Giang Tuyết Tuyết bị bọn cho vay đưa đến gặp Trịnh Vương Hoàng, cô phải ngỡ ngàng trước sự xuất hiện của anh.
" Trịnh Tổng? "
Trịnh Vương Hoàng lườm mắt, ra hiệu cho người thả Giang Tuyết Tuyết ra, cô đứng ngớ người chẳng hiểu chuyện gì, cái miệng nhỏ ấp úng câu hỏi.
" Trịnh Tổng! sao anh lại ở đây? "
Chỉ thấy Vương Hoàng mặc nhiên ngó lơ lời cô, sai người đưa cho cô giấy nợ của chồng, bấy giờ Tuyết Tuyết mới biết thì ra chủ nợ của chồng cô là Vương Hoàng, cô trừng trừ lập tức quỳ xuống cầu xin anh.
" Trịnh Tổng xin anh tha cho tôi! dù sao tôi cũng là bạn của Minh Nhi! anh niệm tình giữa anh và Minh Nhi từng là vợ chồng! xin hãy tha cho tôi!
Số tiền nợ tôi nhất định sẽ trả từ từ! " cô dập đầu lia lịa.
Sắc mặt Vương Hoàng không đổi, cao ngạo khẽ nhếch môi mỏng, anh đưa tay nâng chiếc cằm của Tuyết Tuyết lên, nghiêm túc nói một yêu cầu.
" Giang Tuyết Tuyết, nợ là nợ làm gì có chuyện tha
Nhưng mà! nếu cô chịu hợp tác với tôi! giúp tôi có được Minh Nhi! tôi sẽ tha cho cô và còn cho người bắt thằng chồng tệ bạc về cho cô xử trí "
" Trịnh Vương Hoàng! anh muốn tôi bán đứng Minh Nhi? " Giang Tuyết Tuyết thất thần, mở to hai mắt nhìn anh.
Khóe miệng anh nhếch nhẹ thừa nhận, Giang Tuyết Tuyết thông minh hiểu ngay, hóa ra Vương Hoàng nhắm trúng Minh Nhi, chính anh đã dựng bẫy để ép cô bán đứng bạn thân.
Tuyết Tuyết cự tuyệt từ chối, có giết cô cũng tuyệt đối không đồng ý, Trịnh Vương Hoàng tất nhiên biết cô sẽ không chịu, vậy nên anh đã chuẩn bị từ trước, sai người cho Tuyết Tuyết xem cảnh bố mẹ cô đang bị bắt, nào ngờ cô quá cứng rắn, dù có mất tất cả cũng không làm kẻ bội tín.
Vương Hoàng liền dùng biện pháp tàn nhẫn hơn, đánh gãy hai chân Tuyết Tuyết, tiếng hét thất thanh khiến người nghe kinh sợ.
Máu nhuộm đỏ cả một vùng, Vương Hoàng hung hãn nắm lấy tóc Tuyết Tuyết giựt ngược, buông lời uy hiếp.
" Giang Tuyết Tuyết tôi cho cô suy nghĩ lại! hoặc là làm theo lời tôi hoặc là cô và gia đình cô xuống âm phủ! hãy nghĩ cho kĩ vào "
" Đừng! có! mơ! Minh Nhi! sẽ không bao giờ chấp nhận loại người như! mày " Tuyết Tuyết cả gan nhổ nước bọt, Vương Hoàng tức giận thẳng tay tát một cái trời giáng.
Giang Tuyết Tuyết ngất ngay tức khắc, anh sai người đem vứt cô vào một căn phòng, sau đó lệnh cho quản gia thực hiện bước tiếp theo.
Một tháng anh cho Triệu Minh Nhi thảnh thơi đã đủ, đến lúc anh bắt cô về.
Bấy giờ, Minh Nhi cả một đêm không ngủ vì lo cho bạn, cô có gọi có đi tìm mọi ngóc ngách vẫn không thấy tung tích nào.
Mãi đến sáng hôm sau khi Minh Nhi quay về, cửa nhà đột ngột mở tung, cô hốt hoảng vội chạy vào trong.
Trịnh Vương Hoàng từ đâu bất thình lình xuất hiện còn đang chơi đùa cùng Triệu Khanh, bên cạnh còn có thêm vài tên thuộc hạ.
Anh thấy cô trở về niềm nở chào cô, ai dè lại nhận thái độ khó chịu, chất vấn anh.
" Vương Hoàng, sao em biết nhà chị mà đến vậy? "
" À! em hỏi thăm tìm đến! " Vương Hoàng nho nhã đáp.
Triệu Minh Nhi hậm hực ngó ngơ, ngoắc ngoắc tay gọi đứa em trai, Triệu Khanh nhanh chóng đi về phía chị, cậu đưa ngay cho Minh Nhi những bộ đồ mới đắc tiền từ Trịnh Vương Hoàng tặng, cô cầm lấy chúng đành đoạn trả cho Vương Hoàng, không quên dạy dỗ Triệu Khanh.
" Khanh sao này đừng tự tiện nhận đồ của người khác, chị có thể tự mua quần áo cho em mà! "
" Nhưng chị à! đó là của anh rể mà? " Triệu Khanh ấp úng, luyến tiếc nhìn đồ trong tay Vương Hoàng.
Minh Nhi tắc lưỡi " Dù là ai em cũng không được nhận! bằng không chị sẽ không thương em nữa! "
Triệu Khanh biết chị giận ngoan ngoãn nghe theo, trong lòng Vương Hoàng bứt rứt không yên, anh biết Minh Nhi luôn tự lập nhưng có cần cự tuyệt cả anh không?
Trước đây chẳng phải những lúc gặp khó khăn cô đâu có từ chối như vậy? Mới chỉ không gặp một tháng mà đã thay đổi cách cư xử ư?
Nghĩ rồi Vương Hoàng điều chỉnh tâm trạng, giờ không phải là lúc anh nổi nóng, anh giả vờ có lòng tốt báo cho Minh Nhi tin tức của Giang Tuyết Tuyết, còn chủ động đưa cô và em trai tới đó.
Minh Nhi không một chút nghi ngờ vội vàng lên xe cũng Vương Hoàng, đến nơi cô mới ngỡ ngàng, rõ ràng Vương Hoàng nói với cô Giang Tuyết Tuyết ở trong bệnh viện vậy mà giờ lại đưa cô đến một nơi khác.
" Vương Hoàng, chẳng phải em nói Tuyết Tuyết ở bệnh viện sao? " cô to tiếng tra hỏi anh.
Vẫn là nụ cười ôn nhu của anh đáp lại cô.
" Em đã đưa cô ấy về đây rồi, yên tâm em không gạt chị đâu! " rồi anh xuống xe, lịch sự mời cô vào trong.
Minh Nhi bắt đầu cảm thấy bất an, nửa bước cũng không cho em trai đứng xa cô, Vương Hoàng nhận ra cô đang cảnh giác, anh cố ý nói bên trong là cảnh tượng đáng sợ hòng tách cô và em trai ra.
Anh cho người đưa Triệu Khanh sang một nơi khác, một mình đưa Minh Nhi đến chỗ Giang Tuyết Tuyết, khi cánh cửa mở ra cảnh tượng kinh hoàng làm Minh Nhi hoảng sợ, Tuyết Tuyết đang nằm trên giường hai chân điều bị thương, mặt bị đánh bầm giập.
" Tuyết Tuyết! cậu làm sao thế này? Tỉnh lại đi Tuyết Tuyết! cậu có nghe tớ nói không? "
Hai hãng nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh xắn, Minh Nhi ôm lấy người Tuyết Tuyết lay mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì, phải đến vài phút sau đôi mắt kia mới hé ra.
Giang Tuyết Tuyết nhìn người trước mặt, cái miệng của cô không thể thốt nổi lời, lại nhìn sang ánh mắt sắc lẹm của Trịnh Vương Hoàng, ấm ức mà khóc nấc cố dùng sức chỉ tay về phía anh, ú ớ vài tiếng.
" Trịnh! Vương Hoàng! đồ! chó chế.
.
t! " Tuyết Tuyết nói xong lại ngất đi.
Ngay tức thì, Triệu Minh Nhi dường như hiểu ra điều gì đó, cô quay đầu nhìn chằm chằm Trịnh Vương Hoàng, ánh mắt anh tàn độc đến rợn người.
Minh Nhi vội kéo anh ta ra ngoài, chất vấn.
" Chuyện này là sao? Vương Hoàng! em có liên quan đúng không? "
" Ừm! chính em đã đánh Giang Tuyết Tuyết và chủ nợ của cô ấy chính là em " Vương Hoàng chẳng buồn trốn tránh thẳng thừng đáp.
Cú sốc khiến Minh Nhi mất bình tĩnh, phút chốc buông lời chì chiết Vương Hoàng.
" Trịnh Vương Hoàng, người bạn ngày xưa tôi quen biết đâu rồi? Sao bây giờ cậu lại trở nên tàn bạo như vậy?
Tuyết Tuyết cho dù có nợ thì vẫn có thể trả, tôi cũng có thể phụ cô ấy! cớ sao cậu nhẫn tâm đối xử với một cô gái như thế? "
Ngay khi Minh Nhi dứt lời, nét mặt của Vương Hoàng trở nên đen kịt, đột ngột túm chặt lấy bắp tay Minh Nhi, cách xưng hô thay tức thì, dứt khoát thổ lộ tình cảm ngay trước mặt cô.
" Minh Nhi, vì anh yêu em, anh muốn Tuyết Tuyết giúp anh có được em
Chẳng lẽ em không hiểu sao? "
Lỗ tai Minh Nhi nhất thời lùng bùng, phải mất vài phút để kịp hiểu, vậy ra Vương Hoàng yêu cô, biết rõ cô sẽ không chấp nhận tình cảm của anh nên mới bắt Giang Tuyết Tuyết hợp tác.
Tính của bạn thân cô rất hiểu, chắc chắn Tuyết Tuyết không chịu, Vương Hoàng mới hành hạ cô ấy như thế.
Minh Nhi thất vọng vô cùng, từ trước đến giờ cô luôn xem Vương Hoàng là bạn và cô nghĩ anh cũng xem cô là bạn, thế mà giờ đây cô lại nghe được câu nói lạnh gáy và những hành động tàn bạo từ chính ngoại lệ kia.
" Trịnh Vương Hoàng! không lẽ cậu đã quên mất việc tôi không yêu những kẻ quyền thế sao? "
Minh Nhi gạt phăng bàn tay Trịnh Vương Hoàng, còn tặng cho anh một cái tát để thông não, bất ngờ anh lại cười phá lên như kẻ điên.
" Ha! Anh biết!
Anh biết chứ! cũng chính vì vậy anh mới dùng cách này!
Chẳng phải em nói không thích những kẻ quyền thế nhưng lại làm bạn với anh đấy thôi! chắc chắn em cũng thích anh mà! "
Minh Nhi vô lực lắc đầu, có nào ngờ kẻ cô làm bạn suốt 7 năm lại đê hèn đến mức này, lúc chưa nắm giữ Trịnh gia Vương Hoàng là một con người ôn nhu biết dường nào, khi lên làm Tổng Tài rồi lại thay đổi giống hệt với bọn ác bá.
" Trịnh Vương Hoàng tôi nói cho cậu biết! cậu là ngoại lệ duy nhất!
! Nhưng không có nghĩa tôi sẽ có tình cảm với cậu! " cô trừng đôi mắt nâu giận dữ nhìn Vương Hoàng, nói câu nào là nhấn mạnh câu đó.
Vô tình đụng tới giới hạn chịu đựng của Vương Hoàng, nếu cô đã vô tâm như vậy thì đừng trách tại sao anh độc ác!
Khi Minh Nhi quát tháo bắt anh thả Tuyết Tuyết và em trai cô ra, ngay tức khắc anh dùng lực đánh mạnh vào gáy cổ làm cô ngất liệm.
Đến lúc tỉnh lại Minh Nhi đã bị trói hai tay, cả đôi mắt cũng bị bịt, gáy cổ nhức nhối vô cùng, cả người cô run lên vì sợ hãi, xem ra cô đã tự mình chui vào động ác quỷ.
Bất thình lình bàn tay ai đó sờ vào khuôn mặt, cơ thể nhạy cảm nổi lên từng lớp da gà, Minh Nhi nhanh nhích người qua chỗ khác.
" Ai!!!
Trịnh Vương Hoàng, là cậu đúng không? " cô la lớn, thầm mong đó không phải Vương Hoàng.
Nhưng, hơi thở nóng hổi này, cộng thêm cái giọng quen thuộc khe khẽ bên tai không ai khác chính là Trịnh Vương Hoàng khiến cô thất vọng.
" Là anh đây, vợ à! " anh đưa bàn tay chai sạn bá đạo ôm lấy cái eo nhỏ xíu của cô.
Tức khắc cô la toáng lên.
" Trịnh Vương Hoàng! đừng đùa nữa, giam giữ người là trái phép đấy! ".
/101
|