Dưới tà dương đỏ ửng. Trong hoa viên trước mặt biệt thự, hoa cỏ đều bị nhiễm màu sắc dịu dàng, khẽ tỏa hương.
Tang Trà Thanh đi vào sân, nhìn cảnh sắc trong hoa viên, ngón tay đặt lên bụng ngơ ngẩn xuất thần.
Tang Trà Thanh đứng ở phía trước hoa cỏ giống như một pho tượng xinh đẹp, như mộng như ảo, tựa hồ như không phải người thật.
Bỗng nhiên di động trong túi kêu vang làm cho Tang Trà Thanh hơi phục hồi lại tinh thần.
Nhìn thoáng qua tên người gọi trên màn hình, Tang Trà Thanh lộ ra một nụ cười: “A lô, Thải Kỳ.”
Đầu dây bên kia không có tiếng đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn, trong lòng Tang Trà Thanh nhất thời bất an, lo lắng nói vào di động: “A lô, Thải Kỳ, cậu có nghe không?”
Một lúc lâu sau, bên kia mới mơ hồ truyền đến giọng nói của La Thải Kỳ: “Trà Thanh, không xong rồi….”
Tút….tút….tút…..
Điện thoại truyền đến tiếng báo bận.
Tang Trà Thanh nhìn di động, trong lòng lo lắng không thôi, quyết định gọi lại, điện thoại đổ chuông rất lâu, cuối cùng có giọng nữ vang lên báo không có người nghe điện thoại.
“Tang tiểu thư, tôi hy vọng chúng ta có thể nói chuyện.”
Trong lúc Tang Trà Thanh đang lo lắng cho La Thải Kỳ thì một giọng nữ mang theo uy nghiêm cùng già giặn truyền đến từ phía sau.
Tang Trà Thanh nhíu mày, tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn xoay người mỉm cười với Âu Hàm Đại.
Âu Hàm Đại cao ngạo nhìn thoáng qua Tang Trà Thanh, bước chân tao nhã đi về phía chiếc bàn cạnh hồ nước, sau đó ngồi xuống.
Tang Trà Thanh cũng đi theo, ngồi ở đối diện, ngước mắt lên nhìn thẳng Âu Hàm Đại.
“Tang tiểu thư, tôi nghĩ cô cũng không muốn nghe thấy tôi năm lần bảy lượt đến yêu cầu cô rời khỏi Long Cửu chứ?” Âu Hàm Đại khoanh hai tay trước ngực, mắt sáng như đuốc nhìn Tang Trà Thanh.
“Phu nhân, hôm nay bà muốn nói gì?” Tang Trà Thanh cười, thản nhiên nói.
“Long Cửu đã đính hôn.” Âu Hàm Đại lạnh lùng nói, trong giọng không có một tia ấm áp.
“Tôi biết.”
Giọng điệu ngạo mạn của Âu Hàm Đại khiến Tang Trà Thanh hơi nhíu mày. Giọng điệu cùng tư thế ngồi của Âu Hàm Đại quả thật không khác Long Cửu là mấy. Hơn nữa, ánh mắt trong lúc lơ đãng cũng toát ra ánh sáng lạnh lẽo khiến đáy lòng người khác không tự giác mà ớn lạnh.
“Vậy mà cô vẫn còn ở đây? Cô cảm thấy như thế ổn sao?” Âu Hàm Đại nhíu mày, trong hai tròng mắt tựa đêm đen ẩn chứa vẻ u ám.
Tang Trà Thanh hạ mắt xuống, hàng lông mi dài in bóng nho nhỏ lên hai gò má.
Qua nửa ngày Tang Trà Thanh mới ngẩng đầu nhìn Âu Hàm Đại, đáy mắt long lanh mang vẻ trầm tĩnh như biển, khoé môi nở nụ cười thanh nhã, khéo léo nói: “Phu nhân, tôi nói rồi, không có lệnh của Cửu thiếu, tôi không thể rời khỏi nơi này, chắc bà phải hiểu tính tình của con bà hơn bất kỳ ai khác, không phải sao?”
Âu Hàm Đại nhìn vẻ mặt của Tang Trà Thanh, thân hình ngồi tựa vào ghế dựa màu trắng trong hoa viên hơi tối hơi lay động, bà bỗng nhiên nắm chặt lấy tay vịn trên ghế dựa, đáy mắt có vẻ thay đổi thất thường.
Giữa hai người phảng phất như không có lời để nói.
Tang Trà Thanh không kiêu ngạo, không siểm nịnh nhìn Âu Hàm Đại, nở nụ cười thản nhiên, tóc mai bị cơn gió mùa hạ khẽ thổi, nhẹ nhàng bay lên, thân mình nhỏ bé yếu ớt nhưng lại tản ra khí thế quật cường.
Âu Hàm Đại hít sâu một hơi, ngồi thẳng lại, đáy mắt lóe lên một cái nhưng rất nhanh, vẻ mặt lại khôi phục như bình thường, lạnh lùng vô cùng.
“Cô….không ngờ cô chỉ là một tình nhân nhỏ bé mà cũng thật nhanh mồm nhanh miệng.” Ánh mắt của Âu Hàm Đại lạnh như băng nhìn Tang Trà Thanh, giọng nói có vẻ bình thĩnh.
“Phu nhân, không phải tôi nhanh mồm nhanh miệng, tôi chỉ là nói đúng sự thật mà thôi.” Bên môi Tang Trà Thanh vẫn mang theo nụ cười thản nhiên như trước, nhưng khoé môi lại nhẹ nhàng run run.
“Bất kể cô nói thế nào đi nữa thì tôi cũng nói cho cô biết, đời này cô không có khả năng được gả vào nhà họ Long đâu, loại phụ nữ vì một ít lợi ích mà có thể hi sinh chính mình như cô không có tư cách ở đây, cũng như không có tư cách vọng tưởng.” Âu Hàm Đại lạnh lùng nhìn vào gương mặt Tang Trà Thanh, trên mặt phảng phất chứa vẻ lạnh băng, đáy mắt u ám như hồ sâu, giọng nói cũng tựa như thanh kiếm sắc bén.
“Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc trèo cao vào nhà họ Long mấy người. Bà nói đúng, tôi chính là loại nữ nhân vì lợi ích có thể hy sinh chính mình. Giữa tôi và Long Cửu chỉ là một giao dịch. Sau khi giao dịch kết thúc, tôi sẽ rời đi, tuyệt đối sẽ không dây dưa.” Mi tâm của Tang Trà Thanh nhíu lại một cái, trong giọng nói êm ái mang theo sự bất mãn nhàn nhạt
“Bây giờ cô có thể đi rồi.” Trong đôi mắt tựa đêm đen của Âu Hàm Đại mang theo vẻ bén nhọn, giọng nói uy nghiêm.
“Giao dịch vẫn chưa chấm dứt, nhưng mà phu nhân, xin bà yên tâm, cũng sắp xong rồi.” Tang Trà Thanh cố hết sức để giọng nói trở nên lãnh đạm, nhưng trong lòng bàn tay lại dần dần cảm thấy trơn tuột.
“Đến lúc đó tôi cũng sẽ được tự do.” Tang Trà Thanh tươi cười như hoa, nhẹ giọng nói, giọng nói trầm êm rất dễ nghe nhưng lại ẩn chứa vẻ giễu cợt nhàn nhạt.
“Tôi hy vọng tốt nhất là như vậy, lần sau về nước, tôi không hi vọng lại phải nhìn thấy gương mặt đáng ghét này của cô.” Âu Hàm Đại đứng dậy, vẻ mặt hiện ra sự chán ghét rõ rệt, sau khi lạnh lùng vứt lại câu kia liền cao quý tao nhã biến mất khỏi tầm mắt Tang Trà Thanh.
Mãi cho đến khi không nghe thấy tiếng giày cao gót tinh tế của Âu Hàm Đại nữa, thân hình thẳng tắp của Tang Trà Thanh mới nhũn ra, tê liệt ngồi ở trên ghế, hai tay vô lực dựa vào trên tay vịn ghế dựa.
Hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng run run, ánh mắt dần dần hạ xuống bụng của mình.
Cảm giác đau đớn trong lòng Tang Trà Thanh dần dần tăng lên, một tia tuyệt vọng cùng uỷ khuất cũng từ từ xuất hiện ở trong lòng.
Đáy lòng giống như có một hố đen, nuốt hết tất cả mọi thứ, chỉ còn lại sự trống rỗng ở trên ngực.
Tang Trà Thanh đi vào sân, nhìn cảnh sắc trong hoa viên, ngón tay đặt lên bụng ngơ ngẩn xuất thần.
Tang Trà Thanh đứng ở phía trước hoa cỏ giống như một pho tượng xinh đẹp, như mộng như ảo, tựa hồ như không phải người thật.
Bỗng nhiên di động trong túi kêu vang làm cho Tang Trà Thanh hơi phục hồi lại tinh thần.
Nhìn thoáng qua tên người gọi trên màn hình, Tang Trà Thanh lộ ra một nụ cười: “A lô, Thải Kỳ.”
Đầu dây bên kia không có tiếng đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn, trong lòng Tang Trà Thanh nhất thời bất an, lo lắng nói vào di động: “A lô, Thải Kỳ, cậu có nghe không?”
Một lúc lâu sau, bên kia mới mơ hồ truyền đến giọng nói của La Thải Kỳ: “Trà Thanh, không xong rồi….”
Tút….tút….tút…..
Điện thoại truyền đến tiếng báo bận.
Tang Trà Thanh nhìn di động, trong lòng lo lắng không thôi, quyết định gọi lại, điện thoại đổ chuông rất lâu, cuối cùng có giọng nữ vang lên báo không có người nghe điện thoại.
“Tang tiểu thư, tôi hy vọng chúng ta có thể nói chuyện.”
Trong lúc Tang Trà Thanh đang lo lắng cho La Thải Kỳ thì một giọng nữ mang theo uy nghiêm cùng già giặn truyền đến từ phía sau.
Tang Trà Thanh nhíu mày, tuy rằng không tình nguyện nhưng vẫn xoay người mỉm cười với Âu Hàm Đại.
Âu Hàm Đại cao ngạo nhìn thoáng qua Tang Trà Thanh, bước chân tao nhã đi về phía chiếc bàn cạnh hồ nước, sau đó ngồi xuống.
Tang Trà Thanh cũng đi theo, ngồi ở đối diện, ngước mắt lên nhìn thẳng Âu Hàm Đại.
“Tang tiểu thư, tôi nghĩ cô cũng không muốn nghe thấy tôi năm lần bảy lượt đến yêu cầu cô rời khỏi Long Cửu chứ?” Âu Hàm Đại khoanh hai tay trước ngực, mắt sáng như đuốc nhìn Tang Trà Thanh.
“Phu nhân, hôm nay bà muốn nói gì?” Tang Trà Thanh cười, thản nhiên nói.
“Long Cửu đã đính hôn.” Âu Hàm Đại lạnh lùng nói, trong giọng không có một tia ấm áp.
“Tôi biết.”
Giọng điệu ngạo mạn của Âu Hàm Đại khiến Tang Trà Thanh hơi nhíu mày. Giọng điệu cùng tư thế ngồi của Âu Hàm Đại quả thật không khác Long Cửu là mấy. Hơn nữa, ánh mắt trong lúc lơ đãng cũng toát ra ánh sáng lạnh lẽo khiến đáy lòng người khác không tự giác mà ớn lạnh.
“Vậy mà cô vẫn còn ở đây? Cô cảm thấy như thế ổn sao?” Âu Hàm Đại nhíu mày, trong hai tròng mắt tựa đêm đen ẩn chứa vẻ u ám.
Tang Trà Thanh hạ mắt xuống, hàng lông mi dài in bóng nho nhỏ lên hai gò má.
Qua nửa ngày Tang Trà Thanh mới ngẩng đầu nhìn Âu Hàm Đại, đáy mắt long lanh mang vẻ trầm tĩnh như biển, khoé môi nở nụ cười thanh nhã, khéo léo nói: “Phu nhân, tôi nói rồi, không có lệnh của Cửu thiếu, tôi không thể rời khỏi nơi này, chắc bà phải hiểu tính tình của con bà hơn bất kỳ ai khác, không phải sao?”
Âu Hàm Đại nhìn vẻ mặt của Tang Trà Thanh, thân hình ngồi tựa vào ghế dựa màu trắng trong hoa viên hơi tối hơi lay động, bà bỗng nhiên nắm chặt lấy tay vịn trên ghế dựa, đáy mắt có vẻ thay đổi thất thường.
Giữa hai người phảng phất như không có lời để nói.
Tang Trà Thanh không kiêu ngạo, không siểm nịnh nhìn Âu Hàm Đại, nở nụ cười thản nhiên, tóc mai bị cơn gió mùa hạ khẽ thổi, nhẹ nhàng bay lên, thân mình nhỏ bé yếu ớt nhưng lại tản ra khí thế quật cường.
Âu Hàm Đại hít sâu một hơi, ngồi thẳng lại, đáy mắt lóe lên một cái nhưng rất nhanh, vẻ mặt lại khôi phục như bình thường, lạnh lùng vô cùng.
“Cô….không ngờ cô chỉ là một tình nhân nhỏ bé mà cũng thật nhanh mồm nhanh miệng.” Ánh mắt của Âu Hàm Đại lạnh như băng nhìn Tang Trà Thanh, giọng nói có vẻ bình thĩnh.
“Phu nhân, không phải tôi nhanh mồm nhanh miệng, tôi chỉ là nói đúng sự thật mà thôi.” Bên môi Tang Trà Thanh vẫn mang theo nụ cười thản nhiên như trước, nhưng khoé môi lại nhẹ nhàng run run.
“Bất kể cô nói thế nào đi nữa thì tôi cũng nói cho cô biết, đời này cô không có khả năng được gả vào nhà họ Long đâu, loại phụ nữ vì một ít lợi ích mà có thể hi sinh chính mình như cô không có tư cách ở đây, cũng như không có tư cách vọng tưởng.” Âu Hàm Đại lạnh lùng nhìn vào gương mặt Tang Trà Thanh, trên mặt phảng phất chứa vẻ lạnh băng, đáy mắt u ám như hồ sâu, giọng nói cũng tựa như thanh kiếm sắc bén.
“Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc trèo cao vào nhà họ Long mấy người. Bà nói đúng, tôi chính là loại nữ nhân vì lợi ích có thể hy sinh chính mình. Giữa tôi và Long Cửu chỉ là một giao dịch. Sau khi giao dịch kết thúc, tôi sẽ rời đi, tuyệt đối sẽ không dây dưa.” Mi tâm của Tang Trà Thanh nhíu lại một cái, trong giọng nói êm ái mang theo sự bất mãn nhàn nhạt
“Bây giờ cô có thể đi rồi.” Trong đôi mắt tựa đêm đen của Âu Hàm Đại mang theo vẻ bén nhọn, giọng nói uy nghiêm.
“Giao dịch vẫn chưa chấm dứt, nhưng mà phu nhân, xin bà yên tâm, cũng sắp xong rồi.” Tang Trà Thanh cố hết sức để giọng nói trở nên lãnh đạm, nhưng trong lòng bàn tay lại dần dần cảm thấy trơn tuột.
“Đến lúc đó tôi cũng sẽ được tự do.” Tang Trà Thanh tươi cười như hoa, nhẹ giọng nói, giọng nói trầm êm rất dễ nghe nhưng lại ẩn chứa vẻ giễu cợt nhàn nhạt.
“Tôi hy vọng tốt nhất là như vậy, lần sau về nước, tôi không hi vọng lại phải nhìn thấy gương mặt đáng ghét này của cô.” Âu Hàm Đại đứng dậy, vẻ mặt hiện ra sự chán ghét rõ rệt, sau khi lạnh lùng vứt lại câu kia liền cao quý tao nhã biến mất khỏi tầm mắt Tang Trà Thanh.
Mãi cho đến khi không nghe thấy tiếng giày cao gót tinh tế của Âu Hàm Đại nữa, thân hình thẳng tắp của Tang Trà Thanh mới nhũn ra, tê liệt ngồi ở trên ghế, hai tay vô lực dựa vào trên tay vịn ghế dựa.
Hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng run run, ánh mắt dần dần hạ xuống bụng của mình.
Cảm giác đau đớn trong lòng Tang Trà Thanh dần dần tăng lên, một tia tuyệt vọng cùng uỷ khuất cũng từ từ xuất hiện ở trong lòng.
Đáy lòng giống như có một hố đen, nuốt hết tất cả mọi thứ, chỉ còn lại sự trống rỗng ở trên ngực.
/79
|