Sau khi bình phục tâm tình, hai người thực sự trở thành vợ chồng, vợ chồng Hoàng Phủ ăn một bữa trưa phong phú, ăn no, Hoàng Phủ Vệ dặn dò thê tử vài tiếng, hắn – thiếu gia phải đi làm việc.
Mà Hoàng Phủ Trân, dưới sự hộ vệ của Lục nhi cùng hai võ sư, thoải mái ra cửa đi dạo phố.
Sau khi vào thành, nàng mới biết được cảnh tượng diễn trong phim truyền hình, cũng không bằng một phần mười thành cổ chân chính, ngã tư đường rộng lớn có thể chứa vài chiếc xe ngựa cùng đi kiến nàng xem thế là đủ rồi, chỉ là một đường lớn phía đông, đã xen kẽ rất nhiều đường nhỏ. Cửa hàng bốn phương tám hướng rộng mở, người bán hàng rong, còn có đoàn xe buôn bán nối liền không dứt, khiến cả tòa thành đã tràn ngập tinh thần phấn chấn, náo nhiệt không thôi.
Thành cổ to lớn rộng mở này đã đừng sừng sũng mấy ngàn năm, mỗi một chỗ đều có chứa phong cách cổ xưa cùng sắc thái trầm ổn phương Bắc, chợ hỗn tạp Hồ Hàn, đến từ thương nhân bán thức ăn, Cổ Lâu phố, Chữ Thập phố, ngõ nhỏ Quân Phạm, ngõ nhỏ Nhân Nghĩa... Các loại, nàng nhìn xem hoa mắt hỗn loạn.
Nàng chọn Cổ Lâu phố náo nhiệt nhất, trên đường người đi đường nhiều đến nàng phải nắm chặt tay Lục nhi, chỉ sợ chủ tớ hai người bị dòng người như thuỷ triều tách ra.
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân! Người xem! Có khỉ kìa!” Lục nhi so với chủ tử còn kinh ngạc hơn, nàng là cô nương đến từ thôn nhỏ, chưa từng thấy địa phương náo nhiệt như vậy.
Hoàng Phủ Trân lôi kéo nàng, cùng nhau hưng trí bừng bừng đến trước sạp biểu diễn khỉ đánh quyền, hai người nhìn xem kinh hô liên tục, hai đôi tay nhỏ bé đều vỗ đến đỏ. Chờ hết hứng, lại quay đầu nhìn nam tử đùa giỡn đao lớn bên cạnh.
Lúc trước Hoàng Phủ Trân đương nhiên đã xem qua những cảnh biểu diễn này ở trên truyền hình, nhưng cảm thụ khi xem tận mắt thật khác, biết rõ biểu diễn đều có kỹ xảo, nhưng nàng chính là nhịn không được tán thưởng.
Chủ tớ hai cô nương ở phía trước chơi vui vẻ, nhưng hai võ sư bị phân phối đến hộ vệ thì khổ, đám đông chật chội, bọn họ lúc nào cũng lo lắng có thể không mở to mắt liền bị lấn đi lên hay không, một lát lại nhìn chằm chằm hai mạt thân mình xinh xắn, chỉ sợ thiếu phu nhân nạm vàng gắn bạc của bọn họ sơ sẩy một chút mà không thấy.
Xem xong biểu diễn trên đường cái, các nàng lại vòng đến một ngã tư đường khác bán toàn khăn thêu, vật phẩm trang sức, đi tới đi tới cũng mệt mỏi, liền tìm một quán trà có vị trí phong cảnh tốt, hài lòng chuẩn bị nếm trà nghỉ ngơi.
Hoàng Phủ Trân đặt mông ngồi xuống, sau đó mới phát hiện Lục nhi cùng hai võ sư khác còn đứng, nàng buồn bực ngoắc bọn họ, “Ngồi đi, sao đều đứng ở bên cạnh ngẩn người?”
“Cô nương, muốn kêu gì đó không?” Tiểu nhị ca mắt sắc nhìn ra cô nương này có gia thế bất phàm, chỉ nhìn qua bộ tơ lụa bát kỳ trên người nàng đã quá hơn người, càng khỏi nói còn mang theo hai võ sư cao tráng nhanh nhẹn dũng mãnh.
Trong thành Lạc Dương này, có thể mang ra hán tử tinh tráng như vậy cũng không có mấy hộ nhà.
“Uh, mấy món điểm tâm ăn ngon đi, chúng ta rất nhiều người. Thêm bình trà ngon.” Hoàng Phủ Trân cười nói.
“Vâng” lau cái bàn, tiểu nhị ca động tác nhanh chóng rời đi.
“Văn Chí, Văn Hiện, Lục nhi, ngồi đi!” Chân nhỏ treo ở ghế quơ quơ, nàng thấy người vẫn đứng ở một bên, không khỏi nhíu lại đôi mày thanh tú.
“Thuộc hạ không dám!” Hai huynh đệ Văn Chí, Văn Hiện chắp tay nói.
“Lục nhi không dám!” Lục nhi cũng đồng thời cúi người nói.
Mắt ngọc của Hoàng Phủ Trân chuyển động, nàng biết hiện tại chủ tớ phân biệt vẫn rất nghiêm cẩn, nhưng quan niệm của nàng nói với người cổ đại, chỉ sợ bọn họ cũng không hiểu, vì thế lưu loát nhảy xuống ghế dựa, cùng Lục nhi đứng ở một bên.
“Thiếu phu nhân?” Ba người khó hiểu nhìn nàng.
“Các ngươi cũng không ngồi, ngồi một mình thật nhàm chán, ta đây cùng các ngươi đứng là được.” Hì hì, núi không chuyển đường chuyển.
Trên mặt hai huynh đệ Văn Chí, Văn Hiện hơi có chút ngượng nghịu, vẫn là Lục nhi hầu hạ Hoàng Phủ Trân một thời gian có vẻ hiểu biết, nàng biết thiếu phu nhân cũng không sĩ diện với những hạ nhân bọn họ, còn đối bọn họ cực kỳ có lễ, cũng không cho rằng bọn họ hầu hạ chủ tử là việc phải làm, cũng không tiếc rẻ một tiếng cảm tạ.
Nay thiếu phu nhân bỏ qua muốn bọn họ đừng giữ lễ tiết, sao nàng không hiểu?
“Cám ơn thiếu phu nhân.” Lục nhi cảm động nói, kéo tay nàng nhẹ nhàng ngồi xuống.
Hoàng Phủ Trân cười với nàng, sau đó lại quay đầu nhìn hai huynh đệ Văn gia, “Các ngươi không phải muốn ta đứng lên một lần nữa chứ?” Nàng nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
Đến trình độ này hai huynh đệ Văn gia, đương nhiên cũng biết dụng tâm của thiếu phu nhân, trong lòng ấm áp, hai huynh đệ nhìn nhau cười, cũng biết nghe lời ngồi xuống.
Chủ tớ bốn người cao hứng ngồi uống trà nói chuyện phiếm, đồng thời Hoàng Phủ Trân cũng từ trong miệng bọn họ hiểu biết đến Hoàng Phủ gia rốt cuộc là làm nghề nghiệp gì.
Thì ra, gia nghiệp chủ yếu của Hoàng Phủ gia là đồ ngọc đá quý, cả nước trên dưới đều có châu báu của Hoàng Phủ gia lưu hành, xưng là Trân Bảo các, hơn nữa buôn bán châu báu cũng ứng dụng đến trên bốn phía hàng hoá, mặc kệ là ăn, y phục, ở, đi, Hoàng Phủ gia đều có xem qua.
Nghe nói Hoàng Phủ gia cũng có huyết thống người Bát Kỳ, thê tử của lão thái gia đã đi về cõi tiên, chính là một vị cách cách trong bát kỳ, quyền thế cộng thêm tài lực, bởi vậy Hoàng Phủ gia tuy là thương nhân, nhưng địa vị không thua Hán quan trong triều đình.
“Ừ.” Nàng uống ngụm trà nhỏ, đem lời Văn Chí thành chuyện xưa để nghe, nghe được chuyện hay, nhìn xem hai người khác lắc đầu cười khổ.
Bọn họ biết thiếu phu nhân đụng bị thương đầu, đã quên rất nhiều chuyện, cho nên tất cả về Hoàng Phủ gia đối với nàng mà nói hoàn toàn xa lạ, cái này cũng không kỳ quái.
“Tiểu Trân? Tiểu Trân! Ta rốt cục tìm được ngươi!” Một tiếng nói bối rối kích động từ cửa cầu thang truyền đến.
Vừa nghe đến thanh âm, chủ tớ bốn người đồng thời quay đầu nhìn qua.
Chỉ thấy trên cầu đang đứng một công tử mặt trắng tuấn tú, vẻ mặt đang kinh hỉ nhìn Hoàng Phủ Trân, hốc mắt thậm chí nổi lên nước mắt, tựa như nhìn thấy người yêu đã lâu không thấy.
“Hắn gọi ta phải không?” Nhìn trái, nhìn phải, tuy rằng bên cạnh đều có người, nhưng thư sinh mặt trắng này rõ ràng đúng là kêu mình... Nàng nghĩ không vừa vặn, bên cạnh cũng có người gọi là Trân chứ?
Lục nhi gật gật đầu, “Thiếu phu nhân, ngài nhận biết người này?”
Nàng mờ mịt lắc đầu, “Không biết.” Người hiện tại nàng nhận được, mười ngón tay đều tính ra được, tên khó hiểu xuất hiện, còn gọi khuê danh của nàng này, nàng nào biết là ai?
Không đợi nàng hưởng ứng, thư sinh mặt trắng đã kích động nhào về phía nàng, duỗi tay ra muốn bắt lấy nàng, mở ra trường hợp quen biết nhau động lòng người.
“Ngươi làm gì?” Vừa nghe đến đương gia chủ mẫu nói không biết, Văn Chí đương nhiên lập tức che ở giữa, không khách khí đẩy ra tiểu bạch kiểm này.
Thư sinh mặt trắng thương tâm muốn chết nhìn nàng, “Tiểu Trân, ngươi đã quên ta sao? Uổng phí ta ở Tế Nam vẫn đau khổ chờ ngươi !”
Lời này vừa ra, rất giống Hoàng Phủ Trân là một nữa nhân bạc tình vứt bỏ tình lang, nàng hoảng sợ, “Oa! Vị này công tử, ta thật sự không biết ngươi, ngươi đừng nói lung tung!” Nàng bối rối xua tay lại lắc đầu, cũng không muốn bị hiểu lầm.
Thư sinh mặt trắng bi phẫn trừng nàng, “Ta là biểu ca ngươi!” Nói xong lại kích động muốn tiến lên bắt lấy nàng.
Nàng vội vàng trốn đến phía sau Lục nhi, “Cái gì? Biểu ca?” Sao đột nhiên toát ra cái biểu ca đến đây?
“Đúng, ta là biểu ca ngươi, Diệp Vũ Khánh.” Thư sinh mặt trắng nhìn nàng, vẻ mặt đau xót.
Hoàng Phủ Trân giật nhẹ khóe miệng, nhìn biểu ca bộ dáng bi phẫn này, da đầu đột nhiên có chút run lên. Nàng có dự cảm không tốt, nam nhân này, cùng nguyên bản Hoàng Phủ Trân trong triều đại này, tuyệt đối không chỉ là quan hệ biểu ca cùng biểu muội...
“Thiếu phu nhân, trong quán trà nếu nhiều người biết thì bí mật khó giữ, chúng ta nên về cửa hàng trước đi.” Văn Chí nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói.
Hoàng Phủ Trân còn có thể nói cái gì? Cũng chỉ có thể kiên trì gật đầu. Sau khi thanh toán, bọn họ dẫn vị biểu ca kia cùng nhau hướng về phía cửa hàng.
Dọc theo đường đi, nàng vẫn có thể cảm nhận được sau lưng truyền đến một đạo ai oán nhìn chăm chú, nhịn không được rụt bả vai, lôi kéo Lục nhi, càng chạy càng nhanh giống trốn ôn thần.
***
Trở lại cửa hàng, trải qua xác nhận của Hoàng Phủ Vệ, Diệp Vũ Khánh thật là biểu ca của Hoàng Phủ Trân, ở ngày hai người thành thân, hắn từng đến uống rượu mừng, cho nên Hoàng Phủ Vệ còn có một ban quản lý có vẻ thân cận đều nhận biết hắn.
Thân thích đều đến đây, buổi tối tự nhiên giúp người ta làm một bữa tiệc đón tiếp đơn giản, trong bữa tiệc, Hoàng Phủ Trân cùng Hoàng Phủ Vệ gắn bó ngồi, Diệp Vũ Khánh thì ngồi một mình ở đối diện, bên cạnh còn có hai huynh đệ Hoàng Phủ Tĩnh cùng Hoàng Phủ Văn.
Đêm nay, Hoàng Phủ Trân vẫn bị một đôi con ngươi ai oán nhìn chằm chằm, trừng đến toàn thân nàng cũng không thoải mái, dạ dày khó chịu tựa như bị đánh mười cái.
“Tiểu Trân, hơn hai tháng trước ngươi từ Tế Nam quay về Lạc Dương, biểu ca luôn luôn ở Tế Nam chờ tin tức ngươi, không nghĩ tới ngươi vừa đi lại không về nữa, khiến cho biểu ca thập phần lo lắng cho ngươi, sao ngươi không báo tin tức bình an về?” Sau bữa ăn kéo dài trầm mặc, Diệp Vũ Khánh mới mang cười, dịu dàng hỏi.
Nàng mím môi cười, mắt híp híp, đầu đột nhiên hướng Hoàng Phủ Vệ đến gần hơn một chút.
Hoàng Phủ Vệ cũng thực tự động quay đầu đi, chợt nghe nàng nhỏ giọng nói: “Hắn cười đến thực khiến người ghét... Ngươi xác định hắn thật sự là biểu ca ta?” Xem thế nào cũng giống tình phu bị đá!
Ba huynh đệ Hoàng Phủ Vệ ở đây đều là người võ nghệ bất phàm, câu oán giận nhỏ như tiếng muỗi của nàng, đương nhiên bay vào trong tai bọn họ.
Hoàng Phủ Văn liền bật cười tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu, mà Hoàng Phủ Tĩnh, thì lại là sâu xa khó hiểu nhìn nàng.
Hoàng Phủ Vệ nhịn cười, ở bên tai nàng nói nhỏ: “Hắn đúng là.” Hắn liếc Diệp Vũ Khánh, ý bảo đối phương còn đang chờ trả lời của nàng.
Hoàng Phủ Trân dừng lại, cũng bứt lên một chút tươi cười khách sáo, “Khiến ngươi lo lắng, biểu ca. Chính là biểu muội ta trên đường trở về té bị thương đầu óc, rất nhiều chuyện đều đã quên, cho nên mới không viết thư thông báo một tiếng với ngươi. Huống hồ... Ta và ngươi chỉ là họ hàng xa, biểu muội làm sao không biết xấu hổ quấy rầy biểu ca?” Đây là lời dễ nghe, đổi thành góc khó nghe thì cách nói chính là —— ta cho dù ngã chết cũng không liên quan chuyện của ngươi, vì sao phải thông báo ngươi?
Diệp Vũ Khánh không phải ngốc, nghe vậy sắc mặt phút chốc trầm xuống, môi run rẩy, không dám tin nhìn nàng.
Nàng thè lưỡi, cúi đầu chột dạ gắp đồ ăn trong chén cắn.
Không phải nàng quá đáng, chính là lấy trực giác nữ nhân đến xem, Diệp Vũ Khánh trước mặt này và Hoàng Phủ Trân nhìn thế nào cũng không trong sạch, nàng thật vất vả thoát khỏi gông xiềng danh xấu Ác nương tử” trước kia, đương nhiên không muốn nhận một lần oan khuất không trinh tiết nữa.
Con ngươi đen của Hoàng Phủ Vệ đảo qua nàng một cái, biểu tình trên mặt thập phần bình thản. Kỳ thật nhất cử nhất động của Hoàng Phủ Trân ở Tế Nam hắn đều rõ ràng, nàng quả thật từng cùng Diệp Vũ Khánh có quan hệ mờ ám không rõ, nhưng hai người cũng không có làm ra việc gì mờ ám.
Diệp Vũ Khánh muốn tới, hắn cũng đã sớm nhận được tin tức, vì vậy mới mang theo nàng vào thành ở vài ngày, để tránh vị biểu ca này làm ra cử chỉ khiến người ta hiểu lầm gì, khiến cho cha mẹ thật vất vả mới mềm hoá thái độ hiện tại lại chán ghét nàng.
“Biểu, biểu muội?! Ngươi, ngươi làm sao có thể nói như vậy đây? Ngươi chẳng lẽ đã quên, đoạn ngày biểu ca vượt qua cùng ngươi ở Tế Nam sao?” Diệp Vũ Khánh nhìn như vẻ mặt bị thương, nhưng đáy mắt lại hiện lên một chút sát khí.
“Đã quên.” Hoàng Phủ Trân rõ ràng trả lời.
Ai, tiết mục tình nhân bị vứt bỏ này còn muốn diễn bao lâu? Nàng ăn không ngon. Miễn cưỡng cầm chiếc đũa gắp thức ăn trong chén cơm, nếu không sợ thất lễ, nàng sớm trốn trở về phòng.
Hoàng Phủ Văn giống như xem diễn ở bên cạnh thảnh thơi ăn cơm, uh, hắn rất thích tẩu tử hiện tại này, so với ngày trước thì thú vị, khiến người vui hơn.
“Ta có thể trở về phòng ăn cơm không?” Nhịn không được, nàng vẫn ghé vào tai trượng phu nói nhỏ.
Thấy nàng thực nuốt không trôi, Hoàng Phủ Vệ cũng luyến tiếc nàng bị đói, gật gật đầu, “Ngươi về phòng trước đi, thuận tiện bảo Lục nhi giúp ta chuẩn bị chút thức ăn khuya.” Hắn đối với nàng nháy mắt mấy cái.
Khó được nhìn đến hắn lộ ra loại biểu tình gần như cười khẽ, nàng che miệng cười ha ha, “Tĩnh đệ, Văn đệ còn có biểu ca, thân thể ta có chút không khoẻ, đi nghỉ ngơi trước.” Vẫy tay, nàng không quên bày ra một bộ dáng nhu nhược, Lục nhi cùng một nha hoàn khác lập tức giúp đỡ nàng, ba người cùng nhau đi về phía sau phòng ăn.
Chờ sau khi đi một khoảng cách, Hoàng Phủ Trân mới thẳng thân mình, vươn tay xoa xoa bụng. “Lục nhi, ta thực đói, ngươi giúp ta làm chút thức ăn ngon được không?” Vẻ mặt nàng đáng thương nhìn nha hoàn của mình.
Lục nhi hé miệng cười, “Vâng” mới vừa rồi nàng đã đi đến đại sảnh xem diễn, đương nhiên biết thiếu phu nhân vì sao kêu đói bụng, nàng cúi người đang muốn lui xuống, lại nghe đến thanh âm của thiếu phu nhân nói ——
“Nha, nhớ rõ chuẩn bị phần cho thiếu gia nha.”
Lục nhi cùng một nha hoàn khác nhìn nhau một cái, đều nhịn không được cười ra tiếng.
Hoàng Phủ Trân cũng không để ý, khoát tay bảo Lục nhi đi trước chuẩn bị, nàng thì mau mau trở về phòng, chờ ăn khuya cùng tướng công của nàng.
Ác mộng của Hoàng Phủ Trân chính thức bắt đầu.
Bất luận nàng đi đến đâu, Diệp Vũ Khánh đều đi theo nàng đến nơi đó, hắn luôn dùng một đôi ánh mắt ẩn tình đưa tình nhìn nàng, nhìn đến toàn thân nàng đều nổi da gà lên, thật sự không biết nên làm sao cho phải.
May mắn hai huynh đệ Văn gia còn có Lục nhi vẫn cùng nàng, cho nên Diệp Vũ Khánh cũng không thể đối với nàng làm cái gì, chỉ riêng việc đi theo nàng thế này, cũng khiến nàng phiền chết.
Mà Hoàng Phủ Vệ mỗi ngày đều có công việc làm không xong như cũ, Hoàng Phủ Trân hỏi, mới biết nguyên lai hắn cũng có hỗ trợ hình thức thiết kế châu báu, đồng thời nàng cũng biết bộ trang sức đá mắt mèo trên người mình kia, nguyên lai là ra từ suy nghĩ khéo léo của hắn, cũng là hắn tự mình đánh khuôn điêu khắc ra.
Vừa biết chuyện này, nàng liền vội vàng đem bộ trang sức kia toàn bộ từ trên người lấy xuống.
Tướng công đại lão gia bởi vậy rất không vui vẻ, nhắc đi nhắc lại vì sao nàng không có việc gì muốn đem những thứ đó gở xuống, nhắc đến nàng phiền, mới xin khoan dung nói ra lời nói thật —— đây là những vật tướng công đại lão gia tự mình làm, nàng luyến tiếc chạm vào những thứ đó khiến trầy xước, mới đem vật phẩm trang sức đều lấy xuống, chỉ lưu lại chiếc nhẫn bạc còn mang ở trên tay.
Sau khi nghe xong lý do của nàng, đại lão gia mới vừa lòng cười hí mắt, thật vui vẻ trở về bắt đầu làm việc, khiến nàng thật sự là vừa tức vừa buồn cười.
Ngày hôm đó, vì tránh né Diệp Vũ Khánh quấy rầy, Hoàng Phủ Trân đành phải đi ra cửa, không muốn ở trên đường tản bộ, sợ lại bị bắt được, vì thế nàng dẫn Lục nhi và hai huynh đệ Văn gia cùng nhau đến chùa Bạch Mã.
Vào chùa, đi vào đại điện to lớn, nàng tiếp nhận nhang Lục nhi chuyền tới, cung kính quỳ gối trên đệm hương bồ [đệm bằng lá hương bồ] mà bái lạy, hy vọng phù hộ cả nhà bình an. Sau khi bái xong thấy kiến trúc to lớn trong chùa, nàng nhất thời nổi lên hưng trí tham quan, nhàn nhã một chút đi tham quan bên trong chùa.
Bốn người một đường đi vào dưới một gốc cây đại thụ che trời sau vườn chùa, dưới tàng cây có bàn gỗ và mấy chiếc ghế, rất có vài phần nhã vị. Hoàng Phủ Trân quyết định ở chỗ này ngồi xuống nghỉ tạm, hai huynh đệ Văn gia thì đi thu xếp chút đồ ăn uống gì đó.
Lục nhi có phần muốn đi vệ sinh, Hoàng Phủ Trân phái nàng, để cho nàng đi ra ngoài, chính mình thì ở trong hậu viện tiếp tục dạo, nhìn xem cảnh đẹp xa xa.
“Trống chiều chuông sớm, đời người không gì hơn cái này mà thôi...” Tình cảnh này, nhớ tới một phen đặc biệt mình gặp gỡ, trong lòng đột nhiên có cảm xúc, nàng cảm khái thở dài.
“Tiểu Trân!” Đợi mấy ngày, Diệp Vũ Khánh rốt cục tìm được một cơ hội cùng nàng nói chuyện một mình.
Hoàng Phủ Trân hoảng sợ, sững sờ trừng mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện, “Biểu ca?” Cũng trốn đến trong miếu rồi, hắn còn quấn đến nơi này sao?
“Tiểu Trân, ngươi thật sự cái gì đều quên sao?” Diệp Vũ Khánh không cam lòng lên trước chất vấn.
Từ khi ở Tế Nam hắn đã trăm phương ngàn kế tới gần nàng, chính là hy vọng có thể từ tay nàng, được đến thứ hắn muốn, nhưng chết tiệt không nghĩ tới khi nàng bị mình mê xoay quanh, sau khi đáp ứng kế hoạch của hắn, nửa đường quay về Lạc Dương lại bị bọn cướp tập kích, khiến cho toàn bộ nỗi khổ tâm của hắn hóa thành nước chảy... Không! Hắn không cam lòng! Hắn không cam lòng!
Liếc thấy thần sắc khuôn mặt trắng đẹp của hắn trở nên dữ tợn, Hoàng Phủ Trân có chút sợ hãi, không tự giác thối lui vài bước, “Ta đã nói qua, rơi xuống nước thì ta té bị thương đầu, rất nhiều chuyện đều đã quên.”
“Ngươi đã quên cùng ta thề non hẹn biển sao? Ngươi đáp ứng ta, sẽ vì ta lấy được khế thư khoáng mạch đá quý của Hoàng Phủ gia, làm sao có thể quên? Tất cả đều đã trải qua chuẩn bị tốt!” Trải qua nhiều ngày nhẫn nại, hắn đã sớm kiềm chế không được lửa giận đầy ngập, hơn nữa khi nhìn thấy nàng cùng Hoàng Phủ Vệ thân mật như vậy, hắn càng hận!
Nữ nhân này hẳn là thuộc về hắn! Sớm biết vậy, khi ở Tế Nam hắn đã thượng nàng, khiến nàng khăng khăng một mực đi theo mình...
Hắn phẫn hận trừng nàng, lúc trước ở Tế Nam thì nàng cử chỉ thô bỉ lại không biết trang điểm, chỉ dụ nàng vào lưới tình, hắn đã thập phần nhẫn nại, cho nên làm sao cũng không chịu muốn thân thể của nàng. Nhưng hiện tại da thịt nguyên bản màu mật ong thô ráp của nàng trở nên bóng loáng vô cùng, bộ dáng ăn diện tục khó dằn nổi cũng thay đổi, nay nàng mặc lăng la tơ lụa, bộ dáng thanh lịch thanh lệ, tựa như một đóa hoa nhỏ nở rộ, khí chất cũng mềm mại như cô gái nhỏ.
Điều này sao có thể?! Hắn làm nhiều chuyện ngu xuẩn dỗ nàng vui vẻ như vậy, để nàng yêu mình, lại đơn giản là nàng đập bị thương đầu, là có thể đem tất cả mà hắn trả giá lau quệt sao?!
“Ngươi thuộc về ta!” Càng nghĩ càng hận, Diệp Vũ Khánh đi nhanh về phía trước bắt được nàng, cúi người sắp hôn lên miệng của nàng.
Hoàng Phủ Trân làm sao có thể để cho hắn hôn? Nàng vội vàng xoay người, nâng chân lên hung hăng đá xương ống quyển của hắn, thừa dịp hắn đau đến kêu to thì vội vàng chạy đi vài bước.
Đồ háo sắc! Cư nhiên dám đối với nàng động tay động chân? Nhìn xung quanh trái phải xong, nhất thời tìm không thấy vũ khí thuận tay có thể đánh hắn, nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tất cả quá khứ đã qua rồi! Ta hy vọng ngươi không nên có ý tưởng bất lương gì với ta, bằng không cũng đừng trách ta tuyệt tình!”
Diệp Vũ Khánh chịu đựng đau nguyên bản còn muốn đuổi theo, nhưng Lục nhi cùng hai huynh đệ Văn gia đều vừa vặn trở lại, bọn họ khó hiểu nhìn hắn, không hiểu hắn từ khi nào thì xuất hiện?
Lục nhi mẫn cảm phát hiện sắc mặt khó coi của thiếu phu nhân, tứ chi cứng ngắc còn có nụ cười cừng ngắc miễn cưỡng gợi lên bên môi, khiến nàng cảm thấy không thích hợp.
Bị Diệp Vũ Khánh náo loạn như vậy, Hoàng Phủ Trân làm sao còn có tâm tư ở bên ngoài? Tùy ý dặn dò vài câu nói nàng mệt mỏi, liền giẫm bước chân giận dữ rất nhanh rời đi.
Đợi toàn bộ đám người đi xa, giữa đám cỏ trùng trùng điệp điệp sau đại thụ xuất hiện một đôi con ngươi đen, hắn nhìn bóng lưng mấy người đi xa, thân ảnh chợt lóe ——
Gió mát lại thổi qua lần nữa, bóng người sau đám cỏ đảo mắt đã biến mất vô tung.
***
Sau khi trở lại biệt viện ở tạm trong cửa hàng, Hoàng Phủ Trân càng nghĩ càng không đúng, mới vừa rồi nàng không chú ý, nhưng sau khi trở về cẩn thận ngẫm lại, vừa rồi hình như Diệp Vũ Khánh có nhắc tới một câu “Tất cả đều đã trải qua chuẩn bị tốt”?
Hắn chuẩn bị tốt cái gì? Nàng phiền não ở trong phòng đi tới đi lui, đau khổ suy tư lại, hắn không phải là muốn cần nhờ nàng làm nội gián, sau đó ăn cắp khế thư quặng đá quý của Hoàng Phủ gia sao?
Nàng càng nghĩ càng lo lắng... Không được! Vẫn là đi nói cho Hoàng Phủ Vệ một tiếng mới được, để Diệp Vũ Khánh ở lại Hoàng Phủ gia, nhất định sẽ ra đại sự.
Sau khi hỏi rõ ràng hiện tại Hoàng Phủ Vệ đang ở nơi nào, nàng nắm làn váy, hấp tấp chạy đến một biệt viện khác.
“Hoàng Phủ Vệ! Hoàng Phủ Vệ!” Đẩy ra cửa thư phòng đang đóng, nàng vừa vào cửa vừa khẩn trương ồn ào, mắt vừa ngắm, nhìn đến Hoàng Phủ Vệ đang ngồi ở phía sau bàn lớn, hai huynh đệ Hoàng Phủ Văn và Hoàng Phủ Tĩnh đã ở bên cạnh.
“Làm sao vậy? Kích động như vậy?” Tròng mắt đẹp của hắn khó hiểu nhìn nàng.
Ở trong lòng Hoàng Phủ Trân, Diệp Vũ Khánh đối với nàng mà nói chỉ là người xa lạ, mà hai đường đệ của Hoàng Phủ gia này còn tương đối thân cận. Trong lúc nhất thời, nàng cũng không còn trông nom người khác sẽ nghĩ như thế nào, chỉ muốn không cho người phá hư hạnh phúc nàng thật vất vả mới đến được, bởi vậy nàng đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Vệ, chi chi tra tra giống con chim sẻ nhỏ, đem chuyện đã xảy ra hôm nay khẩn cấp nói cho hắn nghe. “Hoàng Phủ Vệ, ta đang nói với ngươi nha...”
Hoàng Phủ Vệ vừa nghe, vừa quét Hoàng Phủ Tĩnh một cái, thu lại ánh sáng ở đáy mắt. Nhìn sắc mặt đường đệ có chút mất tự nhiên, hắn mỉm cười.
Trước một khắc Tĩnh đang nói với hắn chuyện xảy ra với Trân nhi hôm nay, còn nói chắc chắc, Trân nhi chính là muốn cùng Diệp Vũ Khánh mưu đoạt gia sản Hoàng Phủ gia... Tĩnh đại khái không nghĩ tới, Trân nhi sẽ trái lại lớn như vậy, tuyệt không tránh né đem sự tình nói ra?
Nhưng Hoàng Phủ Văn cũng không kín đáo như đại đường ca, miệng cười toe toét, trực tiếp giễu cợt huynh trưởng của mình, trên mặt một bộ biểu tình “Ngươi xem đi! Ai bảo ngươi trộm nói xấu tẩu tử? Người ta là đại khí thật sự”.
Hoàng Phủ Tĩnh tức giận trừng hắn một cái, quay đầu nhìn Hoàng Phủ Trân, đáy mắt lộ ra vài tia khó hiểu.
Hôm nay hắn âm thầm theo sát bọn họ một ngày, ở hậu viện chùa Bạch Mã chính tai nghe được lời nói của Diệp Vũ Khánh, cho nên mới vội vã đến nói cho đại ca... Kết quả nàng trái lại, quang minh lỗi lạc nói ra tất cả, khiến cho hắn giống tiểu thúc ác liệt bịa đặt chị dâu không phải.
“Vệ, ta nói nửa ngày, ngươi có nghe không?” Hoàng Phủ Trân nói đến miệng đều mỏi, trực tiếp cầm lấy chén trà trên bàn hắn, ừng ực đem nước trà một ngụm xử lý.
“Có, ta đã biết, ngươi đừng lo lắng.” Trấn an vỗ vỗ tay nàng, hắn tuyệt không đem Diệp Vũ Khánh xem ở đáy mắt, “Như vậy đi, ngày mai ta bảo quản lý uyển chuyển bảo hắn rời đi. Bằng không, ở trong thành thay hắn thuê một chỗ, hết thảy chi tiêu đều từ Hoàng Phủ gia gánh vác.”
“A? Không thể trực tiếp thỉnh hắn về Tế Nam sao?” Nàng biết lưu lại người này chính là nhiều đau buồn âm thầm, còn không bằng giải quyết rõ ràng một lần.
“Làm như vậy theo lễ không hợp, truyền đi ra ngoài, người khác còn tưởng rằng nhà chúng ta nghiệp lớn, khinh thường thân thích bằng hữu bình thường. Lời vừa truyền ra, lời đồn đãi chuyện nhảm đó ít nhiều sẽ ảnh hưởng buôn bán.”
Hoàng Phủ Trân ngẫm lại cũng phải. Đi vào thời đại này mấy tháng, nàng ít nhiều cũng hiểu biết một ít phong thổ nhân tình của dân tộc, có lẽ bởi vì đang là đời Thanh thịnh thế, cho nên hiếu đạo cùng luân lý vẫn thập phần được coi trọng, nếu thanh danh không tốt, xác thực sẽ ảnh hưởng đến buôn bán, “Được rồi, vậy cứ theo lời ngươi nói đi.” Chỉ cần đừng để cho người nọ lại đến dây dưa nàng là tốt rồi.
Dư quang khoé mắt phát hiện Hoàng Phủ Tĩnh đang dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chăm chú mình, đôi mày thanh tú của nàng giơ giơ lên, “Tĩnh đệ, làm sao vậy?”
Hoàng Phủ Tĩnh lắc đầu. “Không có việc gì.” Hắn thở sâu, xem ra đại tẩu thật sự thay đổi.
“Nha, vậy các ngươi làm việc đi, ta không ầm ỹ các ngươi.” Khoát tay, nàng biết bọn họ còn có công việc muốn nói, liền không đợi thêm, thẳng trở về phòng.
Đợi cho nàng đi xa, Hoàng Phủ Văn mới lấy tay khuỷu tay thôi thôi trong ngực huynh trưởng, “Hiện tại ngươi tin lời nói của ta chưa?” Hắn buồn cười đem hai đạo lông mày khoa trương nhướng lên, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí.
Hoàng Phủ Tĩnh không để ý tới hắn, chỉ là quay đầu nhìn đại đường ca. “Đại ca, theo tin tức từ Tế Nam truyền đến về Diệp Vũ Khánh, không riêng chỉ là biểu ca tẩu tử đơn giản như vậy, hắn lén chuẩn bị gì đó, muốn giao cho quan phủ không?” Hiện tại bọn họ không còn nghi ngờ tẩu tử, còn muốn lưu trữ tên đáng giận kia thành mối họa sao?
“Người hắn mang đến hiện tại nơi nào?”
Hoàng Phủ Tĩnh từ trong đai lưng lấy ra tờ giấy nhỏ, vừa mở ra, trên giấy là một bản đồ thu nhỏ của thành Lạc Dương. Hắn chỉ vào vài cái chỗ thật xa ngoài thành, “Đều đóng quân ở đây.”
“Uh, liên hệ với đại bộ đầu ở Lạc Dương một tiếng, chỉ cần bọn họ động thủ, liền cho quan sai bắt người.”
“Uh” Hoàng Phủ Tĩnh gật đầu.
Mà Hoàng Phủ Trân, dưới sự hộ vệ của Lục nhi cùng hai võ sư, thoải mái ra cửa đi dạo phố.
Sau khi vào thành, nàng mới biết được cảnh tượng diễn trong phim truyền hình, cũng không bằng một phần mười thành cổ chân chính, ngã tư đường rộng lớn có thể chứa vài chiếc xe ngựa cùng đi kiến nàng xem thế là đủ rồi, chỉ là một đường lớn phía đông, đã xen kẽ rất nhiều đường nhỏ. Cửa hàng bốn phương tám hướng rộng mở, người bán hàng rong, còn có đoàn xe buôn bán nối liền không dứt, khiến cả tòa thành đã tràn ngập tinh thần phấn chấn, náo nhiệt không thôi.
Thành cổ to lớn rộng mở này đã đừng sừng sũng mấy ngàn năm, mỗi một chỗ đều có chứa phong cách cổ xưa cùng sắc thái trầm ổn phương Bắc, chợ hỗn tạp Hồ Hàn, đến từ thương nhân bán thức ăn, Cổ Lâu phố, Chữ Thập phố, ngõ nhỏ Quân Phạm, ngõ nhỏ Nhân Nghĩa... Các loại, nàng nhìn xem hoa mắt hỗn loạn.
Nàng chọn Cổ Lâu phố náo nhiệt nhất, trên đường người đi đường nhiều đến nàng phải nắm chặt tay Lục nhi, chỉ sợ chủ tớ hai người bị dòng người như thuỷ triều tách ra.
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân! Người xem! Có khỉ kìa!” Lục nhi so với chủ tử còn kinh ngạc hơn, nàng là cô nương đến từ thôn nhỏ, chưa từng thấy địa phương náo nhiệt như vậy.
Hoàng Phủ Trân lôi kéo nàng, cùng nhau hưng trí bừng bừng đến trước sạp biểu diễn khỉ đánh quyền, hai người nhìn xem kinh hô liên tục, hai đôi tay nhỏ bé đều vỗ đến đỏ. Chờ hết hứng, lại quay đầu nhìn nam tử đùa giỡn đao lớn bên cạnh.
Lúc trước Hoàng Phủ Trân đương nhiên đã xem qua những cảnh biểu diễn này ở trên truyền hình, nhưng cảm thụ khi xem tận mắt thật khác, biết rõ biểu diễn đều có kỹ xảo, nhưng nàng chính là nhịn không được tán thưởng.
Chủ tớ hai cô nương ở phía trước chơi vui vẻ, nhưng hai võ sư bị phân phối đến hộ vệ thì khổ, đám đông chật chội, bọn họ lúc nào cũng lo lắng có thể không mở to mắt liền bị lấn đi lên hay không, một lát lại nhìn chằm chằm hai mạt thân mình xinh xắn, chỉ sợ thiếu phu nhân nạm vàng gắn bạc của bọn họ sơ sẩy một chút mà không thấy.
Xem xong biểu diễn trên đường cái, các nàng lại vòng đến một ngã tư đường khác bán toàn khăn thêu, vật phẩm trang sức, đi tới đi tới cũng mệt mỏi, liền tìm một quán trà có vị trí phong cảnh tốt, hài lòng chuẩn bị nếm trà nghỉ ngơi.
Hoàng Phủ Trân đặt mông ngồi xuống, sau đó mới phát hiện Lục nhi cùng hai võ sư khác còn đứng, nàng buồn bực ngoắc bọn họ, “Ngồi đi, sao đều đứng ở bên cạnh ngẩn người?”
“Cô nương, muốn kêu gì đó không?” Tiểu nhị ca mắt sắc nhìn ra cô nương này có gia thế bất phàm, chỉ nhìn qua bộ tơ lụa bát kỳ trên người nàng đã quá hơn người, càng khỏi nói còn mang theo hai võ sư cao tráng nhanh nhẹn dũng mãnh.
Trong thành Lạc Dương này, có thể mang ra hán tử tinh tráng như vậy cũng không có mấy hộ nhà.
“Uh, mấy món điểm tâm ăn ngon đi, chúng ta rất nhiều người. Thêm bình trà ngon.” Hoàng Phủ Trân cười nói.
“Vâng” lau cái bàn, tiểu nhị ca động tác nhanh chóng rời đi.
“Văn Chí, Văn Hiện, Lục nhi, ngồi đi!” Chân nhỏ treo ở ghế quơ quơ, nàng thấy người vẫn đứng ở một bên, không khỏi nhíu lại đôi mày thanh tú.
“Thuộc hạ không dám!” Hai huynh đệ Văn Chí, Văn Hiện chắp tay nói.
“Lục nhi không dám!” Lục nhi cũng đồng thời cúi người nói.
Mắt ngọc của Hoàng Phủ Trân chuyển động, nàng biết hiện tại chủ tớ phân biệt vẫn rất nghiêm cẩn, nhưng quan niệm của nàng nói với người cổ đại, chỉ sợ bọn họ cũng không hiểu, vì thế lưu loát nhảy xuống ghế dựa, cùng Lục nhi đứng ở một bên.
“Thiếu phu nhân?” Ba người khó hiểu nhìn nàng.
“Các ngươi cũng không ngồi, ngồi một mình thật nhàm chán, ta đây cùng các ngươi đứng là được.” Hì hì, núi không chuyển đường chuyển.
Trên mặt hai huynh đệ Văn Chí, Văn Hiện hơi có chút ngượng nghịu, vẫn là Lục nhi hầu hạ Hoàng Phủ Trân một thời gian có vẻ hiểu biết, nàng biết thiếu phu nhân cũng không sĩ diện với những hạ nhân bọn họ, còn đối bọn họ cực kỳ có lễ, cũng không cho rằng bọn họ hầu hạ chủ tử là việc phải làm, cũng không tiếc rẻ một tiếng cảm tạ.
Nay thiếu phu nhân bỏ qua muốn bọn họ đừng giữ lễ tiết, sao nàng không hiểu?
“Cám ơn thiếu phu nhân.” Lục nhi cảm động nói, kéo tay nàng nhẹ nhàng ngồi xuống.
Hoàng Phủ Trân cười với nàng, sau đó lại quay đầu nhìn hai huynh đệ Văn gia, “Các ngươi không phải muốn ta đứng lên một lần nữa chứ?” Nàng nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
Đến trình độ này hai huynh đệ Văn gia, đương nhiên cũng biết dụng tâm của thiếu phu nhân, trong lòng ấm áp, hai huynh đệ nhìn nhau cười, cũng biết nghe lời ngồi xuống.
Chủ tớ bốn người cao hứng ngồi uống trà nói chuyện phiếm, đồng thời Hoàng Phủ Trân cũng từ trong miệng bọn họ hiểu biết đến Hoàng Phủ gia rốt cuộc là làm nghề nghiệp gì.
Thì ra, gia nghiệp chủ yếu của Hoàng Phủ gia là đồ ngọc đá quý, cả nước trên dưới đều có châu báu của Hoàng Phủ gia lưu hành, xưng là Trân Bảo các, hơn nữa buôn bán châu báu cũng ứng dụng đến trên bốn phía hàng hoá, mặc kệ là ăn, y phục, ở, đi, Hoàng Phủ gia đều có xem qua.
Nghe nói Hoàng Phủ gia cũng có huyết thống người Bát Kỳ, thê tử của lão thái gia đã đi về cõi tiên, chính là một vị cách cách trong bát kỳ, quyền thế cộng thêm tài lực, bởi vậy Hoàng Phủ gia tuy là thương nhân, nhưng địa vị không thua Hán quan trong triều đình.
“Ừ.” Nàng uống ngụm trà nhỏ, đem lời Văn Chí thành chuyện xưa để nghe, nghe được chuyện hay, nhìn xem hai người khác lắc đầu cười khổ.
Bọn họ biết thiếu phu nhân đụng bị thương đầu, đã quên rất nhiều chuyện, cho nên tất cả về Hoàng Phủ gia đối với nàng mà nói hoàn toàn xa lạ, cái này cũng không kỳ quái.
“Tiểu Trân? Tiểu Trân! Ta rốt cục tìm được ngươi!” Một tiếng nói bối rối kích động từ cửa cầu thang truyền đến.
Vừa nghe đến thanh âm, chủ tớ bốn người đồng thời quay đầu nhìn qua.
Chỉ thấy trên cầu đang đứng một công tử mặt trắng tuấn tú, vẻ mặt đang kinh hỉ nhìn Hoàng Phủ Trân, hốc mắt thậm chí nổi lên nước mắt, tựa như nhìn thấy người yêu đã lâu không thấy.
“Hắn gọi ta phải không?” Nhìn trái, nhìn phải, tuy rằng bên cạnh đều có người, nhưng thư sinh mặt trắng này rõ ràng đúng là kêu mình... Nàng nghĩ không vừa vặn, bên cạnh cũng có người gọi là Trân chứ?
Lục nhi gật gật đầu, “Thiếu phu nhân, ngài nhận biết người này?”
Nàng mờ mịt lắc đầu, “Không biết.” Người hiện tại nàng nhận được, mười ngón tay đều tính ra được, tên khó hiểu xuất hiện, còn gọi khuê danh của nàng này, nàng nào biết là ai?
Không đợi nàng hưởng ứng, thư sinh mặt trắng đã kích động nhào về phía nàng, duỗi tay ra muốn bắt lấy nàng, mở ra trường hợp quen biết nhau động lòng người.
“Ngươi làm gì?” Vừa nghe đến đương gia chủ mẫu nói không biết, Văn Chí đương nhiên lập tức che ở giữa, không khách khí đẩy ra tiểu bạch kiểm này.
Thư sinh mặt trắng thương tâm muốn chết nhìn nàng, “Tiểu Trân, ngươi đã quên ta sao? Uổng phí ta ở Tế Nam vẫn đau khổ chờ ngươi !”
Lời này vừa ra, rất giống Hoàng Phủ Trân là một nữa nhân bạc tình vứt bỏ tình lang, nàng hoảng sợ, “Oa! Vị này công tử, ta thật sự không biết ngươi, ngươi đừng nói lung tung!” Nàng bối rối xua tay lại lắc đầu, cũng không muốn bị hiểu lầm.
Thư sinh mặt trắng bi phẫn trừng nàng, “Ta là biểu ca ngươi!” Nói xong lại kích động muốn tiến lên bắt lấy nàng.
Nàng vội vàng trốn đến phía sau Lục nhi, “Cái gì? Biểu ca?” Sao đột nhiên toát ra cái biểu ca đến đây?
“Đúng, ta là biểu ca ngươi, Diệp Vũ Khánh.” Thư sinh mặt trắng nhìn nàng, vẻ mặt đau xót.
Hoàng Phủ Trân giật nhẹ khóe miệng, nhìn biểu ca bộ dáng bi phẫn này, da đầu đột nhiên có chút run lên. Nàng có dự cảm không tốt, nam nhân này, cùng nguyên bản Hoàng Phủ Trân trong triều đại này, tuyệt đối không chỉ là quan hệ biểu ca cùng biểu muội...
“Thiếu phu nhân, trong quán trà nếu nhiều người biết thì bí mật khó giữ, chúng ta nên về cửa hàng trước đi.” Văn Chí nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói.
Hoàng Phủ Trân còn có thể nói cái gì? Cũng chỉ có thể kiên trì gật đầu. Sau khi thanh toán, bọn họ dẫn vị biểu ca kia cùng nhau hướng về phía cửa hàng.
Dọc theo đường đi, nàng vẫn có thể cảm nhận được sau lưng truyền đến một đạo ai oán nhìn chăm chú, nhịn không được rụt bả vai, lôi kéo Lục nhi, càng chạy càng nhanh giống trốn ôn thần.
***
Trở lại cửa hàng, trải qua xác nhận của Hoàng Phủ Vệ, Diệp Vũ Khánh thật là biểu ca của Hoàng Phủ Trân, ở ngày hai người thành thân, hắn từng đến uống rượu mừng, cho nên Hoàng Phủ Vệ còn có một ban quản lý có vẻ thân cận đều nhận biết hắn.
Thân thích đều đến đây, buổi tối tự nhiên giúp người ta làm một bữa tiệc đón tiếp đơn giản, trong bữa tiệc, Hoàng Phủ Trân cùng Hoàng Phủ Vệ gắn bó ngồi, Diệp Vũ Khánh thì ngồi một mình ở đối diện, bên cạnh còn có hai huynh đệ Hoàng Phủ Tĩnh cùng Hoàng Phủ Văn.
Đêm nay, Hoàng Phủ Trân vẫn bị một đôi con ngươi ai oán nhìn chằm chằm, trừng đến toàn thân nàng cũng không thoải mái, dạ dày khó chịu tựa như bị đánh mười cái.
“Tiểu Trân, hơn hai tháng trước ngươi từ Tế Nam quay về Lạc Dương, biểu ca luôn luôn ở Tế Nam chờ tin tức ngươi, không nghĩ tới ngươi vừa đi lại không về nữa, khiến cho biểu ca thập phần lo lắng cho ngươi, sao ngươi không báo tin tức bình an về?” Sau bữa ăn kéo dài trầm mặc, Diệp Vũ Khánh mới mang cười, dịu dàng hỏi.
Nàng mím môi cười, mắt híp híp, đầu đột nhiên hướng Hoàng Phủ Vệ đến gần hơn một chút.
Hoàng Phủ Vệ cũng thực tự động quay đầu đi, chợt nghe nàng nhỏ giọng nói: “Hắn cười đến thực khiến người ghét... Ngươi xác định hắn thật sự là biểu ca ta?” Xem thế nào cũng giống tình phu bị đá!
Ba huynh đệ Hoàng Phủ Vệ ở đây đều là người võ nghệ bất phàm, câu oán giận nhỏ như tiếng muỗi của nàng, đương nhiên bay vào trong tai bọn họ.
Hoàng Phủ Văn liền bật cười tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu, mà Hoàng Phủ Tĩnh, thì lại là sâu xa khó hiểu nhìn nàng.
Hoàng Phủ Vệ nhịn cười, ở bên tai nàng nói nhỏ: “Hắn đúng là.” Hắn liếc Diệp Vũ Khánh, ý bảo đối phương còn đang chờ trả lời của nàng.
Hoàng Phủ Trân dừng lại, cũng bứt lên một chút tươi cười khách sáo, “Khiến ngươi lo lắng, biểu ca. Chính là biểu muội ta trên đường trở về té bị thương đầu óc, rất nhiều chuyện đều đã quên, cho nên mới không viết thư thông báo một tiếng với ngươi. Huống hồ... Ta và ngươi chỉ là họ hàng xa, biểu muội làm sao không biết xấu hổ quấy rầy biểu ca?” Đây là lời dễ nghe, đổi thành góc khó nghe thì cách nói chính là —— ta cho dù ngã chết cũng không liên quan chuyện của ngươi, vì sao phải thông báo ngươi?
Diệp Vũ Khánh không phải ngốc, nghe vậy sắc mặt phút chốc trầm xuống, môi run rẩy, không dám tin nhìn nàng.
Nàng thè lưỡi, cúi đầu chột dạ gắp đồ ăn trong chén cắn.
Không phải nàng quá đáng, chính là lấy trực giác nữ nhân đến xem, Diệp Vũ Khánh trước mặt này và Hoàng Phủ Trân nhìn thế nào cũng không trong sạch, nàng thật vất vả thoát khỏi gông xiềng danh xấu Ác nương tử” trước kia, đương nhiên không muốn nhận một lần oan khuất không trinh tiết nữa.
Con ngươi đen của Hoàng Phủ Vệ đảo qua nàng một cái, biểu tình trên mặt thập phần bình thản. Kỳ thật nhất cử nhất động của Hoàng Phủ Trân ở Tế Nam hắn đều rõ ràng, nàng quả thật từng cùng Diệp Vũ Khánh có quan hệ mờ ám không rõ, nhưng hai người cũng không có làm ra việc gì mờ ám.
Diệp Vũ Khánh muốn tới, hắn cũng đã sớm nhận được tin tức, vì vậy mới mang theo nàng vào thành ở vài ngày, để tránh vị biểu ca này làm ra cử chỉ khiến người ta hiểu lầm gì, khiến cho cha mẹ thật vất vả mới mềm hoá thái độ hiện tại lại chán ghét nàng.
“Biểu, biểu muội?! Ngươi, ngươi làm sao có thể nói như vậy đây? Ngươi chẳng lẽ đã quên, đoạn ngày biểu ca vượt qua cùng ngươi ở Tế Nam sao?” Diệp Vũ Khánh nhìn như vẻ mặt bị thương, nhưng đáy mắt lại hiện lên một chút sát khí.
“Đã quên.” Hoàng Phủ Trân rõ ràng trả lời.
Ai, tiết mục tình nhân bị vứt bỏ này còn muốn diễn bao lâu? Nàng ăn không ngon. Miễn cưỡng cầm chiếc đũa gắp thức ăn trong chén cơm, nếu không sợ thất lễ, nàng sớm trốn trở về phòng.
Hoàng Phủ Văn giống như xem diễn ở bên cạnh thảnh thơi ăn cơm, uh, hắn rất thích tẩu tử hiện tại này, so với ngày trước thì thú vị, khiến người vui hơn.
“Ta có thể trở về phòng ăn cơm không?” Nhịn không được, nàng vẫn ghé vào tai trượng phu nói nhỏ.
Thấy nàng thực nuốt không trôi, Hoàng Phủ Vệ cũng luyến tiếc nàng bị đói, gật gật đầu, “Ngươi về phòng trước đi, thuận tiện bảo Lục nhi giúp ta chuẩn bị chút thức ăn khuya.” Hắn đối với nàng nháy mắt mấy cái.
Khó được nhìn đến hắn lộ ra loại biểu tình gần như cười khẽ, nàng che miệng cười ha ha, “Tĩnh đệ, Văn đệ còn có biểu ca, thân thể ta có chút không khoẻ, đi nghỉ ngơi trước.” Vẫy tay, nàng không quên bày ra một bộ dáng nhu nhược, Lục nhi cùng một nha hoàn khác lập tức giúp đỡ nàng, ba người cùng nhau đi về phía sau phòng ăn.
Chờ sau khi đi một khoảng cách, Hoàng Phủ Trân mới thẳng thân mình, vươn tay xoa xoa bụng. “Lục nhi, ta thực đói, ngươi giúp ta làm chút thức ăn ngon được không?” Vẻ mặt nàng đáng thương nhìn nha hoàn của mình.
Lục nhi hé miệng cười, “Vâng” mới vừa rồi nàng đã đi đến đại sảnh xem diễn, đương nhiên biết thiếu phu nhân vì sao kêu đói bụng, nàng cúi người đang muốn lui xuống, lại nghe đến thanh âm của thiếu phu nhân nói ——
“Nha, nhớ rõ chuẩn bị phần cho thiếu gia nha.”
Lục nhi cùng một nha hoàn khác nhìn nhau một cái, đều nhịn không được cười ra tiếng.
Hoàng Phủ Trân cũng không để ý, khoát tay bảo Lục nhi đi trước chuẩn bị, nàng thì mau mau trở về phòng, chờ ăn khuya cùng tướng công của nàng.
Ác mộng của Hoàng Phủ Trân chính thức bắt đầu.
Bất luận nàng đi đến đâu, Diệp Vũ Khánh đều đi theo nàng đến nơi đó, hắn luôn dùng một đôi ánh mắt ẩn tình đưa tình nhìn nàng, nhìn đến toàn thân nàng đều nổi da gà lên, thật sự không biết nên làm sao cho phải.
May mắn hai huynh đệ Văn gia còn có Lục nhi vẫn cùng nàng, cho nên Diệp Vũ Khánh cũng không thể đối với nàng làm cái gì, chỉ riêng việc đi theo nàng thế này, cũng khiến nàng phiền chết.
Mà Hoàng Phủ Vệ mỗi ngày đều có công việc làm không xong như cũ, Hoàng Phủ Trân hỏi, mới biết nguyên lai hắn cũng có hỗ trợ hình thức thiết kế châu báu, đồng thời nàng cũng biết bộ trang sức đá mắt mèo trên người mình kia, nguyên lai là ra từ suy nghĩ khéo léo của hắn, cũng là hắn tự mình đánh khuôn điêu khắc ra.
Vừa biết chuyện này, nàng liền vội vàng đem bộ trang sức kia toàn bộ từ trên người lấy xuống.
Tướng công đại lão gia bởi vậy rất không vui vẻ, nhắc đi nhắc lại vì sao nàng không có việc gì muốn đem những thứ đó gở xuống, nhắc đến nàng phiền, mới xin khoan dung nói ra lời nói thật —— đây là những vật tướng công đại lão gia tự mình làm, nàng luyến tiếc chạm vào những thứ đó khiến trầy xước, mới đem vật phẩm trang sức đều lấy xuống, chỉ lưu lại chiếc nhẫn bạc còn mang ở trên tay.
Sau khi nghe xong lý do của nàng, đại lão gia mới vừa lòng cười hí mắt, thật vui vẻ trở về bắt đầu làm việc, khiến nàng thật sự là vừa tức vừa buồn cười.
Ngày hôm đó, vì tránh né Diệp Vũ Khánh quấy rầy, Hoàng Phủ Trân đành phải đi ra cửa, không muốn ở trên đường tản bộ, sợ lại bị bắt được, vì thế nàng dẫn Lục nhi và hai huynh đệ Văn gia cùng nhau đến chùa Bạch Mã.
Vào chùa, đi vào đại điện to lớn, nàng tiếp nhận nhang Lục nhi chuyền tới, cung kính quỳ gối trên đệm hương bồ [đệm bằng lá hương bồ] mà bái lạy, hy vọng phù hộ cả nhà bình an. Sau khi bái xong thấy kiến trúc to lớn trong chùa, nàng nhất thời nổi lên hưng trí tham quan, nhàn nhã một chút đi tham quan bên trong chùa.
Bốn người một đường đi vào dưới một gốc cây đại thụ che trời sau vườn chùa, dưới tàng cây có bàn gỗ và mấy chiếc ghế, rất có vài phần nhã vị. Hoàng Phủ Trân quyết định ở chỗ này ngồi xuống nghỉ tạm, hai huynh đệ Văn gia thì đi thu xếp chút đồ ăn uống gì đó.
Lục nhi có phần muốn đi vệ sinh, Hoàng Phủ Trân phái nàng, để cho nàng đi ra ngoài, chính mình thì ở trong hậu viện tiếp tục dạo, nhìn xem cảnh đẹp xa xa.
“Trống chiều chuông sớm, đời người không gì hơn cái này mà thôi...” Tình cảnh này, nhớ tới một phen đặc biệt mình gặp gỡ, trong lòng đột nhiên có cảm xúc, nàng cảm khái thở dài.
“Tiểu Trân!” Đợi mấy ngày, Diệp Vũ Khánh rốt cục tìm được một cơ hội cùng nàng nói chuyện một mình.
Hoàng Phủ Trân hoảng sợ, sững sờ trừng mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện, “Biểu ca?” Cũng trốn đến trong miếu rồi, hắn còn quấn đến nơi này sao?
“Tiểu Trân, ngươi thật sự cái gì đều quên sao?” Diệp Vũ Khánh không cam lòng lên trước chất vấn.
Từ khi ở Tế Nam hắn đã trăm phương ngàn kế tới gần nàng, chính là hy vọng có thể từ tay nàng, được đến thứ hắn muốn, nhưng chết tiệt không nghĩ tới khi nàng bị mình mê xoay quanh, sau khi đáp ứng kế hoạch của hắn, nửa đường quay về Lạc Dương lại bị bọn cướp tập kích, khiến cho toàn bộ nỗi khổ tâm của hắn hóa thành nước chảy... Không! Hắn không cam lòng! Hắn không cam lòng!
Liếc thấy thần sắc khuôn mặt trắng đẹp của hắn trở nên dữ tợn, Hoàng Phủ Trân có chút sợ hãi, không tự giác thối lui vài bước, “Ta đã nói qua, rơi xuống nước thì ta té bị thương đầu, rất nhiều chuyện đều đã quên.”
“Ngươi đã quên cùng ta thề non hẹn biển sao? Ngươi đáp ứng ta, sẽ vì ta lấy được khế thư khoáng mạch đá quý của Hoàng Phủ gia, làm sao có thể quên? Tất cả đều đã trải qua chuẩn bị tốt!” Trải qua nhiều ngày nhẫn nại, hắn đã sớm kiềm chế không được lửa giận đầy ngập, hơn nữa khi nhìn thấy nàng cùng Hoàng Phủ Vệ thân mật như vậy, hắn càng hận!
Nữ nhân này hẳn là thuộc về hắn! Sớm biết vậy, khi ở Tế Nam hắn đã thượng nàng, khiến nàng khăng khăng một mực đi theo mình...
Hắn phẫn hận trừng nàng, lúc trước ở Tế Nam thì nàng cử chỉ thô bỉ lại không biết trang điểm, chỉ dụ nàng vào lưới tình, hắn đã thập phần nhẫn nại, cho nên làm sao cũng không chịu muốn thân thể của nàng. Nhưng hiện tại da thịt nguyên bản màu mật ong thô ráp của nàng trở nên bóng loáng vô cùng, bộ dáng ăn diện tục khó dằn nổi cũng thay đổi, nay nàng mặc lăng la tơ lụa, bộ dáng thanh lịch thanh lệ, tựa như một đóa hoa nhỏ nở rộ, khí chất cũng mềm mại như cô gái nhỏ.
Điều này sao có thể?! Hắn làm nhiều chuyện ngu xuẩn dỗ nàng vui vẻ như vậy, để nàng yêu mình, lại đơn giản là nàng đập bị thương đầu, là có thể đem tất cả mà hắn trả giá lau quệt sao?!
“Ngươi thuộc về ta!” Càng nghĩ càng hận, Diệp Vũ Khánh đi nhanh về phía trước bắt được nàng, cúi người sắp hôn lên miệng của nàng.
Hoàng Phủ Trân làm sao có thể để cho hắn hôn? Nàng vội vàng xoay người, nâng chân lên hung hăng đá xương ống quyển của hắn, thừa dịp hắn đau đến kêu to thì vội vàng chạy đi vài bước.
Đồ háo sắc! Cư nhiên dám đối với nàng động tay động chân? Nhìn xung quanh trái phải xong, nhất thời tìm không thấy vũ khí thuận tay có thể đánh hắn, nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Tất cả quá khứ đã qua rồi! Ta hy vọng ngươi không nên có ý tưởng bất lương gì với ta, bằng không cũng đừng trách ta tuyệt tình!”
Diệp Vũ Khánh chịu đựng đau nguyên bản còn muốn đuổi theo, nhưng Lục nhi cùng hai huynh đệ Văn gia đều vừa vặn trở lại, bọn họ khó hiểu nhìn hắn, không hiểu hắn từ khi nào thì xuất hiện?
Lục nhi mẫn cảm phát hiện sắc mặt khó coi của thiếu phu nhân, tứ chi cứng ngắc còn có nụ cười cừng ngắc miễn cưỡng gợi lên bên môi, khiến nàng cảm thấy không thích hợp.
Bị Diệp Vũ Khánh náo loạn như vậy, Hoàng Phủ Trân làm sao còn có tâm tư ở bên ngoài? Tùy ý dặn dò vài câu nói nàng mệt mỏi, liền giẫm bước chân giận dữ rất nhanh rời đi.
Đợi toàn bộ đám người đi xa, giữa đám cỏ trùng trùng điệp điệp sau đại thụ xuất hiện một đôi con ngươi đen, hắn nhìn bóng lưng mấy người đi xa, thân ảnh chợt lóe ——
Gió mát lại thổi qua lần nữa, bóng người sau đám cỏ đảo mắt đã biến mất vô tung.
***
Sau khi trở lại biệt viện ở tạm trong cửa hàng, Hoàng Phủ Trân càng nghĩ càng không đúng, mới vừa rồi nàng không chú ý, nhưng sau khi trở về cẩn thận ngẫm lại, vừa rồi hình như Diệp Vũ Khánh có nhắc tới một câu “Tất cả đều đã trải qua chuẩn bị tốt”?
Hắn chuẩn bị tốt cái gì? Nàng phiền não ở trong phòng đi tới đi lui, đau khổ suy tư lại, hắn không phải là muốn cần nhờ nàng làm nội gián, sau đó ăn cắp khế thư quặng đá quý của Hoàng Phủ gia sao?
Nàng càng nghĩ càng lo lắng... Không được! Vẫn là đi nói cho Hoàng Phủ Vệ một tiếng mới được, để Diệp Vũ Khánh ở lại Hoàng Phủ gia, nhất định sẽ ra đại sự.
Sau khi hỏi rõ ràng hiện tại Hoàng Phủ Vệ đang ở nơi nào, nàng nắm làn váy, hấp tấp chạy đến một biệt viện khác.
“Hoàng Phủ Vệ! Hoàng Phủ Vệ!” Đẩy ra cửa thư phòng đang đóng, nàng vừa vào cửa vừa khẩn trương ồn ào, mắt vừa ngắm, nhìn đến Hoàng Phủ Vệ đang ngồi ở phía sau bàn lớn, hai huynh đệ Hoàng Phủ Văn và Hoàng Phủ Tĩnh đã ở bên cạnh.
“Làm sao vậy? Kích động như vậy?” Tròng mắt đẹp của hắn khó hiểu nhìn nàng.
Ở trong lòng Hoàng Phủ Trân, Diệp Vũ Khánh đối với nàng mà nói chỉ là người xa lạ, mà hai đường đệ của Hoàng Phủ gia này còn tương đối thân cận. Trong lúc nhất thời, nàng cũng không còn trông nom người khác sẽ nghĩ như thế nào, chỉ muốn không cho người phá hư hạnh phúc nàng thật vất vả mới đến được, bởi vậy nàng đi đến bên cạnh Hoàng Phủ Vệ, chi chi tra tra giống con chim sẻ nhỏ, đem chuyện đã xảy ra hôm nay khẩn cấp nói cho hắn nghe. “Hoàng Phủ Vệ, ta đang nói với ngươi nha...”
Hoàng Phủ Vệ vừa nghe, vừa quét Hoàng Phủ Tĩnh một cái, thu lại ánh sáng ở đáy mắt. Nhìn sắc mặt đường đệ có chút mất tự nhiên, hắn mỉm cười.
Trước một khắc Tĩnh đang nói với hắn chuyện xảy ra với Trân nhi hôm nay, còn nói chắc chắc, Trân nhi chính là muốn cùng Diệp Vũ Khánh mưu đoạt gia sản Hoàng Phủ gia... Tĩnh đại khái không nghĩ tới, Trân nhi sẽ trái lại lớn như vậy, tuyệt không tránh né đem sự tình nói ra?
Nhưng Hoàng Phủ Văn cũng không kín đáo như đại đường ca, miệng cười toe toét, trực tiếp giễu cợt huynh trưởng của mình, trên mặt một bộ biểu tình “Ngươi xem đi! Ai bảo ngươi trộm nói xấu tẩu tử? Người ta là đại khí thật sự”.
Hoàng Phủ Tĩnh tức giận trừng hắn một cái, quay đầu nhìn Hoàng Phủ Trân, đáy mắt lộ ra vài tia khó hiểu.
Hôm nay hắn âm thầm theo sát bọn họ một ngày, ở hậu viện chùa Bạch Mã chính tai nghe được lời nói của Diệp Vũ Khánh, cho nên mới vội vã đến nói cho đại ca... Kết quả nàng trái lại, quang minh lỗi lạc nói ra tất cả, khiến cho hắn giống tiểu thúc ác liệt bịa đặt chị dâu không phải.
“Vệ, ta nói nửa ngày, ngươi có nghe không?” Hoàng Phủ Trân nói đến miệng đều mỏi, trực tiếp cầm lấy chén trà trên bàn hắn, ừng ực đem nước trà một ngụm xử lý.
“Có, ta đã biết, ngươi đừng lo lắng.” Trấn an vỗ vỗ tay nàng, hắn tuyệt không đem Diệp Vũ Khánh xem ở đáy mắt, “Như vậy đi, ngày mai ta bảo quản lý uyển chuyển bảo hắn rời đi. Bằng không, ở trong thành thay hắn thuê một chỗ, hết thảy chi tiêu đều từ Hoàng Phủ gia gánh vác.”
“A? Không thể trực tiếp thỉnh hắn về Tế Nam sao?” Nàng biết lưu lại người này chính là nhiều đau buồn âm thầm, còn không bằng giải quyết rõ ràng một lần.
“Làm như vậy theo lễ không hợp, truyền đi ra ngoài, người khác còn tưởng rằng nhà chúng ta nghiệp lớn, khinh thường thân thích bằng hữu bình thường. Lời vừa truyền ra, lời đồn đãi chuyện nhảm đó ít nhiều sẽ ảnh hưởng buôn bán.”
Hoàng Phủ Trân ngẫm lại cũng phải. Đi vào thời đại này mấy tháng, nàng ít nhiều cũng hiểu biết một ít phong thổ nhân tình của dân tộc, có lẽ bởi vì đang là đời Thanh thịnh thế, cho nên hiếu đạo cùng luân lý vẫn thập phần được coi trọng, nếu thanh danh không tốt, xác thực sẽ ảnh hưởng đến buôn bán, “Được rồi, vậy cứ theo lời ngươi nói đi.” Chỉ cần đừng để cho người nọ lại đến dây dưa nàng là tốt rồi.
Dư quang khoé mắt phát hiện Hoàng Phủ Tĩnh đang dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn chăm chú mình, đôi mày thanh tú của nàng giơ giơ lên, “Tĩnh đệ, làm sao vậy?”
Hoàng Phủ Tĩnh lắc đầu. “Không có việc gì.” Hắn thở sâu, xem ra đại tẩu thật sự thay đổi.
“Nha, vậy các ngươi làm việc đi, ta không ầm ỹ các ngươi.” Khoát tay, nàng biết bọn họ còn có công việc muốn nói, liền không đợi thêm, thẳng trở về phòng.
Đợi cho nàng đi xa, Hoàng Phủ Văn mới lấy tay khuỷu tay thôi thôi trong ngực huynh trưởng, “Hiện tại ngươi tin lời nói của ta chưa?” Hắn buồn cười đem hai đạo lông mày khoa trương nhướng lên, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí.
Hoàng Phủ Tĩnh không để ý tới hắn, chỉ là quay đầu nhìn đại đường ca. “Đại ca, theo tin tức từ Tế Nam truyền đến về Diệp Vũ Khánh, không riêng chỉ là biểu ca tẩu tử đơn giản như vậy, hắn lén chuẩn bị gì đó, muốn giao cho quan phủ không?” Hiện tại bọn họ không còn nghi ngờ tẩu tử, còn muốn lưu trữ tên đáng giận kia thành mối họa sao?
“Người hắn mang đến hiện tại nơi nào?”
Hoàng Phủ Tĩnh từ trong đai lưng lấy ra tờ giấy nhỏ, vừa mở ra, trên giấy là một bản đồ thu nhỏ của thành Lạc Dương. Hắn chỉ vào vài cái chỗ thật xa ngoài thành, “Đều đóng quân ở đây.”
“Uh, liên hệ với đại bộ đầu ở Lạc Dương một tiếng, chỉ cần bọn họ động thủ, liền cho quan sai bắt người.”
“Uh” Hoàng Phủ Tĩnh gật đầu.
/10
|