Ác Quỷ Có Gương Mặt Thiên Thần

Chương 98

/99


Trong một căn phòng có bộ sofa đắt tiền, một tủ chưng toàn những loại rượu quý cùng với màn hình TV tinh thể lỏng để quan sát hình ảnh được truyền từ chiếc camera ở tầng hầm, có cả thảy ba người đang ở trong đó.

– Viên đá không cánh mà bay? Xem ra kế hoạch của cô lần này có chút sơ hở. Mà có điều vận cô xui, bị bọn chúng nắm thóp được sơ hở ấy rồi. – Nhã Ngọc hơi hơi chau mày, dù miệng vẫn cưới, nói những câu như chọc tức nó nhưng ánh mắt kia rõ ràng là đang tức giận.

– Bình tĩnh đi nào. Nếu dễ dàng thất bại như thế, tôi đã không làm đối thủ của cô được trong suốt 5 năm qua. – Nó khép hờ mắt.

– Vậy viên đá, cô biết nó nơi nào sao? – Nhã Ngọc chợt sáng mắt.

– Tôi tin cô biết nó nằm ở đâu, không cần tôi mở miệng chỉ. – Nó chán nản, nhăn mặt mở một con mắt lên liếc nhìn về phía Ngọc.

– Hửm…thì ra… – Nhã Ngọc đảo mắt một vòng rồi như chợt phát hiện ra điều gì, gật gù cái đầu.

– Màn kịch vẫn còn rất dài, mà xem ra bọn cớm cũng sắp truy tới cửa rồi. Trái bom kia nổ, tính thời gian đến bây giờ cũng đã hơn 7p. – Nó thở dài.

– Cô sợ cớm?

– Cô biết là không phải mà. – Nó hung hăng mở mắt nhìn Ngọc.

– Chỉ thuận miệng nói thôi. – Ngọc nhún vai.

– Chậc…cô thật…mà Hạo Khang, sao cô mãi vẫn không nói cho tôi biết nó ở đâu? – Nó tặc lưỡi rồi nói tiếp, giọng chùng xuống.

Nét cợt nhả trên gương mặt Ngọc thoáng chốc biến mất, thay vào đó là con ngươi đen nhìn không thấy đấy, từ người thấp thoáng một lớp băng tỏa hàn khí.

Cùng lúc đó, khi cái tên này thoát khỏi miệng của nó thì có một kẻ đang đứng săm soi tủ rượu cũng khựng cả người. Hắn nhíu mày, Hạo Khang? Cái tên này đối với hắn quả thực không xa lạ nhưng mà dường như đã lâu rồi không còn được nghe thấy.

Nó nhìn phản ứng của Nhã Ngọc, len lén thở dài. Thể nào Ngọc cũng sẽ chọn cách im lặng mà thôi!

Cô gái mặc áo đỏ đứng trước thang máy, đập mạnh vào nút nhấn, gương mặt đầy vẻ bực tức. Thật là tức chết! Sao lại lâu đến như vậy?

– Hahaha…tiếng cười đáng sợ đó lại một lần nữa vang lên, vọng vào các bức tường khiến âm thanh càng thêm khủng khiếp.

Người đàn ông bên cạnh cô gái mặt vốn đã tím tái vì sợ, nay còn khó coi hơn. Thật sự nếu có thứ gì bất ngờ xuất hiện lúc này, ông ta không dám chắc là bản thân còn đứng vững nổi không.

“Tink”

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, vội càng, lẫn cô gái và người đàn ông đang cố gắng nhanh cóng bước vào thì lại khựng người sững sờ.

– Hừ…

Từ trong thang máy, một bóng dáng mảnh mai bước từng bước thật nhẹ nhàng. Khoé môi xinh đẹp cong lên thành một nụ cười hút hồn, rất lạnh nhạt.

Quần đen áo ba lỗ bằng da, giày cao gót đầy đơn độc, trên đầu là chiếc nón lưỡi trai với hình cây quyền trượng bao quanh bởi gai nhọn được thêu bằng chỉ trắng đầy nổi bật.

Cô gái mặc áo đỏ như thể là bản năng vội vàng bước giật lùi trước nguy hiểm.

Người ngoài nhìn vào không biết, nhưng đối với cô, biểu tượng kia là vô cùng quen thuộc.

Biểu tượng của Nữ tước!

Nữ tước cũng như Tứ ma nữ, là một cơn ác mộng mà bất kì ai nhắc tới cũng cảm thấy run sợ. Nữ tước giết người vô cùng ngoan độc. Như thể người thợ săn vờn con mồi của mình giống một trò tiêu khiển. Và tất nhiên, thứ làm nên cái tên Nữ tước huyền thoại là con mồi chết không thể nhắm mắt, chết trong đau đớn tột cùng, quằn quại mà ra đi.

– Nữ tước gác cổng địa phủ! – Cô gái mặc áo đỏ bật lên một câu nói.

Người ta nhắc đến Nữ tước như nhắc đến người đứng gác trước địa ngục.

– Nữ…Nữ…Nữ tước… – Người đàn ông lắp bắp đầy run sợ.

Cái tên này đúng là một ám ảnh đối với ông ta, nhắc đến là chỉ muốn ngất xỉu tại chỗ.

– Thật vinh dự cho tôi…tôi thật không ngờ các người lại nhận ra tôi sớm vậy. – Nữ tước chợt khoái trá.

– Cô đến đây làm gì? Chẳng phải cô rút lui từ lâu rồi sao? – Cô gái áo đỏ mím môi.

– Chuyện đó…tôi không có bổn phận phải giải thích cho cô biết. Cô là Linda? – Nữ tước nở nụ cười.

– Cũng như cô, tôi chẳng có bổn phận phải giải thích chuyện này. – Linda nắm chặt hai bàn tay, mồ hôi từ lòng bàn ray túa ra khá nhiều, chứng tỏ cô đang rất căng thẳng khi đối diện với người trước mặt.

– Haha…cô dám nhại lại lời nói của tôi? – Nữ tước bỗng dưng bật cười lớn.

– Làm sao tôi dám? – Linda ngày càng căng thẳng.

– Chuyện đó cũng chẳng quan trọng, tôi không phải là người nhỏ mọn, câu nệ tiểu tiết. – Nữ tước nhún vai.

– Thế rốt cuộc, cô muốn gì mà chặn đường chúng tôi? – Linda cảm thấy bất an, chắc chắn là có mục đích.

Gặp nhau tại nơi vắng vẻ vào thời điểm này hoàn toàn không thể là sự trùng hợp.

– Chặn đường cô? Cô nghĩ tôi rảnh mà làm việc đó? – Nữ tước bật cười.

– Nếu điều tôi nói là không đúng thì cho tôi xin lỗi, phiền cô tránh đường cho chúng tôi. – Linda nheo mắt nghi ngờ một hồi rồi nói.

Không phải chứ? Cô ta không có ý định nhắm vào hai người sao?

– Muốn đi? Cô nghĩ quá đơn giản rồi. – Nữ tước nhướn mày.

– … – Linda cứng họng.

Quả nhiên, ý định xuất hiện của cô ta không hề đơn giản. Nhưng mà là nhắm vào viên đá Black Wings, nhắm vào kẻ đang bị tổ chức truy nã hay

Nữ tước không chút chần chừ, vẫn thong dong như thể chẳng có chuyện gì gấp gáp mà bước tới gần Linda. Bàn tay nhỏ bé khẽ nâng cằm cô gái trước mặt, Nữ tước cười như có như không.

– Tôi nghĩ cô là người thông minh, sẽ biết được mục đích của tôi hôm nay… – Nữ tước thì thầm vào tai Linda.

– … – Linda căng thẳng, không mở miệng nổi.

– Nhưng mà xem ra tôi đã đánh giá cô quá cao rồi nhỉ? – Nữ tước tiếp lời.

– Là cô muốn giết người đàn ông này? – Linda cắn chặt môi dưới.

– Haha…hoàn toàn không chỉ là như thế! – Nữ tước bật cười thật to.

– Viên đá? – Landa lại tiếp tục hỏi.

– Cũng không hẳn. – Nữ tước nhún vai.

– Không lẽ…mục tiêu của cô lại là tôi? – Như vỡ lẽ ra chuyện gì đoa, Linda bất chợt cười lạnh một cái.

Hoá ra chung quy vẫn là muốn mạng của cô.

– Rất tốt! Lần này cô đoán cũng có phần đúng. Chỉ tiếc…giết cô lúc này vẫn không nằm trong kế hoạch của tôi.

– Hừ muốn gì thì giải quyết thật nhanh đi. Tôi và cô mất khá nhiều thời gian tán gẫu rồi đấy. – Linda lạnh nhạt.

– Tôi thích phong cách này của cô. – Nữ tước cười, thân tgể bước nhanh ra sau vài bước để tạo khoảnh cách thuận lợi.

“Vút”

Một âm thanh xé gió rất rõ ràng vang lên trong bóng tối.

“Huỵch”

Tiếng một thứ gì đó khá mềm đổ ập xuống đất như thể một xác người, kèm theo đó là những giọt nóng ẩm ướt bắn lên tung toe mọi phương.

Tanh nồng xộc thẳng vào mũi khiến cả Nữ tước và Linda đều có chút không quen.

Qua khung cứa sổ, mượn ánh trăng để nhìn rõ mọi thứ trong bóng đêm mờ mịt, Linda thấy rõ bộ mặt kia, một cỗ sát khí đến kinh người mà e rằng mãi mãi cô vẫm không thể nào sánh nỗi. Cỗ sát khí ấy rành rành là được tôi luyện theo năm tháng, là qua một quá trình đầy những đau khổ chứ chẳng phải ngày một ngày hai.

Nữ tước tay vung một roi hướng về phía Linda, thân thủ nhanh đến nỗi chóng mặt. Biết bản thân chẳng thể nào né tránh kịp đòn này, Linda nhanh tay kéo áo người đàn ông đến trước mặt che chắn.

Ông ta lúc này đã quá hoảng hốt, chẳng kịp phản kháng lại trước hành động của Linda mà chỉ biết chết sững, cả người chịu đòn.

Chiếc roi da chẳng chút chần chừ quật thẳng vào người đàn ông. Nó như kẻ không có mắt chỉ biết nhắm đến con mồi đã được định trước của mình.

Chỉ một lần vung roi như thế, người đàn ông đau đến mức trợn trừng con mắt mà ngã xuống chết. Những cái gai sắc nhọn trên chiếc roi cắm sâu vào da thịt ông ta đầy ghê tởm.

Đến khi Nữ tước thu lại roi, máu từ những chỗ bị gai đâm bỗng phụt ra, bắn tung toé khắp mọi nơi. Cái thứ chất lỏng nóng hổi ấy liên tiếp dính vào người hai cô gái.

– Cô sẵn sàng hy sinh đi kẻ bên cạnh mình để bảo toàn tính mạng? – Nữ tước cười khẩy.

– Một kẻ đã trở nên vô dụng thì còn giữ lại làm gì? Để hắn sống mà liên luỵ đến tôi thì tất nhiên tôi sẽ giết. Dù sao nếu cô không giết hắn thì tôi cũng định sẽ kết liễu hắn ta ngay sau khi rời khỏi đây. – Linda chậm rãi đáp, tay cũng nhanh chóng rút hai con dao găm giắt ở đùi, bên trong lớp váy.

– Cô tính đấu với tôi chỉ bằng hai con dao? Cô nghĩ mình sẽ thắng?

– Cho dù không có cơ hội tôi cũng biến thành có. – Linda vung tay, ném con dao sắc nhọn về phía Nữ tước.

“Vụt”

Nữ tước nghiêng người tránh, lưỡi dao bén nhọn kia vô tình sượt ngang qua mặt để lại một vết thương dài nhưng không sâu. Máu ứa ra từ vết thương khiến Nữ tước cảm thấy gương mặt hơi xót.

Cái camera đang hoạt động ngay góc hành lang, đèn hiệu cứ liên tục nhấp nháy, một phát đã bị con dao xé làm nửa, ngừng ngay tất cả mọi hoạt động truyền tính hiệu.

“Lộp…bộp…”

Vài mảnh vụn từ chiếc camera rơi xuống đất phát ra âm thanh khá vui tai.

Nữ tước nhíu mày quay đầu nhìn về phía chiếc camera, tay thì nhanh chóng thu lại roi. Linda đảo mắt kiểm tra lại khắp hành lang, không còn lấy một cái camera nào nữa thì thở phào an tâm. Cất con dao về trở lại vị trí cũ, Linda dựa người vào bức tường, nhìn qua cửa sổ xuống dưới mặt đường.

– Còn đứng đó nhìn làm gì? Không mau rời khỏi đây? Người của Trương gia tới kịp thì không biết chạy đường nào? – Nữ tước kéo sụp xuống cái nón lưỡi trai đen.

– Trương gia đã là gì? Chẳng phải có Trương Nhã Ngọc rồi hay sao? Tin chắc cô ta cũng đã nhận được lệnh của Venus thả tôi rời khỏi đây. – Linda vén lọn tóc ra sau tai, bộ dạng âm trầm chứ chẳng còn chút vẻ sợ sệt như ban nãy.

– Đúng thật là Venus đã lo mọi chuyện chu đáo hết cả rồi. Nhưng mà cô ở đây lâu không sợ đồng bọn nghi ngờ? Vở kịch vừa rồi che mắt được một lần nhưng khẳng định lần thứ hai sẽ bại lộ. – Nữ tước nhấp nháy đôi con ngươi.

– Lần sau sẽ là cách khác. Lấp liếm mọi chuyện, so với Venus chuyện này thực quá đơn giản. – Linda lắc nhẹ đầu.

– Cô hình như rất tin tưởng Venus? Cô chưa từng nghĩ mình bị lợi dụng? – Nữ tước hỏi, ánh mắt sâu không thấy đáy.

– Lợi dụng? Tôi nghĩ cô hiểu rằng Venus đủ thông minh để tìm cách giải quyết chứ không phải là tìm người lợi dụng. Mà dẫu sao, nếu có như thế thì tôi vẫn sẽ tin tưởng và phục tùng Venus. Tôi nợ cô ấy một lần được sống, hơn hết nhờ cô ấy tôi mới hiểu yêu là thế nào dù kết cuộc của nó không như những gì tôi mơ. – Linda cười nhạt, phảo, rất nhạt.

– Hừ…thôi. Không nói chuyện nữa mau đi đi! – Nữ tước phẩy tay.

– Cô thật là hợp tác với tôi xong lại đuổi sao? – Linda hơi cười mỉa rồi quay lưng nhấn thang máy rời khỏi.

Khi cánh cửa thang máy vừa mới đóng, gương mặt của Nữ tước chợt nhăn nhó. Lấy ngón tay quệt nhẹ lên vết thương trên mặt, gương mặt cô nhóc càng thêm khó coi. Lúc nãy chỉ là thấy xót một chút, sao bây giờ mới cảm thấy đau như vậy? E là phải về nhà bôi thuốc nhanh thôi nếu không muốn bị để lại “tàn tích”. Lắc đầu, Nữ tước cũng nhanh chân quay người rời khỏi đó.


/99

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status