Vết hằn ở cổ dần chuyển sang bầm tím quá rõ ràng, chắc phải 3 ngày sau mới tan hết được. May trời tiết vào đông, mặc áo cổ cao che đi rất dễ dàng. Chỉ là lúc bôi thuốc, có cảm giác hơi rát.
Che chắn kĩ càng mới ra khỏi cửa, sáng nay cậu có tiết sớm, may khu biệt thự này gần trường nên mất 10 phút đi bộ là đến. Ngồi trên giảng đường, Kỷ Diệu không thể nào tập trung được, trong lòng cứ có cảm giác bồn chồn khó tả.
Cậu chỉ sợ Tống Hạo Kình sẽ không bỏ qua chuyện hôm qua, lại tìm tới bóp cổ cậu. Cậu không thể liều mình cá chết lưới rách lúc này mới hắn được.
Nhưng có vẻ cô gái hôm nọ vào viện lâu, nên hắn không có trở về nhà lần nào, chỉ sai người qua lấy vài bộ quần áo đi. Tình trạng này không biết may mắn kéo dài được bao lâu.
Kỷ Sơ Hạ - là tên của mẹ cậu, bị mắc bệnh ung thư máu, phải liên tục xạ trị trong viện, chính nhờ tiền của Tống gia mới có thể duy trì đến lúc này. Lâu lắm rồi cậu không có thời gian nói chuyện với bà.
Vì mới nhập học nên không có thời gian rảnh, lúc có được thời gian rảnh thì lại không nói chuyện được mấy. Ngồi hàn huyên với bà 30 phút, cậu phải cố tỏ ra là bản thân đang sống rất tốt để mẹ đỡ phải lo.
Mắt thấy cũng đã muộn, đầu dây bên kia còn nghe thấy tiếng nhắc nhở của y tá. Cậu dặn dò mẹ giữ sức khỏe, rồi cúp máy. Mọi thứ xung quanh lại chìm vào yên tĩnh vốn có của nó. Chỉ là có đôi khi có tiếng xào xạc của cành cây va vào cửa sổ.
Trước khi đi ngủ, cậu ra phòng bếp uống chút nước.
Vừa uống được nửa cốc nước, cậu nghe thấy tiếng mở cửa ngoài phòng khách, hình như Tống Hạo Kình về thì phải. Ly nước dở trong tay bỗng chốc bị siết chặt bởi căng thẳng.
Thay vì hắn lên tầng 2, tiếng bước chân rõ ràng đang hướng về phía này mà tới.
"Sao chỗ này để điện vậy?"
Lúc hắn vừa tiến vào phòng bếp, cậu đã nhanh chân lấp sau tủ mà không kịp suy nghĩ. Hình như Tống Hạo Kình cũng chỉ thắc mắc vì điện còn bật, hắn càu nhàu gì đó rồi mới tắt điện đi. Cậu chờ hắn rời đi.
Nhưng thay vì cứ thế lên phòng mình, hắn đi được ba bước lại quay người lại, tiến đến chỗ cậu. Lồng ngực cậu đập loạn xạ không ngừng, trong đầu đã nghĩ đến viễn tưởng bị bóp cổ.
"Ra đây đi."
Suýt nữa thì cốc nước trong tay rơi ra, câu khó khăn nuốt nước bọt, bước ra khỏi góc tủ.
Không còn đèn điện, chỉ có chút ánh sáng hắt từ cửa sổ bếp của đèn led ngoài đường vào. Đôi con ngươi bạch kim của hắn u ám trong bóng tối. Cậu đặt ly nước trong tay xuống, bình tĩnh hỏi.
"Có chuyện gì?"
Tống Hạo Kình nhướng mày nhìn cậu, hắn tiến tới ép cậu vào bờ tường, tay không an phận vỗ không nhẹ vào mặt cậu.
"Sống thì an phận chút, những suy nghĩ kinh tởm trong đầu của anh tốt nhất nên dẹp đi. Làm cái gì cũng nên nhớ còn người mẹ kia của mình chứ."
Lời cảnh cáo đã quá rõ ràng, hắn hiểu nhầm đợt trước là cậu cố ý ngã vào người hắn.
Tay hắn di chuyển xuống cổ cậu, ngón tay cái ấn mạnh yết hầu.
"Hay anh muốn khắp mặt báo đưa tin: 'Nhị thiếu Tống gia loạn luân với anh trai cùng cha khác mẹ' hả."
Càng nghe càng chói tai, Kỷ Diệu gạt tay hắn ra.
"Hôm đấy là tôi vô tình vấp ngã, không có ý bò lên giường cậu... Dù thế nào, tôi cũng có giới hạn về đạo đức."
Dẫu cho cậu căm ghét hắn tới mức lột da rút xương, cũng nhận thức rõ quan hệ máu mủ của họ. Lằn ranh của đạo đức này, cậu chưa điên mà vượt qua.
Tống Hạo Kình hài lòng lùi về sau như tránh ôn dịch, hắn gật gù.
"Rất tốt. Chúng ta có cùng tiếng nói rồi đấy."
Hắn ngáp một tiếng, quay người ra khỏi phòng bếp. Nhưng đến cửa thì lại quay đầu kì quái nhìn cậu.
"Dạo này anh dùng nước hoa à? Vừa nồng vừa khó ngửi giống anh vậy."
Xúc phạm người khác xong mới thoải mái rời đi được. Kỷ Diệu nhìn hắn như nhìn kẻ tâm thần, không thèm để ý đến những lời kia.
____
Hôm nay khoa bọn họ thực hành vẽ mô phỏng cấu trúc vật thể, ngồi từ lúc 9 giờ sáng đến 16 giờ mới xong, giữa trưa có ra căn tin ăn lót dạ 30 phút. Lúc ăn Kỷ Diệu có thấy Tống Hạo Kình kè kè bên Tần Kiều - người lần trước ngã xuống hồ bơi ở biệt thự.
Tần Kiều là em gái của Tần Thiên, là một omega. Tần gia có quan hệ lâu đời với Tống gia từ rất lâu rồi, hai bên có vẻ muốn tác hợp mối hôn sự này.
Tần Kiều từ nhỏ sống ở nước ngoài, về nước tầm nửa năm trước, đang như nào với Tống Hạo Kình thì cậu không rõ. Dù sao thì họ cũng không phải thanh mai trúc mã. Cũng quá may khi cô ta là nữ.
May là vì, vào năm 16 tuổi, Tống Hạo Kình bị một omega nam cố tình lừa vào phòng dụng cụ, ý đồ muốn dùng chất dẫn dụ khi phát tình để quan hệ với hắn. Chẳng những không đạt được mục đích, còn bị hắn đánh cho không thành hình người. Kể từ việc đó hắn chán ghét omega nam, số bạn gái hắn thay tới thay lui cũng chỉ toàn nữ alpha hoặc omega.
Beta đương nhiên không phải khẩu vị của nhị thiếu gia này rồi.
Kỷ Diệu cố gắng hoàn thành xong bản thiết kế rồi nộp cho giáo sư. Lúc nộp bài, cậu có thấy qua bản của học trưởng khoá trên Dư Ân, xuất sắc không từ để chê.
Dư Ân học trưởng thấy cậu không giấu nổi ánh mắt ngưỡng mộ khi nhìn vào bản thảo của anh, anh vui vẻ có chào hỏi đôi ba câu cùng cậu. Kỷ Diệu nhận ra đối phương rất nhiệt tình và thân thiện với mọi người, kể cả là kẻ xa lạ mới gặp như cậu.
Che chắn kĩ càng mới ra khỏi cửa, sáng nay cậu có tiết sớm, may khu biệt thự này gần trường nên mất 10 phút đi bộ là đến. Ngồi trên giảng đường, Kỷ Diệu không thể nào tập trung được, trong lòng cứ có cảm giác bồn chồn khó tả.
Cậu chỉ sợ Tống Hạo Kình sẽ không bỏ qua chuyện hôm qua, lại tìm tới bóp cổ cậu. Cậu không thể liều mình cá chết lưới rách lúc này mới hắn được.
Nhưng có vẻ cô gái hôm nọ vào viện lâu, nên hắn không có trở về nhà lần nào, chỉ sai người qua lấy vài bộ quần áo đi. Tình trạng này không biết may mắn kéo dài được bao lâu.
Kỷ Sơ Hạ - là tên của mẹ cậu, bị mắc bệnh ung thư máu, phải liên tục xạ trị trong viện, chính nhờ tiền của Tống gia mới có thể duy trì đến lúc này. Lâu lắm rồi cậu không có thời gian nói chuyện với bà.
Vì mới nhập học nên không có thời gian rảnh, lúc có được thời gian rảnh thì lại không nói chuyện được mấy. Ngồi hàn huyên với bà 30 phút, cậu phải cố tỏ ra là bản thân đang sống rất tốt để mẹ đỡ phải lo.
Mắt thấy cũng đã muộn, đầu dây bên kia còn nghe thấy tiếng nhắc nhở của y tá. Cậu dặn dò mẹ giữ sức khỏe, rồi cúp máy. Mọi thứ xung quanh lại chìm vào yên tĩnh vốn có của nó. Chỉ là có đôi khi có tiếng xào xạc của cành cây va vào cửa sổ.
Trước khi đi ngủ, cậu ra phòng bếp uống chút nước.
Vừa uống được nửa cốc nước, cậu nghe thấy tiếng mở cửa ngoài phòng khách, hình như Tống Hạo Kình về thì phải. Ly nước dở trong tay bỗng chốc bị siết chặt bởi căng thẳng.
Thay vì hắn lên tầng 2, tiếng bước chân rõ ràng đang hướng về phía này mà tới.
"Sao chỗ này để điện vậy?"
Lúc hắn vừa tiến vào phòng bếp, cậu đã nhanh chân lấp sau tủ mà không kịp suy nghĩ. Hình như Tống Hạo Kình cũng chỉ thắc mắc vì điện còn bật, hắn càu nhàu gì đó rồi mới tắt điện đi. Cậu chờ hắn rời đi.
Nhưng thay vì cứ thế lên phòng mình, hắn đi được ba bước lại quay người lại, tiến đến chỗ cậu. Lồng ngực cậu đập loạn xạ không ngừng, trong đầu đã nghĩ đến viễn tưởng bị bóp cổ.
"Ra đây đi."
Suýt nữa thì cốc nước trong tay rơi ra, câu khó khăn nuốt nước bọt, bước ra khỏi góc tủ.
Không còn đèn điện, chỉ có chút ánh sáng hắt từ cửa sổ bếp của đèn led ngoài đường vào. Đôi con ngươi bạch kim của hắn u ám trong bóng tối. Cậu đặt ly nước trong tay xuống, bình tĩnh hỏi.
"Có chuyện gì?"
Tống Hạo Kình nhướng mày nhìn cậu, hắn tiến tới ép cậu vào bờ tường, tay không an phận vỗ không nhẹ vào mặt cậu.
"Sống thì an phận chút, những suy nghĩ kinh tởm trong đầu của anh tốt nhất nên dẹp đi. Làm cái gì cũng nên nhớ còn người mẹ kia của mình chứ."
Lời cảnh cáo đã quá rõ ràng, hắn hiểu nhầm đợt trước là cậu cố ý ngã vào người hắn.
Tay hắn di chuyển xuống cổ cậu, ngón tay cái ấn mạnh yết hầu.
"Hay anh muốn khắp mặt báo đưa tin: 'Nhị thiếu Tống gia loạn luân với anh trai cùng cha khác mẹ' hả."
Càng nghe càng chói tai, Kỷ Diệu gạt tay hắn ra.
"Hôm đấy là tôi vô tình vấp ngã, không có ý bò lên giường cậu... Dù thế nào, tôi cũng có giới hạn về đạo đức."
Dẫu cho cậu căm ghét hắn tới mức lột da rút xương, cũng nhận thức rõ quan hệ máu mủ của họ. Lằn ranh của đạo đức này, cậu chưa điên mà vượt qua.
Tống Hạo Kình hài lòng lùi về sau như tránh ôn dịch, hắn gật gù.
"Rất tốt. Chúng ta có cùng tiếng nói rồi đấy."
Hắn ngáp một tiếng, quay người ra khỏi phòng bếp. Nhưng đến cửa thì lại quay đầu kì quái nhìn cậu.
"Dạo này anh dùng nước hoa à? Vừa nồng vừa khó ngửi giống anh vậy."
Xúc phạm người khác xong mới thoải mái rời đi được. Kỷ Diệu nhìn hắn như nhìn kẻ tâm thần, không thèm để ý đến những lời kia.
____
Hôm nay khoa bọn họ thực hành vẽ mô phỏng cấu trúc vật thể, ngồi từ lúc 9 giờ sáng đến 16 giờ mới xong, giữa trưa có ra căn tin ăn lót dạ 30 phút. Lúc ăn Kỷ Diệu có thấy Tống Hạo Kình kè kè bên Tần Kiều - người lần trước ngã xuống hồ bơi ở biệt thự.
Tần Kiều là em gái của Tần Thiên, là một omega. Tần gia có quan hệ lâu đời với Tống gia từ rất lâu rồi, hai bên có vẻ muốn tác hợp mối hôn sự này.
Tần Kiều từ nhỏ sống ở nước ngoài, về nước tầm nửa năm trước, đang như nào với Tống Hạo Kình thì cậu không rõ. Dù sao thì họ cũng không phải thanh mai trúc mã. Cũng quá may khi cô ta là nữ.
May là vì, vào năm 16 tuổi, Tống Hạo Kình bị một omega nam cố tình lừa vào phòng dụng cụ, ý đồ muốn dùng chất dẫn dụ khi phát tình để quan hệ với hắn. Chẳng những không đạt được mục đích, còn bị hắn đánh cho không thành hình người. Kể từ việc đó hắn chán ghét omega nam, số bạn gái hắn thay tới thay lui cũng chỉ toàn nữ alpha hoặc omega.
Beta đương nhiên không phải khẩu vị của nhị thiếu gia này rồi.
Kỷ Diệu cố gắng hoàn thành xong bản thiết kế rồi nộp cho giáo sư. Lúc nộp bài, cậu có thấy qua bản của học trưởng khoá trên Dư Ân, xuất sắc không từ để chê.
Dư Ân học trưởng thấy cậu không giấu nổi ánh mắt ngưỡng mộ khi nhìn vào bản thảo của anh, anh vui vẻ có chào hỏi đôi ba câu cùng cậu. Kỷ Diệu nhận ra đối phương rất nhiệt tình và thân thiện với mọi người, kể cả là kẻ xa lạ mới gặp như cậu.
/73
|