Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần

Chương 51

/99


CHAP 51

11g bar Wizard

Akashi ngồi nhâm nhi ly rượu vang đắt tiền trong tay, mắt thì không ngừng ngó xung quanh để tìm con mồi thích hợp. Đứng chăn hai bên hắn là 2 tên đô con, chắc chắn là vệ sĩ đi theo bảo vệ.

Hải Anh trong bộ đồng phục nhân viên cầm trên tay cái khay có chứa một ly cocktail bên trên sãi từng bước tiến lại gần bàn Akashi, trong đầu vẽ nên một viễn cảnh đầy máu nhưng miệng thì vẫn cười tươi hiền lành.

Hải Anh đến bàn Akashi niềm nở, nói:

– Thưa ngài, có cocktail của ngài đây ạ.

– Tôi không gọi cocktail, cô em có nhầm không? – Akashi nhìn lướt Hải Anh một lượt rồi cợt nhả nói.

– Không ạ…đây là ưu đãi của quán. – Hải Anh nở nụ cười tươi, tay cầm ly cocktail để xuống bàn nhưng không biết là do vô tình hay cố ý lại đổ vào người lão Akashi.

– Á… – Lão ta bật người khi thứ nước có cồn màu xanh lam đẹp mắt kia thấm qua lớp vải chạm vào da thịt.

– Ối…tôi…tôi xin lỗi…tôi hậu đậu quá…tôi…tôi… – Hải Anh lúng túng.

– Mày…QUẢN LÍ! – Akashi nổi điên trừng mắt với Hải Anh, miệng rống to muốn át của tiếng nhạc xập xình.

Từ bên trong, Linda bước ra với một phong thái điềm tĩnh nhưng lạnh lùng. Dù phong thái ấy không bằng được phần nửa vị “nữ chủ nhân” của mình nhưng cũng khiến cả vạn người run sợ.

Linda dừng trước mặt Akashi, cái giọng trầm trầm cất lên:

– Oh…ra là ngài Akashi! Ngài có chuyện gì sao? – Hàn khí của Linda ra bức ra còn lấn át của cả 2 tên vệ sĩ to con đứng kia và độ nóng của lảo Akashi. Ánh mắt cô khẽ lướt qua người Hải Anh như kiểu xem xét.

– Cô…ngay lập tức đuổi cổ con đó ra khỏi đây. Tôi không muốn nhìn thấy nó! – Akashi trừng trừng mắt chỉ tay thẳng vào mặt Hải Anh.

– Thưa ngài…tôi xin lỗi…mong ngài bỏ qua…tôi… – Hải Anh ôm mặt khóc lóc, trên gương mặt đầm đìa nước mắt kia bị hai bàn tay che lại có nụ cười khó đoán.

– CÂM MIỆNG! – Akashi quát tướng.

– Huhu…tôi…

– Xin ngài bình tĩnh cho. Cuối cùng thì đã có chuyện gì xảy ra? – Linda vội can, cứ để Akashi quát Hải Anh hoài cũng không hay, không chừng cô nàng đâm ra tức quá mà hư bột hư đường.

– Cô ta làm đổ hết rượu vào người tôi rồi. – Lão cau có.

– Ưm…xin lỗi, đây là lỗi của nhân viên chúng tôi nên thuận theo ý ngài, chúng tôi sẽ đuổi việc cô gái ấy. – Linda nhìn vào vết nước đổ.

– Được, vậy còn bồi thường? – Akashi dường như đã có vẻ đã dịu bớt.

– Hừ…tôi nghĩ một người giàu có như ngài cũng chẳng thèm chấp nhặt mà cần chúng tôi bồi thường một chút tiền mọn gì. – Linda cười nhạt, nhìn thẳng vào mặt Akashi rồi nói, tay phẩy một cái.

Ngay lập tức, từ bên trong, hai người mặt áo bảo vệ đi ra gặp Linda và Akashi thì cúi đầu chào rất thận trọng, xong thì xách tay cô nhân viên kia kéo vào mặc cho Hải Anh không ngừng khóc lóc van xin:

– Xin ngài…xin ngài tha…quản lí…tha cho em…tôi xin lỗi…là…là tôi vô ý…làm ơn…đừng đuổi tôi mà…huhu… – Hải Anh nước mắt chảy dài, hết sức giãy dụa nhưng vô ích.

– Nếu xong việc thì tôi xin lui trước. – Linda quét mắt nhìn lảo ta một lần cuối rồi quay lưng đi thẳng không thèm ngó ngàng lại làm gì.

Hai người bảo vệ kéo Hải Anh vào dãy hành lang tối thì buông tay ra. Cô nàng nín khóc hẳn, đứng dậy quệt đi hàng nước trên khoé mi, môi hơi cười.

Linda bước vào thấy Hải Anh thì nháy mắt đầy vui vẻ. Cả hai đập tay nhau như thể hiện sự thành công. Người con trai mặc bộ đồng phục bảo vệ đứng kế Hải Anh nhìn 2 cô gái trước mặt khó chịu nói:

– Đừng quên anh cũng có công trong vụ này nhé!

– Hì…em biết ông xã em diễn rất tuyệt mà. Anh đừng lo, em không quên anh cũng có phần đầu. – Hải Anh hôn nhẹ lên má anh chàng như một dạng phần thường.

– Anh sợ em cướp Hải Anh hay sao mà cau có thế Thiên? – Linda che miệng cười nhẹ.

– Hừ… – Thiên nhăn mặt mặc cho cô gái đứng đó cười ngặt nghẽo.

– Ha…thôi đi sớm đi Hải Anh, kẻo không kịp. – Linda cố gắng dừng cười rồi vỗ vai cô nàng.

– Ưm…biết rồi, đi nhá! – Hải Anh gật đầu với Linda rồi nháy mắt với Thiên một cái liền quay bước đi.

Cô nàng cần phải nhanh chóng vì vai trò tối nay của Hải Anh vẫn chưa kết thúc. Màn kịch đầy kịch tính kia vẫn chưa tới giờ hạ màn.

Nó cùng hắn ngồi một vị trí gần đó quan sát tất cả các động tĩnh của Akashi và chứng kiến hoàn toàn vở kịch vừa rồi. Nó nhếch môi “hừ” lạnh một tiếng, lão ta dễ đưa vào tròng hơn nó nghĩ. Chỉ cần một chút nước mắt của Hải Anh mà bước một đã trót lọt vậy rồi thì những bước tiếp theo cũng chẳng cần lo lắng là mấy.

Lâu lâu, lão Akashi lướt mắt qua chỗ của nó và hắn thì cả hai lại giả vờ như mấy cặp đôi yêu nhau dắt vào bar như bình thường để tránh bị nghi ngờ. Những lúc như thế thì mặt nó đỏ lên hẳn, tim đập như nhảy rumba, ngại vô cùng trong khi tên còn lại mặt tỉnh bơ tới mức nhìn là muốn cho một đấm.

“Tao xong việc ở đây rồi, đến đó trước nhé!” – Giọng Hải Anh vang lên trong cái bộ đàm mini gắn bên tai nó.

“Ok, mày diễn xuất sắc lắm.” – Nó cười hài lòng.

“Cũng thường thôi, học tập từ mày cả. Bye, tao đi trước.” – Hải Anh cười nhẹ rồi nhanh chóng ngắt liên lạc.

Nó chẹp miệng một cái rồi thôi. Nó biết cô nàng cần phải tới đó chuẩn bị trước một số thứ nữa.

Đánh mắt sang nhìn ở một góc khác của bar chỗ cũng có thể dễ dàng quan sát tên Akashi có một tên con trai rất sành điệu ngồi giữa một bầy 4 con “sói cái ham trai đẹp”. Là Nam. Anh vừa bỡn cợt chọc ghẹo em này lại nựng cằm nựng má em khác, mặc kệ để bọn đó chuốc rượu liên tục. Nhìn chẳng khác nào tên dê cụ mặc dù anh vẫn không quên nhiệm vụ là xem chừng lão Akashi.

Nó khẽ lắc đầu, Nam muốn tự tử sao mà chơi dại vậy? Không nhớ là còn có “cô vợ” với kỉ luật thép ở đây à?

Nhìn sang hướng quầy bar có một cô gái mặc đồng phục làm bartender. Từng động tác của cô vô cùng đẹp mắt và khéo léo khiến ai cũng phải nhìn mặc dù gương mặt xin đẹp ấy hầm hầm thấy sợ. Là cô vợ hay ghen đó – Vy.

Nó cảm thấy sắp có trò vui diễn ra nên cũng chẳng thèm nhắc Nam làm gì, cứ để chị Vy xử anh thêm cho chừa cái tội tới đâu cũng có gái!

Vy rót chỗ cocktail màu đỏ sánh vào ly, cắt một lát chanh bỏ lên rồi cầm ly rượu đó bước tới bàn của Nam.

“Cạch”

Dằn mạnh ly rượu xuống bàn, tuy màu đỏ bên trong không tràn ra nhưng nhìn thứ nước đó cũng khiến người ta liên tưởng tới máu.

– Uống đi! – Vy lạnh nhạt, nói bằng giọng như muốn ra lệnh.

– … – Nam nhìn Vy ngơ ngác, trong lòng không khỏi lo lắng cho số phận bản thân.

– Cô là ai? Nhân viên mà nói bằng cái giọng ấy à? – Một con nhỏ hất mặt mắng Vy.

– Xong rồi thì đi đi, còn đứng đó làm gì cho chướng mắt? – Một con khác.

– Im. – Vy nhìn lướt qua cả bọn đó một lượt, buông đúng một từ.

– Cô… – Tụi đó trừng mắt.

– Hừ… – Vy cười lạnh, lườm Nam một cái rồi cúi xuống nói nhỏ vào tai anh:

– Anh được lắm, tận bốn con cơ đấy. Anh liệu hồn làm sao thì làm, đừng để em giết hết cả đám tại đây. – Vy rít từng tiếng.

– Ơ…ừm… – Nam nuốt nước bọt, gật đầu lia lịa.

Vy đứng thẳng dậy, liếc hết một lần nữa rồi mới quay người bước về phía quầy bar. Trong lòng cô như muốn bốc hoả, nếu không vì là đang trong nhiệm vụ, cô đã lao tới nắm đầu từng đứa mà cắt hết cổ rồi. Cứ xem là hôm nay bọn nó may mắn nhưng mà trong lòng khó chịu thật!

Nó thở dài, rõ ràng là Nam biết tính Vy rất hay ghen nhưng sao cái thói dê gái mãi không chừa thế này?

Akashi bực bội lấy khăn ướt lau áo. Lão không hiểu hôm nay là cái ngày quái gì mà xui xẻo thế này? Nhìn mặt con nhỏ phục vụ ấy cũng xinh đáo để mà hậu đậu kinh thật, đang tính bẫy nó để tối nay có đồ chơi mà lại thế đấy. Đâm ra trong người lão lúc này đang rất bực bội.

– Chết tiệt! – Lão ta ném cái khăn sang một bên rồi đi vào nhà vệ sinh, ra hiệu cho 2 tên vệ sĩ không cần đi theo.

“Mục tiêu đang đi tới.” – Nó nói nhỏ qua cái bộ đàm mini.

“Ok.” – Giọng một cô gái vang lên, nó ngồi bên này cũng đủ hiểu trên môi kẻ đó đang nở nụ cười tinh quái. Tưởng tượng đến thôi cũng khiến nó nổi da gà.

Akashi bước từ trong phòng vệ sinh ra dãy hành lang có ánh đèn màu vàng nhạt mà không khỏi lầm bầm chửi rủa vài tiếng.

“Rầm”

Lão ta va phải một người, dù Akashi vẫn còn đứng vững nhưng người đó đã ngã xuống đất rồi.

Trước mắt lão hiện tại đang là một người đẹp, không phải, phải nói là tuyệt thế giai nhân! Nước da trắng ngần, môi đỏ, mũi cao, mắt xanh (đeo lend ạ) cùng mái tóc nâu xoăn dài (tóc giả nốt ^ ^ ~). Cô gái mặc một cái đầm bó sát màu đỏ khá ngắn không dây làm 3 vòng chuẩn như ẩn như hiện dưới đáy mắt lão Akashi, chân mang đôi giày gót nhọn màu đen cao 6 phân.

– Cô… – Lão Akashi vừa mới hoàn hồn khỏi nhan sắc khuynh nước khuynh thành kia nhưng vẫn chưa biết làm gì.

– … – Thanh không trả lời, chỉ ngước mắt lên nhìn lão, đôi mắt đẹp đến động lòng người.

– Ơ…em không sao chứ? – Lão ta vội vàng đỡ nhỏ ngồi dậy.

– Dạ không sao. – Thanh cười nhẹ.

– Ưm…vậy để chuộc lỗi, cho phép anh mời em tối nay nhé. – Lão ta giở giọng ngọt như mía lùi, xưng hô không biết ngượng miệng trong khi lão còn già hơn cả ba nhỏ. (Keke…lão hơn 40 ùi, còn papa Thanh mới có 36 àk).

– Như vậy thì phiền anh lắm. – Nhỏ chớp chớp mắt.

– Không sao không sao…chỉ cần tối nay em đi với anh thì em muốn gì anh cũng cho tất. – Lão ta lắc đầu rồi nói thầm vào tai Thanh trong khi mắt thì không chịu rời khỏi vòng một của nhỏ.

– Anh này kì… – Thanh nhíu mày, giọng nói vô cùng ngọt mà tới nỗi nhỏ nghe xong cũng không dám tin là mình nói được đến mức ấy.

– Ahaha…vậy chúng ta đi ra thôi. – Akashi cười to rồi ôm eo Thanh bước ra ngoài.

Thanh mỉm cười không phản kháng còn trong lòng thì như muốn bẻ cổ lão già dê gái bên cạnh. Ngoài ra, cái giọng nói liên tục la hét trong bộ đàm khiến nhỏ nhức tai lắm nhưng không trả lời. Nhỏ nghĩ cũng may là nó quyết định đúng, để tên đó ở nhà chứ không cho hắn theo là to chuyện.

“Này Thanh, em có cần phải ăn mặc như vậy không? Sexy không chịu nổi. Đến anh còn muốn xịt máu mũi thì cái tên dê gái bên cạnh còn tới mức nào?”

“Thanh! Sao em dám để lão ta nhìn như thế? Lào già chết bầm đó nhìn em chăm chăm kia kìa. Em có tin là anh chạy ngay tới đó đánh chết lão ta luôn hay không?”

“Á? Lão già dê xồm ấy dám ôm eo kìa. Sao không đầy hắn ta ra? Em muốn để ông ta ôm thế à? Em sao không trả lời? Em mà không đẩy hắn ra là anh chạy tới cắt cổ ông ta ngay đó. Grừ…”

Giọng Duy điên tiết vang lên liên tục trong bộ đàm. Tối này, nó giao cho Duy nhiệm vụ là phải ở nhà canh chừng camera, tuyệt đối không cho anh chàng theo. Mặc cho Duy năn nỉ ỉ ôi, nó vẫn kiên quyết nói không vì hiểu nếu cho cậu đi theo có khác gì là phá hỏng kế hoạch?

Duy và Phong hoàn toàn không hiểu kế hoạch của nó, chỉ ngoan ngoãn ngồi nghe chỉ thị còn những người còn lại thì đủ hiểu rồi, làm việc với nó hơn 3 năm trời, có mỗi cách này là hiệu quả nhất nhưng lần nào, mồi nhử cũng là Thanh vì nhỏ là đứa có phong cách ăn mặc quyến rũ nhất cả bọn. Nó thì không thích mặc váy, Hải Anh thì thích kiểu trẻ con còn Vy thì thích phong cách dịu dàng và năng động. Có mỗi Thanh là thích hợp với vai diễn này nhất mà thôi.

Thanh thử tưởng tượng nếu cho Duy có mặt ở đây thì chuyện gì sẽ xảy ra? Chắc chắn là cái tên dê già đứng cạnh nhỏ sẽ có một kết cuộc không mấy tốt đẹp rồi vì nhỏ biết Duy cũng ghen khiếp lắm. Gì chứ con trai vốn có tính sở hữu rất cao nên việc lão già này toàn thây là điều hơi khó. Duy hơi rùng mình và không tưởng tượng tiếp, cứ hoàn thành vai diễn cho tốt rồi tính sau.

Akashi kéo Thanh ngồi xuống chung với hắn. Hắn liên tục giở trò còn nhỏ thì cứ khướt từ liên tục khiến lão ta càng thêm thích thú. Bây giờ là đã hơn 1g sáng, Thanh cũng đã chuốc cho lão Akashi hơn một chai whisky rồi nên cả hai đứng dậy.

Lão đẩy Thanh vào trong một chiếc Limo màu đen đậu sẵn trước cửa bar rồi cho người lái đến một nơi mà hắn thường ghé – khách sạn Resy. Vào chỗ tiếp tân nhận lấy chìa khoá, lão ôm eo Thanh tiến vào thang máy trong mấy ánh nhìn chẳng có chút thiện cảm. Những nhân viên ở đó nhìn Thanh với ánh mắt khinh bỉ vì họ biết những đứa theo ông ta vào đây chắc chắn là bán thân lấy tiền thôi. Hình ảnh này quen quá mà!

Mở cửa phòng số 306 Vip, Akashi nhanh tay khoá trái cửa rồi đẩy nhỏ xuống chiếc ghế sofa đặt giữa phòng, phía sau là một cái cửa sổ lớn. Lão ta như con thú đói lao ngay vào Thanh khiến nhỏ cũng hơi hoảng. Trước giờ gặp ai thì gặp nhưng chưa gặp trường hợp “đói khát” như lão thế này bao giờ.

Nuốt nước bọt, gương mặt không tỏ vẻ sợ hãi chút nào, Thanh lật người đè lão ngồi lên ghế sofa. Hai tay nhỏ nắm chặt áo Akashi, một chân làm trụ chống dưới đất, chân còn lại quỳ trên đùi lão nhìn vô cùng hấp dẫn.

Thanh nở một nụ cười nửa miệng quen thuộc, gương mặt càng trở nên cuốn hút khiến lão cười to:

– Haha…ta thích. Ta rất thích những cô gái chủ động như em.

– Vậy sao? Tôi đang thắc mắc gương mặt tự đắc ấy của ông sẽ kéo dài được bao lâu đây? – Nhỏ từ từ cúi nhẹ đầu ghé vào tai lão.

Cùng lúc đó, Akashi cảm thấy một cái lạnh ngay cổ. Cái lạnh ấy truyền đi dọc theo sống lưng, từng mạch máu lên đến não và trái tim đang đập mạnh kia. Từ chỗ lạnh ngay cổ ấy, một dòng nước đỏ thẫm trào ra một ít khiến người khác rùng rợn.

– Cô…cô là ai? – Akashi sững sờ, giọng nói có chút hoang mang xen lẫn lo lắng.

– Sao vậy? Cái giọng ban nãy đâu rồi? Tôi tưởng ông thích thế này lắm chứ,Kuroshi Akashi ? – Thanh cười nhạt.

– Cô…cuối cùng là muốn gì? Nếu cần tiền thì bỏ con dao ấy ra đi rồi tôi đưa cho cô. Cô cần bao nhiêu? – Akashi cố khuyên Thanh.

– Tiền? Chậc đến mức trước khi chết ông cũng còn nhắc tới tiền sao? Đối với tôi mà nói thì dù không có nó thì cũng khó có thể sống được đấy nhưng mà đó không phải mục đích của tôi. Tiền tôi không bao giờ thiếu nếu không muốn nói là dư thừa. – Thanh tặc lưỡi, không ngờ ngoài máu dê lão ta còn có máu ham tiền đến phát sợ, trước lúc chết mà còn một tiếng tiền hai tiếng tiền trước mặt nhỏ.

– Vậy cuối cùng mày muốn gì? Giết tao à? Mày chỉ là oắt con vắt mũi chưa sạch mà bày đặt giết chóc ai? Nên nhớ là ngoài kia vẫn còn hai tên vệ sĩ sẵn sàng xông vào bắt mày bất cứ lúc nào khi tao hô? – Akashi tỏ vẻ khinh thường.

– Thật sao? – Thanh nhướn mày hỏi lại, môi nở một nụ cười khiến Akashi lo sợ.

“Cộp…cộp…”

Tiếng gót nhọn của giày cao gót va chạn với mặt sàn lát đá hoa cương lạnh ngắt khiến âm thanh đó trở nên khô khốc, có phần ghê rợn. Tiếng bước chân không hề nao núng, ngược lại vô cùng dứt khoát và mạnh mẽ đang tiếng gần đến trước cửa căn phòng 306 Vip có hai tên vệ sĩ mặc vest đen đứng canh chừng bên ngoài.

Gương mặt mang một vẻ đẹp mà bất cứ ai cũng phải ganh tị, mái tóc màu nâu sữa xoăn lọn thả tự do khiến nét đẹp đó tăng lên gấp bội, môi cười khẽ như kiểu như có như không.

– Tránh ra. – Cô gái mỉm cười nhẹ, giọng nói thanh như gió xuân.

– Cô là ai? – Một tên vệ sĩ gằn giọng.

– Hừ…không cần biết. – Cô gái lắc đầu.

– Vậy thì làm ơn đi. Chỗ này không phải muốn vào là vào được. – Tên còn lại đuổi cô gái.

– Hừ…là do hai người muốn đấy nhé. Tôi không cố ý đâu. – Cô gái lắc đầu đầy vẻ tiếc rẻ.

– Cô… – Một tên đang tính nói gì đó nhưng…

“Phập”

Cô gái hai tay cầm thứ gì đó đâm thẳng ngay vào cổ 2 tên vệ sĩ không chút do dự, thẳng ngay động mạch chủ làm cả hai sùi bọt mép, máu từ mũi và hai bên tai cứ trào ra thấy phát sợ. Cả hai thăn ảnh cao lớn ngã xuống đất chết ngay tắp lự không kịp hiểu chuyện gì.

Một nụ cười mỉa mai được buông xuống. Cái chết đã được ban phát xuống hai kẻ xấu số kia bởi thần chết. Đó là cái giá phải gặp khi chạm mặt ma nữ, không quá nhanh nhưng cũng không quá chậm, cái chết đến một cách vô cùng thư thả.

Lấy từ trong túi ra một cây kim mảnh, cô gái cúi người xuống chấm vào lớp máu đã tràn ra sàn kia rồi viết lên bức tường trắng. “Tứ ma nữ” là những gì dưới đầu kim thanh mãnh đã tạo nên. Nét chữ uốn lượn vô cùng đẹp mắt cùng màu đỏ thẫm của máu làm tạo nên sự ghê rợn của nó, cạnh bên còn là một hình hoa hồng sắc sảo.

Xong việc, cô gái cất cây kim vào trở lại trong túi. Bộ đàm mini bên tai cô lập tức có tính hiệu:

“Vy…xong rồi thì ra lối cửa sau. Anh Nam chờ chị ở đó.” – Nó dặn dò.

“Hiểu rồi. Gặp nhau tại Lê gia.” – Vy trả lời rồi quay người bước đi ngay không một chút do dự.

– Mày không tin? – Akashi trừng mắt với Thanh.

– Hừ…tất nhiên là tin nhưng đến giờ, hai tên đó còn sống để xông vào bảo vệ ông không thì tôi không chắc à? – Nhỏ cười nửa miệng.

– Mày làm gì họ rồi?

– Chỉ là giúp họ tìm đến cái chết mà thôi. Một chút đau đớn trước khi chết cũng đâu có gì là ghê gớm nhỉ? Bàn tay ông cùng đã giết biết bao con người thì còn ghê sợ thứ gì nữa? – Gương mặt Thanh tỏ rõ sự khinh bỉ.

– Mày…con oắt! Cuối cùng thì mục đích của mày là gì? Mạng tao sao? – Akashi không giữ bình tĩnh được nữa.

– Không…tôi có bảo tôi cần mạng ông à? Tôi không xử thì cũng tới lượt người khác thôi. Thứ tôi cần là cái khác.

– Vậy cô muốn gì thì mới chịu tha tôi? – Hắn ta nhướn mày.

– Để vào được nhà chính của lão Kenichi thì phải vượt qua bao nhiêu cái bẫy và làm sao để vượt qua được? Đừng nói với tôi câu ông không biết vì một kẻ thân tín như ông thì không thể nào không biết điều đó. Hơn hết, kẻ tiếp tay nâng đỡ Kenichi là ai? – Thanh ấn nhẹ con dao vào cổ lão ta.

– Hoá ra mục tiêu của mày là lão gia. Nếu thế thì đi gặp ông ta mà hỏi, tao không biết. Còn người mà mày muốn hỏi tao không thể nói được. – Akashi cười khinh.

– Vậy xem ra ông không cần cái mạng này nữa nhỉ? – Thanh hơi nhướn mày.

– Mày có làm gì tao cùng không nói.

– Thật là ông sẽ không nói? Tôi nghĩ ông không muốn sống nữa rồi.

– Haha…nực cười. Con nhỏ như mày mà hăm doạ được tao à?

– Tôi không biết là có doạ được ông không. Tôi chỉ cần biết là một mình tôi dư sức diệt hết cả dòng họ Kuroshi là đủ rồi. – Thanh nhếch mép.

– Mày… – Akashi trừng mắt.

– Ông không đủ sức chống lại tôi đâu.

– Mày…cuối cùng mày là ai? – Akashi có chút hoảng sợ.

– Là người được phái đến để lấy mạng nếu ông không chịu khai ra, sản phẩm tối thượng nhất của tổ chức sát thủ bậc nhất địa cầu. – Thanh nhìn thẳng vào ông ta, ánh mắt đó mang đầy một màu máu và lạnh tột cùng.

– Hừ…Ra là Tứ ma nữ! Lần đầu tiên được diện kiến nên không tiếp đón chu đáo được. Chỉ cần lấy thông tin từ một kẻ như tao mà D.E.A.T.H cử cả Tứ ma nữ đến, có phải là quá đề cao Kuroshi Akashi này rồi không? Tao cóc sợ con nhãi con như mày. Tí tuổi đầu đừng có bày đặt mà giết chóc. Nên về nhà chăm chỉ học tập đi. – Akashi tỏ ý khinh thường nhỏ, đúng là ngu ngốc!

– Đùa tôi à? Quay lại vấn đề đi, tôi cần biết có bao nhiêu cái bẫy trong nhà ông chủ ông. – Thanh hơi cau mày tỏ ý không hài lòng.

– Nhà lão gia có vô số bẫy thì làm sao tao nói cho hết? – Akashi đang thách thức sự chịu đựng dần đi tới giới hạn của kẻ đáng sợ còn hơn quỷ dữ.

– Tôi chỉ cần biết từ cửa chính tới phòng ông ta có bao nhiêu cái thôi. Ông nhất định không nói? – Thanh gằn giọng, nhỏ đang mất dần kiên nhẫn.

– 5 cái. – Lão ta căng thẳng.

– Vậy cách vượt qua? – Thanh dường như đã bớt tức giận.

– Tao không biết. – Akashi đanh giọng.

– Ông! – Thanh nắm chặt con dao trong tay ấn mạnh hơn vào cổ Akashi khiến máu chảy nhiều hơn.

– … – Lão ta không phản kháng, gương mặt tối đi thấy rõ.

“Thanh…em rời khỏi đó nhanh đi, còn lại để Hải Anh xử lí. Tay chân lão ta đang tới, chắc 5ph nữa là vào tới khách sạn rồi. Rút mau!” – Giọng Duy hối thúc nhỏ cang lên qua cái bộ đàm.

Nghe thấy giọng nói đó Thanh nén lại bực tức trong lòng, nếu không chắc nhỏ giết ông ta luôn rồi mất.

Cất con dao trờ lại vào vị trí ban đầu, nhỏ bước lùi rồi quay lưng ra cửa. Khi bàn tay vừa chạm vào nắm đấm xoay, từ sau lưng nhỏ vang lên một giọng nói chế giễu:

– Thấy không mày đâu dám giết tao mà đòi doạ nạt?

Thanh không trả lời, chỉ nhanh chóng mở cửa bước ra. Khép nhẹ lại cánh cửa phòng 306 Vip, nhìn hai cái xác nằm trước cửa chết đầy đau đớn, nhỏ chỉ cười mỉa một cái, môi mấp máy:

– Xin lỗi nhé…người giết ông tối nay…không phải là tôi!

Thanh lạnh lùng bước về phía thang máy, vừa đi vừa nói vào bộ đàm mini gắn ngay bên tai:

“Xử đi.” – Giọng nói lạnh tanh mang hương vị của máu.


/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status