Bầu trời càng lúc càng về khuya, màn đêm dày đặc bao bộc lấy ngôi biệt thự Tĩnh Thiên như muốn nhấn chìm nơi ấy vào màn đêm sâu thẩm. Trong phòng ngủ tối om, bóng dáng người phụ nữ mảnh khảnh đang ngồi trên giường ôm gối, ánh mắt cô mong lung nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc váy ngủ ôm sát dáng người đầy đặn của cô, mái tóc đen dài mượt mà xõa dài tôn lên nước da trắng hồng mịn màn, gương mặt thanh tú dịu dàng như nước.
Hình ảnh đập dìu như có như không của cô làm rung động biết bao lòng đàn ông thế giới, tuy nhiên có người mà cô đang đợi, có người đàn ông đã vứt bỏ một cô gái xinh đẹp tươi mát như cô tại ngôi biệt thự rộng lớn này.
Âm thanh động cơ xe nhanh chóng thu hút sự chút ý của cô gái, gương mặt cô bỗng trở nên rạng rỡ hẳn, cánh môi anh đào dần vẽ nên một đường cong nhẹ quyến rũ. Cô lật đật đứng dậy chạy ra ngoài cửa sổ cố nhìn xuống phía cổng, nhưng chỉ thấy được mỗi chiếc xe đen đang đậu ở cổng nhưng không rõ ai đi vào.
Trái tim cô bất giác đập loạn trong lòng ngực, cô vừa hồi hộp lại vừa bất an, cô có dự cảm dường như có chuyện gì đó sẽ xảy ra. Ngón tay mảnh mai hơi run lên, bàn chân trần nhỏ nhắn như búp sen đi trên mặt sàn, cái lạnh lẽo của ban đêm dần làm đôi chân cô đỏ ửng cả lên.
Cô cất bước đi về phía cửa, bàn tay run rẩy cầm lấy áo choàng khoát lên người. Khẽ hít một hơi khí lạnh lẽo vào, trái tim dường như được luồng khí lạnh ấy làm cho bình tĩnh hơn. Vẻ mặt lo lắng khi nãy đã biến mất để lại gương mặt thanh tú dịu dàng vô ưu vô lo.
Có lẽ sức khỏe cô rất yếu, có lẽ thân hình yếu ớt của cô không thể đánh nhau được gì. Nhưng ông trời lại ban cho cô trí thông minh cùng những giác quan nhạy cảm, vì sức khỏe nên cô buộc mình phải rành về dược học, thảo dược tuy rất chậm phát huy tác dụng nhưng có thể cải tiến phần nào sức khỏe yếu ớt của bản thân.
Sức chiến đấu cô không bằng ai, nên buộc lòng cô phải biết thiết kế những ám khí để phòng vệ. Dựa vào trí thông minh cô có thể linh hoạt xử lý mọi tình huống bất trắc, giác quan nhạy bén cũng có thể giúp ích được cho Thâm Uyên, một nghề mà cô có thể làm được - xạ thủ.
Thiên Thảo Tiểu Tinh là người mà ai cũng thấy cô nở nụ cười nhưng chỉ tiếc không ai biết rằng cô vốn chẳng vui vẻ gì, dù vậy nhưng cô không thể để nỗi buồn của mình ảnh hưởng đến hạnh phúc của người khác, vì thế cô luôn cười tươi dưới ánh nắng dịu dàng, còn gương mặt lạnh lùng luôn xuất hiện ở nơi mà người khác không thấy. Mọi nỗi đau, cô độc, cô luôn phải chịu đựng một mình trong màn đêm sâu thẩm lạnh lẽo.
Đã từng có người hỏi cô có hạnh phúc không, cô cũng chỉ cười, hạnh phúc là một cảm xúc quá xa hoa, liệu cô sẽ có chứ? Đó là khi cô chưa gặp anh, từ khi nhìn thấy anh, cô có thể xác định, cô sẽ hạnh phúc chỉ cần có anh bên cạnh...
Khi cửa phòng ngủ được khép lại, bàn chân trần của cô vừa chạm được vài bậc cầu thang lạnh lẽo thì mùi hương trong không khí nhanh chóng thu hút sự chú ý của cô khiến bước chân của cô cũng bỗng dừng lại. Mùi hương khích tình của nước hoa nữ, dù nhàn nhạt trong không khí nhưng cũng man cho người khác cảm giác nồng nặc khó chịu.
Tuy nhiên, giữa mùi hương khích tình ấy, tồn tại một loại hương thanh nhạt khác, hương thơm ấy khiến cho lòng Tiểu Tinh lạnh toát, mùi hương ấy cô đã từng ngửi qua, hương thơm thanh nhạt tự nhiên mà bất cứ nước hoa nào cũng chẳng thể mang lại được, cũng có lẽ cả đời này cô cũng không quên được mùi hương thoang thoảng như có như không ấy, hoắc hương.
Hoắc hương, loại hương thường được dùng trong nước hoa và là một trong dược thảo rất tốt để trị bệnh. Mùi hương của nó quanh quẩn bám theo cô mãi không dứt. Mùi hương luôn lưu trên người anh, mùi hương rất nhạt nhòa mang cho người khác cảm giác như có như không nhưng khi mùi hương này bên cạnh lại khiến cho ta có cảm giác an nhàn và rất an toàn.
Mùi hương của anh đan xen với mùi hương xa lạ của một người phụ nữ. Dù rất nhạt trong không khí nhạt đến mức gần như loãng dần. Cô run rẩy hít một hơi sâu để mặc mùi ương thực hư bất phân ấy càu xé trái tim cô từng chút từng chút một, cảm giác đau đớn khiến cô sợ hãi, trong lòng thầm cầu nguyện những chuyện cô đoán sẽ không thành hiện thực.
Mỗi một bậc cầu thang, ngắn thế đấy nhưng lại như con đường dài nguy hiểm trùng trùng. Rất khó khăn khi cô đặt được chân đến tầng gác lửng, nhẹ nhàng đi từng bước đến bên tấm kính trước mặt. Chỉ cần đến đó, cô sẽ biết được chuyện gì đang diễn ra, sẽ mở được con đường trước mắt là hạnh phúc hay bất hạnh.
Dù trong lòng con đập từng hồi lo sợ, tiếng chuông cảnh báo gào thét không cho cô đến bên ban công trước mặt, nhưng cảm xúc của cô vẫn bình tĩnh và dịu dàng, trông thì như không gì nhưng trong lòng cô luôn cầu nguyện trên mỗi bước đi.
Chốc lát khung cảnh nóng bổng ở phòng khách lại làm tan vỡ tất cả mọi nguyện cầu của cô.
Tiếng rên rỉ van xin của người phụ nữ hòa với tiếng thở dốc khản đặc của người đàn ông. Bóng dàng cao lớn người đàn ông hoàn mĩ, làn da đồng rắn chắc ẩn hiện sau lớp áo sơ mi mỏng, tuy phóng túng tùy tiện nhưng mang nét quyến rũ diềm chết bao phụ nữ. Tiết tấu anh mạnh mẽ gần như muốn nhấn chìm người phụ nữ trần truồng như nhộng dưới thân vào niềm khoái lạc của dục vọng.
Trái tim Tiểu Tinh đập mạnh một tiếng, ánh mắt kinh hoàng nhanh chóng biến mất ngay tức khắc, mặc cho lòng cô đau đớn khó chịu đến mức sắp tắt thở.
Người đàn ông đang triền miên trên sô pha bất chợt lia tầm mắt ngước nhìn cô đang đứng trên gác lửng, đôi mắt lóe tia cười giễu cợt, bàn tay to lớn thô bạo nắn bầu ngực căng tròn trong lòng khiến người phụ nữ kia liền rên lên sung sướng, anh nâng cằm người phụ nữ đó lên hôn ngấu nghiến, tiết tấu cũng dần nhanh và mạnh hơn.
Tất cả quá trình, anh đều dán mắt vào cô một ly cũng không rời. Ánh nhìn của anh lạnh lẽo và đầy khinh bỉ nhắm thẳng vào cô như con dao sắc nhọn mà anh tự tay cắm thẳng vào trái tim cô, rồi lại miệt thị nhìn cô đau đớn hấp hối từng cơn. Nỗi đau ấy như muốn nhấn chìm cô vào địa ngục sâu thẳm không thể nào hồi sinh...
***
/14
|