CHAP 32
Ra đến bãi đỗ xe, bốn đứa tụi nó đi đến bên chiếc Lexus màu đen do Vy cầm lái. Hoàng nói với Trâm Anh:
– Em lên anh chở.
– Thôi khỏi. Em có xe mà. –Trâm Anh cười nhẹ. Trước giờ Hoàng cứ nghĩ là Trâm Anh không có xe nên đi đâu anh chàng cũng chở. Giờ cô nhóc nói là mình có xe khiến Hoàng cũng hơi bất ngờ.
Trâm Anh đi tới kế chiếc BMW màu đen đời mới, mở cửa. Điều này càng khiến Hoàng bất ngờ hơn. Không ngờ cô nhóc lại có khả năng tậu chiếc xe “khủng” thế này. Nó thấy thế thì ngạc nhiên hỏi:
– Xe cũ của chị đâu mà thay xe mới rồi?
– Con Audi màu trắng ấy à? Cho vào viện rồi. Ba hôm trước đua xe, hỏng nặng quá. – Trâm Anh nhún vai.
– Chậc…mới dùng 2 tháng… – Nó tặc lưỡi đầy vẻ tiếc rẻ.
– Nếu em thích thì cứ dùng, chị đưa chìa khoá cho. Cũng chẳng hỏng hóc gì nặng. Chỉ bị bể hết đầu xe thôi.
– Chị chạy cái kiểu gì mà xe bể hết thế? – Hải Anh nhìn Trâm Anh, không tin nổi.
– Uống rượu rồi đua xe. Tông thẳng vào cột điện. May mà chẳng sao…
– Cột điện? – Năm người còn lại củng hét.
– Ừ…cũng chẳng có gì to tát.
– Ừ…cũng phải… – Thanh chẹp miệng đầy vẻ mỉa mai.
– Ý gì thế con kia? – Trâm Anh lại sừng cồ.
– Stop here! Rỗi nhỉ? Chạm mặt là chửi lộn, không chán à? – Nó càu nhàu.
– Hừ… – Thanh hậm hực.
– Thôi, sang xe chị đi luôn cho tiện. Đi nhiều xe quá nhà chị không có chỗ chứa hết. – Trâm Anh rủ.
– Nhà chị mà không đủ chỗ để có mỗi ba chiếc xe sao? – Nó nhếch môi.
– Hết chỗ rồi. Gara nhà tôi mấy chị chứa đầy xe rồi, còn chỗ đâu mà chứa? Có cần tôi liệt kê ra không? Con Lâm kia là 2 chiếc Audi 1 chiếc moto, con Thanh 1 con mui trần 1 con Lexus thêm 1 con moto, Hải Anh 1 chiếc BMW, Vy 1 chiếc Camry, 1 chiếc mui trần, 1 con moto. Đếm xem bao nhiêu rồi? 7 con oto thêm 3 con moto rồi đấy. Phải chừa chỗ để chị mày để xe của chị mày nữa chứ? – Trâm Anh thở hắt ra, bực bội.
– Nhiều…nhiều vậy? – Hoàng hốt hoàng. Nhà Trâm Anh to đến mức chứa hết từng đó ư? Thật ra gia thế Trâm Anh là thế nào. Nghe kể đến đây là biết không tầm thường rồi.
– Ừ…tới nhà bà già ấy anh còn giật mình hơn nhiều. – Thanh phẩy tay, leo xuống khỏi xe Lexus rồi mở cửa xe của Trâm Anh leo lên như chính chủ.
– Thế nào? Đi được rồi chứ? – Vy hỏi.
– Xuất phát thôi. – Tr.Anh búng tay, khởi động xe.
Tới nơi Hoàng đảo mắt lại một lần nữa toàn bộ căn nhà hỏi:
– Đây thật sự là nhà em?
– Nếu anh không nghĩ thế thì cũng chẳng sao… – Trâm Anh nhắm mắt trả lời.
– Cuối cùng thì em là ai. Chỉ làm như hiện tại thì không thể nào có đủ tiền để ở một nơi thế này. – Hoàng như vẫn chưa tin.
– Hừ… – Tr.Anh khẽ cười nhưng cũng chẳng buồn mở mắt hay giải thích. Mệt mỏi quá đỗi!
– Đúng là đần độn. Nếu ai mà cũng yêu đến mức IQ giảm sút như anh thì chắc tiêu cái thế giới này quá. – Nó lắc đầu đầy cảm thán.
– Khen hay chê tôi đấy?
– Đến thằng ngu còn biết là tôi đang chê anh. Đúng thật là… – Nó thở dài.
– Này…cô…
– Con Lâm nó nói đúng quá còn gì? Anh không nhận thấy cái gì à? – Hải Anh chống cằm nhìn tên con trai trước mặt.
– Cái gì là cái gì? – Hoàng thộn mặt.
– Ôi trời ơi? Anh có biết tên họ của bà già đấy không? – Thanh tức lồng lộn lên, tay chỉ vào mặt Tr.Anh
– Này con bé xấc xược kia! Không có phép tắc à? Ai cho chỉ vào mặt người khác như thế? – Tr.Anh gắt lên.
– Tôi thích thế. Chị làm gì được tôi nào bà già? – Thanh hất mặt lên cãi.
– Nữa rồi đấy…! – Nó kéo dài giọng.
– Hừ…
– Tên họ thì liên quan gì tới ở đây? – Hoàng vẫn ngẩn tò te.
– Trời ơi là trời…Ngu có chừng mực thôi chứ? Tôi không nghĩ là anh ngu đến mức này! Đọc thử xem tên bà già ấy là gì? – Thanh tức nổ đom dóm.
– Trần Ngọc Trâm Anh. Rồi sao?
– Giờ thì đọc đến tên tôi xem.
– Trần Ngọc Trúc Thanh. – Hoàng vẫn đáp mà gương mặt vẫn tỏ vẻ không hiểu. ( Cho mìn sửa xíu nha!)
– Không thấy giống gì à? – Vy đưa lên miệng nhấp một ngụm trà nóng mà cô giúp việc vừa bưng tới rồi hỏi, miệng khẽ cười.
– Không! – Hoàng đáp ngon ơ, tỉnh lụi làm cả đám muốn sùi bọt mép.
– Ôi trời ơi…ông sinh ra ai mà ngu thế này hở trời? – Hải Anh hết cách, úp mặt vào hai lòng bàn tay.
– Sợ thật… – Nó lắc đầu.
– Không lẽ anh không thấy có cái gì giống nhau sao? – Thanh bất lực nhìn Hoàng.
– Giống cái gì? – Hoàng nghệch mặt.
– Anh…! – Thanh hết nói nổi.
– Giống nhau cái họ Trần Ngọc. Anh làm em xấu hổ chết mất. Hoàng ơi là Hoàng… – Trâm Anh vò vò mái tóc, chán nản nói.
– Ơ…thế thì sao? – Hoàng lại tiệp tục nói một câu làm cả đám suýt té ghế.
– Anh có ngu thì cũng có chưng mực một chút đi nhé. Tôi điên lên với anh rồi đấy! – Thanh bực tức ném luôn ly nước cam trên bàn xuống đất làm phát ra một tiếng kêu đinh tai. Và đương nhiên là chỗ nước ấy chễm chệ trên tấm thảm của nhà Tr.Anh rồi.
– Cái con điên này? Làm cái gì thế? Đổ hết nước cam lên thảm rồi kìa! Ôi trời ơi là trời…tấm thảm da báo mới mua của con… – Trâm Anh tiếc rẻ, gắt.
– Chị có cần làm ghê thế không? Thì mua tấm khác! – Thanh cũng bực tức không kém, gắt lại.
– Điên à? Tao mới mua cách đây 2 hôm. Với lại loại này đặc biệt, tao đã phải đặt trước cả năm mới có hàng đấy con quỷ ạ! Giờ thì mày khiến tao phải thay tấm mới rồi. Đúng là xui xẻo. – Trâm Anh rít lên từng tiếng, gườm gườm nhìn Thanh.
– Thì tôi đền. Chị có cần làm quá thế không bà già? – Thanh bặm môi.
– Con kia! Nói ài là bà già thế hả? – Trâm Anh đứng phắt dậy.
– Thì chị chứ ai? Thích hỏi thừa nhỉ? – Thanh cũng không kém cạnh.
– Thôi…dừng lại… – Hải Anh đứng lên can, ấn hai người ngồi trở lại xuống ghế.
– Nói vậy là hai người có quan hệ gì với nhau à? – Hoàng lúc này mới chợt tỉnh ra.
– Cuối cùng cũng khôn ra rồi đấy nhỉ? Vâng…là chị em họ! – Nó nói mỉa, cười khẩy.
– Nói cách khác, Trâm Anh là con cháu nhà họ Trần, là đại tiểu thư của gia tộc họ Trần còn Trúc Thanh là Nhị tiểu thư. – Vy đặt tách trà nóng xuống, từ tốn nói.
– Em… – Hoàng quay ngoắt qua nhìn Tr.Anh, mắt mở to.
– Đừng nhìn em như thế. Anh chưa hiểu gì về em đâu. Kể cả việc em làm ở bar là gì. – Tr.Anh thở dài.
– Vậy cuối cùng em làm gì?
– Không phải PR mà là quản lý của Rock. – Dương chẹp miệng.
– … – Hoàng không trả lời.
– Cái cơ ngơi này là một tháng tiền lương phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn KK của Trâm Anh đó. – Nó lại tiếp, miệng nhếch lên.
– Em…em làm phó chủ tịch hội đồng quản trị KK? – Hoàng trợn ngược mắt.
– … – Tr.Anh không trả lời, thay vào đó là một cái nhún vai như kiểu: “Như những gì anh vừa nghe!” của cô nhóc.
– Em…quá nhiều bí mật… – Hoàng nhìn Tr.Anh bằng một ánh mắt pha lẫn nhiều suy nghĩ.
– Còn nhiều lắm! Đó mới chỉ là một ít những thứ bé nhỏ thôi. – Tr.Anh chẹp miệng.
– Bé nhỏ? – Hoàng nhìn cô bạn gái cứ như thể sinh vật lạ. Từng ấy thứ mà còn kêu là nhỏ?
– Tụi này còn nhiều thứ mà kể cả gia đình còn không biết chứ đừng nói chi tới anh việc anh hiểu hết được Trâm Anh . – Hải Anh vừa nói vừa ngáp dài.
– Phía sau Thuỵ Dương còn nhiều thứ kinh khủng hơn nhiều. Mới có nhiêu đó mà đã bất ngờ đến vậy thì tốt nhất anh đừng biết thêm bất cứ thứ gì, kẻo lên tăng song thì tụi này chẳng đền nổi đâu.- Vy nói
– … – Hoàng nhíu mày. Còn chuyện gì nữa sao?
Chuông điện thoại Vy đổ liên tục, cô xin phép rồi ngay lập tức chạy ra ngoài nghe. Nó nhìn theo, có chuyện gì gấp vậy sao? Đến mức khi vừa nhìn vào màn hình đã vội vã chạy đi ngay?
…
“Alo…cháu nghe!” – Vy cắn nhẹ môi.
“Cô chủ…có chuyện rồi…” – Một người đàn ông giọng vội vã.
“Bình tĩnh bác Jim (Quản gia nhà nó, được pa nó cử sang để giúp Vy điều hành chi nhánh của KWT ở Việt Nam). Có chuyện gì thế ạ?” – Vy trấn an bác quản gia.
“Tháng vừa rồi tại chi nhánh vẫn tiếp tục bị hụt tiền. Lần này vẫn bị ăn xén mất một khoảng chứng tỏ người gian lận trong công ty …không phải vị tổng giám đốc trước đây. Bây giờ phải làm sao đây tiểu thư?” – Giọng bác Jim gấp rút.
“Nội trong đêm nay, bác phải cho người lắp đặt một hệ thống camera không sót một kẽ hở nào trong công ty cho cháu. Nhất định là chỉ giao việc cho những người đáng tin tưởng mà thôi. Những camera đó lắp ẩn để không ai phát hiện, tiện cho việc theo dõi hành tung từng người. Bây giờ chúng ta ẫn chưa có thể xác định được ai là nghi can trong vụ này nên không chừa một ai hết!”
“Vâng…cô chủ…”
“À…mà số tiền bị ăn xén bớt là bao nhiêu? Vẫn mấy trăm triệu?”
“Không…lần này bị xén tới 300 tỉ. Món tiền khồng lồ như thế nên tôi mới phải gọi báo ngay cho tiểu thư đấy ạ!” – Jim sầu não.
“Bác nói…300 tỉ? Lão già Ngô Thái Minh dám cho thuộc hạ ăn tới 300 tỉ của công ty ta? Đây chẳng phải là lời thách thức sao?” – Vy tức giận.
“Có lẽ…lão ta muốn nói rằng KWT chẳng là gì so với lão cả.”
“Ông già đó giỡn mặt với chúng ta sao? Ông ta nghĩ mình là ai cơ chứ?” – Vy rít lên từng tiếng.
“Thưa tiểu thư, ngài chủ tịch đã biết việc này và hiện tại đang rất rối trí để tìm hướng giải quyết. Cô chủ có cách gì không?” – Jim hỏi.
“Trước mắt cứ thế cho cháu. Nhờ bác cho người đặt 8 vé máy bay về nước ngay đêm nay, chuyến 1g sáng. Ngày mai triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, cháu sẽ chính thức ra mắt với chức vụ tân tổng giám đốc. Phiền bác sắp xếp lúc 2g chiều. Cháu đã tính không lộ mặt nhưng bây giờ, lão già đó đó muốn thách thức thì cháu sẽ đấu với ông ta, xem ai thắng ai mà đắc ý đến thế.” – Vy nói với giọng kiên quyết đầy phẫn nộ.
“Vâng…tôi biết rồi.”
“Thế nhé bác. Hẹn ngày mai gặp, cháu cúp đây.” – Vy nói rồi cúp máy ngay không nghe nữa.
Kẻ thù đã hành động thì không dại gì mà phe ta ngồi yên chịu thiệt thòi. Muốn đấu tay đôi sao? Chấp. Muốn so về thủ đoạn sao? Chấp. Muốn xem ai thông mình hơn à? Để rồi xem!
…
Vy cầm điện thoại bước vào sảnh, nơi cả bọn đang ngồi. Bây giờ đã là 12g hơn rồi. 1g là cả bọn phải lên máy bay để kịp về nước trước khi cuộc họp hội đồng quản trị bắt đầu. Chắc có lẽ là từ đây phải đi thẳng ra sân bay mà không có thể về biệt thự thu xếp đồ đạc quá.
– Ai thế chị? – Hải Anh ngước lên nhìn.
– Bác Jim. Trong nước xảy ra việc rồi. Chúng ta phải về ngay. – Vy không nói nhiều.
– Việc gì? – Nó nhìn Vy.
– Công ty gặp trục trặc. Lần này chị phải đích thân ra mặt ở chi nhánh KWT để giải quyết. Mấy đứa nhanh lên, 1g là máy bay cất cánh rồi. Chúng ta sẽ đi thẳng ra đó, không có thời gian về nhà lấy đồ đâu.
– Vậy còn bốn người kia? – Thanh thắc mắc.
– Em gọi về nhà thông báo cho họ ra sân bay ngay lập tức cho chị. Bảo họ không cần xách theo cái gì hết. Chờ họ xếp xong hành lí chắc máy bay bay về tới nơi rồi. Nhanh! Trâm Anh, đưa em chìa khoá xe.
– Chiếc nào? – Thuỵ Dương đứng dậy.
– BMW của Hải Anh. –Trang trả lời.
– Đây…đi cẩn thận. Về đến nơi gọi cho chị hay một tiếng. Vài tháng nữa chị cũng về nước. – Trâm Anh thảy chùm chìa khoá cho Vy.
– Cảm ơn. Bye chị, giữ gìn sức khoẻ nhé. Gặp sau. – Vy chụp lấy chùm chìa khoá, đi vội ra ngoài.
– Bye chị! – Hải Anh hôn nhẹ lên má Tr.Anh rồi cũng chạy ra ngoài.
Hẹn gặp lại. – Nó ôm Tr.Anh một cái.
– Ừ…tạm biệt mấy đứa. – Tr.Anh gật đầu.
Cả đám nhanh chóng lấy xe rồi đi ngay. Lúc đi ngang Tr.Anh, Trúc Thanh và cô nhóc liếc nhau muốn cháy cả nhà. Chị em nhà này là vậy, thật hết biết!
Ra đến bãi đỗ xe, bốn đứa tụi nó đi đến bên chiếc Lexus màu đen do Vy cầm lái. Hoàng nói với Trâm Anh:
– Em lên anh chở.
– Thôi khỏi. Em có xe mà. –Trâm Anh cười nhẹ. Trước giờ Hoàng cứ nghĩ là Trâm Anh không có xe nên đi đâu anh chàng cũng chở. Giờ cô nhóc nói là mình có xe khiến Hoàng cũng hơi bất ngờ.
Trâm Anh đi tới kế chiếc BMW màu đen đời mới, mở cửa. Điều này càng khiến Hoàng bất ngờ hơn. Không ngờ cô nhóc lại có khả năng tậu chiếc xe “khủng” thế này. Nó thấy thế thì ngạc nhiên hỏi:
– Xe cũ của chị đâu mà thay xe mới rồi?
– Con Audi màu trắng ấy à? Cho vào viện rồi. Ba hôm trước đua xe, hỏng nặng quá. – Trâm Anh nhún vai.
– Chậc…mới dùng 2 tháng… – Nó tặc lưỡi đầy vẻ tiếc rẻ.
– Nếu em thích thì cứ dùng, chị đưa chìa khoá cho. Cũng chẳng hỏng hóc gì nặng. Chỉ bị bể hết đầu xe thôi.
– Chị chạy cái kiểu gì mà xe bể hết thế? – Hải Anh nhìn Trâm Anh, không tin nổi.
– Uống rượu rồi đua xe. Tông thẳng vào cột điện. May mà chẳng sao…
– Cột điện? – Năm người còn lại củng hét.
– Ừ…cũng chẳng có gì to tát.
– Ừ…cũng phải… – Thanh chẹp miệng đầy vẻ mỉa mai.
– Ý gì thế con kia? – Trâm Anh lại sừng cồ.
– Stop here! Rỗi nhỉ? Chạm mặt là chửi lộn, không chán à? – Nó càu nhàu.
– Hừ… – Thanh hậm hực.
– Thôi, sang xe chị đi luôn cho tiện. Đi nhiều xe quá nhà chị không có chỗ chứa hết. – Trâm Anh rủ.
– Nhà chị mà không đủ chỗ để có mỗi ba chiếc xe sao? – Nó nhếch môi.
– Hết chỗ rồi. Gara nhà tôi mấy chị chứa đầy xe rồi, còn chỗ đâu mà chứa? Có cần tôi liệt kê ra không? Con Lâm kia là 2 chiếc Audi 1 chiếc moto, con Thanh 1 con mui trần 1 con Lexus thêm 1 con moto, Hải Anh 1 chiếc BMW, Vy 1 chiếc Camry, 1 chiếc mui trần, 1 con moto. Đếm xem bao nhiêu rồi? 7 con oto thêm 3 con moto rồi đấy. Phải chừa chỗ để chị mày để xe của chị mày nữa chứ? – Trâm Anh thở hắt ra, bực bội.
– Nhiều…nhiều vậy? – Hoàng hốt hoàng. Nhà Trâm Anh to đến mức chứa hết từng đó ư? Thật ra gia thế Trâm Anh là thế nào. Nghe kể đến đây là biết không tầm thường rồi.
– Ừ…tới nhà bà già ấy anh còn giật mình hơn nhiều. – Thanh phẩy tay, leo xuống khỏi xe Lexus rồi mở cửa xe của Trâm Anh leo lên như chính chủ.
– Thế nào? Đi được rồi chứ? – Vy hỏi.
– Xuất phát thôi. – Tr.Anh búng tay, khởi động xe.
Tới nơi Hoàng đảo mắt lại một lần nữa toàn bộ căn nhà hỏi:
– Đây thật sự là nhà em?
– Nếu anh không nghĩ thế thì cũng chẳng sao… – Trâm Anh nhắm mắt trả lời.
– Cuối cùng thì em là ai. Chỉ làm như hiện tại thì không thể nào có đủ tiền để ở một nơi thế này. – Hoàng như vẫn chưa tin.
– Hừ… – Tr.Anh khẽ cười nhưng cũng chẳng buồn mở mắt hay giải thích. Mệt mỏi quá đỗi!
– Đúng là đần độn. Nếu ai mà cũng yêu đến mức IQ giảm sút như anh thì chắc tiêu cái thế giới này quá. – Nó lắc đầu đầy cảm thán.
– Khen hay chê tôi đấy?
– Đến thằng ngu còn biết là tôi đang chê anh. Đúng thật là… – Nó thở dài.
– Này…cô…
– Con Lâm nó nói đúng quá còn gì? Anh không nhận thấy cái gì à? – Hải Anh chống cằm nhìn tên con trai trước mặt.
– Cái gì là cái gì? – Hoàng thộn mặt.
– Ôi trời ơi? Anh có biết tên họ của bà già đấy không? – Thanh tức lồng lộn lên, tay chỉ vào mặt Tr.Anh
– Này con bé xấc xược kia! Không có phép tắc à? Ai cho chỉ vào mặt người khác như thế? – Tr.Anh gắt lên.
– Tôi thích thế. Chị làm gì được tôi nào bà già? – Thanh hất mặt lên cãi.
– Nữa rồi đấy…! – Nó kéo dài giọng.
– Hừ…
– Tên họ thì liên quan gì tới ở đây? – Hoàng vẫn ngẩn tò te.
– Trời ơi là trời…Ngu có chừng mực thôi chứ? Tôi không nghĩ là anh ngu đến mức này! Đọc thử xem tên bà già ấy là gì? – Thanh tức nổ đom dóm.
– Trần Ngọc Trâm Anh. Rồi sao?
– Giờ thì đọc đến tên tôi xem.
– Trần Ngọc Trúc Thanh. – Hoàng vẫn đáp mà gương mặt vẫn tỏ vẻ không hiểu. ( Cho mìn sửa xíu nha!)
– Không thấy giống gì à? – Vy đưa lên miệng nhấp một ngụm trà nóng mà cô giúp việc vừa bưng tới rồi hỏi, miệng khẽ cười.
– Không! – Hoàng đáp ngon ơ, tỉnh lụi làm cả đám muốn sùi bọt mép.
– Ôi trời ơi…ông sinh ra ai mà ngu thế này hở trời? – Hải Anh hết cách, úp mặt vào hai lòng bàn tay.
– Sợ thật… – Nó lắc đầu.
– Không lẽ anh không thấy có cái gì giống nhau sao? – Thanh bất lực nhìn Hoàng.
– Giống cái gì? – Hoàng nghệch mặt.
– Anh…! – Thanh hết nói nổi.
– Giống nhau cái họ Trần Ngọc. Anh làm em xấu hổ chết mất. Hoàng ơi là Hoàng… – Trâm Anh vò vò mái tóc, chán nản nói.
– Ơ…thế thì sao? – Hoàng lại tiệp tục nói một câu làm cả đám suýt té ghế.
– Anh có ngu thì cũng có chưng mực một chút đi nhé. Tôi điên lên với anh rồi đấy! – Thanh bực tức ném luôn ly nước cam trên bàn xuống đất làm phát ra một tiếng kêu đinh tai. Và đương nhiên là chỗ nước ấy chễm chệ trên tấm thảm của nhà Tr.Anh rồi.
– Cái con điên này? Làm cái gì thế? Đổ hết nước cam lên thảm rồi kìa! Ôi trời ơi là trời…tấm thảm da báo mới mua của con… – Trâm Anh tiếc rẻ, gắt.
– Chị có cần làm ghê thế không? Thì mua tấm khác! – Thanh cũng bực tức không kém, gắt lại.
– Điên à? Tao mới mua cách đây 2 hôm. Với lại loại này đặc biệt, tao đã phải đặt trước cả năm mới có hàng đấy con quỷ ạ! Giờ thì mày khiến tao phải thay tấm mới rồi. Đúng là xui xẻo. – Trâm Anh rít lên từng tiếng, gườm gườm nhìn Thanh.
– Thì tôi đền. Chị có cần làm quá thế không bà già? – Thanh bặm môi.
– Con kia! Nói ài là bà già thế hả? – Trâm Anh đứng phắt dậy.
– Thì chị chứ ai? Thích hỏi thừa nhỉ? – Thanh cũng không kém cạnh.
– Thôi…dừng lại… – Hải Anh đứng lên can, ấn hai người ngồi trở lại xuống ghế.
– Nói vậy là hai người có quan hệ gì với nhau à? – Hoàng lúc này mới chợt tỉnh ra.
– Cuối cùng cũng khôn ra rồi đấy nhỉ? Vâng…là chị em họ! – Nó nói mỉa, cười khẩy.
– Nói cách khác, Trâm Anh là con cháu nhà họ Trần, là đại tiểu thư của gia tộc họ Trần còn Trúc Thanh là Nhị tiểu thư. – Vy đặt tách trà nóng xuống, từ tốn nói.
– Em… – Hoàng quay ngoắt qua nhìn Tr.Anh, mắt mở to.
– Đừng nhìn em như thế. Anh chưa hiểu gì về em đâu. Kể cả việc em làm ở bar là gì. – Tr.Anh thở dài.
– Vậy cuối cùng em làm gì?
– Không phải PR mà là quản lý của Rock. – Dương chẹp miệng.
– … – Hoàng không trả lời.
– Cái cơ ngơi này là một tháng tiền lương phó chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn KK của Trâm Anh đó. – Nó lại tiếp, miệng nhếch lên.
– Em…em làm phó chủ tịch hội đồng quản trị KK? – Hoàng trợn ngược mắt.
– … – Tr.Anh không trả lời, thay vào đó là một cái nhún vai như kiểu: “Như những gì anh vừa nghe!” của cô nhóc.
– Em…quá nhiều bí mật… – Hoàng nhìn Tr.Anh bằng một ánh mắt pha lẫn nhiều suy nghĩ.
– Còn nhiều lắm! Đó mới chỉ là một ít những thứ bé nhỏ thôi. – Tr.Anh chẹp miệng.
– Bé nhỏ? – Hoàng nhìn cô bạn gái cứ như thể sinh vật lạ. Từng ấy thứ mà còn kêu là nhỏ?
– Tụi này còn nhiều thứ mà kể cả gia đình còn không biết chứ đừng nói chi tới anh việc anh hiểu hết được Trâm Anh . – Hải Anh vừa nói vừa ngáp dài.
– Phía sau Thuỵ Dương còn nhiều thứ kinh khủng hơn nhiều. Mới có nhiêu đó mà đã bất ngờ đến vậy thì tốt nhất anh đừng biết thêm bất cứ thứ gì, kẻo lên tăng song thì tụi này chẳng đền nổi đâu.- Vy nói
– … – Hoàng nhíu mày. Còn chuyện gì nữa sao?
Chuông điện thoại Vy đổ liên tục, cô xin phép rồi ngay lập tức chạy ra ngoài nghe. Nó nhìn theo, có chuyện gì gấp vậy sao? Đến mức khi vừa nhìn vào màn hình đã vội vã chạy đi ngay?
…
“Alo…cháu nghe!” – Vy cắn nhẹ môi.
“Cô chủ…có chuyện rồi…” – Một người đàn ông giọng vội vã.
“Bình tĩnh bác Jim (Quản gia nhà nó, được pa nó cử sang để giúp Vy điều hành chi nhánh của KWT ở Việt Nam). Có chuyện gì thế ạ?” – Vy trấn an bác quản gia.
“Tháng vừa rồi tại chi nhánh vẫn tiếp tục bị hụt tiền. Lần này vẫn bị ăn xén mất một khoảng chứng tỏ người gian lận trong công ty …không phải vị tổng giám đốc trước đây. Bây giờ phải làm sao đây tiểu thư?” – Giọng bác Jim gấp rút.
“Nội trong đêm nay, bác phải cho người lắp đặt một hệ thống camera không sót một kẽ hở nào trong công ty cho cháu. Nhất định là chỉ giao việc cho những người đáng tin tưởng mà thôi. Những camera đó lắp ẩn để không ai phát hiện, tiện cho việc theo dõi hành tung từng người. Bây giờ chúng ta ẫn chưa có thể xác định được ai là nghi can trong vụ này nên không chừa một ai hết!”
“Vâng…cô chủ…”
“À…mà số tiền bị ăn xén bớt là bao nhiêu? Vẫn mấy trăm triệu?”
“Không…lần này bị xén tới 300 tỉ. Món tiền khồng lồ như thế nên tôi mới phải gọi báo ngay cho tiểu thư đấy ạ!” – Jim sầu não.
“Bác nói…300 tỉ? Lão già Ngô Thái Minh dám cho thuộc hạ ăn tới 300 tỉ của công ty ta? Đây chẳng phải là lời thách thức sao?” – Vy tức giận.
“Có lẽ…lão ta muốn nói rằng KWT chẳng là gì so với lão cả.”
“Ông già đó giỡn mặt với chúng ta sao? Ông ta nghĩ mình là ai cơ chứ?” – Vy rít lên từng tiếng.
“Thưa tiểu thư, ngài chủ tịch đã biết việc này và hiện tại đang rất rối trí để tìm hướng giải quyết. Cô chủ có cách gì không?” – Jim hỏi.
“Trước mắt cứ thế cho cháu. Nhờ bác cho người đặt 8 vé máy bay về nước ngay đêm nay, chuyến 1g sáng. Ngày mai triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, cháu sẽ chính thức ra mắt với chức vụ tân tổng giám đốc. Phiền bác sắp xếp lúc 2g chiều. Cháu đã tính không lộ mặt nhưng bây giờ, lão già đó đó muốn thách thức thì cháu sẽ đấu với ông ta, xem ai thắng ai mà đắc ý đến thế.” – Vy nói với giọng kiên quyết đầy phẫn nộ.
“Vâng…tôi biết rồi.”
“Thế nhé bác. Hẹn ngày mai gặp, cháu cúp đây.” – Vy nói rồi cúp máy ngay không nghe nữa.
Kẻ thù đã hành động thì không dại gì mà phe ta ngồi yên chịu thiệt thòi. Muốn đấu tay đôi sao? Chấp. Muốn so về thủ đoạn sao? Chấp. Muốn xem ai thông mình hơn à? Để rồi xem!
…
Vy cầm điện thoại bước vào sảnh, nơi cả bọn đang ngồi. Bây giờ đã là 12g hơn rồi. 1g là cả bọn phải lên máy bay để kịp về nước trước khi cuộc họp hội đồng quản trị bắt đầu. Chắc có lẽ là từ đây phải đi thẳng ra sân bay mà không có thể về biệt thự thu xếp đồ đạc quá.
– Ai thế chị? – Hải Anh ngước lên nhìn.
– Bác Jim. Trong nước xảy ra việc rồi. Chúng ta phải về ngay. – Vy không nói nhiều.
– Việc gì? – Nó nhìn Vy.
– Công ty gặp trục trặc. Lần này chị phải đích thân ra mặt ở chi nhánh KWT để giải quyết. Mấy đứa nhanh lên, 1g là máy bay cất cánh rồi. Chúng ta sẽ đi thẳng ra đó, không có thời gian về nhà lấy đồ đâu.
– Vậy còn bốn người kia? – Thanh thắc mắc.
– Em gọi về nhà thông báo cho họ ra sân bay ngay lập tức cho chị. Bảo họ không cần xách theo cái gì hết. Chờ họ xếp xong hành lí chắc máy bay bay về tới nơi rồi. Nhanh! Trâm Anh, đưa em chìa khoá xe.
– Chiếc nào? – Thuỵ Dương đứng dậy.
– BMW của Hải Anh. –Trang trả lời.
– Đây…đi cẩn thận. Về đến nơi gọi cho chị hay một tiếng. Vài tháng nữa chị cũng về nước. – Trâm Anh thảy chùm chìa khoá cho Vy.
– Cảm ơn. Bye chị, giữ gìn sức khoẻ nhé. Gặp sau. – Vy chụp lấy chùm chìa khoá, đi vội ra ngoài.
– Bye chị! – Hải Anh hôn nhẹ lên má Tr.Anh rồi cũng chạy ra ngoài.
Hẹn gặp lại. – Nó ôm Tr.Anh một cái.
– Ừ…tạm biệt mấy đứa. – Tr.Anh gật đầu.
Cả đám nhanh chóng lấy xe rồi đi ngay. Lúc đi ngang Tr.Anh, Trúc Thanh và cô nhóc liếc nhau muốn cháy cả nhà. Chị em nhà này là vậy, thật hết biết!
/99
|