Lau bảng xong, nó lấy cái hót rác cho họ. Đúng lúc ấy thì Minh Thiên không biết từ đâu đi vào. Nó nhìn ngạc nhiên.
- Anh Minh Thiên.
- Tại sao giờ còn ở đây? Biết mấy giờ rồi không?
Từng câu hỏi của hắn đầu hiện lên sự lo lắng. Nó cúi đầu thành thật khai báo.
- Em bị phạt quét lớp.
Hắn khẽ thở dài, dùng tay lau mồ hôi trên trán nó.
- Anh đợi em ở ngoài kia.
Sau đó hắn quay đi. Ân chạy tới vỗ vai nó hỏi dồn.
- Oaaaaa ~~ Anh ấy lau mồ hôi cho cậu kìa. Có phải hai người thân nhau lắm đúng không?
Nó đánh trống lảng.
- Xong chưa để về.
Kỳ làm mặt tức giận, mắng.
- Tên đó liều thật. Tớ đứng ngay ở đây mà còn dám tiếp cận cậu.
Nó phì cười. Kỳ nói cứ như một ông cụ non vậy.
Ra đến cổng thấy xe ô tô đang đợi. Nó chào Ân và Kỳ rồi lên xe. Nhưng trên xe không có Thiên.
- Anh Minh Thiên đi đâu rồi ạ?
Nó hỏi bác tài xế.
- À thiếu gia nói rằng đợi cậu ấy một tí.
Vừa nói xong, hắn mở cửa vào trong xe, đưa cho nó một chai nước cam.
- Cảm ơn anh.
Nó nhận lấy, uống ừng ực. Chẳng là đúng lúc đang khát.
- Lần sau đừng để bị phạt nữa. Cũng đừng để anh lo.
- Dạ...
Thiên đang quan tâm tới nó sao? "Đừng để anh lo". Hắn lo cho nó sao? Chỉ là nó ra chậm một lúc thôi mà. Tự nhiên nó thấy cảm động và có phần hơi ngại, làm Thiên phải chờ nó nãy giờ.
Chiếc xe ô tô dừng lại, nhưng không phải trước biệt thự nhà nó mà là một căn biệt thự khác.
- Hai bên đã đồng ý là cho em đến ở với anh một thời gian rồi.
Thấy nó hơi ngạc nhiên, hắn giải thích. Á... Ba mẹ thật là. Nó đã bảo là nó không đồng ý rồi cơ mà.
- Ba mẹ em cùng nhau đi công tác rồi. Chắc khoảng mấy ngày.
Lí do đây sao? Đi công tác không nói với nó một tiếng rồi đồng ý để nó sang đây ở. Ba mẹ quá đang lắm. Nó thầm tức giận ba mẹ trong lòng.
- Anh có điện thoại không em mượn.
Mượn được điện thoại của hắn. Nó gọi cho ba nó. Đầu giây bên kia ngỡ tưởng là Thiên gọi liền hớn hở trả lời.
"Thiên à đón Vy qua nhà chưa con?"
- Đón rồi đón rồi đây. Ba giỏi lắm. Đi công tác cũng không bảo con một tiếng nhá. Đã thế con giận ba luôn. Cả mẹ nữa.
Nó giả vờ dỗi. Ông Dương nghe giọng điệu của nó cứ ngỡ nó giận thật liền vội vàng giải thích.
"Là Vy hả. Được rồi ba xin lỗi con cưng. Khi nào về ba mua nhiều thứ cho con."
Nghe thấy thế, nó tiếp tục bày đặt làm trò con nít.
- Ba tưởng con sẽ cho qua chuyện này hả? Con không phải là đồ trẻ con đâu nhá mà dễ dàng bị ba dụ dỗ.
"Ba sẽ mua cho con đồ ăn ngon, quần áo đẹp, giày hàng mới, máy nghe nhạc hiện đại.... Con thích không?"
- Mấy thứ đó con không cần.
Nó dõng dạc tuyên bố. Mấy đồ này nó có hết rồi mà, cần gì nữa.
"Vậy con gái cưng muốn gì nào?"
Ông Dương bó tay trước đứa con bướng bỉnh.
- Một smartphone nha ba. Hàng mới ra càng tốt.
"Tưởng gì. Đơn giản. Thôi con ngoan ngoãn ở nhà Thiên nhé. Ba có cuộc họp rồi. Chào con cưng."
Nó chào lại ba, không quên để lại câu đe dọa: "Ba nhớ những gì ba hứa đó. Ba quên thì con cạch ba luôn."
Tắt máy, nó ngồi cười hí hửng. Vậy là sắp có smartphone rồi lalala...
Đang định xuống xe thì nó tí nữa ngã ngửa khi nhận ra Minh Thiên vẫn ngồi trong xe.
- Em trả anh điện thoại này.
Ngày mai sẽ ra lò tiếp 2 chương. Nói nhỏ là ở chương sau sẽ có chuyện hài của hai bạn trẻ Thiên - Vy.
- Anh Minh Thiên.
- Tại sao giờ còn ở đây? Biết mấy giờ rồi không?
Từng câu hỏi của hắn đầu hiện lên sự lo lắng. Nó cúi đầu thành thật khai báo.
- Em bị phạt quét lớp.
Hắn khẽ thở dài, dùng tay lau mồ hôi trên trán nó.
- Anh đợi em ở ngoài kia.
Sau đó hắn quay đi. Ân chạy tới vỗ vai nó hỏi dồn.
- Oaaaaa ~~ Anh ấy lau mồ hôi cho cậu kìa. Có phải hai người thân nhau lắm đúng không?
Nó đánh trống lảng.
- Xong chưa để về.
Kỳ làm mặt tức giận, mắng.
- Tên đó liều thật. Tớ đứng ngay ở đây mà còn dám tiếp cận cậu.
Nó phì cười. Kỳ nói cứ như một ông cụ non vậy.
Ra đến cổng thấy xe ô tô đang đợi. Nó chào Ân và Kỳ rồi lên xe. Nhưng trên xe không có Thiên.
- Anh Minh Thiên đi đâu rồi ạ?
Nó hỏi bác tài xế.
- À thiếu gia nói rằng đợi cậu ấy một tí.
Vừa nói xong, hắn mở cửa vào trong xe, đưa cho nó một chai nước cam.
- Cảm ơn anh.
Nó nhận lấy, uống ừng ực. Chẳng là đúng lúc đang khát.
- Lần sau đừng để bị phạt nữa. Cũng đừng để anh lo.
- Dạ...
Thiên đang quan tâm tới nó sao? "Đừng để anh lo". Hắn lo cho nó sao? Chỉ là nó ra chậm một lúc thôi mà. Tự nhiên nó thấy cảm động và có phần hơi ngại, làm Thiên phải chờ nó nãy giờ.
Chiếc xe ô tô dừng lại, nhưng không phải trước biệt thự nhà nó mà là một căn biệt thự khác.
- Hai bên đã đồng ý là cho em đến ở với anh một thời gian rồi.
Thấy nó hơi ngạc nhiên, hắn giải thích. Á... Ba mẹ thật là. Nó đã bảo là nó không đồng ý rồi cơ mà.
- Ba mẹ em cùng nhau đi công tác rồi. Chắc khoảng mấy ngày.
Lí do đây sao? Đi công tác không nói với nó một tiếng rồi đồng ý để nó sang đây ở. Ba mẹ quá đang lắm. Nó thầm tức giận ba mẹ trong lòng.
- Anh có điện thoại không em mượn.
Mượn được điện thoại của hắn. Nó gọi cho ba nó. Đầu giây bên kia ngỡ tưởng là Thiên gọi liền hớn hở trả lời.
"Thiên à đón Vy qua nhà chưa con?"
- Đón rồi đón rồi đây. Ba giỏi lắm. Đi công tác cũng không bảo con một tiếng nhá. Đã thế con giận ba luôn. Cả mẹ nữa.
Nó giả vờ dỗi. Ông Dương nghe giọng điệu của nó cứ ngỡ nó giận thật liền vội vàng giải thích.
"Là Vy hả. Được rồi ba xin lỗi con cưng. Khi nào về ba mua nhiều thứ cho con."
Nghe thấy thế, nó tiếp tục bày đặt làm trò con nít.
- Ba tưởng con sẽ cho qua chuyện này hả? Con không phải là đồ trẻ con đâu nhá mà dễ dàng bị ba dụ dỗ.
"Ba sẽ mua cho con đồ ăn ngon, quần áo đẹp, giày hàng mới, máy nghe nhạc hiện đại.... Con thích không?"
- Mấy thứ đó con không cần.
Nó dõng dạc tuyên bố. Mấy đồ này nó có hết rồi mà, cần gì nữa.
"Vậy con gái cưng muốn gì nào?"
Ông Dương bó tay trước đứa con bướng bỉnh.
- Một smartphone nha ba. Hàng mới ra càng tốt.
"Tưởng gì. Đơn giản. Thôi con ngoan ngoãn ở nhà Thiên nhé. Ba có cuộc họp rồi. Chào con cưng."
Nó chào lại ba, không quên để lại câu đe dọa: "Ba nhớ những gì ba hứa đó. Ba quên thì con cạch ba luôn."
Tắt máy, nó ngồi cười hí hửng. Vậy là sắp có smartphone rồi lalala...
Đang định xuống xe thì nó tí nữa ngã ngửa khi nhận ra Minh Thiên vẫn ngồi trong xe.
- Em trả anh điện thoại này.
Ngày mai sẽ ra lò tiếp 2 chương. Nói nhỏ là ở chương sau sẽ có chuyện hài của hai bạn trẻ Thiên - Vy.
/61
|