“Đoàng…”
Vanessa vừa chạy vừa quay đầu bắn về phía đám vệ sĩ đuổi theo sát nút phía sau. Thật không ổn! Vanessa dù có tự nhận là đệ nhất thiện xạ cũng chẳng thể vừa chạy vừa quay đầu kiểu này mà giết hết. Hơn hết, nhiệm vụ tối nay của cô nàng không phải là giết bọn chúng, mục tiêu chính vẫn là…
Chạy ra tới cổng, Vanessa chui tọt vào trong chiếc Ferrari màu đỏ máu mở sẵn cửa. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, chạy nhanh về hướng đường cao tốc hiện đang vắng bóng người.
Phía sau chiếc Ferrari màu đỏ là 6 chiếc xe BMW đen chạy xé gió đuổi theo. Nhìn qua kính chiếu hậu, đôi long mày cô nàng bất giác cong lại nhưng ngay sau đó nhanh chóng dãn ra, nụ cười hài lòng vẽ trên môi.
– Đồ chơi của em? – Vanessa quay sang nhìn Killer đang phóng tốc độ.
– Ghế sau đấy, hai khẩu MS2000. – Killer mỉm cười nhẹ nhàng, hất mặt ra phía sau.
– Hi…có dịp thử nghiệm hai em rồi! – Vanessa hí hửng chồm người ra băng ghế sau lấy hay khẩu súng có bề ngoài của một khẩu súng ngắn được cải tiến, nhìn chắc chắn hơn hẳn.
Loại súng này là sản phẩm mới nghiên cứu của cô nàng, mỗi khẩu có 35 viên đạn, độ giật giảm xuống tới mức gần như bằng 0 cùng lực bắn rất mạnh, ít nhất phải xuyên qua hai người. Vanessa cười lạnh, nói nhỏ:
“Đã thành công!”
Hạ kính xe xuống, Vanessa luồn người ra ngoài, nửa thân dưới bên trong, nửa thân trên để mặc cho gió mạnh táp vào. Mát thật! Vanessa ngồi trên cửa sổ chiếc xe đang phóng, khẽ cười tận hưởng chút gió đêm, song sẽ thi hành nhiệm vụ quan trọng của mình.
– Cảnh đêm chẳng có gì đẹp đâu mà ngắm. Nếu muốn ngắm thì lo cho xong chuyện đi rồi vào đây anh cho ngắm anh. – Killer nhếch môi, hơi liếc nhìn sắc thái của cô người yêu.
– Hừ…đây chẳng thèm. Anh chẳng đẹp bằng cảnh, với lại ngắm mãi cũng bắt đầu thấy chán rồi. – Vanessa bĩu môi.
– Em dám? Dám chán anh à? Đừng có nói đùa kiểu đấy nhé. Killer này đẹp trai vẫn còn ngời ngợi, bỏ ra ngoài cả khối cô chết lên chết xuống mà bảo chán thì làm sao được? – Killer nhếch mày thách thức.
– Nhiều chuyện rồi đấy, tập trung mà lái đi. Đường sắp tới sẽ xóc lắm đấy. ( đường bị xóc hay bị sốc? Ai cho Matcha biết đi, hu…hu…Matcha ko được thông minh tiếng Việt lắm!) – Vanessa không tỏ chút gì bực dọc, ngược lại còn tỏ ra hứng thú, cười nhẹ nhắc nhở Killer.
Liếc mắt về phía 6 chiếc xe đang đuổi theo, Vanessa chợt thấy thương tâm cho họ. Là thương tâm chứ không phải là bi luỵ! Lũ đó thấy cô nàng nửa thân bên ngoài cũng đoán được phần nào, có tên bắt đầu nổ súng.
“Đoàng…”
Viên đạn bắn trúng vào tấm kính xe nhưng không làm sứt mẻ miếng nào. Cũng thật là khâm phục, nếu viên đạn ấy mà gây ra thương tích hay đấu vết trên tấm kính đó thì mặt mũi D.E.A.T.H để đi đâu? Tấm kính chống đạn mà một viên cũng không đỡ nỗi thì tất cả về quê chăn trâu đi.
“Đoàng…đoàng…đoàng…”
Vanessa giương tay phải lên bóp cò súng ba phát. Súng không giật nên khi bắn rất dễ chịu, có điều là cũng không quen lắm bởi trước giờ, mỗi khẩu súng trên tay cô nàng đều giật, chỉ tuỳ độ giật khác nhau mà thôi.
Hai phát làm thủng hai lốp xe trước, một phát nhắm vào đầu máy của chiếc xe đang chạy. Rò rỉ bình xăng công với sự tích điện, e rằng không xảy ra chuyện thì cũng hơi lạ.
“Bùm…”
Ngay sau đó, chiếc xe ấy phát nổ giữa màn đêm thanh tịnh. Một tiếng nổ to, kèm theo luồng sáng như pháo hoa nở rộ và hơi nóng bức người, nếu không phải là do Killer chạy nhanh chắc Vanessa đã bị hơi nóng đó nướng chín. Đáng sợ thật!
Thật giống như một phản ứng di chuyền, sau khi chiếc xe bốc hoả, hai chiếc xe chạy sát cạnh đó cũng bắt đầu nổ.
“Bùm…bùm…”
Hai tiếng vang đinh tai nhức óc khiến Vanessa hơi choáng váng. Đầu óc cũng muốn trở thành mụ mị nhưng vẫn phải tỉnh táo.
– Màn trình diễn rất đẹp. – Killer ngồi trong xe nói vọng ra.
Anh nhận thấy được cái cau mày của cô nàng nên lên tiếng. Âm thanh vừa rồi nếu không phải là đã chuẩn bị tốt tinh thần từ trước chắc cũng đã chết vì khiếp vía giật mình.
– Cảm ơn, còn 3 chiếc. – Vanessa lạnh lùng gật đầu, nét cười trên môi lúc đầu đã biến đâu mất.
Cũng phải, do âm thanh ban nãy phát ra khiến tai khó chịu, đâm ra bực bội.
– Làm thêm một màn pháo hoa nữa đi! – Killer nhanh nhảu góp ý nhưng lại lập tức im bặt, giả vờ như chưa từng mở miệng mình ra.
Vanessa trừng mắt nhìn Killer, ánh nhìn như muốn xé đôi người đối diện làm anh đổ mồ hôi hột. Hừ…đã không làm thì thôi, ai cho ý kiến? Killer ngồi trong xe nên tai không chịu ảnh hưởng như cô nàng, nếu tiếp tục thêm một màn tương tự, chắc chắn sau chuyến này, tai phải khám lại thật kĩ!
Thấy Killer im lặng chẳng dám hó hé nữa, Vanessa mới dịu đi ánh nhìn, thay vào đó, bàn tay cầm khẩu súng lại siết chặt hơn nữa. Dám đùa với cô nàng sao? Uy lực của ma nữ còn ghê hơn thế nhiều!
Trong lúc đó, nơi mật thất của toà dinh thự kia đang trong trạng thái im lặng, đến hơi thở cũng khó nhận định. Sau khi cánh cửa mật thất đóng lại, Jersey và Ellie nghiêng đầu xem xét kĩ.
Đối diện là bệ đá cao chắc chắn, bên trên nó là cái lồng kính bị nhiễm điện.
Thứ bên trong nó lại đáng chú ý hơn, là một viên kim cương đen, ước tính phải tới 100 cara. Ngoài ra nhiêu đó vẫn chưa có gì gọi là đáng nói, quan trọng hơn hết là viên kim cương ấy được chạm khắc thành hình đôi cánh. Là một đôi cánh đen kim cương quý giá, là viên đá biết bao người săn lùng “Black Wings” và cũng là thứ mà Tứ ma nữ cùng tổ chức gọi là “chìa khoá”.
“Bên ngoài an toàn. Có 3ph” – Nó lãnh đạm nói qua bộ đàm.
Thời gian có bao nhiêu, Jersey và Ellie đều nhẩm tính được. Duy chỉ có việc là phải nhanh chóng tìm ra trong căn phòng này có gắn thứ gì chết người hay không? Laze, cảm biến, tia hồng ngoại, súng tự động…?
Jersey lấy từ trong túi áo ra một nắm bột trắng, đơn giản, nó chỉ là bột mì mà thôi. Thổi nhẹ, đám bột ấy cuốn theo không khí bay ra khắp phòng.
Từng tia sáng màu đỏ hiện ra rõ nét, là tia laze loại bình thường nhưng chỉ cần đi ngang, cơ thể có thể bị cắt ngay lập tức.
Hai thân ảnh nhào lộn trong không trung, luồn lách qua từng kẻ hở một cách dễ dàng. Thân người dẻo dại cộng với sự khéo léo giúp cho cả hai tránh được nguy hiểm nhanh chóng.
Đến trước bệ đá cao ngang người, Ellie mang găng da vào rồi nhẹ nhàng nhấc cái lồng điện lên. Jersey cẩn thận lấy viên đá từ trong đó ra, đưa lên ngắm nghía xem là đồ thật hay đồ giả. Viên kim cương đen nhưng trong suốt, không chút vẩn đục, khối lượng và thể tích đúng chuẩn. Có điều nhiêu đó vẫn chưa thể chắc chắn. Muốn khẳng định thật già chỉ có cách đem ra đưa cho nó. “Chìa khoá” chỉ có Venus là người nắm rõ nhất!
Bỏ viên đá vào trong một cái hộp bọc nhung đen, Jersey cất vào túi cẩn thận rồi gật đầu với Ellie. Nhỏ cũng đáp lại bằng cái gật đầu rất nhẹ, xoay người ném mạnh cái lồng thuỷ tinh xuống đất vỡ tan.
“Choang”
“Tí…tí…tí…”
Chuông báo động vang lên ầm trời một thứ âm thanh cực kì khó nghe. Phải! Khó nghe, là rất rất khó nghe!
“Xong rồi…mấy anh tự tìm đường thoát ra đi.” – Jersey nói nhỏ qua bộ đàm, thông báo với hai kẻ đang đứng ngoài canh chừng.
– Không còn thời gian. – Ellie giục Jersey rồi vội vàng đảo mắt xung quanh.
Ánh mắt dừng lại trên trần nhà, Ellie lấy con dao có dây buộc ở chuôi ném lên chỗ cửa thông gió. Con dao mắc lại ngay cửa bị Ellie kéo mạnh một cái, cánh cửa bằng kim loại rơi xuống đất.
Lấy đà, Jersey bật người lên cao túm lấy cửa thông gió rồi trèo lên, sau đó giúp kéo Ellie.
Khi cả hai vừa an toàn leo lên đến nơi thì bọn vệ sĩ cũng đổ ập vào. Tính từ thời điểm chuông báo động bắt đầu reo cho tới lúc cả hai vào được vị trí an toàn cũng chưa đủ 1ph. Ấy vậy mà bọn này lại vào tới vừa kịp lúc, cũng nhanh thật!
Cả hai mò theo đường ống thông gió, khum người bò. Cái tư thế này thực khó chịu! Kìm xuống sự khó chịu nhưng Ellie vẫn không thể nén lại một câu nói tục. Tự dưng đang yên ổn, nhỏ đang tận hưởng những ngày tháng cự kì thoải mái chẳng cần động tay vào bất cứ thứ gì, suốt ngày chỉ có mỗi việc ăn, ngủ, chơi mà thôi lại bị kéo đi làm nhiệm vụ.
Mà nghĩ thử xem có tức không? Đang rảnh rỗi ở Việt Nam mà phải cấp tốc bay sang Anh chỉ để trộm về một viên đá. À mà nhắc tới viên đá nhỏ mới thắc mắc, viên “Black Wings” tại sao lại xuất hiện ở đây? Khi nghe thấy thông tin này, trong lòng tự dưng hình thành một mối hồ nghi.
“Black Wings” vốn dĩ là viên đá quý của Lưu gia truyền nhau rất nhiều đời, đến dời của Lưu Vĩnh Phước – thầy tụi nó thì được mang ra làm “chìa khoá”. Thật sự thì “chìa khoá” là thứ mà Bắc ma nữ phải bảo vệ còn ba người còn lại của Tứ ma nữ có nhiệm vụ bảo hộ “ba mảnh ghép”.
“Ba mảnh ghép” là ba mảnh của một hình tròn được cắt ra làm bằng ba chất liệu quý: vàng, bạc, đồng, tâm là lỗ hổng để vừa khít viên đá. Bốn thứ này chính là thứ mà tổ chức che giấu bấy lâu nay. Là một căn phòng bí mật. Nếu nó chỉ đơn giản là một căn phòng bí mật thì cũng chẳng có gì đáng nói, thứ nằm trong căn phòng đó mới là thứ quan trọng.
Tất cả các tư liệu mật, các bản nghiên cứu vũ khí hạt nhân, bom nguyên tử, tàu chiến và máy bay chiến đấu thế hệ mới đều nằm trong đó. Thêm vào đó là những ghi chép trong thời kì từ chiến tranh thế giới thứ I đến giờ, tất cả đều được thu thập đầy đủ, những bí mật quân sự. Đó là lý do tại sao những thứ ấy phải được giấu kĩ, thời đại đang hỗn loạn này nếu những giấy tờ đó rơi vào tay bất kì quốc gia nào cũng sẽ xảy ra đại loạn, chiến tranh chém giết nhau khôn lường. Quyền lợi là thứ được đặt lên hàng đầu chứ không phải là mạng sống!
“Rầm”
Jersey bò đi phía trước dùng chân đạp mạnh cánh cửa ống thông gió khiến nó bong ra, rơi xuống đất. Thò cái đầu ra ngoài, Jersey nhìn ngó xung quanh rồi khẽ nuốt nước bọt, quay lại nhìn Ellie
– Sao? – Nhỏ nhướn mày nhìn cô đầy nghi hoặc, ánh mắt kia lộ rõ vẻ phân vân, khó xử.
– Cao quá…chị không dám nhảy! – Jersey gần như mếu máo.
– Bao nhiêu? – Ellie chau mày.
– Tầm từ 5 tới 6m. Xuống tới dưới chắc hai chị em mình cũng chẳng còn gì đâu. – Jersey bĩu môi.
– Thế tính sao? Gọi tìm người giúp đi chứ? Sao lần này con Lâm làm việc bất cẩn thế này, tính toán đường chạy trốn mà sao cuối cùng lại mắc kẹt rồi? – Ellie cảm than.
– Biết gọi ai? – Jersey cười như mếu.
– Thế hai thằng cha kia đâu? Trốn biệt tăm hơi chỗ nào? – Ellie nghiến răng trèo trẹo.
– Chẳng biết… – Jersey nhún vai.
– Hừ… – Ellie tức giận trừng mắt nhìn Jersey một cái rồi nhấn bộ đàm mini trên tai, dò tần số liên lạc với hai anh chàng.
“Có vấn đề gì sao?” – Từ bên kia có giọng nói truyền tới.
“Anh ở đâu?” – Ellie hơi cáu gắt.
“Em…có chuyện gì à? Giọng nghe bực mình thế? Anh với Nam sắp ra tới cổng rồi.” – Kun trả lời.
“Hai người ngay lập tức tới chỗ cửa ống thông gió cho em! Em với Jersey bị kẹt không nhảy xuống được.”
“Hử? Ok…chờ bọn anh chút…” – Kun gật đầu rồi nói, giữ chừng thì bị Ellie cắt đứt liên lạc. Nhỏ là thế, nghe được trọng tâm là đủ, mấy câu sau lúc này chỉ là dư thừa.
– Họ bảo sao? – Jersey nhìn Ellie.
– Sắp tới rồi, cứ cái tư thế này chắc tối nay về đau nhức chết mất. – Ellie thở dài, cứ khum người bò trong ống thông gió, hồi lâu không ra được sẽ khiến các cơ đau nhức à xem.
– Chịu chút đi…không chết là may.
Ellie cũng chẳng nói thêm lời nào, cứ lẳng lặng mà nghe ngóng xung quanh xem có ai không. Thật sự, im lặng đến mức như muốn nuốt trọn cả hai người.
Ellie đột nhiên hơi nhíu mày, quay sang nắm giật áo Jersey một cái. Nhỏ cảm thấy…
– Có chuyện gì sao? – Jersey hỏi.
– Có người đang đến. Nghe tiếng bước chân chắc cũng không dưới 30 người. – Ellie cau mày nhăn nhó.
– Vệ sĩ sao?
– Không rõ nhưng chắc chắn không cùng phe với ta. – Ellie nhún vai.
Nhỏ cũng ở trong này với Jersey thì làm sao biết ngoài kia có phải là vệ sĩ hay không?
– Động thủ trước hay chờ?
– Đừng…cứ để yên xem sao. Mong là họ không biết, ta đỡ phải tốn công. Dù sao cũng không có gì đáng sợ, cho chúng một ít thuốc mê cũng được mà. – Ellie vội ngăn cản.
– Sao hôm nay nhân từ thế?
– Tích đức cho con cháu. – Ellie chán nản, trong lòng thầm rủa hai người kia sao mãi mà chưa tới thế này.
“Binh…bốp…bộp…”
Những âm thanh va chạm da thịt thật mạnh vang lên nhất thời làm cả hai người chú ý. Jersey bò phía trước nên hé mắt ra khỏi lỗ thông gió nhìn diễn biến bên dưới, thêm vào đó là Ellie cũng dấy lên sự tò mò nên cũng chồm người, rướng đầu ra xem.
Hai thân ảnh nhanh nhẹn dùng từng đòn đánh hạ gục đối phương. Một đòn chí mạng đưa tiễn một người, rất nhanh chóng 30 người nằm rạp trên nền cỏ được cắt tỉa gọn gàng của dinh thự.
– David! Kun! Trên này! – Jersey ngó đầu ra, kêu lên không to cũng không nhỏ.
Cả hai tên đứng bên dưới đều bị tiếng nói làm cho giật mình đồng loạt ngẩn đầu dậy nhìn lên phía trên – nơi có một lỗ hổng và có một cái đầu thò ra ngoài. Không cần ai nói cũng biết cái đầu đó là của Jersey.
Không hiểu sao khi nhìn thấy cô trên đó, cả hai gương mặt đang giật mình thảng thốt kia lại chuyển đổi rất nhanh trở nên méo xếch. Cái quái gì thế? Làm sao mà hai người đó lại ở cao đến vậy?
– Em…sao cao thế? Cao vậy sao em nhảy lên ống thông gió được? – David nhìn Jersey, miệng méo mó nở nụ cười.
– Hử? Trong mật thất từ mặt đất nhảy lên ống thông gió cũng cao chưa qua 3m, chẳng hiểu sao đến đây lại cao thế. – Jersey cũng lắc đầu bất lực.
– Thế bây giờ xuống bằng cách nào? Hay em nhảy đi rồi anh đỡ cho. – David chớp chớp mắt.
– Nhảy? Em sợ đấy, gãy xương như chơi. – Jersey mặt mày trắng bệt.
– Không sao…anh đỡ được. Mà Ellie đâu? Con bé không theo em à?
– Có, nó sau em này. Anh sẵn sàng chưa? Em nhảy nhé! – Jersey hất mặt về phía sau rồi nhanh chóng chồm người tới trước, lao ra ngoài.
– Á…em… – David chưa kịp chuẩn bị, thấy Jersey đang lao xuống thì hoảng hồn chạy tới vị trí tiếp đất của Jersey.
“Bịch”
David chưa kịp dang hai tay ra đỡ lấy người đẹp thì ngã bật ra sau do có vật nặng. Jersey thấy mặt sắp đập xuống đất thì lộn người một vòng trên không về phía trước rớt mạnh về chỗ David đang bước tới.
Quá chuẩn! Tính toán hay thật, vừa vặn đáp vào cái nệm thịt cực êm đó. Ellie từ trên ngó đầu ra tặc lưỡi thầm khen một câu. Nói thật là lúc thấy Jersey chuẩn bị đập mặt xuống đất nhỏ đã hoảng hồn biết chừng nào. Đến khi thấy “bà chị dâu” đã an toàn yên vị trên người anh trai, nhỏ mới nhẹ trút tiếng thở dài ra.
– Nhảy xuống đi. – Kun ngước lên nhìn thấy cái đầu người yêu ló ra ngoài.
– Hừ…cho tan xương nát thịt à? Anh hai còn xém không chụp được chị ấy nữa, anh thì em không trông mong được rồi. – Ellie bĩu môi.
– Em khinh thường anhh? Không tin tưởng anh sao? – Kun cau mày.
– Tin anh để bán nhà à? Em không muốn đem mạng mình đặt lung tung. – Ellie trêu tức Kun.
Nói sao chứ, miệng nói vậy nhưng trong lòng hoàn toàn nghĩ ngược lại, bằng chứng là sau câu nói đó, nhỏ cũng lao ra bên ngoài nhảy xuống.
Niềm tin mà Ellie đặt nơi đó là vô tận, là bất diệt, là không bao giờ có thể đánh mất. Đối với người mình yêu, nếu không tin thì đừng đây dưa thêm nữa, chia tay cho rảnh nợ nhẹ người.
“Bịch”
Cứ tưởng là đau lắm chứ. Ellie nhắm tịt mắt lại không dám mở, gương mặt nhăn nhó sợ đau đáng yêu kinh khủng. Gần cả phút trôi qua chẳng thấy đau đâu cả, cả người đều rất bình thường, lại còn có chút âm ấm nữa.
He hé mắt ra nhìn, ánh nhìn có chút buồn bã lẫn tức giận khiến Ellie giật nảy người.
– Em không tin anh đến thế à? Em sợ anh để em ngã đau hay sao mà mắt nhắm tịt, mặt nhăn nhó thế kia? – Kun bất mãn nói, hiện tại, Ellie đang nằm gọn trong tay cậu.
– Hì… – Ellie cười cười, gãi đầu.
– Em…thật là… – Kun bất lực lắc đầu, thở dài.
– Anh giận em sao? – Ellie chớp mắt ngây thơ hỏi.
– Anh… – Kun đang tính nói nhưng lại ngưng, quả thật là trong lòng có chút giận cơ mà biết nói sao đây? Tại bản thân khiến cho người yêu không an tâm còn trách ai được?
– Thôi mà, đừng giận. Em nói thế thôi chứ anh là người đáng tin nhất. Đừng có giận em tội nghiệp. Anh xem, nếu không tin anh thì em đâu có liều mình mà nhảy xuống chứ? Phải không? – Ellie luôn mồm nói.
– Nhưng em dám nói anh không đáng tin, tội này khó tha à. – Kun lườm nhỏ, ánh mắt vui hơn đôi chút.
– Hơ…chuyện này…tính sau nhé… – Ellie cười méo.
– Khô… – Đang tính trả lời nhỏ, Kun bị giọng nói khác cắt ngang:
– Hai người muốn nói gì thì thoát khỏi đây rồi nói. – Jersey ngồi dậy rồi kéo David đang nằm bên dưới lên, lấy tay phủi bụi đất bám đầy trên người cả hai. Thời điểm này là lúc nào mà còn…
– Được…vậy về nhà tính. – Kun gật đầu rồi nhẹ nhàng đặt Ellie xuống.
– … – Ellie chẳng nói gì, chỉ quay sang liếc Jersey một cái thật dài, đáp lại nhỏ chỉ là cái nhún vai không liên can.
Nói giúp kiểu gì thế? Quanh co chung quy vẫn là về nhà sẽ bị xử tội, Jersey muốn giết nhỏ sao? Cả đám lúc này mới ngó nghiêng xung quanh tìm lối thoát. Chán thật, nhìn một bên là dinh thự, 3 hướng còn lại đều là tường cao. Nhăn mặt, chẳng lẽ lại phải nhờ vả anh “lương tèo” nữa à?
Vanessa vừa chạy vừa quay đầu bắn về phía đám vệ sĩ đuổi theo sát nút phía sau. Thật không ổn! Vanessa dù có tự nhận là đệ nhất thiện xạ cũng chẳng thể vừa chạy vừa quay đầu kiểu này mà giết hết. Hơn hết, nhiệm vụ tối nay của cô nàng không phải là giết bọn chúng, mục tiêu chính vẫn là…
Chạy ra tới cổng, Vanessa chui tọt vào trong chiếc Ferrari màu đỏ máu mở sẵn cửa. Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh, chạy nhanh về hướng đường cao tốc hiện đang vắng bóng người.
Phía sau chiếc Ferrari màu đỏ là 6 chiếc xe BMW đen chạy xé gió đuổi theo. Nhìn qua kính chiếu hậu, đôi long mày cô nàng bất giác cong lại nhưng ngay sau đó nhanh chóng dãn ra, nụ cười hài lòng vẽ trên môi.
– Đồ chơi của em? – Vanessa quay sang nhìn Killer đang phóng tốc độ.
– Ghế sau đấy, hai khẩu MS2000. – Killer mỉm cười nhẹ nhàng, hất mặt ra phía sau.
– Hi…có dịp thử nghiệm hai em rồi! – Vanessa hí hửng chồm người ra băng ghế sau lấy hay khẩu súng có bề ngoài của một khẩu súng ngắn được cải tiến, nhìn chắc chắn hơn hẳn.
Loại súng này là sản phẩm mới nghiên cứu của cô nàng, mỗi khẩu có 35 viên đạn, độ giật giảm xuống tới mức gần như bằng 0 cùng lực bắn rất mạnh, ít nhất phải xuyên qua hai người. Vanessa cười lạnh, nói nhỏ:
“Đã thành công!”
Hạ kính xe xuống, Vanessa luồn người ra ngoài, nửa thân dưới bên trong, nửa thân trên để mặc cho gió mạnh táp vào. Mát thật! Vanessa ngồi trên cửa sổ chiếc xe đang phóng, khẽ cười tận hưởng chút gió đêm, song sẽ thi hành nhiệm vụ quan trọng của mình.
– Cảnh đêm chẳng có gì đẹp đâu mà ngắm. Nếu muốn ngắm thì lo cho xong chuyện đi rồi vào đây anh cho ngắm anh. – Killer nhếch môi, hơi liếc nhìn sắc thái của cô người yêu.
– Hừ…đây chẳng thèm. Anh chẳng đẹp bằng cảnh, với lại ngắm mãi cũng bắt đầu thấy chán rồi. – Vanessa bĩu môi.
– Em dám? Dám chán anh à? Đừng có nói đùa kiểu đấy nhé. Killer này đẹp trai vẫn còn ngời ngợi, bỏ ra ngoài cả khối cô chết lên chết xuống mà bảo chán thì làm sao được? – Killer nhếch mày thách thức.
– Nhiều chuyện rồi đấy, tập trung mà lái đi. Đường sắp tới sẽ xóc lắm đấy. ( đường bị xóc hay bị sốc? Ai cho Matcha biết đi, hu…hu…Matcha ko được thông minh tiếng Việt lắm!) – Vanessa không tỏ chút gì bực dọc, ngược lại còn tỏ ra hứng thú, cười nhẹ nhắc nhở Killer.
Liếc mắt về phía 6 chiếc xe đang đuổi theo, Vanessa chợt thấy thương tâm cho họ. Là thương tâm chứ không phải là bi luỵ! Lũ đó thấy cô nàng nửa thân bên ngoài cũng đoán được phần nào, có tên bắt đầu nổ súng.
“Đoàng…”
Viên đạn bắn trúng vào tấm kính xe nhưng không làm sứt mẻ miếng nào. Cũng thật là khâm phục, nếu viên đạn ấy mà gây ra thương tích hay đấu vết trên tấm kính đó thì mặt mũi D.E.A.T.H để đi đâu? Tấm kính chống đạn mà một viên cũng không đỡ nỗi thì tất cả về quê chăn trâu đi.
“Đoàng…đoàng…đoàng…”
Vanessa giương tay phải lên bóp cò súng ba phát. Súng không giật nên khi bắn rất dễ chịu, có điều là cũng không quen lắm bởi trước giờ, mỗi khẩu súng trên tay cô nàng đều giật, chỉ tuỳ độ giật khác nhau mà thôi.
Hai phát làm thủng hai lốp xe trước, một phát nhắm vào đầu máy của chiếc xe đang chạy. Rò rỉ bình xăng công với sự tích điện, e rằng không xảy ra chuyện thì cũng hơi lạ.
“Bùm…”
Ngay sau đó, chiếc xe ấy phát nổ giữa màn đêm thanh tịnh. Một tiếng nổ to, kèm theo luồng sáng như pháo hoa nở rộ và hơi nóng bức người, nếu không phải là do Killer chạy nhanh chắc Vanessa đã bị hơi nóng đó nướng chín. Đáng sợ thật!
Thật giống như một phản ứng di chuyền, sau khi chiếc xe bốc hoả, hai chiếc xe chạy sát cạnh đó cũng bắt đầu nổ.
“Bùm…bùm…”
Hai tiếng vang đinh tai nhức óc khiến Vanessa hơi choáng váng. Đầu óc cũng muốn trở thành mụ mị nhưng vẫn phải tỉnh táo.
– Màn trình diễn rất đẹp. – Killer ngồi trong xe nói vọng ra.
Anh nhận thấy được cái cau mày của cô nàng nên lên tiếng. Âm thanh vừa rồi nếu không phải là đã chuẩn bị tốt tinh thần từ trước chắc cũng đã chết vì khiếp vía giật mình.
– Cảm ơn, còn 3 chiếc. – Vanessa lạnh lùng gật đầu, nét cười trên môi lúc đầu đã biến đâu mất.
Cũng phải, do âm thanh ban nãy phát ra khiến tai khó chịu, đâm ra bực bội.
– Làm thêm một màn pháo hoa nữa đi! – Killer nhanh nhảu góp ý nhưng lại lập tức im bặt, giả vờ như chưa từng mở miệng mình ra.
Vanessa trừng mắt nhìn Killer, ánh nhìn như muốn xé đôi người đối diện làm anh đổ mồ hôi hột. Hừ…đã không làm thì thôi, ai cho ý kiến? Killer ngồi trong xe nên tai không chịu ảnh hưởng như cô nàng, nếu tiếp tục thêm một màn tương tự, chắc chắn sau chuyến này, tai phải khám lại thật kĩ!
Thấy Killer im lặng chẳng dám hó hé nữa, Vanessa mới dịu đi ánh nhìn, thay vào đó, bàn tay cầm khẩu súng lại siết chặt hơn nữa. Dám đùa với cô nàng sao? Uy lực của ma nữ còn ghê hơn thế nhiều!
Trong lúc đó, nơi mật thất của toà dinh thự kia đang trong trạng thái im lặng, đến hơi thở cũng khó nhận định. Sau khi cánh cửa mật thất đóng lại, Jersey và Ellie nghiêng đầu xem xét kĩ.
Đối diện là bệ đá cao chắc chắn, bên trên nó là cái lồng kính bị nhiễm điện.
Thứ bên trong nó lại đáng chú ý hơn, là một viên kim cương đen, ước tính phải tới 100 cara. Ngoài ra nhiêu đó vẫn chưa có gì gọi là đáng nói, quan trọng hơn hết là viên kim cương ấy được chạm khắc thành hình đôi cánh. Là một đôi cánh đen kim cương quý giá, là viên đá biết bao người săn lùng “Black Wings” và cũng là thứ mà Tứ ma nữ cùng tổ chức gọi là “chìa khoá”.
“Bên ngoài an toàn. Có 3ph” – Nó lãnh đạm nói qua bộ đàm.
Thời gian có bao nhiêu, Jersey và Ellie đều nhẩm tính được. Duy chỉ có việc là phải nhanh chóng tìm ra trong căn phòng này có gắn thứ gì chết người hay không? Laze, cảm biến, tia hồng ngoại, súng tự động…?
Jersey lấy từ trong túi áo ra một nắm bột trắng, đơn giản, nó chỉ là bột mì mà thôi. Thổi nhẹ, đám bột ấy cuốn theo không khí bay ra khắp phòng.
Từng tia sáng màu đỏ hiện ra rõ nét, là tia laze loại bình thường nhưng chỉ cần đi ngang, cơ thể có thể bị cắt ngay lập tức.
Hai thân ảnh nhào lộn trong không trung, luồn lách qua từng kẻ hở một cách dễ dàng. Thân người dẻo dại cộng với sự khéo léo giúp cho cả hai tránh được nguy hiểm nhanh chóng.
Đến trước bệ đá cao ngang người, Ellie mang găng da vào rồi nhẹ nhàng nhấc cái lồng điện lên. Jersey cẩn thận lấy viên đá từ trong đó ra, đưa lên ngắm nghía xem là đồ thật hay đồ giả. Viên kim cương đen nhưng trong suốt, không chút vẩn đục, khối lượng và thể tích đúng chuẩn. Có điều nhiêu đó vẫn chưa thể chắc chắn. Muốn khẳng định thật già chỉ có cách đem ra đưa cho nó. “Chìa khoá” chỉ có Venus là người nắm rõ nhất!
Bỏ viên đá vào trong một cái hộp bọc nhung đen, Jersey cất vào túi cẩn thận rồi gật đầu với Ellie. Nhỏ cũng đáp lại bằng cái gật đầu rất nhẹ, xoay người ném mạnh cái lồng thuỷ tinh xuống đất vỡ tan.
“Choang”
“Tí…tí…tí…”
Chuông báo động vang lên ầm trời một thứ âm thanh cực kì khó nghe. Phải! Khó nghe, là rất rất khó nghe!
“Xong rồi…mấy anh tự tìm đường thoát ra đi.” – Jersey nói nhỏ qua bộ đàm, thông báo với hai kẻ đang đứng ngoài canh chừng.
– Không còn thời gian. – Ellie giục Jersey rồi vội vàng đảo mắt xung quanh.
Ánh mắt dừng lại trên trần nhà, Ellie lấy con dao có dây buộc ở chuôi ném lên chỗ cửa thông gió. Con dao mắc lại ngay cửa bị Ellie kéo mạnh một cái, cánh cửa bằng kim loại rơi xuống đất.
Lấy đà, Jersey bật người lên cao túm lấy cửa thông gió rồi trèo lên, sau đó giúp kéo Ellie.
Khi cả hai vừa an toàn leo lên đến nơi thì bọn vệ sĩ cũng đổ ập vào. Tính từ thời điểm chuông báo động bắt đầu reo cho tới lúc cả hai vào được vị trí an toàn cũng chưa đủ 1ph. Ấy vậy mà bọn này lại vào tới vừa kịp lúc, cũng nhanh thật!
Cả hai mò theo đường ống thông gió, khum người bò. Cái tư thế này thực khó chịu! Kìm xuống sự khó chịu nhưng Ellie vẫn không thể nén lại một câu nói tục. Tự dưng đang yên ổn, nhỏ đang tận hưởng những ngày tháng cự kì thoải mái chẳng cần động tay vào bất cứ thứ gì, suốt ngày chỉ có mỗi việc ăn, ngủ, chơi mà thôi lại bị kéo đi làm nhiệm vụ.
Mà nghĩ thử xem có tức không? Đang rảnh rỗi ở Việt Nam mà phải cấp tốc bay sang Anh chỉ để trộm về một viên đá. À mà nhắc tới viên đá nhỏ mới thắc mắc, viên “Black Wings” tại sao lại xuất hiện ở đây? Khi nghe thấy thông tin này, trong lòng tự dưng hình thành một mối hồ nghi.
“Black Wings” vốn dĩ là viên đá quý của Lưu gia truyền nhau rất nhiều đời, đến dời của Lưu Vĩnh Phước – thầy tụi nó thì được mang ra làm “chìa khoá”. Thật sự thì “chìa khoá” là thứ mà Bắc ma nữ phải bảo vệ còn ba người còn lại của Tứ ma nữ có nhiệm vụ bảo hộ “ba mảnh ghép”.
“Ba mảnh ghép” là ba mảnh của một hình tròn được cắt ra làm bằng ba chất liệu quý: vàng, bạc, đồng, tâm là lỗ hổng để vừa khít viên đá. Bốn thứ này chính là thứ mà tổ chức che giấu bấy lâu nay. Là một căn phòng bí mật. Nếu nó chỉ đơn giản là một căn phòng bí mật thì cũng chẳng có gì đáng nói, thứ nằm trong căn phòng đó mới là thứ quan trọng.
Tất cả các tư liệu mật, các bản nghiên cứu vũ khí hạt nhân, bom nguyên tử, tàu chiến và máy bay chiến đấu thế hệ mới đều nằm trong đó. Thêm vào đó là những ghi chép trong thời kì từ chiến tranh thế giới thứ I đến giờ, tất cả đều được thu thập đầy đủ, những bí mật quân sự. Đó là lý do tại sao những thứ ấy phải được giấu kĩ, thời đại đang hỗn loạn này nếu những giấy tờ đó rơi vào tay bất kì quốc gia nào cũng sẽ xảy ra đại loạn, chiến tranh chém giết nhau khôn lường. Quyền lợi là thứ được đặt lên hàng đầu chứ không phải là mạng sống!
“Rầm”
Jersey bò đi phía trước dùng chân đạp mạnh cánh cửa ống thông gió khiến nó bong ra, rơi xuống đất. Thò cái đầu ra ngoài, Jersey nhìn ngó xung quanh rồi khẽ nuốt nước bọt, quay lại nhìn Ellie
– Sao? – Nhỏ nhướn mày nhìn cô đầy nghi hoặc, ánh mắt kia lộ rõ vẻ phân vân, khó xử.
– Cao quá…chị không dám nhảy! – Jersey gần như mếu máo.
– Bao nhiêu? – Ellie chau mày.
– Tầm từ 5 tới 6m. Xuống tới dưới chắc hai chị em mình cũng chẳng còn gì đâu. – Jersey bĩu môi.
– Thế tính sao? Gọi tìm người giúp đi chứ? Sao lần này con Lâm làm việc bất cẩn thế này, tính toán đường chạy trốn mà sao cuối cùng lại mắc kẹt rồi? – Ellie cảm than.
– Biết gọi ai? – Jersey cười như mếu.
– Thế hai thằng cha kia đâu? Trốn biệt tăm hơi chỗ nào? – Ellie nghiến răng trèo trẹo.
– Chẳng biết… – Jersey nhún vai.
– Hừ… – Ellie tức giận trừng mắt nhìn Jersey một cái rồi nhấn bộ đàm mini trên tai, dò tần số liên lạc với hai anh chàng.
“Có vấn đề gì sao?” – Từ bên kia có giọng nói truyền tới.
“Anh ở đâu?” – Ellie hơi cáu gắt.
“Em…có chuyện gì à? Giọng nghe bực mình thế? Anh với Nam sắp ra tới cổng rồi.” – Kun trả lời.
“Hai người ngay lập tức tới chỗ cửa ống thông gió cho em! Em với Jersey bị kẹt không nhảy xuống được.”
“Hử? Ok…chờ bọn anh chút…” – Kun gật đầu rồi nói, giữ chừng thì bị Ellie cắt đứt liên lạc. Nhỏ là thế, nghe được trọng tâm là đủ, mấy câu sau lúc này chỉ là dư thừa.
– Họ bảo sao? – Jersey nhìn Ellie.
– Sắp tới rồi, cứ cái tư thế này chắc tối nay về đau nhức chết mất. – Ellie thở dài, cứ khum người bò trong ống thông gió, hồi lâu không ra được sẽ khiến các cơ đau nhức à xem.
– Chịu chút đi…không chết là may.
Ellie cũng chẳng nói thêm lời nào, cứ lẳng lặng mà nghe ngóng xung quanh xem có ai không. Thật sự, im lặng đến mức như muốn nuốt trọn cả hai người.
Ellie đột nhiên hơi nhíu mày, quay sang nắm giật áo Jersey một cái. Nhỏ cảm thấy…
– Có chuyện gì sao? – Jersey hỏi.
– Có người đang đến. Nghe tiếng bước chân chắc cũng không dưới 30 người. – Ellie cau mày nhăn nhó.
– Vệ sĩ sao?
– Không rõ nhưng chắc chắn không cùng phe với ta. – Ellie nhún vai.
Nhỏ cũng ở trong này với Jersey thì làm sao biết ngoài kia có phải là vệ sĩ hay không?
– Động thủ trước hay chờ?
– Đừng…cứ để yên xem sao. Mong là họ không biết, ta đỡ phải tốn công. Dù sao cũng không có gì đáng sợ, cho chúng một ít thuốc mê cũng được mà. – Ellie vội ngăn cản.
– Sao hôm nay nhân từ thế?
– Tích đức cho con cháu. – Ellie chán nản, trong lòng thầm rủa hai người kia sao mãi mà chưa tới thế này.
“Binh…bốp…bộp…”
Những âm thanh va chạm da thịt thật mạnh vang lên nhất thời làm cả hai người chú ý. Jersey bò phía trước nên hé mắt ra khỏi lỗ thông gió nhìn diễn biến bên dưới, thêm vào đó là Ellie cũng dấy lên sự tò mò nên cũng chồm người, rướng đầu ra xem.
Hai thân ảnh nhanh nhẹn dùng từng đòn đánh hạ gục đối phương. Một đòn chí mạng đưa tiễn một người, rất nhanh chóng 30 người nằm rạp trên nền cỏ được cắt tỉa gọn gàng của dinh thự.
– David! Kun! Trên này! – Jersey ngó đầu ra, kêu lên không to cũng không nhỏ.
Cả hai tên đứng bên dưới đều bị tiếng nói làm cho giật mình đồng loạt ngẩn đầu dậy nhìn lên phía trên – nơi có một lỗ hổng và có một cái đầu thò ra ngoài. Không cần ai nói cũng biết cái đầu đó là của Jersey.
Không hiểu sao khi nhìn thấy cô trên đó, cả hai gương mặt đang giật mình thảng thốt kia lại chuyển đổi rất nhanh trở nên méo xếch. Cái quái gì thế? Làm sao mà hai người đó lại ở cao đến vậy?
– Em…sao cao thế? Cao vậy sao em nhảy lên ống thông gió được? – David nhìn Jersey, miệng méo mó nở nụ cười.
– Hử? Trong mật thất từ mặt đất nhảy lên ống thông gió cũng cao chưa qua 3m, chẳng hiểu sao đến đây lại cao thế. – Jersey cũng lắc đầu bất lực.
– Thế bây giờ xuống bằng cách nào? Hay em nhảy đi rồi anh đỡ cho. – David chớp chớp mắt.
– Nhảy? Em sợ đấy, gãy xương như chơi. – Jersey mặt mày trắng bệt.
– Không sao…anh đỡ được. Mà Ellie đâu? Con bé không theo em à?
– Có, nó sau em này. Anh sẵn sàng chưa? Em nhảy nhé! – Jersey hất mặt về phía sau rồi nhanh chóng chồm người tới trước, lao ra ngoài.
– Á…em… – David chưa kịp chuẩn bị, thấy Jersey đang lao xuống thì hoảng hồn chạy tới vị trí tiếp đất của Jersey.
“Bịch”
David chưa kịp dang hai tay ra đỡ lấy người đẹp thì ngã bật ra sau do có vật nặng. Jersey thấy mặt sắp đập xuống đất thì lộn người một vòng trên không về phía trước rớt mạnh về chỗ David đang bước tới.
Quá chuẩn! Tính toán hay thật, vừa vặn đáp vào cái nệm thịt cực êm đó. Ellie từ trên ngó đầu ra tặc lưỡi thầm khen một câu. Nói thật là lúc thấy Jersey chuẩn bị đập mặt xuống đất nhỏ đã hoảng hồn biết chừng nào. Đến khi thấy “bà chị dâu” đã an toàn yên vị trên người anh trai, nhỏ mới nhẹ trút tiếng thở dài ra.
– Nhảy xuống đi. – Kun ngước lên nhìn thấy cái đầu người yêu ló ra ngoài.
– Hừ…cho tan xương nát thịt à? Anh hai còn xém không chụp được chị ấy nữa, anh thì em không trông mong được rồi. – Ellie bĩu môi.
– Em khinh thường anhh? Không tin tưởng anh sao? – Kun cau mày.
– Tin anh để bán nhà à? Em không muốn đem mạng mình đặt lung tung. – Ellie trêu tức Kun.
Nói sao chứ, miệng nói vậy nhưng trong lòng hoàn toàn nghĩ ngược lại, bằng chứng là sau câu nói đó, nhỏ cũng lao ra bên ngoài nhảy xuống.
Niềm tin mà Ellie đặt nơi đó là vô tận, là bất diệt, là không bao giờ có thể đánh mất. Đối với người mình yêu, nếu không tin thì đừng đây dưa thêm nữa, chia tay cho rảnh nợ nhẹ người.
“Bịch”
Cứ tưởng là đau lắm chứ. Ellie nhắm tịt mắt lại không dám mở, gương mặt nhăn nhó sợ đau đáng yêu kinh khủng. Gần cả phút trôi qua chẳng thấy đau đâu cả, cả người đều rất bình thường, lại còn có chút âm ấm nữa.
He hé mắt ra nhìn, ánh nhìn có chút buồn bã lẫn tức giận khiến Ellie giật nảy người.
– Em không tin anh đến thế à? Em sợ anh để em ngã đau hay sao mà mắt nhắm tịt, mặt nhăn nhó thế kia? – Kun bất mãn nói, hiện tại, Ellie đang nằm gọn trong tay cậu.
– Hì… – Ellie cười cười, gãi đầu.
– Em…thật là… – Kun bất lực lắc đầu, thở dài.
– Anh giận em sao? – Ellie chớp mắt ngây thơ hỏi.
– Anh… – Kun đang tính nói nhưng lại ngưng, quả thật là trong lòng có chút giận cơ mà biết nói sao đây? Tại bản thân khiến cho người yêu không an tâm còn trách ai được?
– Thôi mà, đừng giận. Em nói thế thôi chứ anh là người đáng tin nhất. Đừng có giận em tội nghiệp. Anh xem, nếu không tin anh thì em đâu có liều mình mà nhảy xuống chứ? Phải không? – Ellie luôn mồm nói.
– Nhưng em dám nói anh không đáng tin, tội này khó tha à. – Kun lườm nhỏ, ánh mắt vui hơn đôi chút.
– Hơ…chuyện này…tính sau nhé… – Ellie cười méo.
– Khô… – Đang tính trả lời nhỏ, Kun bị giọng nói khác cắt ngang:
– Hai người muốn nói gì thì thoát khỏi đây rồi nói. – Jersey ngồi dậy rồi kéo David đang nằm bên dưới lên, lấy tay phủi bụi đất bám đầy trên người cả hai. Thời điểm này là lúc nào mà còn…
– Được…vậy về nhà tính. – Kun gật đầu rồi nhẹ nhàng đặt Ellie xuống.
– … – Ellie chẳng nói gì, chỉ quay sang liếc Jersey một cái thật dài, đáp lại nhỏ chỉ là cái nhún vai không liên can.
Nói giúp kiểu gì thế? Quanh co chung quy vẫn là về nhà sẽ bị xử tội, Jersey muốn giết nhỏ sao? Cả đám lúc này mới ngó nghiêng xung quanh tìm lối thoát. Chán thật, nhìn một bên là dinh thự, 3 hướng còn lại đều là tường cao. Nhăn mặt, chẳng lẽ lại phải nhờ vả anh “lương tèo” nữa à?
/99
|