Nếu Quạ Đen có cảm giác, vậy thì ngụm máu kia có thể phun ra nửa cái mạng của hắn, may mà thuốc bôi Lạc đưa cho đáng tin cậy.
Con người ta một khi trống rỗng phân nửa thì thần trí sẽ càng thêm thanh tỉnh, hắn cảm giác được tới cả huyết áp của mình cũng hơi tăng cao, không biết có phải hồi quang phản chiếu không nữa. Càng tuyệt vời hơn là nồng độ nỗi sợ vờn quanh đây khi nãy đã giảm xuống, giờ lại đột ngột dâng lên.
Đúng ha, còn có thể dọa đồng đội kiểu này mà!
Quạ Đen vừa nghĩ thế, còn chưa trả lời lời thăm hỏi lớn tiếng của đội trưởng Honey, hắn đã y hệt xác sống mới bò lên từ dưới đất, bàn tay dính đầy máu vỗ “bộp” lên vô lăng, dùng sức lực cỡ bật nắp quan tài kéo xuống dưới.
Xe tải run rẩy đứng đó, thiếu điều vọt về phía bức tường của tòa nhà thi công dang dở.
Tiểu đội mồi lửa trên nóc xe hỗn loạn trong tiếng quỷ khóc sói gào của Langdon, tới cả Hoa Nhài trốn vào thùng xe cũng hết bình tĩnh nỗi.
Quạ Đen: “...”
Hắn cũng chột dạ lắm, hổ thẹn lắm, nhưng mà hết cách rồi.
“Nỗi sợ” của con người không phải là thứ mà họ có thể điều khiển, “giật thót” buộc phải có “giật”. Nếu hắn yêu cầu phối hợp, lý trí của các quý ông quý bà mồi lửa với tố chất chiến đấu kinh người đây sẽ online ngay lập tức, thế thì hắn không có “nhiên liệu” rồi.
Nói cho cùng, chuyện này phải trách mấy kẻ xấu xa ở dịch trạm, trộm vật lưu lại mồi lửa thì thôi đi, còn trộm “Sợ hãi” về, hoàn toàn không phù hợp với chuyên ngành của hắn. Nếu mồi lửa trên người hắn là “Cực lạc” thì đừng nói một tòa nhà đầy sương mù, có mà cả vùng biển hắn cũng chấp hết, có múa thoát y hắn cũng có thể đưa cả xe người ra ngoài!
“La bàn… khụ khụ…” Quạ Đen thoi thóp, “Kim chỉ vẫn luôn rung lắc, đội trưởng…”
Honey biết đấy là do vật lưu lại mồi lửa bên trong hàng lậu quấy nhiễu, nếu không phải đang trong tình huống cấp bách, bọn họ có thể mang theo thiết bị thăm dò đi rà soát kiểu trải thảm, dù sao không gian cũng có hạn thôi, rồi cũng sẽ tìm ra. Nhưng chỉ có 3 phút… rõ ràng hiện tại bọn họ không có cách nào loại trừ quấy nhiễu, vậy thì chỉ có cách tăng cường cảm ứng.
Bà Honey nửa quỳ trên nóc xe, lòng bàn tay có ánh đỏ sáng lên, bà cụ gào với đội viên của mình: “Tọa độ di tích, mấy người còn nhớ được bao nhiêu?”
Tiểu trấn của con người và dịch trạm dựa cả vào tạo vật của Thợ Thủ Công, co cụm trong không gian này tới không gian khác, vì vậy không thể dựa kinh độ, vĩ độ định vị nhau. Vào khoảnh khắc trấn nhỏ thành hình, bên rìa không gian co cụm sẽ hình thành vô số đường vân đặc biệt, độc nhất vô nhị như vân tay, có thể coi như tọa độ trong tình huống bình thường.
Nhưng nếu dịch trạm đã thành “di tích” thì tọa độ cũng nát theo, bọn họ chỉ có thể trông vào vận may, hy vọng những người đã hy sinh ấy trong lúc vội vàng xử lý di cốt của dịch trạm, che giấu di tích đã vô tình hoặc cố ý giấu những mảnh vỡ tọa độ vào cùng.
Trong cơn hỗn loạn, Quạ Đen bỗng ý thức thấy cái vị ngồi kế bên mình yên lặng một cách kỳ dị.
Gabriel nhận lấy la bàn bà Honey vứt cho rồi tiện tay để xuống kế bên Đồng Hồ Chân Thật, im lặng tới nổi Quạ Đen cơ hồ có ảo giác “y không ở đây nữa”.
Quạ Đen vừa làm tròn trách nhiệm sắm vai “hấp hối sắp chết” vừa liếc nhanh nhìn kính chiếu hậu, đối diện với ánh mắt của Gabriel trong đấy.
Dĩ nhiên Gabriel cũng không thắt dây an toàn, chỉ giữ tay vịn trên cửa xe bằng một tay, tay kia lại ngay ngắn đặt lên đầu gối, lưng không tựa ghế dựa.
Đó là tư thế lạnh lùng lại xa cách.
Tuy y không trở chứng cuồng sạch sẽ nhưng cũng chẳng giống với lúc trước, rục rịch nhớ nhung nhắc quy trình “siêu độ” cho Quạ Đen, chỉ vẹn nguyên ngồi đó, dửng dưng nhìn chằm chằm… vết máu trên tay áo của Quạ Đen thông qua mặt kính.
Lúc này, trông trưởng thiên thần các hạ rất giống với dáng vẻ trong lời miêu tả của Tấn Mãnh Long khi vừa gặp y dưới thành phố ngầm: Mắt mở to nhưng không hề phản ứng gì với thế giới bên ngoài, giống một ma - nơ - canh rất chân thật.
Chỉ là ma - nơ - canh đâu thể nào “vẹn nguyên” trên con xe tài như ba mẫu ruộng còi đã bị xới tung, ma - nơ - canh nặng 1 tấn cũng không được… Huống chi dù tiễn quang bắn trúng sẽ thành cái sàn, bị cuốn vào sương mù cũng sẽ đờ đẫn, nhưng ở trong không gian đầy ứ hàng lậu như vậy thì không phải là tinh thần y sẽ thoải mái hơn, bình thường hơn nhiều hay sao?
Quạ Đen không khỏi nghĩ bâng quơ: Với Gabriel mà nói, “hàng lậu” làm từ vật lưu lại mồi lửa trăm cái hại không cái lợi, bởi vì y không thể cảm giác được “hiệu quả ô nhiễm” của “hàng lậu” từ xa như ma cà rồng chân chính, vì vậy sẽ không mảy may phòng bị; Y cũng không thể rút sức mạnh trong “hàng lậu” như kiểu lợi dụng vật thiên phú của ma cà rồng, chúng bài xích lẫn nhau; Xét thấy hiệu quả áp chế và ăn mòn của “vật lưu lại mồi lửa” đối với vật thiên phú của ma cà rồng, Quạ Đen hợp lý suy đoán, nếu Gabriel gặp phải thì rất có thể thương tổn do “hàng lậu” gây ra cho y lớn hơn với người thường…
Nhưng quái dị là “hàng lậu” sẽ làm y thấy thoải mái, vậy là y sẽ vô thức bị những thứ đó hấp dẫn.
Cho dù Gabriel không gặp bọn họ dưới thành phố ngầm, trời chẳng xuôi, đất chẳng khiến y lẫn vào với mồi lửa con người mà để y vui vẻ làm sát thủ ma cà rồng của y tiếp, rồi cũng sẽ có ngày y rơi vào hoàn cảnh như lúc này, không phải lần này thì cũng sẽ có lần sau.
Đi về phía hủy diệt như dấu dập nổi trong số mệnh của “thiên thần nhân tạo”.
Trong con mắt trái của Quạ Đen, lo lắng, căng thẳng, sợ hãi của mọi người vây lấy con xe đang chạy lung tung này, duy chỉ có Gabriel như cái hố đen, ngay cả cảm xúc như sợi chỉ mảnh trên con thuyền nước cũng chẳng trốn ra được tí nào.
Không hiểu sao Quạ Đen bỗng muốn làm chút gì đấy cho cái người y hệt tượng đá đây.
Vậy là hắn liếc quanh trong chiếc xe điên nhảy muốn điên cuồng, tranh thủ tầm nhìn xốc nảy của mấy vị trên nóc xe, hắn vội làm mặt quỷ với Gabriel qua kính chiếu hậu.
Gabriel chớp mắt, cứ như thể linh hồn xuất khiếu chợt về chỗ.
Nhưng đúng ngay lúc này, Quạ Đen cảm nhận được rõ ràng hành động trì trệ, ngón tay của hắn bắt đầu tê dại.
“Sức mạnh ban phước” thắp lên nhờ đợt sóng sợ hãi khi nãy sắp hết hạn sử dụng mà kim la bàn vẫn còn đang xoay lung tung!
Sức mạnh cơ bắp nhanh chóng xói mòn, tay bà Honey bắt đầu không vững. Cụ bà cố gắng thu liễm tâm thần, vẽ hết ký hiệu cổ xưa này tới ký hiệu cổ xưa khác trong không khí.
Một cái không có phản ứng, cái kia vẫn không có phản ứng…
Gặp ma rồi!
Honey đấm vào nóc xe: “Cậu lái chậm chút!”
Không chờ Quạ Đen nói, một bó tên đã đuổi tới, đáp lại lời bà cụ giùm Quạ Đen: Chậm là chết chắc.
Lúc này, Liszt chợt cất tiếng kinh hãi, cậu trai “Phẫn nộ” trẻ tuổi trong tiểu đội mồi lửa đã thoát lực, bàn tay chụp vào nóc xe buông lỏng, cả người rơi xuống!
Liszt ở gần cậu trai “Phẫn nộ” đó nhất, cậu không nghĩ gì đã nhào tới, nắm lấy đồng đội mình. Nhưng bị sương mù ăn mòn nên cả người Liszt cũng mềm oặt, bị kéo xuống theo.
Có người sắp không kiên trì được nữa
Thân thể hắn không thể gánh nổi ba lần xung kích lớn như vậy. Những lúc như thế này, cách làm lý trí hẳn phải là cố gắng tiết kiệm sức, không tới thời khắc mấu chốt thì không đốt “sức mạnh phước lành” lần thứ 2, để người khác tự cầu phúc thôi.
“Nhưng kẻ sờ vô lăng có được bao nhiêu lý trí chứ?” Quạ Đen nhanh chóng tìm cớ cho mình, khoảnh khắc hai người kia rơi xuống, hắn đã đốt đợt “sợ hãi” thứ 2.
Cậu trai “Phẫn nộ” ngã xuống đột ngột giãy thoát khỏi sương mù trói buộc, mũi chân kẹt vào nóc thùng xe, bám chặt vào Liszt. Cùng lúc đó, trong thùng xe thò ra hai bàn tay một lớn một bé, Hoa Nhài với Tấn Mãnh Long cùng kéo người rơi xuống vào.
Bà Honey thử tới ký hiệu tọa độ thứ 16, ký hiệu đó đột nhiên hưởng ứng với ngọn lửa trong lòng bàn tay của bà cụ, kim chỉ la bàn bên cạnh vô lăng ngừng lại, chỉ rõ một hướng.
Quạ Đen không nói gì nữa, hắn đạp ga qua đấy: Rõ ràng nồng độ sợ hãi lần này thấp hơn trước đó, thời gian “sức mạnh ban phước” có thể duy trì sẽ ngắn hơn!
Mà con xe nhanh như điện chớp lao về phía kim chỉ, suýt đâm vào tường, thế nhưng lại chẳng phát hiện được gì, la bàn “bụp” một tiếng, kim chỉ trở hướng ngược lại, bảo hắn quay đầu!
“Chạy lố rồi à? Sao vậy?” Giọng “Bi thương” trên nóc xe rơi xuống, “Chúng ta khớp mật mã, thiết bị thăm dò mang theo người, hẳn là lúc đi ngang qua chỗ giấu di tích thì có thể xuyên vào thẳng luôn mới đúng!”
“Không biết,” Quạ Đen không lo vờ vịt nữa, đáp bằng chất giọng yếu ớt, “Tòa nhà này không chỉ có một tầng, có khi ở tầng trên cũng có khi dưới tầng hầm. La bàn chỉ có thể chỉ theo mặt phẳng, có cách nào chính xác hơn tí nữa không?”
“Phong kín không gian lơ lửng và dưới đất yêu cầu nghi thức đặc thù, chúng ta có thứ tự triển khai tương ứng,” “Bi thương” cũng cảm nhận được rõ ràng, cường độ sức mạnh lần ban phước này không bằng được khi nãy, “Nhưng phải biết người phong ấn dùng cách gì, phong ấn cụ thể ở đâu, chúng ta không có thời gian thử từng cái đâu đúng không?”
Quạ Đen đột ngột quay sang Gabriel: ““Thấy rõ” được không?”
“Không được.” Gabriel chậm nửa nhịp mới đáp lại bằng chất giọng gần như là thờ ơ, “Hiện giờ phạm vi “Thấy rõ” mà tôi có thể khởi động không vượt quá cỡ nửa người, rộng quá không được.”
Y nói xong lại mang theo mấy phần dửng dưng dựa vào cửa sổ ghế phó lái: “Tôi nói rồi, sẽ chết đó.”
Điều này làm cho “Bi thương” trước nay vẫn tốt tính không nhịn được cau mày, cõi lòng chợt dâng lên một suy nghĩ: Chính là do phần tử nguy hiểm này gọi cảnh sát ma cà rồng tới, bọn họ mới rơi vào tình cảnh quẫn bách tiến lui đều không được như bây giờ.
Quạ Đen đánh mạnh vào vô lăng, né khỏi tiễn quang bắn về phía ghế phó lái: “Không sao, không cần xin lỗi.”
“Bi thương”: “...”
Anh ta nghe sót khúc nào à? Mấy câu nói mát có chữ xin lỗi nào sao?
“Biện pháp sẽ luôn nhiều hơn khó khăn mà.” Quạ Đen rì rầm, đoạn chụp la bàn vứt cho “Bi thương”, hắn lau ngón tay dính đầy máu lên con mắt trái, “Để tôi thu hẹp phạm vi cho mọi người.”
Những người đã hi sinh dốc toàn lực phong ấn di tích được bảo toàn trước lúc tòa dịch trạm cổ xưa này bị hủy diệt…
Vô số oán hồn trong tòa di tích bị hủy diệt này xuyên qua tim, vô lăng trong tay Quạ Đen chợt nghiêng đi, sau đó có một bàn tay mỹ miều, tái nhợt đột ngột đè trở lại.
Quạ Đen: “Lơ lửng, khoảng tầng 3!”
“Bi thương”: “Cậu chắc…”
“Chắc chắn, bỏ quỷ hút máu lại, nhảy khỏi xe!”
Tiểu đội mồi lửa trải qua trăm trận hiểu ngay, Tấn Mãnh Long không hiểu ngay cũng bị Hoa Nhài xô xuống, Langdon đang nghĩ có nên nhảy theo không thì trông thấy có một sợi xích đen trên không đánh úp tới, cột gã vào xe.
Xe tải lao xuống theo quán tính từ cú đạp ga cuối cùng của Quạ Đen, kéo theo cả ngài ma cà rồng, dẫn một bó tên ánh sáng đi, khu vực an toàn tạm thời xuất hiện quanh bọn họ.
Quạ Đen không đau lưng không mỏi eo, chỉ có trước mắt nhòe nhoẹt, hắn ôm theo Đồng Hồ Chân Thật, thê thảm lăn dưới đất, muốn bò dậy, nhưng tay vừa chống thì cánh tay đã mềm nhũn, vậy là lại ngã sấp xuống.
Hắn không biết người mình lấy đâu ra lắm mồ hôi lạnh thế, treo hết lên lông mi. Xuyên qua tầm mắt nhạt nhòa, hắn thấy Gabriel đứng một bên, không đi xa nhưng cũng không lại gần, chỉ lặng lẽ nhìn hắn giãy giụa.
Ông anh “Bi thương” bò trườn lăn lê, lết cái chân mềm như cọng bún chạy tới, Quạ Đen chỉ lên: “Hướng đó!”
“Bi thương” không kịp hỏi nhiều, anh ta chạm một cái vào lưng, mấy sợi chỉ vàng trên người sáng lên, trên tay hiện ra thanh trường cung. “Bi thương” đặt la bàn vào mũi tên trong hư không rồi kéo cung…
Nhưng làn sương hệt như đã chui vào khuỷu tay anh ta vậy, đã kéo không nổi cung còn suýt vứt mất la bàn.
“Đưa tôi!” Đội trưởng Honey quát, bước chân lại loạng choạng. Bà cụ chống mạnh xuống đất, ánh sáng “Phẫn nộ” màu ngọn lửa gần như bỏ lên mặt.
“Đợi đã.” Quạ Đen không thấy rõ bà cụ, hắn nghiêng đầu về phía âm thanh, “Đội trưởng, bà có biết ranh giới cấp 2 và cấp 3 ở đâu không?”
Honey sững sờ.
Quạ Đen nói rất nhanh, giọng hắn gần như không thể nghe thấy, may mà bà cụ không bị lãng tai: “Bắt được cơn phẫn nộ của kẻ khác, lấy nó làm nhiên liệu, đốt nó lên… Đội trưởng… bà từng nghĩ tới chưa? Lúc cấp 2 đi tới cuối cùng, tại sao lại có thêm khả năng mở rộng tri giác?”
Honey nghe lời hắn nói theo bản năng, dựa theo lời hắn mà mở rộng tri giác mình thêm lần nữa, nhưng ngay tức khắc, mặt cụ bà lộ vẻ nôn nóng: Bà chẳng cảm nhận được gì hết.
Chính ngay lúc ấy, Quạ Đen ấn Đồng Hồ Chân Thật.
Dụng cụ Gabriel mang theo khá nhiều, song vật liệu thì không bao nhiêu, cộng thêm những nguyên lý y nói trước lúc cải tạo Đồng Hồ Chân Thật, Quạ Đen có thể hiểu đại khái y đã làm gì: Không cải tạo hữu hiệu, thiên thần vận rủi đây cứ như thể chỉ e thiên hạ không loạn, tăng cường tác dụng phụ của “Đồng Hồ Chân Thật”, cũng chính là hiệu quả chấn động tinh thần mạnh hơn.
Ánh mắt nhòe nhoẹt của Quạ Đen nhìn sang Gabriel: “Gabriel là con người cũng không tệ.”
Gabriel như bừng tỉnh từ trong giấc mộng nào đó, ánh mắt chợt tụ về.
Ngay sau đó, chấn động tinh thần lan tới, trên mặt đồng hồ hiện lên một bông hoa cát cánh.
Tinh thần mọi người đều rõ ràng, Honey chỉ cảm giác bên tai có tiếng “ong”, sương mù phủ trước mắt cụ tạm thời mất đi. Vào khoảnh khắc đó, thị lực tăng mạnh tới cực hạn của bà “nhìn” thấy… thứ gì đó mơ hồ thành cụm.
Không cần người khác nói, bản năng mồi lửa của bà cũng cảm ứng được, đó chính là cơn “phẫn nộ”.
Cụm lớn nhất tới từ cô bé Hoa Nhài cạnh mình, cơn giận của Hoa Nhài đã đốt cháy nỗi sợ sạch sẽ, trong mắt của bà Honey, cô bé hệt như một đống lửa.
Honey chợt mở to mắt.
Đúng ngay lúc này, Quạ Đen lại vỗ vào Đồng Hồ Chân Thật: “Y gọi tới nguy hiểm, lại gọi tới vận rủi, lúc nguy hiểm lại không làm được gì cả. Tôi hận y.”
Đồng Hồ Chân Thật chợt đổi mặt: Mặt rắn.
Phán định là lời dối trá.
“Lời dối trá” sẽ khiến Đồng Hồ Chân Thật khởi động chức năng cảnh báo, chấn động tinh thần làm người ta nóng nảy khiến cho cơn giận dữ lờ mờ nổi trôi quanh đó bạo trướng, Honey thuận theo bản năng chụp lấy cơn “Phẫn nộ” tụ thành hình đó…
“Ầm”, ngọn lửa phóng lên tận trời, đó không phải là “cấp 3” giả mạo kém chất.
Sương mù chí mạng vội tản ra, trên người ai nấy đều nhẹ nhàng.
“Bi thương” đang cố giãy thoát thình lình mất thăng bằng, trường cung trong tay anh ta rơi xuống, được một đôi tay trắng như tuyết đón lấy.
Ánh mắt liếc nhìn mặt rắn ghê sợ trên chiếc Đồng Hồ Chân Thật, trường cung chợt kéo căng, la bàn bay ra hệt như ngôi sao băng…
Con người ta một khi trống rỗng phân nửa thì thần trí sẽ càng thêm thanh tỉnh, hắn cảm giác được tới cả huyết áp của mình cũng hơi tăng cao, không biết có phải hồi quang phản chiếu không nữa. Càng tuyệt vời hơn là nồng độ nỗi sợ vờn quanh đây khi nãy đã giảm xuống, giờ lại đột ngột dâng lên.
Đúng ha, còn có thể dọa đồng đội kiểu này mà!
Quạ Đen vừa nghĩ thế, còn chưa trả lời lời thăm hỏi lớn tiếng của đội trưởng Honey, hắn đã y hệt xác sống mới bò lên từ dưới đất, bàn tay dính đầy máu vỗ “bộp” lên vô lăng, dùng sức lực cỡ bật nắp quan tài kéo xuống dưới.
Xe tải run rẩy đứng đó, thiếu điều vọt về phía bức tường của tòa nhà thi công dang dở.
Tiểu đội mồi lửa trên nóc xe hỗn loạn trong tiếng quỷ khóc sói gào của Langdon, tới cả Hoa Nhài trốn vào thùng xe cũng hết bình tĩnh nỗi.
Quạ Đen: “...”
Hắn cũng chột dạ lắm, hổ thẹn lắm, nhưng mà hết cách rồi.
“Nỗi sợ” của con người không phải là thứ mà họ có thể điều khiển, “giật thót” buộc phải có “giật”. Nếu hắn yêu cầu phối hợp, lý trí của các quý ông quý bà mồi lửa với tố chất chiến đấu kinh người đây sẽ online ngay lập tức, thế thì hắn không có “nhiên liệu” rồi.
Nói cho cùng, chuyện này phải trách mấy kẻ xấu xa ở dịch trạm, trộm vật lưu lại mồi lửa thì thôi đi, còn trộm “Sợ hãi” về, hoàn toàn không phù hợp với chuyên ngành của hắn. Nếu mồi lửa trên người hắn là “Cực lạc” thì đừng nói một tòa nhà đầy sương mù, có mà cả vùng biển hắn cũng chấp hết, có múa thoát y hắn cũng có thể đưa cả xe người ra ngoài!
“La bàn… khụ khụ…” Quạ Đen thoi thóp, “Kim chỉ vẫn luôn rung lắc, đội trưởng…”
Honey biết đấy là do vật lưu lại mồi lửa bên trong hàng lậu quấy nhiễu, nếu không phải đang trong tình huống cấp bách, bọn họ có thể mang theo thiết bị thăm dò đi rà soát kiểu trải thảm, dù sao không gian cũng có hạn thôi, rồi cũng sẽ tìm ra. Nhưng chỉ có 3 phút… rõ ràng hiện tại bọn họ không có cách nào loại trừ quấy nhiễu, vậy thì chỉ có cách tăng cường cảm ứng.
Bà Honey nửa quỳ trên nóc xe, lòng bàn tay có ánh đỏ sáng lên, bà cụ gào với đội viên của mình: “Tọa độ di tích, mấy người còn nhớ được bao nhiêu?”
Tiểu trấn của con người và dịch trạm dựa cả vào tạo vật của Thợ Thủ Công, co cụm trong không gian này tới không gian khác, vì vậy không thể dựa kinh độ, vĩ độ định vị nhau. Vào khoảnh khắc trấn nhỏ thành hình, bên rìa không gian co cụm sẽ hình thành vô số đường vân đặc biệt, độc nhất vô nhị như vân tay, có thể coi như tọa độ trong tình huống bình thường.
Nhưng nếu dịch trạm đã thành “di tích” thì tọa độ cũng nát theo, bọn họ chỉ có thể trông vào vận may, hy vọng những người đã hy sinh ấy trong lúc vội vàng xử lý di cốt của dịch trạm, che giấu di tích đã vô tình hoặc cố ý giấu những mảnh vỡ tọa độ vào cùng.
Trong cơn hỗn loạn, Quạ Đen bỗng ý thức thấy cái vị ngồi kế bên mình yên lặng một cách kỳ dị.
Gabriel nhận lấy la bàn bà Honey vứt cho rồi tiện tay để xuống kế bên Đồng Hồ Chân Thật, im lặng tới nổi Quạ Đen cơ hồ có ảo giác “y không ở đây nữa”.
Quạ Đen vừa làm tròn trách nhiệm sắm vai “hấp hối sắp chết” vừa liếc nhanh nhìn kính chiếu hậu, đối diện với ánh mắt của Gabriel trong đấy.
Dĩ nhiên Gabriel cũng không thắt dây an toàn, chỉ giữ tay vịn trên cửa xe bằng một tay, tay kia lại ngay ngắn đặt lên đầu gối, lưng không tựa ghế dựa.
Đó là tư thế lạnh lùng lại xa cách.
Tuy y không trở chứng cuồng sạch sẽ nhưng cũng chẳng giống với lúc trước, rục rịch nhớ nhung nhắc quy trình “siêu độ” cho Quạ Đen, chỉ vẹn nguyên ngồi đó, dửng dưng nhìn chằm chằm… vết máu trên tay áo của Quạ Đen thông qua mặt kính.
Lúc này, trông trưởng thiên thần các hạ rất giống với dáng vẻ trong lời miêu tả của Tấn Mãnh Long khi vừa gặp y dưới thành phố ngầm: Mắt mở to nhưng không hề phản ứng gì với thế giới bên ngoài, giống một ma - nơ - canh rất chân thật.
Chỉ là ma - nơ - canh đâu thể nào “vẹn nguyên” trên con xe tài như ba mẫu ruộng còi đã bị xới tung, ma - nơ - canh nặng 1 tấn cũng không được… Huống chi dù tiễn quang bắn trúng sẽ thành cái sàn, bị cuốn vào sương mù cũng sẽ đờ đẫn, nhưng ở trong không gian đầy ứ hàng lậu như vậy thì không phải là tinh thần y sẽ thoải mái hơn, bình thường hơn nhiều hay sao?
Quạ Đen không khỏi nghĩ bâng quơ: Với Gabriel mà nói, “hàng lậu” làm từ vật lưu lại mồi lửa trăm cái hại không cái lợi, bởi vì y không thể cảm giác được “hiệu quả ô nhiễm” của “hàng lậu” từ xa như ma cà rồng chân chính, vì vậy sẽ không mảy may phòng bị; Y cũng không thể rút sức mạnh trong “hàng lậu” như kiểu lợi dụng vật thiên phú của ma cà rồng, chúng bài xích lẫn nhau; Xét thấy hiệu quả áp chế và ăn mòn của “vật lưu lại mồi lửa” đối với vật thiên phú của ma cà rồng, Quạ Đen hợp lý suy đoán, nếu Gabriel gặp phải thì rất có thể thương tổn do “hàng lậu” gây ra cho y lớn hơn với người thường…
Nhưng quái dị là “hàng lậu” sẽ làm y thấy thoải mái, vậy là y sẽ vô thức bị những thứ đó hấp dẫn.
Cho dù Gabriel không gặp bọn họ dưới thành phố ngầm, trời chẳng xuôi, đất chẳng khiến y lẫn vào với mồi lửa con người mà để y vui vẻ làm sát thủ ma cà rồng của y tiếp, rồi cũng sẽ có ngày y rơi vào hoàn cảnh như lúc này, không phải lần này thì cũng sẽ có lần sau.
Đi về phía hủy diệt như dấu dập nổi trong số mệnh của “thiên thần nhân tạo”.
Trong con mắt trái của Quạ Đen, lo lắng, căng thẳng, sợ hãi của mọi người vây lấy con xe đang chạy lung tung này, duy chỉ có Gabriel như cái hố đen, ngay cả cảm xúc như sợi chỉ mảnh trên con thuyền nước cũng chẳng trốn ra được tí nào.
Không hiểu sao Quạ Đen bỗng muốn làm chút gì đấy cho cái người y hệt tượng đá đây.
Vậy là hắn liếc quanh trong chiếc xe điên nhảy muốn điên cuồng, tranh thủ tầm nhìn xốc nảy của mấy vị trên nóc xe, hắn vội làm mặt quỷ với Gabriel qua kính chiếu hậu.
Gabriel chớp mắt, cứ như thể linh hồn xuất khiếu chợt về chỗ.
Nhưng đúng ngay lúc này, Quạ Đen cảm nhận được rõ ràng hành động trì trệ, ngón tay của hắn bắt đầu tê dại.
“Sức mạnh ban phước” thắp lên nhờ đợt sóng sợ hãi khi nãy sắp hết hạn sử dụng mà kim la bàn vẫn còn đang xoay lung tung!
Sức mạnh cơ bắp nhanh chóng xói mòn, tay bà Honey bắt đầu không vững. Cụ bà cố gắng thu liễm tâm thần, vẽ hết ký hiệu cổ xưa này tới ký hiệu cổ xưa khác trong không khí.
Một cái không có phản ứng, cái kia vẫn không có phản ứng…
Gặp ma rồi!
Honey đấm vào nóc xe: “Cậu lái chậm chút!”
Không chờ Quạ Đen nói, một bó tên đã đuổi tới, đáp lại lời bà cụ giùm Quạ Đen: Chậm là chết chắc.
Lúc này, Liszt chợt cất tiếng kinh hãi, cậu trai “Phẫn nộ” trẻ tuổi trong tiểu đội mồi lửa đã thoát lực, bàn tay chụp vào nóc xe buông lỏng, cả người rơi xuống!
Liszt ở gần cậu trai “Phẫn nộ” đó nhất, cậu không nghĩ gì đã nhào tới, nắm lấy đồng đội mình. Nhưng bị sương mù ăn mòn nên cả người Liszt cũng mềm oặt, bị kéo xuống theo.
Có người sắp không kiên trì được nữa
Thân thể hắn không thể gánh nổi ba lần xung kích lớn như vậy. Những lúc như thế này, cách làm lý trí hẳn phải là cố gắng tiết kiệm sức, không tới thời khắc mấu chốt thì không đốt “sức mạnh phước lành” lần thứ 2, để người khác tự cầu phúc thôi.
“Nhưng kẻ sờ vô lăng có được bao nhiêu lý trí chứ?” Quạ Đen nhanh chóng tìm cớ cho mình, khoảnh khắc hai người kia rơi xuống, hắn đã đốt đợt “sợ hãi” thứ 2.
Cậu trai “Phẫn nộ” ngã xuống đột ngột giãy thoát khỏi sương mù trói buộc, mũi chân kẹt vào nóc thùng xe, bám chặt vào Liszt. Cùng lúc đó, trong thùng xe thò ra hai bàn tay một lớn một bé, Hoa Nhài với Tấn Mãnh Long cùng kéo người rơi xuống vào.
Bà Honey thử tới ký hiệu tọa độ thứ 16, ký hiệu đó đột nhiên hưởng ứng với ngọn lửa trong lòng bàn tay của bà cụ, kim chỉ la bàn bên cạnh vô lăng ngừng lại, chỉ rõ một hướng.
Quạ Đen không nói gì nữa, hắn đạp ga qua đấy: Rõ ràng nồng độ sợ hãi lần này thấp hơn trước đó, thời gian “sức mạnh ban phước” có thể duy trì sẽ ngắn hơn!
Mà con xe nhanh như điện chớp lao về phía kim chỉ, suýt đâm vào tường, thế nhưng lại chẳng phát hiện được gì, la bàn “bụp” một tiếng, kim chỉ trở hướng ngược lại, bảo hắn quay đầu!
“Chạy lố rồi à? Sao vậy?” Giọng “Bi thương” trên nóc xe rơi xuống, “Chúng ta khớp mật mã, thiết bị thăm dò mang theo người, hẳn là lúc đi ngang qua chỗ giấu di tích thì có thể xuyên vào thẳng luôn mới đúng!”
“Không biết,” Quạ Đen không lo vờ vịt nữa, đáp bằng chất giọng yếu ớt, “Tòa nhà này không chỉ có một tầng, có khi ở tầng trên cũng có khi dưới tầng hầm. La bàn chỉ có thể chỉ theo mặt phẳng, có cách nào chính xác hơn tí nữa không?”
“Phong kín không gian lơ lửng và dưới đất yêu cầu nghi thức đặc thù, chúng ta có thứ tự triển khai tương ứng,” “Bi thương” cũng cảm nhận được rõ ràng, cường độ sức mạnh lần ban phước này không bằng được khi nãy, “Nhưng phải biết người phong ấn dùng cách gì, phong ấn cụ thể ở đâu, chúng ta không có thời gian thử từng cái đâu đúng không?”
Quạ Đen đột ngột quay sang Gabriel: ““Thấy rõ” được không?”
“Không được.” Gabriel chậm nửa nhịp mới đáp lại bằng chất giọng gần như là thờ ơ, “Hiện giờ phạm vi “Thấy rõ” mà tôi có thể khởi động không vượt quá cỡ nửa người, rộng quá không được.”
Y nói xong lại mang theo mấy phần dửng dưng dựa vào cửa sổ ghế phó lái: “Tôi nói rồi, sẽ chết đó.”
Điều này làm cho “Bi thương” trước nay vẫn tốt tính không nhịn được cau mày, cõi lòng chợt dâng lên một suy nghĩ: Chính là do phần tử nguy hiểm này gọi cảnh sát ma cà rồng tới, bọn họ mới rơi vào tình cảnh quẫn bách tiến lui đều không được như bây giờ.
Quạ Đen đánh mạnh vào vô lăng, né khỏi tiễn quang bắn về phía ghế phó lái: “Không sao, không cần xin lỗi.”
“Bi thương”: “...”
Anh ta nghe sót khúc nào à? Mấy câu nói mát có chữ xin lỗi nào sao?
“Biện pháp sẽ luôn nhiều hơn khó khăn mà.” Quạ Đen rì rầm, đoạn chụp la bàn vứt cho “Bi thương”, hắn lau ngón tay dính đầy máu lên con mắt trái, “Để tôi thu hẹp phạm vi cho mọi người.”
Những người đã hi sinh dốc toàn lực phong ấn di tích được bảo toàn trước lúc tòa dịch trạm cổ xưa này bị hủy diệt…
Vô số oán hồn trong tòa di tích bị hủy diệt này xuyên qua tim, vô lăng trong tay Quạ Đen chợt nghiêng đi, sau đó có một bàn tay mỹ miều, tái nhợt đột ngột đè trở lại.
Quạ Đen: “Lơ lửng, khoảng tầng 3!”
“Bi thương”: “Cậu chắc…”
“Chắc chắn, bỏ quỷ hút máu lại, nhảy khỏi xe!”
Tiểu đội mồi lửa trải qua trăm trận hiểu ngay, Tấn Mãnh Long không hiểu ngay cũng bị Hoa Nhài xô xuống, Langdon đang nghĩ có nên nhảy theo không thì trông thấy có một sợi xích đen trên không đánh úp tới, cột gã vào xe.
Xe tải lao xuống theo quán tính từ cú đạp ga cuối cùng của Quạ Đen, kéo theo cả ngài ma cà rồng, dẫn một bó tên ánh sáng đi, khu vực an toàn tạm thời xuất hiện quanh bọn họ.
Quạ Đen không đau lưng không mỏi eo, chỉ có trước mắt nhòe nhoẹt, hắn ôm theo Đồng Hồ Chân Thật, thê thảm lăn dưới đất, muốn bò dậy, nhưng tay vừa chống thì cánh tay đã mềm nhũn, vậy là lại ngã sấp xuống.
Hắn không biết người mình lấy đâu ra lắm mồ hôi lạnh thế, treo hết lên lông mi. Xuyên qua tầm mắt nhạt nhòa, hắn thấy Gabriel đứng một bên, không đi xa nhưng cũng không lại gần, chỉ lặng lẽ nhìn hắn giãy giụa.
Ông anh “Bi thương” bò trườn lăn lê, lết cái chân mềm như cọng bún chạy tới, Quạ Đen chỉ lên: “Hướng đó!”
“Bi thương” không kịp hỏi nhiều, anh ta chạm một cái vào lưng, mấy sợi chỉ vàng trên người sáng lên, trên tay hiện ra thanh trường cung. “Bi thương” đặt la bàn vào mũi tên trong hư không rồi kéo cung…
Nhưng làn sương hệt như đã chui vào khuỷu tay anh ta vậy, đã kéo không nổi cung còn suýt vứt mất la bàn.
“Đưa tôi!” Đội trưởng Honey quát, bước chân lại loạng choạng. Bà cụ chống mạnh xuống đất, ánh sáng “Phẫn nộ” màu ngọn lửa gần như bỏ lên mặt.
“Đợi đã.” Quạ Đen không thấy rõ bà cụ, hắn nghiêng đầu về phía âm thanh, “Đội trưởng, bà có biết ranh giới cấp 2 và cấp 3 ở đâu không?”
Honey sững sờ.
Quạ Đen nói rất nhanh, giọng hắn gần như không thể nghe thấy, may mà bà cụ không bị lãng tai: “Bắt được cơn phẫn nộ của kẻ khác, lấy nó làm nhiên liệu, đốt nó lên… Đội trưởng… bà từng nghĩ tới chưa? Lúc cấp 2 đi tới cuối cùng, tại sao lại có thêm khả năng mở rộng tri giác?”
Honey nghe lời hắn nói theo bản năng, dựa theo lời hắn mà mở rộng tri giác mình thêm lần nữa, nhưng ngay tức khắc, mặt cụ bà lộ vẻ nôn nóng: Bà chẳng cảm nhận được gì hết.
Chính ngay lúc ấy, Quạ Đen ấn Đồng Hồ Chân Thật.
Dụng cụ Gabriel mang theo khá nhiều, song vật liệu thì không bao nhiêu, cộng thêm những nguyên lý y nói trước lúc cải tạo Đồng Hồ Chân Thật, Quạ Đen có thể hiểu đại khái y đã làm gì: Không cải tạo hữu hiệu, thiên thần vận rủi đây cứ như thể chỉ e thiên hạ không loạn, tăng cường tác dụng phụ của “Đồng Hồ Chân Thật”, cũng chính là hiệu quả chấn động tinh thần mạnh hơn.
Ánh mắt nhòe nhoẹt của Quạ Đen nhìn sang Gabriel: “Gabriel là con người cũng không tệ.”
Gabriel như bừng tỉnh từ trong giấc mộng nào đó, ánh mắt chợt tụ về.
Ngay sau đó, chấn động tinh thần lan tới, trên mặt đồng hồ hiện lên một bông hoa cát cánh.
Tinh thần mọi người đều rõ ràng, Honey chỉ cảm giác bên tai có tiếng “ong”, sương mù phủ trước mắt cụ tạm thời mất đi. Vào khoảnh khắc đó, thị lực tăng mạnh tới cực hạn của bà “nhìn” thấy… thứ gì đó mơ hồ thành cụm.
Không cần người khác nói, bản năng mồi lửa của bà cũng cảm ứng được, đó chính là cơn “phẫn nộ”.
Cụm lớn nhất tới từ cô bé Hoa Nhài cạnh mình, cơn giận của Hoa Nhài đã đốt cháy nỗi sợ sạch sẽ, trong mắt của bà Honey, cô bé hệt như một đống lửa.
Honey chợt mở to mắt.
Đúng ngay lúc này, Quạ Đen lại vỗ vào Đồng Hồ Chân Thật: “Y gọi tới nguy hiểm, lại gọi tới vận rủi, lúc nguy hiểm lại không làm được gì cả. Tôi hận y.”
Đồng Hồ Chân Thật chợt đổi mặt: Mặt rắn.
Phán định là lời dối trá.
“Lời dối trá” sẽ khiến Đồng Hồ Chân Thật khởi động chức năng cảnh báo, chấn động tinh thần làm người ta nóng nảy khiến cho cơn giận dữ lờ mờ nổi trôi quanh đó bạo trướng, Honey thuận theo bản năng chụp lấy cơn “Phẫn nộ” tụ thành hình đó…
“Ầm”, ngọn lửa phóng lên tận trời, đó không phải là “cấp 3” giả mạo kém chất.
Sương mù chí mạng vội tản ra, trên người ai nấy đều nhẹ nhàng.
“Bi thương” đang cố giãy thoát thình lình mất thăng bằng, trường cung trong tay anh ta rơi xuống, được một đôi tay trắng như tuyết đón lấy.
Ánh mắt liếc nhìn mặt rắn ghê sợ trên chiếc Đồng Hồ Chân Thật, trường cung chợt kéo căng, la bàn bay ra hệt như ngôi sao băng…
/64
|