Thái độ lẫn hành động của Cung Bách khiến Thẩm Dương cảm thấy rất khó hiểu. Nhìn cách anh phản ứng, anh ta nghi ngờ anh đối với cô không chỉ đơn thuần là mối quan hệ chủ - tớ.
Để giữ lại thể diện cao ngạo, Thẩm Dương nở nụ cười trừ:
- Cậu không cần khách sáo.
Anh liếc mắt nhìn sang cô, thái độ chẳng chút vui vẻ, giọng nói lạnh lùng cất lên:
- Về thôi.
Cô để ý thấy hôm nay anh về sớm hơn mọi khi, chỉ vừa bắn súng được một chút đã muốn về. Lạc Xuyên đang nghĩ chẳng lẽ là do sự xuất hiện của cháu trai Tô Thẩm Dương hay vì hành động đưa chai nước trái cây lúc nãy?Tâm tư của La Cung Bách thật sự quá khó đoán.
- Diệp Lạc Xuyên, cô còn đứng đó làm gì? Mau về thôi.
Anh quát hơi lớn giọng, cô liền giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ rồi lập tức cầm lấy túi xách bước theo anh.
- Vâng, thưa thiếu gia.
Nghe anh gọi tên của cô, Tô Thẩm Dương khẽ nở nụ cười, anh ta cứ nhìn theo bóng dáng cô không rời mắt cho đến khi cô đã đi khuất:
- Diệp Lạc Xuyên, tên đẹp, người lại càng đẹp.
Hai người vệ sĩ đứng cạnh nhìn ra vẻ mặt đăm chiêu mê mụi của Tô Thẩm Dương nên đã cất lời:
- Có phải thiếu gia đang để ý cô hầu gái của cậu ba không?
- Cô ấy xinh đẹp thật, nếu không nói, tôi thật sự chẳng thể tin cô ấy là người hầu, trông cứ như tiểu thư của gia đình quyền quý.
Tô Thẩm Dương nghe thấy vệ sĩ nói vậy lại càng thích thú, anh ta tự mãn đáp:
- Xinh đẹp như vậy mới xứng đáng làm người yêu của bổn thiếu gia chứ. Sớm thôi, cô ấy sẽ không còn là người hầu của cậu ba nữa đâu.
...
Trở về nhà, mặt của anh trông rất khó coi, cô đi bên cạnh anh cũng không dán nói gì. Người ăn kẻ ở trong nhà thấy cô ra ngoài cùng anh vài tiếng, sau khi trở về nét mặt của Cung Bách vốn đã lạnh lùng lại càng thêm hậm hực khiến ai cũng thấy khó hiểu.
Nữ hầu gái An Hạ vừa lau bàn vừa nói mấy lời ganh tị với một người làm trung niên khác:
- Thiếu gia đi đâu cũng đưa con nhỏ Diệp Lạc Xuyên theo cùng. Tại sao thiếu gia không đưa tôi theo? Tôi cũng có thua gì nó đâu chứ? Đến cả hầu hạ thiếu gia cũng chỉ nó được phép kề cận, thật chẳng hiểu nổi.
Người giúp việc trung niên vội nghiêm giọng nhắc nhở:
- Suỵt, chuyện của thiếu gia tốt nhất cô đừng nên ý kiến hay thắc mắc, kẻo chuốt họa vào thân.
Cô ta đã bị sự ganh ghét làm mờ mắt nên cứ muốn nói cho đã miệng để xả hết buồn bực trong lòng:
- Tôi chỉ nói sự thật thôi, nhìn con nhỏ Diệp Lạc Xuyên đó là đã thấy chướng mắt rồi.
...
Cô theo anh đi lên phòng rồi đứng ở ngoài cửa. Cung Bách bước vào trong, lạnh lùng cất lời:
- Tôi muốn đi tắm.
Lạc Xuyên ngay lập tức hiểu ý của anh, cô nhỏ nhẹ đáp:
- Dạ được, thiếu gia chờ một lát, tôi đi pha nước tắm.
Công việc kề cận chăm sóc anh hằng ngày cô đã quá quen thuộc. Lạc Xuyên đi một mạch vào trong phòng tắm, thao tác nhuần nhuyễn, chỉ trong vài phút cô đã pha xong nước ấm. Lạc Xuyên bước ra ngoài phòng, nhỏ nhẹ cất lời:
- Nước ấm đã chuẩn bị xong, thiếu gia có thể tắm được rồi.
Anh im lặng không đáp lời, cứ thế lạnh lùng bước vào phòng tắm. Cô đã xong nhiệm vụ, vừa định đi ra ngoài thì lại nghe thấy anh gọi:
- Cô vào đây.
Lạc Xuyên hơi ngớ người, anh đi tắm lại bảo cô vào làm gì? Trong lúc cô vẫn đang bận nghĩ suy, anh không đủ kiên nhẫn mà gằn giọng:
- Diệp Lạc Xuyên, tôi bảo cô mau vào đây.
Biết anh đã nổi nóng, cô vội bước vào trong phòng tắm nhưng cứ đứng bẽn lẽn ở gần cửa:
- Dạ, thiếu gia cho gọi tôi.
Cung Bách dõng dạc ra lệnh, anh vô sỉ chẳng biết xấu hổ:
- Giúp tôi cởi áo.
Mấy tháng qua cô chưa từng làm công việc nhạy cảm này. Lạc Xuyên bối rối, cô ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào thân hình của anh.
- Nhanh đi.
Anh lại nói giọng cọc cằn, cô cố hít một hơi lấy can đảm rồi bước đến gần, đưa tay mở từng cúc áo trên người anh. Cơ bụng sáu múi lấp ló phía sau lớp vải, cơ thể săn chắc hút mắt khó cưỡng. Thứ đáng sợ nhất của người đàn ông hoàn hảo chính là việc anh ta biết rõ bản thân mình đẹp trai.
Sau khi mở hết cúc áo, cô bước ra phía sau lưng anh, giúp anh cởi chiếc áo. Vừa xong việc, Lạc Xuyên liền muốn bỏ chạy:
- Thưa thiếu gia, nếu không còn việc gì nữa thì tôi...
Cung Bách lập tức đáp:
- Vẫn chưa xong.
Lúc này hai má của cô đã ửng đỏ vì quá ngại ngùng. Lạc Xuyên không nghĩ sẽ có ngày anh bạo dạn đến mức này.
- Dạ.
Không đợi anh phải cằn nhằn dạy bảo, cô đưa tay chạm vào lưng quần của anh, vẻ mặt của Lạc Xuyên tràn ngập sự cam chịu, trông rất đáng thương. Chưa kịp mở cúc quần của anh ra thì Cung Bách đã chau mày và lên tiếng:
- Cô đang làm gì vậy?
Lạc Xuyên ngước mặt nhìn anh, đôi mắt long lanh to tròn mang hình bóng của người yêu cũ khiến anh không khỏi xao xuyến. Suốt mười năm qua, anh chưa từng thoát khỏi nỗi dằn vặt về mối tình đầu, cảm giác vừa yêu vừa hận chẳng thể nguôi ngoai.
Cô nén sự ngượng ngùng nói:
- Tôi... tôi đang giúp thiếu gia... cởi quần.
Anh thở một hơi bất lực, trong khi tay cô vẫn đang giữ lấy lưng quần của anh, Cung Bách đáp lời:
- Ai bảo cô giúp tôi cởi quần? Tôi muốn nói cô ở lại kỳ lưng cho tôi.
Để giữ lại thể diện cao ngạo, Thẩm Dương nở nụ cười trừ:
- Cậu không cần khách sáo.
Anh liếc mắt nhìn sang cô, thái độ chẳng chút vui vẻ, giọng nói lạnh lùng cất lên:
- Về thôi.
Cô để ý thấy hôm nay anh về sớm hơn mọi khi, chỉ vừa bắn súng được một chút đã muốn về. Lạc Xuyên đang nghĩ chẳng lẽ là do sự xuất hiện của cháu trai Tô Thẩm Dương hay vì hành động đưa chai nước trái cây lúc nãy?Tâm tư của La Cung Bách thật sự quá khó đoán.
- Diệp Lạc Xuyên, cô còn đứng đó làm gì? Mau về thôi.
Anh quát hơi lớn giọng, cô liền giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ rồi lập tức cầm lấy túi xách bước theo anh.
- Vâng, thưa thiếu gia.
Nghe anh gọi tên của cô, Tô Thẩm Dương khẽ nở nụ cười, anh ta cứ nhìn theo bóng dáng cô không rời mắt cho đến khi cô đã đi khuất:
- Diệp Lạc Xuyên, tên đẹp, người lại càng đẹp.
Hai người vệ sĩ đứng cạnh nhìn ra vẻ mặt đăm chiêu mê mụi của Tô Thẩm Dương nên đã cất lời:
- Có phải thiếu gia đang để ý cô hầu gái của cậu ba không?
- Cô ấy xinh đẹp thật, nếu không nói, tôi thật sự chẳng thể tin cô ấy là người hầu, trông cứ như tiểu thư của gia đình quyền quý.
Tô Thẩm Dương nghe thấy vệ sĩ nói vậy lại càng thích thú, anh ta tự mãn đáp:
- Xinh đẹp như vậy mới xứng đáng làm người yêu của bổn thiếu gia chứ. Sớm thôi, cô ấy sẽ không còn là người hầu của cậu ba nữa đâu.
...
Trở về nhà, mặt của anh trông rất khó coi, cô đi bên cạnh anh cũng không dán nói gì. Người ăn kẻ ở trong nhà thấy cô ra ngoài cùng anh vài tiếng, sau khi trở về nét mặt của Cung Bách vốn đã lạnh lùng lại càng thêm hậm hực khiến ai cũng thấy khó hiểu.
Nữ hầu gái An Hạ vừa lau bàn vừa nói mấy lời ganh tị với một người làm trung niên khác:
- Thiếu gia đi đâu cũng đưa con nhỏ Diệp Lạc Xuyên theo cùng. Tại sao thiếu gia không đưa tôi theo? Tôi cũng có thua gì nó đâu chứ? Đến cả hầu hạ thiếu gia cũng chỉ nó được phép kề cận, thật chẳng hiểu nổi.
Người giúp việc trung niên vội nghiêm giọng nhắc nhở:
- Suỵt, chuyện của thiếu gia tốt nhất cô đừng nên ý kiến hay thắc mắc, kẻo chuốt họa vào thân.
Cô ta đã bị sự ganh ghét làm mờ mắt nên cứ muốn nói cho đã miệng để xả hết buồn bực trong lòng:
- Tôi chỉ nói sự thật thôi, nhìn con nhỏ Diệp Lạc Xuyên đó là đã thấy chướng mắt rồi.
...
Cô theo anh đi lên phòng rồi đứng ở ngoài cửa. Cung Bách bước vào trong, lạnh lùng cất lời:
- Tôi muốn đi tắm.
Lạc Xuyên ngay lập tức hiểu ý của anh, cô nhỏ nhẹ đáp:
- Dạ được, thiếu gia chờ một lát, tôi đi pha nước tắm.
Công việc kề cận chăm sóc anh hằng ngày cô đã quá quen thuộc. Lạc Xuyên đi một mạch vào trong phòng tắm, thao tác nhuần nhuyễn, chỉ trong vài phút cô đã pha xong nước ấm. Lạc Xuyên bước ra ngoài phòng, nhỏ nhẹ cất lời:
- Nước ấm đã chuẩn bị xong, thiếu gia có thể tắm được rồi.
Anh im lặng không đáp lời, cứ thế lạnh lùng bước vào phòng tắm. Cô đã xong nhiệm vụ, vừa định đi ra ngoài thì lại nghe thấy anh gọi:
- Cô vào đây.
Lạc Xuyên hơi ngớ người, anh đi tắm lại bảo cô vào làm gì? Trong lúc cô vẫn đang bận nghĩ suy, anh không đủ kiên nhẫn mà gằn giọng:
- Diệp Lạc Xuyên, tôi bảo cô mau vào đây.
Biết anh đã nổi nóng, cô vội bước vào trong phòng tắm nhưng cứ đứng bẽn lẽn ở gần cửa:
- Dạ, thiếu gia cho gọi tôi.
Cung Bách dõng dạc ra lệnh, anh vô sỉ chẳng biết xấu hổ:
- Giúp tôi cởi áo.
Mấy tháng qua cô chưa từng làm công việc nhạy cảm này. Lạc Xuyên bối rối, cô ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào thân hình của anh.
- Nhanh đi.
Anh lại nói giọng cọc cằn, cô cố hít một hơi lấy can đảm rồi bước đến gần, đưa tay mở từng cúc áo trên người anh. Cơ bụng sáu múi lấp ló phía sau lớp vải, cơ thể săn chắc hút mắt khó cưỡng. Thứ đáng sợ nhất của người đàn ông hoàn hảo chính là việc anh ta biết rõ bản thân mình đẹp trai.
Sau khi mở hết cúc áo, cô bước ra phía sau lưng anh, giúp anh cởi chiếc áo. Vừa xong việc, Lạc Xuyên liền muốn bỏ chạy:
- Thưa thiếu gia, nếu không còn việc gì nữa thì tôi...
Cung Bách lập tức đáp:
- Vẫn chưa xong.
Lúc này hai má của cô đã ửng đỏ vì quá ngại ngùng. Lạc Xuyên không nghĩ sẽ có ngày anh bạo dạn đến mức này.
- Dạ.
Không đợi anh phải cằn nhằn dạy bảo, cô đưa tay chạm vào lưng quần của anh, vẻ mặt của Lạc Xuyên tràn ngập sự cam chịu, trông rất đáng thương. Chưa kịp mở cúc quần của anh ra thì Cung Bách đã chau mày và lên tiếng:
- Cô đang làm gì vậy?
Lạc Xuyên ngước mặt nhìn anh, đôi mắt long lanh to tròn mang hình bóng của người yêu cũ khiến anh không khỏi xao xuyến. Suốt mười năm qua, anh chưa từng thoát khỏi nỗi dằn vặt về mối tình đầu, cảm giác vừa yêu vừa hận chẳng thể nguôi ngoai.
Cô nén sự ngượng ngùng nói:
- Tôi... tôi đang giúp thiếu gia... cởi quần.
Anh thở một hơi bất lực, trong khi tay cô vẫn đang giữ lấy lưng quần của anh, Cung Bách đáp lời:
- Ai bảo cô giúp tôi cởi quần? Tôi muốn nói cô ở lại kỳ lưng cho tôi.
/62
|