“Tôi cần anh kể tỉ mỉ cho tôi nghe tất cả mọi thứ anh biết về vụ án này!”
Nhìn những dòng miêu tả cực kỳ đơn giản về nhiệm vụ phụ, Tần Nhiên nói chậm rãi.
“Không phải anh đang tìm con gái của Hunter sao? Kẻ đó làm như tất cả cảnh sát đều là người hầu của mình vậy!”
John liếc Tần Nhiên một cái, nhếch mép hừ một cái đầy khinh miệt, bày tỏ sự bất mãn của hắn dành cho Hunter.
Nhưng, ngay sau đó, hắn vẫn nói hết tất cả những gì mà mình biết cho Tần Nhiên.
“Thi thể mới vừa bị một con ma men phát hiện ra vào sáng nay, ở khu vực gần bên nhà ga!”
“Bị ném trong một góc như rác rưởi vậy!”
“Tôi từng tiếp xúc với rất nhiều kẻ sát nhân vô cùng hung ác, nhưng chưa từng có đứa nào đối xử với thi thể như vậy!”
Nói đến cái án mạng vừa mới xảy ra, John lại bắt đầu bực bội. Hắn liền châm lửa điếu thuốc, còn đưa cho Tần Nhiên một điếu.
Nhưng Tần Nhiên đã cự tuyệt.
Cậu giơ cái tẩu thuốc lên cho đối phương nhìn thấy.
Cho dù đây là một cái tẩu không có thuốc lào bên trong, và trong người cậu cũng không có hộp diêm.
Nhưng chừng này đã đủ để thuyết phục John.
“Dùng tẩu quá phiền phức, không tiện lợi như hút thuốc lá. Đặc biệt là thuốc lá hiệu con thuyền, loại này rất ngon. Anh hút thử xem!”
John lẩm lẩm một chút, rồi lập tức đốt điếu thuốc rồi bắt đầu hút lấy hút để.
Sau khi hút liên tục hai hơi hắn mới nói tiếp.
“Bây giờ tôi đang thiếu nhân thủ vô cùng. Nếu anh sẵn lòng hỗ trợ thì tôi thật sự rất cảm kích!”
“Đây là giấy chứng nhận có chữ ký của tôi. Nó có thể giúp anh được phép tiến vào ngôi trường dòng mà con của Hunter đang theo học. Hy vọng anh sẽ có thu hoạch!”
Vừa nói, John vừa cầm lấy cây bút viết ngoáy vài chữ trên tờ giấy.
Hơn mười giây sau, John đưa tờ giấy cho Tần Nhiên.
Cậu thấy bên trên có vài chữ...
Tần Nhiên – cố vấn viên do cục cảnh sát đặc biệt thuê.
Cảnh sát trưởng: John.
Cục trưởng: Patrick.
1/4/1861
Dưới ngày tháng năm là con dấu của cảnh cục.
Nhìn chỗ chữ ký của cục trưởng, Tần Nhiên kinh ngạc nhìn John.
“Tên khốn kia đã đi hưởng tuần trăng mật từ hai tuần trước, rồi ném hết thảy mọi thứ cho tôi. Hắn vừa đi liền xảy ra đủ loại sự việc làm người khác phải đau đầu.”
John nói rồi hút một hơi thật sâu.
“Tôi tưởng anh sẽ phái người ra giúp tôi tìm người chứ!”
Tần Nhiên vừa phe phẩy tờ giấy trong tay, vừa nói.
“Tôi đã nói rồi thây, bây giờ tôi đang thiếu người lắm! Cực kỳ thiếu!” John tức giận, nói.
Đối với câu nói nhấn mạnh của đối phương, Tần Nhiên nhún vai một cái.
Hiển nhiên, đây đã là sự trợ giúp lớn nhất mà đối phương có thể làm cho cậu... Nếu muốn có được sự hỗ trợ nhiều hơn, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ phụ mới được.
Điều này hơi khác biệt với suy đoán ban đầu của cậu, nhưng về bản chất thì cũng không hề thay đổi.
“Cho dù mình có thành công kích phát ra nhiệm vụ phụ hay không thì chắc chắn vẫn sẽ nhận được tờ giấy “ủy thác” này!”
“Nhưng với người chơi không kích phát được nhiệm vụ phụ thì sẽ chọn phương án đi thẳng đến trường học của Al Tilly!”
“Nếu ở chỗ đó sẽ phát sinh ra việc gì... Mình cần phải tận dụng thời gian!”
Nghĩ vậy, Tần Nhiên lập tức đứng dậy.
Cậu cần phải tận dụng thời gian đi đến nơi hiện trường ở gần nhà ga xem xét qua một lần.
Sau đó, cho dù có thu hoạch hay không thì cậu cũng phải nhanh chóng chạy đến trường dòng, để đề phòng có chuyện gì đó đột nhiên phát sinh... Hunter đã từng nói rằng mỗi ngày, Al Tilly luôn đúng giờ ngồi xe ngựa đến trường. Những thời gian còn lại bao gồm cả cuối tuần, cô bé đều luôn trong tầm mắt của Hunter và phu nhân của hắn!
Cậu nghĩ đến cái rương được giấu dưới gầm giường của cô tiểu thư mất tích kia.
Tần Nhiên cho rằng trường học là một nơi rất quan trọng.
Có lẽ sẽ không có manh mối trực tiếp, nhưng ít ra, cậu có thể tìm ra ai là người đã dạy dỗ cô tiểu thư kia.
Mà đây có thể là cái đầu mối giúp cậu tìm ra những manh mối khác.
“Gặp sau nhé!”
Tần Nhiên phất tay với John rồi không đợi đối phương đáp lại đã bước ra ngoài.
Lập tức đi ra cảnh cục, Tần Nhiên giơ tay lên vẫy một cái xe ngựa đến.
“Nhà ga!” Tần Nhiên nói với người đánh xe.
.........
Đám người ồn ào, lộn xộn, mùi tanh tưởi thoang thoảng, mặt đất dơ bẩn.
Tần Nhiên vừa bước xuống xe ngựa liền đã được trải nghiệm một bộ mặt khác của thành phố này.
Nơi này đã không có những người áo mũ chỉnh tề, mỉm cười bình thản.
Nơi đây chỉ có gian khổ và nhẫn nại vì để tiếp tục sống sót.
Nơi nơi đều là những người cùng khổ tìm kế sinh nhai sống qua ngày.
Người trẻ tuổi sống bằng nghề khuân vác, phụ nữ trung niên bán hàng tạp hóa, đứa nhỏ bán báo hét to thu hút sự chú ý, và người ăn xin.
Còn có một ít người có vẻ hòa nhập vào những người xung quanh, nhưng khi phân biệt kỹ càng thì liền nhận ra chúng hoàn toàn khác biệt.
Bọn chúng ăn mặc quần áo cũ nát, nhưng bàn tay lại cực kỳ sạch sẽ, linh hoạt, thường ngồi xổm hoặc đứng trong góc tường đánh giá những du khách đi qua đi lại. Một khi chúng phát hiện mục tiêu liền sẽ lặng lẽ theo sau rồi dùng đôi tay linh hoạt, sạch sẽ kia gặt hái thu hoạch.
Từ khi cậu bắt đầu để ý đến giờ, chúng đã thực hiện trót lọt vài lần ăn cắp.
Mà thân phận của chúng thì cậu cũng không cần phải đoán nữa...
Ăn trộm!
Nhưng Tần Nhiên cũng không đi xen vào chuyện của người khác. Cậu đang có việc còn quan trọng hơn nhiều cần phải làm.
Tần nhiên quét mắt nhìn xung quanh.
Rất nhanh sau đó, cậu liền xác định mục tiêu của mình.
Ở nơi này, một cảnh sát mặc đồng phục thật sự rất nổi bật.
Cho dù người kia chỉ đứng trong góc.
Tần Nhiên bước đến chỗ của đối phương.
“Lui ra sau! Tạm thời không thể đến gần nơi này!”
Nhìn thấy Tần Nhiên đeo theo một cái rương dài tiến đến, vị cảnh sát đang đứng canh chừng hiện trường liền nói lớn tiếng.
Đây là một thanh niên, cho dù đang đứng canh giữ hiện trường thì vẫn đứng thật nghiêm trang.
Nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ, hơn nữa, hẳn là rất có tinh thần trọng nghĩa.
Tần Nhiên vừa đoán vừa lấy bức thư ủy thác của mình ra.
“Ngài là Tần Nhiên sao? Tôi đã từng nghe thấy tên của ngài. Xin chào ngài, tôi là Karl!”
Người cảnh sát trẻ tuổi cẩn thận kiểm tra bức thư ủy thác của Tần Niên, sau đó, trên khuôn mặt liền xuất hiện nụ cười.
Cái thân phận mà game bố trí cho cậu lại lần nữa phát huy tác dụng nhất định.
Đương nhiên, cuối cùng cậu có thể thông qua vẫn là nhờ vào bức thư ủy thác trong tay.
Tần Nhiên cất bức thư, hỏi:
“Xin chào, tôi là Tần Nhiên! Bây giờ tôi có thể vào trong quan sát sao?”
“Đương nhiên được!” Karl liền đưa ra câu trả lời khẳng định, hơn nữa còn nghiêng người sang một bên nhường đường.
Tần Nhiên bước vào.
Đây mà một cái đã hẻm nhỏ còn dơ bẩn, hôi hám hơn bên ngoài nhiều.
Cái hẻm này không rộng, hay có thể nói là vô cùng chật hẹp. Cuối cái hẻm eo hẹp này lại bị bít bởi một vách tường cao. Theo như dáng vẻ của bức tường thì đây có lẽ là bức tường phía sau của một tòa nhà nào đó.
Với một nơi như vậy, người bình thường sẽ không đến.
Nếu không phải do con ma men kia vô tình phát hiện thì chỉ sợ đến tận khi cái thi thể thối rữa, bốc lên mùi hôi thối còn chưa chắc đã có người phát hiện ra.
Tần Nhiên kiểm tra mặt đất.
Ngay khi bước vào con hẻm, Tần Nhiên đã mở kỹ năng “lần theo dấu vết” ra.
Những dấu chân mờ nhạt, hỗn độn.
Vết máu còn sót lại.
Mọi thứ đều xuất hiện trong mắt của cậu.
Nhưng lại không có tác dụng gì nhiều. Những dấu chân lộn xộn chất chồng lên nhau đã không có cách nào có thể phân biệt ra được nữa.
Mà vết máu thì ngoại trừ nói cho Tần Nhiên biết vị trí xuất hiện của cái thi thể, cơ bản không còn bất kỳ tác dụng nào.
Tần Nhiên lập tức nhíu mày lại.
Đây cũng không phải là thứ mà cậu muốn.
Ánh mắt của cậu nhìn quét qua vách tường hai bên con hẻm. Trên vách tường phía bên trái, ở vị trí trong tầm tay, có một vết màu đỏ.
Vết máu!
Tần Nhiên bước đến nhìn vết màu đỏ kia.
Não nhanh chóng hoạt động.
“Trên mặt đất không có vết lôi kéo chứng tỏ hung thủ đã khiêng thi thể đến nơi này!”
“Vì che dấu thi thể, hung thủ cần phải bỏ thi thể vào bao tải hoặc thứ gì đó đại loại như vậy!”
“Nhưng máu hẳn là còn ướt, thấm ra bao tải, nên mới để lại vết máu như vậy!”
“Nhưng lượng máu thấm ra ngoài lại không nhiều lắm nên mới không có vết giọt máu nhỏ trên mặt đất!”
“Điều này chứng minh rằng nơi tên hung thủ giết nạn nhân không cách quá xa nơi này!”
“Hơn nữa, vì che giấu thân phận của nạn nhân, hung thủ đã cố ý phá hủy gương mặt của nạn nhân!”
Sau đó, Tần Nhiên liền giơ tay ra áng chừng độ cao của vết máu.
“Hung thủ cũng không cao lớn, nhưng hẳn là rất cường tráng. Nếu không thì sẽ không thể khiêng nổi một cái thi thể của người trưởng thành!”
“Hơn nữa, nơi hung thủ cọ phải lại là bức tường bên trái. Điều này nói lên rằng hung thủ đã dùng vai trái khiêng cái xác. Vậy hung thủ chắc hẳn là người có cánh tay trái vạm vỡ, có lực hơn tay phải – nên hung thủ chắc chắn thuận tay trái!”
“Hung thủ mổ bụng của nạn nhân nên tất nhiên vô cùng hận nạn nhân, đã vậy còn biết một vài kỹ thuật giết mổ!”
“Nếu loại trừ khả năng hung thủ làm vậy là để khoe khoang thì tại sao hung thủ lại không chôn thi thể, hoặc hỏa thiêu? Chẳng phải những cách đó còn an toàn hơn sao?”
Tần Nhiên suy đoán.
Một cái thi thể bị vứt ở nơi này. Cho dù cái hẻm này khuất thật thì cũng tuyệt đối không an toàn bằng những phương pháp như chôn hay hỏa thiêu.
Trừ phi...
Đối với hung thủ thì phương pháp này còn an toàn và tiện lợi hơn những cách kia nhiều!
Hoàn toàn không khiến cho người khác nghi ngờ!
Ánh mắt của Tần Nhiên dõi ra ngoài con hẻm. Cho dù đứng ở chỗ này thì cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng những người đang khuân vác từng bao hàng hóa ở phía xa kia.
Hình như, những người làm nghề khuân vác ngoài kia hoàn toàn phù hợp với suy đoán của cậu.
“Karl, tôi có chút phát hiện!” Tần Nhiên nói với vị cảnh sát trẻ tuổi.
“Ngài đã phát hiện gì vậy?”
Vị cảnh sát trẻ tuổi kinh ngạc. Cho dù đã từng nghe qua danh tiếng của Tần Nhiên nhưng hắn vẫn hơi kinh ngạc. Mới có bao nhiêu phút đâu mà Tần Nhiên đã có phát hiện.
“Dáng người của hung thủ hẳn là thấp hơn cậu, nhưng lại rất cường tráng, lại thuận tay trái... Cậu đi tới chỗ đó hỏi thử xem gần đây có ai từng qua lại với một cô gái tóc đỏ không. Hơn nữa, hỏi thêm xem có ai trước kia đã từng là đồ tể hoặc học việc trong lò mổ không. Không chừng sẽ có phát hiện bất ngờ đấy!”
Tần Nhiên chỉ vào nhóm người đang khuân vác ở phía xa.
Người có thân phận là cảnh sát đi dò hỏi đương nhiên có sức thuyết phục hơn cậu.
Cũng có sức uy hiếp hơn... Đây chính là thứ mà cậu muốn.
Nếu hung thủ thật sự là một người khuân vác thì sức uy hiếp như vậy đủ để khiến cho hung thủ trở nên vô cùng hoảng loạn, rồi để lòi đuôi chuột ra.
“À... Được rồi!”
Vị cảnh sát trẻ tuổi hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn làm theo ý của Tần Nhiên.
Không thể nghi ngờ, cái thân phận của cậu trong game lại phát huy tác dụng.
Mà mọi thứ đều đã xảy ra như những gì cậu dự đoán.
Một lát sau, nơi những người làm nghề khuân vác đã xảy ra một trận hỗn loạn.
Một kẻ không cao nhưng cơ thể lại rất là cường tráng trong số những người khuân vác đột nhiên móc một con dao găm ra rồi kiềm chế một người đàn ông có thân hình gầy yếu làm con tin.
Mọi người thi nhau né tránh.
Vị cảnh sát trẻ tuổi đang giằng co với đối phương, nhưng vẫn không thể khống chế cục diện.
Ngược lại, vị cảnh sát còn khiến cho đối phương trở nên nóng nảy hơn, con dao găm trong tay hắn đã cắt vào da cổ của con tin.
Máu tươi chảy ra khiến cho mọi người xung quanh lại hét lên.
Tần Nhiên đang chuẩn bị ra tay.
Với thân phận của Karl, mục đích dẫn dắt mục tiêu lộ đầu ra đã đạt được, kế tiếp đương nhiên không nên xảy ra thương vong.
Nhưng ngay sau đó, Tần Nhiên chau mày lại.
Một bàn tay đang nhân cơ hội hỗn loạn sờ soạng cái túi áo khoác của cậu.
Nhìn những dòng miêu tả cực kỳ đơn giản về nhiệm vụ phụ, Tần Nhiên nói chậm rãi.
“Không phải anh đang tìm con gái của Hunter sao? Kẻ đó làm như tất cả cảnh sát đều là người hầu của mình vậy!”
John liếc Tần Nhiên một cái, nhếch mép hừ một cái đầy khinh miệt, bày tỏ sự bất mãn của hắn dành cho Hunter.
Nhưng, ngay sau đó, hắn vẫn nói hết tất cả những gì mà mình biết cho Tần Nhiên.
“Thi thể mới vừa bị một con ma men phát hiện ra vào sáng nay, ở khu vực gần bên nhà ga!”
“Bị ném trong một góc như rác rưởi vậy!”
“Tôi từng tiếp xúc với rất nhiều kẻ sát nhân vô cùng hung ác, nhưng chưa từng có đứa nào đối xử với thi thể như vậy!”
Nói đến cái án mạng vừa mới xảy ra, John lại bắt đầu bực bội. Hắn liền châm lửa điếu thuốc, còn đưa cho Tần Nhiên một điếu.
Nhưng Tần Nhiên đã cự tuyệt.
Cậu giơ cái tẩu thuốc lên cho đối phương nhìn thấy.
Cho dù đây là một cái tẩu không có thuốc lào bên trong, và trong người cậu cũng không có hộp diêm.
Nhưng chừng này đã đủ để thuyết phục John.
“Dùng tẩu quá phiền phức, không tiện lợi như hút thuốc lá. Đặc biệt là thuốc lá hiệu con thuyền, loại này rất ngon. Anh hút thử xem!”
John lẩm lẩm một chút, rồi lập tức đốt điếu thuốc rồi bắt đầu hút lấy hút để.
Sau khi hút liên tục hai hơi hắn mới nói tiếp.
“Bây giờ tôi đang thiếu nhân thủ vô cùng. Nếu anh sẵn lòng hỗ trợ thì tôi thật sự rất cảm kích!”
“Đây là giấy chứng nhận có chữ ký của tôi. Nó có thể giúp anh được phép tiến vào ngôi trường dòng mà con của Hunter đang theo học. Hy vọng anh sẽ có thu hoạch!”
Vừa nói, John vừa cầm lấy cây bút viết ngoáy vài chữ trên tờ giấy.
Hơn mười giây sau, John đưa tờ giấy cho Tần Nhiên.
Cậu thấy bên trên có vài chữ...
Tần Nhiên – cố vấn viên do cục cảnh sát đặc biệt thuê.
Cảnh sát trưởng: John.
Cục trưởng: Patrick.
1/4/1861
Dưới ngày tháng năm là con dấu của cảnh cục.
Nhìn chỗ chữ ký của cục trưởng, Tần Nhiên kinh ngạc nhìn John.
“Tên khốn kia đã đi hưởng tuần trăng mật từ hai tuần trước, rồi ném hết thảy mọi thứ cho tôi. Hắn vừa đi liền xảy ra đủ loại sự việc làm người khác phải đau đầu.”
John nói rồi hút một hơi thật sâu.
“Tôi tưởng anh sẽ phái người ra giúp tôi tìm người chứ!”
Tần Nhiên vừa phe phẩy tờ giấy trong tay, vừa nói.
“Tôi đã nói rồi thây, bây giờ tôi đang thiếu người lắm! Cực kỳ thiếu!” John tức giận, nói.
Đối với câu nói nhấn mạnh của đối phương, Tần Nhiên nhún vai một cái.
Hiển nhiên, đây đã là sự trợ giúp lớn nhất mà đối phương có thể làm cho cậu... Nếu muốn có được sự hỗ trợ nhiều hơn, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ phụ mới được.
Điều này hơi khác biệt với suy đoán ban đầu của cậu, nhưng về bản chất thì cũng không hề thay đổi.
“Cho dù mình có thành công kích phát ra nhiệm vụ phụ hay không thì chắc chắn vẫn sẽ nhận được tờ giấy “ủy thác” này!”
“Nhưng với người chơi không kích phát được nhiệm vụ phụ thì sẽ chọn phương án đi thẳng đến trường học của Al Tilly!”
“Nếu ở chỗ đó sẽ phát sinh ra việc gì... Mình cần phải tận dụng thời gian!”
Nghĩ vậy, Tần Nhiên lập tức đứng dậy.
Cậu cần phải tận dụng thời gian đi đến nơi hiện trường ở gần nhà ga xem xét qua một lần.
Sau đó, cho dù có thu hoạch hay không thì cậu cũng phải nhanh chóng chạy đến trường dòng, để đề phòng có chuyện gì đó đột nhiên phát sinh... Hunter đã từng nói rằng mỗi ngày, Al Tilly luôn đúng giờ ngồi xe ngựa đến trường. Những thời gian còn lại bao gồm cả cuối tuần, cô bé đều luôn trong tầm mắt của Hunter và phu nhân của hắn!
Cậu nghĩ đến cái rương được giấu dưới gầm giường của cô tiểu thư mất tích kia.
Tần Nhiên cho rằng trường học là một nơi rất quan trọng.
Có lẽ sẽ không có manh mối trực tiếp, nhưng ít ra, cậu có thể tìm ra ai là người đã dạy dỗ cô tiểu thư kia.
Mà đây có thể là cái đầu mối giúp cậu tìm ra những manh mối khác.
“Gặp sau nhé!”
Tần Nhiên phất tay với John rồi không đợi đối phương đáp lại đã bước ra ngoài.
Lập tức đi ra cảnh cục, Tần Nhiên giơ tay lên vẫy một cái xe ngựa đến.
“Nhà ga!” Tần Nhiên nói với người đánh xe.
.........
Đám người ồn ào, lộn xộn, mùi tanh tưởi thoang thoảng, mặt đất dơ bẩn.
Tần Nhiên vừa bước xuống xe ngựa liền đã được trải nghiệm một bộ mặt khác của thành phố này.
Nơi này đã không có những người áo mũ chỉnh tề, mỉm cười bình thản.
Nơi đây chỉ có gian khổ và nhẫn nại vì để tiếp tục sống sót.
Nơi nơi đều là những người cùng khổ tìm kế sinh nhai sống qua ngày.
Người trẻ tuổi sống bằng nghề khuân vác, phụ nữ trung niên bán hàng tạp hóa, đứa nhỏ bán báo hét to thu hút sự chú ý, và người ăn xin.
Còn có một ít người có vẻ hòa nhập vào những người xung quanh, nhưng khi phân biệt kỹ càng thì liền nhận ra chúng hoàn toàn khác biệt.
Bọn chúng ăn mặc quần áo cũ nát, nhưng bàn tay lại cực kỳ sạch sẽ, linh hoạt, thường ngồi xổm hoặc đứng trong góc tường đánh giá những du khách đi qua đi lại. Một khi chúng phát hiện mục tiêu liền sẽ lặng lẽ theo sau rồi dùng đôi tay linh hoạt, sạch sẽ kia gặt hái thu hoạch.
Từ khi cậu bắt đầu để ý đến giờ, chúng đã thực hiện trót lọt vài lần ăn cắp.
Mà thân phận của chúng thì cậu cũng không cần phải đoán nữa...
Ăn trộm!
Nhưng Tần Nhiên cũng không đi xen vào chuyện của người khác. Cậu đang có việc còn quan trọng hơn nhiều cần phải làm.
Tần nhiên quét mắt nhìn xung quanh.
Rất nhanh sau đó, cậu liền xác định mục tiêu của mình.
Ở nơi này, một cảnh sát mặc đồng phục thật sự rất nổi bật.
Cho dù người kia chỉ đứng trong góc.
Tần Nhiên bước đến chỗ của đối phương.
“Lui ra sau! Tạm thời không thể đến gần nơi này!”
Nhìn thấy Tần Nhiên đeo theo một cái rương dài tiến đến, vị cảnh sát đang đứng canh chừng hiện trường liền nói lớn tiếng.
Đây là một thanh niên, cho dù đang đứng canh giữ hiện trường thì vẫn đứng thật nghiêm trang.
Nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ, hơn nữa, hẳn là rất có tinh thần trọng nghĩa.
Tần Nhiên vừa đoán vừa lấy bức thư ủy thác của mình ra.
“Ngài là Tần Nhiên sao? Tôi đã từng nghe thấy tên của ngài. Xin chào ngài, tôi là Karl!”
Người cảnh sát trẻ tuổi cẩn thận kiểm tra bức thư ủy thác của Tần Niên, sau đó, trên khuôn mặt liền xuất hiện nụ cười.
Cái thân phận mà game bố trí cho cậu lại lần nữa phát huy tác dụng nhất định.
Đương nhiên, cuối cùng cậu có thể thông qua vẫn là nhờ vào bức thư ủy thác trong tay.
Tần Nhiên cất bức thư, hỏi:
“Xin chào, tôi là Tần Nhiên! Bây giờ tôi có thể vào trong quan sát sao?”
“Đương nhiên được!” Karl liền đưa ra câu trả lời khẳng định, hơn nữa còn nghiêng người sang một bên nhường đường.
Tần Nhiên bước vào.
Đây mà một cái đã hẻm nhỏ còn dơ bẩn, hôi hám hơn bên ngoài nhiều.
Cái hẻm này không rộng, hay có thể nói là vô cùng chật hẹp. Cuối cái hẻm eo hẹp này lại bị bít bởi một vách tường cao. Theo như dáng vẻ của bức tường thì đây có lẽ là bức tường phía sau của một tòa nhà nào đó.
Với một nơi như vậy, người bình thường sẽ không đến.
Nếu không phải do con ma men kia vô tình phát hiện thì chỉ sợ đến tận khi cái thi thể thối rữa, bốc lên mùi hôi thối còn chưa chắc đã có người phát hiện ra.
Tần Nhiên kiểm tra mặt đất.
Ngay khi bước vào con hẻm, Tần Nhiên đã mở kỹ năng “lần theo dấu vết” ra.
Những dấu chân mờ nhạt, hỗn độn.
Vết máu còn sót lại.
Mọi thứ đều xuất hiện trong mắt của cậu.
Nhưng lại không có tác dụng gì nhiều. Những dấu chân lộn xộn chất chồng lên nhau đã không có cách nào có thể phân biệt ra được nữa.
Mà vết máu thì ngoại trừ nói cho Tần Nhiên biết vị trí xuất hiện của cái thi thể, cơ bản không còn bất kỳ tác dụng nào.
Tần Nhiên lập tức nhíu mày lại.
Đây cũng không phải là thứ mà cậu muốn.
Ánh mắt của cậu nhìn quét qua vách tường hai bên con hẻm. Trên vách tường phía bên trái, ở vị trí trong tầm tay, có một vết màu đỏ.
Vết máu!
Tần Nhiên bước đến nhìn vết màu đỏ kia.
Não nhanh chóng hoạt động.
“Trên mặt đất không có vết lôi kéo chứng tỏ hung thủ đã khiêng thi thể đến nơi này!”
“Vì che dấu thi thể, hung thủ cần phải bỏ thi thể vào bao tải hoặc thứ gì đó đại loại như vậy!”
“Nhưng máu hẳn là còn ướt, thấm ra bao tải, nên mới để lại vết máu như vậy!”
“Nhưng lượng máu thấm ra ngoài lại không nhiều lắm nên mới không có vết giọt máu nhỏ trên mặt đất!”
“Điều này chứng minh rằng nơi tên hung thủ giết nạn nhân không cách quá xa nơi này!”
“Hơn nữa, vì che giấu thân phận của nạn nhân, hung thủ đã cố ý phá hủy gương mặt của nạn nhân!”
Sau đó, Tần Nhiên liền giơ tay ra áng chừng độ cao của vết máu.
“Hung thủ cũng không cao lớn, nhưng hẳn là rất cường tráng. Nếu không thì sẽ không thể khiêng nổi một cái thi thể của người trưởng thành!”
“Hơn nữa, nơi hung thủ cọ phải lại là bức tường bên trái. Điều này nói lên rằng hung thủ đã dùng vai trái khiêng cái xác. Vậy hung thủ chắc hẳn là người có cánh tay trái vạm vỡ, có lực hơn tay phải – nên hung thủ chắc chắn thuận tay trái!”
“Hung thủ mổ bụng của nạn nhân nên tất nhiên vô cùng hận nạn nhân, đã vậy còn biết một vài kỹ thuật giết mổ!”
“Nếu loại trừ khả năng hung thủ làm vậy là để khoe khoang thì tại sao hung thủ lại không chôn thi thể, hoặc hỏa thiêu? Chẳng phải những cách đó còn an toàn hơn sao?”
Tần Nhiên suy đoán.
Một cái thi thể bị vứt ở nơi này. Cho dù cái hẻm này khuất thật thì cũng tuyệt đối không an toàn bằng những phương pháp như chôn hay hỏa thiêu.
Trừ phi...
Đối với hung thủ thì phương pháp này còn an toàn và tiện lợi hơn những cách kia nhiều!
Hoàn toàn không khiến cho người khác nghi ngờ!
Ánh mắt của Tần Nhiên dõi ra ngoài con hẻm. Cho dù đứng ở chỗ này thì cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng những người đang khuân vác từng bao hàng hóa ở phía xa kia.
Hình như, những người làm nghề khuân vác ngoài kia hoàn toàn phù hợp với suy đoán của cậu.
“Karl, tôi có chút phát hiện!” Tần Nhiên nói với vị cảnh sát trẻ tuổi.
“Ngài đã phát hiện gì vậy?”
Vị cảnh sát trẻ tuổi kinh ngạc. Cho dù đã từng nghe qua danh tiếng của Tần Nhiên nhưng hắn vẫn hơi kinh ngạc. Mới có bao nhiêu phút đâu mà Tần Nhiên đã có phát hiện.
“Dáng người của hung thủ hẳn là thấp hơn cậu, nhưng lại rất cường tráng, lại thuận tay trái... Cậu đi tới chỗ đó hỏi thử xem gần đây có ai từng qua lại với một cô gái tóc đỏ không. Hơn nữa, hỏi thêm xem có ai trước kia đã từng là đồ tể hoặc học việc trong lò mổ không. Không chừng sẽ có phát hiện bất ngờ đấy!”
Tần Nhiên chỉ vào nhóm người đang khuân vác ở phía xa.
Người có thân phận là cảnh sát đi dò hỏi đương nhiên có sức thuyết phục hơn cậu.
Cũng có sức uy hiếp hơn... Đây chính là thứ mà cậu muốn.
Nếu hung thủ thật sự là một người khuân vác thì sức uy hiếp như vậy đủ để khiến cho hung thủ trở nên vô cùng hoảng loạn, rồi để lòi đuôi chuột ra.
“À... Được rồi!”
Vị cảnh sát trẻ tuổi hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn làm theo ý của Tần Nhiên.
Không thể nghi ngờ, cái thân phận của cậu trong game lại phát huy tác dụng.
Mà mọi thứ đều đã xảy ra như những gì cậu dự đoán.
Một lát sau, nơi những người làm nghề khuân vác đã xảy ra một trận hỗn loạn.
Một kẻ không cao nhưng cơ thể lại rất là cường tráng trong số những người khuân vác đột nhiên móc một con dao găm ra rồi kiềm chế một người đàn ông có thân hình gầy yếu làm con tin.
Mọi người thi nhau né tránh.
Vị cảnh sát trẻ tuổi đang giằng co với đối phương, nhưng vẫn không thể khống chế cục diện.
Ngược lại, vị cảnh sát còn khiến cho đối phương trở nên nóng nảy hơn, con dao găm trong tay hắn đã cắt vào da cổ của con tin.
Máu tươi chảy ra khiến cho mọi người xung quanh lại hét lên.
Tần Nhiên đang chuẩn bị ra tay.
Với thân phận của Karl, mục đích dẫn dắt mục tiêu lộ đầu ra đã đạt được, kế tiếp đương nhiên không nên xảy ra thương vong.
Nhưng ngay sau đó, Tần Nhiên chau mày lại.
Một bàn tay đang nhân cơ hội hỗn loạn sờ soạng cái túi áo khoác của cậu.
/33
|