Ác Ma Bá Yêu Chỉ Yêu Cô Gái Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 263: Phần kết thúc: Em là tâm can của anh (10)

/278


Chương 263: Phần kết thúc: Em là tâm can của anh (10)
Edit: hochi

Bác sĩ Phùng đã không còn rảnh để bận tâm đến tình huống của Giang Triết nữa, cô biết anh là một người thông minh.

Cô chỉ biết cúi đầu vội vàng làm phẫu thuật.

Rốt cuộc cô cũng lấy được đứa trẻ từ trong bụng của Giang Thiến ra ngoài, khi tiếng khóc của trẻ con ở trong phòng giải phẫu vang lên, mọi người thở ra một hơi dài.
Giang Triết lại một lần nữa nhào tới bên người Giang Thiến.

"Thiến Nhi, không sao chứ".

Giang Thiến khẽ lắc đầu, rồi nhắm mắt lại.

Cảm giác mệt chết đi, thật sự mệt chết đi được, mới vừa rồi cô dùng hết hơi sức toàn thân, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể làm phẫu thuật.

"Chúc mừng tổng giám đốc Giang, chúc mừng bà Giang, là con trai".

Tiểu y tá giơ đứa trẻ lên trước mặt hai người, nhưng cũng không có ai xoay qua nhìn.

Giang Thiến mệt mỏi đã không muốn cử động nữa, mà toàn bộ lực chú ý của Giang Triết đều ở trên người của Giang Thiến.

Thời gian trôi qua dương như đặc biệt chậm, một khắc kia, lòng Giang Triết như lửa thiêu.

Mắt Giang Thiến vẫn nhắm tịt, anh muốn kéo bác sĩ Phùng qua, nhưng cô đang cúi đầu vội vàng khâu vết mổ.

Cô hết sức chăm chú, ngay cả thời gian nói chuyện với Giang Triết cũng không có.

Giang Triết cũng không dám nói chuyện với cô, chỉ sợ bởi vì sự quấy rầy của mình mà khiến bác sĩ Phùng sai sót, dù sao die,n; da.nlze.qu;ydo/nn người đang nằm ở trên bàn mổ chính là Thiến Nhi của anh.

Rốt cuộc bác sĩ Phùng cũng làm xong tất cả mọi chuyện.

"Tại sao sắc mặt khó coi như vậy? Tại sao mắt của cô ấy lại nhắm tịt như thế? Tại sao tôi nói chuyện với cô ấy cũng không có phản ứng? Không phải cô nói sinh mổ sẽ không có chuyện gì sao, tại sao cả người Thiến Nhi bị thương tổn như thế?"

Bác sĩ Phùng gỡ bao tay xuống.

"Cô ấy và sản phụ khác không giống nhau, chẳng khác nào cô ấy trải qua hai sự đau đớn. Vừa dùng sức rặn vốn đã làm cho cơ thể cô ấy bị tổn thương rồi mà bây giờ lại mổ nữa".

Trong giọng điệu của bác sĩ Phùng đều là mệt mỏi, dường như chưa từng có ca phẫu thuật nào mệt mỏi như vậy.

Người đàn ông kia mặc dù vẫn không nói gì, nhưng vẫn dùng ánh mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt kia sắc tựa như đao.

Trở lại phòng bệnh, Giang Thiến vẫn chìm trong giấc ngủ.

Bác sĩ Phùng cũng không dám rời đi.

Mặc dù, cô đã nói lần nữa, cô ấy chỉ vì quá mệt mỏi, cô ấy lập tức sẽ tỉnh lại. Nhưng Giang Triết vẫn không yên lòng.

Thậm chí anh có chút hối hận, nếu như sớm biết như vậy, mặc kệ Thiến Nhi quấy rầy thế nào, anh cũng không nên đồng ý.

Bác sĩ Phùng nói, vẫn cực kỳ may mắn, bởi vì bình thường phẫu thuật trước đó phải để bụng rỗng, nếu không rất dễ xảy ra tình trạng nôn mửa, nhưng trước khi phẫu thuật Giang Thiến đã ăn rất nhiều thức ăn.

Giang Triết vẫn không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt sâu lắng nhìn Giang Thiến.

Khi Giang Thiến tỉnh lại, chỉ thấy đầu giường bật một ngọn đèn màu da cam.

Đảo mắt thấy Giang Triết đang ngồi ở bên cạnh mình.

Có phải quá mệt mỏi hay không? Tay của anh đang chống lên trán ngủ gật.

Giang Thiến muốn giơ tay lên, mới phát hiện ra tay cô bị Giang Triết cầm ở trong tay thật chặt.

Cô khẽ động, Giang Triết lập tức tỉnh lại.

Anh lập tức đứng lên, nhìn Giang Thiến.

Đến lúc phát hiện Giang Thiến tỉnh lại, anh vừa nắm được tay của cô.

"Thiến Nhi, Thiến Nhi, sao rồi? Khó chịu chỗ nào? Em nói cho anh biết đi".

Giang Thiến lắc đầu một cái, nếu như nói cho anh biết, bây giờ bụng của cô rất đau, không chừng anh sẽ chạy đi gọi toàn die,n; da.nlze.qu;ydo/nn bộ bác sĩ của bệnh viện tới đây mất. 

Cũng tự trách bản thân, trước khi sinh không chịu vận động, cho nên mới phải chịu khổ thế này.

Nhưng sau này trên bụng lại có một vết sẹo, đến lúc đó có phải rất khó coi không?

Nghĩ tới đây, sắc mặt của cô xụ xuống.

Giang Triết cho rằng cô khó chịu chỗ nào.

Trong giọng nói đều là run rẩy.

"Có phải còn đau ở đâu không?"

"Về sau sẹo chắc sẽ khó coi lắm".

Cô nhẹ giọng nói.

Giang Triết dở khóc dở cười.

"Những thứ này đều là vấn đề nhỏ, nếu em cảm thấy vết sẹo ở chỗ đó khó coi, anh sẽ nghĩ biện pháp xóa nó đi, chỉ cần em mau chóng khỏe lại. Được không?"

Anh nắm tay cô, đặt ở bên môi của mình hôn nhẹ.

Phải nói thế nào cho cô biết, lòng anh vẫn quặn lại, đợi đến bây giờ, cô mở mắt, mới có thể yên tâm.

"Có muốn nhìn con trai của chúng ta một chút không?"

Anh cúi người, nhẹ giọng hỏi.

"Bây giờ là mấy giờ?"

"Bốn giờ, bốn giờ sáng".

Giang Thiến lắc đầu, giờ phút này nói không chừng con trai của cô đang ngủ say.

Giang Triết ngồi xuống cạnh giường bệnh.

"Thiến Nhi, về sau đừng sinh nữa".

Giang Thiến không nói lời nào, chỉ là khóe miệng câu lên.

Vừa mới sinh một đứa bé, chuyện sau này cô còn chưa có nghĩ tới.

"Thiến Nhi, đừng sinh nữa, loại đau đớn thế này không muốn nếm thêm một lần nào nữa. Chúng ta đã có đứa bé, anh đã có cục cưng rồi".

Anh ôm lấy đầu của cô.

"Đó chính là cục cưng của chúng ta, một là đủ rồi, về sau còn sinh nữa, cục cưng nhỏ sẽ có ý kiến".

Anh hơi dừng lại một chút, nói tiếp: "Em là cục cưng của ta, đó là con trai yêu của anh, cuộc đời của anh đã hạnh phúc lắm rồi. Thiến Nhi, em đồng ý với anh có được không?"


Giọng Giang Triết hơi run.

Giang Thiến chỉ có cảm giác ánh mắt của mình ê ẩm, cô quệt mũi một cái.

"Không khóc, đừng khóc được không?"

Anh nhẹ nhàng nói bên tai của cô.

"Vú nuôi nói với anh, thời gian ở cữ không thể khóc, nếu không sẽ gây thương tổn đến mắt của em".

Giang Triết hôn nhẹ lên mắt của Giang Thiến.

Giang Thiến


/278

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status