Chương 56. Tại sao, rất đau, rất đau ( 1 )
Thời gian đang trôi qua, nó mang đi tuổi thanh xuân một cách đáng sợ, đáng sợ hơn nữa là ngay cả tình cảm nó cũng mang đi. Cuộc đời ngắn ngủi như thế, cuối cùng chúng ta cũng sẽ chết đi, vậy tại sao không dựa theo ý nghĩ của mình, nguyện ý của mình mà trải qua? Thích những gì mình thích, lựa chọn những gì mình muốn lựa chọn, không bị ý nghĩ của người khác làm ảnh hưởng, không vì quan niệm xã hội mà do dự. Bởi vì đây là cuộc đời của chúng ta, nên sống thế nào, tự chúng ta quyết định.
Quả Tri cau mày đi ra từ phòng thi. Bài thi Anh văn không cần chờ đợi kết quả, cậu đã biết không vượt qua nổi. Ba của cậu mấy hôm trước có gọi cho cậu, Quả Tri cam kết nhất định sẽ thi đạt kết quả tốt. Trước kia những gì mà cậu hứa với ba của mình cậu đều thực hiện được, còn bây giờ, làm cái gì cũng sẽ biến thành như thế này.
Tiết tự học kết thúc, Quả Tri một mình ở lại trong trường học, cậu ngồi ở trên bục giảng, hai chân tới lui, ngơ ngác nhìn tấm bảng đen. Tiếng bước chân phía ngoài càng gần càng gần. Quả Tri nhìn về phía cửa. Thời Tây xuất hiện mang đến cho cậu sự thoải mái và tự ti, hai loại cảm giác này mâu thuẫn ở trong lòng. Nam sinh trước mắt quá mức chói mắt, hắn càng ngày càng ưu tú. Mặc dù đang yêu giống nhau, Thời Tây đang tiến hóa còn mình lại thoái hóa.
Thời Tây lắc lư máy chụp hình trong tay: “Rơi ở nhà tôi.”
“Vậy à?” Quả Tri cười cứng ngắt.
Thời Tây đi tới Quả Tri, rất dễ dàng để có thể phát hiện được sự khác thường của Quả Tri. Quả Tri không phải là một người giỏi ngụy trang, tâm tình đều viết rõ trên mặt.
“Có chuyện gì cần tôi biết?”
“Không có gì, chỉ là thi trượt môn Anh văn. Cậu chắc hẳn đã vượt qua?” Quả Tri hỏi, Thời Tây không có trả lời. Quả Tri cười cười: “Tớ biết cậu đã vượt qua rồi. Nhìn cậu là biết cậu thông minh như thế nào rồi. Thật tốt nha! Còn tớ thì đang lo lắng không biết phải đối mặt với gia đình ra sao. Sau này nếu kết quả vẫn không tốt thì phải làm thế nào đây?” Nghe xong lời này, Thời Tây nhíu mi lại. Hắn dùng ánh mắt lạnh như băng không cách nào hiểu nhìn Quả Tri. Quả Tri có chút sợ ánh mắt này, giống như sợ phiền phức của chính mình, không cách nào tiêu tan được.
Quả Tri nói giỡn, khẽ đẩy Thời Tây, muốn hóa giải không khí hiện tại: “Có lẽ chuyện này không quan trọng với cậu, nhưng mà nó vô cùng quan trọng với tớ. Quả nhiên là không thể nhớ cậu nhiều quá.”
Rốt cục Thời Tây lạnh lùng nói: “Cho nên, là tôi cản trở tương lai quan trọng của cậu sao?”
Quả Tri ngây ngẩn người: “Tớ không phải có ý này.”
“Không phải à? Gần đây không phải lúc nào cậu cũng thể hiện điều này sao? Là tôi làm ảnh hưởng chuyện học của cậu, là tôi khiến cho cậu không cách nào đối mặt với gia đình. Quả Tri là ai? Là một học sinh giỏi. Nếu như không quen biết tôi, cậu vẫn là một học sinh giỏi. Cậu sẽ là niềm tự hào của ba mẹ, cậu sẽ có một tương lai tươi sáng. Con mẹ nó! Cậu còn có thể tìm con gái sống qua ngày, cũng sẽ không trở thành người đồng tính. Có phải thỉnh thoảng cậu cũng thầm nghĩ, nếu như không quen biết tôi thì tốt biết mấy? Thời Tây tức giận, mỗi một câu nói của hắn, mỗi một vấn đề của hắn đều tựa như một con dao đâm thấu vào Quả Tri, đồng thời cũng sẽ tổn thương chính hắn. Hắn có lẽ là trừng phạt bản thân nhiều hơn. Biết rõ Quả Tri đã mất nhiều năm như vậy để quên đi những vết sẹo trên cơ thể và nỗi đau đớn, vậy mà mình lại ác ý nhấc bỏng tình cảm của cậu ấy lên, để cậu ấy giẫm lên vết xe đổ năm nào. Mình còn khiến cậu ấy khổ sở vì bạn bè không chịu thông cảm, khiến cậu ấy sợ hãi cây roi kia sẽ đánh vào người cậu một lần nữa, khiến cậu ấy cảm thấy áy náy với ba mẹ, luôn khiến cho Quả Tri khóc thút thít. Tất cả đều là do mình.
Thời Tây vốn chỉ có một mình, thời gian lâu dài, hắn có Quả Tri.
Vấn đề vốn muốn né tránh lại mạnh dạn nói ra.
Là mình, tự tay đẩy Quả Tri xuống vực sâu.
Nhưng hôm nay, ích kỉ cũng được, vô tình cũng được, đã không cách nào kết thúc, chỉ muốn giữ cậu ấy ở lại trong vực sâu.
Quả Tri, sai lầm duy nhất của cậu, chính là yêu phải ma quỷ.
“Tớ không thể than thở với cậu sao? Ngay cả tư cách để nói ra tâm sự tớ cũng không có sao? Tớ quan trọng thành tích và tương lai thì thế nào chứ? Là do cậu thì thế nào chứ? Cậu căn bản không quan tâm cảm nhận của tớ. Tớ khổ sở, cậu sẽ quan tâm sao?” Quả Tri có chút kích động, tự ti, sợ hãi, lo lắng, tất cả tâm tình trong nháy mắt cùng bùng phát. Nhưng hối hận khi quen biết Thời Tây, một giây cũng không có. Tận tâm yêu hắn như vậy, hắn không thấy được sao?
“Vậy sao? Vậy để cho cậu xem tôi ít quan tâm cậu là như thế nào.”Thời Tây lạnh lùng cười nhạo. Vấn đề mình nói ra lại bị Quả Tri tránh né, muốn nghe cậu ấy nói phủ nhận, ngược lại là do mình tự đào hố chôn mình. Thật không muốn thừa nhận, mình đã bị tổn thương. Hắn đi tới chỗ Quả Tri ngồi, cầm chồng sách của Quả Tri ném ra ngoài cửa sổ. Quả Tri lảo đảo chạy tới, bắt lại quyển sách cuối cùng, tầm mắt của cậu có chút mơ hồ: “Tớ không phải chỉ có biết cười, Thời Tây, tớ cũng sẽ tức giận. Không muốn cậu đối xử với tớ như vậy, tớ sẽ rất đau.”
“Con mẹ nó, cậu đừng khóc cho tôi! Tôi không muốn thấy.” Thời Tây đưa tay ra chỉ, sau đó đi lướt qua Quả Tri, thân thể của bọn họ va chạm lẫn nhau. Quả Tri lui về sau một bước.
Cãi vả từ lúc nào, vì những câu nói lẫy như thế? Sợ một ngày nào đó hắn sẽ bỏ lại mình, có lẽ không chỉ là sợ. Tình cảm bên trong thân thể của Thời Tây lúc có lúc không thật khiến cho người ta bất an.
Bước chân nặng nề, Quả Tri đi ra phía sau phòng học. Ánh đèn nơi dãy phòng đột nhiên tắt, trước mắt Quả Tri đen nhánh một vùng. Cậu mượn ánh sáng loáng thoáng từ ánh đèn nơi sân thể thao ở đằng xa để quỳ xuống đất, mò tìm mấy cuốn sách bị ném xuống khi nãy. Cậu có chút chật vật, tìm được một quyển lại một quyển, ôm chặt vào trong ngực. Thứ cậu muốn ôm chính là chữ viết bên trong của Thời Tây. Cậu dựa vào tường, ngồi trượt xuống đất. Khiến cho Thời Tây hiểu lầm mình trách cứ hắn, hiểu lầm mình bị như vậy tất cả đều do hắn, là mình không đúng. Nhưng oán trách thay, chỉ là vì muốn có được sự an ủi từ Thời Tây, đến cuối cùng ngòai đau đớn ra đều không lấy được thứ gì.
Chỉ nên nói ở trong cổ họng, không nên nói ra thành lời.
Phải thu dọn cái tàn cuộc này như thế nào đây?
Đêm khuya nửa mê nửa tỉnh, Quả Tri co rút thân thể, có làm như thế nào cũng vẫn không ngăn cản được cảm giác đau đớn mới mẻ nhưng bén nhọn này. Cậu đưa tay xuống dưới gối nằm, sờ cái bóp tiền nằm ở chỗ đó, đó là quà sinh muốn tặng Thời Tây vào ngày mai. Nếu như thời gian có thể trở lại thì thật tốt. Nếu như trở lại năm mười ba tuổi, cậu có lẽ sẽ không đau đớn cầu xin sự tha thứ, sẽ không đảm bảo với ba mẹ mình như vậy. Nếu như trở lại thời gian học cấp ba, cậu sẽ không chỉ cởi chiếc nón trên đầu Thời Tây xuống. Nếu như trở lại lúc nãy, cậu ngồi ở trên bục giảng, khi nhìn thấy Thời Tây, cậu sẽ chạy tới và ôm lấy hắn. Hai người sẽ không phát sinh bất kì chuyện gì.
Ngày hôm sau, Quả Tri rời giường từ rất sớm. Phòng học của Thời Tây không có một bóng người, Quả Tri đem bóp tiền được gói lại cẩn thận và trang kĩ đẹp mắt bỏ vào trong ngăn bàn của Thời Tây rồi rời đi. Nữ sinh trong lớp không biết từ nơi nào hỏi thăm được hôm nay là sinh nhật của Thời Tây, bọn họ cũng muốn tặng quà cho Thời Tây. Chờ tới lúc Thời Tây đến lớp, trong ngăn bàn và trên mặt bàn đã chất đầy quà.
Lỗ Hào ở bên cạnh giả vờ đọc sách nhưng trong lòng không nhịn được chán ghét hành động của bọn nữ sinh. Thật là một đám mê trai! Hắn len lén quan sát biểu cảm của Thời Tây. Thời Tây liếc nhìn một đống quà tặng, không nhúc nhích, sau đó đi lên bàn trên ngồi.
Hoa Cốc Vũ đi ngang qua thấy quà trên bàn của Thời Tây, xoa xoa tay đi tới, da mặt dày nói: “Tớ thích nhất là mở quà.” Thấy Thời Tây ở phía trước không có phản ứng, coi như đồng ý. Kết quả quà tặng nào hắn cũng thích, hắn một lần nữa da mặt dày nói với Thời Tây: “Cậu không cần những món quà này có phải không? Có phải không? Có phải không?”
Thời Tây vẫn không trả lời như cũ. Hoa Cốc Vũ đi tới trước mặt Thời Tây, quan sát sắc mặt của hắn. Nói về phương diện này thì trực giác của Hoa Cốc Vũ luôn rất nhạy bén: “Đã gây gổ sao?” Thời Tây nhìn trừng hắn một cái, biếu cảm chuyện này không liên quan tới cậu. Hoa Cốc Vũ đưa tay khoác lên vai của Thời Tây, khuôn mặt tươi cười hi ha, nhỏ giọng nói: “Có thể chọc cậu tức giận cũng không dễ dàng, thật muốn biết Quả Tri đã làm chuyện gì.”
“Mang theo những món quà này biến mất cho tôi!”
Thấy Thời Tây không nói, Hoa Cốc Vũ nhún nhún vai, dù sao ngây ngô một hồi hỏi Quả Tri cũng biết. Hắn lại tiếp tục mở hộp quà trong ngăn bàn ra, trong đó là một cái bóp tiền. Hắn mở bóp tiền ra liền thấy hình của Thời Tây kẹp ở bên trong. Lỗ Hào đoạt lấy bóp tiền: “Tôi, tôi muốn lấy cái này.” Hoa Cốc Vũ không giải thích được nhìn Lỗ Hào: “Cậu là ai?”
“Tôi mới là người phải hỏi câu này. Cậu là ai? Không phải là học sinh lớp này chạy đến đây làm gì?”
“Có thái độ như vậy với một người đẹp trai dữ dội nhất định sẽ bị báo ứng, cẩn thận đó!” Dù sao Hoa Cốc Vũ cũng không muốn lấy cái bóp tiền có hình Thời Tây, hắn ôm lấy một đống lớn quà tặng hài lòng rời đi.
Lỗ Hào cầm bóp tiền, hết trành trành nhìn Thời Tây lại cúi đầu nhìn hình của Thời Tây. Hắn nắm bóp tiền thật chặt trong tay. Tâm ý của Quả Tri rơi vào trong ngực người khác.
Thời gian đang trôi qua, nó mang đi tuổi thanh xuân một cách đáng sợ, đáng sợ hơn nữa là ngay cả tình cảm nó cũng mang đi. Cuộc đời ngắn ngủi như thế, cuối cùng chúng ta cũng sẽ chết đi, vậy tại sao không dựa theo ý nghĩ của mình, nguyện ý của mình mà trải qua? Thích những gì mình thích, lựa chọn những gì mình muốn lựa chọn, không bị ý nghĩ của người khác làm ảnh hưởng, không vì quan niệm xã hội mà do dự. Bởi vì đây là cuộc đời của chúng ta, nên sống thế nào, tự chúng ta quyết định.
Quả Tri cau mày đi ra từ phòng thi. Bài thi Anh văn không cần chờ đợi kết quả, cậu đã biết không vượt qua nổi. Ba của cậu mấy hôm trước có gọi cho cậu, Quả Tri cam kết nhất định sẽ thi đạt kết quả tốt. Trước kia những gì mà cậu hứa với ba của mình cậu đều thực hiện được, còn bây giờ, làm cái gì cũng sẽ biến thành như thế này.
Tiết tự học kết thúc, Quả Tri một mình ở lại trong trường học, cậu ngồi ở trên bục giảng, hai chân tới lui, ngơ ngác nhìn tấm bảng đen. Tiếng bước chân phía ngoài càng gần càng gần. Quả Tri nhìn về phía cửa. Thời Tây xuất hiện mang đến cho cậu sự thoải mái và tự ti, hai loại cảm giác này mâu thuẫn ở trong lòng. Nam sinh trước mắt quá mức chói mắt, hắn càng ngày càng ưu tú. Mặc dù đang yêu giống nhau, Thời Tây đang tiến hóa còn mình lại thoái hóa.
Thời Tây lắc lư máy chụp hình trong tay: “Rơi ở nhà tôi.”
“Vậy à?” Quả Tri cười cứng ngắt.
Thời Tây đi tới Quả Tri, rất dễ dàng để có thể phát hiện được sự khác thường của Quả Tri. Quả Tri không phải là một người giỏi ngụy trang, tâm tình đều viết rõ trên mặt.
“Có chuyện gì cần tôi biết?”
“Không có gì, chỉ là thi trượt môn Anh văn. Cậu chắc hẳn đã vượt qua?” Quả Tri hỏi, Thời Tây không có trả lời. Quả Tri cười cười: “Tớ biết cậu đã vượt qua rồi. Nhìn cậu là biết cậu thông minh như thế nào rồi. Thật tốt nha! Còn tớ thì đang lo lắng không biết phải đối mặt với gia đình ra sao. Sau này nếu kết quả vẫn không tốt thì phải làm thế nào đây?” Nghe xong lời này, Thời Tây nhíu mi lại. Hắn dùng ánh mắt lạnh như băng không cách nào hiểu nhìn Quả Tri. Quả Tri có chút sợ ánh mắt này, giống như sợ phiền phức của chính mình, không cách nào tiêu tan được.
Quả Tri nói giỡn, khẽ đẩy Thời Tây, muốn hóa giải không khí hiện tại: “Có lẽ chuyện này không quan trọng với cậu, nhưng mà nó vô cùng quan trọng với tớ. Quả nhiên là không thể nhớ cậu nhiều quá.”
Rốt cục Thời Tây lạnh lùng nói: “Cho nên, là tôi cản trở tương lai quan trọng của cậu sao?”
Quả Tri ngây ngẩn người: “Tớ không phải có ý này.”
“Không phải à? Gần đây không phải lúc nào cậu cũng thể hiện điều này sao? Là tôi làm ảnh hưởng chuyện học của cậu, là tôi khiến cho cậu không cách nào đối mặt với gia đình. Quả Tri là ai? Là một học sinh giỏi. Nếu như không quen biết tôi, cậu vẫn là một học sinh giỏi. Cậu sẽ là niềm tự hào của ba mẹ, cậu sẽ có một tương lai tươi sáng. Con mẹ nó! Cậu còn có thể tìm con gái sống qua ngày, cũng sẽ không trở thành người đồng tính. Có phải thỉnh thoảng cậu cũng thầm nghĩ, nếu như không quen biết tôi thì tốt biết mấy? Thời Tây tức giận, mỗi một câu nói của hắn, mỗi một vấn đề của hắn đều tựa như một con dao đâm thấu vào Quả Tri, đồng thời cũng sẽ tổn thương chính hắn. Hắn có lẽ là trừng phạt bản thân nhiều hơn. Biết rõ Quả Tri đã mất nhiều năm như vậy để quên đi những vết sẹo trên cơ thể và nỗi đau đớn, vậy mà mình lại ác ý nhấc bỏng tình cảm của cậu ấy lên, để cậu ấy giẫm lên vết xe đổ năm nào. Mình còn khiến cậu ấy khổ sở vì bạn bè không chịu thông cảm, khiến cậu ấy sợ hãi cây roi kia sẽ đánh vào người cậu một lần nữa, khiến cậu ấy cảm thấy áy náy với ba mẹ, luôn khiến cho Quả Tri khóc thút thít. Tất cả đều là do mình.
Thời Tây vốn chỉ có một mình, thời gian lâu dài, hắn có Quả Tri.
Vấn đề vốn muốn né tránh lại mạnh dạn nói ra.
Là mình, tự tay đẩy Quả Tri xuống vực sâu.
Nhưng hôm nay, ích kỉ cũng được, vô tình cũng được, đã không cách nào kết thúc, chỉ muốn giữ cậu ấy ở lại trong vực sâu.
Quả Tri, sai lầm duy nhất của cậu, chính là yêu phải ma quỷ.
“Tớ không thể than thở với cậu sao? Ngay cả tư cách để nói ra tâm sự tớ cũng không có sao? Tớ quan trọng thành tích và tương lai thì thế nào chứ? Là do cậu thì thế nào chứ? Cậu căn bản không quan tâm cảm nhận của tớ. Tớ khổ sở, cậu sẽ quan tâm sao?” Quả Tri có chút kích động, tự ti, sợ hãi, lo lắng, tất cả tâm tình trong nháy mắt cùng bùng phát. Nhưng hối hận khi quen biết Thời Tây, một giây cũng không có. Tận tâm yêu hắn như vậy, hắn không thấy được sao?
“Vậy sao? Vậy để cho cậu xem tôi ít quan tâm cậu là như thế nào.”Thời Tây lạnh lùng cười nhạo. Vấn đề mình nói ra lại bị Quả Tri tránh né, muốn nghe cậu ấy nói phủ nhận, ngược lại là do mình tự đào hố chôn mình. Thật không muốn thừa nhận, mình đã bị tổn thương. Hắn đi tới chỗ Quả Tri ngồi, cầm chồng sách của Quả Tri ném ra ngoài cửa sổ. Quả Tri lảo đảo chạy tới, bắt lại quyển sách cuối cùng, tầm mắt của cậu có chút mơ hồ: “Tớ không phải chỉ có biết cười, Thời Tây, tớ cũng sẽ tức giận. Không muốn cậu đối xử với tớ như vậy, tớ sẽ rất đau.”
“Con mẹ nó, cậu đừng khóc cho tôi! Tôi không muốn thấy.” Thời Tây đưa tay ra chỉ, sau đó đi lướt qua Quả Tri, thân thể của bọn họ va chạm lẫn nhau. Quả Tri lui về sau một bước.
Cãi vả từ lúc nào, vì những câu nói lẫy như thế? Sợ một ngày nào đó hắn sẽ bỏ lại mình, có lẽ không chỉ là sợ. Tình cảm bên trong thân thể của Thời Tây lúc có lúc không thật khiến cho người ta bất an.
Bước chân nặng nề, Quả Tri đi ra phía sau phòng học. Ánh đèn nơi dãy phòng đột nhiên tắt, trước mắt Quả Tri đen nhánh một vùng. Cậu mượn ánh sáng loáng thoáng từ ánh đèn nơi sân thể thao ở đằng xa để quỳ xuống đất, mò tìm mấy cuốn sách bị ném xuống khi nãy. Cậu có chút chật vật, tìm được một quyển lại một quyển, ôm chặt vào trong ngực. Thứ cậu muốn ôm chính là chữ viết bên trong của Thời Tây. Cậu dựa vào tường, ngồi trượt xuống đất. Khiến cho Thời Tây hiểu lầm mình trách cứ hắn, hiểu lầm mình bị như vậy tất cả đều do hắn, là mình không đúng. Nhưng oán trách thay, chỉ là vì muốn có được sự an ủi từ Thời Tây, đến cuối cùng ngòai đau đớn ra đều không lấy được thứ gì.
Chỉ nên nói ở trong cổ họng, không nên nói ra thành lời.
Phải thu dọn cái tàn cuộc này như thế nào đây?
Đêm khuya nửa mê nửa tỉnh, Quả Tri co rút thân thể, có làm như thế nào cũng vẫn không ngăn cản được cảm giác đau đớn mới mẻ nhưng bén nhọn này. Cậu đưa tay xuống dưới gối nằm, sờ cái bóp tiền nằm ở chỗ đó, đó là quà sinh muốn tặng Thời Tây vào ngày mai. Nếu như thời gian có thể trở lại thì thật tốt. Nếu như trở lại năm mười ba tuổi, cậu có lẽ sẽ không đau đớn cầu xin sự tha thứ, sẽ không đảm bảo với ba mẹ mình như vậy. Nếu như trở lại thời gian học cấp ba, cậu sẽ không chỉ cởi chiếc nón trên đầu Thời Tây xuống. Nếu như trở lại lúc nãy, cậu ngồi ở trên bục giảng, khi nhìn thấy Thời Tây, cậu sẽ chạy tới và ôm lấy hắn. Hai người sẽ không phát sinh bất kì chuyện gì.
Ngày hôm sau, Quả Tri rời giường từ rất sớm. Phòng học của Thời Tây không có một bóng người, Quả Tri đem bóp tiền được gói lại cẩn thận và trang kĩ đẹp mắt bỏ vào trong ngăn bàn của Thời Tây rồi rời đi. Nữ sinh trong lớp không biết từ nơi nào hỏi thăm được hôm nay là sinh nhật của Thời Tây, bọn họ cũng muốn tặng quà cho Thời Tây. Chờ tới lúc Thời Tây đến lớp, trong ngăn bàn và trên mặt bàn đã chất đầy quà.
Lỗ Hào ở bên cạnh giả vờ đọc sách nhưng trong lòng không nhịn được chán ghét hành động của bọn nữ sinh. Thật là một đám mê trai! Hắn len lén quan sát biểu cảm của Thời Tây. Thời Tây liếc nhìn một đống quà tặng, không nhúc nhích, sau đó đi lên bàn trên ngồi.
Hoa Cốc Vũ đi ngang qua thấy quà trên bàn của Thời Tây, xoa xoa tay đi tới, da mặt dày nói: “Tớ thích nhất là mở quà.” Thấy Thời Tây ở phía trước không có phản ứng, coi như đồng ý. Kết quả quà tặng nào hắn cũng thích, hắn một lần nữa da mặt dày nói với Thời Tây: “Cậu không cần những món quà này có phải không? Có phải không? Có phải không?”
Thời Tây vẫn không trả lời như cũ. Hoa Cốc Vũ đi tới trước mặt Thời Tây, quan sát sắc mặt của hắn. Nói về phương diện này thì trực giác của Hoa Cốc Vũ luôn rất nhạy bén: “Đã gây gổ sao?” Thời Tây nhìn trừng hắn một cái, biếu cảm chuyện này không liên quan tới cậu. Hoa Cốc Vũ đưa tay khoác lên vai của Thời Tây, khuôn mặt tươi cười hi ha, nhỏ giọng nói: “Có thể chọc cậu tức giận cũng không dễ dàng, thật muốn biết Quả Tri đã làm chuyện gì.”
“Mang theo những món quà này biến mất cho tôi!”
Thấy Thời Tây không nói, Hoa Cốc Vũ nhún nhún vai, dù sao ngây ngô một hồi hỏi Quả Tri cũng biết. Hắn lại tiếp tục mở hộp quà trong ngăn bàn ra, trong đó là một cái bóp tiền. Hắn mở bóp tiền ra liền thấy hình của Thời Tây kẹp ở bên trong. Lỗ Hào đoạt lấy bóp tiền: “Tôi, tôi muốn lấy cái này.” Hoa Cốc Vũ không giải thích được nhìn Lỗ Hào: “Cậu là ai?”
“Tôi mới là người phải hỏi câu này. Cậu là ai? Không phải là học sinh lớp này chạy đến đây làm gì?”
“Có thái độ như vậy với một người đẹp trai dữ dội nhất định sẽ bị báo ứng, cẩn thận đó!” Dù sao Hoa Cốc Vũ cũng không muốn lấy cái bóp tiền có hình Thời Tây, hắn ôm lấy một đống lớn quà tặng hài lòng rời đi.
Lỗ Hào cầm bóp tiền, hết trành trành nhìn Thời Tây lại cúi đầu nhìn hình của Thời Tây. Hắn nắm bóp tiền thật chặt trong tay. Tâm ý của Quả Tri rơi vào trong ngực người khác.
/104
|