Bốn người Cường Tử và Yêu Ma ra khỏi biệt thự Húc Nhật Nhất Phẩm liền đi thẳng đến trang viện của Lão Phật Gia Đoàn Mộc Tú, bốn người bọn họ muốn rời bến vẫn phải xin Lão Phật Gia giúp đỡ mới được. Con đường đi ra ngay thẳng không phải là việc gì khó, nhưng như thế thì tốc độ sẽ rất chậm. Mà nửa tháng sau trận quyết đấu giữa hai bên Thiên Bảng và Kim Bảng sắp triển khai, nếu không thể tra ra âm mưu cất giấu phía sau ra sớm, chỉ e đến lúc đó tổn thất sẽ vô cùng lớn.
Yêu Ma sinh sống ở Đông Doanh rất lâu, y vô cùng hiểu biết tình hình ở đó. Cho nên Cường Tử mới nghĩ đến y đầu tiên, mà sau đó thần trí của Yêu Ma dần dần hòi phục cũng không thể không nói là một kỳ tích, nếu thần trí y thực sự hỗn loạn, thì Cường Tử không biết ai còn có thể có sự trợ giúp trực tiếp liên quan đến Đông Doanh nữa.
Còn về Cừu Thiên sở dĩ Cường Tử chọn y là vì y biết trong lòng Cừu Thiên trước sau đều có khúc mắc. Loại chấp niệm tận xương cốt này Cường Tử có nhận thức rất sâu sắc, cho nên hắn biết nếu cả đời này Cừu Thiên không đến Đông Doanh một chuyến thì sau này có chết cũng không nhắm mắt. Lúc trước, võ giả trong Đông Doanh lừa danh kiếm thủ hộ các đời gia tộc nhà bọn họ từ trong tay cha của y, tuy y tìm ra được Thừa Ảnh Kiếm nhưng nỗi hối hận truyền lại đó ở trong lòng vẫn khó mà tiêu trừ.
Về phần Cáp Mô, Cường Tử bắt buộc phải dẫn theo. Không có anh ta, kỹ xảo truy tìm tung tích của Cáp Mô ca xứng đáng với bốn chữ thiên hạ vô song. Luận về năng lực chiến đấu, Cường Tử một tay có thể thừa sức đánh mười Cáp Mô thế này, nhưng luận về truy tìm và dỏ hỏi tung tích mà nói, Cáp Mô là lựa chọn ưu tú nhất.
Bốn người lái xe đến trang viện của Lão Phật Gia, người gác cửa biết mấy người Cường Tử cho nên trực tiếp cho đi vào. Mấy người Cường Tử cũng không ỷ vào thân phận mà theo đúng phép tắc dừng xe đi bộ vào, trang viện này tuy không tính là rất lớn nhưng là được cái tĩnh mịch tao nhã, vô cùng phù hợp với tính cách của Lão Phật Gia Đoàn Mộc Tú.
Bốn người trừ Cáp Mô đều không phải là lần đầu tiên đến đây cho nên coi như là quen đường biết lối. Hòa Cáp ca tỏ ra hiếu kỳ ngó phải nhìn trái, phát hiên ngoài vẻ thanh u ra thì khu này cũng không có gì đặc biệt, Cáp Mô không khỏi xì mũi coi thường. Y cứ cho rằng đã được người ta tôn trọng gọi là Lão Phật Gia, làm sao mà chỗ ở cứ cho là không bằng Cố Cung cũng phải không thể kém đến mức như thế chứ, nhưng anh ta hiển nhiên là thất vọng rồi.
Bốn người đi khoảng mười mấy phút đến nội viện của trang viên, một tiểu lâu cổ kính xuất hiện trong tầm mắt. Đi đến trước cửa, Cường Tử dừng lại một chút rồi mới nhẹ nhàng gõ cửa, hắn sắp xếp một chút từ ngữ trong lòng xem lát nữa nên mở lời như nào với bà nuôi để nói ra quyết định của hắn.
- Vào đi.
Thanh âm rất bình thản hiền lành nhưng lộ vẻ ủ rũ.
Cường Tử đẩy cửa đẫn đầu đi vào, Cáp Mô đi cuối cùng do dự một chút vẫn cứng cỏi đi theo vào. Trong lòng anh ta cái bà già tóc trắng kia là một lão yêu bà, tu luyện nghìn năm. Một ánh mắt dường như có thể nhìn vào tận trong lòng người khác, giống như có bí mật gì trong mắt bà ta đều sẽ rõ ràng. Cáp Mô đối với Lão Phật Gia có mâu thuẫn không nhỏ, điều này chắc chắn có quan hệ với việc anh ta vẫn chưa đâm thủng lốp xe Rolls-Royce của Lão Phật Gia ra.
Khắp phòng tỏa ra mùi đàn hương, mùi hương này có tác dụng an thần tỉnh não.
Lão Phật Gia híp mắt ngồi ở trên ghế gỗ đàn khắc hoa văn, trong tay bà nắm một chuỗi hạt hồ đào điêu khắc Phật. Bàn tay đó đã có không ít nếp nhăn, thoạt nhìn không còn đẹp nữa nhưng lại có sự hài hòa khác thường với chuỗi hạt cũng cũ kỹ đó, dường như bàn tay này và chuỗi hạt đó là một chỉnh thể vậy.
Cường Tử không lập tức nói chuyện mà là cung kính đứng trước mặt Lão Phật gia, hắn biết tính cách của Lão Phật gia. Nếu mình hấp tấp mà nói ra suy nghĩ, chỉ e sẽ bị một trận giáo huấn ập xuống đầu, cái miệng đó của Lão Phật gia, Cường Tử ngẫm nghĩ mà lạnh người. Đều nói người lễ Phật ngộ đạo tâm tính hài hòa, những lời này đặt trên người Lão Phật gia chỉ được một nửa thời gian.
Nếu khiến Lão Phật gia nổi giận, thì Phật gia sẽ trở thành Kim Cương trợn mắt.
Một lúc sau Lão Phật gia hơi hé mắt ra, bà quét mắt một lượt bốn vãn bối cung kính đứng trước mặt, ánh mắt lướt qua trên mặt mọi người, Cáp Mô vốn đang lẩm bẩm Lão Phật gia có chút ỷ vào thân phận cậy già lên mặt bị ánh mắt này dọa cho hoảng sợ, anh ta thậm chí vào lúc này còn sinh ra cảm giác sợ hãi muốn chạy trốn.
Lão Phật Gia khẽ cười hỏi:
- Con thỏ nhỏ lười biếng đủ rồi hả?
Cường Tử phát hiện ra trong nụ cười có chút mệt mỏi và bất đắc dĩ.
Cường Tử lắc lắc đầu nói:
- Sao lại lười ạ, cháu trai của người đại phát thần uy lấy một địch ba còn giành toàn thắng nhưng cũng quang vinh bị thương, nghỉ ngơi một chút không quá, người không thấy vết thương của con nặng thế nào...
Lão Phật gia khoát khoát tay nói:
- Văn Văn một ngày gọi điện cho ta một lần báo cáo tình hình của con, ta đối với sinh hoạt hàng ngày của con cho dù không phải là nắm trong lòng bàn tay thì cũng không thể nói hoàn toàn không biết, cho nên những lời vớ vẩn đó đừng có lừa gạt ta, đừng để ta hối hận vì cho Văn Văn cầm lão sâm nghìn năm về cho con bồi bổ thân thể.
Cường Tử cười hi hi nói:
- Con bảo sao lại khỏi nhanh như thế chứ, hóa ra đều là công lao của lão nhân gia người ạ. Sau này con phải học lên cao hơn, nếu không sẽ có lỗi với sự quan tâm của lão nhân gia người ạ.
Lão Phật gia lườm hắn một cái nói:
- Còn bẻm mép ta gọi người đến lôi con ra đánh đòn đấy, có cái rắm nào thì đánh đi.
Cường Tử lạnh người, tự nhủ những lời này sao không giống lão thái thái hàng ngày tụng kinh niệm phật nói ra chứ. Sao mà nghe đều có sát khí vậy, có bà nội thế này không biết là phúc hay họa đây.
Cố gắng nín thở, mặt Cường Tử đỏ rần lên.
- Con làm gì đó?
Lão Phật gia hỏi.
Chỉ thấy sắc mặt Cường Tử nháy mắt tím ngắt, sau đó mạnh mẽ vận lực một cái rắm rõ ràng cứng cỏi bật ra...
- Tuân ý chỉ Lão Phật gia, rắm đã đánh rồi, tiếp sau là nói chuyện.
Cường Tử nghiêm trang nói.
Lão Phật gia vung tay ném chuỗi phật châu trong tay qua, thủ pháp gọi là sắc bén. Cường Tử nhún thấp người tránh qua, chuỗi phật châu không nghiêng không lệch đánh thẳng vào trên mặt Cáp Mô, Cáp Mô ca dùng ánh mắt vô tội nhìn Lão Phật gia một cái, cuối cùng quyết định đứng im. Nhân lúc chuỗi phật châu còn chưa rơi xuống, Cường Tử bắt lấy sau đó cung cung kính kính lại đưa về cho Lão Phật gia.
Lão Phật Gia nhận phật châu giơ tay làm bộ muốn đánh, Cường Tử đưa mặt mình gần lại còn làm bộ hiên ngang lẫm liệt. Lão Phật gia xì một tiếng bật cười, bà nói:
- Thực không biết phạm hồ đồ gì mà nhận con thỏ nhỏ chết dẫm như ngươi làm cháu, không biết cuối cùng liệu có đang sống sờ sờ mà bị ngươi làm cho tức chết không.
Cường Tử vội vàng nịnh nọt nói:
- Lão Phật gia sống lâu muôn tuổi, ân huệ tỏa khắp chúng sinh.
Lão Phật Gia vốn dĩ vì việc mấy ngày trước phát sinh mà trong lòng phiền não bị Cường Tử chọc cho nhẹ nhõm đôi chút, bực bội mà niệm kinh đều không nén được lại giảm được mấy phần. Kỳ thực bà biết Cường Tử là muốn cho mình vui vẻ một chút mới đùa giỡn như vậy, trong lòng bất giác sinh ra mấy phần ấm áp. Bà chỉ có một đứa con trai hàng ngày rất ít gặp, người già ở cái tuổi này cho dù địa vị có cao nữa cũng cần tình thân sưởi ấm.
Cường Tử thấy trong nụ cười của Lão Phật gia có thêm chút vui vẻ, hắn cũng cảm thấy vui từ đáy lòng. Người già ở tuổi này vẫn phải lo lắng nhiều việc, bản thân chính là làm tiểu bối bất hiếu.
- Nói đi, chuyện gì.
Trong lòng Lão thái thái thoải mái hơn một chút, tâm tình rõ ràng là tốt hơn chút rồi.
Cường Tử nhìn nhìn sắc mặt Lão Phật Gia, cẩn thận nói:
- Con dự định đi xa một chuyến...
Ánh mắt Lão Phật gia sáng lên, bà nhìn chăm chú vào mắt Cường Tử, lập tức thở dài hỏi:
- Con quyết định rồi à?
Cường Tử gật gật đầu nói:
- Nếu con đoán không sai thì người cũng vì việc quyết đấu của Địa Bảng và Ngân Bảng mấy ngày trước mà buồn phiền. Việc này nhất định có kỳ quặc, nếu không đi một chuyến con sợ mấy ngày nữa quyết đấu của Thiên Bảng cũng sẽ có vấn đề. Con nghe thấy được có mùi âm mưu, việc này có lẽ có liên quan đến Yêu Ma cho nên phải đi.
Lão Phật gia chau mày, bà nhìn Yêu Ma một cái nói:
- Ý của con là nói...
Yêu Mà cũng gật gật đầu nói:
- Có lẽ cũng không sai biệt lắm.
Lão Phật Gia gật gật đầu nói:
- Thôi được, ta biết việc các con đã quyết định rồi ta không ngăn cản được. Mặc dù từ chỗ ta không tìm thấy sự giúp đỡ nào cũng sẽ tìm cách khác, đã thế này rồi chi bằng để ta sắp xếp trong lòng sẽ yên tâm hơn chút.
Lão Phật Gia hỏi:
- Bốn người các ngươi đi à?
Cường Tử khẽ gật đầu.
- Thiếu một điểm, đến đó khó tránh được các con sẽ phải tách ra để hành động. Đến lúc đó đơn thương độc mã ta cũng không yên tâm, hay là ta tìm thêm mấy người nữa đi cùng các con vậy.
Cường Tử ngẫm nghĩ một lúc không từ chối, bốn người bọn hắn đến lúc đó chắc chắn sẽ tách nhau ra, nếu gặp chuyện gì lại phân tách ra đến lúc chỉ có thể một người đơn độc đối mặt nguy hiểm, đặc biệt là Cáp Mô cần người khác bảo vệ.
Lão Phật Gia nói:
- Kỳ thực nếu luận chiến lực, với hiểu biết của ta trong ba người trẻ tuổi các ngươi đều có thể coi là xuất sắc. Hơn nữa cao thủ Đông Doanh hẳn là phần lớn đều đến Đông Bắc chúng ta rồi, nhưng đây chỉ là bề ngoài, Đông Doanh và Hoa Hạ chúng ta giống nhau, cũng có rất nhiều cao thủ không lộ diện. Hơn nữa việc này liên quan đến phía chính phủ, chỉ e nguy cơ trùng trùng.
Cáp Mô ca không được đếm xỉa đến, điều này khiến anh ta buồn bực từ trong tim gam.
Bà đứng dậy vừa đi vừa nói, đến cửa phòng vẫy vẫy tay với lão quản gia đứng ở phía xa.
- Lão Phật Gia, có chuyện gì ạ?
Một lão già ít hơn Lão Phật gia không nhiều tuổi lắm run rẩy đi đến, khom người hỏi.
- Từ trong Yến Vân Thập Bát tìm ra một nửa số người đến đây, ta cần dùng.
Lão quản gia già cả đứng thẳng mạnh mẽ, thấy sự kiên quyết trong ánh mắt Lão Phật gia, cuối cùng ông ta không nói gì. Thở dài một hơi, ông già chân tay chậm rãi đi về phía hậu viện.
Nghe thấy lời Lão phật Pia nói, ba người Cường Tử và Yêu Ma, Hòa Cáp không cảm thấy gì, nhưng tinh thần Cừu Thiên lại sững sờ. Y ngẩng đầu nhìn Lão Phật gia một cái, muốn nói nhưng lại thôi.
Lão Phật Gia thấy sự khác thường của Cừu Thiên, bà khẽ cười nói:
- Nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ, Yến Vân Thập Bát cứ nhàn rỗi cũng không phải là việc gì tốt, lại cất đi chỉ e sát khí đều bị mài mòn mất.
Cường Tử tò mò hỏi:
- Yến Vân Thập Bát là cái gì?
Cừu Thiên thở dài nói:
- Truyền thừa ngàn năm, bá khí y nguyên. Ta chỉ gặp một lần, mười mấy năm vẫn rõ mồn một trước mắt.
Lão Phật gia nói:
- Yến Vân Thập Bát, đơn giản mà nói là mười tám người. Mấy chục năm trước lão đầu tử Hách Liên Thiết Thụ dưới cơ duyên trùng hợp thu phục một thế hệ Yến Vân Thập Bát, lúc đó bọn họ vẫn đều là thanh niên truyền thừa, bây giờ còn sống chỉ dăm ba người mà thôi. Mười tám người thế hệ này là xem như truyền nhân của ta, tuy trẻ nhưng tư chất đều rất tốt, so với bọn người trẻ tuổi cùng thời chỉ e còn mạnh hơn mấy phần.
Cường Tử kinh ngạc hỏi:
- Người định phái bọn họ đi cùng chúng con đến Đông Doanh sao?
Lão Phật Gia nói:
- Không thể đều cho con, hiện giờ cục diện Đông Bắc cũng không dễ khống chế. Giữ lại một nửa ta còn làm phòng bị, đều cho con ta sẽ trắng tay rồi.
Cừu Thiên lại nói:
- Hay là giữ lại bọn họ đi, Yến Vân Thập Bát bị chia rẽ quả thực đáng tiếc.
Lão Phật gia nói:
- Không sao, kiếm trận mười tám lúc Hách Liên Thiết Thụ còn sống đã thay đổi, ba người, sáu người, chín người, đều có thể phát động, chỉ là uy lực nhỏ hơn chút.
Cường Tử ngẫm nghĩ hỏi:
- Ý của người là sau này một khi thực sự xuất hiện bất ngờ gì lớn, dựa vào Yến Vân Thập Bát là có thể ngăn cơn sóng dữ sao?
Lão Phật gia nói:
- Ừ, bọn họ có thực lực này.
Cường Tử kiên quyết nói:
- Vậy thì đều giữ lại, bốn người chúng con tuy hơi ít nhưng ứng phó với tình huống bình thường cũng không có vấn đề gì, cùng lắm con tìm vài người từ Liên minh chấp pháp đến, tuy đều khá non nhưng cũng coi như là cũng lên sàn được.
Lão Phật gia nói:
- Thôi, mấy người bạn nhỏ đó của con còn chưa thực sự đến mức hô mưa gọi gió, đi rồi chỉ e là tăng thêm thương vong. Yến Vân Thập Bát tuy đã mấy chục năm không ra đời rồi nhưng kéo ra cũng là một nhóm thiết huyết hùng binh!
Cừu Thiên nói:
- Thế này đi, ba người là đủ rồi.
Lão Phật gia nói:
- Nói chín là chín, đừng lo lắng, bà già ta vừa rồi là lừa các ngươi đấy, các ngươi thực sự thấy ta chỉ có quân bài là Yến Vân Thập Bát là đánh được sao? Hơn nữa, có Mạc Địch ở đây, đám yêu ma quỷ quái đó không làm gì nổi đâu!
Đúng lúc này, lão quản gia già dường như một trận gió cũng có thể thổi bay đó lắc lư thân mình quay lại. Ông ta đứng ở cửa phòng nhìn vào trong một chút, lập tức nhẹ giọng nói:
- Lão Phật gia, bọn họ đến rồi.
Lão Phật gia gật gật đầu nói:
- Đi, chúng ta ra ngoài.
Yêu Ma sinh sống ở Đông Doanh rất lâu, y vô cùng hiểu biết tình hình ở đó. Cho nên Cường Tử mới nghĩ đến y đầu tiên, mà sau đó thần trí của Yêu Ma dần dần hòi phục cũng không thể không nói là một kỳ tích, nếu thần trí y thực sự hỗn loạn, thì Cường Tử không biết ai còn có thể có sự trợ giúp trực tiếp liên quan đến Đông Doanh nữa.
Còn về Cừu Thiên sở dĩ Cường Tử chọn y là vì y biết trong lòng Cừu Thiên trước sau đều có khúc mắc. Loại chấp niệm tận xương cốt này Cường Tử có nhận thức rất sâu sắc, cho nên hắn biết nếu cả đời này Cừu Thiên không đến Đông Doanh một chuyến thì sau này có chết cũng không nhắm mắt. Lúc trước, võ giả trong Đông Doanh lừa danh kiếm thủ hộ các đời gia tộc nhà bọn họ từ trong tay cha của y, tuy y tìm ra được Thừa Ảnh Kiếm nhưng nỗi hối hận truyền lại đó ở trong lòng vẫn khó mà tiêu trừ.
Về phần Cáp Mô, Cường Tử bắt buộc phải dẫn theo. Không có anh ta, kỹ xảo truy tìm tung tích của Cáp Mô ca xứng đáng với bốn chữ thiên hạ vô song. Luận về năng lực chiến đấu, Cường Tử một tay có thể thừa sức đánh mười Cáp Mô thế này, nhưng luận về truy tìm và dỏ hỏi tung tích mà nói, Cáp Mô là lựa chọn ưu tú nhất.
Bốn người lái xe đến trang viện của Lão Phật Gia, người gác cửa biết mấy người Cường Tử cho nên trực tiếp cho đi vào. Mấy người Cường Tử cũng không ỷ vào thân phận mà theo đúng phép tắc dừng xe đi bộ vào, trang viện này tuy không tính là rất lớn nhưng là được cái tĩnh mịch tao nhã, vô cùng phù hợp với tính cách của Lão Phật Gia Đoàn Mộc Tú.
Bốn người trừ Cáp Mô đều không phải là lần đầu tiên đến đây cho nên coi như là quen đường biết lối. Hòa Cáp ca tỏ ra hiếu kỳ ngó phải nhìn trái, phát hiên ngoài vẻ thanh u ra thì khu này cũng không có gì đặc biệt, Cáp Mô không khỏi xì mũi coi thường. Y cứ cho rằng đã được người ta tôn trọng gọi là Lão Phật Gia, làm sao mà chỗ ở cứ cho là không bằng Cố Cung cũng phải không thể kém đến mức như thế chứ, nhưng anh ta hiển nhiên là thất vọng rồi.
Bốn người đi khoảng mười mấy phút đến nội viện của trang viên, một tiểu lâu cổ kính xuất hiện trong tầm mắt. Đi đến trước cửa, Cường Tử dừng lại một chút rồi mới nhẹ nhàng gõ cửa, hắn sắp xếp một chút từ ngữ trong lòng xem lát nữa nên mở lời như nào với bà nuôi để nói ra quyết định của hắn.
- Vào đi.
Thanh âm rất bình thản hiền lành nhưng lộ vẻ ủ rũ.
Cường Tử đẩy cửa đẫn đầu đi vào, Cáp Mô đi cuối cùng do dự một chút vẫn cứng cỏi đi theo vào. Trong lòng anh ta cái bà già tóc trắng kia là một lão yêu bà, tu luyện nghìn năm. Một ánh mắt dường như có thể nhìn vào tận trong lòng người khác, giống như có bí mật gì trong mắt bà ta đều sẽ rõ ràng. Cáp Mô đối với Lão Phật Gia có mâu thuẫn không nhỏ, điều này chắc chắn có quan hệ với việc anh ta vẫn chưa đâm thủng lốp xe Rolls-Royce của Lão Phật Gia ra.
Khắp phòng tỏa ra mùi đàn hương, mùi hương này có tác dụng an thần tỉnh não.
Lão Phật Gia híp mắt ngồi ở trên ghế gỗ đàn khắc hoa văn, trong tay bà nắm một chuỗi hạt hồ đào điêu khắc Phật. Bàn tay đó đã có không ít nếp nhăn, thoạt nhìn không còn đẹp nữa nhưng lại có sự hài hòa khác thường với chuỗi hạt cũng cũ kỹ đó, dường như bàn tay này và chuỗi hạt đó là một chỉnh thể vậy.
Cường Tử không lập tức nói chuyện mà là cung kính đứng trước mặt Lão Phật gia, hắn biết tính cách của Lão Phật gia. Nếu mình hấp tấp mà nói ra suy nghĩ, chỉ e sẽ bị một trận giáo huấn ập xuống đầu, cái miệng đó của Lão Phật gia, Cường Tử ngẫm nghĩ mà lạnh người. Đều nói người lễ Phật ngộ đạo tâm tính hài hòa, những lời này đặt trên người Lão Phật gia chỉ được một nửa thời gian.
Nếu khiến Lão Phật gia nổi giận, thì Phật gia sẽ trở thành Kim Cương trợn mắt.
Một lúc sau Lão Phật gia hơi hé mắt ra, bà quét mắt một lượt bốn vãn bối cung kính đứng trước mặt, ánh mắt lướt qua trên mặt mọi người, Cáp Mô vốn đang lẩm bẩm Lão Phật gia có chút ỷ vào thân phận cậy già lên mặt bị ánh mắt này dọa cho hoảng sợ, anh ta thậm chí vào lúc này còn sinh ra cảm giác sợ hãi muốn chạy trốn.
Lão Phật Gia khẽ cười hỏi:
- Con thỏ nhỏ lười biếng đủ rồi hả?
Cường Tử phát hiện ra trong nụ cười có chút mệt mỏi và bất đắc dĩ.
Cường Tử lắc lắc đầu nói:
- Sao lại lười ạ, cháu trai của người đại phát thần uy lấy một địch ba còn giành toàn thắng nhưng cũng quang vinh bị thương, nghỉ ngơi một chút không quá, người không thấy vết thương của con nặng thế nào...
Lão Phật gia khoát khoát tay nói:
- Văn Văn một ngày gọi điện cho ta một lần báo cáo tình hình của con, ta đối với sinh hoạt hàng ngày của con cho dù không phải là nắm trong lòng bàn tay thì cũng không thể nói hoàn toàn không biết, cho nên những lời vớ vẩn đó đừng có lừa gạt ta, đừng để ta hối hận vì cho Văn Văn cầm lão sâm nghìn năm về cho con bồi bổ thân thể.
Cường Tử cười hi hi nói:
- Con bảo sao lại khỏi nhanh như thế chứ, hóa ra đều là công lao của lão nhân gia người ạ. Sau này con phải học lên cao hơn, nếu không sẽ có lỗi với sự quan tâm của lão nhân gia người ạ.
Lão Phật gia lườm hắn một cái nói:
- Còn bẻm mép ta gọi người đến lôi con ra đánh đòn đấy, có cái rắm nào thì đánh đi.
Cường Tử lạnh người, tự nhủ những lời này sao không giống lão thái thái hàng ngày tụng kinh niệm phật nói ra chứ. Sao mà nghe đều có sát khí vậy, có bà nội thế này không biết là phúc hay họa đây.
Cố gắng nín thở, mặt Cường Tử đỏ rần lên.
- Con làm gì đó?
Lão Phật gia hỏi.
Chỉ thấy sắc mặt Cường Tử nháy mắt tím ngắt, sau đó mạnh mẽ vận lực một cái rắm rõ ràng cứng cỏi bật ra...
- Tuân ý chỉ Lão Phật gia, rắm đã đánh rồi, tiếp sau là nói chuyện.
Cường Tử nghiêm trang nói.
Lão Phật gia vung tay ném chuỗi phật châu trong tay qua, thủ pháp gọi là sắc bén. Cường Tử nhún thấp người tránh qua, chuỗi phật châu không nghiêng không lệch đánh thẳng vào trên mặt Cáp Mô, Cáp Mô ca dùng ánh mắt vô tội nhìn Lão Phật gia một cái, cuối cùng quyết định đứng im. Nhân lúc chuỗi phật châu còn chưa rơi xuống, Cường Tử bắt lấy sau đó cung cung kính kính lại đưa về cho Lão Phật gia.
Lão Phật Gia nhận phật châu giơ tay làm bộ muốn đánh, Cường Tử đưa mặt mình gần lại còn làm bộ hiên ngang lẫm liệt. Lão Phật gia xì một tiếng bật cười, bà nói:
- Thực không biết phạm hồ đồ gì mà nhận con thỏ nhỏ chết dẫm như ngươi làm cháu, không biết cuối cùng liệu có đang sống sờ sờ mà bị ngươi làm cho tức chết không.
Cường Tử vội vàng nịnh nọt nói:
- Lão Phật gia sống lâu muôn tuổi, ân huệ tỏa khắp chúng sinh.
Lão Phật Gia vốn dĩ vì việc mấy ngày trước phát sinh mà trong lòng phiền não bị Cường Tử chọc cho nhẹ nhõm đôi chút, bực bội mà niệm kinh đều không nén được lại giảm được mấy phần. Kỳ thực bà biết Cường Tử là muốn cho mình vui vẻ một chút mới đùa giỡn như vậy, trong lòng bất giác sinh ra mấy phần ấm áp. Bà chỉ có một đứa con trai hàng ngày rất ít gặp, người già ở cái tuổi này cho dù địa vị có cao nữa cũng cần tình thân sưởi ấm.
Cường Tử thấy trong nụ cười của Lão Phật gia có thêm chút vui vẻ, hắn cũng cảm thấy vui từ đáy lòng. Người già ở tuổi này vẫn phải lo lắng nhiều việc, bản thân chính là làm tiểu bối bất hiếu.
- Nói đi, chuyện gì.
Trong lòng Lão thái thái thoải mái hơn một chút, tâm tình rõ ràng là tốt hơn chút rồi.
Cường Tử nhìn nhìn sắc mặt Lão Phật Gia, cẩn thận nói:
- Con dự định đi xa một chuyến...
Ánh mắt Lão Phật gia sáng lên, bà nhìn chăm chú vào mắt Cường Tử, lập tức thở dài hỏi:
- Con quyết định rồi à?
Cường Tử gật gật đầu nói:
- Nếu con đoán không sai thì người cũng vì việc quyết đấu của Địa Bảng và Ngân Bảng mấy ngày trước mà buồn phiền. Việc này nhất định có kỳ quặc, nếu không đi một chuyến con sợ mấy ngày nữa quyết đấu của Thiên Bảng cũng sẽ có vấn đề. Con nghe thấy được có mùi âm mưu, việc này có lẽ có liên quan đến Yêu Ma cho nên phải đi.
Lão Phật gia chau mày, bà nhìn Yêu Ma một cái nói:
- Ý của con là nói...
Yêu Mà cũng gật gật đầu nói:
- Có lẽ cũng không sai biệt lắm.
Lão Phật Gia gật gật đầu nói:
- Thôi được, ta biết việc các con đã quyết định rồi ta không ngăn cản được. Mặc dù từ chỗ ta không tìm thấy sự giúp đỡ nào cũng sẽ tìm cách khác, đã thế này rồi chi bằng để ta sắp xếp trong lòng sẽ yên tâm hơn chút.
Lão Phật Gia hỏi:
- Bốn người các ngươi đi à?
Cường Tử khẽ gật đầu.
- Thiếu một điểm, đến đó khó tránh được các con sẽ phải tách ra để hành động. Đến lúc đó đơn thương độc mã ta cũng không yên tâm, hay là ta tìm thêm mấy người nữa đi cùng các con vậy.
Cường Tử ngẫm nghĩ một lúc không từ chối, bốn người bọn hắn đến lúc đó chắc chắn sẽ tách nhau ra, nếu gặp chuyện gì lại phân tách ra đến lúc chỉ có thể một người đơn độc đối mặt nguy hiểm, đặc biệt là Cáp Mô cần người khác bảo vệ.
Lão Phật Gia nói:
- Kỳ thực nếu luận chiến lực, với hiểu biết của ta trong ba người trẻ tuổi các ngươi đều có thể coi là xuất sắc. Hơn nữa cao thủ Đông Doanh hẳn là phần lớn đều đến Đông Bắc chúng ta rồi, nhưng đây chỉ là bề ngoài, Đông Doanh và Hoa Hạ chúng ta giống nhau, cũng có rất nhiều cao thủ không lộ diện. Hơn nữa việc này liên quan đến phía chính phủ, chỉ e nguy cơ trùng trùng.
Cáp Mô ca không được đếm xỉa đến, điều này khiến anh ta buồn bực từ trong tim gam.
Bà đứng dậy vừa đi vừa nói, đến cửa phòng vẫy vẫy tay với lão quản gia đứng ở phía xa.
- Lão Phật Gia, có chuyện gì ạ?
Một lão già ít hơn Lão Phật gia không nhiều tuổi lắm run rẩy đi đến, khom người hỏi.
- Từ trong Yến Vân Thập Bát tìm ra một nửa số người đến đây, ta cần dùng.
Lão quản gia già cả đứng thẳng mạnh mẽ, thấy sự kiên quyết trong ánh mắt Lão Phật gia, cuối cùng ông ta không nói gì. Thở dài một hơi, ông già chân tay chậm rãi đi về phía hậu viện.
Nghe thấy lời Lão phật Pia nói, ba người Cường Tử và Yêu Ma, Hòa Cáp không cảm thấy gì, nhưng tinh thần Cừu Thiên lại sững sờ. Y ngẩng đầu nhìn Lão Phật gia một cái, muốn nói nhưng lại thôi.
Lão Phật Gia thấy sự khác thường của Cừu Thiên, bà khẽ cười nói:
- Nuôi binh ngàn ngày dùng binh một giờ, Yến Vân Thập Bát cứ nhàn rỗi cũng không phải là việc gì tốt, lại cất đi chỉ e sát khí đều bị mài mòn mất.
Cường Tử tò mò hỏi:
- Yến Vân Thập Bát là cái gì?
Cừu Thiên thở dài nói:
- Truyền thừa ngàn năm, bá khí y nguyên. Ta chỉ gặp một lần, mười mấy năm vẫn rõ mồn một trước mắt.
Lão Phật gia nói:
- Yến Vân Thập Bát, đơn giản mà nói là mười tám người. Mấy chục năm trước lão đầu tử Hách Liên Thiết Thụ dưới cơ duyên trùng hợp thu phục một thế hệ Yến Vân Thập Bát, lúc đó bọn họ vẫn đều là thanh niên truyền thừa, bây giờ còn sống chỉ dăm ba người mà thôi. Mười tám người thế hệ này là xem như truyền nhân của ta, tuy trẻ nhưng tư chất đều rất tốt, so với bọn người trẻ tuổi cùng thời chỉ e còn mạnh hơn mấy phần.
Cường Tử kinh ngạc hỏi:
- Người định phái bọn họ đi cùng chúng con đến Đông Doanh sao?
Lão Phật Gia nói:
- Không thể đều cho con, hiện giờ cục diện Đông Bắc cũng không dễ khống chế. Giữ lại một nửa ta còn làm phòng bị, đều cho con ta sẽ trắng tay rồi.
Cừu Thiên lại nói:
- Hay là giữ lại bọn họ đi, Yến Vân Thập Bát bị chia rẽ quả thực đáng tiếc.
Lão Phật gia nói:
- Không sao, kiếm trận mười tám lúc Hách Liên Thiết Thụ còn sống đã thay đổi, ba người, sáu người, chín người, đều có thể phát động, chỉ là uy lực nhỏ hơn chút.
Cường Tử ngẫm nghĩ hỏi:
- Ý của người là sau này một khi thực sự xuất hiện bất ngờ gì lớn, dựa vào Yến Vân Thập Bát là có thể ngăn cơn sóng dữ sao?
Lão Phật gia nói:
- Ừ, bọn họ có thực lực này.
Cường Tử kiên quyết nói:
- Vậy thì đều giữ lại, bốn người chúng con tuy hơi ít nhưng ứng phó với tình huống bình thường cũng không có vấn đề gì, cùng lắm con tìm vài người từ Liên minh chấp pháp đến, tuy đều khá non nhưng cũng coi như là cũng lên sàn được.
Lão Phật gia nói:
- Thôi, mấy người bạn nhỏ đó của con còn chưa thực sự đến mức hô mưa gọi gió, đi rồi chỉ e là tăng thêm thương vong. Yến Vân Thập Bát tuy đã mấy chục năm không ra đời rồi nhưng kéo ra cũng là một nhóm thiết huyết hùng binh!
Cừu Thiên nói:
- Thế này đi, ba người là đủ rồi.
Lão Phật gia nói:
- Nói chín là chín, đừng lo lắng, bà già ta vừa rồi là lừa các ngươi đấy, các ngươi thực sự thấy ta chỉ có quân bài là Yến Vân Thập Bát là đánh được sao? Hơn nữa, có Mạc Địch ở đây, đám yêu ma quỷ quái đó không làm gì nổi đâu!
Đúng lúc này, lão quản gia già dường như một trận gió cũng có thể thổi bay đó lắc lư thân mình quay lại. Ông ta đứng ở cửa phòng nhìn vào trong một chút, lập tức nhẹ giọng nói:
- Lão Phật gia, bọn họ đến rồi.
Lão Phật gia gật gật đầu nói:
- Đi, chúng ta ra ngoài.
/314
|