Đèn đuốc được trang hòang rực rỡ, thời khắc này tại phủ của tam vương gia thật sự rất náo nhiệt, tuy đều là các huynh đệ, tỷ muội, họ hàng trong nhà đến tham dự...nhưng người tới chúc mừng nhiều không hết.
Tịch Nhan bưới ra từ xe ngựa xuống, vừa thấy sơ qua cũng có thể hiểu được đại khái.
Tên tam vương gia này thật sự là một người phù phiếm xa xỉ, ham hưởng lạc! Nếu không chắc chắn sẽ không bày ra cái kiểu trang hòang, hoa lệ phô trương đến như vậy, mà cái lý do gặp mặt của các huynh đệ, tỷ muội này có khi chỉ để làm nền cho ý đồ muốn khoe của thể hiện bản thân phú quý.
Nàng còn đang bận đứng xuất thần tại đó thì Hòang Phủ Thanh Vũ đã lăn xe tới bên cạnh nàng: " Đứng ở ngòai này xem thì có cái gì vui, đi vào thôi"
Trong lòng Tịch Nhan khẽ hừ nhẹ một tiếng, vừa định bước vài bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có một giọng nói trầm nhẹ truyền tới: "Thất ca cũng đến sao?"
Người vừa mới tới là Hòang Phủ Thanh Thần, sắc mặt vẫn lạnh lẽo như trước theo sau là Trầm Đằng Tuyết chậm rãi đi tới.
Tịch Nhan đối với hắn cảm thấy rất có hứng thú, nhưng hắn thì chỉ lạnh lùng nhìn qua Tịch Nhan một cái sau đó ý tứ hô lên một tiếng: "Thất tẩu". Tịch Nhan cũng không muốn so đo với hắn, nhìn nàng kia chỉ cảm nhận được trong mắt nàng ấy dường như có ba phần lạnh lùng xinh đẹp.
Đằng Tuyết cảm giác được ánh mắt của nàng nhìn mình, làm như không để ý sau đó đi tới nhìn hướng Hòang Phủ Thanh Vũ thản nhiên hành lễ: " Thất gia cát tường"
Sắc mặt Hòang Phủ Thanh Thần có chút biến chuyển sau đó nháy mắt khôi phục lại.
Hòang Phủ Thanh Vũ nhìn nàng cười: "Đằng Tuyết, nếu ta gọi ngươi một tiếng cửu muội, có phải ngươi cũng nên gọi ta một tiếng " Thất ca" không?
Đằng Tuyết vẫn biểu hiện như trước không cười chỉ thản nhiên nói: "Chẳng qua chỉ là một tiếng xưng hô thôi, thất gia cần gì phải chú ý?"
Vừa dứt lời Hòang Phủ Thanh Thần đột nhiên lạnh lùng vung tay áo lập tức đi vào phủ. Đằng Tuyết cũng không nhìn hắn, mãi đến khi thân hình hắn khuất đi mới quay qua Hòang Phủ Thanh Vũ hơi hơi cúi người sau đó đi vào trong phủ.
Tịch Nhan không nghĩ Hòang Phủ Thanh Vũ đã từng quen biết Đằng Tuyết, trong lúc nhất thời hơi bất ngờ, nhưng khi thấy thái độ của Hòang Phủ Thanh Thần cùng Đằng Tuyết lúc đó thì thấy có chút tò mò định hỏi Hòang Phủ Thanh Vũ nhưng cuối cùng lại không biết hỏi thế nào.
Dạ yến được được bày ra rất xa hoa sang trọng, đồ ăn đã vậy nhưng chén đũa bát tất cả đều là hàng tinh xảo cao cấp, trên khuôn mặt chủ nhân bữa tiệc tam vương gia luôn hiện lên vẻ đắc ý không hề che dấu.
Nhưng ngòai những món ăn xa hoa trên bàn thu hút sự chú ý ra, thì mọi người đều đặt sự chú ý cao độ lên người thất vương gia " Hoàng Phủ Thanh Vũ". Mọi người chưa kịp ngạc nhiên tại sao người ít khi lộ mặt tại các bữa tiệc cũng tới thì cũng cùng lúc nhìn sang Tịch Nhan đang che mặt bằng tấm khăn lụa bên cạnh, ánh mắt nhất thời lóe lên tia khác thường.
Tịch Nhan cùng Hòang Phủ Thanh Vũ đều bị những ánh mắt tò mò chiếu tới, nhưng không vì thế mà khiến hai người ăn uống mất tự nhiên. Hai người họ cứ thuận theo mọi việc diễn ra bình thản, thỉnh thỏang liếc nhìn hai người ngồi bên cạnh Hòang Phủ Thanh Thần cùng Đằng Tuyết chỉ cảm thấy đêm nay yến tiệc quả nhiên là cực kỳ thú vị.
"Nàng nếm thử món này đi." Hòang Phủ Thanh Vũ ngồi bên cạnh nói với nàng, sau đó thì trong chén của nàng đã có một miếng thịt heo sữa mà xưa nay nàng không chịu chạm vào.
Tịch Nhan bưới ra từ xe ngựa xuống, vừa thấy sơ qua cũng có thể hiểu được đại khái.
Tên tam vương gia này thật sự là một người phù phiếm xa xỉ, ham hưởng lạc! Nếu không chắc chắn sẽ không bày ra cái kiểu trang hòang, hoa lệ phô trương đến như vậy, mà cái lý do gặp mặt của các huynh đệ, tỷ muội này có khi chỉ để làm nền cho ý đồ muốn khoe của thể hiện bản thân phú quý.
Nàng còn đang bận đứng xuất thần tại đó thì Hòang Phủ Thanh Vũ đã lăn xe tới bên cạnh nàng: " Đứng ở ngòai này xem thì có cái gì vui, đi vào thôi"
Trong lòng Tịch Nhan khẽ hừ nhẹ một tiếng, vừa định bước vài bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có một giọng nói trầm nhẹ truyền tới: "Thất ca cũng đến sao?"
Người vừa mới tới là Hòang Phủ Thanh Thần, sắc mặt vẫn lạnh lẽo như trước theo sau là Trầm Đằng Tuyết chậm rãi đi tới.
Tịch Nhan đối với hắn cảm thấy rất có hứng thú, nhưng hắn thì chỉ lạnh lùng nhìn qua Tịch Nhan một cái sau đó ý tứ hô lên một tiếng: "Thất tẩu". Tịch Nhan cũng không muốn so đo với hắn, nhìn nàng kia chỉ cảm nhận được trong mắt nàng ấy dường như có ba phần lạnh lùng xinh đẹp.
Đằng Tuyết cảm giác được ánh mắt của nàng nhìn mình, làm như không để ý sau đó đi tới nhìn hướng Hòang Phủ Thanh Vũ thản nhiên hành lễ: " Thất gia cát tường"
Sắc mặt Hòang Phủ Thanh Thần có chút biến chuyển sau đó nháy mắt khôi phục lại.
Hòang Phủ Thanh Vũ nhìn nàng cười: "Đằng Tuyết, nếu ta gọi ngươi một tiếng cửu muội, có phải ngươi cũng nên gọi ta một tiếng " Thất ca" không?
Đằng Tuyết vẫn biểu hiện như trước không cười chỉ thản nhiên nói: "Chẳng qua chỉ là một tiếng xưng hô thôi, thất gia cần gì phải chú ý?"
Vừa dứt lời Hòang Phủ Thanh Thần đột nhiên lạnh lùng vung tay áo lập tức đi vào phủ. Đằng Tuyết cũng không nhìn hắn, mãi đến khi thân hình hắn khuất đi mới quay qua Hòang Phủ Thanh Vũ hơi hơi cúi người sau đó đi vào trong phủ.
Tịch Nhan không nghĩ Hòang Phủ Thanh Vũ đã từng quen biết Đằng Tuyết, trong lúc nhất thời hơi bất ngờ, nhưng khi thấy thái độ của Hòang Phủ Thanh Thần cùng Đằng Tuyết lúc đó thì thấy có chút tò mò định hỏi Hòang Phủ Thanh Vũ nhưng cuối cùng lại không biết hỏi thế nào.
Dạ yến được được bày ra rất xa hoa sang trọng, đồ ăn đã vậy nhưng chén đũa bát tất cả đều là hàng tinh xảo cao cấp, trên khuôn mặt chủ nhân bữa tiệc tam vương gia luôn hiện lên vẻ đắc ý không hề che dấu.
Nhưng ngòai những món ăn xa hoa trên bàn thu hút sự chú ý ra, thì mọi người đều đặt sự chú ý cao độ lên người thất vương gia " Hoàng Phủ Thanh Vũ". Mọi người chưa kịp ngạc nhiên tại sao người ít khi lộ mặt tại các bữa tiệc cũng tới thì cũng cùng lúc nhìn sang Tịch Nhan đang che mặt bằng tấm khăn lụa bên cạnh, ánh mắt nhất thời lóe lên tia khác thường.
Tịch Nhan cùng Hòang Phủ Thanh Vũ đều bị những ánh mắt tò mò chiếu tới, nhưng không vì thế mà khiến hai người ăn uống mất tự nhiên. Hai người họ cứ thuận theo mọi việc diễn ra bình thản, thỉnh thỏang liếc nhìn hai người ngồi bên cạnh Hòang Phủ Thanh Thần cùng Đằng Tuyết chỉ cảm thấy đêm nay yến tiệc quả nhiên là cực kỳ thú vị.
"Nàng nếm thử món này đi." Hòang Phủ Thanh Vũ ngồi bên cạnh nói với nàng, sau đó thì trong chén của nàng đã có một miếng thịt heo sữa mà xưa nay nàng không chịu chạm vào.
/44
|