Đông Phong Linh đương nhiên nghe không nghe ra hàm ý trong lời nàng, khuyên giải nàng qua loa vài câu.
Cổ Lạc Nhi trở lại hoàng cung, vẫn không yên lòng.
Không yên lòng đến hậu viên gặp Đông Phong Túy.
Không yên lòng nếm qua cơm chiều.
Không yên lòng ngẩn người ngồi trong phòng Đông Phong Túy.
Tất cả đều được Đông Phong Túy nhìn trong tầm mắt.
Biết rõ vì sao nàng có biểu hiện khác thường như thế, trong lòng lại không nói ra được đây là tư vị gì.
Có chút ghen tuông, lại có một chút vui sướng, còn có chút mê hoặc.
Cổ Lạc Nhi rốt cuộc thích Đạp Tuyết công tử sao?
Là thích hắn sao? Vậy tại sao đối với Đông Phong Túy hắn lại không hề có cảm giác, ngược lại còn xem hắn là một tên đáng ghét cản trở?
Như vậy là thích bởi võ công cao thâm cùng hành động anh hùng cứu nàng của hắn?
Vậy cũng tính là thích?
Tùy tiện đổi người võ công cao cường đi cứu nàng, nàng cũng sẽ thích người ta sao?
Đông Phong Túy càng nghĩ trong lòng càng khó chịu.
Nhịn không được liền gọi Cổ Lạc Nhi.
“Này, qua đây với trẫm.”
Cổ Lạc Nhi một chút phản ứng cũng không có, nàng hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy gọi nàng nhiều lần, Cổ Lạc Nhi vẫn không phản ứng chút nào.
Cuối cùng, Đông Phong Túy căm hận kêu: “Lạc Nhi.”
Cổ Lạc Nhi lập tức sửng sốt lấy lại tinh thần, trong miệng thì thào gọi: “Đạp Tuyết.”
Nghiêng đầu sang, lại trông thấy sắc mặt đen xì của Đông Phong Túy.
Thầm kêu hỏng bét, nàng lại quên chừa cho Đông Phong Túy chút mặt mũi rồi.
Nhưng mà, tiếng “Lạc Nhi” vừa rồi , rất giống với thanh âm ban ngày Đạp Tuyết công tử gọi nàng, làm cho nàng nảy sinh một loại ảo giác, đó là Đạp Tuyết công tử đang gọi nàng.
Cổ Lạc Nhi có phần hoảng hốt, giống như nhìn thấy lụa che mặt của Đạp Tuyết công tử.
Không tự chủ nói nho nhỏ: “Vừa rồi tiếng gọi kia, dường như là thanh âm của huynh ấy vậy.”
Đông Phong Túy nghe quá rõ ràng, âm thầm nhắc nhở chính mình, từ nay về sau phải cẩn thận một chút, chớ ở trước mặt Cổ Lạc Nhi mà lộ ra sơ hở.
Trong miệng lại hàm chứa ghen tuông hỏi: “Giống thanh âm của ai a?”
Ghen tuông này không phải giả, cũng không biết tại sao, hắn biết rõ người trong lòng Cổ Lạc Nhi là hắn, nhưng hắn vẫn không nén được tức giận, muốn nổi máu ghen lên.
Được rồi, hắn thừa nhận, hắn là ghen.
Trên đời này lại có một tên đại ngốc như hắn sao?
Tự ăn dấm chua của chính mình.
Cổ Lạc Nhi cũng không gạt hắn, thành thật đáp: “Giống như Đạp Tuyết công tử.”
Nghiêng đầu nhìn nhìn Đông Phong Túy, gật đầu nói: “Không nói thì không biết, kỳ thật thanh âm của hai người có chút điểm giống nhau.”
Khi Đông Phong Túy hóa trang thành Đạp Tuyết công tử, đã cố ý thay đổi giọng nói.
Nghe Cổ Lạc Nhi nói vậy, lông mày dựng lên, trừng mắt nàng.
Kéo dài giọng nói: “Cổ Lạc Nhi ——”
Cổ Lạc Nhi vội lấy lời hắn bức hắn.
“Hoàng thượng, lúc trước khi người để ta làm Tiên phi, rõ ràng đã nói, ta với nam nhân khác như thế nào, người tuyệt nhiên sẽ không hỏi đến. Người là Hoàng thượng, kim khẩu ngọc nha, nói lời phải giữ lấy lời.”
“Hửm?”
Đông Phong Túy ngẫm nghĩ lại, hình như lúc trước hắn có nói qua lời này.
Mà khi đó, hắn đúng là không có cảm giác với Cổ Lạc Nhi, hiện giờ tình huống sinh biến hóa rồi.
Được được, hắn lại thừa nhận, là hắn thích Cổ Lạc Nhi.
Thích nàng, thậm chí, muốn cưới nàng, biến nàng chính thức làm phi tử.
“Ngươi thích Đạp Tuyết công tử?”
Đông Phong Túy lòng đầy khó chịu hỏi.
“Đúng vậy a.”
Cổ Lạc Nhi là một nữ hài hào phóng, thích chính là thích, không thích tuyệt nhiên không thích, không có gì phải xấu hổ thừa nhận.
Dù sao Đạp Tuyết công tử võ công cao cường, lại thần long kiến thủ bất kiến vĩ, Đông Phong Túy chỉ là một tên lười, tương lai không biết hắn sẽ như thế nào.
Đông Phong Túy thấy nàng cư nhiên thừa nhận trước mặt mình, càng thêm khó chịu.
Liên tiếp hỏi lại.
“Hắn cũng thích ngươi?”
“Hắn muốn cưới ngươi sao?”
“Hắn nguyện ý vì ngươi chuộc thân?”
“Ngươi hiểu hắn được bao nhiêu? Ngươi chỉ vì báo ân hay quả thật thích hắn?”
. . . . . .
Cổ Lạc Nhi bị hắn liên tiếp hỏi thiếu chút nữa khiến cho hôn mê, ngạc nhiên nhìn Đông Phong Túy.
Từ lúc nào hoàng đế lười trở nên nói nhiều như vậy?
Rất chân thành trả lời.
“Hoàng thượng, ta không biết trong lòng hắn coi ta như thế nào, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc ta thích hắn. Về phần chuộc thân, tự ta sẽ nghĩ cách, ta sẽ không dựa vào hắn.”
Trong lòng có một chút nhàn nhạt buồn.
Đúng vậy, Đạp Tuyết công tử là người cỡ nào chứ.
Nàng, chẳng qua chỉ là một trong rất nhiều nữ tử thích hắn thôi.
Đông Phong Túy không trả lời nàng.
Lẳng lặng đứng, nhìn nàng, trong mắt sáng rực khác thường.
Chưa từng gặp qua một nữ tử to gan dám thừa nhận tình cảm của mình như vậy?
Yêu không cần hồi báo, trên đời này có sao?
“Lạc Nhi, ” Đông Phong Túy thật lâu mới nói, “Nếu như trẫm muốn ngươi làm phi tử chính thức của trẫm, phi tử danh phù kỳ thực, ngươi có nguyện ý không?”
Cổ Lạc Nhi càng thêm ngạc nhiên nhìn Đông Phong Túy.
“Hoàng thượng, người không hiểu lời ta nói sao? Ta thích Đạp Tuyết công tử.”
“Đây là hai việc khác nhau. Làm phi tử của trẫm, ngươi sẽ có địa vị cùng đặc quyền tối cao. Ngươi muốn gì, cũng có thể nói với trẫm.”
Cổ Lạc Nhi không chút nghĩ ngợi một mực từ chối.
“Hoàng thượng, ta chưa từng nghĩ tới muốn đặc quyền cùng địa vị. Xin thứ cho Lạc Nhi không thể làm phi tử chính thức của người.”
Nàng bây giờ chỉ là Tiên phi trên danh nghĩa, đương nhiên được lợi dụng một chút địa vị cùng thân phận này.
Không cần cũng uổng.
Thế nhưng, nàng không hề thích những thứ này.
Đông Phong Túy lại hỏi: “Nếu như Đạp Tuyết công tử không muốn cưới ngươi?”
“Ta chỉ lấy người trong lòng ta, nếu không, ta thà không lấy chồng.”
Cổ Lạc Nhi nói như chém đinh chặt sắt.
Song, ngay tại thời điểm Đông Phong Túy toan vỗ tay tán thưởng hành động trinh liệt của nàng, đã thấy nàng mặt dày chạy tiến đến.
Kéo tay áo hắn mà nói: “Hoàng thượng, người sẽ không bức ta, đúng không? Ừm, người là Thiên Tử, thiên hạ độc tôn, làm sao có thể bức một nữ tử yếu đuối được.”
Đông Phong Túy vừa bực mình vừa buồn cười.
Thiên hạ độc tôn? Lúc này nàng mới biết hắn là thiên hạ độc tôn.
Lúc nàng chỉnh hắn sao không nghĩ đến những thứ này?
Ban ngày hại hắn mở to mắt nằm bò trên giường nửa ngày, phải chịu bao nhiêu là giày vò.
May là sau đó ra ngoài hoạt động gân cốt, bằng không, hắn chịu khổ đến cỡ nào không biết.
Đông Phong Túy hữu ý vô ý liếc mắt nhìn nơi bị thương trên ngực Cổ Lạc Nhi.
Khẩu khí nhàn nhạt nói: “Trẫm không bức ngươi. Không còn sớm, gột rửa rồi đi ngủ đi.”
Hắn không bức nàng, nhưng , tim nàng vẫn không thoát khỏi bàn tay hắn.
Không phải sao?
“Oa, thật tốt quá. Hoàng thượng, ta biết người là người tốt mà.”
Cổ Lạc Nhi nói xong, liền nhảy chân sáo chạy đi tắm.
Cổ Lạc Nhi trở lại hoàng cung, vẫn không yên lòng.
Không yên lòng đến hậu viên gặp Đông Phong Túy.
Không yên lòng nếm qua cơm chiều.
Không yên lòng ngẩn người ngồi trong phòng Đông Phong Túy.
Tất cả đều được Đông Phong Túy nhìn trong tầm mắt.
Biết rõ vì sao nàng có biểu hiện khác thường như thế, trong lòng lại không nói ra được đây là tư vị gì.
Có chút ghen tuông, lại có một chút vui sướng, còn có chút mê hoặc.
Cổ Lạc Nhi rốt cuộc thích Đạp Tuyết công tử sao?
Là thích hắn sao? Vậy tại sao đối với Đông Phong Túy hắn lại không hề có cảm giác, ngược lại còn xem hắn là một tên đáng ghét cản trở?
Như vậy là thích bởi võ công cao thâm cùng hành động anh hùng cứu nàng của hắn?
Vậy cũng tính là thích?
Tùy tiện đổi người võ công cao cường đi cứu nàng, nàng cũng sẽ thích người ta sao?
Đông Phong Túy càng nghĩ trong lòng càng khó chịu.
Nhịn không được liền gọi Cổ Lạc Nhi.
“Này, qua đây với trẫm.”
Cổ Lạc Nhi một chút phản ứng cũng không có, nàng hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của Đông Phong Túy.
Đông Phong Túy gọi nàng nhiều lần, Cổ Lạc Nhi vẫn không phản ứng chút nào.
Cuối cùng, Đông Phong Túy căm hận kêu: “Lạc Nhi.”
Cổ Lạc Nhi lập tức sửng sốt lấy lại tinh thần, trong miệng thì thào gọi: “Đạp Tuyết.”
Nghiêng đầu sang, lại trông thấy sắc mặt đen xì của Đông Phong Túy.
Thầm kêu hỏng bét, nàng lại quên chừa cho Đông Phong Túy chút mặt mũi rồi.
Nhưng mà, tiếng “Lạc Nhi” vừa rồi , rất giống với thanh âm ban ngày Đạp Tuyết công tử gọi nàng, làm cho nàng nảy sinh một loại ảo giác, đó là Đạp Tuyết công tử đang gọi nàng.
Cổ Lạc Nhi có phần hoảng hốt, giống như nhìn thấy lụa che mặt của Đạp Tuyết công tử.
Không tự chủ nói nho nhỏ: “Vừa rồi tiếng gọi kia, dường như là thanh âm của huynh ấy vậy.”
Đông Phong Túy nghe quá rõ ràng, âm thầm nhắc nhở chính mình, từ nay về sau phải cẩn thận một chút, chớ ở trước mặt Cổ Lạc Nhi mà lộ ra sơ hở.
Trong miệng lại hàm chứa ghen tuông hỏi: “Giống thanh âm của ai a?”
Ghen tuông này không phải giả, cũng không biết tại sao, hắn biết rõ người trong lòng Cổ Lạc Nhi là hắn, nhưng hắn vẫn không nén được tức giận, muốn nổi máu ghen lên.
Được rồi, hắn thừa nhận, hắn là ghen.
Trên đời này lại có một tên đại ngốc như hắn sao?
Tự ăn dấm chua của chính mình.
Cổ Lạc Nhi cũng không gạt hắn, thành thật đáp: “Giống như Đạp Tuyết công tử.”
Nghiêng đầu nhìn nhìn Đông Phong Túy, gật đầu nói: “Không nói thì không biết, kỳ thật thanh âm của hai người có chút điểm giống nhau.”
Khi Đông Phong Túy hóa trang thành Đạp Tuyết công tử, đã cố ý thay đổi giọng nói.
Nghe Cổ Lạc Nhi nói vậy, lông mày dựng lên, trừng mắt nàng.
Kéo dài giọng nói: “Cổ Lạc Nhi ——”
Cổ Lạc Nhi vội lấy lời hắn bức hắn.
“Hoàng thượng, lúc trước khi người để ta làm Tiên phi, rõ ràng đã nói, ta với nam nhân khác như thế nào, người tuyệt nhiên sẽ không hỏi đến. Người là Hoàng thượng, kim khẩu ngọc nha, nói lời phải giữ lấy lời.”
“Hửm?”
Đông Phong Túy ngẫm nghĩ lại, hình như lúc trước hắn có nói qua lời này.
Mà khi đó, hắn đúng là không có cảm giác với Cổ Lạc Nhi, hiện giờ tình huống sinh biến hóa rồi.
Được được, hắn lại thừa nhận, là hắn thích Cổ Lạc Nhi.
Thích nàng, thậm chí, muốn cưới nàng, biến nàng chính thức làm phi tử.
“Ngươi thích Đạp Tuyết công tử?”
Đông Phong Túy lòng đầy khó chịu hỏi.
“Đúng vậy a.”
Cổ Lạc Nhi là một nữ hài hào phóng, thích chính là thích, không thích tuyệt nhiên không thích, không có gì phải xấu hổ thừa nhận.
Dù sao Đạp Tuyết công tử võ công cao cường, lại thần long kiến thủ bất kiến vĩ, Đông Phong Túy chỉ là một tên lười, tương lai không biết hắn sẽ như thế nào.
Đông Phong Túy thấy nàng cư nhiên thừa nhận trước mặt mình, càng thêm khó chịu.
Liên tiếp hỏi lại.
“Hắn cũng thích ngươi?”
“Hắn muốn cưới ngươi sao?”
“Hắn nguyện ý vì ngươi chuộc thân?”
“Ngươi hiểu hắn được bao nhiêu? Ngươi chỉ vì báo ân hay quả thật thích hắn?”
. . . . . .
Cổ Lạc Nhi bị hắn liên tiếp hỏi thiếu chút nữa khiến cho hôn mê, ngạc nhiên nhìn Đông Phong Túy.
Từ lúc nào hoàng đế lười trở nên nói nhiều như vậy?
Rất chân thành trả lời.
“Hoàng thượng, ta không biết trong lòng hắn coi ta như thế nào, nhưng nó không ảnh hưởng đến việc ta thích hắn. Về phần chuộc thân, tự ta sẽ nghĩ cách, ta sẽ không dựa vào hắn.”
Trong lòng có một chút nhàn nhạt buồn.
Đúng vậy, Đạp Tuyết công tử là người cỡ nào chứ.
Nàng, chẳng qua chỉ là một trong rất nhiều nữ tử thích hắn thôi.
Đông Phong Túy không trả lời nàng.
Lẳng lặng đứng, nhìn nàng, trong mắt sáng rực khác thường.
Chưa từng gặp qua một nữ tử to gan dám thừa nhận tình cảm của mình như vậy?
Yêu không cần hồi báo, trên đời này có sao?
“Lạc Nhi, ” Đông Phong Túy thật lâu mới nói, “Nếu như trẫm muốn ngươi làm phi tử chính thức của trẫm, phi tử danh phù kỳ thực, ngươi có nguyện ý không?”
Cổ Lạc Nhi càng thêm ngạc nhiên nhìn Đông Phong Túy.
“Hoàng thượng, người không hiểu lời ta nói sao? Ta thích Đạp Tuyết công tử.”
“Đây là hai việc khác nhau. Làm phi tử của trẫm, ngươi sẽ có địa vị cùng đặc quyền tối cao. Ngươi muốn gì, cũng có thể nói với trẫm.”
Cổ Lạc Nhi không chút nghĩ ngợi một mực từ chối.
“Hoàng thượng, ta chưa từng nghĩ tới muốn đặc quyền cùng địa vị. Xin thứ cho Lạc Nhi không thể làm phi tử chính thức của người.”
Nàng bây giờ chỉ là Tiên phi trên danh nghĩa, đương nhiên được lợi dụng một chút địa vị cùng thân phận này.
Không cần cũng uổng.
Thế nhưng, nàng không hề thích những thứ này.
Đông Phong Túy lại hỏi: “Nếu như Đạp Tuyết công tử không muốn cưới ngươi?”
“Ta chỉ lấy người trong lòng ta, nếu không, ta thà không lấy chồng.”
Cổ Lạc Nhi nói như chém đinh chặt sắt.
Song, ngay tại thời điểm Đông Phong Túy toan vỗ tay tán thưởng hành động trinh liệt của nàng, đã thấy nàng mặt dày chạy tiến đến.
Kéo tay áo hắn mà nói: “Hoàng thượng, người sẽ không bức ta, đúng không? Ừm, người là Thiên Tử, thiên hạ độc tôn, làm sao có thể bức một nữ tử yếu đuối được.”
Đông Phong Túy vừa bực mình vừa buồn cười.
Thiên hạ độc tôn? Lúc này nàng mới biết hắn là thiên hạ độc tôn.
Lúc nàng chỉnh hắn sao không nghĩ đến những thứ này?
Ban ngày hại hắn mở to mắt nằm bò trên giường nửa ngày, phải chịu bao nhiêu là giày vò.
May là sau đó ra ngoài hoạt động gân cốt, bằng không, hắn chịu khổ đến cỡ nào không biết.
Đông Phong Túy hữu ý vô ý liếc mắt nhìn nơi bị thương trên ngực Cổ Lạc Nhi.
Khẩu khí nhàn nhạt nói: “Trẫm không bức ngươi. Không còn sớm, gột rửa rồi đi ngủ đi.”
Hắn không bức nàng, nhưng , tim nàng vẫn không thoát khỏi bàn tay hắn.
Không phải sao?
“Oa, thật tốt quá. Hoàng thượng, ta biết người là người tốt mà.”
Cổ Lạc Nhi nói xong, liền nhảy chân sáo chạy đi tắm.
/181
|