Giang Triết lúc này mới nhớ tới bụng của mình cũng là trống không, đoán chừng sau lưng những người đó cũng đang đói bụng.
Anh quay đầu, " A Đức, gọi điện thoại cho khách sạn Minh Đế, sào bốn món thức ăn nhẹ tới đây, không được cho rượu, không được có mùi tanh, thuận tiện đặt một bàn ở ngoài, sau đó mọi người cùng đến đó ăn đi."
Giang Triết đối với thủ hạ của mình thưởng phạt rất phân minh, tựa như biết mọi người hôm nay đã cực khổ, liền đặt một bàn rượu ngon khao mọi người, mặc dù khách sạn Minh Đế cũng là của tập đoàn Minh đế.
" Giang tổng chúng tôi không cần đi đâu cả."
A Đức nhẹ giọng đề nghị.
" Nói nhảm cái gì, tôi nói như thế nào thì cứ làm như thế đi." Giang Triết nhẹ giọng quát lớn.
A Đức lúc này mới chạy đi thật nhanh, theo sau hắn mấy huynh đệ kia cũng chạy ra ngoài.
Lâm Bân nhìn nơi này tạm thời không có chuyện gì cũng đi ra ngoài.
Giang Thiến Nhi nhìn Giang Triết nói chuyện cũng bát đầu cười.
" Tiểu nha đầu, em cười cái gì?" Giang Triết nhẹ giọng cười.
Nhìn cô ở trước mặt mình cười như vậy thật là tốt.
Một khắc kia, Giang Triết âm thầm thề, về sau nhất định phải chiếu cố Giang Thiến Nhi thật tốt, thống khổ như vậy tuyệt đối không để cho cô lặp lại lần nữa.
" Giang tổng thật uy phong lẫm liệt a."
Giang Thiến Nhi che miệng cười.
" Tiểu nha đầu, dám giễu cợt anh."
Giang Triết giơ tay lên nhưng là không có đánh xuống cho dù là nhẹ hạ tay xuống cũng không nỡ. Mới vừa một màn kia nhanh chóng thoáng qua trong đầu anh, tiểu nha đầu này còn đang chịu thống khổ, anh sao nhẫn tâm để cô chịu khổ nữa.
Khách sạn tốc độ thật nhanh, nữa giờ sau thức ăn liền được đưa đến.
Giang Thiến Nhi muốn ngồi dậy nhưng Giang Triết lại đè thân thể cô lại, căn bản không cho cô nhúc nhích.
" Em xem, thật vất vả anh mới có cơ hội biểu hiện, sao có thể bỏ qua được."
Giang Triết cười, sau đó gắp rau đưa qua.
Thật ra thì thói quen ăn cơm trước kia của Giang Thiến Nhi cũng không khá lắm, cho nên đã từng có một đoạn thời gian rất dài, Giang Triết phải yu cô ăn thì cô mới chịu ăn.
Mà bây giờ, thời gian tựa như bị đảo ngược, lập tức trở lại như trước kia.
Giang Thiến Nhi chậm rãi hé miệng, sau đó từ từ lập lại: " Anh "
" Hả?" Giang Triết nhìn Giang Thiến Nhi, cửa phòng bệnh đã bị đóng lại, bốn phía trở nên an tĩnh, thậm chí có thể nghe được âm thanh nhịp tim đập lẫn nhau, nếu như giờ khắc này có thể lậu dài thì thật là tốt biết bao.
" Anh, em hi vọng thời gian cứ như vậy dừng lại." Giang Thiến Nhi nhẹ nói.
Anh quay đầu, " A Đức, gọi điện thoại cho khách sạn Minh Đế, sào bốn món thức ăn nhẹ tới đây, không được cho rượu, không được có mùi tanh, thuận tiện đặt một bàn ở ngoài, sau đó mọi người cùng đến đó ăn đi."
Giang Triết đối với thủ hạ của mình thưởng phạt rất phân minh, tựa như biết mọi người hôm nay đã cực khổ, liền đặt một bàn rượu ngon khao mọi người, mặc dù khách sạn Minh Đế cũng là của tập đoàn Minh đế.
" Giang tổng chúng tôi không cần đi đâu cả."
A Đức nhẹ giọng đề nghị.
" Nói nhảm cái gì, tôi nói như thế nào thì cứ làm như thế đi." Giang Triết nhẹ giọng quát lớn.
A Đức lúc này mới chạy đi thật nhanh, theo sau hắn mấy huynh đệ kia cũng chạy ra ngoài.
Lâm Bân nhìn nơi này tạm thời không có chuyện gì cũng đi ra ngoài.
Giang Thiến Nhi nhìn Giang Triết nói chuyện cũng bát đầu cười.
" Tiểu nha đầu, em cười cái gì?" Giang Triết nhẹ giọng cười.
Nhìn cô ở trước mặt mình cười như vậy thật là tốt.
Một khắc kia, Giang Triết âm thầm thề, về sau nhất định phải chiếu cố Giang Thiến Nhi thật tốt, thống khổ như vậy tuyệt đối không để cho cô lặp lại lần nữa.
" Giang tổng thật uy phong lẫm liệt a."
Giang Thiến Nhi che miệng cười.
" Tiểu nha đầu, dám giễu cợt anh."
Giang Triết giơ tay lên nhưng là không có đánh xuống cho dù là nhẹ hạ tay xuống cũng không nỡ. Mới vừa một màn kia nhanh chóng thoáng qua trong đầu anh, tiểu nha đầu này còn đang chịu thống khổ, anh sao nhẫn tâm để cô chịu khổ nữa.
Khách sạn tốc độ thật nhanh, nữa giờ sau thức ăn liền được đưa đến.
Giang Thiến Nhi muốn ngồi dậy nhưng Giang Triết lại đè thân thể cô lại, căn bản không cho cô nhúc nhích.
" Em xem, thật vất vả anh mới có cơ hội biểu hiện, sao có thể bỏ qua được."
Giang Triết cười, sau đó gắp rau đưa qua.
Thật ra thì thói quen ăn cơm trước kia của Giang Thiến Nhi cũng không khá lắm, cho nên đã từng có một đoạn thời gian rất dài, Giang Triết phải yu cô ăn thì cô mới chịu ăn.
Mà bây giờ, thời gian tựa như bị đảo ngược, lập tức trở lại như trước kia.
Giang Thiến Nhi chậm rãi hé miệng, sau đó từ từ lập lại: " Anh "
" Hả?" Giang Triết nhìn Giang Thiến Nhi, cửa phòng bệnh đã bị đóng lại, bốn phía trở nên an tĩnh, thậm chí có thể nghe được âm thanh nhịp tim đập lẫn nhau, nếu như giờ khắc này có thể lậu dài thì thật là tốt biết bao.
" Anh, em hi vọng thời gian cứ như vậy dừng lại." Giang Thiến Nhi nhẹ nói.
/278
|