Cổ Lạc Nhi suy nghĩ miên man, bàn tay Đạp Tuyết công tử lại không chút nào có ý tứ chậm lại, rất nhanh đã kéo toàn bộ y sam Cổ Lạc Nhi ra.
Cổ Lạc Nhi chỉ cảm thấy trước ngực man mát , xấu hổ đến nhắm hai mắt lại, không dám nhìn Đạp Tuyết công tử.
Chỉ lo thẹn thùng, ngay cả đau đớn đều tạm thời quên mất.
Chỉ cảm thấy Đạp Tuyết công tử sau một hồi vẽ loạn trên ngực nàng, tiếp đó kéo vạt áo nàng lên.
Đỡ nàng ngồi xuống, ngồi ở trên người của hắn.
Nhẹ nhàng nói: “Ngồi vững.”
Tay chống ở trên lưng nàng, giúp nàng truyền chân khí chữa thương.
Cổ Lạc Nhi ngoan ngoãn ngồi, cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay Đạp Tuyết công tử truyền đến.
Trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ cực ngây ngô mà cuồng dại, nếu như mỗi ngày có thể được Đạp Tuyết công tử vì nàng chữa thương như này, nàng nguyện ý mỗi ngày đều bị thương.
Lòng của nàng, hoàn toàn thất lạc mất rồi.
Trong khi Cổ Lạc Nhi đang vô cùng lưu luyến, Đạp Tuyết công tử cuối cùng cũng chữa thương xong.
“Khá hơn chút nào không?”
Đạp Tuyết công tử ân cần hỏi.
Cổ Lạc Nhi hít hít khí, lại cử động cánh tay, phát hiện ngực so với lúc trước đã khá hơn nhiều.
Tuy vẫn có chút chút đau, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới cử động của nàng, không giống với đau đến tê tâm liệt phế như vừa rồi.
Nhưng Cổ Lạc Nhi không có trả lời.
Rất muốn nói rằng, thương thế của nàng vẫn đau rất lợi hại, rất muốn Đạp Tuyết công tử sau này tiếp tục giúp nàng trị thương.
Thế nhưng, nàng có thể giấu diếm được Đạp Tuyết công tử sao?
Đạp Tuyết công tử thấy nàng cúi đầu không nói, còn tưởng rằng nàng tức giận vì vừa rồi.
Trêu chọc nói: “Sao vậy? Còn đang tức giận? Cùng lắm thì ta chịu trách nhiệm với nàng là được.”
Tim Cổ Lạc Nhi đột nhiên thoáng cái nhảy lên miệng, nhưng ngay sau đó lại rơi trở về chỗ cũ.
Không nhìn Đạp Tuyết công tử, xoay mặt nhìn chỗ khác.
Yếu ớt nói: “Chuyện này, không thể nói đùa được.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi lên chiếc khăn che mặt trước mặt Đạp Tuyết công tử, lộ ra đôi môi châu viên ngọc nhuận.
Cổ Lạc Nhi không hề thấy, đôi môi kia he hé ra, rồi lại gắt gao mím lại.
Đạp Tuyết công tử đưa cho Cổ Lạc Nhi một chiếc bình ngọc nhỏ.
“Đây là thuốc chữa thương. Về sau mỗi ngày vào buổi tối sau khi tắm nàng xoa lên một lần, ba ngày sau sẽ không có việc gì nữa.”
“A, cám ơn huynh.”
Cổ Lạc Nhi cảm tạ.
Nhận lấy bình ngọc nhỏ từ trong tay Đạp Tuyết công tử, dùng sức từ trên người hắn đứng lên.
Đạp Tuyết công tử không ngăn nàng, cũng theo nàng đứng lên, đứng ở phía sau nàng.
Cổ Lạc Nhi nhìn thoáng qua dưới chân, nhất thời cảm thấy choáng váng.
Vừa rồi ở dưới chân núi còn tưởng rằng vách núi này không cao, lên được đây, mới phát hiện rằng rất cao.
Đứng ở trên này, chân giống như cũng không phải là chính mình, mềm yếu, dường như một cơn gió cũng có thể thổi nàng ngã xuống dứoi.
Nàng đứng ở cách mép rìa quá gần, gần đến mức chỉ cần bước lên nửa bước, sẽ ngã xuống vách núi.
Cổ Lạc Nhi sợ hãi lui về sau một bước.
Nàng đã quên Đạp Tuyết công tử ngay ở phía sau nàng, nàng vừa lui một bước, vừa đúng ngã vào trong lòng hắn.
Giống như nàng đang chủ động nhảy vào ôm hắn.
Cổ Lạc Nhi toàn thân đều cứng đờ.
Muốn tránh khỏi Đạp Tuyết công tử, mà lại không dám, phía trước chính là vách núi a.
Mà Đạp Tuyết công tử đáng giận, đã không tránh nàng, lại còn nhẹ giọng cười, nắm lấy eo nàng.
Nếu nói vừa rồi hắn chỉ là vì nàng chữa thương, hiện tại thì sao đây?
Tuy rằng nàng thích hắn, nhưng nàng tuyệt đối không phải một nữ hài có thể xằng bậy.
Cổ Lạc Nhi quẫn bách nói: “Mời huynh thả ta ra, được không?”
Đạp Tuyết công tử không chịu buông tay, chiếc cằm còn đang vuốt nhẹ trên đầu nàng.
“Lần trước nàng giúp ta, ta đều tạ lễ với nàng. Giờ đây ta cứu nàng, chẳng lẽ nàng không nên cảm tạ ta sao?”
Cổ Lạc Nhi đương nhiên quên không được tạ lễ của hắn lần trước, vừa thẹn vừa giận.
“Đó cũng tính là tạ lễ?”
“Chẳng lẽ không tính sao? Nhiều nữ nhân muốn cũng không được.”
Cổ Lạc Nhi biết hắn nói đúng là sự thật, nhưng cho dù đây là sự thật, cũng khiến cho người ta phản cảm.
Đang muốn chế giễu hắn vài câu, lại nghe thấy hắn nhẹ nói bên tai nàng.
“Đây chính là nụ hôn đầu ta hôn nữ giới a.”
Hô hấp Cổ Lạc Nhi lập tức cứng lại, thật lâu sau mới hồi phục lại thần chí.
Thấp giọng nói: “Huynh muốn ta cảm tạ huynh như thế nào?”
“Cứ như vậy, để ta ôm một chút là được.”
Đạp Tuyết công tử ôm Cổ Lạc Nhi, nhưng chỉ là đơn thuần ôm, hơn nữa ôm cũng không phải là rất chặt.
Cổ Lạc Nhi tùy ý để hắn ôm.
Si ngốc mà nghĩ, cứ để hắn ôm một lần đi. Cho dù về sau không còn được gặp lại hắn, ít nhất còn có hồi ức tốt đẹp này.
Cổ Lạc Nhi chỉ cảm thấy trước ngực man mát , xấu hổ đến nhắm hai mắt lại, không dám nhìn Đạp Tuyết công tử.
Chỉ lo thẹn thùng, ngay cả đau đớn đều tạm thời quên mất.
Chỉ cảm thấy Đạp Tuyết công tử sau một hồi vẽ loạn trên ngực nàng, tiếp đó kéo vạt áo nàng lên.
Đỡ nàng ngồi xuống, ngồi ở trên người của hắn.
Nhẹ nhàng nói: “Ngồi vững.”
Tay chống ở trên lưng nàng, giúp nàng truyền chân khí chữa thương.
Cổ Lạc Nhi ngoan ngoãn ngồi, cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay Đạp Tuyết công tử truyền đến.
Trong lòng đột nhiên có một ý nghĩ cực ngây ngô mà cuồng dại, nếu như mỗi ngày có thể được Đạp Tuyết công tử vì nàng chữa thương như này, nàng nguyện ý mỗi ngày đều bị thương.
Lòng của nàng, hoàn toàn thất lạc mất rồi.
Trong khi Cổ Lạc Nhi đang vô cùng lưu luyến, Đạp Tuyết công tử cuối cùng cũng chữa thương xong.
“Khá hơn chút nào không?”
Đạp Tuyết công tử ân cần hỏi.
Cổ Lạc Nhi hít hít khí, lại cử động cánh tay, phát hiện ngực so với lúc trước đã khá hơn nhiều.
Tuy vẫn có chút chút đau, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng tới cử động của nàng, không giống với đau đến tê tâm liệt phế như vừa rồi.
Nhưng Cổ Lạc Nhi không có trả lời.
Rất muốn nói rằng, thương thế của nàng vẫn đau rất lợi hại, rất muốn Đạp Tuyết công tử sau này tiếp tục giúp nàng trị thương.
Thế nhưng, nàng có thể giấu diếm được Đạp Tuyết công tử sao?
Đạp Tuyết công tử thấy nàng cúi đầu không nói, còn tưởng rằng nàng tức giận vì vừa rồi.
Trêu chọc nói: “Sao vậy? Còn đang tức giận? Cùng lắm thì ta chịu trách nhiệm với nàng là được.”
Tim Cổ Lạc Nhi đột nhiên thoáng cái nhảy lên miệng, nhưng ngay sau đó lại rơi trở về chỗ cũ.
Không nhìn Đạp Tuyết công tử, xoay mặt nhìn chỗ khác.
Yếu ớt nói: “Chuyện này, không thể nói đùa được.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi lên chiếc khăn che mặt trước mặt Đạp Tuyết công tử, lộ ra đôi môi châu viên ngọc nhuận.
Cổ Lạc Nhi không hề thấy, đôi môi kia he hé ra, rồi lại gắt gao mím lại.
Đạp Tuyết công tử đưa cho Cổ Lạc Nhi một chiếc bình ngọc nhỏ.
“Đây là thuốc chữa thương. Về sau mỗi ngày vào buổi tối sau khi tắm nàng xoa lên một lần, ba ngày sau sẽ không có việc gì nữa.”
“A, cám ơn huynh.”
Cổ Lạc Nhi cảm tạ.
Nhận lấy bình ngọc nhỏ từ trong tay Đạp Tuyết công tử, dùng sức từ trên người hắn đứng lên.
Đạp Tuyết công tử không ngăn nàng, cũng theo nàng đứng lên, đứng ở phía sau nàng.
Cổ Lạc Nhi nhìn thoáng qua dưới chân, nhất thời cảm thấy choáng váng.
Vừa rồi ở dưới chân núi còn tưởng rằng vách núi này không cao, lên được đây, mới phát hiện rằng rất cao.
Đứng ở trên này, chân giống như cũng không phải là chính mình, mềm yếu, dường như một cơn gió cũng có thể thổi nàng ngã xuống dứoi.
Nàng đứng ở cách mép rìa quá gần, gần đến mức chỉ cần bước lên nửa bước, sẽ ngã xuống vách núi.
Cổ Lạc Nhi sợ hãi lui về sau một bước.
Nàng đã quên Đạp Tuyết công tử ngay ở phía sau nàng, nàng vừa lui một bước, vừa đúng ngã vào trong lòng hắn.
Giống như nàng đang chủ động nhảy vào ôm hắn.
Cổ Lạc Nhi toàn thân đều cứng đờ.
Muốn tránh khỏi Đạp Tuyết công tử, mà lại không dám, phía trước chính là vách núi a.
Mà Đạp Tuyết công tử đáng giận, đã không tránh nàng, lại còn nhẹ giọng cười, nắm lấy eo nàng.
Nếu nói vừa rồi hắn chỉ là vì nàng chữa thương, hiện tại thì sao đây?
Tuy rằng nàng thích hắn, nhưng nàng tuyệt đối không phải một nữ hài có thể xằng bậy.
Cổ Lạc Nhi quẫn bách nói: “Mời huynh thả ta ra, được không?”
Đạp Tuyết công tử không chịu buông tay, chiếc cằm còn đang vuốt nhẹ trên đầu nàng.
“Lần trước nàng giúp ta, ta đều tạ lễ với nàng. Giờ đây ta cứu nàng, chẳng lẽ nàng không nên cảm tạ ta sao?”
Cổ Lạc Nhi đương nhiên quên không được tạ lễ của hắn lần trước, vừa thẹn vừa giận.
“Đó cũng tính là tạ lễ?”
“Chẳng lẽ không tính sao? Nhiều nữ nhân muốn cũng không được.”
Cổ Lạc Nhi biết hắn nói đúng là sự thật, nhưng cho dù đây là sự thật, cũng khiến cho người ta phản cảm.
Đang muốn chế giễu hắn vài câu, lại nghe thấy hắn nhẹ nói bên tai nàng.
“Đây chính là nụ hôn đầu ta hôn nữ giới a.”
Hô hấp Cổ Lạc Nhi lập tức cứng lại, thật lâu sau mới hồi phục lại thần chí.
Thấp giọng nói: “Huynh muốn ta cảm tạ huynh như thế nào?”
“Cứ như vậy, để ta ôm một chút là được.”
Đạp Tuyết công tử ôm Cổ Lạc Nhi, nhưng chỉ là đơn thuần ôm, hơn nữa ôm cũng không phải là rất chặt.
Cổ Lạc Nhi tùy ý để hắn ôm.
Si ngốc mà nghĩ, cứ để hắn ôm một lần đi. Cho dù về sau không còn được gặp lại hắn, ít nhất còn có hồi ức tốt đẹp này.
/181
|