹ nhõm. Đôi mắt cô đột nhiên ẩm ướt.
Ngay lúc này trong giấc mơ, Lý Vi Ý được chuyển đến đứng đối diện với chính mình năm xưa, cô trở thành người đứng xem, nhìn rõ ràng biểu cảm của Lý Vi Ý năm đó.
Trong mắt cô ấy tràn ngập vẻ thương tiếc, cuối cùng là nhẹ nhõm. Lý Vi Ý hiểu ra, trong khoảnh khắc này, cô ấy đã hòa giải với chính mình – người có những trải nghiệm kì lạ và cảm giác phi lý của năm xưa.
Vẻ mặt của cô ấy rất bình tĩnh, không có vẻ say đắm, điên cuồng khi yêu một người, chỉ có sự cảm động và vẻ dịu dàng.
Cô ấy đã từ bỏ việc chờ đợi.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy vẻ chững chạc từng trải, thâm sâu khó lường của Hứa Dị. Chỉ có cô ấy, nhìn thấy sự cố chấp và khát khao hệt như một đứa trẻ của anh ta.
Cuối cùng, cô muốn đồng hành cùng anh ta, không nỡ khiến anh ta đợi thêm nữa.
Còn Lý Vi Ý của hiện tại ở trong giấc mơ đã hiểu ra, trong lòng như bị dao cứa.
Sau đó, rất nhiều chi tiết bị chôn vùi trong ký ức, như tia chớp vội vàng xoẹt qua. Cô nhìn thấy trong nhà hàng, Hứa Dị ôm chầm lấy cô và nói: “Anh yêu em”. Cho đến khi lên xe, anh vẫn ôm chặt cô không buông. Cô nhìn thấy vô số ngày đêm, hai người cùng xem phim, ăn uống, du lịch, cười đùa không ngớt, thân thiết bên nhau. Cô nhìn thấy anh ta đang làm việc, còn cô ngồi bên cạnh vẽ tranh mà mãi không tìm thấy cảm hứng, lại đi làm phiền anh ta. Hứa Dị ôm cô ngồi trên ghế lãnh đạo, cầm lấy ngón tay cô nhấn bàn phím: “Mật khẩu máy là ngày sinh của mẹ anh…”.
Lý Vi Ý cũng nhìn thấy trong rất nhiều đêm, cô lúc đó liên tục vẽ tranh, rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi, Hứa Dị sẽ ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô. Sau đó anh ta đứng một mình hút thuốc bên cửa sổ, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt lười biếng giống như một người khác, nhưng cũng giống bản tính cương quyết của anh.
Cô còn nhìn thấy một vài buổi hoàng hôn, chỉ có một mình cô ngồi trong phòng vẽ, buông bút xuống, ánh chiều tà phủ lên người, cô không biết lúc đó mình đang nghĩ gì, chỉ có vẻ cô đơn khó tả.
…
Cuối cùng, giấc mơ hỗn loạn của Lý Vi Ý trở nên vỡ vụn.
Lúc thì cô 17 tuổi rơi xuống hồ nước, một người không nhìn thấy rõ mặt nhảy xuống nước, ôm lấy cô; lúc thì là tai nạn xe, Trương Tĩnh Thiền lái xe đâm vào chiếc xe gây ra tai nạn, nhưng trong thoáng chốc, tài xế của xe gây tai nạn ngẩng đầu lên, lại biến thành Trương Tĩnh Thiền;
Lúc thì là chị gái nhảy từ tòa nhà xuống, Lý Vĩ Ý nghe thấy tiếng la hét thất thanh của bố mẹ; lúc thì là căn phòng có ánh sáng mờ mịt, một người đàn ông trung niên bị hai người khác đè trên giường, cưỡng ép uống thuốc;
Còn có Trương Tĩnh Thiền ở một mình trong căn phòng sâu không thấy đáy, tìm kiếm khắp nơi nhưng lại không tìm được lối ra, anh hét lớn: “Lý Vi Ý! Lý Vi Ý! Lý Vi Ý…”
Lý Vi Ý hoảng loạn, chỉ muốn chạy tới, trả lời anh: “Tôi ở đây! Tôi ở đây!”
Cuối cùng, cô đã đến trước mặt anh, người mặc áo khoác đen quay lại, ngẩng đầu lên, nhưng lại biến thành khuôn mặt của Hứa Dị.
Hứa Dị nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào, đứng sững như một cái cây khô khô cằn, chỉ có nước mắt từ từ lăn dài trên khuôn mặt.
Bao nhiêu năm qua, Lý Vi Ý chưa từng thấy Hứa Dị khóc.
Dù là Phúc Minh bị sụp đổ, anh ta khởi nghiệp không thuận lợi, bị cô từ chối, thậm chí là mẹ anh ta qua đời vì bệnh tật, đôi mắt anh ta chỉ đỏ hoe, chưa từng khóc trước mặt người khác bao giờ.
Trong lòng Lý Vi Ý đau đớn.
Cô hét lên: “Hứa Dị! Xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Tôi không muốn làm anh buồn, nhưng tôi, nhưng tôi…”
Tôi không phải là cô ấy.
Đường song song được hình thành do đảo ngược thời gian, đã dừng lại vào khoảnh khắc tôi trở lại thế giới này.
Cô ấy không tồn tại nữa.
Người con gái mà anh yêu, cô ấy đã bị tôi che lấp.
…
Người bên cạnh anh khóc đau đớn trong giấc mơ.
Khuôn mặt Trương Tĩnh Thiền lạnh tanh lái xe, giống như không thể chịu đựng được nữa, anh quay đầu nhìn về phía cô.
Lý Vi Ý nhắm chặt mắt, nước mắt ướt đẫm viền mi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cơ thể run nhẹ.
“Hứa Dị… Hứa Dị…”
Cô khóc nức nở trong giấc mơ, lặp đi lặp lại kêu tên một người đàn ông khác.
Trương Tĩnh Thiền nhìn cô một lúc, rồi quay đầu nhìn về phía trước, không nhìn về phía cô thêm lần nào nữa.
(Đinh Mặc: Tôi muốn nói đôi lời về Hứa Dị, con người anh ta có thể không thuần túy, tình yêu của anh ta cũng không thuần túy.
Nhưng tình yêu của anh ta là thật lòng, người như anh ta yêu một người sẽ đáng sợ như thế đấy.
Ngoài ra thì chương này có vẻ hơi ngược, thực ra là một dạng suy sụp tinh thần, mọi người hiểu không?)
Trương Tĩnh Thiền không nói lời nào. Tầm mắt của Lý Vi Ý dần dần nhòe đi, cô giơ tay lên chạm vào, mới phát hiện nước mắt đã lăn dài trên mặt từ lúc nào.
Chẳng trách… hai người họ đều có vẻ mặt như thế. Nỗi buồn và chua xót vô hình bị tắc nghẽn tắc nghẽn ở lồng ngực đã lan thẳng lên cổ họng. Cô há miệng, nhưng không thể phát ra tiếng nào.
Lý Vi Ý ngây ngốc đứng đó, không biết đã đứng đó bao lâu, cô bị Trương Tĩnh Thiền kéo vào ngồi ghế phụ trong xe.
Xe chạy lên đường cao tốc, cô dần tỉnh táo lại, nước mắt cũng ngừng rơi. Cô quay đầu nhìn Trương Tĩnh Thiền, sắc mặt anh vẫn rất khó coi, cô nghĩ chắc chắn anh đã nhận ra ánh mắt của mình, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Lý Vi Ý muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nói gì. Cô im lặng quay đầu, nhìn về phía trước, trong lòng trống rỗng.
Đêm qua ngủ không ngon, sau một hồi khóc lóc, cô đã mệt lử, không biết từ lúc nào đã thiếp đi.
Lý Vi Ý đã có một giấc mơ rất dài.
Dài như một nửa cuộc đời vậy.
Cô mơ đến ngày ở bên Hứa Dị.
Đó là một buổi tối bình thường vào mùa đông năm trước, Hứa Dị hẹn cô đi ăn tối. Địa điểm là một nhà hàng gần công ty của anh ta.
Lý Vi Ý đến sớm, anh ta vẫn chưa tới, cô biết anh ta rất bận, nên cũng không thúc giục, một mình đi dạo trên vỉa hè bên ngoài nhà hàng.
Lúc đó trời đã tối, xe cộ đông đúc, dòng người tấp nập. Thời tiết hơi lạnh, cô đi một mình, bỗng cảm thấy rất cô đơn.
Suốt nhiều năm qua, nỗi cô đơn mơ hồ đó, vẫn luôn bủa vây cô. Cô nghĩ trong tiềm thức mình, luôn chờ đợi điều gì đó, hoặc là một người nào đó, hoặc là chuyện gì đó xảy ra. Vậy nên, dù Hứa Dị đã theo đuổi nhiều năm, vẫn không lay chuyển được trái tim mềm yếu của cô. Cô luôn có một cảm giác kì lạ, một khi đã hứa hẹn với Hứa Dị, thì sẽ có một ngày cô không còn tự chủ được nữa.
Trong suốt bao nhiêu năm như vậy, cô vẫn mơ hồ bám víu vào điều gì đó.
Nhưng Hứa Dị thì sao? Cô cũng không biết nữa.
Thời đại học, anh ta luôn bao dung, dịu dàng như một người anh trai; sau khi cô tốt nghiệp, anh ta giống người thầy, người bạn hướng dẫn cô. Những năm qua, cho dù là việc lớn hay nhỏ, người đầu tiên chạy đến đều là anh ta.
Cô chưa bao giờ quen ai khác, vì có anh ta luôn trông coi, cắt đứt tất cả cơ hội. Đã rất nhiều lần, có những chàng trai bày tỏ ý muốn theo đuổi, thì vài ngày sau đều tự động tránh xa cô. Cô biết đó đều là do Hứa Dị làm.
Hôm nay, rõ ràng anh ta phải tiếp đón khách hàng quan trọng, nghe nói liên quan đến hợp đồng hàng trăm triệu. Nhưng chỉ vì đúng lúc cô đang xem triển lãm ở gần đó, mà anh ta nhất định phải ăn tối với cô.
Lý Vi Ý hít một hơi thật sâu, hai tay đút vào túi, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, chầm chậm bước đi. Không biết từ lúc nào, cô đã đi tới trụ sở chính của Tập đoàn Mộc Thần. Nơi đó đèn sáng trưng, rực rỡ. Hai chiếc xe sang trọng đi tới, dừng ở trước sảnh, một đoàn người bước xuống xe.
Lý Vi Ý đứng lại nhìn chăm chú, Hứa Dị đi ở giữa, tuy vẫn cao gầy, đẹp trai như ngày trước, nhưng ánh mắt hiện rõ vẻ từng trải, trầm ổn. Anh ta mỉm cười bắt tay tạm biệt từng người, mắt nhìn theo đối tác rời đi. Trợ lý đứng đằng sau đưa áo khoác cho anh ta, anh ta khoác vào trong giây lát, cúi đầu nhìn đồng hồ, dặn dò trợ lý hai câu gì đó, sau đó đi bộ về phía nhà hàng.
Lý Vi Ý đang đứng ở đường đối diện, dõi theo từng bước chân của anh ta. Cô thấy thấy anh ta nhìn qua nhìn lại ở ngã tư đường, giống như một thanh niên bình thường, băng qua đường. Anh ta không giống như một doanh nhân hô mưa gọi gió trên thương trường. Cô nhìn thấy anh ta lấy điện thoại ra, ngón tay dài nhấn phím. Điện thoại trong túi cô rung lên, anh ta nhắn: “Em đã tới chưa? Xin lỗi, anh đến hơi trễ, 3 phút nữa anh tới nơi.”
Lý Vĩ Ý nhìn thấy anh ta gửi xong tin nhắn xong thì bước đi nhanh hơn, lông mày giãn ra nhẹ nhõm. Đôi mắt cô đột nhiên ẩm ướt.
Ngay lúc này trong giấc mơ, Lý Vi Ý được chuyển đến đứng đối diện với chính mình năm xưa, cô trở thành người đứng xem, nhìn rõ ràng biểu cảm của Lý Vi Ý năm đó.
Trong mắt cô ấy tràn ngập vẻ thương tiếc, cuối cùng là nhẹ nhõm. Lý Vi Ý hiểu ra, trong khoảnh khắc này, cô ấy đã hòa giải với chính mình – người có những trải nghiệm kì lạ và cảm giác phi lý của năm xưa.
Vẻ mặt của cô ấy rất bình tĩnh, không có vẻ say đắm, điên cuồng khi yêu một người, chỉ có sự cảm động và vẻ dịu dàng.
Cô ấy đã từ bỏ việc chờ đợi.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy vẻ chững chạc từng trải, thâm sâu khó lường của Hứa Dị. Chỉ có cô ấy, nhìn thấy sự cố chấp và khát khao hệt như một đứa trẻ của anh ta.
Cuối cùng, cô muốn đồng hành cùng anh ta, không nỡ khiến anh ta đợi thêm nữa.
Còn Lý Vi Ý của hiện tại ở trong giấc mơ đã hiểu ra, trong lòng như bị dao cứa.
Sau đó, rất nhiều chi tiết bị chôn vùi trong ký ức, như tia chớp vội vàng xoẹt qua. Cô nhìn thấy trong nhà hàng, Hứa Dị ôm chầm lấy cô và nói: “Anh yêu em”. Cho đến khi lên xe, anh vẫn ôm chặt cô không buông. Cô nhìn thấy vô số ngày đêm, hai người cùng xem phim, ăn uống, du lịch, cười đùa không ngớt, thân thiết bên nhau. Cô nhìn thấy anh ta đang làm việc, còn cô ngồi bên cạnh vẽ tranh mà mãi không tìm thấy cảm hứng, lại đi làm phiền anh ta. Hứa Dị ôm cô ngồi trên ghế lãnh đạo, cầm lấy ngón tay cô nhấn bàn phím: “Mật khẩu máy là ngày sinh của mẹ anh…”.
Lý Vi Ý cũng nhìn thấy trong rất nhiều đêm, cô lúc đó liên tục vẽ tranh, rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi, Hứa Dị sẽ ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô. Sau đó anh ta đứng một mình hút thuốc bên cửa sổ, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt lười biếng giống như một người khác, nhưng cũng giống bản tính cương quyết của anh.
Cô còn nhìn thấy một vài buổi hoàng hôn, chỉ có một mình cô ngồi trong phòng vẽ, buông bút xuống, ánh chiều tà phủ lên người, cô không biết lúc đó mình đang nghĩ gì, chỉ có vẻ cô đơn khó tả.
…
Cuối cùng, giấc mơ hỗn loạn của Lý Vi Ý trở nên vỡ vụn.
Lúc thì cô 17 tuổi rơi xuống hồ nước, một người không nhìn thấy rõ mặt nhảy xuống nước, ôm lấy cô; lúc thì là tai nạn xe, Trương Tĩnh Thiền lái xe đâm vào chiếc xe gây ra tai nạn, nhưng trong thoáng chốc, tài xế của xe gây tai nạn ngẩng đầu lên, lại biến thành Trương Tĩnh Thiền;
Lúc thì là chị gái nhảy từ tòa nhà xuống, Lý Vĩ Ý nghe thấy tiếng la hét thất thanh của bố mẹ; lúc thì là căn phòng có ánh sáng mờ mịt, một người đàn ông trung niên bị hai người khác đè trên giường, cưỡng ép uống thuốc;
Còn có Trương Tĩnh Thiền ở một mình trong căn phòng sâu không thấy đáy, tìm kiếm khắp nơi nhưng lại không tìm được lối ra, anh hét lớn: “Lý Vi Ý! Lý Vi Ý! Lý Vi Ý…”
Lý Vi Ý hoảng loạn, chỉ muốn chạy tới, trả lời anh: “Tôi ở đây! Tôi ở đây!”
Cuối cùng, cô đã đến trước mặt anh, người mặc áo khoác đen quay lại, ngẩng đầu lên, nhưng lại biến thành khuôn mặt của Hứa Dị.
Hứa Dị nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào, đứng sững như một cái cây khô khô cằn, chỉ có nước mắt từ từ lăn dài trên khuôn mặt.
Bao nhiêu năm qua, Lý Vi Ý chưa từng thấy Hứa Dị khóc.
Dù là Phúc Minh bị sụp đổ, anh ta khởi nghiệp không thuận lợi, bị cô từ chối, thậm chí là mẹ anh ta qua đời vì bệnh tật, đôi mắt anh ta chỉ đỏ hoe, chưa từng khóc trước mặt người khác bao giờ.
Trong lòng Lý Vi Ý đau đớn.
Cô hét lên: “Hứa Dị! Xin lỗi! Thật sự xin lỗi! Tôi không muốn làm anh buồn, nhưng tôi, nhưng tôi…”
Tôi không phải là cô ấy.
Đường song song được hình thành do đảo ngược thời gian, đã dừng lại vào khoảnh khắc tôi trở lại thế giới này.
Cô ấy không tồn tại nữa.
Người con gái mà anh yêu, cô ấy đã bị tôi che lấp.
…
Người bên cạnh anh khóc đau đớn trong giấc mơ.
Khuôn mặt Trương Tĩnh Thiền lạnh tanh lái xe, giống như không thể chịu đựng được nữa, anh quay đầu nhìn về phía cô.
Lý Vi Ý nhắm chặt mắt, nước mắt ướt đẫm viền mi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, cơ thể run nhẹ.
“Hứa Dị… Hứa Dị…”
Cô khóc nức nở trong giấc mơ, lặp đi lặp lại kêu tên một người đàn ông khác.
Trương Tĩnh Thiền nhìn cô một lúc, rồi quay đầu nhìn về phía trước, không nhìn về phía cô thêm lần nào nữa.
(Đinh Mặc: Tôi muốn nói đôi lời về Hứa Dị, con người anh ta có thể không thuần túy, tình yêu của anh ta cũng không thuần túy.
Nhưng tình yêu của anh ta là thật lòng, người như anh ta yêu một người sẽ đáng sợ như thế đấy.
Ngoài ra thì chương này có vẻ hơi ngược, thực ra là một dạng suy sụp tinh thần, mọi người hiểu không?)
/156
|