Chú nó ngồi trong phòng đối diện nội kế với băng cá nhân trên mặt.
-"Mọi chuyện hôm trước coi như chưa có gì. Tôi sẽ không tống bà vào nhà giam. Nhưng đổi ngược lại bà không được động đến cháu gái tôi nữa
Nội kế cười đểu nhìn người chú tỏ vẻ phúc hậu trước mặt. Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện kiểu đó với Trương Ngọc Bích này chứ.
-"Đưa di chúc đây."
Chú nó đan tay vào nhau nhìn người đàn bà mưu mô tham lam trước mắt. Đến khi nào mới nhận lỗi đây?
-"Tài sản của con bé Nhật hết rồi. Nếu bà cứ khăng khăng như thế thì bà mau chuẩn bị dọn vào nhà giam ở đi. Đến bệnh viện mà cũng thuê người xông vào được. Mà là cái gì mà loạn lên thế."
-"Người có tiền thì chuyện gì mà chẳng làm được."-Nội nở nụ cười tởm nhợn nhất.
-"Bà điên rồi. Tiền bà đang dùng cũng từ công ty mà ra đấy."
-"Mặc kệ tiền từ đâu. Người như Trương Ngọc Bích đây phải có tài sản nhà họ Lam."
Chú nó nhếch nữa môi nhìn bà.
-"Nên nhớ. Bà chưa là vợ của ba tôi trên danh nghĩa với giấy ước gì cả. Nói ra thì cho bà tiền hàng tháng là quá tốt rồi đấy."
-"Ngươi..."-Nội tức nắm tay thành quyền.
Chú không muốn nói gì với nội,bỏ lại vẻ mặt ấy đi nhanh ra phòng.
Vừa đi ra. Quản gia đi đến cung kính nói nhỏ với chú.
-"Bà Quỳnh vẫn ở ngoài cửa đợi ông."
-"Mặc kệ bà ta."
Nói thế nhưng lòng ông không thể mặc kệ được. Về phòng,ông mở ngay camera trước cổng ra nhìn bà với ánh mắt nặng trĩu.
Trời càng trở lạnh. Bà chà tay vào nhau thở dồn dập,co rút người lại chỉ để nói lời xin lỗi với ông.
-"Quỳnh...tôi yêu bà."
.....
Thím nó cầm điện thoại ra xem có cuộc gọi nhỡ nào không. Không có gì. Cứ ngỡ đã đến lúc kết. Con trai bà vẫn chưa tỉnh.
Bà nhớ nó. Tất cả là vì sự tham muốn tài sản.
Bà lặng lẽ đi đến bệnh viện với đôi chân lạnh cóng kia. Chú ngồi trong phòng thấy bà bỏ đi. Không nổi quan tâm đi ra cũng lặng lẽ theo sau.
Bà đến phòng nhóc. Chỉ biết đứng ở ngoài nhìn vào. Nó ngồi trong đó lau tay cho nhóc. Bà không kiềm nổi nước mắt dâng trào. Lam Minh Nhật vẫn tốt như thế.
Bà nhớ lại những ngày nào. Và vẫn còn là một thiếu nữ dịu hiền,không biết đến hai từ "cướp đoạt" hay "giết người". Bà chỉ mong có một gia đình hạnh phúc. Vây mà khi bà bước lên vinh quang của sự mong đợi ở tuổi thiếu nữ rồi thì mong muốn làm giàu ở tuổi gia đình đã che mờ mắt của bà. Bà ước gì thời gian quay lại ở phút bà gặp chú nó là được rồi. Nhưng đó chỉ là điều ước mà mãi mãi bà không làm được.
-"Thím vào đi."-Nó gọi điện bảo bà vào.-"Đừng đứng đấy. Em Hoàng đang mong thím vào thăm em ấy lắm."-Nó bên trong nhìn bà cười nhẹ. Con sẽ tha thứ cho thím mà. Ba con đã từng nói với con rằng. Nếu tha thứ được thì hãy tha thứ. Không mất mát cái gì đâu.
Bà không dám đối mặt với nó. Bỏ chạy với sự nhớ con da diết ấy. Mẹ xin lỗi,con trai. Xin lỗi con nhiều lắm. Hãy mau tỉnh lại nhé.
Chú đứng xa thấy bà có vẻ ăn năn. Không biết lòng mình đã nguội từ lúc nào. Mình có thể như con bé Nhật mà vị tha,bỏ qua bắt đầu từ một kết thúc được không?
[Chú ơi,con muốn Hoàng và thím cùng hai chú cháu mình bắt đầu lại.]
Tin nhắn hai ngày trước của nó hiện lên. Bắt đầu lại?!
-"Mọi chuyện hôm trước coi như chưa có gì. Tôi sẽ không tống bà vào nhà giam. Nhưng đổi ngược lại bà không được động đến cháu gái tôi nữa
Nội kế cười đểu nhìn người chú tỏ vẻ phúc hậu trước mặt. Ngươi là cái thá gì mà dám nói chuyện kiểu đó với Trương Ngọc Bích này chứ.
-"Đưa di chúc đây."
Chú nó đan tay vào nhau nhìn người đàn bà mưu mô tham lam trước mắt. Đến khi nào mới nhận lỗi đây?
-"Tài sản của con bé Nhật hết rồi. Nếu bà cứ khăng khăng như thế thì bà mau chuẩn bị dọn vào nhà giam ở đi. Đến bệnh viện mà cũng thuê người xông vào được. Mà là cái gì mà loạn lên thế."
-"Người có tiền thì chuyện gì mà chẳng làm được."-Nội nở nụ cười tởm nhợn nhất.
-"Bà điên rồi. Tiền bà đang dùng cũng từ công ty mà ra đấy."
-"Mặc kệ tiền từ đâu. Người như Trương Ngọc Bích đây phải có tài sản nhà họ Lam."
Chú nó nhếch nữa môi nhìn bà.
-"Nên nhớ. Bà chưa là vợ của ba tôi trên danh nghĩa với giấy ước gì cả. Nói ra thì cho bà tiền hàng tháng là quá tốt rồi đấy."
-"Ngươi..."-Nội tức nắm tay thành quyền.
Chú không muốn nói gì với nội,bỏ lại vẻ mặt ấy đi nhanh ra phòng.
Vừa đi ra. Quản gia đi đến cung kính nói nhỏ với chú.
-"Bà Quỳnh vẫn ở ngoài cửa đợi ông."
-"Mặc kệ bà ta."
Nói thế nhưng lòng ông không thể mặc kệ được. Về phòng,ông mở ngay camera trước cổng ra nhìn bà với ánh mắt nặng trĩu.
Trời càng trở lạnh. Bà chà tay vào nhau thở dồn dập,co rút người lại chỉ để nói lời xin lỗi với ông.
-"Quỳnh...tôi yêu bà."
.....
Thím nó cầm điện thoại ra xem có cuộc gọi nhỡ nào không. Không có gì. Cứ ngỡ đã đến lúc kết. Con trai bà vẫn chưa tỉnh.
Bà nhớ nó. Tất cả là vì sự tham muốn tài sản.
Bà lặng lẽ đi đến bệnh viện với đôi chân lạnh cóng kia. Chú ngồi trong phòng thấy bà bỏ đi. Không nổi quan tâm đi ra cũng lặng lẽ theo sau.
Bà đến phòng nhóc. Chỉ biết đứng ở ngoài nhìn vào. Nó ngồi trong đó lau tay cho nhóc. Bà không kiềm nổi nước mắt dâng trào. Lam Minh Nhật vẫn tốt như thế.
Bà nhớ lại những ngày nào. Và vẫn còn là một thiếu nữ dịu hiền,không biết đến hai từ "cướp đoạt" hay "giết người". Bà chỉ mong có một gia đình hạnh phúc. Vây mà khi bà bước lên vinh quang của sự mong đợi ở tuổi thiếu nữ rồi thì mong muốn làm giàu ở tuổi gia đình đã che mờ mắt của bà. Bà ước gì thời gian quay lại ở phút bà gặp chú nó là được rồi. Nhưng đó chỉ là điều ước mà mãi mãi bà không làm được.
-"Thím vào đi."-Nó gọi điện bảo bà vào.-"Đừng đứng đấy. Em Hoàng đang mong thím vào thăm em ấy lắm."-Nó bên trong nhìn bà cười nhẹ. Con sẽ tha thứ cho thím mà. Ba con đã từng nói với con rằng. Nếu tha thứ được thì hãy tha thứ. Không mất mát cái gì đâu.
Bà không dám đối mặt với nó. Bỏ chạy với sự nhớ con da diết ấy. Mẹ xin lỗi,con trai. Xin lỗi con nhiều lắm. Hãy mau tỉnh lại nhé.
Chú đứng xa thấy bà có vẻ ăn năn. Không biết lòng mình đã nguội từ lúc nào. Mình có thể như con bé Nhật mà vị tha,bỏ qua bắt đầu từ một kết thúc được không?
[Chú ơi,con muốn Hoàng và thím cùng hai chú cháu mình bắt đầu lại.]
Tin nhắn hai ngày trước của nó hiện lên. Bắt đầu lại?!
/130
|