Bạch Tiểu Thố ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện mình lại trở về vương phủ rồi, hơn nữa còn ngủ ở trong tân phòng của nàng và Vũ Văn Tinh.
Sau một lúc kinh ngạc, Bạch Tiểu Thố hiểu ra, nhất định là Vũ Văn Tinh thừa dịp lúc nàng ngủ để bế nàng trở về.
Nhưng mà, tiểu Thanh ở chỗ nào?
Bạch Tiểu Thố vội vàng nhảy xuống giường, mang giày chạy ra bên ngoài.
"Chủ nhân, người đã tỉnh!" Cửa vừa mở ra, Bạch Tiểu Thố đã nhìn thấy tiểu Thanh đứng ở cửa.
"Tiểu Thanh, sao ngươi cũng trở về rồi?" Bạch Tiểu Thố kỳ quái.
Sao vương gia thối kia dễ nói chuyện vậy? Không phải hắn ghét nhất tiểu Thanh sao, làm sao sẽ mang tiểu Thanh về vương phủ đây?
"Chủ nhân, ta ở bên cạnh người không tốt sao?" Tiểu Thanh ủy khuất nhìn Bạch Tiểu Thố, lại muốn dán vào người nàng để làm nũng.
"Được rồi, tiểu Thanh. Sau khi ngươi trở lại phải ngoan ngoãn đó, nếu không ta sẽ đuổi ngươi đi!" Bạch Tiểu Thố bất đắc dĩ đẩy tiểu Thanh đang muốn dính tới ra, sau khi trấn an hắn mấy câu, liền dẫn hắn đi tìm Vũ Văn Tinh.
Tại sao tên Vương Gia thối này muốn mang nàng về nhanh như vậy, nàng vẫn muốn ở nhà mình thêm vài ngày đấy.
"Mạc Thanh, thấy Vương Gia nhà ngươi ở đâu không?" Sau khi Bạch Tiểu Thố đi một vòng ở trong vương phủ, vẫn không tìm được Vũ Văn Tinh, nên trực tiếp tìm đến Mạc Thanh hỏi thăm.
"Vương phi, Vương Gia được hoàng thượng triệu nhập cung gấp rồi. Người tìm Vương Gia có chuyện gì không?" Lời nói của Mạc Thanh làm cho Bạch Tiểu Thố cảm thấy một trận thất vọng. Nàng lắc đầu một cái với Mạc Thanh, nói: "Không có gì, Mạc Thanh, ngươi đi làm việc đi."
Lúc này, vương gia thối đã vào cung, trong vòng nửa khắc khẳng định cũng chưa về được, chờ hắn trở lại sẽ hỏi hắn đi.
Vũ Văn Tinh đích xác là bị Vũ Văn Hiên triệu nhập cung gấp rồi.
Vì mới thành thân nên mấy ngày nay Vũ Văn Tinh cũng không có vào triều, không để ý đến chuyện bên ngoài. Tất nhiên không biết hôm hắn thành thân, Vũ Văn Hiên gặp tập kích.
Bị Vũ Văn Hiên triệu vào tẩm cung, Vũ Văn Tinh hành lễ quân thần với Vũ Văn Hiên đang nằm trên giường rồng.
"Thần Đệ khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Huynh đệ trong nhà, cần gì khách khí như vậy, Cửu vương đệ?" Vũ Văn Hiên híp mắt, nhàn nhạt nói "Đứng lên đi."
"Tạ hoàng thượng!" Vũ Văn Tinh dập đầu, đứng lên.
"Cửu vương đệ, đệ có biết vào ngày thành thân của đệ, lúc trẫm trên đường trở về đã bị ám sát không?" Vũ Văn Hiên lạnh lùng nhìn Vũ Văn Tinh trước mặt, bí hiểm mà quát lạnh "Trẫm suýt nữa chết ở trong tay những thích khách kia, Cửu vương đệ có biết không?"
Nghe vậy, đôi mắt như mặc ngọc của Vũ Văn Tinh đột nhiên tối sầm lại. Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Lần nữa quỳ xuống, thỉnh tội với Vũ Văn Hiên "Thần Đệ đáng chết, hoàng thượng xảy ra chuyện lớn như thế, Thần Đệ lại không biết gì cả!"
Là ai muốn giết hoàng huynh của hắn, mà tại sao hoàng huynh lại nói đến chuyện này với hắn?
Chẳng lẽ hoàng huynh hoài nghi chuyện này là do hắn làm sao?
Nghĩ đến đây, con ngươi như mặc ngọc của Vũ Văn Tinh có vẻ hơi tối lại.
"Đệ thật sự không biết gì cả ư, Cửu vương đệ?" Vũ Văn Hiên cười lạnh nhìn Vũ Văn Tinh đang cúi đầu trước mặt hắn, giọng nói cao vút không khỏi lộ ra vẻ châm chọc, "Trẫm gặp chuyện, có mệnh trở về, còn thuận tiện nhặt được cái này. Cửu vương đệ, đệ xem một chút đi, đây có phải là của vương phủ đệ không?"
Nói xong, Vũ Văn Hiên móc trong ngực ra một tấm lệnh bài, hung hăng đập vào trước mặt của Vũ Văn Tinh.
Cửu vương đệ, công phu diễn trò của đệ càng ngày càng tốt rồi, đến trẫm cũng nhìn không ra là đệ thật lòng hay là giả dối.
Vũ Văn Tinh nhặt lên yêu bài rơi xuống bên tay hắn, nhìn thấy chữ phía trên thì trong lòng không khỏi căng thẳng.
Đây là yêu bài của thị vệ vương phủ hắn, làm sao có thể ở trong tay hoàng huynh?
Chẳng lẽ những thích khách kia cố ý lưu lại Yêu Bài này cho hoàng huynh thấy, để hoàng huynh cho là hắn phái người đi làm hay sao?
Rốt cuộc là ai muốn hãm hại hắn, mà đây lại là lần đầu tiên!
"Hoàng thượng, đây đúng là yêu bài của thị vệ trong vương phủ thần đệ. Nhưng Thần Đệ cho rằng có người có tâm giá họa cho Thần Đệ, khích bác tình huynh đệ giữa thần đệ và hoàng thượng!" Vũ Văn Tinh siết chặt Yêu Bài trong tay, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại.
Quan hệ của hắn và hoàng huynh đang từng bước một trở nên ác liệt, hình như từ khi khối Thiên Thạch có lời tiên đoán kia rơi xuống, hoàng huynh đã không hề tin tưởng hắn nữa. Những chuyện liên tiếp sau này, hắn cảm giác phía sau có một rất người thần bí bày ra tất cả, ly gián tình cảm huynh đệ giữa bọn họ, để cho bọn họ trở mặt thành thù.
"Cửu vương đệ, trẫm thật sự nghĩ là đệ đang nói dối!" Vũ Văn Hiên lạnh lùng cười nói, "Từ nhỏ đệ đã ưu tú hơn trẫm, mẫu hậu lại rất yêu thương đệ, nhưng phụ hoàng lại truyền ngôi vị hoàng đế cho trẫm nên đệ không cam lòng. Nhưng đệ vẫn còn trẻ, phe cánh còn chưa cứng cáp, nên vẫn án binh bất động. Hôm nay đệ là Cửu vương gia đương triều, quyền thế lớn mạnh. Dã tâm của đệ, đệ muốn phản trẫm phải không?" Đột nhiên giọng nói của Vũ Văn Hiên biến thành quát to, mắt ưng hẹp dài kia cũng bởi vì hận ý mà đỏ lên "Cửu vương đệ, nhận tội đi, trẫm có thể xử lý nhẹ cho đệ. Nếu không, đệ sẽ đầu thân hai nơi!"
Vũ Văn Hiên nói rõ ràng ra, cũng biểu thị hắn đã chuẩn bị tốt để trở mặt với Vũ Văn Tinh.
Cửu vương đệ, trẫm muốn phế phong hào vương gia của ngươi, nhốt ngươi vào Thiên Lao, trọn đời không thể ra ngoài. Trẫm còn phải lập Tiểu Thố nhi làm phi, 3000 sủng ái tập trung vào một thân!
"Thần Đệ chưa từng làm, sẽ không nhận cái tộ danh này!" Giọng nói của Vũ Văn Tinh cũng biến thành hết sức cứng rắn, mắt phượng như mặc ngọc chìm xuống đáy, lóe ra ánh sáng lạnh lùng.
Nếu Hoàng huynh đối với hắn như vậy, vậy bày tỏ hắn ta sẽ không bỏ qua cho mình!
"Cửu vương đệ, nể tình huynh đệ, ta sẽ đánh cuộc với ngươi một lần. Trẫm sẽ cho ngươi lưu lại toàn thây, ngươi ở trước mặt của ta tự vận ngay tại đây đi!" Vũ Văn Hiên quyết định không giữ lại mạng của Vũ Văn Tinh, hoan nguy hiểm tới ngôi vị hoàng đế của mình, vội vàng ra hiệu một ánh mắt tàn nhẫn cho Trương Đức Vượng đang đứng một bên. Trương Đức Vượng hiểu ý, lập tức lấy ra ba thước lụa trắng giao cho Vũ Văn Tinh, tươi cười nói: "Vương Gia, xin mời!"
Vũ Văn Tinh nhìn lụa trắng chói mắt trong tay mình, lại âm trầm nhìn Vũ Văn Hiên. Bỗng nhiên, khóe miệng của hắn nâng lên một nụ cười lạnh tự giễu.
"Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Thần Đệ không muốn chết, bởi vì Thần Đệ không làm, Thần Đệ đảm đương không nổi tội danh này đâu!"
Hoàng huynh, vì sao huynh không tin tưởng Bổn vương? Vì sao huynh năm lần bảy lượt muốn đẩy bổn vương vào trong tuyệt cảnh? Huynh có biết Bổn vương vẫn luôn kính trọng huynh - huynh trưởng của bổn vương không!
"Cửu vương đệ, ngươi đây là muốn kháng chỉ sao?" Vũ Văn Hiên quát chói tai. Đôi mắt nham hiểm hung hăng trừng mắt về phía Vũ Văn Tinh, "Người tới, đem Cửu vương gia xử tử cho trẫm!"
Cửu vương đệ không chết, ngôi vị hoàng đế này của hắn cũng đừng mong làm mà không lo lắng gì!
"Hoàng huynh, nếu Bổn vương muốn đi ra khỏi hoàng cung này, không ai có thể ngăn được Bổn vương đâu!" Vũ Văn Tinh ném đi ba thước lụa trắng trong tay, sắc mặt âm trầm tràn đầy sát khí nồng đậm "Hoàng huynh, Bổn vương tôn trọng huynh là huynh trưởng của Bổn vương, Bổn vương sẽ không giết huynh!"
Nói xong, Vũ Văn Tinh cười lạnh một tiếng, tự nhiên đi qua thị vệ đang xông vào.
Hoàng huynh, huynh đã ép bổn vương đến bước này, sợ rằng Bổn vương không muốn phản cũng phải phản!
"Truyền khẩu dụ của trẫm, 3000 cấm quân Hoàng Thành nghe lệnh, không cho phép để cho Cửu vương gia Vũ Văn Tinh chạy ra khỏi hoàng cung, người vi phạm giết chết không tha. Nếu Cửu vương gia liều chết ngoan cố chống lại, cũng giết không tha!" Vũ Văn Hiên sợ Vũ Văn Tinh sau khi xuất cung sẽ khởi binh tạo phản, cho nên phải vây bắt hắn trong hoàng cung, giết hắn!
Vũ Văn Tinh biết rõ Vũ Văn Hiên sẽ không bỏ qua cho mình dễ như vậy. Sau khi Vũ Văn Hiên vừa ra lệnh này, một chút tình nghĩa huynh đệ cuối cùng trong lòng Vũ Văn Tinh cũng bị Vũ Văn Hiên vô tình hủy diệt rồi.
Nếu Hoàng huynh đối với hắn vô tình như thế, vậy thì đừng trách hắn bất nghĩa!
Vũ Văn Tinh chiến đấu đẫm máu đến cửa hoàng cung, 3000 cấm vệ quân đang ở chỗ này vây kín, không cho phép hắn xuất cung.
"Các ngươi nghe đây, nếu không muốn chết ở trong tay Bổn vương thì mau lui ra, để Bổn vương xuất cung đi!" Vũ Văn Tinh đứng ở trước mặt 3000 cấm vệ quân, không chút luống cuống, gương mặt tái nhợt hiện đầy lệ khí khiến cho quỷ thần khiếp sợ.
3000 cấm vệ quân là binh lính của Vũ Văn Hiên, bọn họ chỉ nghe hoàng thượng, vì vậy không có ai nhường đường cho Vũ Văn Tinh.
Vũ Văn Tinh nhìn thấy vậy, lạnh lùng cười một tiếng, tung người nhảy lên, xuất ra công phu độc môn Hổ Khiếu Long Ngâm của mình, mãnh liệt chém giết với 3000 cấm vệ quân.
"Thái hậu nương nương, không xong rồi. Hoàng thượng phái người ở cửa hoàng cung đánh chặn đường Cửu vương gia!" Lạc Hà hoảng hốt chạy vào điện Thái hậu, vội vàng lớn tiếng bẩm báo nói.
"Cái gì?" Thái hậu vừa nghe, suýt nữa ngã xuống đất ngất đi, thật may là được Lạc Hà đỡ "Tại sao Hiên nhi lại làm ra chuyện quá phận như vậy với Tinh nhi. Nhanh, đỡ ai gia đến cửa hoàng cung, ai gia không thể để cho Tinh nhi xảy ra chuyện!"
"Dạ, Thái hậu!" Lạc Hà không dám có chút trì hoãn nào, nhanh chóng đỡ Thái hậu vội vã đi đến cửa hoàng cung.
Đồng thời lúc này, Vũ Văn Hiên cũng nhận được tin Thái hậu đi cứu Vũ Văn Tinh , không để ý trên người còn bị trọng thương, để Trương Đức Vượng dìu đến cửa hoàng cung.
Trên người của Vũ Văn Tinh đều là máu, đến trên khuôn mặt trắng nõn cũng đều là máu tươi, cực kỳ đáng sợ.
3000 cấm vệ quân đã chết hơn phân nửa trong tay hắn. Nhưng dù sao Vũ Văn Tinh cũng chỉ là một người bình thường, một mình chiến đấu khó tránh khỏi lực bất tòng tâm.
"Dừng lại, tất cả đều dừng lại cho ai gia!" Thái hậu vội vã chạy tới, ngăn trở một cuộc chém giết lớn hơn.
Thái hậu ra lệnh một tiếng, có ai dám không nghe lệnh, bỏ vũ khí trong tay xuống, tất cả đều quỳ xuống.
"Thái hậu!"
Vũ Văn Tinh giết đỏ cả mắt, cũng không nghe lời Thái hậu, mà tiếp tục giết người.
"Tinh nhi, ngươi cũng dừng lại cho ai gia!" Thái hậu bước nhanh đi tới trước mặt của Vũ Văn Tinh, hung hăng đánh hắn một cái tát, "Tinh nhi, đừng giết người nữa!"
Hiên nhi, đây tất cả đều là lỗi của Hiên nhi!
"Hoàng thượng, Thái hậu chạy đến sớm một bước so với chúng ta rồi. Nếu bây giờ vẫn muốn truy sát Cửu vương gia, vậy thì không phải là việc dễ dàng đâu." Trương Đức Vượng nhỏ giọng nói trước mặt Vũ Văn Hiên "Theo như mức độ yêu thương Cửu vương gia với thái hậu, Thái hậu chắc chắn sẽ bao che ."
Lời nói này của Trương Đức Vượng khơi dậy nỗi lo lắng trước nay chưa từng có trong lòng của Vũ Văn Hiên. Hắn không tin hôm nay không giết được Cửu vương đệ của mình.
"Trương Đức Vượng, ngươi đi tìm Thần Tiễn Thủ trong quân doanh. Phải nhanh, biết không?" Giờ phút này, Vũ Văn Hiên chỉ muốn cho Vũ Văn Tinh nhanh chóng chết đi. Vì vậy, thủ đoạn độc ác gì hắn đều sử dụng hết.
Trương Đức Vượng rất nhanh tìm được người tới, thừa dịp bất ngờ, Vũ Văn Hiên ra lệnh người kia bắn lén tên vào sau lưng Vũ Văn Tinh.
Cửu vương đệ, xin lỗi, ai biểu ngươi mơ ước ngôi vị hoàng đế của trẫm làm gì!
Nếu như hôm nay ngươi không chết, ngày sau người chết chắc chắn là trẫm!
Vũ Văn Tinh đang lạnh lùng giằng co với thái hậu, vì vậy không nhìn thấy có người đang âm thầm đánh lén hắn.
Ngược lại Lạc Hà ở bên cạnh nhìn thấy, vội đẩy Vũ Văn Tinh ra, thay hắn trúng một mủi tên này.
"Lạc Hà!" Thái hậu kinh hoảng đỡ lấy Lạc Hà sắc mặt tái nhợt, không hiểu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Thái hậu, hoàng thượng hắn. . . . . ." Lạc Hà khổ sở rên rỉ, cố sức nâng ngón tay lên chỉ vào phương hướng Vũ Văn Hiên đang đứng "Hoàng thượng hắn. . . . . . Muốn giết. . . . . . Cửu vương gia. . . . . ."
"Lạc Hà, ai gia sẽ làm chủ cho ngươi!" Thái hậu sai người đỡ Lạc Hà xuống, đi tìm thái y chữa trị. Mình thì bước nhanh đi tới trước mặt của Vũ Văn Hiên.
Sau một lúc kinh ngạc, Bạch Tiểu Thố hiểu ra, nhất định là Vũ Văn Tinh thừa dịp lúc nàng ngủ để bế nàng trở về.
Nhưng mà, tiểu Thanh ở chỗ nào?
Bạch Tiểu Thố vội vàng nhảy xuống giường, mang giày chạy ra bên ngoài.
"Chủ nhân, người đã tỉnh!" Cửa vừa mở ra, Bạch Tiểu Thố đã nhìn thấy tiểu Thanh đứng ở cửa.
"Tiểu Thanh, sao ngươi cũng trở về rồi?" Bạch Tiểu Thố kỳ quái.
Sao vương gia thối kia dễ nói chuyện vậy? Không phải hắn ghét nhất tiểu Thanh sao, làm sao sẽ mang tiểu Thanh về vương phủ đây?
"Chủ nhân, ta ở bên cạnh người không tốt sao?" Tiểu Thanh ủy khuất nhìn Bạch Tiểu Thố, lại muốn dán vào người nàng để làm nũng.
"Được rồi, tiểu Thanh. Sau khi ngươi trở lại phải ngoan ngoãn đó, nếu không ta sẽ đuổi ngươi đi!" Bạch Tiểu Thố bất đắc dĩ đẩy tiểu Thanh đang muốn dính tới ra, sau khi trấn an hắn mấy câu, liền dẫn hắn đi tìm Vũ Văn Tinh.
Tại sao tên Vương Gia thối này muốn mang nàng về nhanh như vậy, nàng vẫn muốn ở nhà mình thêm vài ngày đấy.
"Mạc Thanh, thấy Vương Gia nhà ngươi ở đâu không?" Sau khi Bạch Tiểu Thố đi một vòng ở trong vương phủ, vẫn không tìm được Vũ Văn Tinh, nên trực tiếp tìm đến Mạc Thanh hỏi thăm.
"Vương phi, Vương Gia được hoàng thượng triệu nhập cung gấp rồi. Người tìm Vương Gia có chuyện gì không?" Lời nói của Mạc Thanh làm cho Bạch Tiểu Thố cảm thấy một trận thất vọng. Nàng lắc đầu một cái với Mạc Thanh, nói: "Không có gì, Mạc Thanh, ngươi đi làm việc đi."
Lúc này, vương gia thối đã vào cung, trong vòng nửa khắc khẳng định cũng chưa về được, chờ hắn trở lại sẽ hỏi hắn đi.
Vũ Văn Tinh đích xác là bị Vũ Văn Hiên triệu nhập cung gấp rồi.
Vì mới thành thân nên mấy ngày nay Vũ Văn Tinh cũng không có vào triều, không để ý đến chuyện bên ngoài. Tất nhiên không biết hôm hắn thành thân, Vũ Văn Hiên gặp tập kích.
Bị Vũ Văn Hiên triệu vào tẩm cung, Vũ Văn Tinh hành lễ quân thần với Vũ Văn Hiên đang nằm trên giường rồng.
"Thần Đệ khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
"Huynh đệ trong nhà, cần gì khách khí như vậy, Cửu vương đệ?" Vũ Văn Hiên híp mắt, nhàn nhạt nói "Đứng lên đi."
"Tạ hoàng thượng!" Vũ Văn Tinh dập đầu, đứng lên.
"Cửu vương đệ, đệ có biết vào ngày thành thân của đệ, lúc trẫm trên đường trở về đã bị ám sát không?" Vũ Văn Hiên lạnh lùng nhìn Vũ Văn Tinh trước mặt, bí hiểm mà quát lạnh "Trẫm suýt nữa chết ở trong tay những thích khách kia, Cửu vương đệ có biết không?"
Nghe vậy, đôi mắt như mặc ngọc của Vũ Văn Tinh đột nhiên tối sầm lại. Hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Lần nữa quỳ xuống, thỉnh tội với Vũ Văn Hiên "Thần Đệ đáng chết, hoàng thượng xảy ra chuyện lớn như thế, Thần Đệ lại không biết gì cả!"
Là ai muốn giết hoàng huynh của hắn, mà tại sao hoàng huynh lại nói đến chuyện này với hắn?
Chẳng lẽ hoàng huynh hoài nghi chuyện này là do hắn làm sao?
Nghĩ đến đây, con ngươi như mặc ngọc của Vũ Văn Tinh có vẻ hơi tối lại.
"Đệ thật sự không biết gì cả ư, Cửu vương đệ?" Vũ Văn Hiên cười lạnh nhìn Vũ Văn Tinh đang cúi đầu trước mặt hắn, giọng nói cao vút không khỏi lộ ra vẻ châm chọc, "Trẫm gặp chuyện, có mệnh trở về, còn thuận tiện nhặt được cái này. Cửu vương đệ, đệ xem một chút đi, đây có phải là của vương phủ đệ không?"
Nói xong, Vũ Văn Hiên móc trong ngực ra một tấm lệnh bài, hung hăng đập vào trước mặt của Vũ Văn Tinh.
Cửu vương đệ, công phu diễn trò của đệ càng ngày càng tốt rồi, đến trẫm cũng nhìn không ra là đệ thật lòng hay là giả dối.
Vũ Văn Tinh nhặt lên yêu bài rơi xuống bên tay hắn, nhìn thấy chữ phía trên thì trong lòng không khỏi căng thẳng.
Đây là yêu bài của thị vệ vương phủ hắn, làm sao có thể ở trong tay hoàng huynh?
Chẳng lẽ những thích khách kia cố ý lưu lại Yêu Bài này cho hoàng huynh thấy, để hoàng huynh cho là hắn phái người đi làm hay sao?
Rốt cuộc là ai muốn hãm hại hắn, mà đây lại là lần đầu tiên!
"Hoàng thượng, đây đúng là yêu bài của thị vệ trong vương phủ thần đệ. Nhưng Thần Đệ cho rằng có người có tâm giá họa cho Thần Đệ, khích bác tình huynh đệ giữa thần đệ và hoàng thượng!" Vũ Văn Tinh siết chặt Yêu Bài trong tay, không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp lại.
Quan hệ của hắn và hoàng huynh đang từng bước một trở nên ác liệt, hình như từ khi khối Thiên Thạch có lời tiên đoán kia rơi xuống, hoàng huynh đã không hề tin tưởng hắn nữa. Những chuyện liên tiếp sau này, hắn cảm giác phía sau có một rất người thần bí bày ra tất cả, ly gián tình cảm huynh đệ giữa bọn họ, để cho bọn họ trở mặt thành thù.
"Cửu vương đệ, trẫm thật sự nghĩ là đệ đang nói dối!" Vũ Văn Hiên lạnh lùng cười nói, "Từ nhỏ đệ đã ưu tú hơn trẫm, mẫu hậu lại rất yêu thương đệ, nhưng phụ hoàng lại truyền ngôi vị hoàng đế cho trẫm nên đệ không cam lòng. Nhưng đệ vẫn còn trẻ, phe cánh còn chưa cứng cáp, nên vẫn án binh bất động. Hôm nay đệ là Cửu vương gia đương triều, quyền thế lớn mạnh. Dã tâm của đệ, đệ muốn phản trẫm phải không?" Đột nhiên giọng nói của Vũ Văn Hiên biến thành quát to, mắt ưng hẹp dài kia cũng bởi vì hận ý mà đỏ lên "Cửu vương đệ, nhận tội đi, trẫm có thể xử lý nhẹ cho đệ. Nếu không, đệ sẽ đầu thân hai nơi!"
Vũ Văn Hiên nói rõ ràng ra, cũng biểu thị hắn đã chuẩn bị tốt để trở mặt với Vũ Văn Tinh.
Cửu vương đệ, trẫm muốn phế phong hào vương gia của ngươi, nhốt ngươi vào Thiên Lao, trọn đời không thể ra ngoài. Trẫm còn phải lập Tiểu Thố nhi làm phi, 3000 sủng ái tập trung vào một thân!
"Thần Đệ chưa từng làm, sẽ không nhận cái tộ danh này!" Giọng nói của Vũ Văn Tinh cũng biến thành hết sức cứng rắn, mắt phượng như mặc ngọc chìm xuống đáy, lóe ra ánh sáng lạnh lùng.
Nếu Hoàng huynh đối với hắn như vậy, vậy bày tỏ hắn ta sẽ không bỏ qua cho mình!
"Cửu vương đệ, nể tình huynh đệ, ta sẽ đánh cuộc với ngươi một lần. Trẫm sẽ cho ngươi lưu lại toàn thây, ngươi ở trước mặt của ta tự vận ngay tại đây đi!" Vũ Văn Hiên quyết định không giữ lại mạng của Vũ Văn Tinh, hoan nguy hiểm tới ngôi vị hoàng đế của mình, vội vàng ra hiệu một ánh mắt tàn nhẫn cho Trương Đức Vượng đang đứng một bên. Trương Đức Vượng hiểu ý, lập tức lấy ra ba thước lụa trắng giao cho Vũ Văn Tinh, tươi cười nói: "Vương Gia, xin mời!"
Vũ Văn Tinh nhìn lụa trắng chói mắt trong tay mình, lại âm trầm nhìn Vũ Văn Hiên. Bỗng nhiên, khóe miệng của hắn nâng lên một nụ cười lạnh tự giễu.
"Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Thần Đệ không muốn chết, bởi vì Thần Đệ không làm, Thần Đệ đảm đương không nổi tội danh này đâu!"
Hoàng huynh, vì sao huynh không tin tưởng Bổn vương? Vì sao huynh năm lần bảy lượt muốn đẩy bổn vương vào trong tuyệt cảnh? Huynh có biết Bổn vương vẫn luôn kính trọng huynh - huynh trưởng của bổn vương không!
"Cửu vương đệ, ngươi đây là muốn kháng chỉ sao?" Vũ Văn Hiên quát chói tai. Đôi mắt nham hiểm hung hăng trừng mắt về phía Vũ Văn Tinh, "Người tới, đem Cửu vương gia xử tử cho trẫm!"
Cửu vương đệ không chết, ngôi vị hoàng đế này của hắn cũng đừng mong làm mà không lo lắng gì!
"Hoàng huynh, nếu Bổn vương muốn đi ra khỏi hoàng cung này, không ai có thể ngăn được Bổn vương đâu!" Vũ Văn Tinh ném đi ba thước lụa trắng trong tay, sắc mặt âm trầm tràn đầy sát khí nồng đậm "Hoàng huynh, Bổn vương tôn trọng huynh là huynh trưởng của Bổn vương, Bổn vương sẽ không giết huynh!"
Nói xong, Vũ Văn Tinh cười lạnh một tiếng, tự nhiên đi qua thị vệ đang xông vào.
Hoàng huynh, huynh đã ép bổn vương đến bước này, sợ rằng Bổn vương không muốn phản cũng phải phản!
"Truyền khẩu dụ của trẫm, 3000 cấm quân Hoàng Thành nghe lệnh, không cho phép để cho Cửu vương gia Vũ Văn Tinh chạy ra khỏi hoàng cung, người vi phạm giết chết không tha. Nếu Cửu vương gia liều chết ngoan cố chống lại, cũng giết không tha!" Vũ Văn Hiên sợ Vũ Văn Tinh sau khi xuất cung sẽ khởi binh tạo phản, cho nên phải vây bắt hắn trong hoàng cung, giết hắn!
Vũ Văn Tinh biết rõ Vũ Văn Hiên sẽ không bỏ qua cho mình dễ như vậy. Sau khi Vũ Văn Hiên vừa ra lệnh này, một chút tình nghĩa huynh đệ cuối cùng trong lòng Vũ Văn Tinh cũng bị Vũ Văn Hiên vô tình hủy diệt rồi.
Nếu Hoàng huynh đối với hắn vô tình như thế, vậy thì đừng trách hắn bất nghĩa!
Vũ Văn Tinh chiến đấu đẫm máu đến cửa hoàng cung, 3000 cấm vệ quân đang ở chỗ này vây kín, không cho phép hắn xuất cung.
"Các ngươi nghe đây, nếu không muốn chết ở trong tay Bổn vương thì mau lui ra, để Bổn vương xuất cung đi!" Vũ Văn Tinh đứng ở trước mặt 3000 cấm vệ quân, không chút luống cuống, gương mặt tái nhợt hiện đầy lệ khí khiến cho quỷ thần khiếp sợ.
3000 cấm vệ quân là binh lính của Vũ Văn Hiên, bọn họ chỉ nghe hoàng thượng, vì vậy không có ai nhường đường cho Vũ Văn Tinh.
Vũ Văn Tinh nhìn thấy vậy, lạnh lùng cười một tiếng, tung người nhảy lên, xuất ra công phu độc môn Hổ Khiếu Long Ngâm của mình, mãnh liệt chém giết với 3000 cấm vệ quân.
"Thái hậu nương nương, không xong rồi. Hoàng thượng phái người ở cửa hoàng cung đánh chặn đường Cửu vương gia!" Lạc Hà hoảng hốt chạy vào điện Thái hậu, vội vàng lớn tiếng bẩm báo nói.
"Cái gì?" Thái hậu vừa nghe, suýt nữa ngã xuống đất ngất đi, thật may là được Lạc Hà đỡ "Tại sao Hiên nhi lại làm ra chuyện quá phận như vậy với Tinh nhi. Nhanh, đỡ ai gia đến cửa hoàng cung, ai gia không thể để cho Tinh nhi xảy ra chuyện!"
"Dạ, Thái hậu!" Lạc Hà không dám có chút trì hoãn nào, nhanh chóng đỡ Thái hậu vội vã đi đến cửa hoàng cung.
Đồng thời lúc này, Vũ Văn Hiên cũng nhận được tin Thái hậu đi cứu Vũ Văn Tinh , không để ý trên người còn bị trọng thương, để Trương Đức Vượng dìu đến cửa hoàng cung.
Trên người của Vũ Văn Tinh đều là máu, đến trên khuôn mặt trắng nõn cũng đều là máu tươi, cực kỳ đáng sợ.
3000 cấm vệ quân đã chết hơn phân nửa trong tay hắn. Nhưng dù sao Vũ Văn Tinh cũng chỉ là một người bình thường, một mình chiến đấu khó tránh khỏi lực bất tòng tâm.
"Dừng lại, tất cả đều dừng lại cho ai gia!" Thái hậu vội vã chạy tới, ngăn trở một cuộc chém giết lớn hơn.
Thái hậu ra lệnh một tiếng, có ai dám không nghe lệnh, bỏ vũ khí trong tay xuống, tất cả đều quỳ xuống.
"Thái hậu!"
Vũ Văn Tinh giết đỏ cả mắt, cũng không nghe lời Thái hậu, mà tiếp tục giết người.
"Tinh nhi, ngươi cũng dừng lại cho ai gia!" Thái hậu bước nhanh đi tới trước mặt của Vũ Văn Tinh, hung hăng đánh hắn một cái tát, "Tinh nhi, đừng giết người nữa!"
Hiên nhi, đây tất cả đều là lỗi của Hiên nhi!
"Hoàng thượng, Thái hậu chạy đến sớm một bước so với chúng ta rồi. Nếu bây giờ vẫn muốn truy sát Cửu vương gia, vậy thì không phải là việc dễ dàng đâu." Trương Đức Vượng nhỏ giọng nói trước mặt Vũ Văn Hiên "Theo như mức độ yêu thương Cửu vương gia với thái hậu, Thái hậu chắc chắn sẽ bao che ."
Lời nói này của Trương Đức Vượng khơi dậy nỗi lo lắng trước nay chưa từng có trong lòng của Vũ Văn Hiên. Hắn không tin hôm nay không giết được Cửu vương đệ của mình.
"Trương Đức Vượng, ngươi đi tìm Thần Tiễn Thủ trong quân doanh. Phải nhanh, biết không?" Giờ phút này, Vũ Văn Hiên chỉ muốn cho Vũ Văn Tinh nhanh chóng chết đi. Vì vậy, thủ đoạn độc ác gì hắn đều sử dụng hết.
Trương Đức Vượng rất nhanh tìm được người tới, thừa dịp bất ngờ, Vũ Văn Hiên ra lệnh người kia bắn lén tên vào sau lưng Vũ Văn Tinh.
Cửu vương đệ, xin lỗi, ai biểu ngươi mơ ước ngôi vị hoàng đế của trẫm làm gì!
Nếu như hôm nay ngươi không chết, ngày sau người chết chắc chắn là trẫm!
Vũ Văn Tinh đang lạnh lùng giằng co với thái hậu, vì vậy không nhìn thấy có người đang âm thầm đánh lén hắn.
Ngược lại Lạc Hà ở bên cạnh nhìn thấy, vội đẩy Vũ Văn Tinh ra, thay hắn trúng một mủi tên này.
"Lạc Hà!" Thái hậu kinh hoảng đỡ lấy Lạc Hà sắc mặt tái nhợt, không hiểu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Thái hậu, hoàng thượng hắn. . . . . ." Lạc Hà khổ sở rên rỉ, cố sức nâng ngón tay lên chỉ vào phương hướng Vũ Văn Hiên đang đứng "Hoàng thượng hắn. . . . . . Muốn giết. . . . . . Cửu vương gia. . . . . ."
"Lạc Hà, ai gia sẽ làm chủ cho ngươi!" Thái hậu sai người đỡ Lạc Hà xuống, đi tìm thái y chữa trị. Mình thì bước nhanh đi tới trước mặt của Vũ Văn Hiên.
/103
|