Sau khi dùng bữa xong, Tịch Nhan ngồi một mình trong đình viện lặng lẽ nghĩ ngợi.
« Nhan Nhan, thật sự ta không nghĩ tới ngươi lại gả cho Lão Thất. »
Đang ngồi ngây ngốc, bỗng nhiên có người đi vào trong đình ngồi xuống cạnh nàng.
Tử Ngạn nói với nàng không hề che dấu cảm xúc của mình, bởi vậy mặc dù trên mặt Thanh Vũ luôn cười nhưng nàng luôn bắt gặp trong đó ánh mắt thật lạnh. Điểm này Tử Ngạn cùng
Hoàng Phủ Thanh Vũ quả thật khác nhau rất nhiều.
Vì vậy trước mặt hắn Tịch Nhan không hề che dấu tân tư của mình nói. : « Dù sao cũng đã bị gả, gả cho ai mà chẳng giống nhau. »
« Ta cứ ngỡ một người tâm cao khí ngạo như Nhan Nhan, ít ra cũng phải gả cho một nam tử ưu tú cao ngạo trân quý nhất chứ ? »
Tịch Nhan không kìm được cười khẽ một tiếng : « Trái phải trên dưới khắp thế gian này nam tử chẳng nhẽ không giống nhau hay sao ?»
Tử Ngạn chạnh lòng, trên mặt không dấu được cảm giác mất mát nhưng chỉ một lát sau lại cười nói : « Cũng may Lão Thất cũng không phải là không tốt, ta nghĩ hắn sẽ đối xử với ngươi rất tốt, Nhưng Nhan Nhan mặt của ngươi vì sao.. ? »
« Suỵt » Tịch Nhan giơ lên ngón trỏ che lên môi, cười cười, « Tử Ngạn ngươi giúp ta giữ bí mật chuyện này, có được hay không ? »
« Đương nhiên rồi » Tử Ngạn gật gật đầu, ánh mắt nhìn xuống bàn tay ửng hồng của nàng, bỗng nhiên nắm tay nàng lại, quả nhiên là ngón tay rất lạnh nhịn không được nhíu mày, «
Ngươi vì sao không biết chăm sóc bản thân mình ? »
Tay hắn rất ấm áp hơn nữa nàng cũng chẳng thấy chút khác thường nào nên mặc nhiên để hắn nắm tay mình. Nàng nhìn hắn cười, bỗng nhiên nhớ lại chuyện trước đây nàng thường hay cãi nhau rồi trêu chọc hắn.
Hắn là một thiếu niên thật đơn thuần, thế giới của hắn rất bình dị ấm áp, ở hắn Tịch Nhan có thể cảm nhận được phảng phất trên người hắn có một lòng trung thành hết thảy dù thế nào đều hướng về quê hương.
Tịch Nhan ngồi với hắn một lúc lâu bỗng nhiên muốn hỏi hắn một câu, nhìn hắn cười nói : « Tử Ngạn, thế giới của ngươi trừ mẫu thân cùng với sách Kinh Phật ra, có tồn tại thứ gì khác không ? »
« Còn có Nhan Nhan. » Trong mắt thiếu niên ánh lên màu sắc thuần tuý, nhìn nàng với ánh mắt nghiêm túc.
« Tử Ngạn ? » Tịch Nhan kinh ngạc nhịn không được nở nụ cười, cười lớn, « Vậy trong lòng của ngươi ta được coi là gì ? »
" Nhan Nhan trong lòng ta, chính là Nhan Nhan."
Tịch Nhan rất thích ánh mắt đơn thuần của hắn, thế nên cứ thuận miệng nói ra những gì trong lòng nàng đang nghĩ, nhưng những lời nói đó không có hàm ý gì cả chỉ muốn thoải mái trêu đùa hắn cùng hắn nói giỡn, hình như không để ý tới thời gian trôi qua, mãi cho đến tận khuya nàng mới rời khỏi đình viện quay trở về phòng.
Trong phòng tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả Tịnh Nhan định gọi người tới thắp đèn lên, đột nhiên nhớ tới Hoàng Phủ Thanh Vũ, trong lòng không hiểu sao có một cảm giác khác lạ liền cứ để thế sờ soạn mò đường đi vào trong phòng.
Trong phòng rất yên lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, dường như không có ai bên trong cả.
Tuy vậy nàng cũng không muốn đi kiểm tra xem hắn có đang ở trong phòng hay không, vì thế mò mẫm đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống. Nhiệt độ ngoài trời rất lạnh sau khi vào phòng nàng cảm thấy bên trong rất ấm áp nhưng cảm giác ấm áp đột ngột này lại khiến Tịch Nhan cảm thấy hơi mệt, có lẽ bởi vì nguyệt sự nên bụng nàng hơi hơi trướng lên.
« Nhan Nhan, thật sự ta không nghĩ tới ngươi lại gả cho Lão Thất. »
Đang ngồi ngây ngốc, bỗng nhiên có người đi vào trong đình ngồi xuống cạnh nàng.
Tử Ngạn nói với nàng không hề che dấu cảm xúc của mình, bởi vậy mặc dù trên mặt Thanh Vũ luôn cười nhưng nàng luôn bắt gặp trong đó ánh mắt thật lạnh. Điểm này Tử Ngạn cùng
Hoàng Phủ Thanh Vũ quả thật khác nhau rất nhiều.
Vì vậy trước mặt hắn Tịch Nhan không hề che dấu tân tư của mình nói. : « Dù sao cũng đã bị gả, gả cho ai mà chẳng giống nhau. »
« Ta cứ ngỡ một người tâm cao khí ngạo như Nhan Nhan, ít ra cũng phải gả cho một nam tử ưu tú cao ngạo trân quý nhất chứ ? »
Tịch Nhan không kìm được cười khẽ một tiếng : « Trái phải trên dưới khắp thế gian này nam tử chẳng nhẽ không giống nhau hay sao ?»
Tử Ngạn chạnh lòng, trên mặt không dấu được cảm giác mất mát nhưng chỉ một lát sau lại cười nói : « Cũng may Lão Thất cũng không phải là không tốt, ta nghĩ hắn sẽ đối xử với ngươi rất tốt, Nhưng Nhan Nhan mặt của ngươi vì sao.. ? »
« Suỵt » Tịch Nhan giơ lên ngón trỏ che lên môi, cười cười, « Tử Ngạn ngươi giúp ta giữ bí mật chuyện này, có được hay không ? »
« Đương nhiên rồi » Tử Ngạn gật gật đầu, ánh mắt nhìn xuống bàn tay ửng hồng của nàng, bỗng nhiên nắm tay nàng lại, quả nhiên là ngón tay rất lạnh nhịn không được nhíu mày, «
Ngươi vì sao không biết chăm sóc bản thân mình ? »
Tay hắn rất ấm áp hơn nữa nàng cũng chẳng thấy chút khác thường nào nên mặc nhiên để hắn nắm tay mình. Nàng nhìn hắn cười, bỗng nhiên nhớ lại chuyện trước đây nàng thường hay cãi nhau rồi trêu chọc hắn.
Hắn là một thiếu niên thật đơn thuần, thế giới của hắn rất bình dị ấm áp, ở hắn Tịch Nhan có thể cảm nhận được phảng phất trên người hắn có một lòng trung thành hết thảy dù thế nào đều hướng về quê hương.
Tịch Nhan ngồi với hắn một lúc lâu bỗng nhiên muốn hỏi hắn một câu, nhìn hắn cười nói : « Tử Ngạn, thế giới của ngươi trừ mẫu thân cùng với sách Kinh Phật ra, có tồn tại thứ gì khác không ? »
« Còn có Nhan Nhan. » Trong mắt thiếu niên ánh lên màu sắc thuần tuý, nhìn nàng với ánh mắt nghiêm túc.
« Tử Ngạn ? » Tịch Nhan kinh ngạc nhịn không được nở nụ cười, cười lớn, « Vậy trong lòng của ngươi ta được coi là gì ? »
" Nhan Nhan trong lòng ta, chính là Nhan Nhan."
Tịch Nhan rất thích ánh mắt đơn thuần của hắn, thế nên cứ thuận miệng nói ra những gì trong lòng nàng đang nghĩ, nhưng những lời nói đó không có hàm ý gì cả chỉ muốn thoải mái trêu đùa hắn cùng hắn nói giỡn, hình như không để ý tới thời gian trôi qua, mãi cho đến tận khuya nàng mới rời khỏi đình viện quay trở về phòng.
Trong phòng tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả Tịnh Nhan định gọi người tới thắp đèn lên, đột nhiên nhớ tới Hoàng Phủ Thanh Vũ, trong lòng không hiểu sao có một cảm giác khác lạ liền cứ để thế sờ soạn mò đường đi vào trong phòng.
Trong phòng rất yên lặng, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, dường như không có ai bên trong cả.
Tuy vậy nàng cũng không muốn đi kiểm tra xem hắn có đang ở trong phòng hay không, vì thế mò mẫm đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống. Nhiệt độ ngoài trời rất lạnh sau khi vào phòng nàng cảm thấy bên trong rất ấm áp nhưng cảm giác ấm áp đột ngột này lại khiến Tịch Nhan cảm thấy hơi mệt, có lẽ bởi vì nguyệt sự nên bụng nàng hơi hơi trướng lên.
/44
|