Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần

Chương 21

/99


Một cuộc rượt đuổi đang diễn ra trên đường khiến tất thảy mọi người đều hoảng sợ. Đối tượng là một chiếc container cỡ nhỏ và phía sau là hàng chục chiếc xe cảnh sát réo còi ầm ĩ bám riết. Và đương nhiên, con người đang cầm lái chiếc container ấy không ai khác chính là Ellie!

Khi vừa ra khỏi con đường YY, Vanessa và nhỏ đã chia nhau hai hướng để di chuyển. Thứ nhất là làm như vậy sẽ giảm bớt được sự nghi ngờ của bọn cớm đang mai phục sẵn mọi nơi trong thành phố Nha Trang này. Thứ hai là như vậy sẽ có lợi hơn cho cả hai. Nếu bị phát hiện, thì một chiếc với 2 lô hàng bên trong bị là đủ.

Không nên để chiếc còn lại với số hàng còn lại cũng bị phát hiện theo vì như vậy thì nguy cơ cả 2 xe bị tóm gọn cùng lúc là rất cao. Thà có một nửa số hàng còn hơn là mất trắng.

Ellie đang bình tĩnh lái chiếc container thì không hiểu sao, một loạt xe cảnh sát bắt đầu hú còi bám riết theo. Nhỏ bắt đầu nghi ngờ chuyện bọn cớm đã phát hiện trên xe có hàng cấm. Tăng tốc vọt lên, Ellie cố gắng bỏ xa mấy chiếc xe cơ động phiền toái kia.

Trò chơi đuổi bắt này đã kéo dài hơn 30 phút và hiện tại, đồng hồ trên tay nhỏ đã chỉ điểm 11g. Sau một thời gian khá dài, cuộc đua này gần như đã tới điểm dừng khi trước mặt nhỏ là một trạm kiểm soát! Bọn cảnh sát cơ động đuổi theo sau thấy vậy thì mừng rỡ ra mặt.

Cứ ngỡ rằng cuộc đua tới đây thì kết thúc bởi khi chạm mặt trạm kiểm soát, có khác gì chiếc container chứa hàng lậu kia đã chạy vào ngõ cụt? Cố gắng hết sức để vận dụng chất xám, Ellie cố tìm cách để đưa hàng trót lọt qua cửa kiểm soát mà không bị bắt. Trong đầu hiện lên ý nghĩ:

“Hay là vòng lại?”

Không thể! Bởi bọn cảnh sát phía sau đã dàn hàng ngang chắn hết cả bề rộng của con đường. Thậm chí hai bên đều san sát toàn nhà dân thì làm sao có thể đâm ngang qua được chứ? Tình hình bây giờ là tiến thoái lưỡng nan thì tứ phía đều không có dường chạy. Thậm chí là rút lui. Bỏ lại hàng để thoát thân sao?

Thứ nhất, là 2 lô hàng trị giá vài trăm ngàn USD, một con số không nhỏ. Bỏ tiền của tập đoàn Trúc Hải ra để bồi thường thì cũng được nhưng nhỏ không cam tâm.Thứ hai, với hàng ngàn con người đang cầm súng chĩa vào thế kia thì khó có thể thoát được. Cho dù nhỏ có là Nam ma nữ lừng lẫy đi chăng nữa thì thử hỏi trước mấy trăm cai nòng súng thì xác suất thoát được cũng chưa đến 0.01%. Thử hỏi bây giời nhỏ phải làm gì đây?

Đúng lúc mọi thứ dường như đã đi vào đường cùng thì bộ đàm của nhỏ có tính hiệu từ máy tính chủ. Tức là từ laptop của nó!

“Ellie” – Giọng nó vang lên.

Thì ra nó và Jersey đã quay về resort an toàn.

“Venus? Làm sao đây? Tao hết đường rút rồi!” – Ellie lo lắng.

“Đừng lo, cứ qua trạm kiểm soát đi.” – Giọng nó cứ vang lên đều đều.

“Mày khùng à? Như thế có khác gì tự nộp mình?” – Ellie gắt lên.

Nhỏ quên mất một điều rằng mình đang nói chuyện với “cấp trên”.

“Bình tĩnh đi. Trạm đấy D.E.A.T.H đã lo lót kĩ càng rồi. Họ sẽ cho xe chúng ta qua thôi”

“Vậy cọn những chiếc xe bám đuôi?”

“Trạm sẽ chặn lại. Thầy đã cử người giao dịch với bộ trưởng an ninh khu vực Nha Trang rồi.”

“Ok”. – Ellie gật đầu.

Hiện tại, nỗi lo trong lòng đã vơi đi bớt phần nào. Trở về với khuôn mặt cao ngạo khi làm nhiệm vụ, Ellie nhấn ga vọt lên phía trước.

Những chiếc xe cảnh sát phía sau không hiểu ý định của nhỏ. Có phải là đến đường cùng rồi nên nhỏ nghĩ quẫn, đâm thẳng xe vào trạm để toàn bộ số hàng hư hỏng và mình thì hi sinh? Cái suy nghĩ đó thật sự quá ngu xuẩn. Tại sao Ellie lại dám hi sinh bản thân mình cơ chứ? Thà bỏ lại số hàng, còn hơn là bỏ mạng. Bên cạnh nhỏ còn rất nhiều người thân yêu, nhỏ không muốn nhìn họ khóc thương cho mình.

Số hàng đó thì sao chứ? Nếu lọt vào tay cảnh sát, D.E.A.T.H chỉ để mất vài trăm ngàn USD mà thôi. Nhưng Ellie mà không còn thì con số mấy trăm ngàn USD đó chẳng còn giá trị nữa bởi nhỏ mà chết thì D.E.A.T.H thiệt hại nặng nề. Bỏ vài trăm ngàn USD để nhỏ được sống và cống hiến cho tổ chức, có khi món tiền lại còn hời hơn gấp mấy trăm lần ấy chứ?

Và hơn hết, nhỏ đã từng hứa với một người đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay nhỏ – Thiên Phúc – rằng sẽ sống thật tốt, sống thay cả phần của người con trai xấu số ấy. Chính vì vậy, Ellie không bao giờ chết!

Qủa thật, chiếc xe container chạy qua trót lọt còn những chiếc xe cảnh sát rú còi phía sau thì bị thanh chắn hạ xuống kịp thời ngăn lại. Thở phào nhẹ nhõm, Ellie nhanh chóng lái xe về phía kho. Nhà kho Vanessa đã đưa 2 lô hàng về đích một cách an toàn và nhanh chóng trong khi Ellie đang chật vật khó khăn với lũ cảnh sát cơ động bám theo. Cô nàng đã về đến kho cũng được hơn nửa tiếng đồng hồ rồi mà chưa thấy Ellie đến thì bắt đầu lo lắng, bụng dạ bồn chồn hẳn lên. Đứng ngồi không yên!

– Em phải đi xem Ellie ra sao rồi! – Ngồi không chịu không nổi, cô nàng bật dậy khỏi ghế và tiến lại chiếc xe Letux màu đen của Thiên.

– Khoan đã! Cứ chờ thêm một lúc nữa. – Thiên nắm cánh tay nhỏ nhắn của Vanessa níu lại.

– Không được! Hơn nửa tiếng rồi nó chưa về. – Vanessa bực bội lên tiếng.

Đúng lúc đó, chiếc container cỡ nhỏ tiến vào nhà kho mang theo 2 lô hàng và Ellie trên đó. Vanessa mừng rỡ chạy đến ngay để xem xét cô bạn có gặp vấn đề gì không. Kết quả sau một lúc quay Ellie vòng vòng, cô nàng đã yên tâm phần nào vì nhỏ trở về nguyên vẹn, không sức mẻ.

– Mày làm gì lâu vậy? Sao giờ này mới về tới đây? Có biết là tao lo đến mức nào không? – Vanessa muốn bật khóc.

– Thôi đi. Có chút xíu mà khóc lóc cái gì? Có phải chuyện gì nguy hiểm lắm đâu? Mày nghĩ tao là ai cơ chứ? – Ellie tự tin.

– Rồi…tao biết rồi! Mà sao giờ này mới về tới? – Vanessa gật nước mắt rồi hỏi.

– Bọn chó săn đuổi! – Ellie nhún vai nói.

– Chó săn? Sao bọn chúng biết? – Vanessa ngạc nhiên.

– Tao cũng chẳng biết nữa. Tự dưng đuổi. Thế tao chạy. – Ellie trả lời.

– Cũng may là mày không sao? Tao cứ lo… – Vanessa nói đến đây thì mắt lại tiếp tục ngấn nước.

– Rồi…biết tiểu thư lo cho tôi. Giờ thì về được chưa? – Ellie nhẹ cốc đầu cô nàng, vui vẻ cười nói.

Xong màn “tình củm” ấy, hai chị nhà ta dắt nhau lên chiếc Letux của Thiên ngồi, bỏ mặc hai anh chàng sang một bên không thèm ngó ngàng gì tới. Chản nản, hai chàng cũng bỏ lên xe, chở hai nhỏ về.

Resort – phòng nó

“Cốp”

Tiếng một vật gì đó va chạm mạnh vào bức tường. Một vật gì đó, màu đen và cứng. Một chiếc máy ghi âm!

– Mày đã thấy sự việc nguy hiểm thế nào chưa? – Nó hét lớn, lúc này, bốn chàng trai đã về phòng.

– … – Hải Anh ngồi đối diện chẳng nói bất cứ thứ gì, chỉ đang ngồi yên và lắng nghe.

Thanh và Vy ngồi hai bên nhìn thương cho Anh Anh nhưng lại không dám lên tiếng… bởi vì…nó trách Anh Anh là đúng!

– Mày biết, trong Tứ ma nữ, nhiệm vụ của mình là gì không? – Nó hít sâu, lấy lại bình tĩnh.

– Là người điều khiển mọi hoạt động về mạng lưới an ninh, bảo đảm sự an toàn cho “ba mảnh ghép đồng – bạc – vàng” và “chiếc chìa khoá”. Đồng thời là hacker của nhóm, chịu trách nhiệm bảo vệ thông tư mật, đường truyền liên lạc khỏi kẻ thù! – Hải Anh mím môi trả lời.

– Vậy giải thích đi! Chuyện này là thế nào? – Nó chất vấn.

– … – Cô nàng không lên tiếng.

– Mày có nhận định được mức độ nguy hiểm của sự việc chưa? Mày là người chịu trách nhiệm bảo mật đường truyền liên lạc mà để cuộc đối thoại qua bộ đàm bị lộ ra ngoài là sao? Chính vì bị lộ nên bọn cớm mới biết đường vây bắt Thanh đó! Cũng may là thầy đã lo lót êm xui chứ nếu không bây giờ, không biết Thanh còn về đây bình an thế này không? – Nó tức giận.

Thì ra là do đường truyền bị rò rỉ nên khi ra lệnh qua bộ đàm, bọn cớm đã nắm được biển số chiếc xe container nhỏ. Đó cũng là lý do bọn chúng biết và đuổi theo xe Thanh.

– Tao xin lỗi! Là tao sơ suất. – Hải Anh cúi đầu.

– Nếu mày cứ thế này, tao sẽ buộc mày phải ra khỏi D.E.A.T.H. – Nó liếc nhìn cô nàng.

– Nhưng…

– Biện hộ gì? Mày có thấy chính vì một chút sơ sót nhỏ của mày đã khiến cho người khác suýt mất mạng chưa? Làm việc tại D.E.A.T.H thì không được sơ sót. Một chút cũng đủ chết người rồi, thậm chí còn liên luỵ đến người khác nữa. Tao biết, mày đang khốn đốn, quỵ luỵ vì tình nhưng điều đó cũng không cho phép mày hành động bất cẩn gây nguy hiểm cho người khác như thế. – Nó gắt lên rồi từ từ dịu giọng lại.

– … – Hải Anh ngồi im lắng nghe. Cô nàng hiểu chứ, chỉ là hôm nay, tâm trạng có chút không ổn định.

– Hừ…lần này là rút kinh nghiệm. Tao không muốn có trường hợp tương tự thứ hai xảy ra? Không chỉ riêng với Hải Anh, những người còn lại cũng vậy! Rõ chưa? – Nó thở dài.

– Rõ! – Cả ba khẽ đáp.

– Tốt. Tối nay, tao sẽ lái xe về thành phố! – Nó nói rồi thả người xuống ghế sofa.

– Sao? Sao lại về? – Thanh bất ngờ.

– Tao muốn về gặp người đó ngay lập tức! Tao không chờ nổi. – Nó nói, giọng pha chút mệt mỏi nhưng hạnh phúc.

– Người đó… – Thanh nhắc lại cụm từ.

– Không lẽ… – Hải Anh nghi hoặc.

– Phải! Về rồi… – Nó nói.

– Bướm Đêm…về thật rồi sao? -Thanh không tin vào tai mình.

– Phải… – Nó gật đầu.

Một khoảng lặng diễn ra, không ai nói câu nào. Một lúc sau, tất cả về phòng. Khi không còn một ai, nó nhẹ nhàng đấy màn hình laptop lên, bảng mã hoá lúc nãy đã hoàn thành và người thực hiện không phải nó.

Công việc hack máy tính chủ đó vô cùng khó khăn nhưng có người đã làm được…là hắn. Nó âm thầm suy nghĩ về một điều gì đó, rất khó đoán!

Trước cửa phòng Thanh…

Nhỏ cứ đưa tay lên rồi rụt về, không dám xoay nắm đấm cửa. Khi bước vào, nhỏ sẽ chạm mặt Duy. Nhỏ biết tên này chưa ngủ, bằng chứng là đèn phòng khách vẫn còn sáng. Nhỏ sợ lắm. Lỡ Duy nhìn nhỏ với ánh mắt ghê sợ thì sao? Sợ hắn ta sẽ khinh sợ bởi con người bị ác quỷ ăn mòn tâm hồn như nhỏ? Nếu như mọi chuyện như vậy thì sao? Lỡ nhỏ sẽ đánh mất cái tình yêu mơ hồ mà Khánh đang dành cho nhỏ lúc này thì chắc nhỏ chết mất. Nhỏ không muốn người mình yêu rời bỏ mình mà đi.

Một Thiên Phúc rời khỏi nhỏ trong chính vòng tay của nhỏ là đã đủ lắm rồi. Trái tim nhỏ sẽ không chịu nổi mất nếu Duy lại là một Thiên Phúc thứ hai! Ngay từ khi bắt đầu, nhỏ đã chuẩn bị tinh thần rất vững nếu một ngày, Duy biết mọi chuyện. Chỉ có điều nhỏ không nghĩ lại nhanh đến vậy mà thôi. Dù chuẩn bị tâm lý sẵn nhưng nhỏ vẫn không đủ can đảm bước vào. Hít một hơi thật sâu, đẩy cửa vào. Thôi thì thay vì đứng đây lo sợ thì hãy đối mặt và để mọi chuyện ra sao thì ra!

– Về rồi à? – Duy cất tiếng. Hắn ta đang ngồi trên ghế sofa và đợi nhỏ về.

– Ơ…à…ừm… – Thanh giật mình.

– Không có gì để nói sao? – Duy đưa khuôn mặt lạnh lùng lên nhìn nhỏ.

Ánh nhìn như đang xoáy sâu vào tâm can Thanh. Trúc Thanh không dám nhìn vào ánh mắt đó, nhỏ sẽ hoảng sợ mất dù trong lòng bây giờ đã rất hoảng rồi. Biết nói gì đây? Biết giải thích thế nào đây? Mọi thứ cứ y như một mớ bòng bong khó gỡ.

– Giải thích đi chứ? – Duy lại tiếp tục, như muốn dồn nhỏ vào chân tường.

– Thật ra…em không cố ý…giấu anh chuyện này… – Thanh ấp úng nói.

– Không cố ý? Vậy chẳng lẽ là vô tình? – Duy nhếch môi.

– … – Thanh im bặt. Nhỏ đang cô gắng kìm lại dòng nước mắt chực trào.

– Tại sao lại không nói tôi biết? Hay em không tin tôi? Em sợ tôi nói cho mọi người biết em là NAM MA NỮ sao? – Duy nói, cố tình nhấn mạnh cụm từ “nam ma nữ”.

– Em…xin lỗi… – Thanh mím chặt môi muốn bật cả máu.

– Xin lỗi? Em không đặt lòng tin ở tôi trong khi tôi rất yêu em, rồi thì nói chỉ có mỗi tiếng xin lỗi là xong sao? Em xem tình cảm của tôi là gì? – Duy hét.

– Anh im đi! – Thanh hét, hai tay bịt chặt tai.

– Em… – Duy ngỡ ngàng.

– Anh thích trách cứ tôi chứ gì? Vậy thì trách đi! Cứ tiếp tục việc anh muốn đi! Anh nghĩ anh là ai? Là cái thá gì? Từ khi được sinh ra, tôi ghét việc hạ mình xin lỗi ai, nhất là người khác giới. Kể cả anh tôi, papa tôi còn chưa bao giờ nói hai từ xin lỗi! Vậy mà anh là ai chứ, ngay lần đầu gặp mặt, tôi đã hạ mình xin lỗi anh. Như vậy anh còn muốn gì nữa? Anh nghĩ tôi muốn vậy sao? Hức…anh ác lắm! Anh có hiểu tại sao tôi làm vậy không? Tôi sợ! Phải! Tôi rất sợ…sợ rằng anh sẽ khinh bỉ con người thật của tôi. Sợ anh sẽ quay lưng với con quỷ trong tôi. Tôi…sợ anh sẽ bỏ lại tôi…giống như người đó…đã từng làm… – Thanh nói đến đây thì khuỵu người xuống, hai hàng nước mắt lăn dài.

Duy, bước từng bước chân nặng nề đến bên Thanh, nhẹ nhàng khum người xuống ôm trọn bờ vai gầy đang run lên từng hồi vì khóc. Nhìn vào mắt hắn ta lúc này, khó có ai có thể đoán được con người này đang nghĩ gì.

– Nín đi! – Duy vỗ về Thanh.

– Huhu…hức… – Thanh vẫn khóc, thỉnh thoảng vẫn nấc lên nghẹn ngào.

– Anh xin lỗi vì đã trách em quá đáng. – Duy dịu dàng nói.

– Hức…hức…

– Thật sự…lúc đó quả thật…anh rất sợ! – Duy nhẹ nhàng nói.

– … – Thanh im lặng khóc.

Vậy là những gì nhỏ nghĩ là đúng rồi. Nhỏ đã làm cho chính người yêu của mình khinh sợ mình. Nhỏ không trách. Đó vốn dĩ là tại nhỏ thì lấy đâu quyền trách Khánh chứ? Có trách, thì phải trách nhỏ đã chọn con đường này mà thôi.

– Em có biết vì sao anh sợ không? – Duy tiếp tục.

– Hức… – Nhỏ im lặng.

– Anh sợ…mất em! Anh sợ những cuộc đấu ấy sẽ cướp em đi, mang đến Tử thần. Anh sợ lắm! – Duy nói rồi siết chặt vòng tay hơn.

Đến mức lúc này, Thanh mới vỡ oà không trong vòng tay của Duy. Hoá ra mọi chuyện không như nhỏ nghĩ. Tất cả chỉ là nhỏ suy diễn mà thôi. Có lẽ, nhỏ chưa thật sự tin vào tình cảm Duy dành cho nhỏ có thể vượt qua mọi thứ nên mới như vậy. Tuy nhiên, có thể qua lần này, nhỏ đã học được cách tin tưởng vào tình cảm của người khác dành cho mình và người đã dạy bài học ấy cho nhỏ, không ai khác ngoài Duy!


/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status