Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường

Chương 212: đêm cách hoàng cung

/247


Hai người một đường về tới Long Quân điện, Tiểu Thanh còn chưa kịp thắp sáng đèn, đã thấy hoàng phi bắt đầu lục tung tủ áo, đem một ít nhìn có vẻ như là quần áo cũ chuyển đi ra, cuộn lại, sau đó đặt vào mảnh vải to.

Này, không phải là việc chuẩn bị trước kia nàng vẫn thường hay làm sao? Nhưng mà, đến hôm nay, nàng còn muốn trèo tường sao?

Đôi mắt màu bạc khinh chuyển, nhất thời hiểu được nàng muốn làm cái gì, đi ra ngoài điện hướng tiểu cung nữ phân phó một lát, vội vàng dấu tới cửa đi đến.

“Hoàng phi, đêm hôm khuya khoắc , đi ra ngoài, phải ở chỗ nào đây? Nói như thế nào, hãy đợi đến sáng mai ra cung có vẻ thỏa đáng hơn.” Đem quần áo nàng vừa lôi ra lại để vào trong ngăn tủ, thấp giọng khuyên nhủ.

“Không có nơi nào để ở thì ta liền ở trong rừng núi hoang vắng, cũng không phải không có chỗ ở, huống hồ vừa ra cửa cung, bên ngoài chính là đường cái, cùng lắm thì ở trên đường cái ngả ra đất nghỉ, nơi này, một khắc ta cũng không muốn ờ lại, tiếp tục làm kẻ ngốc nữa.” Nghĩ đến lời nói vừa rồi của người nào đó, trong lòng nàng lại dâng lên một trận phiền muộn.

“Vì sao hiện tại nhất định phải đi ra ngoài, hoàng phi cùng Hoàng Thượng cãi nhau sao?” Tiểu Thanh nghĩ đến vừa rồi, vừa ra khỏi ngự thư phòng thì hốc mắt của nàng đỏ bừng, nhất định là đã xảy ra chuyện gì.

Y Y thùy hạ mi mắt, ngọc thủ nhẹ nhàng mà vỗ về quần áo trên đùi, tuy là thâm cung, nhưng ở trong này, nàng cũng quen biết rất nhiều người, giờ phải rời khỏi, làm sao nói bỏ là bỏ được, tuy luôn mồm nói muốn rời khỏi, nhưng mãi vẫn không hạ được quyết tâm. Nhưng khi nghe Phù Vân Khâu Trạch cùng Sầm Nhi đối thoại, chỉ cảm thấy, nàng cứ tiếp tục ở lỳ nơi này cũng không còn lạc thú, đã không còn luyến tiếc,… lúc này nàng mới chú ý tới, thì ra, trong lòng mình, hắn đã chiếm nhiều phân lượng như vậy!

“Không có cãi nhau.” Nàng lắc đầu, không biết từ đâu nói lên,“Chúng ta vừa rồi ngay cả mặt mũi đều không nhìn thấy.”

Đã xảy ra chuyện gì? Tiểu Thanh nghĩ mãi không thông, nhưng lại ngăn cản không được nàng tiếp tục thu thập hành trang, quần áo vừa cất vào lại bị lôi ra.

“Tiểu Thanh, ngươi đừng đi theo ta.” Đem tay nải khoác lên vai, thân ảnh bé nhỏ càng trở nên cô tịch, nhanh chóng hòa vào bóng đêm.

Ngây nguời, Tiểu Thanh theo nàng nhiều năm, cũng hiểu được tính cách của nàng, nàng càng nói “không sao”, càng muốn một mình, càng tỏ ra không có gì thì tâm trạng thực sự của nàng lúc đó sẽ hoàn toàn ngược lại. Vì vậy, khi nhìn thấy thân ảnh vàng nhạt dần dân xa khuất, cũng bất chấp nhiều như vậy, một đường hướng tới phủ Mẫn Hách Vương gia chạy gấp đi qua.

Nhưng mà, còn chưa chạy được vài bước, chỉ thấy một thân ảnh hồng sắc từ không trung bay vút qua, quỷ mị dị thường, tựa hồ đã nhìn thấy nàng, thân hình vừa chuyển, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nàng.

“Vương gia, nàng bỏ đi rồi.” Thở phì phò, hai cổ tay của Tiểu Thanh bị nắm chặt, đau đến độ nước mắt muốn rớt xuống, nhưng vẫn cắn răng không dám làm trái.

“Rời đi? Đêm hôm khuya khoắc, tại sao lại bỏ đi? Nàng đi hướng nào?” Đôi mắt vi liễm, vạt áo tán loạn, quần áo hồng y cũng không chỉnh tề, chỉ sợ là vừa mới thanh tỉnh.

“Nô tỳ không biết, chỉ biết là nàng vừa từ ngự thư phòng trở về liền kiên trì nói phải đi, hẳn là đang đi về hướng cửa cung, bởi vì nàng không cho nô tỳ đi theo, nô tỳ cũng không nắm chắc……”

Nàng còn chưa nói xong, Mẫn Hách đã điểm mũi chân một chút, nhảy lên đỉnh đại điện, tựa như một mãnh báo mạnh mẽ xuyên qua bóng đêm, dưới ánh trăng, hướng cửa cung chạy gấp mà đi.

Tiểu Thanh xoa cổ tay, giọt lệ đau đớn rốt cục nhịn không được mới hạ xuống.

Trong ngự thư phòng.

“Điều nên nói đều nói xong rồi, ngươi đã đáp ứng qua là sẽ giúp ta, nhất định không được nuốt lời.” Sầm Nhi cúi đầu, mỗi lần nhớ tới chuyện trước kia, cõi lòng lại quặn thắt, nhưng nàng hiểu được, kết cục đã định, mặc cho ai cũng không thay đổi được.

“Trẫm sẽ không nuốt lời, chính là, ngươi xác nhận: muội muội song sinh của ngươi đã chết?” Khâu Trạch vẻ mặt bí hiểm.

Sầm Nhi nghi hoặc nhìn hắn, hắn rốt cuộc muốn nói gì? Từ đầu đến giờ có chút mạc danh kỳ diệu, bắt mình giải thích tường tận gia thế thật nhiều năm về trước, hiện tại lại hỏi muội muội song sinh của mình, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?

“Bị sơn tặc bắt đi, nếu không chết, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, nên lúc đó, cả nhà ta đều coi như nàng đã chết.”

Bởi vì từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, vốn chưa từng gặp qua muội muội song sinh, nếu nói có biết, bất quá là từ trong miệng người nhà mà biết được, đối với nàng mà nói, “muội muội” kia bất quá đó chỉ là mộ chuyện vặt vảnh trong kí ức thưở nhỏ mà thôi.

Vừa muốn nói cái gì đó, cửa sổ cữu bị đột nhiên bị mở ra, Mộc Hiệp vẻ mặt nghiêm túc tiến vào: “Hoàng Thượng, Mẫn Hách Vương gia tới chơi.”

Hắn tới làm cái gì? Phù Vân Khâu Trạch cùng Sầm Nhi liếc nhau, còn chưa kịp phản ứng, đại môn ngự thư phòng liền bị người ta dùng một cước đá văng.

Thân ảnh đỏ rực như lửa cất bước đi đến, mắt thấy Sầm Nhi đang ngồi ngay ngắn bên bàn, gương mặt yêu mị lộ ra một tia kinh hỉ, sau lại cẩn thận quan sát, bên môi ý cười lập tức biến mất.

“Sao ngươi lại ở trong này?” Giờ phút này nàng hẳn là ở lãnh cung mới đúng.

“Vương gia……” Sầm Nhi đứng dậy, mới vừa nhìn thấy ý cười trên mặt hắn, nàng cứ cho là vì hắn nhìn thấy mình nên mới vui vẻ, nhưng nghe thấy lời nó lạnh như băng của hắn, mới biết được, nhất định hắn vừa rồi đã nghĩ nàng là Y Y.

Trong lòng nhất thời có chút khổ sở, lại có chút mất mát.

“Là trẫm gọi nàng đến.”

Có lẽ hắn cũng đã nhận ra thân phận chân chính của Sầm Nhi, Phù Vân Khâu Trạch mở miệng thay nàng nói chuyện,“Không biết Vương gia đêm khuya tới đây có gì quan trọng?”

Từ lời nói của Tiểu Thanh, Mẫn Hách nhíu đôi chân mày, giương mắt nhìn Khâu Trạch, bên trong đôi mắt mặc sắc ẩn nhẫn tầng tầng lửa giận, nhưng lại cường tự khắc chế.

“Nàng đến đã bao lâu?”

“Chuyện của trẫm, không cần Vương gia ngươi lo lắng, thám tử của Vương gia không phải tùy thời đều đi theo bên cạnh trẫm sao, muốn hỏi, cũng nên hỏi bọn hắn đi.” Chỉ chỉ thị vệ đứng trước cửa, hắn cười lạnh.

“Y Y, nàng đã nghe được cái gì?” Không để ý đến lời nói châm chọc của hắn, Mẫn Hách như trước hỏi, tay nắm thật chặt, hận không thể vung nấm đấm đi lên.

Ý của hắn là: Y Y đã tới? Khâu Trạch rốt cục hiểu được hắn vì sao lại hỏi Sầm Nhi đã đến bao lâu, có nghĩa là, nàng đã hiểu lầm cái gì?

“Chúng ta không nói gì thêm……” Sợ Mẫn Hách biết thân phận của mình bất quá là một dưỡng nữ, Sầm Nhi kích động lắc đầu.

Nhìn hành vi của nàng như thế, ngược lại làm cho Mẫn Hách cảm thấy có chút quái dị, tầm mắt sắc bén lướt qua hai người, đối với Phù Vân Khâu Trạch lạnh lùng cười:

“Có cái gì hay không hiện tại bổn vương cũng không có tâm tư đi phỏng đoán, bây giờ, bổn vương chỉ muốn tìm được Y Y, nàng có nói qua với ngươi là muốn đi đâu hay không?”

Đột nhiên đứng dậy, gương mặt Phù Vân Khâu Trạch hiện lên kinh ngạc, nàng bỏ đi rồi?

“Ý của ngươi là nàng đã ra cung ?” Sao có khả năng này, rõ ràng bữa tối còn cùng nhau dùng, đột nhiên, sao lại rời đi như vậy?

“Bây giờ còn chưa có tin tức nàng rời khỏi hoàng cung, nhưng Tiểu Thanh nói: lúc nàng từ ngự thư phòng trở về, lập tức gói gém hành trang, nói muốn xuất cung, bổn vương đã đến tất cả cửa cung tra xét một lần, không ai rời cung, như vậy, nàng đi bằng cách nào?” Gương mặt của Mẫn Hác đã không còn có thể dùng hai chữ “khó coi” để hình dung, môi đỏ mọng hơi hơi giơ lên, gương mặt yêu mị có chút dữ tợn.


/247

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status