Sau hơn 3g đồng hồ của buổi đấu giá. Cả trăm viên đá quý đã được mua lại với giá cả trên trời. Và cuối cùng, mục tiêu cũng sắp được xuất hiện!
– Thưa quý vị, buổi đấu giá đêm nay chỉ còn lại duy nhất một sản phẩm cuối cùng. Có lẽ, nó chính là mục tiêu của rất nhiều người ở đây hôm nay! – Người MC giới thiệu rồi vỗ tay hai cái, từ bên ttrong khán đài có một người đẩy một chiếc xe ra, bên trên được phủ vải nhung màu đỏ.
Người MC gật đầu ra hiệu cho người kia lui vào, bản thân đi đến gần bên chiếc xe đẩy, dùng hai tay cẩn thận vén tấm nhung đỏ lên để lộ vật bên trong.
Môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, một kế hoạch đã sắp chờ được đến lúc thu lưới!
Bên dưới lớp nhung đỏ là một viên đá quý to bằng cỡ bàn tay được đặt trong một chiếc hộp, là một viên kim cương đen nhưng trong suốt, không đục ngầu. Dưới ánh đèn vàng, viên kim cương phản chiếu ra nhiều màu sắc thật diễm lệ.
– Đây là viên đá làm điên đảo giới xã hội đen khắp các châu lục những tháng vừa qua. Viên Black Wings! – Người MC trịnh trọng nói.
“Xí xào…xì xào…”
Khắp các chỗ ngồi trong hội trường vang lên tiếng nói nho nhỏ. Nhiều người còn chồm lên xem xem viên đá kia là thế nào.
Ngồi bắt chéo hai chân, nó dùng ngón trỏ miết nhẹ trên môi, nét cười của nó càng sâu hơn. Chưa từng nghĩ mức độ ảnh hưởng của viên đá này lại lớn như vậy.
– Giá khởi điểm cho viên đá này là 200 triệu dollar. – Người MC nhẹ nhàng nói một câu.
Choáng! Thật sự là rất choáng!
Chưa từng nghe có viên đá nào lại đắt đến như thế. Khi tất cả mọi người đang do dự, một cô gái mặc váy xanh đứng dậy mở miệng:
– 230 triệu dollar!
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cô gái ấy. 230 triệu dollar! Đây là một số tiền không hề nhỏ, cô ta…
Chưa để bất kì ai tiếp tục hô gia, cô gái áo xanh đã nói tiếp:
– Nhưng trước hết tôi muốn kiểm tra xem viên đá đó là đồ thật hay đồ giả!
Sự im lặng tuyêt đối. Người MC nhìn lên phía Nhã Ngọc, chờ đợi ý kiến. Ngay sau khi nhận được một cái gật đầu thật nhạt từ phía chủ nhân, người MC mới dám ra hiệu cho cô gái áo xanh bước về phía viên đá.
Cô gái cầm lên xem xét, ngòn tay sờ nhẹ lên từng góc cạnh của viên kim cương. Xong, cô ta đặt viên đá lại trên xe đẩy, gật đầu hài lòng với anh MC, nói:
– Tôi thực hài lòng, đây là đồ thật!
Có điều, vừa dứt câu nói thì…
“Phụt”
Toàn bộ đèn trong hội trường đều vụt tắt. Một khoảng tối đen thật đáng sợ!
– Màn biểu diễn bắt đầu rồi. – Hoàng lướt nhẹ tay trên màn hình ipad.
– Thế nào? Có tín hiệu rồi? – Trâm Anh đứng bên cửa sổ, nhìn về hướng casino sáng đèn.
– Bắt đầu hành động. – Hoàng gật đầu.
– Được, bắt đầu thôi. – Trâm Anh cười nhẹ, bước tới gần Hoàng rồi cúi đầu xuống từ từ.
Khi hai gương mặt chỉ còn cách nhau 5cm, ngón tay thon nhỏ của Trâm Anh chạm nhẹ vào màn hình ipad trên tay Hoàng.
“Bùm…ầm…”
Mặt đất hơi rung nhẹ, một âm thanh to vang lên muốn xuyên thủng cà màn nhĩ người khác.
Trâm Anh nhếch môi cười nhẹ rồi đứng thẳng người dậy, vén lại mái tóc rồi lấy cái nón lưỡi trai đen đặt trên bàn trà đội lên đầu, kéo sụp xuống che đi gương mặt. Hoàng với vẻ mặt bất đắc dĩ, vòng tay sang eo Trâm Anh, kéo sát về phía mình:
– Sao em lại làm vậy?
– Em thích thế. Có như vậy con mồi mới có thể rời khỏi vị trí ban đầu chứ? Em lúc này là thợ săn, con mồi vẫn đứng yên ngay chỗ nó chọn thì bất lợi em hưởng sao? – Trâm Anh nói, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.
– Em nên cẩn thận. – Hoàng dặn dò.
– Em hiểu, Nữ tước không chỉ là hư danh. – Trâm Anh hôn nhẹ lên trán Hoàng trấn an rồi ngoành bước ra khỏi phòng.
Đóng nhẹ lại cánh cửa, môi cô nhóc xuất hiện một nụ cười. Ở vị trí của một người thợ săn, mỗi cuộc săn bắt là một sự thú vị khó diễn tả. Cũng như lúc này, cảnh con mồi cố gắng chạy thoát khỏi tầm ngắm của kẻ muốn săn nó quả thực là một trò chơi rất thụ vị.
Có điều ngay từ sớm, Trâm Anh đã rút chân ra khỏi cuộc chơi ấy. Không phải vì đã chán hay không lưu luyến gì mà bởi những con mồi đủ để khơi dậy hứng thú của cô không nhiều. Hầu hết toàn là những người ở cạnh. Nhưng mà xem ra, lần này phải đích thân Nữ tước ra mặt săn mồi, thật không thể nói trước chuyện gì có thể xảy ra…
Vài giây sau, ánh đèn trong hội trường buổi đấu giá lại vụt sáng. Mọi người lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Bản thân vốn là những người có máu mặt, ai mà có thể đoán trước được trong bong tối bản thân có xảy ra chuyện không may hay không?
Ai cũng nhẹ nhõm cho sự an toàn của bản thân mà không để ý rằng, trong hội trường đã vắng đi vài cái bóng.
Tám ghế đầu tiên đã mất dáng vị chủ nhân của nó, cũng như ba ghế ngồi cuối hội trường cũng vậy. Đặc biệt hơn hết, Trương Nhã Ngọc cũng đã bốc hơi trong vài giây ngắn ngủi đó.
Rốt cuộc, chuyện gì sắp xảy ra mà nhiều gương mặt có máu mặt như thế lại đồng loạt biến mất chỉ trong vài giây điện mất?
Người MC vội vàng đưa mắt về phía chiếc xe đẩy, viên Black Wings vẫn còn đó. Anh ta chợt thở ra một hơi, lo sợ trong lòng cũng giảm bớt hơn phân nữa rồi quay sang nhìn những vị khách đang từ từ ổn định mà không nhìn kĩ lại, trên mặt viên đá đó không hề có hình con bướm được tỉ mỉ khắc lên.
Đúng lúc đó…
“Bùm…ầm…”
Một âm thanh lớn vang lên đinh óc, kèm theo là đợt rung chuyển mạnh dưới chân, các bức tường kiên cố cũng muốn nứt toạt cả ra đầy kinh sợ.
“É…É…É…”
Tiếng chuông báo cháy vang vọng kinh hoàng, khiến tâm vốn vừa được trấn tĩnh lại một lần nữa hoảng sợ cực độ.
Nơi đây là đâu mà chẳng khác gì địa ngục? Vài giây trước vừa thấp thỏm do điện mất, khi vừa trấn tĩnh được bản thân lại xảy ra nổ bom?
“Huỵch…huỵch…”
Tiếng bước chân chạy gấp gáp trên dãy hành lang vắng tanh le lói chút ánh sáng.
Một cô gái thân mặc chiếc váy đỏ kéo theo một người đàn ông khoảng 40 tuổi gấp rút chạy mà không biết vẫn luôn có một ánh mắt theo dõi họ.
“Víu…”
Một thứ gì đó xé gió phóng thẳng tới cả hai người bọn họ.
“Bốp”
Cô gái đầy người đàn ông sang một bên khiến ông ta va vào vách tường vang lên một tiếng động, bản thân cô cũng nép người sang bức tường bên cạnh.
Là dao!
Được huấn luyện từ nhỏ một cách bài bản, việc nhìn thấy một thứ gì đó trong hoàn cảnh ánh sáng không đủ cũng không hẳn là khó khăn đối với bản thân cô gái này.
Có dao phóng tới, tức có người theo dõi! Là nguy hiểm rình rập.
Vấn đề, kẻ này chắc hẳn hơn cô một bậc mới có thể đi theo mà làm cả hai người không phát hiện. Cô cơ bản không nghe thấy hơi thở của kẻ kia!
– Kẻ nào đánh lén? Đi ra! – Cô gái quát lớn.
Cả không gian im lặng, không một tiếng trả lời. Mất một lúc sau, một giọng nữ cười ghê rợn phát ra vọng khắp các dãy hành lang khiến người khác bủn rủn tay chân mà sợ hãi:
– Ha…hahahaha…
Cô gái chợt chau chặt đôi lông mày thanh tú trong khi người đàn ông kia đã muốn ngất ngay tại chỗ, gương mặt ông ta tím tái lộ rõ sự sợ hãi.
Không chần chừ lâu, cô gái kéo tay người đàn ông quay đi chạy thục mạng. Ông ta cảm thấy rõ rang được sự nguy hiểm nên dốc sức chạy, vừa chạy vừa thở dốc hỏi cô gái:
– Sao…phải chạy? Cô không…giết…kẻ đó?
– Lo mà chạy đi. Nếu tôi giết được thì cũng chẳng cần bỏ trốn thế này. Ông mà tuột ở lại tôi cũng chẳng thèm lo cho cái mạng già của ông đâu! – Cô gái hung hăng nói rồi tiếp tục chạy, đôi tai nhỏ hết sức tập trung nghe ngóng mọi âm thanh xung quanh xem xét điều bất thường.
Ông ta tái mặt. Người mà bọn họ chạm mặt rốt cuộc là ai mà đến cô gái đi cùng với ông cũng phải tháo chạy? Nếu theo như lời cô ta, ông không cố gắng hết sức mình, rất có thể nắm mồ chôn thân ông ta chính là ở đây!
– Thưa quý vị, buổi đấu giá đêm nay chỉ còn lại duy nhất một sản phẩm cuối cùng. Có lẽ, nó chính là mục tiêu của rất nhiều người ở đây hôm nay! – Người MC giới thiệu rồi vỗ tay hai cái, từ bên ttrong khán đài có một người đẩy một chiếc xe ra, bên trên được phủ vải nhung màu đỏ.
Người MC gật đầu ra hiệu cho người kia lui vào, bản thân đi đến gần bên chiếc xe đẩy, dùng hai tay cẩn thận vén tấm nhung đỏ lên để lộ vật bên trong.
Môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, một kế hoạch đã sắp chờ được đến lúc thu lưới!
Bên dưới lớp nhung đỏ là một viên đá quý to bằng cỡ bàn tay được đặt trong một chiếc hộp, là một viên kim cương đen nhưng trong suốt, không đục ngầu. Dưới ánh đèn vàng, viên kim cương phản chiếu ra nhiều màu sắc thật diễm lệ.
– Đây là viên đá làm điên đảo giới xã hội đen khắp các châu lục những tháng vừa qua. Viên Black Wings! – Người MC trịnh trọng nói.
“Xí xào…xì xào…”
Khắp các chỗ ngồi trong hội trường vang lên tiếng nói nho nhỏ. Nhiều người còn chồm lên xem xem viên đá kia là thế nào.
Ngồi bắt chéo hai chân, nó dùng ngón trỏ miết nhẹ trên môi, nét cười của nó càng sâu hơn. Chưa từng nghĩ mức độ ảnh hưởng của viên đá này lại lớn như vậy.
– Giá khởi điểm cho viên đá này là 200 triệu dollar. – Người MC nhẹ nhàng nói một câu.
Choáng! Thật sự là rất choáng!
Chưa từng nghe có viên đá nào lại đắt đến như thế. Khi tất cả mọi người đang do dự, một cô gái mặc váy xanh đứng dậy mở miệng:
– 230 triệu dollar!
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cô gái ấy. 230 triệu dollar! Đây là một số tiền không hề nhỏ, cô ta…
Chưa để bất kì ai tiếp tục hô gia, cô gái áo xanh đã nói tiếp:
– Nhưng trước hết tôi muốn kiểm tra xem viên đá đó là đồ thật hay đồ giả!
Sự im lặng tuyêt đối. Người MC nhìn lên phía Nhã Ngọc, chờ đợi ý kiến. Ngay sau khi nhận được một cái gật đầu thật nhạt từ phía chủ nhân, người MC mới dám ra hiệu cho cô gái áo xanh bước về phía viên đá.
Cô gái cầm lên xem xét, ngòn tay sờ nhẹ lên từng góc cạnh của viên kim cương. Xong, cô ta đặt viên đá lại trên xe đẩy, gật đầu hài lòng với anh MC, nói:
– Tôi thực hài lòng, đây là đồ thật!
Có điều, vừa dứt câu nói thì…
“Phụt”
Toàn bộ đèn trong hội trường đều vụt tắt. Một khoảng tối đen thật đáng sợ!
– Màn biểu diễn bắt đầu rồi. – Hoàng lướt nhẹ tay trên màn hình ipad.
– Thế nào? Có tín hiệu rồi? – Trâm Anh đứng bên cửa sổ, nhìn về hướng casino sáng đèn.
– Bắt đầu hành động. – Hoàng gật đầu.
– Được, bắt đầu thôi. – Trâm Anh cười nhẹ, bước tới gần Hoàng rồi cúi đầu xuống từ từ.
Khi hai gương mặt chỉ còn cách nhau 5cm, ngón tay thon nhỏ của Trâm Anh chạm nhẹ vào màn hình ipad trên tay Hoàng.
“Bùm…ầm…”
Mặt đất hơi rung nhẹ, một âm thanh to vang lên muốn xuyên thủng cà màn nhĩ người khác.
Trâm Anh nhếch môi cười nhẹ rồi đứng thẳng người dậy, vén lại mái tóc rồi lấy cái nón lưỡi trai đen đặt trên bàn trà đội lên đầu, kéo sụp xuống che đi gương mặt. Hoàng với vẻ mặt bất đắc dĩ, vòng tay sang eo Trâm Anh, kéo sát về phía mình:
– Sao em lại làm vậy?
– Em thích thế. Có như vậy con mồi mới có thể rời khỏi vị trí ban đầu chứ? Em lúc này là thợ săn, con mồi vẫn đứng yên ngay chỗ nó chọn thì bất lợi em hưởng sao? – Trâm Anh nói, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ.
– Em nên cẩn thận. – Hoàng dặn dò.
– Em hiểu, Nữ tước không chỉ là hư danh. – Trâm Anh hôn nhẹ lên trán Hoàng trấn an rồi ngoành bước ra khỏi phòng.
Đóng nhẹ lại cánh cửa, môi cô nhóc xuất hiện một nụ cười. Ở vị trí của một người thợ săn, mỗi cuộc săn bắt là một sự thú vị khó diễn tả. Cũng như lúc này, cảnh con mồi cố gắng chạy thoát khỏi tầm ngắm của kẻ muốn săn nó quả thực là một trò chơi rất thụ vị.
Có điều ngay từ sớm, Trâm Anh đã rút chân ra khỏi cuộc chơi ấy. Không phải vì đã chán hay không lưu luyến gì mà bởi những con mồi đủ để khơi dậy hứng thú của cô không nhiều. Hầu hết toàn là những người ở cạnh. Nhưng mà xem ra, lần này phải đích thân Nữ tước ra mặt săn mồi, thật không thể nói trước chuyện gì có thể xảy ra…
Vài giây sau, ánh đèn trong hội trường buổi đấu giá lại vụt sáng. Mọi người lúc này mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Bản thân vốn là những người có máu mặt, ai mà có thể đoán trước được trong bong tối bản thân có xảy ra chuyện không may hay không?
Ai cũng nhẹ nhõm cho sự an toàn của bản thân mà không để ý rằng, trong hội trường đã vắng đi vài cái bóng.
Tám ghế đầu tiên đã mất dáng vị chủ nhân của nó, cũng như ba ghế ngồi cuối hội trường cũng vậy. Đặc biệt hơn hết, Trương Nhã Ngọc cũng đã bốc hơi trong vài giây ngắn ngủi đó.
Rốt cuộc, chuyện gì sắp xảy ra mà nhiều gương mặt có máu mặt như thế lại đồng loạt biến mất chỉ trong vài giây điện mất?
Người MC vội vàng đưa mắt về phía chiếc xe đẩy, viên Black Wings vẫn còn đó. Anh ta chợt thở ra một hơi, lo sợ trong lòng cũng giảm bớt hơn phân nữa rồi quay sang nhìn những vị khách đang từ từ ổn định mà không nhìn kĩ lại, trên mặt viên đá đó không hề có hình con bướm được tỉ mỉ khắc lên.
Đúng lúc đó…
“Bùm…ầm…”
Một âm thanh lớn vang lên đinh óc, kèm theo là đợt rung chuyển mạnh dưới chân, các bức tường kiên cố cũng muốn nứt toạt cả ra đầy kinh sợ.
“É…É…É…”
Tiếng chuông báo cháy vang vọng kinh hoàng, khiến tâm vốn vừa được trấn tĩnh lại một lần nữa hoảng sợ cực độ.
Nơi đây là đâu mà chẳng khác gì địa ngục? Vài giây trước vừa thấp thỏm do điện mất, khi vừa trấn tĩnh được bản thân lại xảy ra nổ bom?
“Huỵch…huỵch…”
Tiếng bước chân chạy gấp gáp trên dãy hành lang vắng tanh le lói chút ánh sáng.
Một cô gái thân mặc chiếc váy đỏ kéo theo một người đàn ông khoảng 40 tuổi gấp rút chạy mà không biết vẫn luôn có một ánh mắt theo dõi họ.
“Víu…”
Một thứ gì đó xé gió phóng thẳng tới cả hai người bọn họ.
“Bốp”
Cô gái đầy người đàn ông sang một bên khiến ông ta va vào vách tường vang lên một tiếng động, bản thân cô cũng nép người sang bức tường bên cạnh.
Là dao!
Được huấn luyện từ nhỏ một cách bài bản, việc nhìn thấy một thứ gì đó trong hoàn cảnh ánh sáng không đủ cũng không hẳn là khó khăn đối với bản thân cô gái này.
Có dao phóng tới, tức có người theo dõi! Là nguy hiểm rình rập.
Vấn đề, kẻ này chắc hẳn hơn cô một bậc mới có thể đi theo mà làm cả hai người không phát hiện. Cô cơ bản không nghe thấy hơi thở của kẻ kia!
– Kẻ nào đánh lén? Đi ra! – Cô gái quát lớn.
Cả không gian im lặng, không một tiếng trả lời. Mất một lúc sau, một giọng nữ cười ghê rợn phát ra vọng khắp các dãy hành lang khiến người khác bủn rủn tay chân mà sợ hãi:
– Ha…hahahaha…
Cô gái chợt chau chặt đôi lông mày thanh tú trong khi người đàn ông kia đã muốn ngất ngay tại chỗ, gương mặt ông ta tím tái lộ rõ sự sợ hãi.
Không chần chừ lâu, cô gái kéo tay người đàn ông quay đi chạy thục mạng. Ông ta cảm thấy rõ rang được sự nguy hiểm nên dốc sức chạy, vừa chạy vừa thở dốc hỏi cô gái:
– Sao…phải chạy? Cô không…giết…kẻ đó?
– Lo mà chạy đi. Nếu tôi giết được thì cũng chẳng cần bỏ trốn thế này. Ông mà tuột ở lại tôi cũng chẳng thèm lo cho cái mạng già của ông đâu! – Cô gái hung hăng nói rồi tiếp tục chạy, đôi tai nhỏ hết sức tập trung nghe ngóng mọi âm thanh xung quanh xem xét điều bất thường.
Ông ta tái mặt. Người mà bọn họ chạm mặt rốt cuộc là ai mà đến cô gái đi cùng với ông cũng phải tháo chạy? Nếu theo như lời cô ta, ông không cố gắng hết sức mình, rất có thể nắm mồ chôn thân ông ta chính là ở đây!
/99
|