Nàng có một mình Đông Phong Túy là đủ rồi, nàng không nghĩ muốn thêm nhiều diễm ngộ như vậy.
Thêm một diễm ngộ, chẳng khác gì rước lấy phiền toái, không có gì hay cả.
Thanh âm Nhiễm Sương vẫn dịu dàng mà tràn ngập mê hoặc như cũ.
“Lạc Nhi, cô không cảm thấy Thu Diệp sơn trang rất đẹp, ta cũng rất đẹp sao? Không bằng, chúng ta cùng nhau ở trong sơn trang cả đời, được chứ?”
Cổ Lạc Nhi lắc đầu như trống bỏi.
“Không được, ta muốn ở cùng Đông Phong Túy cả đời. Dù huynh có đẹp hơn, Thu Diệp sơn trang có đẹp hơn nữa, cũng không liên quan gì đến ta.”
Trong lòng la hét, trời ơi, Nhiễm Sương xin đừng dụ dỗ nàng nữa.
Cổ Lạc Nhi nàng không phải Thánh nữ, chỉ là một ẩm thực nam nữ, chịu không nổi loại cám dỗ này.
(ẩm thực nam nữ: trích sách nho gia: thực sắc tính giả, ẩm thực nam nữ nhân chi đại dục tồn yên: nghĩa là: chuyện ăn uống, nam nữ là một trong những ham muốn lớn nhất, là bản tính của con người.)
Nếu không phải trong lòng nàng đã có Đông Phong Túy, sợ là đã mềm nhũn mà lao vào trong lòng Nhiễm Sương rồi.
“Nếu không thì như vậy đi, ” Nhiễm Sương lại đề nghị, “Đông Phong Túy đã biết tin cô chưa chết, hắn sẽ không lo lắng cho cô. Cô có thể an tâm ở nơi này dưỡng thương. Trong lúc dưỡng thương, ở bên cạnh ta, được chứ?”
Cổ Lạc Nhi cười khan vài tiếng.
“Nhiễm Sương công tử, ta nghĩ ta còn phải đi tưới cây. Ta hi vọng có thể rời khỏi Thu Diệp sơn trang để đi tìm Đông Phong Túy sớm một chút. Về phần huynh, ta hi vọng huynh có thể ra khỏi Thu Diệp sơn trang, đi tìm một nữ tử thật sự có duyên với huynh.”
Nét mặt Nhiễm Sương bỗng trở nên cô đơn.
Nhẹ nhàng buông tay, thả Cổ Lạc Nhi.
“Lạc Nhi, cô là nữ nhân tốt, Đông Phong Túy thật hạnh phúc. Thật xin lỗi, vừa rồi ta chỉ thử cô, thử chân tình của cô với Đông Phong Túy, không cố ý muốn mạo phạm cô.”
Cổ Lạc Nhi cúi đầu lầm bầm một câu.
“Vô vị.”
Nhặt thùng nước lên, đi về hướng dược trì.
Nhiễm Sương gọi lại nàng.
“Lạc Nhi, cô quả thật đã tưới cây cả một đêm? Cô không biết cô đang phí công sao? Màu sắc lá cây vốn dĩ chưa từng biến đổi.”
Cổ Lạc Nhi không quay đầu lại mà trả lời.
“Không thử một lần làm sao biết?”
“Đã biết không có khả năng, vì sao còn phải thử?”
Cổ Lạc Nhi quay người lại, buông thùng nước, nhìn Nhiễm Sương.
Chân thành nói: “Ngày ấy khi ta nghĩ rằng ta trúng độc tiêu hồn tán, có người nói với ta, đi tìm Nhiễm Sương công tử giải độc. Ta hỏi người ấy, chàng biết Nhiễm Sương công tử ở đâu sao? Chàng nói không biết. Ta nói, không biết làm sao tìm được? Chàng lại nói với ta, không thử một lần làm sao biết có tìm được hay không? Kết quả, ta gặp huynh, huynh đã cứu ta, không phải sao?”
Từ khi Đông Phong Túy nói lời ấy với nàng, không thử một lần làm sao biết, những lời này đã trở thành đầu môi chót lưỡi ngoài miệng.
Chưa từng có ai chân thành cởi mở nói với Nhiễm Sương như vậy.
Nhiễm Sương chấn động rất lớn.
Cổ Lạc Nhi tập tễnh nhấc thùng nước, đi đến bên cạnh dược trì múc nước.
Nhiễm Sương ngơ ngẩn đứng nguyên một chỗ.
Mãi đến khi Cổ Lạc Nhi xách một thùng nước đầy, cước bộ chậm rì rì di chuyển về phía hắn.
Thùng nước lung la lung lay, nước không ngừng bắn xuống đất.
Nơi Nhiễm Sương đứng, Cổ Lạc Nhi tưới nước phải đi qua.
Nhiễm Sương xúc động mà chạy lên trước, túm lấy thùng nước trong tay Cổ Lạc Nhi, ném sang một bên.
“Ê, huynh làm gì vậy?”
Giọng Cổ Lạc Nhi không hề cao.
Toàn thân nàng vừa mệt vừa đau, ngay cả khí lực tức giận cũng không có.
Nhiễm Sương hỏi: “Cô vì Đông Phong Túy, thật sự không sợ đau, không sợ khổ?”
Cổ Lạc Nhi gật gật đầu.
Nàng thật sự không muốn mở miệng nói chuyện.
Hiện giờ ngay cả đứng nàng cũng rất vất vả.
“Tốt lắm, ” Nhiễm Sương giống như ra quyết định trọng đại, “Đã vậy, ta sẽ để cô dùng cách tốc thành.”
Kéo Cổ Lạc Nhi, đi vào dược phòng.
Để nàng ngồi xuống trên một chiếc bàn bằng bạch ngọc.
Cổ Lạc Nhi choáng choáng váng váng mà nghĩ, nàng đã cảm hóa được Nhiễm Sương công tử rồi sao?
Trước đây, hắn chỉ trị liệu cho nàng theo phương pháp thông thường.
Hiện tại, nàng được hưởng đãi ngộ VIP rồi?
Nhiễm Sương cầm một viên dược, đưa cho Cổ Lạc Nhi.
“Biện pháp tốc thành người bình thường không thể chịu được, cô nghĩ kĩ rồi chứ.”
Cổ Lạc Nhi nhận lấy, cười đáp: “Ta không sợ.”
“Tốt lắm, cô nuốt dược này đi.”
Cổ Lạc Nhi không chút cho dự nuốt dược vào, trên mặt mang vẻ thấy chết không sờn.
Nhiễm Sương nhìn mà buồn cười, lại có chút xót xa.
Vì sao không có ai, không có một nữ tử nào đồng ý hi sinh vì hắn như vậy?
Lén thở dài, Nhiễm Sương ngồi xuống sau lưng Cổ Lạc Nhi, chống tay phía sau lưng nàng.
Dặn dò: “Cho dù đau đớn cũng không được cự, nhớ kỹ.”
“Đã nhớ.”
Cổ Lạc Nhi âm thầm chuẩn bị tâm lý thật tốt, nàng coi bản thân mình như người đã chết là được.
Nhiễm Sương yên lặng vận khí, giúp Cổ Lạc Nhi chữa thương.
Lục phủ ngũ tạng của Cổ Lạc Nhi tức khắc như bị sóng to gió lớn lật chuyển khuấy đảo vậy.
Đau đớn không nói nên lời, khó chịu không sao nói được.
Đãi ngộ VIP quả nhiên không phải người thường có thể hưởng thụ.
Nhưng Cổ Lạc Nhi cũng có một luồng ngang ngược mạnh mẽ, khổ nữa nàng cũng cần phải chịu đựng.
Nàng muốn để Nhiễm Sương nhìn thấy, nàng có thể .
Thời gian đau đớn bao giờ cũng rất chậm, thời gian giống như thể nước trong bọt biển, chen chúc thế nào cũng thành vô tận.
(Diễm: nhìn trong kính hiển vi, nước ở trong bọt biển, tia nước đi vào một số kẽ hở và đi ra bằng những kẽ hở khác)
Không biết bao lâu sau, khi Cổ Lạc Nhi đã cho rằng nàng thật sự phải chết, đau đớn trong người dần dần trở nên nhẹ đi.
Sau đó, sóng to gió lớn trở nên mưa thuận gió hòa.
Đau đớn biến thành thoải mái.
Lại sau đó, mưa thuận gió hòa dần ngưng lại, chuyển thành ánh mặt trời sáng lạn.
Nhiễm Sương thu tay về.
Nói: “Lạc Nhi, cô thử vận khí xem nào.”
Cổ Lạc Nhi thử vận khí như cũ, khí tức quả nhiên so với trước đó thông suốt hơn rất nhiều.
Nàng đứng dậy, thử đi vài bước.
Cảm giác đau buốt trên người hoàn toàn biến mất.
Lại thử nhảy lên, mặc dù vẫn còn chút đau nhức mệt nhọc, nhưng không còn đau đến xây xẩm mặt mày nữa.
Trong phạm vi nàng hoàn toàn có thể chịu được.
“Ta có thể cưỡi ngựa không? Ta có thể rời sơn trang tìm chàng rồi chứ?”
Cổ Lạc Nhi mừng rỡ kêu lên.
Chịu khổ cũng đáng giá.
Nhiễm Sương đáp: “Ngày mai đi.”
Thanh âm của hắn có chút vô lực.
Cổ Lạc Nhi quay người lại, lúc này mới phát hiện, gương mặt trắng ngần của Nhiễm Sương giờ đây trắng bệch.
Biết hắn đã hao tổn quá nhiều khí tức, cần phải nghỉ ngơi.
Không dám nhắc lại chuyện rời sơn trang, lo lắng hỏi: “Nhiễm Sương, huynh không sao chứ?”
Nhiễm Sương lắc đầu.
“Không có gì đáng ngại. Có điều, cô cần phải tiếp tục điều dưỡng thêm một ngày mới có thể đi đường xa điợc.”
Tâm tình Cổ Lạc Nhi nhảy nhót không thôi.
Chỉ một ngày thôi, nàng có thể rời khỏi Thu Diệp sơn trang, đi tìm Đông Phong Túy.
Thật sự là quá tốt.
Đêm đó, Nhiễm Sương lại trị liệu thêm một lần cho Cổ Lạc Nhi.
Cho đến ngày hôm sau khi sắc trời vẫn chưa tỏ, Nhiễm Sương nói: “Đi thôi. Đi tìm Đông Phong Túy.”
Cổ Lạc Nhi nghe ý trong lời hắn, đúng là cùng nàng đi ra ngoài, không khỏi kinh ngạc.
Cứ tưởng rằng, muốn thuyết phục Nhiễm Sương đi ra ngoài, còn phải hao phí tiếp một phen mồm mép.
“Nhiễm Sương, huynh thật sự muốn đưa ta đến biên ải?” Cổ Lạc Nhi chưa xác định hỏi.
Nhiễm Sương đáp: “Đúng vậy, ta đưa cô đi. Nếu như trên đường không có người trị thương cho cô, cô sẽ không chống đỡ được đến biên ải.”
Cổ Lạc Nhi âm thầm vui mừng.
Tuy rằng, Nhiễm Sương vẫn chưa thả lòng khỏi bao ngục, nhưng hắn chịu cùng nàng đi ra ngoài, nàng sẽ có biện pháp thuyết phục hắn từ từ.
Chỉ cần không phong bế tại Thu Diệp sơn trang khiến hắn chán nản, để hắn đi ra ngoài, nhìn bên ngoài thiên địa tự do mênh mông, nói không chừng có thể chữa khỏi tâm bệnh của hắn.
Thần y không phải thần thánh, hắn chỉ là người bình thường.
Hắn không trị được bệnh của chính mình.
Khi Nhiễm Sương mang Cổ Lạc Nhi ra khỏi Thu Diệp sơn trang, không giấu diếm lối đi bí mật thông vào sơn trang.
Lại một lần nữa khiến cho Cổ Lạc Nhi cảm thấy bất ngờ.
“Nhiễm Sương, huynh không sợ ta tiết lộ Thu Diệp sơn trang ở đâu? Không sợ ta lại xông vào?”
Nhiễm Sương lắc đầu.
“Cô sẽ không để lộ bí mật. Cô tới, ta hoan nghênh.”
Cổ Lạc Nhi sao lại không biết nỗi khổ tâm của hắn.
Có lẽ, hắn chỉ làm theo Cổ Lạc Nhi nói, đi ra ngoài một chút.
(Edit by Diễm. Truyện được đăng tại diendanlequydon và diemmo.wp.com)
Có Nhiễm Sương dọc đường chăm sóc, Cổ Lạc Nhi lặn lội đường xa chẳng những không cảm thấy mệt mỏi, thương thế còn từng ngày từng ngày chuyển biến tốt hơn.
Thời điểm đến gần biên ải, thương thế đã khôi phục khá tốt.
Vì chiến tranh, càng gần đến biên ải, càng có vẻ hoang vu.
Dân chúng gần biên ải vì phải tránh chiến tranh, ào ào chạy về phía nội địa.
Trên đường đi, đã nghe không ít tin tức về Đông Phong Túy.
Nghe nói, hắn vừa đến chiến trường, đã tự mình dẫn theo một đội tinh binh xuất chiến, đánh quân địch tơi bời tan tác.
Nghe nói, trên chiến trường, hắn vô địch dũng mãnh như thần, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, như nhập vào chốn không người.
Địch nhân sợ tới mức tâm đảm câu liệt. (>>vỡ mật)
Lãnh địa mất đi nhanh như chớp thu về.
Đến nỗi về sau, trong một thời gian dài, trẻ con trong Tê Hà quốc mà khóc nháo, cha mẹ chúng sẽ quát lớn.
“Lại khóc, cẩn thận Đông Phong Túy bắt mi đi.”
Đông Phong Túy tuyệt đối không thể ngờ rằng.
Một tuyệt thế mỹ nam như hắn, lại thành biện pháp để dọa trẻ con ngừng khóc.
Nghe nói, cho đến không lâu sau, Đông Phong Túy tựa như điên cuồng đột nhiên khôi phục trạng thái bình thường.
Cổ Lạc Nhi nghe mà đau thương vô cùng.
Thêm một diễm ngộ, chẳng khác gì rước lấy phiền toái, không có gì hay cả.
Thanh âm Nhiễm Sương vẫn dịu dàng mà tràn ngập mê hoặc như cũ.
“Lạc Nhi, cô không cảm thấy Thu Diệp sơn trang rất đẹp, ta cũng rất đẹp sao? Không bằng, chúng ta cùng nhau ở trong sơn trang cả đời, được chứ?”
Cổ Lạc Nhi lắc đầu như trống bỏi.
“Không được, ta muốn ở cùng Đông Phong Túy cả đời. Dù huynh có đẹp hơn, Thu Diệp sơn trang có đẹp hơn nữa, cũng không liên quan gì đến ta.”
Trong lòng la hét, trời ơi, Nhiễm Sương xin đừng dụ dỗ nàng nữa.
Cổ Lạc Nhi nàng không phải Thánh nữ, chỉ là một ẩm thực nam nữ, chịu không nổi loại cám dỗ này.
(ẩm thực nam nữ: trích sách nho gia: thực sắc tính giả, ẩm thực nam nữ nhân chi đại dục tồn yên: nghĩa là: chuyện ăn uống, nam nữ là một trong những ham muốn lớn nhất, là bản tính của con người.)
Nếu không phải trong lòng nàng đã có Đông Phong Túy, sợ là đã mềm nhũn mà lao vào trong lòng Nhiễm Sương rồi.
“Nếu không thì như vậy đi, ” Nhiễm Sương lại đề nghị, “Đông Phong Túy đã biết tin cô chưa chết, hắn sẽ không lo lắng cho cô. Cô có thể an tâm ở nơi này dưỡng thương. Trong lúc dưỡng thương, ở bên cạnh ta, được chứ?”
Cổ Lạc Nhi cười khan vài tiếng.
“Nhiễm Sương công tử, ta nghĩ ta còn phải đi tưới cây. Ta hi vọng có thể rời khỏi Thu Diệp sơn trang để đi tìm Đông Phong Túy sớm một chút. Về phần huynh, ta hi vọng huynh có thể ra khỏi Thu Diệp sơn trang, đi tìm một nữ tử thật sự có duyên với huynh.”
Nét mặt Nhiễm Sương bỗng trở nên cô đơn.
Nhẹ nhàng buông tay, thả Cổ Lạc Nhi.
“Lạc Nhi, cô là nữ nhân tốt, Đông Phong Túy thật hạnh phúc. Thật xin lỗi, vừa rồi ta chỉ thử cô, thử chân tình của cô với Đông Phong Túy, không cố ý muốn mạo phạm cô.”
Cổ Lạc Nhi cúi đầu lầm bầm một câu.
“Vô vị.”
Nhặt thùng nước lên, đi về hướng dược trì.
Nhiễm Sương gọi lại nàng.
“Lạc Nhi, cô quả thật đã tưới cây cả một đêm? Cô không biết cô đang phí công sao? Màu sắc lá cây vốn dĩ chưa từng biến đổi.”
Cổ Lạc Nhi không quay đầu lại mà trả lời.
“Không thử một lần làm sao biết?”
“Đã biết không có khả năng, vì sao còn phải thử?”
Cổ Lạc Nhi quay người lại, buông thùng nước, nhìn Nhiễm Sương.
Chân thành nói: “Ngày ấy khi ta nghĩ rằng ta trúng độc tiêu hồn tán, có người nói với ta, đi tìm Nhiễm Sương công tử giải độc. Ta hỏi người ấy, chàng biết Nhiễm Sương công tử ở đâu sao? Chàng nói không biết. Ta nói, không biết làm sao tìm được? Chàng lại nói với ta, không thử một lần làm sao biết có tìm được hay không? Kết quả, ta gặp huynh, huynh đã cứu ta, không phải sao?”
Từ khi Đông Phong Túy nói lời ấy với nàng, không thử một lần làm sao biết, những lời này đã trở thành đầu môi chót lưỡi ngoài miệng.
Chưa từng có ai chân thành cởi mở nói với Nhiễm Sương như vậy.
Nhiễm Sương chấn động rất lớn.
Cổ Lạc Nhi tập tễnh nhấc thùng nước, đi đến bên cạnh dược trì múc nước.
Nhiễm Sương ngơ ngẩn đứng nguyên một chỗ.
Mãi đến khi Cổ Lạc Nhi xách một thùng nước đầy, cước bộ chậm rì rì di chuyển về phía hắn.
Thùng nước lung la lung lay, nước không ngừng bắn xuống đất.
Nơi Nhiễm Sương đứng, Cổ Lạc Nhi tưới nước phải đi qua.
Nhiễm Sương xúc động mà chạy lên trước, túm lấy thùng nước trong tay Cổ Lạc Nhi, ném sang một bên.
“Ê, huynh làm gì vậy?”
Giọng Cổ Lạc Nhi không hề cao.
Toàn thân nàng vừa mệt vừa đau, ngay cả khí lực tức giận cũng không có.
Nhiễm Sương hỏi: “Cô vì Đông Phong Túy, thật sự không sợ đau, không sợ khổ?”
Cổ Lạc Nhi gật gật đầu.
Nàng thật sự không muốn mở miệng nói chuyện.
Hiện giờ ngay cả đứng nàng cũng rất vất vả.
“Tốt lắm, ” Nhiễm Sương giống như ra quyết định trọng đại, “Đã vậy, ta sẽ để cô dùng cách tốc thành.”
Kéo Cổ Lạc Nhi, đi vào dược phòng.
Để nàng ngồi xuống trên một chiếc bàn bằng bạch ngọc.
Cổ Lạc Nhi choáng choáng váng váng mà nghĩ, nàng đã cảm hóa được Nhiễm Sương công tử rồi sao?
Trước đây, hắn chỉ trị liệu cho nàng theo phương pháp thông thường.
Hiện tại, nàng được hưởng đãi ngộ VIP rồi?
Nhiễm Sương cầm một viên dược, đưa cho Cổ Lạc Nhi.
“Biện pháp tốc thành người bình thường không thể chịu được, cô nghĩ kĩ rồi chứ.”
Cổ Lạc Nhi nhận lấy, cười đáp: “Ta không sợ.”
“Tốt lắm, cô nuốt dược này đi.”
Cổ Lạc Nhi không chút cho dự nuốt dược vào, trên mặt mang vẻ thấy chết không sờn.
Nhiễm Sương nhìn mà buồn cười, lại có chút xót xa.
Vì sao không có ai, không có một nữ tử nào đồng ý hi sinh vì hắn như vậy?
Lén thở dài, Nhiễm Sương ngồi xuống sau lưng Cổ Lạc Nhi, chống tay phía sau lưng nàng.
Dặn dò: “Cho dù đau đớn cũng không được cự, nhớ kỹ.”
“Đã nhớ.”
Cổ Lạc Nhi âm thầm chuẩn bị tâm lý thật tốt, nàng coi bản thân mình như người đã chết là được.
Nhiễm Sương yên lặng vận khí, giúp Cổ Lạc Nhi chữa thương.
Lục phủ ngũ tạng của Cổ Lạc Nhi tức khắc như bị sóng to gió lớn lật chuyển khuấy đảo vậy.
Đau đớn không nói nên lời, khó chịu không sao nói được.
Đãi ngộ VIP quả nhiên không phải người thường có thể hưởng thụ.
Nhưng Cổ Lạc Nhi cũng có một luồng ngang ngược mạnh mẽ, khổ nữa nàng cũng cần phải chịu đựng.
Nàng muốn để Nhiễm Sương nhìn thấy, nàng có thể .
Thời gian đau đớn bao giờ cũng rất chậm, thời gian giống như thể nước trong bọt biển, chen chúc thế nào cũng thành vô tận.
(Diễm: nhìn trong kính hiển vi, nước ở trong bọt biển, tia nước đi vào một số kẽ hở và đi ra bằng những kẽ hở khác)
Không biết bao lâu sau, khi Cổ Lạc Nhi đã cho rằng nàng thật sự phải chết, đau đớn trong người dần dần trở nên nhẹ đi.
Sau đó, sóng to gió lớn trở nên mưa thuận gió hòa.
Đau đớn biến thành thoải mái.
Lại sau đó, mưa thuận gió hòa dần ngưng lại, chuyển thành ánh mặt trời sáng lạn.
Nhiễm Sương thu tay về.
Nói: “Lạc Nhi, cô thử vận khí xem nào.”
Cổ Lạc Nhi thử vận khí như cũ, khí tức quả nhiên so với trước đó thông suốt hơn rất nhiều.
Nàng đứng dậy, thử đi vài bước.
Cảm giác đau buốt trên người hoàn toàn biến mất.
Lại thử nhảy lên, mặc dù vẫn còn chút đau nhức mệt nhọc, nhưng không còn đau đến xây xẩm mặt mày nữa.
Trong phạm vi nàng hoàn toàn có thể chịu được.
“Ta có thể cưỡi ngựa không? Ta có thể rời sơn trang tìm chàng rồi chứ?”
Cổ Lạc Nhi mừng rỡ kêu lên.
Chịu khổ cũng đáng giá.
Nhiễm Sương đáp: “Ngày mai đi.”
Thanh âm của hắn có chút vô lực.
Cổ Lạc Nhi quay người lại, lúc này mới phát hiện, gương mặt trắng ngần của Nhiễm Sương giờ đây trắng bệch.
Biết hắn đã hao tổn quá nhiều khí tức, cần phải nghỉ ngơi.
Không dám nhắc lại chuyện rời sơn trang, lo lắng hỏi: “Nhiễm Sương, huynh không sao chứ?”
Nhiễm Sương lắc đầu.
“Không có gì đáng ngại. Có điều, cô cần phải tiếp tục điều dưỡng thêm một ngày mới có thể đi đường xa điợc.”
Tâm tình Cổ Lạc Nhi nhảy nhót không thôi.
Chỉ một ngày thôi, nàng có thể rời khỏi Thu Diệp sơn trang, đi tìm Đông Phong Túy.
Thật sự là quá tốt.
Đêm đó, Nhiễm Sương lại trị liệu thêm một lần cho Cổ Lạc Nhi.
Cho đến ngày hôm sau khi sắc trời vẫn chưa tỏ, Nhiễm Sương nói: “Đi thôi. Đi tìm Đông Phong Túy.”
Cổ Lạc Nhi nghe ý trong lời hắn, đúng là cùng nàng đi ra ngoài, không khỏi kinh ngạc.
Cứ tưởng rằng, muốn thuyết phục Nhiễm Sương đi ra ngoài, còn phải hao phí tiếp một phen mồm mép.
“Nhiễm Sương, huynh thật sự muốn đưa ta đến biên ải?” Cổ Lạc Nhi chưa xác định hỏi.
Nhiễm Sương đáp: “Đúng vậy, ta đưa cô đi. Nếu như trên đường không có người trị thương cho cô, cô sẽ không chống đỡ được đến biên ải.”
Cổ Lạc Nhi âm thầm vui mừng.
Tuy rằng, Nhiễm Sương vẫn chưa thả lòng khỏi bao ngục, nhưng hắn chịu cùng nàng đi ra ngoài, nàng sẽ có biện pháp thuyết phục hắn từ từ.
Chỉ cần không phong bế tại Thu Diệp sơn trang khiến hắn chán nản, để hắn đi ra ngoài, nhìn bên ngoài thiên địa tự do mênh mông, nói không chừng có thể chữa khỏi tâm bệnh của hắn.
Thần y không phải thần thánh, hắn chỉ là người bình thường.
Hắn không trị được bệnh của chính mình.
Khi Nhiễm Sương mang Cổ Lạc Nhi ra khỏi Thu Diệp sơn trang, không giấu diếm lối đi bí mật thông vào sơn trang.
Lại một lần nữa khiến cho Cổ Lạc Nhi cảm thấy bất ngờ.
“Nhiễm Sương, huynh không sợ ta tiết lộ Thu Diệp sơn trang ở đâu? Không sợ ta lại xông vào?”
Nhiễm Sương lắc đầu.
“Cô sẽ không để lộ bí mật. Cô tới, ta hoan nghênh.”
Cổ Lạc Nhi sao lại không biết nỗi khổ tâm của hắn.
Có lẽ, hắn chỉ làm theo Cổ Lạc Nhi nói, đi ra ngoài một chút.
(Edit by Diễm. Truyện được đăng tại diendanlequydon và diemmo.wp.com)
Có Nhiễm Sương dọc đường chăm sóc, Cổ Lạc Nhi lặn lội đường xa chẳng những không cảm thấy mệt mỏi, thương thế còn từng ngày từng ngày chuyển biến tốt hơn.
Thời điểm đến gần biên ải, thương thế đã khôi phục khá tốt.
Vì chiến tranh, càng gần đến biên ải, càng có vẻ hoang vu.
Dân chúng gần biên ải vì phải tránh chiến tranh, ào ào chạy về phía nội địa.
Trên đường đi, đã nghe không ít tin tức về Đông Phong Túy.
Nghe nói, hắn vừa đến chiến trường, đã tự mình dẫn theo một đội tinh binh xuất chiến, đánh quân địch tơi bời tan tác.
Nghe nói, trên chiến trường, hắn vô địch dũng mãnh như thần, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, như nhập vào chốn không người.
Địch nhân sợ tới mức tâm đảm câu liệt. (>>vỡ mật)
Lãnh địa mất đi nhanh như chớp thu về.
Đến nỗi về sau, trong một thời gian dài, trẻ con trong Tê Hà quốc mà khóc nháo, cha mẹ chúng sẽ quát lớn.
“Lại khóc, cẩn thận Đông Phong Túy bắt mi đi.”
Đông Phong Túy tuyệt đối không thể ngờ rằng.
Một tuyệt thế mỹ nam như hắn, lại thành biện pháp để dọa trẻ con ngừng khóc.
Nghe nói, cho đến không lâu sau, Đông Phong Túy tựa như điên cuồng đột nhiên khôi phục trạng thái bình thường.
Cổ Lạc Nhi nghe mà đau thương vô cùng.
/181
|