Chương 59. Nhận thức chung
Yên tĩnh, yên tĩnh, cũng không có âm thanh nữa. Tình trạng này còn kéo dài bao lâu nữa thì mới có thể kết thúc đây?
Hai người, luôn phải có một người bước trước một bước. Thời Tây đến đây, đến trước mặt mình, đây là một bước của hắn. Bây giờ đến phiên mình bước một bước.
“Tớ từng nói mình không thích nói dối, lại càng không thích nói dối với cậu. Tớ từng nói, tớ sẽ khóc thút thít cho người khác xem, còn nụ cười sẽ chỉ dành cho cậu. Kết quả, tớ là một tên lừa gạt. Cho tớ thu lại những lời tớ nói đi! Nếu như ban đầu không quen biết cậu thì thật tốt, đây là lời nói dối lớn nhất trong đời của tớ. Tớ cũng không biết tại sao mình lại có thể nói ra khỏi miệng nữa.” Tay của cậu nắm chặt Thời Tây không chịu buông ra: “Tớ rất quan tâm chuyện học tập của mình, quan tâm đến một lí do rất nhỏ, nhỏ đến độ không dám nói cho cậu biết. Tớ chỉ nghĩ, nếu như tớ học giỏi, ba của tớ sẽ mất đi một lí do để bắt bẻ cậu. Nếu như vậy thì ông ấy có thể dễ dàng chấp nhận chuyện của chúng ta hơn.”
Lại một lần nữa, sự ngây thơ của Quả Tri khiến cho người ta đau lòng.
Ôm tất cả hy vọng, một hy vọng nhỏ nhất cũng không chịu bỏ qua.
“Nhưng tớ cảm thấy mình giống như một phế vật, cái gì cũng làm không tốt. Tớ muốn vì cậu mà làm chút gì đó, muốn vì tình cảm của chúng ta mà làm chút gì đó.”
“Tôi hỏi cậu, cậu nghĩ tôi vì điều gì mà phải thay đổi?” Rốt cục Thời Tây cũng nói chuyện.
“Chuyện này…”
Một giây, hai giây, Quả Tri cũng không có câu trả lời. Cậu chỉ có thể nhìn gáy tai hình vòng cung xinh đẹp của Thời Tây. Ba giây sau, giọng nói của Thời Tây phát ra có chút chậm chạp nhưng vẫn rất rõ ràng: “Là bởi vì mình chưa đủ tốt, lấy cái gì để bảo vệ cậu? Cậu là phế vật cũng được, ngu ngốc cũng được, không quan trọng. Cậu có tôi là được.” Từ mới bắt đầu Quả Tri đã sai lầm rồi, sai lầm thật lớn. Cậu không phải là gánh nặng. Thời Tây thay đổi và tiến bộ như vậy cũng không phải là không có ý nghĩa nào. Thời Tây đi ở phía trước, cũng không phải là bỏ rơi Quả Tri ở phía sau, mà là muốn để cậu ấy ở sau lưng mình.
Quả Tri có vô số ý nghĩ lạc quan, nhưng đối với Thời Tây mà nói, Quả Tri chính là niềm lạc quan duy nhất của hắn.
Không cần phải phí sức để cảm nhận trong biểu cảm của Thời Tây có chứa suy nghĩ gì, cặp mắt của Quả Tri chưa bao giờ trong suốt như lúc này. Cậu có thể dễ dàng thấy rõ tình cảm của Thời Tây. Lúc này, trái tim của cậu đang vui mừng hoan hô: Thì ra là Thời Tây rất quan tâm mình, không phải chỉ có một chút.
“Sao nói khó nghe quá vậy? Cái gì mà phế vật, cái gì mà ngu ngốc. Rốt cục tớ nên cao hứng hay là tức giận đây?” Mặt của Quả Tri dở khóc dở cười.
“Còn có lời khó nghe hơn.”
Quả Tri dang hai cánh tay: “Ôm chút nào! Chúng ta như vậy coi như làm hòa đi.” Thời Tây không nhúc nhích, Quả Tri xông lên, bị Thời Tây đẩy ở đầu: “Cách xa tôi một chút.”
“Sau này nếu như gây gỗ thì tớ sẽ ôm cậu thật chặt, để cậu không thở được, sẽ bất lợi cho sức khoe của cậu.”
“Vậy cậu mau bệnh chết cho tôi!”
“Cậu nói ra nhiều lời quá đáng thật!” Quả Tri dừng lại, Thời Tây định xoay người, Quả Tri cuống quýt hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Đi về.”
“Nhưng mắt của tớ đau.” Quả Tri che mắt của mình, Thời Tây mặt lạnh nhìn cậu: “Cậu đang che mắt phải.”
“Dù sao cũng đau.”
Quả Tri mang cái ghế đặt sau lưng Thời Tây: “Cậu ngồi trước đi.” Thời Tây không có phản ứng ngồi xuống. Quả Tri tìm trong thùng rác cây nến tối qua cậu đã ném, đốt lên: “Thời Tây, sinh nhật vui vẻ, cậu cầu nguyện đi.”
“Đừng chơi trò này cho tôi!”
“Cậu thích quà gì? Tớ có thể tặng cho cậu.”
“Không cần.”
“Thời Tây, cậu có nguyện vọng gì vậy, có thể nói cho tớ nghe được không? Hay là thôi đi, bởi vì tớ nghe nói nếu như để người khác biết được nguyện vọng của mình thì nó sẽ không trở thành hiện thực được.”
“Cậu nói nhảm nhiều quá.”
“Thổi nến đi, một chút nữa sẽ mua bánh kem chúc mừng sau.”
“Tôi không có hứng thú với đồ ngọt.”
“Cậu ăn một chút thôi cũng được, còn lại cứ để tớ ăn.”
“Gặp lại sau.”
Quả Tri cho rằng Thời Tây sẽ đi, gấp gáp đưa tay muốn giữ Thời Tây lại, nhưng cánh tay của cậu lại bị Thời Tây bắt lại, lôi cậu vào trong ngực. Cậu ngồi ở trên đùi Thời Tây, khoảng cách gần sát như vậy khiến cậu có chút dao động.
“Mắt còn đau không?” Hơi thở của Thời Tây phả vào mặt của Quả Tri.
“Ừm. Nhưng nó có thể sẽ không đau, nếu như cậu kể chuyện cổ tích cho tớ nghe, giống như hồi học cấp ba, lúc cậu dẫn tớ đi nhổ răng vậy.”
Lần này, Thời Tây không có cự tuyệt. Hắn kể chuyện cổ tích ở bên tai Quả Tri. Mỗi chữ, mỗi chữ đều chạm vào lòng của Quả Tri. Quả nhiên vẫn là giống nhau, giọng nói của hắn có thể khiến người khác quên đi đau đớn.
Không biết từ lúc nào, Quả Tri ngủ thiếp đi trong ngực của Thời Tây. Cậu ấy nhất định là đang mơ một giấc mơ tuyệt đẹp, nếu không tại sao khóe môi của cậu lại cười ngọt ngào như thế? Giọng nói của Thời Tây dừng lại. Hắn nhìn Quả Tri, đưa tay ra, ngón tay lướt qua mặt của Quả Tri.
Quả Tri so với lúc trước có phần nghiêm túc hơn nhưng thật ra vẫn là một người không mấy phức tạp, rất đơn giản. Cả ngày suy nghĩ mơ mộng lung tung còn không bằng dựa vào sự cố gắng của chính mình mà thực hiện. Nếu như kết quả cuối kì không tệ, nói không chừng ba của mình có thể đồng ý cho mình ra ngoài chơi vào kì nghỉ hè, vậy thì mình có thể đi tìm Thời Tây rồi. Hắn vẽ lên giấy thật nhiều nấc thang, mỗi nấc thang đại diện cho một mục tiêu.
Mục tiêu thứ nhất: Vào kì nghỉ hè đi tìm Thời Tây chơi.
Mục tiêu thứ hai: Trong vòng ba tháng sẽ không gây gổ với Thời Tây.
Mục tiêu thứ ba: Năm nay, số tiền tích lũy trong ngân hàng phải là 5000. (Cái này tính theo bên Trung Quốc, không phải tính theo tiền tệ Việt Nam.)
Mục tiêu thứ tư: Thấy nụ cười của Thời Tây.
Mục tiêu thứ năm: Có một quyển tiểu thuyết của nhà văn Thời Tây.
Mục tiêu thứ sáu: Làm cho ba mẹ Thời Tây thích mình.
Mục tiêu thứ bảy: Làm cho ba mẹ mình thích Thời Tây.
Cậu cau mày, cắn bút, suy nghĩ sắp xếp các mục lại theo mức độ khó tăng dần, suy nghĩ mình còn mục tiêu nào chưa viết vào hay không. Hồi lâu, cậu viết ra mục tiêu cuối cùng.
Mục tiêu thứ tám: Không quan tâm tới ánh mắt của người khác, chỉ trích của người khác, suy nghĩ của người khác. Cứ như vậy mà an nhàn sống bên cạnh Thời Tây.
Viết xong cậu gấp tờ giấy lại bỏ vào trong cặp. Không quan trọng, từ từ mà thực hiện. Cậu tự nhủ trong lòng.
Ở bên cạnh Thời Tây là nguyện vọng của Quả Tri.
Ở bên cạnh Quả Tri là chuyện Thời Tây nhất định phải thực hiện.
Ít nhất ở điểm này, hai người đã có nhận thức chung.
Yên tĩnh, yên tĩnh, cũng không có âm thanh nữa. Tình trạng này còn kéo dài bao lâu nữa thì mới có thể kết thúc đây?
Hai người, luôn phải có một người bước trước một bước. Thời Tây đến đây, đến trước mặt mình, đây là một bước của hắn. Bây giờ đến phiên mình bước một bước.
“Tớ từng nói mình không thích nói dối, lại càng không thích nói dối với cậu. Tớ từng nói, tớ sẽ khóc thút thít cho người khác xem, còn nụ cười sẽ chỉ dành cho cậu. Kết quả, tớ là một tên lừa gạt. Cho tớ thu lại những lời tớ nói đi! Nếu như ban đầu không quen biết cậu thì thật tốt, đây là lời nói dối lớn nhất trong đời của tớ. Tớ cũng không biết tại sao mình lại có thể nói ra khỏi miệng nữa.” Tay của cậu nắm chặt Thời Tây không chịu buông ra: “Tớ rất quan tâm chuyện học tập của mình, quan tâm đến một lí do rất nhỏ, nhỏ đến độ không dám nói cho cậu biết. Tớ chỉ nghĩ, nếu như tớ học giỏi, ba của tớ sẽ mất đi một lí do để bắt bẻ cậu. Nếu như vậy thì ông ấy có thể dễ dàng chấp nhận chuyện của chúng ta hơn.”
Lại một lần nữa, sự ngây thơ của Quả Tri khiến cho người ta đau lòng.
Ôm tất cả hy vọng, một hy vọng nhỏ nhất cũng không chịu bỏ qua.
“Nhưng tớ cảm thấy mình giống như một phế vật, cái gì cũng làm không tốt. Tớ muốn vì cậu mà làm chút gì đó, muốn vì tình cảm của chúng ta mà làm chút gì đó.”
“Tôi hỏi cậu, cậu nghĩ tôi vì điều gì mà phải thay đổi?” Rốt cục Thời Tây cũng nói chuyện.
“Chuyện này…”
Một giây, hai giây, Quả Tri cũng không có câu trả lời. Cậu chỉ có thể nhìn gáy tai hình vòng cung xinh đẹp của Thời Tây. Ba giây sau, giọng nói của Thời Tây phát ra có chút chậm chạp nhưng vẫn rất rõ ràng: “Là bởi vì mình chưa đủ tốt, lấy cái gì để bảo vệ cậu? Cậu là phế vật cũng được, ngu ngốc cũng được, không quan trọng. Cậu có tôi là được.” Từ mới bắt đầu Quả Tri đã sai lầm rồi, sai lầm thật lớn. Cậu không phải là gánh nặng. Thời Tây thay đổi và tiến bộ như vậy cũng không phải là không có ý nghĩa nào. Thời Tây đi ở phía trước, cũng không phải là bỏ rơi Quả Tri ở phía sau, mà là muốn để cậu ấy ở sau lưng mình.
Quả Tri có vô số ý nghĩ lạc quan, nhưng đối với Thời Tây mà nói, Quả Tri chính là niềm lạc quan duy nhất của hắn.
Không cần phải phí sức để cảm nhận trong biểu cảm của Thời Tây có chứa suy nghĩ gì, cặp mắt của Quả Tri chưa bao giờ trong suốt như lúc này. Cậu có thể dễ dàng thấy rõ tình cảm của Thời Tây. Lúc này, trái tim của cậu đang vui mừng hoan hô: Thì ra là Thời Tây rất quan tâm mình, không phải chỉ có một chút.
“Sao nói khó nghe quá vậy? Cái gì mà phế vật, cái gì mà ngu ngốc. Rốt cục tớ nên cao hứng hay là tức giận đây?” Mặt của Quả Tri dở khóc dở cười.
“Còn có lời khó nghe hơn.”
Quả Tri dang hai cánh tay: “Ôm chút nào! Chúng ta như vậy coi như làm hòa đi.” Thời Tây không nhúc nhích, Quả Tri xông lên, bị Thời Tây đẩy ở đầu: “Cách xa tôi một chút.”
“Sau này nếu như gây gỗ thì tớ sẽ ôm cậu thật chặt, để cậu không thở được, sẽ bất lợi cho sức khoe của cậu.”
“Vậy cậu mau bệnh chết cho tôi!”
“Cậu nói ra nhiều lời quá đáng thật!” Quả Tri dừng lại, Thời Tây định xoay người, Quả Tri cuống quýt hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”
“Đi về.”
“Nhưng mắt của tớ đau.” Quả Tri che mắt của mình, Thời Tây mặt lạnh nhìn cậu: “Cậu đang che mắt phải.”
“Dù sao cũng đau.”
Quả Tri mang cái ghế đặt sau lưng Thời Tây: “Cậu ngồi trước đi.” Thời Tây không có phản ứng ngồi xuống. Quả Tri tìm trong thùng rác cây nến tối qua cậu đã ném, đốt lên: “Thời Tây, sinh nhật vui vẻ, cậu cầu nguyện đi.”
“Đừng chơi trò này cho tôi!”
“Cậu thích quà gì? Tớ có thể tặng cho cậu.”
“Không cần.”
“Thời Tây, cậu có nguyện vọng gì vậy, có thể nói cho tớ nghe được không? Hay là thôi đi, bởi vì tớ nghe nói nếu như để người khác biết được nguyện vọng của mình thì nó sẽ không trở thành hiện thực được.”
“Cậu nói nhảm nhiều quá.”
“Thổi nến đi, một chút nữa sẽ mua bánh kem chúc mừng sau.”
“Tôi không có hứng thú với đồ ngọt.”
“Cậu ăn một chút thôi cũng được, còn lại cứ để tớ ăn.”
“Gặp lại sau.”
Quả Tri cho rằng Thời Tây sẽ đi, gấp gáp đưa tay muốn giữ Thời Tây lại, nhưng cánh tay của cậu lại bị Thời Tây bắt lại, lôi cậu vào trong ngực. Cậu ngồi ở trên đùi Thời Tây, khoảng cách gần sát như vậy khiến cậu có chút dao động.
“Mắt còn đau không?” Hơi thở của Thời Tây phả vào mặt của Quả Tri.
“Ừm. Nhưng nó có thể sẽ không đau, nếu như cậu kể chuyện cổ tích cho tớ nghe, giống như hồi học cấp ba, lúc cậu dẫn tớ đi nhổ răng vậy.”
Lần này, Thời Tây không có cự tuyệt. Hắn kể chuyện cổ tích ở bên tai Quả Tri. Mỗi chữ, mỗi chữ đều chạm vào lòng của Quả Tri. Quả nhiên vẫn là giống nhau, giọng nói của hắn có thể khiến người khác quên đi đau đớn.
Không biết từ lúc nào, Quả Tri ngủ thiếp đi trong ngực của Thời Tây. Cậu ấy nhất định là đang mơ một giấc mơ tuyệt đẹp, nếu không tại sao khóe môi của cậu lại cười ngọt ngào như thế? Giọng nói của Thời Tây dừng lại. Hắn nhìn Quả Tri, đưa tay ra, ngón tay lướt qua mặt của Quả Tri.
Quả Tri so với lúc trước có phần nghiêm túc hơn nhưng thật ra vẫn là một người không mấy phức tạp, rất đơn giản. Cả ngày suy nghĩ mơ mộng lung tung còn không bằng dựa vào sự cố gắng của chính mình mà thực hiện. Nếu như kết quả cuối kì không tệ, nói không chừng ba của mình có thể đồng ý cho mình ra ngoài chơi vào kì nghỉ hè, vậy thì mình có thể đi tìm Thời Tây rồi. Hắn vẽ lên giấy thật nhiều nấc thang, mỗi nấc thang đại diện cho một mục tiêu.
Mục tiêu thứ nhất: Vào kì nghỉ hè đi tìm Thời Tây chơi.
Mục tiêu thứ hai: Trong vòng ba tháng sẽ không gây gổ với Thời Tây.
Mục tiêu thứ ba: Năm nay, số tiền tích lũy trong ngân hàng phải là 5000. (Cái này tính theo bên Trung Quốc, không phải tính theo tiền tệ Việt Nam.)
Mục tiêu thứ tư: Thấy nụ cười của Thời Tây.
Mục tiêu thứ năm: Có một quyển tiểu thuyết của nhà văn Thời Tây.
Mục tiêu thứ sáu: Làm cho ba mẹ Thời Tây thích mình.
Mục tiêu thứ bảy: Làm cho ba mẹ mình thích Thời Tây.
Cậu cau mày, cắn bút, suy nghĩ sắp xếp các mục lại theo mức độ khó tăng dần, suy nghĩ mình còn mục tiêu nào chưa viết vào hay không. Hồi lâu, cậu viết ra mục tiêu cuối cùng.
Mục tiêu thứ tám: Không quan tâm tới ánh mắt của người khác, chỉ trích của người khác, suy nghĩ của người khác. Cứ như vậy mà an nhàn sống bên cạnh Thời Tây.
Viết xong cậu gấp tờ giấy lại bỏ vào trong cặp. Không quan trọng, từ từ mà thực hiện. Cậu tự nhủ trong lòng.
Ở bên cạnh Thời Tây là nguyện vọng của Quả Tri.
Ở bên cạnh Quả Tri là chuyện Thời Tây nhất định phải thực hiện.
Ít nhất ở điểm này, hai người đã có nhận thức chung.
/104
|