Màn đêm buông xuống bao trùm lấy căn biệt thự đồ sộ cuả Hàn Gia, bề ngoài nó như chìm vào trong tĩnh lặng theo chính màn đêm kia, tuy nhiên bên trong tiếng ồn ào huyên náo như vỡ chợ, tiếng bước chân của những người hầu vang lên dưới lớp váy sột soạt, tiếng thúc giục uy nghiêm của Hồ quản gia,...tất cả tạo thành 1 bản giao hưởng vội vã hiếm thấy. Những bộ đồ ăn mạ vàng vốn ngày thường được lau chùi sạch sẽ, cất giữ cẩn thận như bảo vậy nay được đem ra thiết đãi những vị khách qúy. Những mùi thơm hấp dẫn kích thích vị giác con người mạnh mẽ, đủ để chứng minh đẳng cấp về chất lượng của những món ăn đang được các đầu bếp thiên tài chế biến. Những loại trái cây thơm ngon nhất được chọn lọc ra và trình bày sao cho thật đẹp, có thể xem chúng như những tác phảm nghệ thuật chứ ko còn là những đĩa hoa quả bình thường dùng để tráng miệng nữa. Công việc chuẩn bị của Hàn Gia được diễn ra rất tấp nập nhưng ở 1 căn phòng cách đỏ khoảng mấy chục mấy mét, bầu ko khí lại hết sức thư thái, êm đềm và hơi tĩnh lặng. Ngước nhìn lên bước tranh Hạ xác Đức Giê-su của nhà họa sĩ xứ Flanders, Rogier van der Weyden, Avril vuốt nhẹ mái tóc mềm, mím chặt môi lắc đầu tỏ vẻ ko mấy ưng ý, rồi phán một câu:
- Ko được, một tuyệt tác của nhân loại thế này mà anh để đây là ko được, anh có biết như thế sẽ làm mất đi giá trị của nó ko. Đúng là ko có khiếu thưởng thức nghệ thuật mà.
Vốn lâu nay đã ko mấy hài lòng với cách bài trí, sắp xếp trong biệt thự Hàn Gia, Chấn Vũ thừa cơ đục nước béo cò, chen miệng thêm mắm thêm muối ra vẻ ta đây rành lắm:
-Đúng, cậu nói đúng, lần này thì tôi công nhận cậu đúng, bức trách phải được nhích lên 18, 57 cm nữa mà đáng lẽ bức tường này phải được sơn màu xanh lam mới hợp được với bức tranh tuyệt mĩ này chứ. Cậu đúng là, để nó như thế nhiều năm trời rồi cũng ko ngộ ra được, thật thiếu tinh thần nghệ thuật quá.
Nghe xong câu của anh bạn ngồi bên cạnh đang vào hùa với mình kia, Avril cho phép bản thân lơ đẹp anh ta, xem câu nói của anh ta ko có chút giá trị. Cậu chớp mắt lia lịa vài cái nhìn Hiểu Nghi-cô bạn ngây thơ, trong sáng, tội nghiệp theo những gì cậu nhận thức được- đang ngồi trong lòng ngực bệ vệ, ấm áp của chồng, dẻo miệng hỏi:
-Hiểu Nghi, cậu thấy...tớ nói có đúng ko?Giật mình ngơ ngác trước câu hỏi "nhẹ nhàng" tựa gió thoảng, Hiểu Nghi đỏ bừng mặt, luống cuống nhìn ánh mắt long lanh lóng lánh như đèn pha ô tô của cậu bạn rồi nhìn ánh mắt ko kém phần trong đợi của Trần Bạch thiếu gia, nước bọt tự dưng nghẹn ứ ở cổ ko chịu rơi xuống bụng. Bởi lẽ, vốn dĩ nãy giờ Hiểu Nghi hoàn toàn ko hề chú tâm đến câu chuyện đang diễn ra trước mặt mình, thay vào đó, cô mải chìm đắm trong mớ hạnh phúc nhỏ nhỏi cô nhận được từ những cử chỉ khá dịu dàng của chồng mình. Chính vậy, cô nàng đành ậm ừ vài tiếng cho qua và dĩ nhiên, những tiếng ậm ừ nhỏ thó từ trong cuống họng của cô, đã được ông chồng "đón nhận", "tiếp thu" và hiểu theo 1 cách hết sức nguy hiểm.
Thỏa mãn với biểu hiện "xuất sắc" của Hàn thiếu gia, Avril vẫn chưa chịu từ bỏ ý định chọc tức ai kia. Cậu quay mặt đưa mắt chiêm ngưỡng bức tượng Tượng thần vệ nữ-một tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ đại nổi tiếng nhất, khắc hoạ vị nữ thần tình yêu vàsắc đẹp của người Hy Lạp-được điêu khắc bằng đá cẩm thạch đặt cạnh đó, tiếp tục nêu lên ý kiến riêng của mình hay nói đúng hơn "múa rìu qua mắt thợ":
-Bức tượng này..._Ngưng một lát, Avril nhăn mặt, tay đấm đấm vào lòng ngực mình thể hiện sự đau đớn, miệng tỏ ý cực bất mãn_...đúng là sao chép lại y hệt cái thật đấy, nhưng anh ko thấy đặt nó ở đây thì hơi thiếu tế nhị sao? Phải nói thế nào nhỉ, nó quá gợi cảm, quá trần trụi và thực lòng tôi thấy ko hợp khi đặt nó ở phòng khách này. Đáng lẽ, thay vì đặt những bức tượng khiêu gợi với những đường cong nóng bỏng thế này, anh nên đặt những bức tượng của đức mẹ đồng trinh bên cạnh những thiên thần vui nhộn chứ!Cảm thấy Avril ý kiến quá giống mình, Chấn Vũ hăng hái tiếp lời, đồng thời thu hút sự chú ý của "khán giả" về phía mình một thể:
-Tôi thấy bức tượng đó đẹp đấy chứ, tuy nhiên, nếu là tôi, tôi sẽ đặt nó ở một nơi riêng biệt để nó có thể trở thành điểm nhấn, tạo dấu hiệu cho sự tồn tại của nó chứ ko để ở một nơi lắm đồ cổ thế này đâu, vừa nhạt nhẽo vừa gây mất thiện cảm lại chẳng tôn thêm vẻ đẹp cho căn phòng tẹo nào.Tự cho tiếng Chấn Vũ là tiếng muỗi thủ thỉ bên tai, Avril lại hướng mặt về phía cô bạn mình, nở nụ cười tươi hơn hoa:
-Cậu thấy tớ nói có đúng ko, Hiểu Nghi?Lại một lần nữa, cô nàng ngây thơ đầu óc để ở nơi phương xa ậm ừ cho qua chuyện và lại 1 lần nữa, chồng cô nhíu mày hiểu lầm một cách đáng sợ.
Cứ thế, cuộc nói chuyện của 4 người, người loa loa phát thanh bằng miệng, người ngây ngô bằng mắt, kẻ lại đùng đùng bằng sát khí được tiếp diễn trong bầu ko khí khá rôm rả nhưng cũng mang tính kì dị, họ hoàn toàn ko chú ý đến 1 người, ngồi ngay trước mặt họ, đang dần bị biến thành kẻ thừa thãi.
Cuối cùng, sau một hồi bù lu bù loa chê cái này, bĩu môi cái kia, Avril tiến đến bộ áo giáp bằng thép dám hành hạ thể xác "yếu rũ đào tơ" của mình lúc chiều rồi mỉm cười cay đắng thay cho số phận, lấy chiếc kín lúp ko biết moi từ đâu ra, ngồi xổm xuống xoi xoi từng đường nét trên bộ áo giáp rồi than vãn:
-Trời ơi! Anh đúng là ko biết cách bảo quản đồ có giá trị chút nào, xem nè!_Quệt tay lên bộ áo giáp rồi chìa ra cho Hàn thiếu gia xem, Avril
lại đấm ngực thùng thùng như gõ trống_...bụi phủ đầy lên cả một tuyệt tác...À MÀ KO, ĐÂY KO PHẢI LÀ MỘT TUYỆT TÁC! ĐỒ GIẢ! TÔI CẢ 100% CÁI NÀY LÀ ĐỒ GIẢ. Là một công dân Anh, tôi thực sự thất vọng và ko thể chấp nhận được việc tác phẩm hoàn mĩ của nước anh bị đem ra làm giả như thế này. ANH! MUA LẠI CÁI KHÁC CHO TÔI!!! CÁI THẬT CHỨ KO PHẢI CÁI GIẢ!
Lần này, Chấn Vũ đã ý thức được vấn đề cốt lõi trong hàng loạt vụ chê bai om xòm mà anh tham gia của Avril. Dìm hàng, phải, Avril đang cố tìm mọi cách dìm hàng Hàn Gia Phong và với cương vị là người trung lập, anh nghiễm nhiên phải ngăn chặn việc này để nó ko đi quá giới hạn. Anh cố chạy đến bên cạnh cậu, đưa tay bịt miệng để thủ tiêu mọi điều ko hay có thể xảy ra nhưng vô ích, bát nước đã hất đi thì ko thể nào lấy lại được, lời nói thoát ra rồi thì ko bao giờ có thể thu hồi được. Hàn thiếu gia Hàn Gia Phong đã nghe thấy, ngọn lửa tức giận trong anh cuộn trào, sôi sục như ngọn núi lửa nằm trên vành đai lửa Thái Bình Dương,làm cho cô vợ Hà Hiểu Nghi mồ hôi rơi lã chã như tắm.
Đúng lúc tưởng chừng như sóng giá đã bắt đầu ập đến, một cô nàng ngây thơ với đôi mắt nai tơ trong bộ áo quần gia nhân xuất hiện sau khi thua oẳn tù tì với những người còn lại. Cô đứng khép nép, gập người 90 độ cúi xuống kính cẩn chào vị đại thiếu gia đang tức giận, thì thầm trong run rẩy:
-Dạ thưa, bữa tối đã được chuẩn bị xong rồi ạ, mời thiếu gia, thiếu phu nhân và quý khách đến dùng bữa.Thoáng thấy sự sợ hãi hằn rõ trên mặt cô gái tội nghiệp, Chấn Vũ vươn vai ngáp dài, tận tình hối thúc những người còn lại đi ăn kẻo nhìn nhau hoài cũng chẳng được gì, uổng công thức ăn nguội hết thì vị chẳng ngon. Đáp lời của cậu bạn, Hàn thiếu gia cúi gằm mặt đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn vợ ngụ ý bảo cô đứng dậy. Anh để cho vợ rời khỏi vòng tay mình một cách "luyến tiếc" rồi đứng dậy một cách oai nghiêm, đường bệ, ra vẻ ta đây là chủ nhà thì phải dẫn đầu, ta đi người mới dám đi, ta ăn người mới dám nhai nhồm nhoàm, hắng giọng:-ĐI thôi!Hàn thiếu gia vừa dứt lời thì cả 4 người còn lại cùng đứng dậy, Avril có vẻ như muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại bị Chấn Vũ lấy tay bịt miệng kịp thời nên cậu ta đành ngoan ngoãn im lặng mà đi hết đường.
Rẽ từ lối này đến khúc quanh nọ trong "ngôi nhà thân quen" mình vẫn chưa nhớ hết mọi đường đi ngốc ngách, sau khi bước được 1 quãng dài theo chân chồng, Hiểu Nghi mới thấy bụng mình dở chứng. Nhăn mặt nhíu mày, khó khăn lắm Hàn thiếu phu nhân mới quyết định đánh lẻ đi làm chuyện hệ trọng trước khi mọi chuyện rơi khỏi tầm kiểm soát, vội vã tách riêng quẹo đường đi đến Washington City "giải tỏa nhu cầu".
Song, sự vội vã ấy của cô lại gây đến cho chính bản thân cô 1 rắc rối ko thể ngờ đến. Đúng lúc Hiểu Nghi đẩy cửa bước vào nhà vệ sinh thì cũng chính là lúc Hồ quản gia, con người sắt đá với đôi mắt luôn luôn dè dặt, nghi hoặc, từ bên trong căn phòng loang vệt tối ấy đi ra. Điều ko mong muốn cuối cùng cũng xảy đến, dù cho thời gian có vẹo đi hay lòng người tàn nhẫn muốn gạt bỏ, người đi chung trên con đường vẫn luôn phải chạm mặt nhau, Hiểu Nghi và Hồ quản gia cũng thế, ý định trái ngược nhưng mục đích chung vẫn thế, như 2 con người ở 2 chiến tuyến gặp nhau cho cuộc đọ sức cuối cùng vậy.
Tái nhợt sắc mặt, Hồ quản gia khựng người, đôi mắt vô cảm có phần lảng sang hướng khác và đầy bối rối. Có lẽ, sau khi biết được tin cô vần còn sống, bà đã rất kinh ngạc, và từ kinh ngạc ấy, nó mang đến cho bà một nỗi hoang mang kì. Bà là kẻ giết người, nếu mang tôi mà thực hiện được nguyện ý của mình, bà vẫn có thể chấp nhận những khắc nghiệt sẽ xảy đến với mình sau này. Nhưng, giờ lại khác mất rồi, con người mà bà đã phải dằn vặt do dự, nửa muốn giết nửa ko muốn giết, bởi một cơ số nào đó đã sống lại, bình an trong sự che chở của vị chủ nhân bà kính phụng. Điều đó làm bà càng căm ghét, hận thù con người đó hơn nữa nhưng dường như, sự ray rứt về tội tình của mình, đối với bà vẫn chưa phai nhạt.
-Tôi sẽ ko trách chuyện bà là người đã ra tay giết tôi cũng như ko muốn bà phải mang nỗi ân hận cả đời, chỉ cần bà để tôi yên, chúng ta coi như ko ai nợ ai_Hít 1 hơi thật sâu, Hiểu Nghi lấy hết can đảm để nói chuyện với người cô chưa từng dám 1 lần mặt đối mặt, từ từ nói ra những suy nghĩ đang chạy dài trong lòng mình. Giờ đây và cả sau này, cô hoàn toàn ko muốn mình phải nhọc nhằn dè chừng một ai đó nữa, bởi tâm trí cô sẽ ngày càng trở nên bấn loạn, lo lắng về thận phận thật của mình đã quá đủ để cô gánh thêm một nỗi lo khác nữa.
-Tôi chưa bao giờ áy náy với những gì mình đã làm, thưa thiếu phu nhân_Lạnh lùng như bản chất thường ngày của mình, Hồ quản gia tiếp lời, mặc cho bản thân mình đang tự tiện tiết lộ cho kẻ thù những ý nghĩ lẫn dự định trong đầu_Còn về chuyện để yên cho thiếu phu nhân, tôi e mình ko thể làm được, nếu để thiếu phu nhân sống, biệt thự sẽ lại rơi vào những hỗn loạn như lúc trước.
-Ý bà là, dù tôi có mất trí nhớ, dù tôi bây giờ chẳng khác nào một con kiên vô hại dưới chân bà, bà cũng sẽ tiếp tục tìm mọi cách để giết tôi, đúng ko?_Như đã đoán biết đối phương ko dễ gì chấp nhận lời đề nghị của mình, Hiểu Nghi đưa đôi mắt ko còn láy sáng mà tăm tối một màu đen huyền ảo, kiêu hãnh đoán ý người.
-Thiếu phu nhân, cô cũng biết mà, dù cô có mất trí nhớ thì rồi cũng đến 1 lúc nào đó, chúng sẽ quay trở lại, bao hàm cả những thủ đoạn trắng trợn lẫn mục đích thực sự cô bước chân vào Hàn Gia, lịch sử sẽ tiếp tục tái diễn và nó, cuối cùng hóa thành quả boom phá tung cả gia tộc Hàn Gia, trong đó có thiếu gia. Hơn nữa, ai dám đảm bảo rằng việc thiếu phu nhân bị mất trí nhớ ko phải là một nước cờ thâm hiểm nào đó của cô chứ, chỉ cần chút tiền và ít diễn xuất, cô có thể dễ dàng qua mắt được thiếu gia để che đậy một bí mật nào đó đã bị vỡ lỡ, nhưng tiếc là ko qua được mắt tôi. Tôi sẽ ko bao giờ cho cô niềm tin của tôi lần nữa đâu, Hàn thiếu phu nhân_Lấy lại được sự xảo trá, tinh tế và lời nói sắc lạnh thường ngày sau cú sốc, Hồ quản gia dường như đã ko thể thoát khỏi ý thích vạch trần bộ mặt của con người giả tạo trước mặt. Do đó, đã dại dột khai ra toàn bộ suy nghĩ trong mình, mà ko, dù con người đó có biết, bà cũng sẽ có cách để khiến cô ta ngoan ngoãn rơi vào tròng
-nói đi nói lại, bà vẫn cho rằng việc tôi mất trí nhớ là giả_Khá hiểu được vài ý chính trong câu nói mỉa mai của Hồ quản gia, Thiếu phu nhân mỉm cười nhẹ, ko kịch, chỉ là để an ủi lòng đang dạ rối bời của mình mà thôi
-Đúng vậy, rồi có ngày thiếu gia sẽ biết được con người thật của cô, như lúc trước vậy, đến lúc đó người giết thiếu phu nhân ko phải là tôi nữa mà là thiếu gia đấy. Do đó, nếu thiếu phu nhân muốn dùng thủ đoạn nào đó thì hãy cận thận vì tôi có thể sẽ nhìn ra đấy_Bước ra khỏi phòng vệ sinh, Hồ quản gia cảm thấy lòng mình như nhẹ bẫng, với những gì bà đã nói, chắc chắn kẻ thù của bà sẽ ko vui đâu
- Ko được, một tuyệt tác của nhân loại thế này mà anh để đây là ko được, anh có biết như thế sẽ làm mất đi giá trị của nó ko. Đúng là ko có khiếu thưởng thức nghệ thuật mà.
Vốn lâu nay đã ko mấy hài lòng với cách bài trí, sắp xếp trong biệt thự Hàn Gia, Chấn Vũ thừa cơ đục nước béo cò, chen miệng thêm mắm thêm muối ra vẻ ta đây rành lắm:
-Đúng, cậu nói đúng, lần này thì tôi công nhận cậu đúng, bức trách phải được nhích lên 18, 57 cm nữa mà đáng lẽ bức tường này phải được sơn màu xanh lam mới hợp được với bức tranh tuyệt mĩ này chứ. Cậu đúng là, để nó như thế nhiều năm trời rồi cũng ko ngộ ra được, thật thiếu tinh thần nghệ thuật quá.
Nghe xong câu của anh bạn ngồi bên cạnh đang vào hùa với mình kia, Avril cho phép bản thân lơ đẹp anh ta, xem câu nói của anh ta ko có chút giá trị. Cậu chớp mắt lia lịa vài cái nhìn Hiểu Nghi-cô bạn ngây thơ, trong sáng, tội nghiệp theo những gì cậu nhận thức được- đang ngồi trong lòng ngực bệ vệ, ấm áp của chồng, dẻo miệng hỏi:
-Hiểu Nghi, cậu thấy...tớ nói có đúng ko?Giật mình ngơ ngác trước câu hỏi "nhẹ nhàng" tựa gió thoảng, Hiểu Nghi đỏ bừng mặt, luống cuống nhìn ánh mắt long lanh lóng lánh như đèn pha ô tô của cậu bạn rồi nhìn ánh mắt ko kém phần trong đợi của Trần Bạch thiếu gia, nước bọt tự dưng nghẹn ứ ở cổ ko chịu rơi xuống bụng. Bởi lẽ, vốn dĩ nãy giờ Hiểu Nghi hoàn toàn ko hề chú tâm đến câu chuyện đang diễn ra trước mặt mình, thay vào đó, cô mải chìm đắm trong mớ hạnh phúc nhỏ nhỏi cô nhận được từ những cử chỉ khá dịu dàng của chồng mình. Chính vậy, cô nàng đành ậm ừ vài tiếng cho qua và dĩ nhiên, những tiếng ậm ừ nhỏ thó từ trong cuống họng của cô, đã được ông chồng "đón nhận", "tiếp thu" và hiểu theo 1 cách hết sức nguy hiểm.
Thỏa mãn với biểu hiện "xuất sắc" của Hàn thiếu gia, Avril vẫn chưa chịu từ bỏ ý định chọc tức ai kia. Cậu quay mặt đưa mắt chiêm ngưỡng bức tượng Tượng thần vệ nữ-một tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ đại nổi tiếng nhất, khắc hoạ vị nữ thần tình yêu vàsắc đẹp của người Hy Lạp-được điêu khắc bằng đá cẩm thạch đặt cạnh đó, tiếp tục nêu lên ý kiến riêng của mình hay nói đúng hơn "múa rìu qua mắt thợ":
-Bức tượng này..._Ngưng một lát, Avril nhăn mặt, tay đấm đấm vào lòng ngực mình thể hiện sự đau đớn, miệng tỏ ý cực bất mãn_...đúng là sao chép lại y hệt cái thật đấy, nhưng anh ko thấy đặt nó ở đây thì hơi thiếu tế nhị sao? Phải nói thế nào nhỉ, nó quá gợi cảm, quá trần trụi và thực lòng tôi thấy ko hợp khi đặt nó ở phòng khách này. Đáng lẽ, thay vì đặt những bức tượng khiêu gợi với những đường cong nóng bỏng thế này, anh nên đặt những bức tượng của đức mẹ đồng trinh bên cạnh những thiên thần vui nhộn chứ!Cảm thấy Avril ý kiến quá giống mình, Chấn Vũ hăng hái tiếp lời, đồng thời thu hút sự chú ý của "khán giả" về phía mình một thể:
-Tôi thấy bức tượng đó đẹp đấy chứ, tuy nhiên, nếu là tôi, tôi sẽ đặt nó ở một nơi riêng biệt để nó có thể trở thành điểm nhấn, tạo dấu hiệu cho sự tồn tại của nó chứ ko để ở một nơi lắm đồ cổ thế này đâu, vừa nhạt nhẽo vừa gây mất thiện cảm lại chẳng tôn thêm vẻ đẹp cho căn phòng tẹo nào.Tự cho tiếng Chấn Vũ là tiếng muỗi thủ thỉ bên tai, Avril lại hướng mặt về phía cô bạn mình, nở nụ cười tươi hơn hoa:
-Cậu thấy tớ nói có đúng ko, Hiểu Nghi?Lại một lần nữa, cô nàng ngây thơ đầu óc để ở nơi phương xa ậm ừ cho qua chuyện và lại 1 lần nữa, chồng cô nhíu mày hiểu lầm một cách đáng sợ.
Cứ thế, cuộc nói chuyện của 4 người, người loa loa phát thanh bằng miệng, người ngây ngô bằng mắt, kẻ lại đùng đùng bằng sát khí được tiếp diễn trong bầu ko khí khá rôm rả nhưng cũng mang tính kì dị, họ hoàn toàn ko chú ý đến 1 người, ngồi ngay trước mặt họ, đang dần bị biến thành kẻ thừa thãi.
Cuối cùng, sau một hồi bù lu bù loa chê cái này, bĩu môi cái kia, Avril tiến đến bộ áo giáp bằng thép dám hành hạ thể xác "yếu rũ đào tơ" của mình lúc chiều rồi mỉm cười cay đắng thay cho số phận, lấy chiếc kín lúp ko biết moi từ đâu ra, ngồi xổm xuống xoi xoi từng đường nét trên bộ áo giáp rồi than vãn:
-Trời ơi! Anh đúng là ko biết cách bảo quản đồ có giá trị chút nào, xem nè!_Quệt tay lên bộ áo giáp rồi chìa ra cho Hàn thiếu gia xem, Avril
lại đấm ngực thùng thùng như gõ trống_...bụi phủ đầy lên cả một tuyệt tác...À MÀ KO, ĐÂY KO PHẢI LÀ MỘT TUYỆT TÁC! ĐỒ GIẢ! TÔI CẢ 100% CÁI NÀY LÀ ĐỒ GIẢ. Là một công dân Anh, tôi thực sự thất vọng và ko thể chấp nhận được việc tác phẩm hoàn mĩ của nước anh bị đem ra làm giả như thế này. ANH! MUA LẠI CÁI KHÁC CHO TÔI!!! CÁI THẬT CHỨ KO PHẢI CÁI GIẢ!
Lần này, Chấn Vũ đã ý thức được vấn đề cốt lõi trong hàng loạt vụ chê bai om xòm mà anh tham gia của Avril. Dìm hàng, phải, Avril đang cố tìm mọi cách dìm hàng Hàn Gia Phong và với cương vị là người trung lập, anh nghiễm nhiên phải ngăn chặn việc này để nó ko đi quá giới hạn. Anh cố chạy đến bên cạnh cậu, đưa tay bịt miệng để thủ tiêu mọi điều ko hay có thể xảy ra nhưng vô ích, bát nước đã hất đi thì ko thể nào lấy lại được, lời nói thoát ra rồi thì ko bao giờ có thể thu hồi được. Hàn thiếu gia Hàn Gia Phong đã nghe thấy, ngọn lửa tức giận trong anh cuộn trào, sôi sục như ngọn núi lửa nằm trên vành đai lửa Thái Bình Dương,làm cho cô vợ Hà Hiểu Nghi mồ hôi rơi lã chã như tắm.
Đúng lúc tưởng chừng như sóng giá đã bắt đầu ập đến, một cô nàng ngây thơ với đôi mắt nai tơ trong bộ áo quần gia nhân xuất hiện sau khi thua oẳn tù tì với những người còn lại. Cô đứng khép nép, gập người 90 độ cúi xuống kính cẩn chào vị đại thiếu gia đang tức giận, thì thầm trong run rẩy:
-Dạ thưa, bữa tối đã được chuẩn bị xong rồi ạ, mời thiếu gia, thiếu phu nhân và quý khách đến dùng bữa.Thoáng thấy sự sợ hãi hằn rõ trên mặt cô gái tội nghiệp, Chấn Vũ vươn vai ngáp dài, tận tình hối thúc những người còn lại đi ăn kẻo nhìn nhau hoài cũng chẳng được gì, uổng công thức ăn nguội hết thì vị chẳng ngon. Đáp lời của cậu bạn, Hàn thiếu gia cúi gằm mặt đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn vợ ngụ ý bảo cô đứng dậy. Anh để cho vợ rời khỏi vòng tay mình một cách "luyến tiếc" rồi đứng dậy một cách oai nghiêm, đường bệ, ra vẻ ta đây là chủ nhà thì phải dẫn đầu, ta đi người mới dám đi, ta ăn người mới dám nhai nhồm nhoàm, hắng giọng:-ĐI thôi!Hàn thiếu gia vừa dứt lời thì cả 4 người còn lại cùng đứng dậy, Avril có vẻ như muốn nói thêm điều gì đó nhưng lại bị Chấn Vũ lấy tay bịt miệng kịp thời nên cậu ta đành ngoan ngoãn im lặng mà đi hết đường.
Rẽ từ lối này đến khúc quanh nọ trong "ngôi nhà thân quen" mình vẫn chưa nhớ hết mọi đường đi ngốc ngách, sau khi bước được 1 quãng dài theo chân chồng, Hiểu Nghi mới thấy bụng mình dở chứng. Nhăn mặt nhíu mày, khó khăn lắm Hàn thiếu phu nhân mới quyết định đánh lẻ đi làm chuyện hệ trọng trước khi mọi chuyện rơi khỏi tầm kiểm soát, vội vã tách riêng quẹo đường đi đến Washington City "giải tỏa nhu cầu".
Song, sự vội vã ấy của cô lại gây đến cho chính bản thân cô 1 rắc rối ko thể ngờ đến. Đúng lúc Hiểu Nghi đẩy cửa bước vào nhà vệ sinh thì cũng chính là lúc Hồ quản gia, con người sắt đá với đôi mắt luôn luôn dè dặt, nghi hoặc, từ bên trong căn phòng loang vệt tối ấy đi ra. Điều ko mong muốn cuối cùng cũng xảy đến, dù cho thời gian có vẹo đi hay lòng người tàn nhẫn muốn gạt bỏ, người đi chung trên con đường vẫn luôn phải chạm mặt nhau, Hiểu Nghi và Hồ quản gia cũng thế, ý định trái ngược nhưng mục đích chung vẫn thế, như 2 con người ở 2 chiến tuyến gặp nhau cho cuộc đọ sức cuối cùng vậy.
Tái nhợt sắc mặt, Hồ quản gia khựng người, đôi mắt vô cảm có phần lảng sang hướng khác và đầy bối rối. Có lẽ, sau khi biết được tin cô vần còn sống, bà đã rất kinh ngạc, và từ kinh ngạc ấy, nó mang đến cho bà một nỗi hoang mang kì. Bà là kẻ giết người, nếu mang tôi mà thực hiện được nguyện ý của mình, bà vẫn có thể chấp nhận những khắc nghiệt sẽ xảy đến với mình sau này. Nhưng, giờ lại khác mất rồi, con người mà bà đã phải dằn vặt do dự, nửa muốn giết nửa ko muốn giết, bởi một cơ số nào đó đã sống lại, bình an trong sự che chở của vị chủ nhân bà kính phụng. Điều đó làm bà càng căm ghét, hận thù con người đó hơn nữa nhưng dường như, sự ray rứt về tội tình của mình, đối với bà vẫn chưa phai nhạt.
-Tôi sẽ ko trách chuyện bà là người đã ra tay giết tôi cũng như ko muốn bà phải mang nỗi ân hận cả đời, chỉ cần bà để tôi yên, chúng ta coi như ko ai nợ ai_Hít 1 hơi thật sâu, Hiểu Nghi lấy hết can đảm để nói chuyện với người cô chưa từng dám 1 lần mặt đối mặt, từ từ nói ra những suy nghĩ đang chạy dài trong lòng mình. Giờ đây và cả sau này, cô hoàn toàn ko muốn mình phải nhọc nhằn dè chừng một ai đó nữa, bởi tâm trí cô sẽ ngày càng trở nên bấn loạn, lo lắng về thận phận thật của mình đã quá đủ để cô gánh thêm một nỗi lo khác nữa.
-Tôi chưa bao giờ áy náy với những gì mình đã làm, thưa thiếu phu nhân_Lạnh lùng như bản chất thường ngày của mình, Hồ quản gia tiếp lời, mặc cho bản thân mình đang tự tiện tiết lộ cho kẻ thù những ý nghĩ lẫn dự định trong đầu_Còn về chuyện để yên cho thiếu phu nhân, tôi e mình ko thể làm được, nếu để thiếu phu nhân sống, biệt thự sẽ lại rơi vào những hỗn loạn như lúc trước.
-Ý bà là, dù tôi có mất trí nhớ, dù tôi bây giờ chẳng khác nào một con kiên vô hại dưới chân bà, bà cũng sẽ tiếp tục tìm mọi cách để giết tôi, đúng ko?_Như đã đoán biết đối phương ko dễ gì chấp nhận lời đề nghị của mình, Hiểu Nghi đưa đôi mắt ko còn láy sáng mà tăm tối một màu đen huyền ảo, kiêu hãnh đoán ý người.
-Thiếu phu nhân, cô cũng biết mà, dù cô có mất trí nhớ thì rồi cũng đến 1 lúc nào đó, chúng sẽ quay trở lại, bao hàm cả những thủ đoạn trắng trợn lẫn mục đích thực sự cô bước chân vào Hàn Gia, lịch sử sẽ tiếp tục tái diễn và nó, cuối cùng hóa thành quả boom phá tung cả gia tộc Hàn Gia, trong đó có thiếu gia. Hơn nữa, ai dám đảm bảo rằng việc thiếu phu nhân bị mất trí nhớ ko phải là một nước cờ thâm hiểm nào đó của cô chứ, chỉ cần chút tiền và ít diễn xuất, cô có thể dễ dàng qua mắt được thiếu gia để che đậy một bí mật nào đó đã bị vỡ lỡ, nhưng tiếc là ko qua được mắt tôi. Tôi sẽ ko bao giờ cho cô niềm tin của tôi lần nữa đâu, Hàn thiếu phu nhân_Lấy lại được sự xảo trá, tinh tế và lời nói sắc lạnh thường ngày sau cú sốc, Hồ quản gia dường như đã ko thể thoát khỏi ý thích vạch trần bộ mặt của con người giả tạo trước mặt. Do đó, đã dại dột khai ra toàn bộ suy nghĩ trong mình, mà ko, dù con người đó có biết, bà cũng sẽ có cách để khiến cô ta ngoan ngoãn rơi vào tròng
-nói đi nói lại, bà vẫn cho rằng việc tôi mất trí nhớ là giả_Khá hiểu được vài ý chính trong câu nói mỉa mai của Hồ quản gia, Thiếu phu nhân mỉm cười nhẹ, ko kịch, chỉ là để an ủi lòng đang dạ rối bời của mình mà thôi
-Đúng vậy, rồi có ngày thiếu gia sẽ biết được con người thật của cô, như lúc trước vậy, đến lúc đó người giết thiếu phu nhân ko phải là tôi nữa mà là thiếu gia đấy. Do đó, nếu thiếu phu nhân muốn dùng thủ đoạn nào đó thì hãy cận thận vì tôi có thể sẽ nhìn ra đấy_Bước ra khỏi phòng vệ sinh, Hồ quản gia cảm thấy lòng mình như nhẹ bẫng, với những gì bà đã nói, chắc chắn kẻ thù của bà sẽ ko vui đâu
/59
|