Ác Ma Pháp Tắc

Chương 438: Ta Rất Già Sao? (P2)

/434


Đỗ Duy trong lòng thấy không đúng!
"Đây không phải chỉ là động đất thôi sao? Đối với đám tín đồ điên cuồng các ngươi luôn đem các hiện tượng tự nhiên xem thành vô cùng thần bí. Nhưng ta đến từ thế giới khác đương nhiên không ngu muội như vậy rồi! "
Lại nghe giáo hòang tiếp tục nói:
-Trận động đất lớn này thật sự là một tai họa cực lớn! Tai họa này nếu không ứng phó tốt, vậy đối với con dân đại lục Roland mà nói thì sợ là kiếp nạn chưa từng gặp qua trong ngàn năm qua! Ôi, những việc này ngươi không biết cũng không phải là lạ !
Đỗ Duy giật mình đang muốn hỏi lại, nghe Bạch Hà Sầu lạnh lùng lên tiếng sau lưng:
-Giáo hòang bệ hạ, trận động đất lớn vừa rồi hình như đến từ phương bắc?
Giáo hòang nghe vậy thân thể rung lên, giật mình nhìn Vu vương:
-Ngươi….ngươi biết? Uhm, thì ra ngươi cũng biết! Xem ra đại tuyết sơn các ngươi cũng biết truyền thuyết ẩn bí này.
Sắc mặt Bạch Hà Sầu nghiêm túc lại, lão cúi trầm suy tư ngẫm nghĩ cẩn thận một hồi. Sau đó ngẩng đầu nhìn về hướng bắc rồi chau mày nói:
-Phương bắc? Chẳng lẽ là…?
Giáo hòang tỉ mỉ nhìn Bạch Hà Sầu một hồi, âm thanh run rẩy càng thêm suy nhươc:
-Phương bắc…Lá chắn của phương bắc chỉ sợ không còn tồn tại nữa rồi!
Sắc mặt lão càng thêm trầm trọng, hít sâu một hơi rồi nghiêm nghị nói với Bạch Hà Sầu :
- Không được, tuyệt đối không được! Nếu Vu vương ngài cũng biết truyền thuyết này vậy thì hôm nay bất luận thế nào ngài phải đồng ý điều kiện của ta nếu không ta tuyệt đối không thể để ngài sống trở về thảo nguyên!
Trên một khuôn mặt của lão thoáng trở nên đỏ sậm, trên da mặt như sắp chảy ra máu. Giao hòang chợt đứng dậy bước đi, vững chắc cắn răng đi về hướng Bạch Hà Sầu. Giáo hòang đột nhiên đứng dậy làm Đỗ Duy lại bị dọa thêm một trận, nhanh chóng nghiêng người tránh ra. Nhưng mục tiêu của giáo hòang không phải là hắn, gắng gượng từ từ đi đến gần Bạch Hà Sầu, từ trong ngực mò ra một cây đinh nhỏ hình thập tự màu bạc. Bạch Hà Sầu vừa nhìn thấy thứ giáo hòang lấy ra, sắc mặt đột nhiên biến đổi, ánh mắt lộ ra một tia tức giận, thấp giọng quát:
- Hả? Ngươi sao biết vật này! Ngươi…
Giáo hòang cắn răng, những giọt mồ hôi lớn như hạt đậu thì nhau đổ xuổng trán, sắc diện đã vô cùng hư nhược nhưng miễn cưỡng cười một tiếng:
-Vu vương tôn kính, ta trước khi đến đương nhiên biết ngài phép thuât lợi hại! Có người cho ta biết là thân thể ngài có chút nhược điểm, phải dùng loại đinh bạc thập tự này thêm vào phệ hồn thuật mới có khả năng giết chết ngài!
Trong mắt Bạch Hà Sầu nộ hỏa thiêu đốt, hắn gắn giọng hỏi:
- Ai nói cho ngươi những thứ này? Là Xích Thủy Đoạn, hay là Lam Hải Duyệt!
Giáo hòang hít sâu một hơi, bàn tay khô gầy kẹp lấy cây đinh thập tự màu bạc nhắm tim của Bạch Hà Sầu đâm đến. Trong miệng lại nói:
-Cái gì Xích Thủy Đoạn, Lam Hải Duyệt? Ta đều không biết mấy cái tên này.
Bạch Hà Sầu sửng sốt một chút sau đó thở dài:
- A, ta biết rồi người nói cho ngươi biết nhất định là Ruga!
Mắt thấy đinh thập tự này đến trước mặt, Bạch Hà Sầu lại như nhìn thấy thứ gì đó cực kì đáng sợ. Thân thể cố gắng lùi lại đưa tay trái ra dùng lực ngón tay bắn về hướng cổ tay giáo hòang.
"Phụp!"
Trên bàn tay giáo hòang huyễn hóa ra một mảnh quang huy màu vàng tựa như một loại ma pháp phòng ngự. Sức ngón tay Bạch Hà Sầu bắn trúng lên đó cứ như đánh lên trống , phát ra mấy tiếng bịch bịch. Thân thể giáo hòang lạng người đi, đinh thập tự trong tay mém chút rơi trên đất, không tự chủ lùi lại hai bước cắn răng nói:
-Quả nhiên Vu vương ngài còn khả năng chống đỡ nhưng xem ngài còn có thể cố được bao lâu nữa đây?
Sắc mặt Bạch Hà Sầu càng thêm trong suốt, Đỗ Duy kinh hãi nhìn thấy vốn một đầu tóc xám trắng của hắn lại bắt đầu từ từ nhuộm thành màu đen! Cứ như đang cải lão hòan đồng vậy, nhưng trên da lão lại hiện ra thêm từng nếp nhăn.
Bạch Hà Sầu hừ một tiếng:
- Ngươi thì sao, ngươi lại có thể đi thêm mấy bước?
Giáo hòang run rẩy, mở miệng phun ra một ngụm máu nóng lên cây đinh thập tự bạc, trên cây đinh thập tự lập tức tăng thêm mấy phần quang mang. Bạch Hà Sầu kinh dị thốt lên:
-Sao? Thánh lực của các ngươi còn có thể dùng như thế này à?
Giáo hòang miễn cưỡng cười một tiếng:
- Cái gì là thánh lực! Bất quá là một loại thuật phân giải mà thôi. Đối với thế nhân ngu muội mà nói thì đây là thánh lực, còn trước mặt cường giả như Vu vương ngài chỉ là che tai mắt người mà thôi. Nhưng có người nói với ta cây đinh thập tự tràn đầy thánh lực này lại là vũ khí thương hại ngài tốt nhất.
Nói xong lão lại lần nữa dần đưa tay hướng về Bạch Hà Sầu lao tới. Bạch Hà Sầu lại nhấc loan đao lên đỡ ngang ra. Hai người hiện đều hoàn toàn không còn bất kỳ sức lực nào để sử dụng pháp tắc không gian nữa, động tác này Đỗ Duy xem ra thậm chí ngay cả người bình thường còn khá hơn. Bạch Hà Sầu dùng lực đỡ một cái như vậy, máu tươi chảy ra trong miệng chảy ra càng nhiều, thân thể lại té lăn xuống đất, tay mềm nhũn làm rớt cả loan đao.
-Hèn hạ! Đám người Roland hèn hạ, đám thần côn (1*) ti bỉ!
Bạch Hà Sầu điên cuồng gầm lên:
- Đánh thắng ta không phải ngươi! Ngươi bằng vào cái gì giết ta!
Giáo hòang cũng vô lực thở dốc một hồi:
- Không sai, đánh bại ngươi không phải là ta ! Cách thức của ta tuy là ti bỉ nhưng vì đại lục ta không thể không trừ cái uy hiếp tiềm tàng này. Vu vương ngươi không chịu đáp ứng giao dịch của ta thì ta không thể không làm vậy ! Nữ thần ở trên cao , người hầu của người cũng là bất đắc dĩ!
Nhìn thấy hai cường gỉa đại lục bây giờ đánh nhau như nông dân thôn quê, ngươi đánh ta né. Đỗ Duy thật có chút không muốn xem tiếp, không khỏi đi đến nhẹ nhàng nắm lấy tay giáo hòang sau đó tiếp lấy cây đinh thập tự . Nếu giáo hòang bây giờ còn nửa phần thần lực thì nào có thể để cho Đỗ Duy làm càn như vậy? Nhưng hiện tại lại bất lực bị Đỗ Duy đẩy một cái trực tiếp ngồi xuống đất. Đỗ Duy nhìn cây đinh thập tự này rồi chau mày nói:
-Cũng không phải vũ khí đặc biệt lợi hại gì! Chỉ là một thuật gia trì thánh lực lên thôi mà.
Bạch Hà Sầu mệt mỏi cười một tiếng, thở dài với Đỗ Duy nói:
- Thằng nhỏ ngu muội ngươi chẳng lẽ quên tình trạng hiện tại của ta rồi sao? Ta không sợ bất kì pháp thuật nào nhưng cái thánh lực thuần chính này lại là thứ tốt nhất dùng để phân giải thuật đoạt xá của ta! Một khi bị thứ này đâm vào tim vậy ta lập tức bị phân ly khỏi cơ thể này. Nơi này cách Đại Tuyết Sơn ngàn dặm xa xôi, không có cơ thể thì ngươi nói xem ta thế nào….khụ khụ khụ….
Lão liên tục ho khan rồi không nói tiếp được nữa. Đỗ Duy thở dài:
-Bạch tiên sinh, nếu thứ này có thể giết ngài thì đây là yếu điểm chí mạng của ngài rồi! Vậy mà ngài cũng dám đi lại khắp nơi?
Bạch Hà Sầu thở dốc một hồi, ngạo nghễ nói:
-Hừ! Nếu ta không phải bị thương đến mức này thì người khác cho dù cầm một ngàn một vạn thứ này. Ai có thể đâm được vào người ta một cái? Ta búng ngón tay liền có thể giết hắn trước rồi. Hừ! Xích Thủy Đoạn thật đáng giận, việc này nhất định là hắn nói cho giáo hòang. Trừ Lam Hải Duyệt ra, người khác không biết nhược điểm này của ta! Lam Hải Duyệt sẽ không làm loại chuyện này chỉ có hắn thôi!
Giáo hòang cười khổ một tiếng, lại nhìn Đỗ Duy một cái sâu sắc:
- Công tước hoa tulip nhất định muốn bảo vệ hắn sao? Ngươi lúc nãy còn nói ta phản quốc nhưng ngươi hôm nay lại cứu mạng hắn cũng càng là phản quốc! Người này một khi trở về, sau này đông chinh ngươi có thể chống đỡ sao? Hơn nữa ngươi còn không biết…hiện tại phương bắc….
Đỗ Duy trong lòng suy tư:
"Giáo hòang này luôn mồm nói phương bắc phương bắc…chẳng lẽ phương bắc…."
Hắn đột nhiên nghĩ đến chỗ Long tộc:
"Chẳng lẽ giáo hòang là có dụng ý? Long tộc đó là tuyến phòng thứ nhất thủ hộ thế giới loài người. Giáo hòang lo lắng như vậy trừ phi là Long tộc…".
Đỗ Duy nghĩ lại, lại thấy khó có khả năng:
"Rồng già đó thật là một lão biến thái có thể so với Bạch Hà Sầu rồi!"_ Đỗ Duy không tin đám tội dân cho dù cường đại nhưng không thể mạnh hơn lão rồng già đó!_ "Còn có thể thông qua cản trở của long tộc cường hãn?!"
"Nhưng động đất này….."
"Giết Bạch Hà Sầu ?"
Nếu Đỗ Duy ti bỉ thêm một chút, hắn đúng là nên làm như vậy! Lựa chọn như vậy cũng xem như là"hợp tình hợp lý". Nhưng dù sao trong lòng Đỗ Duy còn có tâm tình chủ nghĩa anh hùng, mọi chuyện của Bạch Hà Sầu trong thời gian cùng y ở chung mấy ngày nay khiến Đỗ Duy sinh ra không ít hảo cảm với tuyệt thế cường giả này. Tuy mọi người là kẻ địch nhưng tại đây giết y, trong lòng dd dù sao cũng không chịu làm vậy.
- Vu vương tôn kính !_ Đỗ Duy thở dài thấp giọng nói_ Dù sao ngài trong vòng mười năm không bước vào đại lục Roland cũng chưa chắc xem như là chuyện khó khăn gì với tình trạng hiện tại của ngài…
Đỗ Duy nói tới đây liền dừng lại không nói nữa, nhưng ý của hắn Bạch Hà Sầu thừa hiểu rằng: Dù sao cơ thể ngươi cũng đã đóng băng trong Tuyết sơn, ngươi mười năm chỉ có thể đoạt xá xuống núi một lần. Ngươi lần này về, lần sau muốn xuống núi phải đợi mười năm nữa. Vậy điều kiện này có đồng ý cũng không tổn thất gì!
Nhưng con người Bạch Hà Sầu lại là kiêu ngạo tới tận xương! Nếu trong lòng lão chịu nhịn nhục một chút thì từ sớm đồng ý rồi. Lão cười lạnh một tiếng:
- Bạch Hà Sầu ta là người gì! Trong một đời trước nay không chịu bị uy hiếp! Đừng nói điều kiện này ta không muốn đồng ý. Cho dù có thể đồng ý thì trong tình trạng này nếu ta gật đầu. Vậy ta còn là Bạch Hà Sầu sao?
Đỗ Duy trong lòng than thở nhưng lại rất tán đồng loại tính cách này của Bạch Hà Sầu. Đỗ Duy hắn không phải cũng thuộc loại tính cách này sao?
"Nếu như vậy thì….ta còn là Đỗ Duy sao?_ Lời này bản thân dường như cũng đã từng nói qua ! "
"Nếu không cứu cha! Ta còn là Đỗ Duy sao?"
"Nếu ta cưới phu nhân Listeria ta còn là Đỗ Duy sao?"
"Có lẽ thay đổi một chút sự lựa chọn mới có thể chiếm được càng nhiều lợi ích nhưng như vậy…ta còn là ta sao? Như vậy tựa hồ ít nhiều có chút ngu muội nhưng…Nhưng cứ như vậy lại đúng với khẩu vị của ông đây!"
- Trong vòng mười năm, ta nhất định có thể phá giả trói buộc đó để xuống núi!
Bạch Hà Sầu đối với Đỗ Duy nói lời thật:
- Con người ta vốn không hề nói dối! Nếu hôm nay ta thật đã đồng ý rồi, vậy sau này cho dù thế nào ta cũng không thể xuống núi! Chuyện nuốt lời không phải là việc Bạch Hà Sầu ta có thể làm!
Giáo hòang đằng sau thở dốc nói:
- Công tước Hoa Tulip…!
Trong lòng Đỗ Duy đang phiền não, nhịn không được quát:
- Không cần nói nữa! Giết y là ta không chịu đâu!
Giáo hoàng mỉm cười than một tiếng:
- Vậy….Ngươi giết ta đi!
Một câu nhẹ như vậy khiến tim Đỗ Duy nẩy lên "Giết giáo hòang? Chuyện này là chuyện lớn à!"
Giáo hòang lạnh nhạt nói:
- Ta bị thương quá nặng, ráng đợi tiếp cũng là hắn hồi phục trước ta. Lúc đó cho dù ngươi không giết ta, hắn cũng nhất định giết ta. Hơn nữa….Công tước Hoa Tulip, nếu ngươi không giết ta sau này chẳng lẽ ngươi không sợ ta truy cứu chuyện hôm nay sao?
Đỗ Duy trên dưới nhìn lão đầu này:
- Ngươi…Ngươi không phải già hồ đồ rồi chứ? Ngươi vậy rõ ràng là đang ép ta giết ngươi!
Giáo hòang thở dài, sắc mặt mỏi mệt:
- Ngươi nếu thật giết ta, ta lại muốn cám ơn ngươi! Cái gánh nặng ngàn cân này… Ngược lại…Ta muốn vứt bỏ rồi!
Muốn Đỗ Duy giết Bạch Hà Sầu hắn tự nhiên là không nguyện ý. Còn giáo hoàng….vậy Đỗ Duy càng tuyệt đối không chịu. "Đùa sao ?! Nếu việc này tiết lộ một tí tị tì ti ra ngòai ra ngoài thì sau này mình còn đường sống sao?! Hơn nữa….lão đầu này ngốc vậy sao?!"
Quả nhiên Bạch Hà Sầu lạnh nhạt nói:
- Đỗ Duy đừng nghe hắn đầu độc! Ngươi không thể giết hắn! Ngươi một khi giết hắn sẽ dẫn đến đại họa. Ta nghe nói trong thần điện có một loại thần thuật, phàm là nhân viên thần chức cao cấp trong thần điện đều có một tia thần niệm lưu tồn. Một khi bị người ta giết chết vậy một tia thần niệm đó sẽ có thể thông qua ma pháp truyền tống về đem tình trạng trước khi chết huyễn hóa ra! Ngươi tại đây giết hắn trong thần điện liền biết được!
Giáo hòang lại cười ha ha một tiếng nhìn Bạch Hà Sầu nói:
- Cám ơn Vu vương, ta còn đang nghĩ làm sao thuyết phục công tước. Ngươi lại tự mình nói ra, ta đang muốn ngươi nói! Nếu ta tự nói chỉ sợ vị công tước trẻ tuổi này không tin!
Lão rõ ràng là làm bộ ra vẻ, Bạch Hà Sầu vốn rõ ràng biết nhưng tính y cao ngạo không lý đến cái loại âm mưu này lớn mật nói ra. Trong lòng Đỗ Duy càng thêm khó khăn ! "Không giết giáo hòang, sau khi lão trở về nhất định truy cứu chuyện hôm nay. Nếu mình giết giáo hòang vậy thần điện cũng sẽ biết bản thân là hung thủ"
Đang lúc hai bên đều khó khăn đột nhiên nghe thấy trên đường lớn phía xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Sau khi ba người nghe thấy đều biến sắc! Bạch Hà Sầu là chau mày còn trên mặt giáo hòang sau khi nghe một trận vó ngựa này lại lộ nét tươi cười. Tiếng vó ngựa kia tuy vội nhưng không loạn, mang theo một tiết tấu mà giáo hòang vừa nghe liền nhận biết là tiếng vó ngựa của thần thánh kỵ sĩ khổ tu cực kì quen thuộc.
Bạch Hà Sầu đột nhiên mở miệng nói:
- Ê nhóc, mau rời khỏi đây! Kẻ đến e là thần thánh kỵ sĩ!
Đỗ Duy nói:
- Ông làm sao biết được?
Bạch Hà Sầu cười lạnh:
-Nhìn sắc mặt giáo hòang bệ hạ đoán cũng đoán được!
Giáo hòang cười nhạt một tiếng nhưng không nói gì.Trong lòng Đỗ Duy đại nộ đột nhiên động sát cơ, thầm nghĩ: "Dù sao cũng thế rồi không bằng cho tên già này một kiếm! Nhưng mà nghĩ lại hiện tại bất quá là đắc tội giáo hòang này thôi chưa đến nỗi đến mức quyết liệt. Nếu thật giết hắn rồi vậy lại là đại thù không chết không ngừng . Như vậy xem ra lại không giết được."
Bạch Hà Sầu thở dài:
- Đỗ Duy ngươi đi đi!
Trong lòng Đỗ Duy tâm niệm chợt động liền đi tới:
- Bạch tiên sinh, ta đưa ngài đi!
Bạch Hà Sầu lại lắc đầu:
-Nếu đã có thể theo đến đây thì không phải là kỵ sĩ bình thường. Nhất định là cao thủ trong thần thánh kỵ sĩ! Ngươi đi một mình thì chúng có thể sẽ không đuổi theo ngươi . Nếu ngươi mang theo ta vậy chúng nhất định không theo không từ!
Đỗ Duy cười ha ha một tiếng:
-Ngài một đường đi đối đãi ta không tệ. Nếu giờ ta nhìn ngài chết, ta còn là Đỗ Duy sao?
Nói xong đang muốn kéo Bạch Hà Sầu đi nhưng tính Bạch Hà Sầu đúng thật sự là cổ quái. Trong mắt lão dấy lên một trận nộ hỏa:
- Hừ! Ngươi đang thương hại ta sao! Bạch Hà Sầu ta cần người thương hại sao?
Thân hình lão co lại tránh khỏi tay Đỗ Duy mà lúc này tiếng vó ngựa đã đến phụ cận rồi. Trên đường lớn thấy có ba thớt ngựa, phía sau còn có một thớt. Phóng mắt nhìn tới trên ba thớt tuấn mã màu trắng dẫn đầu quả nhiên là thần thánh kị sĩ một thân giáp màu bạc. Người đang dẫn đầu ở lại mang theo huy chương kỵ sĩ cấp tám trước ngực, hai người còn lại cũng là kỵ sĩ cấp năm. Ba kỵ sĩ này đã từ xa phóng đến, kỵ sĩ cấp tám nhìn thấy giáo hòang ngồi đây liền mừng rỡ giục ngựa đến. Hắn lập tức nhảy xuống ngựa quỳ xuống:
- Bệ hạ!! _Thanh âm hắn thật sự kích động_ Cuối cùng cũng tìm được người rồi!
Giáo hòang ho khan hai tiếng đang muốn nói chuyện thì thớt ngựa thứ tư phía sau cũng nhảy xuống một người. Người này lại cưỡi một thớt ngựa đen, thân cũng mặc một bộ giáp màu đen. Đỗ Duy nhìn tới trong lòng lại thầm kêu khổ rồi! Mái tóc dài, mặt nạ sắt, khóe miệng mang một tia cười lãnh khốc quỷ dị, ánh mắt quét qua quét lại trên người Đỗ Duy và Bạch Hà Sầu. Lại là vị thiếu tướng quân mặt nạ sắt Sybaster. Không hiểu tại sao Sybaster lại cùng đi chung với thần thánh kị sĩ! Hắn nhảy xuống ngựa cũng hướng đến giáo hòang trên mặt đất hành một lễ kỵ sĩ rồi mỉm cười nói:
- Giáo hoàng bệ hạ quả nhiên ở đây!
Nói xong hắn bước lên hai bước. Giáo hòang nhìn thấy hắn thần sắc lại có chút cảnh giác,không được tự nhiên cho lắm. Sybaster nhìn kỹ vài lần, tiếu ý trong mắt càng quỷ dị.
- À ! Bệ hạ hình như bị thương a _ Sybaster đột nhiên thở dài_ Vu vương tuyết sơn này quả nhiên lợi hại! Ngay cả bệ hạ cũng không thể giết hắn sao?
Giáo hòang nhìn ánh mắt thanh niên mặt nạ sắt này trong lòng đột nhiên phát lạnh! Thấp giọng nói:
-Thiếu tướng quân, lần này cám ơn cha ngài_ Nguyên soái Ruga . Nhưng đáng tiếc biện pháp ông ấy chỉ ta lại không có cơ hội sử dụng.
Sybaster lắc đầu:
-Bệ hạ, vị Vu vương này thật sự là đại họa. Nhân hắn lúc này như vậy, để ta thay người diệt trừ hắn!
Nói xong hắn rút trường kiếm ra từ từ tiến lên hai bước, ánh mắt nhìn chằm Bạch Hà Sầu nhẹ giọng nói:
- Thưa Vu vương bệ hạ tôn kính, chắc ngài không nghĩ đến cuối cùng người giết ngài lại là ta ? Ài… Đừng nói là ngài ngay cả ta cũng không nghĩ đến . Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bạch Hà Sầu lẳng lặng nhìn người trẻ tuổi này thấp giọng nói:
-Cha ngươi và Thần điện quả nhiên có qua lại! Thật khiến ta không nghĩ đến… Xích Thủy Đoạn….Hắn mấy năm nay chắc là vẫn khỏe. Chúng ta tính ra vốn là kẻ địch nên có ngẫu nhiên hợp tác thì cũng là do lợi ích nhất thời. Ngươi muốn giết ta cũng không có gì là sai.
Sybaster mỉm cười nhưng sát khí trong ánh mắt lại càng nồng đậm. Hắn bước lên hai bước nữa. Đột nhiên trường kiếm run lên. Mũi kiếm như rắn độc đâm ra! Tòan lực xuất ra băng sương đấu khí chém ra một ánh chớp bạc lạnh lẽo. Nghe thấy một tiếng kêu phẫn nộ cùng đau đớn, một vòi máu tươi phun lên trời rớt xuống nhuộm đầy đất. Một kiếm của Sybaster tựa như rắn độc, từ một góc độ không tưởng tức thời đâm ra. Tức khắc mũi kiếm xuyên qua ngực.
Đỗ Duy sợ ngây người! Giáo hòang cũng có vẻ hơi đờ đẫn! Vì một kiếm này của Sybaster lại không có đâm vào Bạch Hà Sầu, Một kiếm này hắn bất ngờ lật tay, mang theo đấu khí đâm xuyên qua lồng ngực của Thần Thánh kỵ sị cấp tám đang quỳ sau lưng hắn. Ánh mắt Bạch Hà Sầu lại không hề ngạc nhiên, như sớm đã đoán được hắn sẽ làm vậy. Đáng thương cho Thần Thánh kỵ sĩ kia! Cấp tám cũng được xem như là một cường giả. Nếu Sybaster công bằng quyết đấu với y thì dù giết được y thì cũng không nhẹ nhàng như vậy. Kỵ sĩ ấy trong lúc lơ là cảnh giác bị Sybaster một kiếm đánh lén mà thành công. Bị trường kiếm Sybaster đâm xuyên qua ngực, ngay lập tức băng sương đấu khí liền thuận theo mũi kiếm đổ vào công phá nội tạng trong cơ thể. Thần Thánh kỵ sĩ cấp tám phẫn nộ gào lên một tiếng đau đớn, miệng phun máu. Trước khi chết không cam tâm nhìn trừng trừng Sybaster, cố lao đầu húc tới nhưng Sybaster đã có ý đánh lén thì lại sao không có chuẩn bị? Sybaster nhẹ nhàng lách khỏi, lật tay chém một kiếm . Một cái đầu bay lên trời kèm theo vòi máu và một thi thể không đầu nằm dưới đất . Hai thần thánh kỵ sĩ phía sau mắt thấy thủ lĩnh bị tên ti bỉ này trở kiếm đánh lén phẫn nộ rút trường kiếm ra, mắt đỏ ngầu rít gào xông về hướng Sybaster. Hai kỵ sĩ này mắt thấy thủ lĩnh bị tên này dùng thủ đọan bỉ ổi sát hại, nhất thời lửa giận thiêu đốt nên không nghĩ Sybaster một kiếm giết một kị sĩ cấp tám mạnh nhất của đối phương, giờ còn lại hai tên thực lực bất quá chỉ là cấp năm so với thực lực gần tới cấp chín của hắn thì nào đủ để hắn băn khoăn.
Trong tiếng cười lạnh lẽo của hắn, qua mấy chiêu kiếm mang theo băng sương đấu khí lăng lệ nhanh chóng đâm phá tim hai người.Hai vị kỵ sĩ lúc chết mắt mở trừng trừng không cam lòng. Sybaster nhẹ nhàng nhấc kiếm lau vết máu lên xác rồi thu kiếm vào vỏ . Lần nữa hướng về giáo hòang và Bạch Hà Sầu.
Phẫn nộ trên mặt gíao hòang đã biến mất, nhìn chằm chằm vào Sybaster mà than rằng:
- Ta sai rồi! Là ta sai rồi ! Kết bạn với rắn độc thì trước sau cũng sẽ bị rắn độc rắn trả. Đích xác là ta sai rồi!
Bạch Hà Sầu lại cười nói:
- Không tệ, không tệ ! Quả nhiên là con của Xích Thủy Đoạn! Ta đoán ngươi nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Sybaster cười nhẹ một tiếng, nụ cười trên khóe môi càng thêm ác độc quỷ dị:
- Hai vị bệ hạ! Ta thật sự không nghĩ có thể sẽ có ngày hôm nay. Vu vương Đại Tuyết Sơn cùng giáo hòang của Thần điện đều nằm trong tay ta! Ta chỉ cần nhẹ nhàng hai kiếm lập tức có thể thay đổi cục diện cả đại lục rồi!
Khóe mắt hắn liếc nhìn Đỗ Duy đang giấu tay trong tay áo, nói lạnh nhạt:
-Ta khuyên ngài công tước đừng có giở trò gì! Thực lực ngươi đích xác không tệ nhưng tiếc rằng ngươi lại là ma pháp sư! Nếu ngươi cách ta mấy trăm thước, có lẽ ta còn thật sự sợ ngươi mấy phần nhưng hiện tại chỉ cách có mấy bước thôi. Ta nhấc tay liền có thể giết loại ma pháp sư không biết võ kỹ như ngươi!
Hắn cười càng sáng lạng hơn nữa:
- Vu vương bệ hạ, chú Bạch Hà Sầu của ta! Ta đột nhiên thật rất cảm kích cha ta! Vì cha ta trước nay không để ta học tập vu thuật Đại Tuyết Sơn. Nên ta có thể yên tâm lớn mật giết ngươi mà không cần lo cái nguyền rủa đã tra tấn ngươi một đời!
Hắn lại nhẹ thở dài nhìn Đỗ Duy:
- Còn ngươi, thưa công tước tôn kính! Ta có giết ngươi hay không cũng không mang ý nghĩa gì quan trọng. Tiếc là thanh Nguyệt hạ mỹ nhân lại trong tay ngươi. Thật khiến ta không còn sự lựa chọn a!
Biểu tình Đỗ Duy cổ quái nhìn ánh mắt đầy sát ý của Sybaster mà như không hề sợ hãi, chỉ nhẹ thở dài:
-Thiếu tướng quân của ta ơi! Ngươi thật khiến ta kinh ngạc a ! Ngươi thật là thành thực khảng khái … Hắc hắc! Ngươi nếu có thể phát ra thêm mấy tiếng cười lớn tà ác lại càng thêm giống rồi.
Ánh mắt Sybaster lạnh xuống:
- Đỗ Duy, ta thật bái phục tính hài hước của mi ! Nhờ vào tính hài hước có thể cứu mạng mi sao? Tại đây bốn người, hai vị bệ hạ xem ra đều đã không thể động đậy. Với bản lĩnh của ta lại mạnh hơn ngươi!
Đỗ Duy gãi gãi đầu sau đó trợn trắng mắt:
- Nơi này chỉ có bốn người? Ách…ngươi thật sự khẳng định??
Mắt Sybaster xoay vòng, trước là có chút cảnh giác sau đó liền buông lỏng lại:
-Chung quanh nơi hai đại tuyệt thế cường giả quyết chiến tuyệt đối không không người nào có thể ẩn núp được! Đỗ Duy công tước tung hỏa mù như vậy chẳng lẽ là cách ngươi cứu mạng sao?
Đỗ Duy chớp chớp mắt cười nói:
-Ngươi không tin ta? Được rồi, vậy chi bằng chúng ta đánh cuộc nhé! Ta đánh cuộc ở đây còn có người thứ năm tồn tại !
Không đợi Sybaster nói gì, Đỗ Duy đột nhiên thuận tay làm loa đặt trước miệng, ngửa đầu trên trời hả họng kêu lớn lên:
-Tằng tằng tằng tổ mẫu ! Có người muốn giết ta! Ta chết rồi người cũng sống không được, cứu mạng aaaa !
Lời vừa dứt, Đỗ Duy liền nghe sâu trong não một tiếng than sâu kín
"Tính ra đây hình như là lần thứ hai ta nghe ngươi la cứu mạng rồi. Thân là con cháu nhà Rowling gặp nguy hiểm liền la cứu mạng. Ngươi sao có thể không có khí phách như thế chứ!"_ Dừng một chút, giọng nói mềm mại trong trẻo ấy mang theo một chút bất mãn_"Ngươi có thể đừng gọi ta là "tằng tằng tằng"…Hứ, chẳng lẽ ta rất già sao!"
Akira"s note: Thần côn – những kẻ lừa đảo,dùng danh nghĩa giáo hội, tự coi mình là thần tiên hay được thần ban tặng lực lượng, lợi dụng sự tín ngưỡng của dân chúng đi làm những việc trái với lý luận đạo giáo, mưu cầu lợi ích cá nhân.

/434

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status