Sau khi cho xe rời khỏi quán bar, Đào Ý Khiêm vẫn như trước phẫn nộ liên tục. Nếu nói nàng đang khí (tức giận) Đằng Tuấn thì không bằng nói nàng là đang khí (tức giận) chính mình. Nàng thế mà lại bị lời nói của Tôn Bội Bội khí đến choáng đầu, thiếu chút nữa lộ ra dấu vết. “Ngươi không sao chứ?” Đằng Tuấn nhìn nàng liếc mắt một cái. “Không có việc gì. Chúng ta muốn đi đâu?” Nàng lập tức nói sang chuyện khác.
“Đi đến biệt thự mà chúng ta lần đầu tiên ăn bữa sáng nghỉ ngơi.” Hắn hướng nàng cười cười, dưới chân nhấn mạnh ga gia tốc. Gió đêm thanh lương làm nàng thất hồn trong giây lát, nàng xem cảnh đêm Hồng Kông, cố gắng lắng đọng lại tâm tình quá mức cuồng loạn. Nàng làm sao vậy? Chỉ trong một buổi tối, bị Đằng Tuấn ôm liền trở nên yếu đuối, bị Tôn Bội Bội nháo lại trở nên không đủ bình tĩnh, nàng rốt cuộc có còn nhớ hay không mục đích tiếp cận hắn? Nàng là tới để giết hắn không phải sao? Xe tiến biệt thự, nàng theo hắn vào phòng khách mới phát hiện biệt thự này trừ bỏ bọn họ ra không có những người khác. “Mọi người đều đã trở về nghỉ ngơi, ta không muốn bọn họ quấy rầy chúng ta.” Hắn tựa hồ nhìn thấu nghi vấn của nàng, lập tức giải thích. “Nga?” Hắn cho người khác rời khỏi là có ý đồ gì sao? “Ta nói rồi, chúng ta hảo cùng một chỗ một chút.” Hắn dụng tâm kín đáo cười nói. Nói như vậy, nơi này chỉ có hai người, nàng với hắn? Nàng âm thầm đi tuần tra quanh mình một vòng. Cơ hội trời ban này làm nàng cảm thấy vui sướng nói không nên lời. Cho dù hắn có ý đồ bất lương gì cũng không sẽ phát sinh, bởi vì người chết thì không thể phi lễ nữ nhân. “Ngươi ngồi một chút đi, ta lấy cho ngươi ly rượu.” Hắn đi đến quầy bar, đưa lưng về phía nàng lấy rượu đến. Nàng theo dõi hắn phía sau lưng, biết rằng nếu lại bỏ qua thời cơ tốt này, nàng chính là đồ ngốc. Giết hắn! Đúng vậy, nàng phải giết hắn. Hiện tại. Một khẩu súng lục loại nhỏ ngay tại bên trong đùi của nàng, nàng chỉ cần lấy ra, nhắm ngay trái tim hắn là có thể giải quyết hắn, tiêu trừ cừu hận nhiều năm qua của nàng. Tâm niệm vừa động, nàng không chần chờ, chậm rãi đưa tay hướng vào chân, hơi hơi khai mở làn váy, cầm súng, đang muốn giơ lên, Đằng Tuấn bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, nàng liền dừng một chút. Nhìn hắn không có quay đầu, mới lại đem súng ở phía xa chỉ vào phía trái tim sau lưng hắn. Nhưng không biết là vì duyên cớ nào, nàng luôn luôn xuống tay gọn gàng cư nhiên giờ lại run nhè nhẹ, lý trí cùng một loại cảm xúc xa lạ giao chiến nhau, rốt cuộc là nguyên nhân nào đang ngăn cản nàng ra tay? Nàng rốt cuộc trúng tà rồi sao? Năm phút đồng hồ trôi qua, nàng như trước không hề động thủ, tâm lý bồi hồi tìm không thấy điểm xác định, cừu hận tích lũy bảy năm giống như bị cảm xúc kỳ lạ nào đó đánh bay, sinh ra một loại thay đổi hoá học, mà cái loại cảm giác xa lạ mới sinh ra này làm nàng sợ hãi… Nàng gục đầu xuống, cảm thấy mệt mỏi quá. “Vì sao không động thủ?” Đằng Tuấn bỗng nhiên toát ra thanh âm làm nàng cả kinh. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin trừng mắt hắn, hắn không biết khi nào đã xoay người lại. Hắn nói cái gì? “Ta cho ngươi không ít lần cơ hội, vì sao ngươi không động thủ?” Mặt hắn mặt cùng với bóng đen hợp thành một mảnh. “Ngươi…” Nàng cứng lưỡi. “Muốn báo thù thì không thể mềm lòng, không ai nói với ngươi như vậy sao?” Hắn cầm chén rượu, chậm rãi đến gần, thân hình cao lớn đứng sừng sững trước mặt nàng. Nàng trong khoảng thời gian ngắn không thể lãnh hội ý tứ trong lời nói của hắn, bởi vì đầu óc nàng đang trong trạng thái mờ mịt. “Ngươi nói tuyệt đối sẽ không bỏ qua ta. Ta đã đợi ngươi hơn sáu năm. Như thế nào? Ngươi đã quên lời ngươi nói lúc trước sao?” Hắn uống một ngụm rượu, thần sắc cũng không vì súng trong tay nàng mà chịu ảnh hưởng. “Ngươi đã sớm… biết?” Nàng lẩm bẩm, chậm rãi từ trong khiếp sợ hồi phục lại. “Sát khí trong ánh mắt ngươi tiết lộ nhiều lắm, mục đích chân chính ngươi tiếp cận ta không phải vì thay Tôn Trường Dung làm việc, mà là vì giết ta, đúng không?” Khuôn mặt tươi cười tà ác làm cho một chút tình cảm dâng lên trong lòng nàng tất cả đều biến mất. “Ngươi nhớ rõ…? Ngươi đã sớm biết ta là nữ nhi của Đào Chấn Đông vậy mà còn làm cho ta tiếp cận ngươi?” Nàng thở hổn hển nói. Nguyên lai mọi chuyện hắn đều xem trong mắt. “Đúng vậy, bởi vì ta rất muốn nhìn xem ngươi tính như thế nào giết ta.” Tư vị bị giết với tư vị giết người là giống nhau sao? Hắn vẫn muốn biết. “Ngươi hy vọng ta giết ngươi?” Nàng không thể tin hỏi. “Đây là tâm nguyện của ngươi, không phải sao?” “Tâm nguyện của ta ngươi cũng nhớ rõ? Ngươi cũng đối với chuyện năm đó cảm thấy hổ thẹn và hối hận sao?” Nàng lạnh lùng hỏi. “Một khi làm chuyện, về sau ta cũng sẽ không hối hận, đó là hành vi ngu ngốc. Ta chỉ là nhớ kỹ lời ngươi nói, tò mò một cô gái mười hai tuổi như thế nào còn sống lớn lên, thay người nhà báo thù.” Hắn cúi đầu tà nghễ nàng. “Quá hiếu kì sẽ đem chính mình rơi vào hiểm cảnh.” Nàng dùng lời hắn nói qua để châm chọc hắn. “Ta đã thói quen ở hiểm cảnh.” Hắn ngạo nghễ cười cười. “Ngươi cho rằng ta căn bản giết không được ngươi, mới có thể yên tâm làm cho ta tiếp cận ngươi, đúng hay không?” Nàng lửa giận tăng thêm, trừng mắt hắn. “Tùy ngươi nghĩ như thế nào. Bất quá, sự thật chứng minh, từ lúc ngươi xuất hiện ở bên người ta đến nay, ngươi cũng chưa động thủ, lãng phí cơ hội ta cho ngươi. Vì sao?” “Cái gì vì sao?” Tay nàng cầm chặt súng lục. “Vì sao ngươi thấy ta liền không đem ta giết? Vì sao lại do dự?” Hắn thân mình càng tới gần, làm cho ngực trực tiếp để trước miệng súng trong tay nàng. “Ta…” Lòng nàng có điểm loạn, nhiều ngày nay, nàng cũng không ngừng tự hỏi vấn đề này. “Sẽ không là vì… ngươi thích ta, không hạ thủ được chứ?” Hắn ái muội cười với nàng, trên khuôn mặt tuấn tú tất cả đều là đùa cợt. Nàng ngây ngẩn cả người. Nàng thích hắn? Thật buồn cười! “Đừng nằm mơ! Ai coi trọng ác ma như ngươi!” Nàng mạnh mẽ lên án nói. “Nga? Ngươi không biết đấy thôi, có rất nhiều nữ nhân thích ác ma nam nhân.” “Đừng đem ta cùng với nữ nhân bình thường nhập làm một, Hades.” Nàng hô lên tên hắn khi hắn còn là vị thiếu niên trước kia. Hắn sắc mặt khẽ biến, lát sau lại cười nhẹ, nói “Ngươi còn nhớ rõ tên của ta a?” “Ta chưa từng quên ngươi, Hades, bắt đầu từ ngày ta quyết định giết ngươi, ngươi chính là điểm xuất phát và là nơi quy tụ làm ta cố gắng sống sót.” Nàng oán hận nói. “Vậy thì thật sự là vinh hạnh của ta.” Hắn cuồng tiếu cười to. “Nếu sự tình đều chuyển đến bước này, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.” Nàng lên đạn, miệng súng nhắm ngay tim hắn. “Phải không? Vậy ngươi nổ súng đi!” Hắn mặt không đổi sắc. “Ngươi… không sợ chết sao?” Nàng không hiểu, vì sao hắn đối với nàng không hề sợ hãi, chẳng lẽ hắn thực sự nghĩ nàng không dám giết hắn? “Chết có gì phải sợ?” Đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo. “Chết đến nơi còn cậy mạnh. Hừ! Vậy để cho ta tới giải quyết ngươi đi, ác ma!” Nàng lại nhắm ngay ngực hắn, lên cò súng. Trong mắt hắn con ngươi trong suốt, không mang theo tạp chất, ngược lại lại chiếu ra khuôn mặt nữ nhân bị tràn ngập cừu hận, hơn sáu năm khúc mắc nàng luôn chờ đợi cơ hội này, nhưng giờ phút này hiện lên trong đầu nàng lại là hình ảnh hắn cứu nàng ra khỏi đám cháy, hắn vì bảo hộ nàng làm cho trên người dính đầy sắc huyết (máu), ôm nàng chạy ra khỏi căn nhà đang bị đốt cháy… Giết hay không giết? Mâu thuẫn trong lòng làm nàng phập phồng. Nàng biết Biện Lâu Tiên mới là chủ mưu giết hại phụ thân nàng, Đằng Tuấn cũng không phải là hung thủ trực tiếp giết cha mẹ nàng, nhưng… hắn là đồng lõa. Hắn là thủ lĩnh “Ác ma thiếu niên”. Nếu hắn không phụng mệnh làm việc, nhà nàng như thế nào lại phát sinh chuyện bi thảm huyết án diệt môn? “Ngươi quả thực không hạ thủ được.” Đằng Tuấn nhìn thấu do dự của nàng, lạnh lùng nói. “Xem ra, ‘Tinh binh đoàn’ của Thượng Đế huấn luyện ngươi còn chưa đủ.” “Ngươi biết ‘Tinh binh đoàn’?” Thì ra chỉ có nàng là ngây ngốc nghĩ chính mình che dấu rất khá, kết quả, hắn cái gì cũng đều biết. “Tôn Trường Dung đối với chuyện ‘Ác ma thiếu niên’ năm đó chẳng phải ấn tượng rất sâu đấy thôi. Hắn nảy ra ý nghĩ kỳ lạ muốn lợi dụng các thiếu niên thành niên thay hắn giành chính quyền. Thật sự là ngu ngốc không ai bằng!” “Bảy năm trước có thể có Biện Lâu Tiên, bảy năm sau vì sao không thể có Tôn Trường Dung?” “Ngươi hẳn là đối với tổ chức như vậy tràn ngập cừu hận, vì sao còn muốn thêm người?” Hắn bén nhọn hỏi. “Vì sao? Bởi vì để đối phó ngươi ta phải biến cường, biến ngoan, mới có thể tự tay giết ngươi, thay Đào gia báo thù.” Nàng nói. “Chỉ vì đối phó ta, ngươi cam tâm đem linh hồn bán cho ác ma?” Cảm giác đau lòng đột nhiên tới, Đằng Tuấn mi tâm bất tri bất giác nhíu lại hảo nhanh. “Đúng vậy, chỉ cần có thể giết ngươi, cho dù xuống mười tám tầng địa ngục ta cũng không để ý.” Nàng thống khổ trừng mắt hắn. “Ta cho ngươi nhiều cơ hội như vậy, ngươi vì sao không giết ta? Hay là vừa thấy ta, lá gan ngươi cũng nhỏ đi?” “Ai nói? Ta chỉ là…” Nàng đột nhiên ngậm miệng, tìm không thấy ngôn từ gì có thể hình dung. “Ngươi chính là không đủ hận! Hận chân chính không chỉ ăn mòn tâm một người, còn có thể khiến cho thống khổ. Cái loại tư vị này ta đã nếm qua, mà ngươi không có, ngươi đối với ta chỉ là giận chó đánh mèo.” Hắn bỗng dưng bắt lấy nòng súng nhắm ngay chính mình, biểu tình không hề tỏ vẻ châm chọc. Những năm gần đây, nàng ở trong lòng hắn vẫn là hình tượng thiên sứ. Hắn vẫn quên không được cái đêm rực đỏ đó. Khi đó nàng mang gương mặt đầy lệ cùng với phía sau có chút giống như đôi cánh, như là thiên sứ được thượng đế phái xuống phàm trần… Một thiên sứ phẫn nộ trong đêm! Hắn tuy không nói với Giang Trừng như khi nàng đối phó hắn, hắn không hiểu sao lại hy vọng từ trong tay nàng hắn có thể được giải thoát, đem một thân tội lỗi chính mình tiêu trừ đi, cho nên năm đó hắn mới có thể để nàng chạy, kỳ vọng có một ngày như vậy nàng tìm đến hắn báo thù. Cái gì nhân, cái gì quả, hắn thậm chí đã sớm chuẩn bị tâm lý chết trong tay nàng. Nhưng khi gặp lại, thiên sứ lại trầm luân! Nàng thế nhưng lại đi lên con đường đồng dạng hắn trước kia, lấy giết chóc để tiết hận, trở thành công cụ bị lợi dụng, từng bước một rập khuôn giống hắn năm đó… Hắn giống như thấy lại chính mình năm đó đang giãy dụa bên cạnh tội ác. Muốn chạy thoát, lại bất lực. Sớm biết như thế, bảy năm trước hắn nên giết nàng, đỡ phải làm cho nàng trở thành một Hades khác. “Ngươi biết cái gì?” Nàng tức giận hô to. “Biện Lâu Tiên suy sụp, đã chết, hận của ngươi nếu không tìm được mục tiêu, sớm hay muộn gì cũng hỏng mất. Những năm gần đây ngươi liều mạng hận ta, chỉ là vì chống đỡ để chính mình sống sót. Lời nói của hắn giống như con rắn nhỏ lẻn vào mê cung trong nội tâm nàng. “Câm mồm!” Nàng rống to. “Ta hiểu tâm tình của ngươi, cho nên ta cho phép ngươi tiếp cận ta, thậm chí giết ta, chỉ cần ngươi cảm thấy như vậy có thể tiêu trừ hận ý trong lòng ngươi.” “Phải không? Ngươi biết cái gì? Đừng nói giống như sự tình đều nằm trong lòng bàn tay ngươi.” Hắn dựa vào cái gì mà đào móc lòng của nàng? Còn mang một bộ dáng rộng rãi đến giả trang người tốt. “Nhưng ngươi cố tình đánh mất cơ hội ta đưa cho ngươi, đây là tổn thất của ngươi.” Hắn cười lạnh tới gần. Ván bài thắng thua sắp sửa công bố. “Đừng tới đây, ta thật sự sẽ nổ súng.” Nàng lui về phía sau từng bước. “Bắn đi! Ngươi đừng quên, người nhà ngươi là chết như thế nào.” Hắn lại tiến tới từng bước. “Ngươi…” “Bọn họ đang ở địa ngục gào khóc, thống khổ không chịu nổi…” “Câm mồm! Không cần nói! Không cần nói nữa!” Nàng điên cuồng mà hô to. “Vậy giết ta đi! Ngay hiện tại!” Hắn hét lớn một tiếng. “Ta…” Tim của hắn nhảy lên như từ nòng súng truyện tới, nàng cơ hồ có thể tưởng tượng chỉ cần bóp cò súng, trong ngực hắn máu tươi sẽ bắn ra, đem hết thảy nhuộm thành sắc màu đỏ thẫm… “Mau!” Chết cũng là một loại khoái cảm! Cứ nghĩ đến hình ảnh hắn ngã xuống, nàng lại cảm thấy đau thương, mà không phải là giải thoát. Ôi trời, nàng không hạ thủ được! Vì sao tình hình bào thù luôn diễn ra trong đầu suốt gần bảy năm nay, thế nhưng khi tự mình đối mặt lại khó hoàn thành như vậy? “Ngươi không muốn giết ta sao?” Hắn bắt ép nàng. “Ta không…” “Hay là, ngươi đã yêu ta? Chính là chính ngươi không phát hiện mà thôi?” Hắn cuồng tiếu để sát vào nàng, chọc giận nàng, một tấc tấc bức nàng nổ súng. “Không có!” Nàng mạnh lắc đầu, như muốn vứt bỏ bối rổi tràn đầy trong lòng. “Vậy giết ta đi!” Đằng Tuấn tay nắm chặt cổ tay nàng, kéo súng trên tay nàng chỉ thẳng vào ngực mình, cũng tính thay nàng bóp cò súng. Nàng không biết hắn suy nghĩ cái gì, loại hành động này không khác gì tự sát. Vì sao hắn muốn bức nàng giết hắn? “Ngươi…” “Giết ta! Oán hận của ngươi sẽ tiêu trừ.” Hắn âm trầm cười, bỗng dưng bóp cò súng “Phanh!” “Không cần!” Nàng dùng sức lấy khai súng, tiếng thét chói tai cùng với tiếng súng làm nàng chấn kinh ở đương trường. Thời gian tựa hồ đình chỉ. Viên đạn mất chính xác, lao qua cánh tay phải của Đằng Tuấn, một đạo vết máu từ da thịt hắn thấm ra. Bọn họ đồng thời ngạc nhiên trừng mắt lẫn nhau, bị việc vừa rồi nàng dưới tình thế cấp bách mà làm ra động tác phản xạ mà giật mình. Tiềm thức của nàng đã cứu hắn! Ở thời khắc trí mạng, nàng nhưng lại không muốn hắn chết. Tầng tầng mê chướng bị xốc lên, Đào Ý Khiêm biết rốt cuộc không lừa chính mình được nữa. Bảy năm trước, trong đám cháy đêm đó, hắn không chỉ xông vào nhà của nàng, còn xông vào lòng của nàng… Sự tình đã rõ, nàng căn bản đã sớm yêu hắn. Chân tướng này so với bất cứ gì khác đều đả kích nàng rất lớn. Trời mới biết nàng chính là dối gạt chính mình, cái gì thề sống chết báo thù, kết quả chỉ là lấy cớ, đối với hắn nhớ mãi không quên. “Ha ha ha. Trò chơi đã xong. Ngươi thua!” Đằng Tuấn nhếch miệng cười, tàn khốc tuyên bố. “Thua…?” Nàng khó hiểu trừng mắt hắn. “Yêu thương ta, chẳng khác nào ngươi nhất định sẽ thất bại.” Hắn không để ý cánh tay phải chảy ra huyết, cười ngạo nghễ. Thất bại? Nguyên lai hắn ngay từ đầu đã chắc chắn nàng không thoát được võng tình của hắn. Nguyên lai, nàng chung quy bị tâm chính mình bán đứng, rơi vào kết cục khuất nhục, bị giễu cợt… “Đây đều là trong kế hoạch của ngươi? Ngươi cố ý diễn một hồi tự sát để trêu đùa ta?” “Muốn cho nữ nhân thúc thủ chịu trói, trước hết phải làm cho thân nàng rơi vào võng tình.” Hắn lạnh lùng xem xét nàng. “Ngươi thật giỏi! Ha ha ha, ác ma tâm cơ quả nhiên không người nào có thể so sánh! Ngươi trăm phương ngàn kế an bài kết cục như vậy, sau đó giẫm lên tự tôn của ta…”. Nàng điên cuồng mà cười to, cười ra nước mắt, cũng cười nát cả tâm. Yêu ác ma nam nhân như vậy, nàng thà rằng chết! Dù sao báo không được thù, nàng sớm nên ở bảy năm trước chết trong tràng đại hỏa kia. Nàng nhanh chóng cầm lấy súng, chỉ thẳng vào huyệt thái dương chính mình, khóc cười nói: “Như vậy ngươi vừa lòng? Ngươi chỉ là vì xem ta diễn một trò khôi hài buồn cười mới có thể từ đại hỏa kia cứu ta ra, làm cho ta sống lâu thêm mấy, đúng hay không? Đây cũng là thủ đoạn của ngươi, đúng hay không?” “Dừng tay! Ngươi muốn làm gì?” Đằng Tuấn ý cười nháy mắt biến mất, hắn bị hành động của nàng sợ tới mức tim đập sai nhịp, vội vàng ra tiếng ngăn cản. “Nếu giết không được ngươi, vậy làm cho ta biến mất. Ta chán ghét cùng ngươi hô hấp không khí dơ bẩn trong cùng thế giới này.” Nàng điên cuồng hét, tay đã không chút do dự bóp cò súng. “Ý Khiêm!” Hắn kinh hãi bay nhanh về phía trước, nhưng vẫn không kịp ngăn lại nàng, tiếng súng đã vang lên. “Phanh! Phanh!” Trước sau hai tiếng, súng trong tay Đào Ý Khiêm đã bị viên đạn từ phía sau phóng tới đánh rơi, hiểm hiểm bay sướt qua trán của nàng. Vết máu thoáng chốc làm mơ hồ tầm mắt nàng, nàng chưa kịp phản ứng đã ngã xuống, hôn mê bất tỉnh trước mặt Đằng Tuấn. “Ý Khiêm!” Theo tiếng súng vang lên, Đằng Tuấn chỉ cảm thấy thiếu chút nữa không khí bị chặt đứt. Hắn ngã ngồi xuống đất, cẩn thận ôm lấy đầu của nàng, hô tên nàng. “Nàng chỉ là bị trầy da.” Thanh âm của Đinh Dực từ trên đỉnh đầu hắn vang lên. Đằng Tuấn ngẩng đầu vừa thấy, người nổ súng chính là tay súng thiện xạ Lâm Kiếm Hi, Ngũ Hành Kỳ Lân tất cả đều đến đông đủ. Nghĩ lại cũng là Giang Trừng lo lắng hắn, muốn mọi người tiếp tục từ pub theo dõi tới đây, vừa vặn vượt qua một màn khẩn trương này. “Đằng Tuấn!” Phương Đằng nhíu nhíu mày, đi đến bên người hắn, xem xét thương thế của hắn. “Ta không sao.” Đằng Tuấn ôm lấy Đào Ý Khiêm, tâm tình hỗn loạn tới cực điểm. Nàng lại ở trước mặt hắn tự sát, chỉ là bởi vì phát hiện yêu hắn? Vì sao? Yêu thương hắn thật sự so với chết còn không bằng? “Ta nói rồi, dùng cảm tình làm tiền đặt cược chỉ sẽ hủy nàng.” Giang Trừng thật sâu thở dài một hơi. Đằng Tuấn nghe vậy hai hàng lông mày càng thêm rối rắm. Chẳng lẽ hắn thật sự sai lầm rồi sao? “Trước đem nàng mang về Hội quán chữa thương đi!” Đinh Tường bình tĩnh nói. “Nếu ngươi đối với nàng cảm thấy có lỗi hoặc là đau lòng, nếu ngươi để ý sinh tử của nàng. Vậy thì có lẽ như mũi tên của thần tình yêu không chỉ bắn trúng nàng, mà nó cũng không bỏ qua cho ngươi.” Giang Trừng sâu sắc theo dõi hắn. Yêu? Đằng Tuấn không nói gì chống đỡ, hắn vẫn nghĩ đến người với người trong lúc đó chính là quan hệ lợi hại hỗ động nhau, không cần “yêu”. Cái loại này không có ý nghĩa gì. Cho nên hắn không dễ dàng động tình, không dễ dàng nói chuyện yêu đương, cho nên mới có thể mắt lạnh xem thế gian, diễn ngữ cười nhân gian. Nhưng, vì sao Đào Ý Khiêm luôn làm cho tâm hắn nặng trịch? Loại cảm giác hít thở không thông này chính là yêu sao? Hắn thật mơ hồ. Tình yêu có khi tồn tại dưới dạng mầm móng như vậy, nó khi nào thì nảy mầm không ai có thể biết được, bởi vì, đó là tạo vật duy nhất làm cho nhân loại kinh hỉ…“Ta muốn Đào Ý Khiêm cút khỏi tập đoàn tài chính Thượng Đế chúng ta!” Tôn Bội Bội ở bên kia điện thoại hướng Tôn Trường Dung lớn tiếng kháng nghị. “Nàng đang thay ta làm việc. Bội Bội, ngươi đừng náo loạn!” Tôn Trường Dung đối với nữ nhi dễ dàng tha thứ đã đến cực hạn. “Ta mặc kệ! Ta chán ghét nàng! Chuyện Đằng Tuấn ta có thể tiếp nhận, ta nghĩ muốn hắn!” Tôn Bội Bội không cam lòng làm cho Đào Ý Khiêm chiếm hết tiện nghi.
“Nhưng Đằng Tuấn tựa hồ rất thích Ý Khiêm, hắn đã đáp ứng đem sinh ý của Tường Hòa Hội Quán ở Singapore giao cho Thượng Đế. Chuyện này ngươi đừng làm loạn, có nghe hay không?” “Ta mặc kệ! Ta thích Đằng Tuấn, ai cũng đừng nghĩ cùng ta tranh hắn, nhất là Đào Ý Khiêm. Ba, ngươi vì sao không đem nàng đuổi đi? Nàng rốt cuộc có điểm nào hảo?” Nàng không khách khí chất vấn. “Ngươi không hiểu. Nàng là nữ nhi của Đào Chấn Đông, năm đó ở nước Mỹ bị hắc đạo xuống tay. ‘Ác ma thiếu niên’ giết cả nhà nàng, nàng nhất định sẽ tìm đám người kia báo thù, mà ta, chỉ cần lôi kéo nàng, có thể sẽ tìm được tiểu ma vương năm đó…” Cứ nghĩ đến năm đó “Ác ma thiếu niên” hoành hành, Tôn Trường Dung liền lâm vào điên cuồng. Hắn vẻ mặt cuồng si hồi tưởng chuyện năm đó. Hắn ngẫu nhiên một lần xem thấy một cuộc chiến mà trong đó hắn chính mắt thấy nhóm ‘Ác ma thiếu niên’ hành động. Bọn họ người người tinh nhuệ chiến đấu cùng giết chóc, ra tay vừa mau vừa ngoan, làm cho hắn khiếp sợ tại đương trường. Nhất là người đi đầu Hades, hắn tựa như đứng đầu bầy sói, giơ tay nhấc chân đều có khí phách cùng phong thái vương giả, cho dù che mặt, khí thế bất phàm kia vẫn như cũ cuồng mãnh bức người. Tôn Trường Dung đối với Hades cơ hồ là mãnh liệt si mê đến biến thái. Hắn hận không thể có được hắn ta, đưa hắn ta thu làm tâm phúc. Sau lần đó, hắn đối với “Ác ma thiếu niên” có dục vọng muốn giữ lấy. Hắn biết Biện Lâu Tiên sở dĩ có thể xưng bá, hoàn toàn là do kiệt tác của “Ác ma thiếu niên”. Hắn từng muốn dùng tiền câu dẫn, thu mua một bộ phận thiếu niên đó, nhưng sự tình chưa thành công thì đứa nhỏ có tâm làm phản đó lại mất tích. Nghe nói là bị Hades giết, người mà chỉ cần người ta nghe thấy đã sợ hãi. Hades quả thực là hóa than của ác ma, nhưng cũng vì nguyên nhân Hades tà ác mới làm cho hắn càng thêm đối với hắn ta nhớ mãi không quên. Chỉ tiếc hắn vẫn vô duyên gặp lại hắn ta. Biện Lâu Tiên vừa chết, nhóm thiếu niên đều tan. Tôn Trường Dung dùng hết biện pháp cũng không thể đem đàn thiếu niên này tụ tập lại, bởi vậy, hắn đành phải tự tổ chức “Tinh binh đoàn” cho đã ghiền. Bất quá, nhiều năm qua hắn chưa bao giờ buông tha hứng thú đối với Hades, hắn tin tưởng chỉ cần làm cho Hades biết “Tinh binh đoàn” tồn tại, hắn ta sẽ chủ động tìm đến hắn, đây là một lộ tuyến với mục đích cuối cùng là muốn ép Hades hiện thân. Về phần Đào Ý Khiêm, hắn biết nàng là vì báo thù mới tiến vào Thượng Đế, nàng đang tìm Hades. Hơn nữa, hắn đoán, nàng có khả năng cũng gặp qua hắn ta, cho nên hắn thu lưu nàng, âm thầm cung cấp cho nàng các loại tài liệu tìm Hades, hy vọng từ nàng sẽ đem ma vương năm đó gọi ra. Không ai có thể biết được dục vọng hắn muốn có được Hades là như thế nào. Nó tựa như là đang sưu tầm vật phẩm yêu thích nào đó, đó là một loại bệnh trạng “mê”, có thể so với sùng bái cuồng nhiệt. “Ba, ngươi rốt cuộc đang tìm ai? Muốn tìm người thì bằng hạ nhân của Thượng Đế chúng ta là đủ rồi, làm sao thế nào cũng phải là nàng mới được?” Tôn Bội Bội một chút cũng không thể hiểu tâm tư của phụ thân. “Ngươi không hiểu!” Hắn trách mắng. “Ta không hiểu, ta cũng lười hiểu, ta chỉ muốn Đào Ý Khiêm cút ngay khỏi tầm mắt của ta.” “Vậy ngươi trở về nước Mỹ không phải là được sao, làm sao còn ở lại Hồng Kông?” “Ta muốn Đằng Tuấn! Không có được hắn ta sẽ không quay về.” Nàng khởi tính tình đến. “Kỳ Lân Vương Đằng Tuấn không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Ngươi a, muốn thu phục hắn? Ta khuyên ngươi sớm hết hy vọng đi!” Nữ nhi của mình có mấy trọng lượng hắn cũng không phải không biết. “Chẳng lẽ Đào Ý Khiêm liền đối phó được hắn?” Nàng cao giọng hỏi lại. “Ít nhất người ta có vẻ đối với Ý Khiêm có hứng thú.” “Ta xem không phải đâu. Là Đào Ý Khiêm đối với hắn có ý tứ. Nàng ta còn can đảm ra mặt cảnh cáo ta, Hades là người của nàng…” “Ngươi nói cái gì?” Tôn Trường Dung đột nhiên lớn tiếng hỏi. Hades? “Cái gì? Muốn hù chết ta a?” Cho dù là nói qua điện thoại, Tôn Bội Bội vẫn bị tiếng hô như sấm của phụ thân làm giật mình không nhỏ. “Ngươi vừa rồi nhắc tới Hades?” Hắn kinh ngạc kêu to. “Đúng vậy! Như thế nào?” Nàng bị phụ thân làm cho hồ đồ. “Là Ý Khiêm nói sao? Ai là Hades?” Hắn nín thở chờ đợi. “Đại khái là Đằng Tuấn. Bởi vì lúc ấy chúng ta là đang nhắc tới hắn…” “Đằng Tuấn đúng là Hades?” Tôn Trường Dung không thể tin. Hades làm sao có thể thành Kỳ Lân Vương của Tường Hòa Hội Quán? Có thể hay không Đào Ý Khiêm lầm rồi? “Hades thì như thế nào? Nó có thể là tên tiếng Anh của Đằng Tuấn.” Việc này có cái gì kỳ quái thật lớn kinh ngạc? Đúng vậy! Cùng tên cũng không phải không có khả năng… Chậm đã, hắn bỗng nhiên nhớ tới khi Đào Ý Khiêm nhìn thấy Đằng Tuấn thì sắc mặt trắng bệch, còn có, nàng không chút do dự tiếp nhận công tác dụ dỗ hắn… Đây là không phải chứng minh Đằng Tuấn thật là Hades nàng tìm nhiều năm qua? Nhưng, theo hắn điều tra, Hades hẳn là cô nhi, như thế nào lại biến thành chủ nhân của Ngũ đại gia tộc ở Hồng Kông? Trong đó nhất định có vấn đề, hắn phải lập tức tăng cường điều tra mới được. Nếu sự tình là thật, vậy Đào Ý Khiêm căn bản sẽ không để hắn sống. Đúng, mặc kệ là đúng hay không, trước ngăn cản nàng rồi nói sau. “Bội Bội, lập tức liên lạc với Ý Khiêm, bảo nàng bỏ dở hết thảy hành động!” Điều này sao có thể? Nhân tài hắn tìm sáu năm, có thể nào hủy trong tay Đào Ý Khiêm? “Như thế nào? Người hiểu rõ rồi àh?” Nàng còn tưởng rằng phụ thân nghe lời nàng. “Ngu ngốc, nàng sẽ giết Đằng Tuấn!” Hắn nổi giận nói. “Cái gì?” Tôn Bội Bội cũng ngây ngẩn cả người. “Ta ngày mai sẽ đến Hồng Kông, bây giờ trước tiên ngươi phải liên lạc với Ý Khiêm, kêu nàng hồi khách sạn đợi mệnh, đừng hành động thiếu suy nghĩ, có nghe hay không?” Tôn Trường Dung lo lắng mệnh lệnh. Nha đầu Đào Ý Khiêm kia nếu thật sự giết Hades, hắn cũng sẽ không cho nàng sống. “Dạ… Nhưng, vì sao nàng muốn giết Đằng Tuấn?” Tôn Bội Bội bị thanh âm nghiêm khắc của phụ than làm kinh sợ. “Nếu Đằng Tuấn thật là Hades, vậy thì hắn chính là kẻ thù mà Ý Khiêm muốn tìm. Nàng đã tìm hơn sáu năm, hiện tại thật vất vả tìm được, lại sao lại có thể tha cho hắn?” Tôn Trường Dung đơn giản đem sự tình nói một lần. “Kẻ thù? Nhưng xem nàng giống như là thực thích hắn.” Tôn Bội Bội không rõ tình cừu trong đó, nhất thời há hốc mồm. “Đó cũng có thể là thủ thuật che mắt. Ngươi trước kêu nàng hồi khách sạn chờ ta rồi nói sau.” “Nhưng, ba, ngươi không phải đã đem nàng bán cho Đằng Tuấn?” “Nàng sẽ không nguyện ý ở bên người hắn, cho dù trương khế ước kia không có, nàng cũng chỉ có thể hồi Thượng Đế, không có chỗ đi.” “Phải không? Ngươi xác định nàng còn có thể nghe lời ngươi?” Tôn Bội Bội không cho là đúng. “Nhất định, bởi vì nàng đã thói quen.” “Nhưng là…” “Đừng rầy rà nữa! Nhanh đi! Còn có, chờ ta vừa đến Hồng Kông, ngươi liền trở về Mỹ, không cho phép lưu lại Hồng Kông.” Hắn gầm lên. Nên sớm một chút đem nữ nhi đi mới không làm cho nàng làm hỏng chuyện của hắn. “Cái gì? Ba…” “Ta nói ngươi nghe được?” Hắn đề cao thanh âm. “Dạ.” Nàng ngoan ngoãn câm miệng, cúp điện thoại. Treo điện thoại, Tôn Trường Dung trên mặt lộ ra nụ cười mừng thầm. Hắn rốt cục có tin tức của Hades, cái ác ma đứng đầu vẫn quanh quẩn trong mộng hắn nhiều năm qua sẽ lại hiện thân. Hắn muốn Hades! Hắn muốn Hades dẫn dắt “Tinh binh đoàn” của hắn, lại hoành hành toàn thế giới. Hắn tin tưởng Hades có năng lực này, chỉ có Hades mới có thể đem giấc mộng của hắn thực hiện. Trong đầu mơ hồ hình ảnh cùng gương mặt tuấn mỹ của Đằng Tuấn, Tôn Trường Dung càng thêm hưng phấn, một thân mỹ mạo đầy khí chất, đây mới là hình tượng Hades trong cảm nhận của hắn. “Hades! Ta muốn ngươi trở thành của Tôn Trường Dung ta!” Hắn nhịn không được cuồng tiếu, một chút cũng không phát hiện một loại không bình thường “yêu luyến vật” đã đến mức thành bệnh trạng. “Ác ma thiếu niên” nhiều năm đã D_E_L_E_T_E lại đem bị sao nóng. Tôn Trường Dung tin tưởng nhất định chuyến đi từ Mỹ tới Hồng Kông lần này sẽ rất náo nhiệt, Tường Hòa Hội Quán sắp phải đối mặt một hồi gió lốc khó giải quyết.
“Đi đến biệt thự mà chúng ta lần đầu tiên ăn bữa sáng nghỉ ngơi.” Hắn hướng nàng cười cười, dưới chân nhấn mạnh ga gia tốc. Gió đêm thanh lương làm nàng thất hồn trong giây lát, nàng xem cảnh đêm Hồng Kông, cố gắng lắng đọng lại tâm tình quá mức cuồng loạn. Nàng làm sao vậy? Chỉ trong một buổi tối, bị Đằng Tuấn ôm liền trở nên yếu đuối, bị Tôn Bội Bội nháo lại trở nên không đủ bình tĩnh, nàng rốt cuộc có còn nhớ hay không mục đích tiếp cận hắn? Nàng là tới để giết hắn không phải sao? Xe tiến biệt thự, nàng theo hắn vào phòng khách mới phát hiện biệt thự này trừ bỏ bọn họ ra không có những người khác. “Mọi người đều đã trở về nghỉ ngơi, ta không muốn bọn họ quấy rầy chúng ta.” Hắn tựa hồ nhìn thấu nghi vấn của nàng, lập tức giải thích. “Nga?” Hắn cho người khác rời khỏi là có ý đồ gì sao? “Ta nói rồi, chúng ta hảo cùng một chỗ một chút.” Hắn dụng tâm kín đáo cười nói. Nói như vậy, nơi này chỉ có hai người, nàng với hắn? Nàng âm thầm đi tuần tra quanh mình một vòng. Cơ hội trời ban này làm nàng cảm thấy vui sướng nói không nên lời. Cho dù hắn có ý đồ bất lương gì cũng không sẽ phát sinh, bởi vì người chết thì không thể phi lễ nữ nhân. “Ngươi ngồi một chút đi, ta lấy cho ngươi ly rượu.” Hắn đi đến quầy bar, đưa lưng về phía nàng lấy rượu đến. Nàng theo dõi hắn phía sau lưng, biết rằng nếu lại bỏ qua thời cơ tốt này, nàng chính là đồ ngốc. Giết hắn! Đúng vậy, nàng phải giết hắn. Hiện tại. Một khẩu súng lục loại nhỏ ngay tại bên trong đùi của nàng, nàng chỉ cần lấy ra, nhắm ngay trái tim hắn là có thể giải quyết hắn, tiêu trừ cừu hận nhiều năm qua của nàng. Tâm niệm vừa động, nàng không chần chờ, chậm rãi đưa tay hướng vào chân, hơi hơi khai mở làn váy, cầm súng, đang muốn giơ lên, Đằng Tuấn bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng, nàng liền dừng một chút. Nhìn hắn không có quay đầu, mới lại đem súng ở phía xa chỉ vào phía trái tim sau lưng hắn. Nhưng không biết là vì duyên cớ nào, nàng luôn luôn xuống tay gọn gàng cư nhiên giờ lại run nhè nhẹ, lý trí cùng một loại cảm xúc xa lạ giao chiến nhau, rốt cuộc là nguyên nhân nào đang ngăn cản nàng ra tay? Nàng rốt cuộc trúng tà rồi sao? Năm phút đồng hồ trôi qua, nàng như trước không hề động thủ, tâm lý bồi hồi tìm không thấy điểm xác định, cừu hận tích lũy bảy năm giống như bị cảm xúc kỳ lạ nào đó đánh bay, sinh ra một loại thay đổi hoá học, mà cái loại cảm giác xa lạ mới sinh ra này làm nàng sợ hãi… Nàng gục đầu xuống, cảm thấy mệt mỏi quá. “Vì sao không động thủ?” Đằng Tuấn bỗng nhiên toát ra thanh âm làm nàng cả kinh. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tin trừng mắt hắn, hắn không biết khi nào đã xoay người lại. Hắn nói cái gì? “Ta cho ngươi không ít lần cơ hội, vì sao ngươi không động thủ?” Mặt hắn mặt cùng với bóng đen hợp thành một mảnh. “Ngươi…” Nàng cứng lưỡi. “Muốn báo thù thì không thể mềm lòng, không ai nói với ngươi như vậy sao?” Hắn cầm chén rượu, chậm rãi đến gần, thân hình cao lớn đứng sừng sững trước mặt nàng. Nàng trong khoảng thời gian ngắn không thể lãnh hội ý tứ trong lời nói của hắn, bởi vì đầu óc nàng đang trong trạng thái mờ mịt. “Ngươi nói tuyệt đối sẽ không bỏ qua ta. Ta đã đợi ngươi hơn sáu năm. Như thế nào? Ngươi đã quên lời ngươi nói lúc trước sao?” Hắn uống một ngụm rượu, thần sắc cũng không vì súng trong tay nàng mà chịu ảnh hưởng. “Ngươi đã sớm… biết?” Nàng lẩm bẩm, chậm rãi từ trong khiếp sợ hồi phục lại. “Sát khí trong ánh mắt ngươi tiết lộ nhiều lắm, mục đích chân chính ngươi tiếp cận ta không phải vì thay Tôn Trường Dung làm việc, mà là vì giết ta, đúng không?” Khuôn mặt tươi cười tà ác làm cho một chút tình cảm dâng lên trong lòng nàng tất cả đều biến mất. “Ngươi nhớ rõ…? Ngươi đã sớm biết ta là nữ nhi của Đào Chấn Đông vậy mà còn làm cho ta tiếp cận ngươi?” Nàng thở hổn hển nói. Nguyên lai mọi chuyện hắn đều xem trong mắt. “Đúng vậy, bởi vì ta rất muốn nhìn xem ngươi tính như thế nào giết ta.” Tư vị bị giết với tư vị giết người là giống nhau sao? Hắn vẫn muốn biết. “Ngươi hy vọng ta giết ngươi?” Nàng không thể tin hỏi. “Đây là tâm nguyện của ngươi, không phải sao?” “Tâm nguyện của ta ngươi cũng nhớ rõ? Ngươi cũng đối với chuyện năm đó cảm thấy hổ thẹn và hối hận sao?” Nàng lạnh lùng hỏi. “Một khi làm chuyện, về sau ta cũng sẽ không hối hận, đó là hành vi ngu ngốc. Ta chỉ là nhớ kỹ lời ngươi nói, tò mò một cô gái mười hai tuổi như thế nào còn sống lớn lên, thay người nhà báo thù.” Hắn cúi đầu tà nghễ nàng. “Quá hiếu kì sẽ đem chính mình rơi vào hiểm cảnh.” Nàng dùng lời hắn nói qua để châm chọc hắn. “Ta đã thói quen ở hiểm cảnh.” Hắn ngạo nghễ cười cười. “Ngươi cho rằng ta căn bản giết không được ngươi, mới có thể yên tâm làm cho ta tiếp cận ngươi, đúng hay không?” Nàng lửa giận tăng thêm, trừng mắt hắn. “Tùy ngươi nghĩ như thế nào. Bất quá, sự thật chứng minh, từ lúc ngươi xuất hiện ở bên người ta đến nay, ngươi cũng chưa động thủ, lãng phí cơ hội ta cho ngươi. Vì sao?” “Cái gì vì sao?” Tay nàng cầm chặt súng lục. “Vì sao ngươi thấy ta liền không đem ta giết? Vì sao lại do dự?” Hắn thân mình càng tới gần, làm cho ngực trực tiếp để trước miệng súng trong tay nàng. “Ta…” Lòng nàng có điểm loạn, nhiều ngày nay, nàng cũng không ngừng tự hỏi vấn đề này. “Sẽ không là vì… ngươi thích ta, không hạ thủ được chứ?” Hắn ái muội cười với nàng, trên khuôn mặt tuấn tú tất cả đều là đùa cợt. Nàng ngây ngẩn cả người. Nàng thích hắn? Thật buồn cười! “Đừng nằm mơ! Ai coi trọng ác ma như ngươi!” Nàng mạnh mẽ lên án nói. “Nga? Ngươi không biết đấy thôi, có rất nhiều nữ nhân thích ác ma nam nhân.” “Đừng đem ta cùng với nữ nhân bình thường nhập làm một, Hades.” Nàng hô lên tên hắn khi hắn còn là vị thiếu niên trước kia. Hắn sắc mặt khẽ biến, lát sau lại cười nhẹ, nói “Ngươi còn nhớ rõ tên của ta a?” “Ta chưa từng quên ngươi, Hades, bắt đầu từ ngày ta quyết định giết ngươi, ngươi chính là điểm xuất phát và là nơi quy tụ làm ta cố gắng sống sót.” Nàng oán hận nói. “Vậy thì thật sự là vinh hạnh của ta.” Hắn cuồng tiếu cười to. “Nếu sự tình đều chuyển đến bước này, hôm nay chính là ngày chết của ngươi.” Nàng lên đạn, miệng súng nhắm ngay tim hắn. “Phải không? Vậy ngươi nổ súng đi!” Hắn mặt không đổi sắc. “Ngươi… không sợ chết sao?” Nàng không hiểu, vì sao hắn đối với nàng không hề sợ hãi, chẳng lẽ hắn thực sự nghĩ nàng không dám giết hắn? “Chết có gì phải sợ?” Đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo. “Chết đến nơi còn cậy mạnh. Hừ! Vậy để cho ta tới giải quyết ngươi đi, ác ma!” Nàng lại nhắm ngay ngực hắn, lên cò súng. Trong mắt hắn con ngươi trong suốt, không mang theo tạp chất, ngược lại lại chiếu ra khuôn mặt nữ nhân bị tràn ngập cừu hận, hơn sáu năm khúc mắc nàng luôn chờ đợi cơ hội này, nhưng giờ phút này hiện lên trong đầu nàng lại là hình ảnh hắn cứu nàng ra khỏi đám cháy, hắn vì bảo hộ nàng làm cho trên người dính đầy sắc huyết (máu), ôm nàng chạy ra khỏi căn nhà đang bị đốt cháy… Giết hay không giết? Mâu thuẫn trong lòng làm nàng phập phồng. Nàng biết Biện Lâu Tiên mới là chủ mưu giết hại phụ thân nàng, Đằng Tuấn cũng không phải là hung thủ trực tiếp giết cha mẹ nàng, nhưng… hắn là đồng lõa. Hắn là thủ lĩnh “Ác ma thiếu niên”. Nếu hắn không phụng mệnh làm việc, nhà nàng như thế nào lại phát sinh chuyện bi thảm huyết án diệt môn? “Ngươi quả thực không hạ thủ được.” Đằng Tuấn nhìn thấu do dự của nàng, lạnh lùng nói. “Xem ra, ‘Tinh binh đoàn’ của Thượng Đế huấn luyện ngươi còn chưa đủ.” “Ngươi biết ‘Tinh binh đoàn’?” Thì ra chỉ có nàng là ngây ngốc nghĩ chính mình che dấu rất khá, kết quả, hắn cái gì cũng đều biết. “Tôn Trường Dung đối với chuyện ‘Ác ma thiếu niên’ năm đó chẳng phải ấn tượng rất sâu đấy thôi. Hắn nảy ra ý nghĩ kỳ lạ muốn lợi dụng các thiếu niên thành niên thay hắn giành chính quyền. Thật sự là ngu ngốc không ai bằng!” “Bảy năm trước có thể có Biện Lâu Tiên, bảy năm sau vì sao không thể có Tôn Trường Dung?” “Ngươi hẳn là đối với tổ chức như vậy tràn ngập cừu hận, vì sao còn muốn thêm người?” Hắn bén nhọn hỏi. “Vì sao? Bởi vì để đối phó ngươi ta phải biến cường, biến ngoan, mới có thể tự tay giết ngươi, thay Đào gia báo thù.” Nàng nói. “Chỉ vì đối phó ta, ngươi cam tâm đem linh hồn bán cho ác ma?” Cảm giác đau lòng đột nhiên tới, Đằng Tuấn mi tâm bất tri bất giác nhíu lại hảo nhanh. “Đúng vậy, chỉ cần có thể giết ngươi, cho dù xuống mười tám tầng địa ngục ta cũng không để ý.” Nàng thống khổ trừng mắt hắn. “Ta cho ngươi nhiều cơ hội như vậy, ngươi vì sao không giết ta? Hay là vừa thấy ta, lá gan ngươi cũng nhỏ đi?” “Ai nói? Ta chỉ là…” Nàng đột nhiên ngậm miệng, tìm không thấy ngôn từ gì có thể hình dung. “Ngươi chính là không đủ hận! Hận chân chính không chỉ ăn mòn tâm một người, còn có thể khiến cho thống khổ. Cái loại tư vị này ta đã nếm qua, mà ngươi không có, ngươi đối với ta chỉ là giận chó đánh mèo.” Hắn bỗng dưng bắt lấy nòng súng nhắm ngay chính mình, biểu tình không hề tỏ vẻ châm chọc. Những năm gần đây, nàng ở trong lòng hắn vẫn là hình tượng thiên sứ. Hắn vẫn quên không được cái đêm rực đỏ đó. Khi đó nàng mang gương mặt đầy lệ cùng với phía sau có chút giống như đôi cánh, như là thiên sứ được thượng đế phái xuống phàm trần… Một thiên sứ phẫn nộ trong đêm! Hắn tuy không nói với Giang Trừng như khi nàng đối phó hắn, hắn không hiểu sao lại hy vọng từ trong tay nàng hắn có thể được giải thoát, đem một thân tội lỗi chính mình tiêu trừ đi, cho nên năm đó hắn mới có thể để nàng chạy, kỳ vọng có một ngày như vậy nàng tìm đến hắn báo thù. Cái gì nhân, cái gì quả, hắn thậm chí đã sớm chuẩn bị tâm lý chết trong tay nàng. Nhưng khi gặp lại, thiên sứ lại trầm luân! Nàng thế nhưng lại đi lên con đường đồng dạng hắn trước kia, lấy giết chóc để tiết hận, trở thành công cụ bị lợi dụng, từng bước một rập khuôn giống hắn năm đó… Hắn giống như thấy lại chính mình năm đó đang giãy dụa bên cạnh tội ác. Muốn chạy thoát, lại bất lực. Sớm biết như thế, bảy năm trước hắn nên giết nàng, đỡ phải làm cho nàng trở thành một Hades khác. “Ngươi biết cái gì?” Nàng tức giận hô to. “Biện Lâu Tiên suy sụp, đã chết, hận của ngươi nếu không tìm được mục tiêu, sớm hay muộn gì cũng hỏng mất. Những năm gần đây ngươi liều mạng hận ta, chỉ là vì chống đỡ để chính mình sống sót. Lời nói của hắn giống như con rắn nhỏ lẻn vào mê cung trong nội tâm nàng. “Câm mồm!” Nàng rống to. “Ta hiểu tâm tình của ngươi, cho nên ta cho phép ngươi tiếp cận ta, thậm chí giết ta, chỉ cần ngươi cảm thấy như vậy có thể tiêu trừ hận ý trong lòng ngươi.” “Phải không? Ngươi biết cái gì? Đừng nói giống như sự tình đều nằm trong lòng bàn tay ngươi.” Hắn dựa vào cái gì mà đào móc lòng của nàng? Còn mang một bộ dáng rộng rãi đến giả trang người tốt. “Nhưng ngươi cố tình đánh mất cơ hội ta đưa cho ngươi, đây là tổn thất của ngươi.” Hắn cười lạnh tới gần. Ván bài thắng thua sắp sửa công bố. “Đừng tới đây, ta thật sự sẽ nổ súng.” Nàng lui về phía sau từng bước. “Bắn đi! Ngươi đừng quên, người nhà ngươi là chết như thế nào.” Hắn lại tiến tới từng bước. “Ngươi…” “Bọn họ đang ở địa ngục gào khóc, thống khổ không chịu nổi…” “Câm mồm! Không cần nói! Không cần nói nữa!” Nàng điên cuồng mà hô to. “Vậy giết ta đi! Ngay hiện tại!” Hắn hét lớn một tiếng. “Ta…” Tim của hắn nhảy lên như từ nòng súng truyện tới, nàng cơ hồ có thể tưởng tượng chỉ cần bóp cò súng, trong ngực hắn máu tươi sẽ bắn ra, đem hết thảy nhuộm thành sắc màu đỏ thẫm… “Mau!” Chết cũng là một loại khoái cảm! Cứ nghĩ đến hình ảnh hắn ngã xuống, nàng lại cảm thấy đau thương, mà không phải là giải thoát. Ôi trời, nàng không hạ thủ được! Vì sao tình hình bào thù luôn diễn ra trong đầu suốt gần bảy năm nay, thế nhưng khi tự mình đối mặt lại khó hoàn thành như vậy? “Ngươi không muốn giết ta sao?” Hắn bắt ép nàng. “Ta không…” “Hay là, ngươi đã yêu ta? Chính là chính ngươi không phát hiện mà thôi?” Hắn cuồng tiếu để sát vào nàng, chọc giận nàng, một tấc tấc bức nàng nổ súng. “Không có!” Nàng mạnh lắc đầu, như muốn vứt bỏ bối rổi tràn đầy trong lòng. “Vậy giết ta đi!” Đằng Tuấn tay nắm chặt cổ tay nàng, kéo súng trên tay nàng chỉ thẳng vào ngực mình, cũng tính thay nàng bóp cò súng. Nàng không biết hắn suy nghĩ cái gì, loại hành động này không khác gì tự sát. Vì sao hắn muốn bức nàng giết hắn? “Ngươi…” “Giết ta! Oán hận của ngươi sẽ tiêu trừ.” Hắn âm trầm cười, bỗng dưng bóp cò súng “Phanh!” “Không cần!” Nàng dùng sức lấy khai súng, tiếng thét chói tai cùng với tiếng súng làm nàng chấn kinh ở đương trường. Thời gian tựa hồ đình chỉ. Viên đạn mất chính xác, lao qua cánh tay phải của Đằng Tuấn, một đạo vết máu từ da thịt hắn thấm ra. Bọn họ đồng thời ngạc nhiên trừng mắt lẫn nhau, bị việc vừa rồi nàng dưới tình thế cấp bách mà làm ra động tác phản xạ mà giật mình. Tiềm thức của nàng đã cứu hắn! Ở thời khắc trí mạng, nàng nhưng lại không muốn hắn chết. Tầng tầng mê chướng bị xốc lên, Đào Ý Khiêm biết rốt cuộc không lừa chính mình được nữa. Bảy năm trước, trong đám cháy đêm đó, hắn không chỉ xông vào nhà của nàng, còn xông vào lòng của nàng… Sự tình đã rõ, nàng căn bản đã sớm yêu hắn. Chân tướng này so với bất cứ gì khác đều đả kích nàng rất lớn. Trời mới biết nàng chính là dối gạt chính mình, cái gì thề sống chết báo thù, kết quả chỉ là lấy cớ, đối với hắn nhớ mãi không quên. “Ha ha ha. Trò chơi đã xong. Ngươi thua!” Đằng Tuấn nhếch miệng cười, tàn khốc tuyên bố. “Thua…?” Nàng khó hiểu trừng mắt hắn. “Yêu thương ta, chẳng khác nào ngươi nhất định sẽ thất bại.” Hắn không để ý cánh tay phải chảy ra huyết, cười ngạo nghễ. Thất bại? Nguyên lai hắn ngay từ đầu đã chắc chắn nàng không thoát được võng tình của hắn. Nguyên lai, nàng chung quy bị tâm chính mình bán đứng, rơi vào kết cục khuất nhục, bị giễu cợt… “Đây đều là trong kế hoạch của ngươi? Ngươi cố ý diễn một hồi tự sát để trêu đùa ta?” “Muốn cho nữ nhân thúc thủ chịu trói, trước hết phải làm cho thân nàng rơi vào võng tình.” Hắn lạnh lùng xem xét nàng. “Ngươi thật giỏi! Ha ha ha, ác ma tâm cơ quả nhiên không người nào có thể so sánh! Ngươi trăm phương ngàn kế an bài kết cục như vậy, sau đó giẫm lên tự tôn của ta…”. Nàng điên cuồng mà cười to, cười ra nước mắt, cũng cười nát cả tâm. Yêu ác ma nam nhân như vậy, nàng thà rằng chết! Dù sao báo không được thù, nàng sớm nên ở bảy năm trước chết trong tràng đại hỏa kia. Nàng nhanh chóng cầm lấy súng, chỉ thẳng vào huyệt thái dương chính mình, khóc cười nói: “Như vậy ngươi vừa lòng? Ngươi chỉ là vì xem ta diễn một trò khôi hài buồn cười mới có thể từ đại hỏa kia cứu ta ra, làm cho ta sống lâu thêm mấy, đúng hay không? Đây cũng là thủ đoạn của ngươi, đúng hay không?” “Dừng tay! Ngươi muốn làm gì?” Đằng Tuấn ý cười nháy mắt biến mất, hắn bị hành động của nàng sợ tới mức tim đập sai nhịp, vội vàng ra tiếng ngăn cản. “Nếu giết không được ngươi, vậy làm cho ta biến mất. Ta chán ghét cùng ngươi hô hấp không khí dơ bẩn trong cùng thế giới này.” Nàng điên cuồng hét, tay đã không chút do dự bóp cò súng. “Ý Khiêm!” Hắn kinh hãi bay nhanh về phía trước, nhưng vẫn không kịp ngăn lại nàng, tiếng súng đã vang lên. “Phanh! Phanh!” Trước sau hai tiếng, súng trong tay Đào Ý Khiêm đã bị viên đạn từ phía sau phóng tới đánh rơi, hiểm hiểm bay sướt qua trán của nàng. Vết máu thoáng chốc làm mơ hồ tầm mắt nàng, nàng chưa kịp phản ứng đã ngã xuống, hôn mê bất tỉnh trước mặt Đằng Tuấn. “Ý Khiêm!” Theo tiếng súng vang lên, Đằng Tuấn chỉ cảm thấy thiếu chút nữa không khí bị chặt đứt. Hắn ngã ngồi xuống đất, cẩn thận ôm lấy đầu của nàng, hô tên nàng. “Nàng chỉ là bị trầy da.” Thanh âm của Đinh Dực từ trên đỉnh đầu hắn vang lên. Đằng Tuấn ngẩng đầu vừa thấy, người nổ súng chính là tay súng thiện xạ Lâm Kiếm Hi, Ngũ Hành Kỳ Lân tất cả đều đến đông đủ. Nghĩ lại cũng là Giang Trừng lo lắng hắn, muốn mọi người tiếp tục từ pub theo dõi tới đây, vừa vặn vượt qua một màn khẩn trương này. “Đằng Tuấn!” Phương Đằng nhíu nhíu mày, đi đến bên người hắn, xem xét thương thế của hắn. “Ta không sao.” Đằng Tuấn ôm lấy Đào Ý Khiêm, tâm tình hỗn loạn tới cực điểm. Nàng lại ở trước mặt hắn tự sát, chỉ là bởi vì phát hiện yêu hắn? Vì sao? Yêu thương hắn thật sự so với chết còn không bằng? “Ta nói rồi, dùng cảm tình làm tiền đặt cược chỉ sẽ hủy nàng.” Giang Trừng thật sâu thở dài một hơi. Đằng Tuấn nghe vậy hai hàng lông mày càng thêm rối rắm. Chẳng lẽ hắn thật sự sai lầm rồi sao? “Trước đem nàng mang về Hội quán chữa thương đi!” Đinh Tường bình tĩnh nói. “Nếu ngươi đối với nàng cảm thấy có lỗi hoặc là đau lòng, nếu ngươi để ý sinh tử của nàng. Vậy thì có lẽ như mũi tên của thần tình yêu không chỉ bắn trúng nàng, mà nó cũng không bỏ qua cho ngươi.” Giang Trừng sâu sắc theo dõi hắn. Yêu? Đằng Tuấn không nói gì chống đỡ, hắn vẫn nghĩ đến người với người trong lúc đó chính là quan hệ lợi hại hỗ động nhau, không cần “yêu”. Cái loại này không có ý nghĩa gì. Cho nên hắn không dễ dàng động tình, không dễ dàng nói chuyện yêu đương, cho nên mới có thể mắt lạnh xem thế gian, diễn ngữ cười nhân gian. Nhưng, vì sao Đào Ý Khiêm luôn làm cho tâm hắn nặng trịch? Loại cảm giác hít thở không thông này chính là yêu sao? Hắn thật mơ hồ. Tình yêu có khi tồn tại dưới dạng mầm móng như vậy, nó khi nào thì nảy mầm không ai có thể biết được, bởi vì, đó là tạo vật duy nhất làm cho nhân loại kinh hỉ…“Ta muốn Đào Ý Khiêm cút khỏi tập đoàn tài chính Thượng Đế chúng ta!” Tôn Bội Bội ở bên kia điện thoại hướng Tôn Trường Dung lớn tiếng kháng nghị. “Nàng đang thay ta làm việc. Bội Bội, ngươi đừng náo loạn!” Tôn Trường Dung đối với nữ nhi dễ dàng tha thứ đã đến cực hạn. “Ta mặc kệ! Ta chán ghét nàng! Chuyện Đằng Tuấn ta có thể tiếp nhận, ta nghĩ muốn hắn!” Tôn Bội Bội không cam lòng làm cho Đào Ý Khiêm chiếm hết tiện nghi.
“Nhưng Đằng Tuấn tựa hồ rất thích Ý Khiêm, hắn đã đáp ứng đem sinh ý của Tường Hòa Hội Quán ở Singapore giao cho Thượng Đế. Chuyện này ngươi đừng làm loạn, có nghe hay không?” “Ta mặc kệ! Ta thích Đằng Tuấn, ai cũng đừng nghĩ cùng ta tranh hắn, nhất là Đào Ý Khiêm. Ba, ngươi vì sao không đem nàng đuổi đi? Nàng rốt cuộc có điểm nào hảo?” Nàng không khách khí chất vấn. “Ngươi không hiểu. Nàng là nữ nhi của Đào Chấn Đông, năm đó ở nước Mỹ bị hắc đạo xuống tay. ‘Ác ma thiếu niên’ giết cả nhà nàng, nàng nhất định sẽ tìm đám người kia báo thù, mà ta, chỉ cần lôi kéo nàng, có thể sẽ tìm được tiểu ma vương năm đó…” Cứ nghĩ đến năm đó “Ác ma thiếu niên” hoành hành, Tôn Trường Dung liền lâm vào điên cuồng. Hắn vẻ mặt cuồng si hồi tưởng chuyện năm đó. Hắn ngẫu nhiên một lần xem thấy một cuộc chiến mà trong đó hắn chính mắt thấy nhóm ‘Ác ma thiếu niên’ hành động. Bọn họ người người tinh nhuệ chiến đấu cùng giết chóc, ra tay vừa mau vừa ngoan, làm cho hắn khiếp sợ tại đương trường. Nhất là người đi đầu Hades, hắn tựa như đứng đầu bầy sói, giơ tay nhấc chân đều có khí phách cùng phong thái vương giả, cho dù che mặt, khí thế bất phàm kia vẫn như cũ cuồng mãnh bức người. Tôn Trường Dung đối với Hades cơ hồ là mãnh liệt si mê đến biến thái. Hắn hận không thể có được hắn ta, đưa hắn ta thu làm tâm phúc. Sau lần đó, hắn đối với “Ác ma thiếu niên” có dục vọng muốn giữ lấy. Hắn biết Biện Lâu Tiên sở dĩ có thể xưng bá, hoàn toàn là do kiệt tác của “Ác ma thiếu niên”. Hắn từng muốn dùng tiền câu dẫn, thu mua một bộ phận thiếu niên đó, nhưng sự tình chưa thành công thì đứa nhỏ có tâm làm phản đó lại mất tích. Nghe nói là bị Hades giết, người mà chỉ cần người ta nghe thấy đã sợ hãi. Hades quả thực là hóa than của ác ma, nhưng cũng vì nguyên nhân Hades tà ác mới làm cho hắn càng thêm đối với hắn ta nhớ mãi không quên. Chỉ tiếc hắn vẫn vô duyên gặp lại hắn ta. Biện Lâu Tiên vừa chết, nhóm thiếu niên đều tan. Tôn Trường Dung dùng hết biện pháp cũng không thể đem đàn thiếu niên này tụ tập lại, bởi vậy, hắn đành phải tự tổ chức “Tinh binh đoàn” cho đã ghiền. Bất quá, nhiều năm qua hắn chưa bao giờ buông tha hứng thú đối với Hades, hắn tin tưởng chỉ cần làm cho Hades biết “Tinh binh đoàn” tồn tại, hắn ta sẽ chủ động tìm đến hắn, đây là một lộ tuyến với mục đích cuối cùng là muốn ép Hades hiện thân. Về phần Đào Ý Khiêm, hắn biết nàng là vì báo thù mới tiến vào Thượng Đế, nàng đang tìm Hades. Hơn nữa, hắn đoán, nàng có khả năng cũng gặp qua hắn ta, cho nên hắn thu lưu nàng, âm thầm cung cấp cho nàng các loại tài liệu tìm Hades, hy vọng từ nàng sẽ đem ma vương năm đó gọi ra. Không ai có thể biết được dục vọng hắn muốn có được Hades là như thế nào. Nó tựa như là đang sưu tầm vật phẩm yêu thích nào đó, đó là một loại bệnh trạng “mê”, có thể so với sùng bái cuồng nhiệt. “Ba, ngươi rốt cuộc đang tìm ai? Muốn tìm người thì bằng hạ nhân của Thượng Đế chúng ta là đủ rồi, làm sao thế nào cũng phải là nàng mới được?” Tôn Bội Bội một chút cũng không thể hiểu tâm tư của phụ thân. “Ngươi không hiểu!” Hắn trách mắng. “Ta không hiểu, ta cũng lười hiểu, ta chỉ muốn Đào Ý Khiêm cút ngay khỏi tầm mắt của ta.” “Vậy ngươi trở về nước Mỹ không phải là được sao, làm sao còn ở lại Hồng Kông?” “Ta muốn Đằng Tuấn! Không có được hắn ta sẽ không quay về.” Nàng khởi tính tình đến. “Kỳ Lân Vương Đằng Tuấn không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Ngươi a, muốn thu phục hắn? Ta khuyên ngươi sớm hết hy vọng đi!” Nữ nhi của mình có mấy trọng lượng hắn cũng không phải không biết. “Chẳng lẽ Đào Ý Khiêm liền đối phó được hắn?” Nàng cao giọng hỏi lại. “Ít nhất người ta có vẻ đối với Ý Khiêm có hứng thú.” “Ta xem không phải đâu. Là Đào Ý Khiêm đối với hắn có ý tứ. Nàng ta còn can đảm ra mặt cảnh cáo ta, Hades là người của nàng…” “Ngươi nói cái gì?” Tôn Trường Dung đột nhiên lớn tiếng hỏi. Hades? “Cái gì? Muốn hù chết ta a?” Cho dù là nói qua điện thoại, Tôn Bội Bội vẫn bị tiếng hô như sấm của phụ thân làm giật mình không nhỏ. “Ngươi vừa rồi nhắc tới Hades?” Hắn kinh ngạc kêu to. “Đúng vậy! Như thế nào?” Nàng bị phụ thân làm cho hồ đồ. “Là Ý Khiêm nói sao? Ai là Hades?” Hắn nín thở chờ đợi. “Đại khái là Đằng Tuấn. Bởi vì lúc ấy chúng ta là đang nhắc tới hắn…” “Đằng Tuấn đúng là Hades?” Tôn Trường Dung không thể tin. Hades làm sao có thể thành Kỳ Lân Vương của Tường Hòa Hội Quán? Có thể hay không Đào Ý Khiêm lầm rồi? “Hades thì như thế nào? Nó có thể là tên tiếng Anh của Đằng Tuấn.” Việc này có cái gì kỳ quái thật lớn kinh ngạc? Đúng vậy! Cùng tên cũng không phải không có khả năng… Chậm đã, hắn bỗng nhiên nhớ tới khi Đào Ý Khiêm nhìn thấy Đằng Tuấn thì sắc mặt trắng bệch, còn có, nàng không chút do dự tiếp nhận công tác dụ dỗ hắn… Đây là không phải chứng minh Đằng Tuấn thật là Hades nàng tìm nhiều năm qua? Nhưng, theo hắn điều tra, Hades hẳn là cô nhi, như thế nào lại biến thành chủ nhân của Ngũ đại gia tộc ở Hồng Kông? Trong đó nhất định có vấn đề, hắn phải lập tức tăng cường điều tra mới được. Nếu sự tình là thật, vậy Đào Ý Khiêm căn bản sẽ không để hắn sống. Đúng, mặc kệ là đúng hay không, trước ngăn cản nàng rồi nói sau. “Bội Bội, lập tức liên lạc với Ý Khiêm, bảo nàng bỏ dở hết thảy hành động!” Điều này sao có thể? Nhân tài hắn tìm sáu năm, có thể nào hủy trong tay Đào Ý Khiêm? “Như thế nào? Người hiểu rõ rồi àh?” Nàng còn tưởng rằng phụ thân nghe lời nàng. “Ngu ngốc, nàng sẽ giết Đằng Tuấn!” Hắn nổi giận nói. “Cái gì?” Tôn Bội Bội cũng ngây ngẩn cả người. “Ta ngày mai sẽ đến Hồng Kông, bây giờ trước tiên ngươi phải liên lạc với Ý Khiêm, kêu nàng hồi khách sạn đợi mệnh, đừng hành động thiếu suy nghĩ, có nghe hay không?” Tôn Trường Dung lo lắng mệnh lệnh. Nha đầu Đào Ý Khiêm kia nếu thật sự giết Hades, hắn cũng sẽ không cho nàng sống. “Dạ… Nhưng, vì sao nàng muốn giết Đằng Tuấn?” Tôn Bội Bội bị thanh âm nghiêm khắc của phụ than làm kinh sợ. “Nếu Đằng Tuấn thật là Hades, vậy thì hắn chính là kẻ thù mà Ý Khiêm muốn tìm. Nàng đã tìm hơn sáu năm, hiện tại thật vất vả tìm được, lại sao lại có thể tha cho hắn?” Tôn Trường Dung đơn giản đem sự tình nói một lần. “Kẻ thù? Nhưng xem nàng giống như là thực thích hắn.” Tôn Bội Bội không rõ tình cừu trong đó, nhất thời há hốc mồm. “Đó cũng có thể là thủ thuật che mắt. Ngươi trước kêu nàng hồi khách sạn chờ ta rồi nói sau.” “Nhưng, ba, ngươi không phải đã đem nàng bán cho Đằng Tuấn?” “Nàng sẽ không nguyện ý ở bên người hắn, cho dù trương khế ước kia không có, nàng cũng chỉ có thể hồi Thượng Đế, không có chỗ đi.” “Phải không? Ngươi xác định nàng còn có thể nghe lời ngươi?” Tôn Bội Bội không cho là đúng. “Nhất định, bởi vì nàng đã thói quen.” “Nhưng là…” “Đừng rầy rà nữa! Nhanh đi! Còn có, chờ ta vừa đến Hồng Kông, ngươi liền trở về Mỹ, không cho phép lưu lại Hồng Kông.” Hắn gầm lên. Nên sớm một chút đem nữ nhi đi mới không làm cho nàng làm hỏng chuyện của hắn. “Cái gì? Ba…” “Ta nói ngươi nghe được?” Hắn đề cao thanh âm. “Dạ.” Nàng ngoan ngoãn câm miệng, cúp điện thoại. Treo điện thoại, Tôn Trường Dung trên mặt lộ ra nụ cười mừng thầm. Hắn rốt cục có tin tức của Hades, cái ác ma đứng đầu vẫn quanh quẩn trong mộng hắn nhiều năm qua sẽ lại hiện thân. Hắn muốn Hades! Hắn muốn Hades dẫn dắt “Tinh binh đoàn” của hắn, lại hoành hành toàn thế giới. Hắn tin tưởng Hades có năng lực này, chỉ có Hades mới có thể đem giấc mộng của hắn thực hiện. Trong đầu mơ hồ hình ảnh cùng gương mặt tuấn mỹ của Đằng Tuấn, Tôn Trường Dung càng thêm hưng phấn, một thân mỹ mạo đầy khí chất, đây mới là hình tượng Hades trong cảm nhận của hắn. “Hades! Ta muốn ngươi trở thành của Tôn Trường Dung ta!” Hắn nhịn không được cuồng tiếu, một chút cũng không phát hiện một loại không bình thường “yêu luyến vật” đã đến mức thành bệnh trạng. “Ác ma thiếu niên” nhiều năm đã D_E_L_E_T_E lại đem bị sao nóng. Tôn Trường Dung tin tưởng nhất định chuyến đi từ Mỹ tới Hồng Kông lần này sẽ rất náo nhiệt, Tường Hòa Hội Quán sắp phải đối mặt một hồi gió lốc khó giải quyết.
/11
|