Chỉ mới hơn sáu giờ, Lồi Nghị Tước đã sớm kết thúc công việc trở về. Nét mặt người đàn ông mang theo vẻ mong chờ nôn nóng, hòng muốn gặp được "cô vợ" của mình.
Thế nhưng khi bước vào, dì Hạnh giúp việc vẫn chưa rời đi, nét mặt lúc này vô cùng căng thẳng, ngay cả khi đối mặt với Lôi Nghị Tước, ánh mắt còn xuất hiện sự hoảng loạn không thể nào mà che dấu được.
Bình thường dì Hạnh vẫn luôn rời đi vào khoảng bốn giờ chiều, đó là cột mốc quy định khi kết thúc công việc.
Lôi Nghị Tước nhíu mày nhìn khung cảnh xung quanh, hắn hiển nhiên thấy điều kỳ lạ.
Bình thường Khê Nguyệt vẫn luôn ở dưới sảnh phòng khách đợi hắn, gần một tuần nay vẫn luôn như vậy.
Chẳng lẽ đêm qua Lôi Nghị Tước đối với cô mạnh bạo nên hiện tại cô mệt mỏi vẫn chưa hề tỉnh dậy?
Lôi Nghị Tước muốn trở lên lầu, nhưng suy nghĩ chưa dứt, dì giúp việc vội lúng túng lên tiếng.
"Ồng chủ... cô chủ nhỏ rời đi vẫn chưa trở về."
Không ngoài dự đoán, nét mặt Lôi Nghị Tước xuất hiện nét trầm trọng, ánh mắt trở nên đen nhánh, đôi lông mày bất giác nhướn cao lên.
"Cô ấy đâu?"
Dì giúp việc hoảng loạn đan tay vào nhau, không dám ngẩng đầu nhìn Lôi Nghị Tước, sợ hãi đáp, giọng nói run rấy cực độ.
"Thưa, sáng nay ngay sau khi ngài rời đi, cô ấy cũng thức dậy, xin phép rời đi mua đồ. Từ sáng đến giờ... vẫn chưa quay trở lại."
Lôi Nghị Tước trì trệ một chốc, hắn dường như hiểu được sự tình liền, lần nữa lạnh lẽo lên tiếng thăm dò.
"Không phải tôi dặn không được cho phép cô ấy rời đi hay sao?"
"Thưa ngài, cô ấy kiên quyết rời đi. Thái độ khác hẳn thường ngày..."
Như ngẫm nghĩ gì đó, dì Hạnh liền bồi thêm một câu.
"Cô ấy còn cảm ơn thời gian qua tôi đã chăm sóc. Giống như nói lời từ biệt... lúc đó tôi cảm thấy hành động của cô ây rất lạ..."
Nét mặt Lôi Nghị Tước vẫn duy trì dáng vẻ khó chịu như vậy, tạo cảm giác áp bức đối với đối phương. Sau cùng, hắn chỉ có thể sai bảo dì giúp việc rời đi bằng giọng điệu lạnh lẽo.
Dì giúp việc hoảng loạn không dám cãi lời.
Lôi Nghị Tước bước trở lên phòng, nét mặt âm u vô cùng, giống như chứa cơn bão giông lớn.
Tầm mắt hẳn quét qua một lượt căn phòng, mọi thứ vẫn tương đối bừa bộn. Căn phòng của Lôi Nghị Tước có phép tắc, người giúp việc chỉ có thể vào dọn dẹp khi nhận được lệnh. Ngược lại không ai được quyền tùy tiện bước vào.
Hắn tiến lại gần, chăn bị ném một góc giường, dấu vết nguyên vẹn.
Nơi đầu góc giường, còn có một tờ giấy.
Lôi Nghị Tước lặng lẽ cẩm lên, những dòng chữ được viết nắn nót, nhưng hế đọc nội dung, bàn tay cầm tờ giấy của hắn siết chặt lại đến mức nổi gân xanh.
(Cảm ơn Lôi tổng cứu giúp tôi một mạng tại sự việc sạt lở đất, vấn đề này là tôi nợ ngài. Về việc đêm qua, tôi và
Lôi tổng đều là người trưởng thành, tuy tôi bị thiệt nhưng sẽ không đòi hỏi quá nhiều. Sự cố đêm qua, xét thấy ngài đòi hỏi từ tôi nhiều lần, vậy đây sẽ là cách thức trả lại một mạng của tôi cho ngài. Sau này, mối quan hệ của tôi và ngài chấm dứt từ đây. Gặp ngài tôi sẽ tự động né đường, không tranh giành dự án cùng ngài. Tôi và ngài cũng sẽ không nhắc lại những sự cố đã từng xảy ra.]
Khê Nguyệt, cô giỏi lắm.
Lôi Nghị Tước đem cô về, vốn dự định ban đầu chơi đùa. Kết quả ngoảnh mặt lại, Khê Nguyệt mới là người rời đi để hắn lại mớ hỗn loạn này.
Ánh mắt hắn xuất hiện sự lạnh lẽo tàn nhẫn khó mà kiểm soát được.
Một mạng đổi một đêm?
Khê Nguyệt là đang xem nhẹ một đêm của hắn, lại xem nhẹ công sức cứu mạng của hắn, coi đêm qua thành đêm phục vụ trao đổi? Q
Lôi Nghị Tước từng nghĩ đến nhiều trường hợp Khê Nguyệt tỉnh dậy, khôi phục trí nhớ, hắn có thể hạ bản thân để yêu cầu cô cùng hắn bắt đầu mối quan hệ, từ từ xóa bỏ hiềm khích giữa cả hai.
Nhưng kỳ thực, Lôi Nghị Tước chưa từng nghĩ đến việc khi Khê Nguyệt tỉnh dậy, việc đầu tiên làm lại là rời đi, còn đổi một đêm thành đổi một mạng trả nợ ngang nhiên như vậy.
Theo lời người giúp việc nói, sau khi Lôi Nghị Tước rời đi không lầu thì Khê Nguyệt liền tỉnh dậy. Rõ ràng một điều cô đã sớm tỉnh, không muốn đối diện với hẳn, đề rồi rời đi trong lén lút.
Khê Nguyệt khẳng định mối quan hệ kết thúc đơn thuần như thế, là coi Lôi Nghị Tước hắn thành cái gì?
Trước giờ ở mọi thứ, Lôi Nghị Tước hắn vẫn đứng vị trí chủ động, chưa từng phải để kẻ nào gây hại với hắn trong tầm mắt. Lần này vô tình đem Khê Nguyệt bước vào, lại bị cô làm tổn hại, hắn nhìn kiểu gì cũng không thỏa đáng.
Lôi Nghị Tước rõ ràng bị ảnh hưởng về lòng tự trọng vô cùng lớn, nuôi suy nghĩ viển vông với cô, để rồi bản thân hắn là người chịu thiệt.
Ánh mắt Lôi Nghị Tước lạnh đi vài phần.
Hắn cần để Khê Nguyệt rõ một điều, từ lúc bắt đầu ai mới là người làm chủ cuộc chơi này.
Thế nhưng khi bước vào, dì Hạnh giúp việc vẫn chưa rời đi, nét mặt lúc này vô cùng căng thẳng, ngay cả khi đối mặt với Lôi Nghị Tước, ánh mắt còn xuất hiện sự hoảng loạn không thể nào mà che dấu được.
Bình thường dì Hạnh vẫn luôn rời đi vào khoảng bốn giờ chiều, đó là cột mốc quy định khi kết thúc công việc.
Lôi Nghị Tước nhíu mày nhìn khung cảnh xung quanh, hắn hiển nhiên thấy điều kỳ lạ.
Bình thường Khê Nguyệt vẫn luôn ở dưới sảnh phòng khách đợi hắn, gần một tuần nay vẫn luôn như vậy.
Chẳng lẽ đêm qua Lôi Nghị Tước đối với cô mạnh bạo nên hiện tại cô mệt mỏi vẫn chưa hề tỉnh dậy?
Lôi Nghị Tước muốn trở lên lầu, nhưng suy nghĩ chưa dứt, dì giúp việc vội lúng túng lên tiếng.
"Ồng chủ... cô chủ nhỏ rời đi vẫn chưa trở về."
Không ngoài dự đoán, nét mặt Lôi Nghị Tước xuất hiện nét trầm trọng, ánh mắt trở nên đen nhánh, đôi lông mày bất giác nhướn cao lên.
"Cô ấy đâu?"
Dì giúp việc hoảng loạn đan tay vào nhau, không dám ngẩng đầu nhìn Lôi Nghị Tước, sợ hãi đáp, giọng nói run rấy cực độ.
"Thưa, sáng nay ngay sau khi ngài rời đi, cô ấy cũng thức dậy, xin phép rời đi mua đồ. Từ sáng đến giờ... vẫn chưa quay trở lại."
Lôi Nghị Tước trì trệ một chốc, hắn dường như hiểu được sự tình liền, lần nữa lạnh lẽo lên tiếng thăm dò.
"Không phải tôi dặn không được cho phép cô ấy rời đi hay sao?"
"Thưa ngài, cô ấy kiên quyết rời đi. Thái độ khác hẳn thường ngày..."
Như ngẫm nghĩ gì đó, dì Hạnh liền bồi thêm một câu.
"Cô ấy còn cảm ơn thời gian qua tôi đã chăm sóc. Giống như nói lời từ biệt... lúc đó tôi cảm thấy hành động của cô ây rất lạ..."
Nét mặt Lôi Nghị Tước vẫn duy trì dáng vẻ khó chịu như vậy, tạo cảm giác áp bức đối với đối phương. Sau cùng, hắn chỉ có thể sai bảo dì giúp việc rời đi bằng giọng điệu lạnh lẽo.
Dì giúp việc hoảng loạn không dám cãi lời.
Lôi Nghị Tước bước trở lên phòng, nét mặt âm u vô cùng, giống như chứa cơn bão giông lớn.
Tầm mắt hẳn quét qua một lượt căn phòng, mọi thứ vẫn tương đối bừa bộn. Căn phòng của Lôi Nghị Tước có phép tắc, người giúp việc chỉ có thể vào dọn dẹp khi nhận được lệnh. Ngược lại không ai được quyền tùy tiện bước vào.
Hắn tiến lại gần, chăn bị ném một góc giường, dấu vết nguyên vẹn.
Nơi đầu góc giường, còn có một tờ giấy.
Lôi Nghị Tước lặng lẽ cẩm lên, những dòng chữ được viết nắn nót, nhưng hế đọc nội dung, bàn tay cầm tờ giấy của hắn siết chặt lại đến mức nổi gân xanh.
(Cảm ơn Lôi tổng cứu giúp tôi một mạng tại sự việc sạt lở đất, vấn đề này là tôi nợ ngài. Về việc đêm qua, tôi và
Lôi tổng đều là người trưởng thành, tuy tôi bị thiệt nhưng sẽ không đòi hỏi quá nhiều. Sự cố đêm qua, xét thấy ngài đòi hỏi từ tôi nhiều lần, vậy đây sẽ là cách thức trả lại một mạng của tôi cho ngài. Sau này, mối quan hệ của tôi và ngài chấm dứt từ đây. Gặp ngài tôi sẽ tự động né đường, không tranh giành dự án cùng ngài. Tôi và ngài cũng sẽ không nhắc lại những sự cố đã từng xảy ra.]
Khê Nguyệt, cô giỏi lắm.
Lôi Nghị Tước đem cô về, vốn dự định ban đầu chơi đùa. Kết quả ngoảnh mặt lại, Khê Nguyệt mới là người rời đi để hắn lại mớ hỗn loạn này.
Ánh mắt hắn xuất hiện sự lạnh lẽo tàn nhẫn khó mà kiểm soát được.
Một mạng đổi một đêm?
Khê Nguyệt là đang xem nhẹ một đêm của hắn, lại xem nhẹ công sức cứu mạng của hắn, coi đêm qua thành đêm phục vụ trao đổi? Q
Lôi Nghị Tước từng nghĩ đến nhiều trường hợp Khê Nguyệt tỉnh dậy, khôi phục trí nhớ, hắn có thể hạ bản thân để yêu cầu cô cùng hắn bắt đầu mối quan hệ, từ từ xóa bỏ hiềm khích giữa cả hai.
Nhưng kỳ thực, Lôi Nghị Tước chưa từng nghĩ đến việc khi Khê Nguyệt tỉnh dậy, việc đầu tiên làm lại là rời đi, còn đổi một đêm thành đổi một mạng trả nợ ngang nhiên như vậy.
Theo lời người giúp việc nói, sau khi Lôi Nghị Tước rời đi không lầu thì Khê Nguyệt liền tỉnh dậy. Rõ ràng một điều cô đã sớm tỉnh, không muốn đối diện với hẳn, đề rồi rời đi trong lén lút.
Khê Nguyệt khẳng định mối quan hệ kết thúc đơn thuần như thế, là coi Lôi Nghị Tước hắn thành cái gì?
Trước giờ ở mọi thứ, Lôi Nghị Tước hắn vẫn đứng vị trí chủ động, chưa từng phải để kẻ nào gây hại với hắn trong tầm mắt. Lần này vô tình đem Khê Nguyệt bước vào, lại bị cô làm tổn hại, hắn nhìn kiểu gì cũng không thỏa đáng.
Lôi Nghị Tước rõ ràng bị ảnh hưởng về lòng tự trọng vô cùng lớn, nuôi suy nghĩ viển vông với cô, để rồi bản thân hắn là người chịu thiệt.
Ánh mắt Lôi Nghị Tước lạnh đi vài phần.
Hắn cần để Khê Nguyệt rõ một điều, từ lúc bắt đầu ai mới là người làm chủ cuộc chơi này.
/40
|