Ngày 14 tháng 7 năm 2014.
Sáng sớm sau hôm thiếu nữ Lý Vi Ý vào viện cấp cứu.
Đầu cô vẫn quấn băng gạc ngồi trên giường, khuôn mặt tái nhợt, gầy gò yếu ớt.
Đinh Trầm Mặc dẫn theo học trò ngồi đối diện, vẻ mặt nghiêm trọng, lông mày nhíu chặt.
Thiếu nữ cúi đầu, đặt 10 ngón tay trên chăn, gần như nắm chặt thành nắm đấm, cô nói: “Tôi không nhớ được, chuyện đã xảy ra tối qua tôi không nhớ gì hết.”
Một giọt nước mắt rơi từ khóe mắt.
Đinh Trầm Mặc và học trò nhìn nhau, cuối cùng không còn cách nào khác phải rời đi trong sự thúc giục của bác sĩ.
Chị gái Lý Hiểu Ý mang hộp cơm bước vào, nhìn vẻ mặt bất ổn của em gái, thầm thở dài trong lòng, dịu dàng nói: “Em ăn chút gì đi, sáng sớm mẹ nấu canh cho em. Bố mẹ thức đêm nấu đấy. Chị bảo họ ngủ một lúc rồi tẹo tới.”
“Em không ăn được.”
Lý Hiểu Ý sờ trán em: “Bác sĩ nói đây là di chứng sau chấn động não, vài ngày tới là khỏi.”
Lý Vi Ý nói: “Không phải vì lý do đó.”
Em chỉ là… chỉ là…
Luôn có cảm giác như mình đã quên mất một việc và người rất quan trọng, em biết nhất “cô ấy” và “anh ấy” đã làm điều gì đó, nhưng cảm giác mờ mịt hoàn toàn không biết gì thật kinh khủng.
Lý Hiểu Ý trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lấy ra từ túi một mảnh giấy được gấp gọn, đưa cho cô: “Đây là lời nhắn cậu ấy để lại cho em trước khi hôn mê. Bọn chị không ai mở ra xem cả. Nhưng… em đọc đi, đừng làm chuyện gì ngốc nghếch.”
Lý Vi Ý nhận lấy mảnh giấy, mở ra xem, nhưng không nhúc nhích một lúc lâu.
Thật ra chỉ có ba câu, nhưng cô đã đọc từng chữ rất lâu, dường như cũng hiểu được.
“Đừng ở bên bất kì ai khác.
Trương Tĩnh Thiền chính là người cô chờ đợi cả đời này.
Đừng làm anh ấy buồn nữa.”
“Em… vẫn ổn chứ?” Lý Hiểu Ý lo lắng nhìn cô.
Lý Vi Ý cúi đầu, cẩn thận gấp mẩu giấy lại nhét vào túi, ngẩng đầu lên nhìn chị gái, dịu dàng cười: “Em không sao.”
Lý Hiểu Ý nhìn nước mắt tràn đầy trong mắt em gái, cùng với ánh mắt bình tĩnh của con bé, cô ấy chỉ cảm thấy trái tim như bị kim đâm. Cô ấy có một cảm giác kỳ lạ, có lẽ kể từ giây phút này, có thứ gì đó trong em gái đã dần thay đổi.
“Em thật sự… đừng làm điều gì ngốc nghếch nhé.” Chị nói.
“Em không ngốc.” Lý Vi Ý ngoan ngoãn gật đầu, “Chị, còn anh ấy đâu?”
Một câu hỏi đã khiến mắt Lý Hiểu Ý đỏ hoe, cô cắn môi nói: “Rạng sáng hôm qua, ngay lúc em tỉnh lại thì A Thiền bất tỉnh, hiện giờ vẫn đang ở phòng ICU, em cũng không được vào.”
“Bác sĩ có nói khi nào anh ấy có thể tỉnh lại không?”
“Bác sĩ nói… hiện tại cậu ấy đang trong trạng thái người thực vật. Không ai biết tại sao, ngay cả bác sĩ cũng không rõ.”
Lý Vi Ý bàng hoàng, một lúc sau mới gật đầu: “Em biết rồi.”
Lý Vi Ý không nói mình chán ăn nữa, ngoan ngoãn ăn hết đồ ăn mà chị mang đến. Bác sĩ lại đến kiểm tra, bảo rằng thêm một tuần nữa, vết thương sau gáy lành lại, không có triệu chứng gì khác mới có thể xuất viện.
Gần trưa, Lý Hiểu Ý đi làm thủ tục thanh toán viện phí, Lý Vi Ý một mình trong phòng bệnh đơn, tiếp đón một vị khách khác.
Hứa Dị mặc vest đeo cà vạt, mệt mỏi do đường xa, đầu toàn mồ hôi. Anh ta đứng ở cửa nhìn thiếu nữ yếu ớt, trắng bệch trên giường bệnh.
Giọng nói của anh ta cũng khô khốc: “Anh… đáng lẽ đêm qua bay về với Chủ tịch, nhưng bởi vì phải giải quyết một số việc tồn đọng, nên sáng nay mới bay về… Em có sao không? Vết thương có đau không? Nghe nói em gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, anh đã thức trắng đêm qua…”
Lý Vi Ý mỉm cười, đôi mắt vẫn trong trẻo như trước, cô nói: “Anh Hứa Dị, cảm ơn sự quan tâm của anh, ngồi đi.”
Chỉ một câu nói đã khiến trái tim người đàn ông 26 tuổi đập thình thịch. Hứa Dị bình tĩnh ngồi xuống, trong lòng hiểu ra cô gái của anh ta đã trở lại.
Ba ngày đã qua rồi.
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Lý Vi Ý khiến lòng Hứa Dị bị đảo lộn.
Cô nói: “Anh đừng bao giờ dành tình cảm cho tôi nữa, bởi vì tôi sẽ không bao giờ chấp nhận anh.”
Sau đó, cho dù Hứa Dị dỗ dành hay thể hiện tình cảm như thế nào, cô đều không giống như trước đây, không còn ngượng ngùng, lưỡng lự hay không chống đỡ nổi nữa, cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh và kiên quyết.
Vì vậy Hứa Dị hiểu ra, không phải thiếu nữ trưởng thành sau một đêm để có thể đối phó với một người đàn ông như anh ta, mà là cô đã thật sự hạ quyết tâm rồi.
Cô gái ngây thơ, lộng lẫy như cô, một khi đã xác định điều gì thì không ai có thể ngăn cản cô thực hiện điều đó.
Hứa Dị lại đi đến chỗ Trương Tĩnh Thiền, nhưng không được phép vào thăm phòng ICU, chỉ có thể nhìn từ bên ngoài. Trương Mặc Vân và Ngô Hinh Tuệ cũng không có tâm trạng để ý tới anh ta.
Hứa Dị trầm mặc rời khỏi bệnh viện.
Thật ra với anh ta, Lý Vi Ý hiện tại chẳng qua chỉ là sự rung động nhất thời, hứng thú mới mẻ. Một cô gái khơi gợi ham muốn chiếm hữu mãnh liệt trong anh ta. Có nhiều thiện cảm với cô nhưng chưa thể gọi là yêu.
Nhưng tại sao sau khi cô tuyên án tử hình cho anh ta, trái tim anh nặng trĩu như bị tảng đá nghìn cân đè nặng, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn?
Anh ta vội vã bước đi, chính bản thân cũng không biết mình đang chạy trốn điều gì, hay muốn che giấu điều gì. Anh ta đi thang máy xuống, đến bãi đỗ xe. Khi nhấn chìa khóa, giữ tay nắm cửa xe, anh ta chợt khựng lại.
Ánh nắng gắt buổi trưa chiếu rõ khuôn mặt anh trên cửa kính xe.
Đó là bản thân mà anh chưa từng thấy.
Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.
Trong kí ức của Hứa Dị, có lẽ từ sau 10 tuổi anh ta đã không khóc nữa. Không có ai có thể làm anh ta khóc được nữa.
Hứa Dị nhắm mắt cúi đầu, tay phải vẫn nắm chặt tay cầm, vùi mặt trong lòng bàn tay trái. Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên, đã không còn nước mắt, chỉ khóe mắt vẫn ửng đỏ.
Anh ta đột nhiên bật cười.
Bắt đầu từ lúc nào vậy?
Yêu một cô bé đến tan nát cõi lòng nhưng ngay cả anh ta cũng vừa mới nhận ra.
Hồn không tự chủ, yêu không kiểm soát.
Bí mật nào được chôn giấu trong việc hoán đổi linh hồn của hai người họ, chôn giấu trong những mảnh vụn của vòng lặp thời gian, cũng chôn giấu trong tình yêu của anh ta, rốt cuộc đó là thứ gì?
Hứa Dị từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về bầu trời ánh nắng chói chang khiến người ta lóa mắt.
Là… thời gian sao?
—
Phòng bệnh ICU.
Ngô Hinh Tuệ ngồi bên giường, khóc nức nở, ruột đau như cắt.
Trương Mặc Vân mặt tái mét, đứng trước vách ngăn kính, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt u tối.
Rõ ràng người bị thương sọ não là Lý Vi Ý, nhưng qua 12 giờ đêm hôm qua Lý Vi Ý tỉnh lại, Trương Tĩnh Thiền hôn mê trở thành người thực vật. Điều này khiến các bác sĩ cũng không thể lý giải được, duy chỉ có Trương Mặc Vân đã đoán ra phần nào.
Não bộ con người là thứ phức tạp nhất, có thể nhìn thấy cấu trúc não, nhưng lại không thể nhìn thấy sóng não, tế bào thần kinh, tiềm thức… Hai người đó không chỉ hoán đổi thân xác, mà còn cả ý thức não bộ. Hoặc có lẽ tổn thương bên ngoài não bộ khá ít, nhưng tổn thương chức năng bên trong lại nhiều hơn.
Trương Mặc Vân thậm chí còn có một ý nghĩ hoang đường… Có lẽ là thằng nhóc đó tự nguyện để bản thân không tỉnh lại, chịu khổ thay cô bé. Đó cũng là chuyện mà thằng nhóc đó có thể làm ra.
Nghĩ đến đó Trương Mặc Vân lại tức cười, thằng con trai coi trọng tình nghĩa, còn không phải là di truyền từ ông sao? Nụ cười tự giễu ấy từ từ phai dần, ông quay lại nhìn con trai nằm trên giường bệnh và người vợ không ngừng khóc. Sau đó ông quay người rời đi, đến một phòng bệnh khác.
Hôm qua Lê Duẫn Mặc dù bị đánh khá nặng, nhưng chỉ là vài vết thương ở da thịt và gãy xương ở một hai chỗ. Cậu ta không cần phải phẫu thuật, nhưng toàn thân bị băng bó như cái bánh ú và cần nghỉ dưỡng một thời gian.
Sáng sớm sau hôm thiếu nữ Lý Vi Ý vào viện cấp cứu.
Đầu cô vẫn quấn băng gạc ngồi trên giường, khuôn mặt tái nhợt, gầy gò yếu ớt.
Đinh Trầm Mặc dẫn theo học trò ngồi đối diện, vẻ mặt nghiêm trọng, lông mày nhíu chặt.
Thiếu nữ cúi đầu, đặt 10 ngón tay trên chăn, gần như nắm chặt thành nắm đấm, cô nói: “Tôi không nhớ được, chuyện đã xảy ra tối qua tôi không nhớ gì hết.”
Một giọt nước mắt rơi từ khóe mắt.
Đinh Trầm Mặc và học trò nhìn nhau, cuối cùng không còn cách nào khác phải rời đi trong sự thúc giục của bác sĩ.
Chị gái Lý Hiểu Ý mang hộp cơm bước vào, nhìn vẻ mặt bất ổn của em gái, thầm thở dài trong lòng, dịu dàng nói: “Em ăn chút gì đi, sáng sớm mẹ nấu canh cho em. Bố mẹ thức đêm nấu đấy. Chị bảo họ ngủ một lúc rồi tẹo tới.”
“Em không ăn được.”
Lý Hiểu Ý sờ trán em: “Bác sĩ nói đây là di chứng sau chấn động não, vài ngày tới là khỏi.”
Lý Vi Ý nói: “Không phải vì lý do đó.”
Em chỉ là… chỉ là…
Luôn có cảm giác như mình đã quên mất một việc và người rất quan trọng, em biết nhất “cô ấy” và “anh ấy” đã làm điều gì đó, nhưng cảm giác mờ mịt hoàn toàn không biết gì thật kinh khủng.
Lý Hiểu Ý trầm mặc một lúc, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, lấy ra từ túi một mảnh giấy được gấp gọn, đưa cho cô: “Đây là lời nhắn cậu ấy để lại cho em trước khi hôn mê. Bọn chị không ai mở ra xem cả. Nhưng… em đọc đi, đừng làm chuyện gì ngốc nghếch.”
Lý Vi Ý nhận lấy mảnh giấy, mở ra xem, nhưng không nhúc nhích một lúc lâu.
Thật ra chỉ có ba câu, nhưng cô đã đọc từng chữ rất lâu, dường như cũng hiểu được.
“Đừng ở bên bất kì ai khác.
Trương Tĩnh Thiền chính là người cô chờ đợi cả đời này.
Đừng làm anh ấy buồn nữa.”
“Em… vẫn ổn chứ?” Lý Hiểu Ý lo lắng nhìn cô.
Lý Vi Ý cúi đầu, cẩn thận gấp mẩu giấy lại nhét vào túi, ngẩng đầu lên nhìn chị gái, dịu dàng cười: “Em không sao.”
Lý Hiểu Ý nhìn nước mắt tràn đầy trong mắt em gái, cùng với ánh mắt bình tĩnh của con bé, cô ấy chỉ cảm thấy trái tim như bị kim đâm. Cô ấy có một cảm giác kỳ lạ, có lẽ kể từ giây phút này, có thứ gì đó trong em gái đã dần thay đổi.
“Em thật sự… đừng làm điều gì ngốc nghếch nhé.” Chị nói.
“Em không ngốc.” Lý Vi Ý ngoan ngoãn gật đầu, “Chị, còn anh ấy đâu?”
Một câu hỏi đã khiến mắt Lý Hiểu Ý đỏ hoe, cô cắn môi nói: “Rạng sáng hôm qua, ngay lúc em tỉnh lại thì A Thiền bất tỉnh, hiện giờ vẫn đang ở phòng ICU, em cũng không được vào.”
“Bác sĩ có nói khi nào anh ấy có thể tỉnh lại không?”
“Bác sĩ nói… hiện tại cậu ấy đang trong trạng thái người thực vật. Không ai biết tại sao, ngay cả bác sĩ cũng không rõ.”
Lý Vi Ý bàng hoàng, một lúc sau mới gật đầu: “Em biết rồi.”
Lý Vi Ý không nói mình chán ăn nữa, ngoan ngoãn ăn hết đồ ăn mà chị mang đến. Bác sĩ lại đến kiểm tra, bảo rằng thêm một tuần nữa, vết thương sau gáy lành lại, không có triệu chứng gì khác mới có thể xuất viện.
Gần trưa, Lý Hiểu Ý đi làm thủ tục thanh toán viện phí, Lý Vi Ý một mình trong phòng bệnh đơn, tiếp đón một vị khách khác.
Hứa Dị mặc vest đeo cà vạt, mệt mỏi do đường xa, đầu toàn mồ hôi. Anh ta đứng ở cửa nhìn thiếu nữ yếu ớt, trắng bệch trên giường bệnh.
Giọng nói của anh ta cũng khô khốc: “Anh… đáng lẽ đêm qua bay về với Chủ tịch, nhưng bởi vì phải giải quyết một số việc tồn đọng, nên sáng nay mới bay về… Em có sao không? Vết thương có đau không? Nghe nói em gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, anh đã thức trắng đêm qua…”
Lý Vi Ý mỉm cười, đôi mắt vẫn trong trẻo như trước, cô nói: “Anh Hứa Dị, cảm ơn sự quan tâm của anh, ngồi đi.”
Chỉ một câu nói đã khiến trái tim người đàn ông 26 tuổi đập thình thịch. Hứa Dị bình tĩnh ngồi xuống, trong lòng hiểu ra cô gái của anh ta đã trở lại.
Ba ngày đã qua rồi.
Tuy nhiên, những lời tiếp theo của Lý Vi Ý khiến lòng Hứa Dị bị đảo lộn.
Cô nói: “Anh đừng bao giờ dành tình cảm cho tôi nữa, bởi vì tôi sẽ không bao giờ chấp nhận anh.”
Sau đó, cho dù Hứa Dị dỗ dành hay thể hiện tình cảm như thế nào, cô đều không giống như trước đây, không còn ngượng ngùng, lưỡng lự hay không chống đỡ nổi nữa, cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh và kiên quyết.
Vì vậy Hứa Dị hiểu ra, không phải thiếu nữ trưởng thành sau một đêm để có thể đối phó với một người đàn ông như anh ta, mà là cô đã thật sự hạ quyết tâm rồi.
Cô gái ngây thơ, lộng lẫy như cô, một khi đã xác định điều gì thì không ai có thể ngăn cản cô thực hiện điều đó.
Hứa Dị lại đi đến chỗ Trương Tĩnh Thiền, nhưng không được phép vào thăm phòng ICU, chỉ có thể nhìn từ bên ngoài. Trương Mặc Vân và Ngô Hinh Tuệ cũng không có tâm trạng để ý tới anh ta.
Hứa Dị trầm mặc rời khỏi bệnh viện.
Thật ra với anh ta, Lý Vi Ý hiện tại chẳng qua chỉ là sự rung động nhất thời, hứng thú mới mẻ. Một cô gái khơi gợi ham muốn chiếm hữu mãnh liệt trong anh ta. Có nhiều thiện cảm với cô nhưng chưa thể gọi là yêu.
Nhưng tại sao sau khi cô tuyên án tử hình cho anh ta, trái tim anh nặng trĩu như bị tảng đá nghìn cân đè nặng, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn?
Anh ta vội vã bước đi, chính bản thân cũng không biết mình đang chạy trốn điều gì, hay muốn che giấu điều gì. Anh ta đi thang máy xuống, đến bãi đỗ xe. Khi nhấn chìa khóa, giữ tay nắm cửa xe, anh ta chợt khựng lại.
Ánh nắng gắt buổi trưa chiếu rõ khuôn mặt anh trên cửa kính xe.
Đó là bản thân mà anh chưa từng thấy.
Đôi mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.
Trong kí ức của Hứa Dị, có lẽ từ sau 10 tuổi anh ta đã không khóc nữa. Không có ai có thể làm anh ta khóc được nữa.
Hứa Dị nhắm mắt cúi đầu, tay phải vẫn nắm chặt tay cầm, vùi mặt trong lòng bàn tay trái. Một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên, đã không còn nước mắt, chỉ khóe mắt vẫn ửng đỏ.
Anh ta đột nhiên bật cười.
Bắt đầu từ lúc nào vậy?
Yêu một cô bé đến tan nát cõi lòng nhưng ngay cả anh ta cũng vừa mới nhận ra.
Hồn không tự chủ, yêu không kiểm soát.
Bí mật nào được chôn giấu trong việc hoán đổi linh hồn của hai người họ, chôn giấu trong những mảnh vụn của vòng lặp thời gian, cũng chôn giấu trong tình yêu của anh ta, rốt cuộc đó là thứ gì?
Hứa Dị từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về bầu trời ánh nắng chói chang khiến người ta lóa mắt.
Là… thời gian sao?
—
Phòng bệnh ICU.
Ngô Hinh Tuệ ngồi bên giường, khóc nức nở, ruột đau như cắt.
Trương Mặc Vân mặt tái mét, đứng trước vách ngăn kính, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt u tối.
Rõ ràng người bị thương sọ não là Lý Vi Ý, nhưng qua 12 giờ đêm hôm qua Lý Vi Ý tỉnh lại, Trương Tĩnh Thiền hôn mê trở thành người thực vật. Điều này khiến các bác sĩ cũng không thể lý giải được, duy chỉ có Trương Mặc Vân đã đoán ra phần nào.
Não bộ con người là thứ phức tạp nhất, có thể nhìn thấy cấu trúc não, nhưng lại không thể nhìn thấy sóng não, tế bào thần kinh, tiềm thức… Hai người đó không chỉ hoán đổi thân xác, mà còn cả ý thức não bộ. Hoặc có lẽ tổn thương bên ngoài não bộ khá ít, nhưng tổn thương chức năng bên trong lại nhiều hơn.
Trương Mặc Vân thậm chí còn có một ý nghĩ hoang đường… Có lẽ là thằng nhóc đó tự nguyện để bản thân không tỉnh lại, chịu khổ thay cô bé. Đó cũng là chuyện mà thằng nhóc đó có thể làm ra.
Nghĩ đến đó Trương Mặc Vân lại tức cười, thằng con trai coi trọng tình nghĩa, còn không phải là di truyền từ ông sao? Nụ cười tự giễu ấy từ từ phai dần, ông quay lại nhìn con trai nằm trên giường bệnh và người vợ không ngừng khóc. Sau đó ông quay người rời đi, đến một phòng bệnh khác.
Hôm qua Lê Duẫn Mặc dù bị đánh khá nặng, nhưng chỉ là vài vết thương ở da thịt và gãy xương ở một hai chỗ. Cậu ta không cần phải phẫu thuật, nhưng toàn thân bị băng bó như cái bánh ú và cần nghỉ dưỡng một thời gian.
/156
|