Khê Nguyệt đầu óc hiện tại mông lung, ngay cả bản thân còn thật sự cho rằng những lời này không xuất phát từ hắn.
"Hức... anh say rồi, đừng nói..."
Lôi Nghị Tước nghe cô nói câu này thì khẽ cười, hắn không say, một chút cũng không. Nếu có thì đều bị cô mê hoặc đến không thế khống chế được chính mình.
Hắn đưa tay, khiến cô cảm nhận rõ bàn tay tà ác kia vờn đến nơi bí mật mẫn cảm, nhẹ nhàng vuốt ve như thể nâng niu báu vật.
Đôi chân cô cong lên, ngay cả ngón chân cũng co quắp lại.
Lôi Nghị Tước đảo người, thân hình săn chắc thượng ở phía trên, ánh mắt nhìn cô đục ngầu ngọn lửa vô hình muốn bùng cháy thật lớn.
Giờ phút này, Khê Nguyệt không còn bộ dáng một người phụ nữ trưởng thành đủ sự tỉnh táo như trên thương trường nữa, cô đơn thuần chỉ là một cô gái nhỏ run rẩy dưới ma lực của hắn, từng chút một bị thao túng mà dẫn dăt.
Dáng vẻ này của cô, thật sự chỉ khiến Lôi Nghị Tước muốn yêu thương nhiều hơn.
Hắn muốn có được cô, có được trái tim của người con gái này.
"Nhìn cho kỹ, tôi là Lôi Nghị Tước. Sau đêm nay, tôi đã thành người của em, tốt nhất đừng xài xong rồi lại vứt bỏ như lần trước nữa!"
Khê Nguyệt còn mơ màng, cô chỉ khẽ gật gù trước câu nói của hắn, không rõ chính bản thân mình đã nghe hết bao nhiều.
Cho đến khi, thứ vật nam tính lại cương cứng chạm vào nơi mềm mại, cô mới thích ứng được rõ ràng hiện thực.
Rốt cuộc, kẻ bị say thực chất không say, kẻ không say lại bị dẫn dắt vào cơn hoan ái đến khó mà kháng cự.
Lôi Nghị Tước hạ thấp thân người, trực tiếp đưa đấy, cần thận tiến vào sâu phía bên trong, nơi mà thứ vật của hắn đã khao khát hoài mong. Ngay cả thân thể cũng ôm cô lại, đem da thịt cô ép với da thịt hắn, muốn đâm vào nơi tận cùng.
"ปท.."
Khoái cảm ấp đến đột ngột, vừa khoan khoái lại vừa đau đớn, hai thái cực đan xen lẫn nhau khiến Khê Nguyệt không kiềm được bật lên một tiếng rên rỉ câu hồn.
Chỉ như thế này lại có thể đầu hàng trước Lôi Nghị Tước?
Cô không muốn chính mình chịu thua.
Bàn tay cô vươn lên, ban đầu đấm vào hắn liên tục, sau cô lại chuyển qua cào cấu, mang theo sự trút giận của bản thân.
"Lôi Nghị Tước... tên đáng ghét, cướp hết dự án làm ăn của tôi, đẩy tập đoàn Thương Hạn muốn phá sản, nay đến tôi anh cũng không buông tha..."
Cô vừa tức, lại vừa nức nở khóc rống lên tố cáo hắn.
Cô đau như thế, hắn cũng phải đau như cô.
Nước mắt ngày một tuôn trào.
Lôi Nghị Tước để mặc cô trút giận, nhìn nước mắt cô tuôn ra, thấm ướt hàng mi, hắn nhàn nhạt hôn lên vụn vặt.
Nghe cô trách móc chính mình, lại nghe cô nói từ ghét hắn, ánh mắt hắn hiện sự mất mát và cả đau lòng.
"Xin lỗi."
Ban đầu Lôi Nghị Tước kiêu ngạo, hắn vẫn muốn dạy dỗ để cô nhìn nhận hắn mới là kẻ có quyền thế và người duy nhất có thể giúp cô.
Khoảng thời gian bản thân gây khó dễ, Khê Nguyệt chật vật như nào hắn đều chứng kiến.
Rốt cuộc ban đầu muốn để cô tìm hắn cầu xin không thấy, cô ngược lại trầy trật tìm cách tháo gỡ sự tình, thậm chí Lôi Nghị Tước còn nhận thức rõ, hắn đang ngu ngốc tạo cơ hội để Giang Thừa Tân tiếp cận người con gái của mình.
Chuyện đến mức này, Lôi Nghị Tước mới có thể nhìn nhận rõ tình cảm của hắn dành cho cô.
Ngay trong thời gian nhận được tin tức Khê Nguyệt ra nước ngoài thực hiện dự án hợp tác cứu vớt tập đoàn, hăn không bỏ lỡ thời gian mà vội vã đi theo cô.
Phương án vì bị trúng thuốc mà trở nên như thế này, cũng đều do hắn ngu ngốc nghĩ ra.
Sự ra vào bên dưới, kết hợp hài hòa của một rắn một mềm khiến cả gian phòng trở nên thấm đẫm sắc tình.
Nơi giao hợp mật ngọt không ngừng tiết ra, vừa đau đớn vừa là khoái cảm nhục dục, khiến con người ta bị mê hoặc chìm vào đáy sâu khó thấy lối thoát.
Khê Nguyệt ban đầu nức nở vì đau, về sau chính bản thân không kháng cự được, dần dần đem thân thể hưởng thụ sự vuốt ve dịu dàng của Lôi Nghị Tước, cô cũng không hiểu nổi mình, khi mà trở nên cam tâm tình nguyện để mặc hắn dày vò.
Đau đớn, khoái cảm, thậm chí còn cảm nhận được sự ngọt ngào kỳ lạ.
"Khê Nguyệt... em có dễ chịu không?" Hắn cẩn thận hỏi han.
Người đàn ông cử động thắt lưng, động tác nhịp nhàng, ánh mắt quan sát hết thảy biểu cảm của cô. Nơi u cốc mềm mại kia quá mức mê hoặc, khi mà vật cứng rắn của hắn bị đem vào lấp trọn.
Khê Nguyệt giờ phút này ngửa người hứng lấy khoái cảm, ngay cả suy nghĩ cũng không còn giữ vững nữa, mấy ai rơi vào loại chuyện này có thế để bản thân thoát khỏi cám dỗ?
Phía sau tấm lưng của Lôi Nghị Tước đầy những vết cào cấu do Khê Nguyệt để lại hằn cả máu, thế nhưng một chút cũng không thấy đau.
Hắn chỉ cẩn thận nắm lấy bàn tay cô mà hôn lên, nhẹ nhàng đáp.
"Đừng để bị đau.
"Hức... anh say rồi, đừng nói..."
Lôi Nghị Tước nghe cô nói câu này thì khẽ cười, hắn không say, một chút cũng không. Nếu có thì đều bị cô mê hoặc đến không thế khống chế được chính mình.
Hắn đưa tay, khiến cô cảm nhận rõ bàn tay tà ác kia vờn đến nơi bí mật mẫn cảm, nhẹ nhàng vuốt ve như thể nâng niu báu vật.
Đôi chân cô cong lên, ngay cả ngón chân cũng co quắp lại.
Lôi Nghị Tước đảo người, thân hình săn chắc thượng ở phía trên, ánh mắt nhìn cô đục ngầu ngọn lửa vô hình muốn bùng cháy thật lớn.
Giờ phút này, Khê Nguyệt không còn bộ dáng một người phụ nữ trưởng thành đủ sự tỉnh táo như trên thương trường nữa, cô đơn thuần chỉ là một cô gái nhỏ run rẩy dưới ma lực của hắn, từng chút một bị thao túng mà dẫn dăt.
Dáng vẻ này của cô, thật sự chỉ khiến Lôi Nghị Tước muốn yêu thương nhiều hơn.
Hắn muốn có được cô, có được trái tim của người con gái này.
"Nhìn cho kỹ, tôi là Lôi Nghị Tước. Sau đêm nay, tôi đã thành người của em, tốt nhất đừng xài xong rồi lại vứt bỏ như lần trước nữa!"
Khê Nguyệt còn mơ màng, cô chỉ khẽ gật gù trước câu nói của hắn, không rõ chính bản thân mình đã nghe hết bao nhiều.
Cho đến khi, thứ vật nam tính lại cương cứng chạm vào nơi mềm mại, cô mới thích ứng được rõ ràng hiện thực.
Rốt cuộc, kẻ bị say thực chất không say, kẻ không say lại bị dẫn dắt vào cơn hoan ái đến khó mà kháng cự.
Lôi Nghị Tước hạ thấp thân người, trực tiếp đưa đấy, cần thận tiến vào sâu phía bên trong, nơi mà thứ vật của hắn đã khao khát hoài mong. Ngay cả thân thể cũng ôm cô lại, đem da thịt cô ép với da thịt hắn, muốn đâm vào nơi tận cùng.
"ปท.."
Khoái cảm ấp đến đột ngột, vừa khoan khoái lại vừa đau đớn, hai thái cực đan xen lẫn nhau khiến Khê Nguyệt không kiềm được bật lên một tiếng rên rỉ câu hồn.
Chỉ như thế này lại có thể đầu hàng trước Lôi Nghị Tước?
Cô không muốn chính mình chịu thua.
Bàn tay cô vươn lên, ban đầu đấm vào hắn liên tục, sau cô lại chuyển qua cào cấu, mang theo sự trút giận của bản thân.
"Lôi Nghị Tước... tên đáng ghét, cướp hết dự án làm ăn của tôi, đẩy tập đoàn Thương Hạn muốn phá sản, nay đến tôi anh cũng không buông tha..."
Cô vừa tức, lại vừa nức nở khóc rống lên tố cáo hắn.
Cô đau như thế, hắn cũng phải đau như cô.
Nước mắt ngày một tuôn trào.
Lôi Nghị Tước để mặc cô trút giận, nhìn nước mắt cô tuôn ra, thấm ướt hàng mi, hắn nhàn nhạt hôn lên vụn vặt.
Nghe cô trách móc chính mình, lại nghe cô nói từ ghét hắn, ánh mắt hắn hiện sự mất mát và cả đau lòng.
"Xin lỗi."
Ban đầu Lôi Nghị Tước kiêu ngạo, hắn vẫn muốn dạy dỗ để cô nhìn nhận hắn mới là kẻ có quyền thế và người duy nhất có thể giúp cô.
Khoảng thời gian bản thân gây khó dễ, Khê Nguyệt chật vật như nào hắn đều chứng kiến.
Rốt cuộc ban đầu muốn để cô tìm hắn cầu xin không thấy, cô ngược lại trầy trật tìm cách tháo gỡ sự tình, thậm chí Lôi Nghị Tước còn nhận thức rõ, hắn đang ngu ngốc tạo cơ hội để Giang Thừa Tân tiếp cận người con gái của mình.
Chuyện đến mức này, Lôi Nghị Tước mới có thể nhìn nhận rõ tình cảm của hắn dành cho cô.
Ngay trong thời gian nhận được tin tức Khê Nguyệt ra nước ngoài thực hiện dự án hợp tác cứu vớt tập đoàn, hăn không bỏ lỡ thời gian mà vội vã đi theo cô.
Phương án vì bị trúng thuốc mà trở nên như thế này, cũng đều do hắn ngu ngốc nghĩ ra.
Sự ra vào bên dưới, kết hợp hài hòa của một rắn một mềm khiến cả gian phòng trở nên thấm đẫm sắc tình.
Nơi giao hợp mật ngọt không ngừng tiết ra, vừa đau đớn vừa là khoái cảm nhục dục, khiến con người ta bị mê hoặc chìm vào đáy sâu khó thấy lối thoát.
Khê Nguyệt ban đầu nức nở vì đau, về sau chính bản thân không kháng cự được, dần dần đem thân thể hưởng thụ sự vuốt ve dịu dàng của Lôi Nghị Tước, cô cũng không hiểu nổi mình, khi mà trở nên cam tâm tình nguyện để mặc hắn dày vò.
Đau đớn, khoái cảm, thậm chí còn cảm nhận được sự ngọt ngào kỳ lạ.
"Khê Nguyệt... em có dễ chịu không?" Hắn cẩn thận hỏi han.
Người đàn ông cử động thắt lưng, động tác nhịp nhàng, ánh mắt quan sát hết thảy biểu cảm của cô. Nơi u cốc mềm mại kia quá mức mê hoặc, khi mà vật cứng rắn của hắn bị đem vào lấp trọn.
Khê Nguyệt giờ phút này ngửa người hứng lấy khoái cảm, ngay cả suy nghĩ cũng không còn giữ vững nữa, mấy ai rơi vào loại chuyện này có thế để bản thân thoát khỏi cám dỗ?
Phía sau tấm lưng của Lôi Nghị Tước đầy những vết cào cấu do Khê Nguyệt để lại hằn cả máu, thế nhưng một chút cũng không thấy đau.
Hắn chỉ cẩn thận nắm lấy bàn tay cô mà hôn lên, nhẹ nhàng đáp.
"Đừng để bị đau.
/40
|