9g tối
Đây chính là thời điểm mọi chuyện sắp sửa bắt đầu. Thanh và Vy viện cớ sang phóng nó và Anh Anh chơi tới sáng để ra khỏi phòng mà Duy và Nam không nghi ngờ. Cả hai đều nghĩ mình đã thành công nhưng nào biết rằng trong lòng hai người con trai đó đang nhưng lửa đốt vì những chuyện hai cô náng vướn vào…
“Cạch”
Khép cửa phòng nó lại cẩn thận, Vy và Thanh nhận bộ đồ trong tay nó rồi thay ra.
Nó mặc một cái quần jean đen bó dài, cộng theo chiếc áo ba lỗ đen và giày cao gót. Dưới cái cổ thanh tú trắng ngần của có chính là dấu hiệu của người đứng đầu của nhóm sát thủ nổi tiếng bậc nhất – Venus – chính là hình xăm một bông hoa hồng đen với đầy gai nhọn. Không một ai biết Tứ ma nữ làm việc dưới tay ai và ai là sẽ tầm ngắm của họ.
Anh Anh thì mặc cái quần jean trắng dài, áo thun màu hồng nhạt và áo khoát da đen, chân đi đôi bốt cao màu đen làm cô nàng trở nên khác lạ so với thường ngày. Mu bàn tay trái của cô nàng có hình xăm một bông hoa hồng đen có gai màu đỏ – là biểu tượng của Đông ma nữ và là người dưới quyền của nó. Đợi một hồi, Vy và Thanh cũng bước ra.
Thanh mặc quần jean đen và áo thun đỏ, có khoát cái áo jean lửng màu đen đen ngoài, chân mang giày cao gót đen. Giống với Hải Anh, mu bàn tay cô nàng cũng có hình xăm y hệt nhưng lại nằm ở mu bàn tay phải – biểu tượng đặc trưng của Nam ma nữ.
Một chiếc quần jean bó bạc màu, áo ba lỗ màu xám cổ rộng, giày cao gót màu đen là những gì Thanh mặc trên mình. Tất nhiên là trên người cô cũng có một hình xăm tượng trung của Tây ma nữ, nhưng nó không nằm ở tay, ở chân…mà là ở trước ngực. Đấy cũng chính là lý do cô mặc áo cổ rộng.
– Sẵn sàng rời chứ? – Nó lên tiếng hỏi, giọng lạnh như Nam Cực cùng gương mặt không một sắc thái.
– Rồi! – Câu trả lời đồng thanh đầy cương quyết của ba cô gái nhỏ còn lại.
– Lên đường. – Nó nói một câu ngắn gọn nhưng đầy súc tích rồi bước ra ngoài.
Thanh, Hải Anh và Thanh thấy vậy thì đi theo nó. Ở một nơi không xa, có bốn con người nhìn thấy và cũng lẳng lặng đi theo. …
“Kịt”
Tiếng phanh xe của hai chiếc moto đen và một chiếc xe hơi chống đạn cực tốt vang lên lên bến cảng Nha Trang yên ắng trong màn đêm. Cả bốn nhanh chóng bước xuống xe và tụ lại.
– Xung quanh đây bị bao vây rồi!
Nó nói một câu khi nhìn vào một cái máy với đầy kịt những chấm đỏ hiện trên màn hình.
– Cớm à? – Thanh nhàn nhạt hỏi.
– Chắc vậy! – Nó gật đầu.
– Giờ là 9g35, 25 phút nữa tàu cập bến, trong lúc đó cho người dọn bớt bọn cớm đi. Làm gọn gàng vào một chút và đừng để bọn còn lại phát hiện. Chúng mà gọi cứu viện thì khó cho ta đấy! Ra lệnh là giết chứ không phải đánh ngất! Giết được thằng nào thì dùng thuốc làm phân huỷ xác, chỉ cần chờ khi chuyến hàng này hoàn thành trước sáng mai thì những cái xác đó đã không thể nhận dạng nữa rồi. Chúng ta không đeo mặt nạ nên nguy cơ bị phát hiện là rất cao. Tên nào để sổng mất một thằng thì không về được tổ chức đâu! – Nó lạnh lùng ra lệnh.
– Ừm… – Thanh gật đầu rồi đi dọi điện thoại cho ai đó.
“Tôi…Tây ma nữ.”
“…”
“Giết bọn cớm xung quanh đây đi. Làm cho gọn vào, dùng thuốc phân huỷ xác.”
“…”
“Được…làm tốt vào. Để sổng một thằng thì về mà chịu tội.”
“…”
“Tôi biết rồi. Làm việc đi.”
Thanh cúp máy và quay lại chỗ nó đang đứng.
– Chị cho người xử lí rồi. – Thanh nói với tụi nó.
– Ừm…Ellie, tao mượn con dao. – Nó gật nhẹ đầu, quay sang nói với Thanh. (Những lúc tụi nó đang làm nhiệm vụ hoặc đi đến bar, mìn sẽ gọi bằng tên khác vì tụi nó không thể để lộ tên thật).
– Đây…mày tính làm gì vậy? – Ellie đưa nó con dao găm mà chuôi dao được mạ vàng và chạm trổ hình bông hoa hồng có gai.
– … – Nó không trả lời, chỉ cầm con dao và dồn lực vào tay, nó ném.
Trong bụi cây gần đó, có bốn con người đang lén lút thậm thụt. Bỗng dưng, cả bốn giật mình đứng hình khi một con dao cắm “phập” vào gốc cây ngay sát sau lưng cả bọn. Nguy hiểm hơn là…xích xuống xíu nữa là ngay đầu một tên!
– Muốn theo dõi à? – Nó cất chất giọng lạnh lẽo của mình lên.
– … – Cả bốn vẫn im lặng, mong lá nó thấy thế thì sẽ nghĩ mình lầm.
– Đừng cố qua mặt tôi. Ra đây hoặc một con dao khác sẽ cắm trúng ngay đầu cậu luôn chứ không phải là ở phía trên nữa đâu Duy à! – Nó tiếp tục.
Đến lúc này cả bốn tên trong lùm cây mới bất ngờ? Sao nó biết là tụi hắn? Và sao nó biết rằng người suýt chết vì con dao lại là Duy? Hơn hết, sao nó biết con dao ấy nằm trên đầu tên ấy?
Riêng về phần tụi nó, Ellie thì giật thót người khi nghe đến cái tên Duy còn Vanessa thì thoáng chút dao động trong đôi mắt, tuy nhiên, ngay sau đó, vẻ lạnh lùng lại quay về trên gương mặt cô nàng. Thậm chí nó còn lạnh hơn trước nữa kia. Bốn chàng trai nhà ta, từ từ đứng dậy sau lùm cây và bước từng bước lại.
– Đên đây làm gì? – Nó đứng quay lưng lại với bốn tên tụi hắn, hỏi.
– Anh…lo…cho em! – Thiên chần chứ nói.
– Tôi cần sao? – Nó lại hỏi.
– Em… – Thiên nhẩn người nhìn nó, cả ba tên còn lại cũng vậy.
“Click”
Nó lên nòng súng quay người lại chĩa vào đầu Thiên. Khoảng cách từ cây súng ngắn có gắn giảm thanh trên tay nó đến cái đầu của Thiên chỉ vỏn vẹn chưa tới 2cm. Một cự li khá gần.
Ellie, Vanessa và Jersey sững người nhìn nó, muốn tiến lên cản nhưng chần chừ không dám bước lên. Cả ba biết nó sẽ không làm điều gì dại dột đâu, nhất là giết chết người anh hai yêu quý của mình. Thế là cả ba chỉ lạnh lùng đứng phía sau nó nhìn.
– Em…em làm cái gì vậy? Bỏ cây…cây súng đó xuống đi! – Nam hoảng.
– Đứng im! – Jersey cất tiếng.
Cái giọng dịu dàng thường ngày bây giờ lạnh toát khiến Nam đơ ngươi không dám làm gì nữa.
– Sao thế? Lên cản nó đi chứ? Không lẽ để nó giết Thiên sao? – Đến lượt Duy.
– Anh không có quyền lên tiếng. – Đến lượt Ellie, nhỏ cũng khiến Duy gặp tình trạng y như Nam.
– Em à… – Thiên nói.
– Im. Không xem tôi ra gì sao? Không xem luật của tôi ra gì à? – Nó giương cặp mắt sắc lạnh nhìn Thiên.
– … – Thiên không trả lời.
– Anh biết hậu quả của việc làm này chứ? – Nó nhếch môi cười nhạt.
– Chết! – Thiên buông ra đúng một chữ.
– Phải? – Nó gật đầu, hài lòng với câu trả lời, mặc cho hắn và Duy giật mình nhìn nó.
– … – Thiên không nói nữa.
– Vậy sao còn làm trái lệnh tôi? – Nó tiếp tục.
– … – Anh không nói gì bởi vì biết rằng dù có nói gì cũng chẳng được.
– Có vẻ anh biết mà vẫn muốn thử làm trái lệnh nhỉ? – Nó siết chặt tay cầm cây súng.
– Nhưng… – Đến lúc này, hắn lên tiếng nhưng câu nói của hắn bị chặn lại bởi một âm thanh khô khốc…
“Đoànggg…”
Mọi thứ nhưng sững sờ trước âm thanh ấy. Không gian như chìm xuống, tất cả mọi người đều mở to con mắt nhìn. Nó…nó đã…nổ súng? Phải! Nó đã bóp cò. Một viên đạn từ nòng súng vọt ra, thẳng tiến mục tiêu mà phóng tới. Và viên đạn ấy xé toạt thời gian và không gian, cắm vào ngay giữa vầng trán. Máu…từng giọt máu chảy xuống…một thân ảnh ngã vật ra sau…
Ba cô gái trợn tròn con mắt, hết nhìn khẩu súng đến nhìn nó. Sau cùng cũng lạnh lùng quay đi không quan tâm bởi…kẻ lãnh trọn viên đạn đó, không phải Thiên…mà là một thằng cớm núp phía sau bụi cây sau lưng Thiên!
– Em… – Thiên một lúc sau hoàn hồn thì mới lên tiếng.
– Đây là lần đầu tiên, duy nhất và cũng là lần cuối cùng. Sẽ không có lần nào nữa đâu. Lần sau viên đạn ấy sẽ cắm vào đầu anh đấy Thiên, chứ không phải vào đầu thằng cớm xấu số ấy! – Nó nói rồi hạ súng xuống.
– Anh biết rồi. – Thiên giật nhẹ đầu.
– Còn đây nữa… – Nó nói rồi ném một cái gì đó khá nhỏ xuống đất. Là một con chip.
– Đây… – Thiên giật mình, đây chẳng phải con chip anh gắn vào điện thoại nó sao?
– Sao anh lại chơi cái trò trẻ con này? Anh thấy cách này hiểu quả à? – Nó hỏi.
– Chỉ là anh không muốn em giấu những chuyện này nên mới làm thế.
– Đừng có chọc cười tôi! Cách này vô ích thôi. Đừng tưởng tôi không biết gì.
– Xin lỗi. – Thiên cúi mặt.
– Jersey, chị đứng đó làm gì…giải quyết tên cớm vừa rồi đi. Nhanh lên. Làm cho hắn ta không còn nhận dạng được ấy. – Nó nói.
– Ừ… – Jersey gật đầu rồi bước nhanh đi.
– Còn Ellie, Vanessa. Đi mở đường. – Nó quay sang nói.
– Rõ… – Ellie gật đầu rồi đi với Vanessa.
– Bốn người cũng đi với hai đứa nó đi. – Nó nói với tụi hắn.
– Vậy còn em? – Nam cất tiếng.
– Tôi ở lại với Jersey lấy hàng.
– Anh sẽ ở lại cùng em. Em ở lại một mình nguy hiểm lắm! – Thiên đề nghị.
– Không! Đây là lệnh! – Nó gằn giọng.
– …Ừ…được. Tôi biết rồi…thưa Venus! – Thiên im lặng một hồi rồi lạnh mặt rồi quay lưng đi.
Hắn và Duy ngạc nhiên. Venus? Đây chẳng phải là cái tên của Bắc ma nữ – tên sát thủ số 1 sao? Vậy, Venus là nó à? Thế Vy, Thanh.và Hải Anh là ba người còn lại của Tứ ma nữ sao? Mọi chuyện sao mà khó hiểu vậy?
“Kịt…”
Hai chiếc xe moto đen bóng của Ellie và Vanessa thắng gấp lại. Theo sau là hai chiếc oto đen cũng phanh xe theo. Hai đứa nó bỏ mũ bảo hiểm xuống rồi bước từ từ lại. Nơi đây là khu đất trống, là nơi thông từ cảng Nha Trang đến con đường chạy thẳng tới nhà kho nhanh nhất. Nhiệm vụ của hai cô gái nhà ta là dọn hết những kẻ ngăn cản ở đây để chốc nữa, xe chở hàng có thể dễ dàng đi qua mà không có cản trở.
Bốn chàng trai đi theo sau, vẫn không cất lên bất cứ một tiếng nói nào.
– Ra đây hết đi. Tôi không muốn đi đánh lén từng người đâu! – Ellie nhỏ nhẹ cất lên tiếng nói lãnh khốc của mình.
Vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Mọi thứ như vẫn chìm vào im lặng…
Lát sau, mấy thằng to con từ từ bước ra đứng muốn chật kín cả khu đất rộng lớn. Bọn chúng có tên bước từ trong bụi cây ra, có tên từ trên cành cây phóng xuống, lại có lên từ góc khuất gần đấy bước tới…nói chung là núp ở rất nhiều chỗ.
– Không phải cớm à? – Vanessa thắc mắc.
– Hahaha…bọn mày nhầm rồi. Ở đây chỉ có bọn tao – bang Đại Bàng mà thôi. Cớm lo bao vây cảng Nha Trang hết rồi! Hahaha… – Một thằng mặt sẹo, bụng phệ bước ra cười to tiếng.
– Bang Đại Bang? – Nam nhíu mày.
– Phải? Bọn mày sợ rồi chứ gì? – Tên đó tiếp tục.
– Mày đến đây làm gì? Ở đây không có việc cho bọn chúng mày. – Thiên gắt.
– Oho…đừng mạnh mồm thế chứ? Theo bọn tao biết, hôm nay Tứ ma nữ lừng danh sẽ có một chuyến hàng khổng lồ. Chính vì thế nên bọn tao quyết định tới đây và kết liễu bốn con ma nữ ấy. Sau đó thì bang bọn ta sẽ nối như cồn, còn trên cả thế giới ấy chứ? Hahaha… – Hắn ta cười nhưng giọng cười đó nhanh chóng bị cắt ngang bởi hai từ của Ellie.
– Nhảm nhí!
Tất cả mọi con mắt đều đổ dồn vào nhỏ, trừ Vanessa và bọn hắn. Tên cầm đầu bụng phệ kia thì tức không chịu nổi. Hắn ta quát:
– Láo! Mày là con nào? – Hắn ta trừng trừng mắt.
Đây chính là thời điểm mọi chuyện sắp sửa bắt đầu. Thanh và Vy viện cớ sang phóng nó và Anh Anh chơi tới sáng để ra khỏi phòng mà Duy và Nam không nghi ngờ. Cả hai đều nghĩ mình đã thành công nhưng nào biết rằng trong lòng hai người con trai đó đang nhưng lửa đốt vì những chuyện hai cô náng vướn vào…
“Cạch”
Khép cửa phòng nó lại cẩn thận, Vy và Thanh nhận bộ đồ trong tay nó rồi thay ra.
Nó mặc một cái quần jean đen bó dài, cộng theo chiếc áo ba lỗ đen và giày cao gót. Dưới cái cổ thanh tú trắng ngần của có chính là dấu hiệu của người đứng đầu của nhóm sát thủ nổi tiếng bậc nhất – Venus – chính là hình xăm một bông hoa hồng đen với đầy gai nhọn. Không một ai biết Tứ ma nữ làm việc dưới tay ai và ai là sẽ tầm ngắm của họ.
Anh Anh thì mặc cái quần jean trắng dài, áo thun màu hồng nhạt và áo khoát da đen, chân đi đôi bốt cao màu đen làm cô nàng trở nên khác lạ so với thường ngày. Mu bàn tay trái của cô nàng có hình xăm một bông hoa hồng đen có gai màu đỏ – là biểu tượng của Đông ma nữ và là người dưới quyền của nó. Đợi một hồi, Vy và Thanh cũng bước ra.
Thanh mặc quần jean đen và áo thun đỏ, có khoát cái áo jean lửng màu đen đen ngoài, chân mang giày cao gót đen. Giống với Hải Anh, mu bàn tay cô nàng cũng có hình xăm y hệt nhưng lại nằm ở mu bàn tay phải – biểu tượng đặc trưng của Nam ma nữ.
Một chiếc quần jean bó bạc màu, áo ba lỗ màu xám cổ rộng, giày cao gót màu đen là những gì Thanh mặc trên mình. Tất nhiên là trên người cô cũng có một hình xăm tượng trung của Tây ma nữ, nhưng nó không nằm ở tay, ở chân…mà là ở trước ngực. Đấy cũng chính là lý do cô mặc áo cổ rộng.
– Sẵn sàng rời chứ? – Nó lên tiếng hỏi, giọng lạnh như Nam Cực cùng gương mặt không một sắc thái.
– Rồi! – Câu trả lời đồng thanh đầy cương quyết của ba cô gái nhỏ còn lại.
– Lên đường. – Nó nói một câu ngắn gọn nhưng đầy súc tích rồi bước ra ngoài.
Thanh, Hải Anh và Thanh thấy vậy thì đi theo nó. Ở một nơi không xa, có bốn con người nhìn thấy và cũng lẳng lặng đi theo. …
“Kịt”
Tiếng phanh xe của hai chiếc moto đen và một chiếc xe hơi chống đạn cực tốt vang lên lên bến cảng Nha Trang yên ắng trong màn đêm. Cả bốn nhanh chóng bước xuống xe và tụ lại.
– Xung quanh đây bị bao vây rồi!
Nó nói một câu khi nhìn vào một cái máy với đầy kịt những chấm đỏ hiện trên màn hình.
– Cớm à? – Thanh nhàn nhạt hỏi.
– Chắc vậy! – Nó gật đầu.
– Giờ là 9g35, 25 phút nữa tàu cập bến, trong lúc đó cho người dọn bớt bọn cớm đi. Làm gọn gàng vào một chút và đừng để bọn còn lại phát hiện. Chúng mà gọi cứu viện thì khó cho ta đấy! Ra lệnh là giết chứ không phải đánh ngất! Giết được thằng nào thì dùng thuốc làm phân huỷ xác, chỉ cần chờ khi chuyến hàng này hoàn thành trước sáng mai thì những cái xác đó đã không thể nhận dạng nữa rồi. Chúng ta không đeo mặt nạ nên nguy cơ bị phát hiện là rất cao. Tên nào để sổng mất một thằng thì không về được tổ chức đâu! – Nó lạnh lùng ra lệnh.
– Ừm… – Thanh gật đầu rồi đi dọi điện thoại cho ai đó.
“Tôi…Tây ma nữ.”
“…”
“Giết bọn cớm xung quanh đây đi. Làm cho gọn vào, dùng thuốc phân huỷ xác.”
“…”
“Được…làm tốt vào. Để sổng một thằng thì về mà chịu tội.”
“…”
“Tôi biết rồi. Làm việc đi.”
Thanh cúp máy và quay lại chỗ nó đang đứng.
– Chị cho người xử lí rồi. – Thanh nói với tụi nó.
– Ừm…Ellie, tao mượn con dao. – Nó gật nhẹ đầu, quay sang nói với Thanh. (Những lúc tụi nó đang làm nhiệm vụ hoặc đi đến bar, mìn sẽ gọi bằng tên khác vì tụi nó không thể để lộ tên thật).
– Đây…mày tính làm gì vậy? – Ellie đưa nó con dao găm mà chuôi dao được mạ vàng và chạm trổ hình bông hoa hồng có gai.
– … – Nó không trả lời, chỉ cầm con dao và dồn lực vào tay, nó ném.
Trong bụi cây gần đó, có bốn con người đang lén lút thậm thụt. Bỗng dưng, cả bốn giật mình đứng hình khi một con dao cắm “phập” vào gốc cây ngay sát sau lưng cả bọn. Nguy hiểm hơn là…xích xuống xíu nữa là ngay đầu một tên!
– Muốn theo dõi à? – Nó cất chất giọng lạnh lẽo của mình lên.
– … – Cả bốn vẫn im lặng, mong lá nó thấy thế thì sẽ nghĩ mình lầm.
– Đừng cố qua mặt tôi. Ra đây hoặc một con dao khác sẽ cắm trúng ngay đầu cậu luôn chứ không phải là ở phía trên nữa đâu Duy à! – Nó tiếp tục.
Đến lúc này cả bốn tên trong lùm cây mới bất ngờ? Sao nó biết là tụi hắn? Và sao nó biết rằng người suýt chết vì con dao lại là Duy? Hơn hết, sao nó biết con dao ấy nằm trên đầu tên ấy?
Riêng về phần tụi nó, Ellie thì giật thót người khi nghe đến cái tên Duy còn Vanessa thì thoáng chút dao động trong đôi mắt, tuy nhiên, ngay sau đó, vẻ lạnh lùng lại quay về trên gương mặt cô nàng. Thậm chí nó còn lạnh hơn trước nữa kia. Bốn chàng trai nhà ta, từ từ đứng dậy sau lùm cây và bước từng bước lại.
– Đên đây làm gì? – Nó đứng quay lưng lại với bốn tên tụi hắn, hỏi.
– Anh…lo…cho em! – Thiên chần chứ nói.
– Tôi cần sao? – Nó lại hỏi.
– Em… – Thiên nhẩn người nhìn nó, cả ba tên còn lại cũng vậy.
“Click”
Nó lên nòng súng quay người lại chĩa vào đầu Thiên. Khoảng cách từ cây súng ngắn có gắn giảm thanh trên tay nó đến cái đầu của Thiên chỉ vỏn vẹn chưa tới 2cm. Một cự li khá gần.
Ellie, Vanessa và Jersey sững người nhìn nó, muốn tiến lên cản nhưng chần chừ không dám bước lên. Cả ba biết nó sẽ không làm điều gì dại dột đâu, nhất là giết chết người anh hai yêu quý của mình. Thế là cả ba chỉ lạnh lùng đứng phía sau nó nhìn.
– Em…em làm cái gì vậy? Bỏ cây…cây súng đó xuống đi! – Nam hoảng.
– Đứng im! – Jersey cất tiếng.
Cái giọng dịu dàng thường ngày bây giờ lạnh toát khiến Nam đơ ngươi không dám làm gì nữa.
– Sao thế? Lên cản nó đi chứ? Không lẽ để nó giết Thiên sao? – Đến lượt Duy.
– Anh không có quyền lên tiếng. – Đến lượt Ellie, nhỏ cũng khiến Duy gặp tình trạng y như Nam.
– Em à… – Thiên nói.
– Im. Không xem tôi ra gì sao? Không xem luật của tôi ra gì à? – Nó giương cặp mắt sắc lạnh nhìn Thiên.
– … – Thiên không trả lời.
– Anh biết hậu quả của việc làm này chứ? – Nó nhếch môi cười nhạt.
– Chết! – Thiên buông ra đúng một chữ.
– Phải? – Nó gật đầu, hài lòng với câu trả lời, mặc cho hắn và Duy giật mình nhìn nó.
– … – Thiên không nói nữa.
– Vậy sao còn làm trái lệnh tôi? – Nó tiếp tục.
– … – Anh không nói gì bởi vì biết rằng dù có nói gì cũng chẳng được.
– Có vẻ anh biết mà vẫn muốn thử làm trái lệnh nhỉ? – Nó siết chặt tay cầm cây súng.
– Nhưng… – Đến lúc này, hắn lên tiếng nhưng câu nói của hắn bị chặn lại bởi một âm thanh khô khốc…
“Đoànggg…”
Mọi thứ nhưng sững sờ trước âm thanh ấy. Không gian như chìm xuống, tất cả mọi người đều mở to con mắt nhìn. Nó…nó đã…nổ súng? Phải! Nó đã bóp cò. Một viên đạn từ nòng súng vọt ra, thẳng tiến mục tiêu mà phóng tới. Và viên đạn ấy xé toạt thời gian và không gian, cắm vào ngay giữa vầng trán. Máu…từng giọt máu chảy xuống…một thân ảnh ngã vật ra sau…
Ba cô gái trợn tròn con mắt, hết nhìn khẩu súng đến nhìn nó. Sau cùng cũng lạnh lùng quay đi không quan tâm bởi…kẻ lãnh trọn viên đạn đó, không phải Thiên…mà là một thằng cớm núp phía sau bụi cây sau lưng Thiên!
– Em… – Thiên một lúc sau hoàn hồn thì mới lên tiếng.
– Đây là lần đầu tiên, duy nhất và cũng là lần cuối cùng. Sẽ không có lần nào nữa đâu. Lần sau viên đạn ấy sẽ cắm vào đầu anh đấy Thiên, chứ không phải vào đầu thằng cớm xấu số ấy! – Nó nói rồi hạ súng xuống.
– Anh biết rồi. – Thiên giật nhẹ đầu.
– Còn đây nữa… – Nó nói rồi ném một cái gì đó khá nhỏ xuống đất. Là một con chip.
– Đây… – Thiên giật mình, đây chẳng phải con chip anh gắn vào điện thoại nó sao?
– Sao anh lại chơi cái trò trẻ con này? Anh thấy cách này hiểu quả à? – Nó hỏi.
– Chỉ là anh không muốn em giấu những chuyện này nên mới làm thế.
– Đừng có chọc cười tôi! Cách này vô ích thôi. Đừng tưởng tôi không biết gì.
– Xin lỗi. – Thiên cúi mặt.
– Jersey, chị đứng đó làm gì…giải quyết tên cớm vừa rồi đi. Nhanh lên. Làm cho hắn ta không còn nhận dạng được ấy. – Nó nói.
– Ừ… – Jersey gật đầu rồi bước nhanh đi.
– Còn Ellie, Vanessa. Đi mở đường. – Nó quay sang nói.
– Rõ… – Ellie gật đầu rồi đi với Vanessa.
– Bốn người cũng đi với hai đứa nó đi. – Nó nói với tụi hắn.
– Vậy còn em? – Nam cất tiếng.
– Tôi ở lại với Jersey lấy hàng.
– Anh sẽ ở lại cùng em. Em ở lại một mình nguy hiểm lắm! – Thiên đề nghị.
– Không! Đây là lệnh! – Nó gằn giọng.
– …Ừ…được. Tôi biết rồi…thưa Venus! – Thiên im lặng một hồi rồi lạnh mặt rồi quay lưng đi.
Hắn và Duy ngạc nhiên. Venus? Đây chẳng phải là cái tên của Bắc ma nữ – tên sát thủ số 1 sao? Vậy, Venus là nó à? Thế Vy, Thanh.và Hải Anh là ba người còn lại của Tứ ma nữ sao? Mọi chuyện sao mà khó hiểu vậy?
“Kịt…”
Hai chiếc xe moto đen bóng của Ellie và Vanessa thắng gấp lại. Theo sau là hai chiếc oto đen cũng phanh xe theo. Hai đứa nó bỏ mũ bảo hiểm xuống rồi bước từ từ lại. Nơi đây là khu đất trống, là nơi thông từ cảng Nha Trang đến con đường chạy thẳng tới nhà kho nhanh nhất. Nhiệm vụ của hai cô gái nhà ta là dọn hết những kẻ ngăn cản ở đây để chốc nữa, xe chở hàng có thể dễ dàng đi qua mà không có cản trở.
Bốn chàng trai đi theo sau, vẫn không cất lên bất cứ một tiếng nói nào.
– Ra đây hết đi. Tôi không muốn đi đánh lén từng người đâu! – Ellie nhỏ nhẹ cất lên tiếng nói lãnh khốc của mình.
Vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Mọi thứ như vẫn chìm vào im lặng…
Lát sau, mấy thằng to con từ từ bước ra đứng muốn chật kín cả khu đất rộng lớn. Bọn chúng có tên bước từ trong bụi cây ra, có tên từ trên cành cây phóng xuống, lại có lên từ góc khuất gần đấy bước tới…nói chung là núp ở rất nhiều chỗ.
– Không phải cớm à? – Vanessa thắc mắc.
– Hahaha…bọn mày nhầm rồi. Ở đây chỉ có bọn tao – bang Đại Bàng mà thôi. Cớm lo bao vây cảng Nha Trang hết rồi! Hahaha… – Một thằng mặt sẹo, bụng phệ bước ra cười to tiếng.
– Bang Đại Bang? – Nam nhíu mày.
– Phải? Bọn mày sợ rồi chứ gì? – Tên đó tiếp tục.
– Mày đến đây làm gì? Ở đây không có việc cho bọn chúng mày. – Thiên gắt.
– Oho…đừng mạnh mồm thế chứ? Theo bọn tao biết, hôm nay Tứ ma nữ lừng danh sẽ có một chuyến hàng khổng lồ. Chính vì thế nên bọn tao quyết định tới đây và kết liễu bốn con ma nữ ấy. Sau đó thì bang bọn ta sẽ nối như cồn, còn trên cả thế giới ấy chứ? Hahaha… – Hắn ta cười nhưng giọng cười đó nhanh chóng bị cắt ngang bởi hai từ của Ellie.
– Nhảm nhí!
Tất cả mọi con mắt đều đổ dồn vào nhỏ, trừ Vanessa và bọn hắn. Tên cầm đầu bụng phệ kia thì tức không chịu nổi. Hắn ta quát:
– Láo! Mày là con nào? – Hắn ta trừng trừng mắt.
/99
|