Chương 260: Phần kết thúc: Em là tâm can của anh (7)
Edit: hochi
Liên tiếp mấy ngày, quan hệ của hai người dường như lâm vào bế tắc.
Mặc dù không phải chiến tranh lạnh, nhưng lại chỉ là giới hạn trong việc trao đổi đơn giản nhất.
Thân mật thường ngày giữa hai người trong lúc này đã biến mất không còn tông tích.
Mặc dù rõ ràng Giang Triết ôm Giang Thiến vào trong ngực rất lâu, nhưng cứ có cảm giác trái tim của cô gái nhỏ trong ngực không đặt trên người anh.
Hắn thật sự rất buồn, là nỗi buồn trước nay chưa từng có.
Giang Triết anh là người như thế nào, muốn cái gì có cái đó, ở thành phố A cũng được coi là hô mưa gọi gió rồi.
Cũng như lần trước 《 Giải trí Thiên hạ 》 đưa tin chuyện giữa anh và Tần Trà ở quán rượu đó, anh rất tức giận, sau đó thật sự làm cho《 Giải trí Thiên hạ 》ngừng xuất bản.
Cuối cùng do cơ quan quản lý thành phố ra mặt lo liệu, 《 Giải trí Thiên hạ 》 tạm thời ngừng xuất bản một tháng.
《 Giải trí Thiên hạ 》là tờ báo nào chứ, một ngày có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận? Nhưng bởi vì ông lớn Giang die,n; da.nlze.qu;ydo/nn người ta không thích, không vui, nhìn ai cũng không vừa mắt rồi,《 Giải trí Thiên hạ 》hoàn toàn không thể nói được câu thứ hai, thậm chí khi Giang Triết nói muốn bọn họ ngừng xuất bản, cũng không có ai dám nói gì.
Chuyện ngừng xuất bản một tháng như vậy, người ta vẫn ngàn vạn lần nói cảm ơn.
Nhưng cô gái nhỏ trong nhà kia hết lần này tới lần khác chẳng để vào mắt.
Không quản lý tốt bản thân mình thì sao, trưng ra khuôn mặt tươi cười, cô ấy vẫn chỉ là vẻ mặt lạnh nhạt như thế.
Hoặc là vẫn dùng vẻ mặt vô tội nhìn anh như thế, vẫn cứ để cho trong lòng mình có lửa giận mà không thể giải tỏa.
Kỳ thật anh biết mình đã sai, ai bảo số anh đen đủi như vậy, cứ thế đụng phải Tần Trà chứ?
Nhưng Thiến Nhi nói không sai, là anh cho những người đó cơ hội, như Lục Mạt Ly, như Đỗ Hân Lệ, và còn như ngày đó anh không nên theo Tần Trà đi ra ngoài ăn cơm, có phải như thế chính là một lần cho cô ta cơ hội không?
Cô ta nói theo đuổi là chuyện của cô ta, nhiều năm như vậy, cô ta chưa từng dây dưa qua với anh, nhưng từ sau lần đó, cô ta thổ lộ tâm tư của mình.
Cho nên nói tất cả là lỗi của anh.
Nhưng giải thích anh cũng giải thích rồi, lời xin lỗi cũng đã nói hết, cô còn muốn như thế nào?
Anh cũng không biết, anh chỉ biết mỗi ngày ở bên cạnh cô.
Cô muốn đi ra ngoài, anh đi cùng ở phía sau, cô muốn lên tầng, anh mở cửa.
Người của Minh Đế nhất định sẽ không biết, Giang Triết anh một người lợi hại như thế, thân phận này ngồi ở trước mặt của Giang Thiến lại không là gì hết.
Hy vọng duy nhất của anh là Thiến Nhi có thể tha thứ cho anh, thật sự tha thứ cho anh.
Giang Triết không biết, mấy ngày nay thư ký Lâm Mẫn Chỉ của anh quả thực mệt đến mức muốn gục xuống.
Anh lại còn dặn dò bất kể ai cũng không thể biết chuyện đó.
Vì vậy, ban ngày cô chạy đi lục hết tất cả các bệnh viện.
Nhưng chuyện cũng hoàn toàn không phải như thế thì sẽ xong dễ dàng.
Rất nhiều người trốn tránh với vấn đề của cô.
Huống chi con của người ta vừa mới ra đời, bận bịu chăm sóc đứa bé, làm gì còn thời gian để trả lời vấn đề của cô.
Về sau, cô thông minh hơn.
Cô nói mình là người của hiệp hội XX, nói là điều tra một số tình huống sinh con của sản phụ.
Thậm chí cô còn mang theo quà tặng, mỗi sản phụ đều được tặng hai túi sữa bột.
Giọng cô ngọt ngào, lại là người thông minh, lần đầu tiên dẫm phải đinh, cô nghĩ lại chuyện đã qua, lần thứ hai sẽ không nếm mùi thất bại nữa.
Buổi tối, cô chạy về công ty, sau đó giải quyết từng công việc chất đống xong, cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cơ thể của die,n; da.nlze.qu;ydo/nn cô có khả năng bị suy sụp mất.
May mắn, may mà rốt cuộc cô cũng hoàn thành nhiệm vụ tổng giám đốc giao cho.
Khi cô đang bê đống tài liệu thật dầy, lúc đi tới cửa phòng Giang Triết, so với thời gian dự tính còn hai ngày nữa.
Giang Triết tiện tay lật đi lật lại, sau đó khẽ gật đầu, ý bảo Tần Trà có thể đi về.
Khi Tần trà đi ra khỏi biệt thự, ngẩng đầu nhìn mặt trời rực rỡ, cảm thấy trong lòng chưa từng nhẹ nhõm như thế.
Giang Triết cầm xấp tài liệu lên tầng.
Giang Thiến đang thức, tựa vào đầu giường không biết suy nghĩ cái gì.
Nhìn thấy Giang Triết đi vào, cô khẽ ngẩng đầu.
Giang Triết đưa tư liệu trên tay cho cô.
Thật ra sau khi xem, đối với mục đích ban đầu đã không còn quan trọng, anh chỉ hy vọng thân thể của cô khỏe mạnh, và còn hi vọng cô có thể thuận lợi bình an sinh ra đứa bé của anh và cô.
"Đây là cái gì?"
Giang Thiến có chút nghi ngờ ngẩng đầu.
"Anh bảo người ta khảo sát, em xem qua đi".
Giang Thiến nhận lấy rồi giở từng tờ từng tờ ra.
Sau đó, mũi của cô chua xót, nước mắt sắp chảy xuống.
Cô thật không ngờ, cô vẫn đang giận dỗi với anh, thế mà anh lại làm chuyện như vậy cho cô.
Mà làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ hi vọng cô có thể lựa chọn một cách thích hợp để sinh đứa bé này.
"Anh thật ngốc".
Cô thì thào nói.
Thật là một tên ngốc.
Khóe miệng Giang Triết khẽ nhếch lên, làm sao lại ngốc chứ, tại anh thật yêu người phụ nữ này cho nên làm tất cả mọi die,n; da.nlze.qu;ydo/nn việc, anh đều thích như mật ngọt .
"Anh thật ngốc".
Lần này nước mắt thật sự chảy xuống, đã rơi trên những trang giấy kia.
Tay chân Giang Triết luống cuống.
Anh không biết mình lại làm sai chỗ nào.
"Làm sao vậy?"
Anh rầu rĩ nói, vươn tay muốn thay Thiến Nhi lau khô nước mắt.
Nhưng mà tay chân đều luống cuống, rõ ràng đã lau thay cô, nhưng nước mắt lại nhanh chóng chảy ra.
"Thiến Nhi, em nói cho anh biết, anh làm chưa tốt ở đâu, anh có thể sửa".
Người đàn ông này, người đàn ông ăn nói khéo léo như vậy, chỉ có ở trước mặt của Giang Thiến mới trở nên đần độn như vậy.
"Giang Triết, anh. . . . . . tên ngốc này. . . . . . anh cái tên ngốc này".
Giang Thiến chỉ nói đứt quãng.
Một giây đó, những chuyện cũ trước kia toàn bộ dâng lên trong lòng.
Cô và anh dây dưa hơn mười năm, từ đứa trẻ ngây thơ, đến thiếu nữ trong sáng, cho đến bây giờ, cô vì anh có con.
Cô và anh đã từng trải qua nhiều năm tháng khó quên như vậy.
Thậm chí là khoan khoái cười to khi lần đầu tiên tới biệt thự, ngay cả lần đầu tiên dì cả tới, thậm chí lần đầu tiên ôm nhau với anh.
Tất cả tất cả.
Hôm nay nghĩ đến đều rõ mồn một trước mắt, hình như tất cả niềm vui và nước mắt dường như mới chỉ là hôm qua .
Cô và anh quấn quýt chặt chẽ bên nhau.
Vì cô hắn bỏ học Piano, vì cô, anh vứt bỏ thời gian tuổi xuân tươi đẹp, chỉ bởi vì cô muốn anh bầu bạn.
Anh lạnh lùng đối với tất cả mọi người, thậm chí trước kia lúc đối mặt cha mẹ, trên mặt đều khó có thể nhìn thấy nụ cười.
Nhưng duy chỉ có khi đối mặt cô, nụ cười của anh lúc nào cũng nở rộ, duy chỉ có khi đối mặt cô, ánh mắt của anh mới dịu dàng giống như hồ nước.
Sợ buổi tối cô không ngủ được, cả một đêm qua thăm cô mấy lần.
Thỉnh thoảng cô bị cảm, anh hận không thể thay cô chịu khổ.
Một người đàn ông như vậy, anh luôn luôn đặt cô ở trong lòng.
Khó trách Lâm Mẫn Chỉ thường thở dài: Giang Thiến, cũng không biết kiếp trước cô đã tu luyện duyên phận thế nào, cả đời này gặp được một người đàn ông tốt như thế, nếu là tôi, cho dù là sống ít đi mấy chục năm cũng sẵn lòng.
Nhưng mấy ngày trước cô đã làm gì?
Tại sao cô lại nổi giận với anh, người đàn ông nâng cô trong lòng bàn tay, ngậm trong miệng, hận không thể mổ tim của anh để chứng minh mình là người đàn ông tốt, tại sao cô vẫn chiến tranh lạnh với anh, sao không chịu làm hòa với anh? Sao có thể hờ hững không tiếc gạt anh sang một bên.
Cô hận không thể tự đánh mình mấy bạt tai để cho cô tỉnh táo lại một chút.
Khó trách Lý Thanh Yểu thường tự nhủ: "Cậu làm đi, làm đi, làm đến khi bản thân cậu đau lòng mới thôi".
Lý Thanh Yểu, tớ hối hận, tớ thật sự đau lòng rồi.
Đau lòng bởi anh vì cô trả giá tất cả.
"Thiến Nhi, Thiến Nhi".
Giang Triết chỉ biết kêu lên mấy tiếng, sau đó gắt gao ôm cô vào trong ngực của mình.
"Giang Triết, đồ ngốc này".
Dường như tất cả ngôn ngữ trên thế giới, trong giây phút đó cũng trở nên nhợt nhạt, anh chỉ biết gọi tên của cô Thiến Nhi, cô chỉ biết nói anh là đồ ngốc.
Giang Triết thở dài, nhẹ nhàng vỗ về cô, ánh mắt chậm rãi dời xuống, sau đó nhìn lên tài liệu, chỉ thấy trang đầu nước mắt đã tràn lan.
Đều là quyển sách này gây ra họa, Lâm Mẫn Chỉ đó làm việc như thế nào, loại chuyện thế cũng làm không được.
Tay anh duỗi ra, lập tức lấy quyển tài liệu đi.
Bây giờ anh rất muốn xé nó, xé thứ đầu sỏ đã khiến Thiến Nhi đau lòng như thế.
"Đừng".
Giang Thiến lớn tiếng hô, sau đó lập tức lấy lại.
"Anh làm gì đấy?"
Nàng thút tha thút thít nói.
"Anh muốn làm cho quyển sách biến mất trước mặt em, đều là nó gây ra họa".
Giang Triết nghiêm túc nói, ánh mắt nhìn tập tư liệu kia đều có một tia căm ghét.
"Anh. . . . . ." Giang Thiến vừa tức vừa buồn cười.
Rốt cuộc anh có biết nước mắt của cô là cảm động không, anh nên cảm ơn tập tài liệu này.
Cô ôm nó thật chặt ở trong ngực của mình.
"Không được, làm sao anh có thể mang nó đi? Em còn chưa đọc qua".
"Được, vậy em tiếp tục xem đi, nhưng có thể đừng khóc nữa được không?"
Giang Thiến nhẹ nhàng quệt mũi một cái.
"Người ta thích khóc, đây là chuyện của người ta, anh quản người ta làm gì?"
Giang Triết bất đắc dĩ cười, sau đó dài duỗi cánh tay một cái, lập tức ôm cô gái đang nũng nịu ở đối diện anh vào trong ngực của anh.
"Được, tùy em, tùy em, em muốn thế nào thì là như thế".
Anh bất đắc dĩ than thở.
Giang Triết anh đời này dù sao chính die,n; da.nlze.qu;ydo/nn là bị cô ăn hết, hỉ nộ ái ố của anh chẳng phải đều xoay quanh cô hết sao?
Cô là bà lớn trong nhà, cô lợi hại nhất, cô nói thế nào thì là như thế, dù bây giờ cô nói muốn lật trời xuống đây, anh cũng phải đi.
/278
|